Tìm Lại Niềm Tin - Chương 05

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Bẵng đi một thời gian, hôm đó Kiều Thư đang giám sát tại nơi tổ chức sự kiện sẽ diễn ra tối nay, thì thấy Thái Khang cấp tốc chạy đến. Đứng trước mặt cô, vừa thở vừa luống cuống nói:
- Kiều Thư…mẹ…mẹ đang trong bệnh viện, đến nhanh nếu không sẽ muộn.
Kiều Thư nhìn sâu vào gương mặt Thái Khang đang lộ rõ vẻ hoảng loạn, cô không nói năng gì, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ có điều tập tài liệu trong tay lay động và nặng nề hơn. Cô nhìn đồng hồ, trấn tĩnh giao lại công việc cho cấp dưới rồi mới cùng Thái Khang ra xe, tới bệnh viện mà mẹ cô nằm.
Kiều Thư lặng lẽ nhìn mẹ mình yếu ớt nằm trên giường bệnh trắng toát, sự sống lay lắt của bà đang được duy trì bằng bình ôxi bên cạnh. Cô không nói gì, chỉ nghẹn ngào cầm tay bà lên, áp vào mặt mình. Bàn tay thân thuộc mà xa lạ vì gầy yếu khác thường của bà Thu Nga run rẩy vuốt ve bầu má của cô con gái đáng yêu. Bà mỉm cười mà chảy từng giọt nước mắt ấm áp:
- Con gái, lúc nào cũng dũng cảm như vậy được không? Con có thể làm bất cứ thứ gì con muốn, mẹ luôn ủng hộ con.
Nghe mẹ mình yếu ớt nói từng từ, Kiều Thư vuốt nhẹ mái tóc xơ xác của bà, từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra:
- Mẹ, chuyện gì thế này, tại sao mẹ lại nằm đây, tóc mẹ sao lại thành ra thế này? Sao mẹ lại mệt vậy? Chỉ mới hai tháng thôi mà.
- Con gái, mẹ rất yêu con, xin lỗi vì trước đây mẹ đã không quan tâm đến con, khiến con nhiều khi chịu thiệt thòi, khiến con chịu nhiều uất ức…
- Không có, con rất tốt, không hề uất ức gì cả…. Mẹ, mẹ bị sao đây?
Kiều Thư sợ hãi so đôi vai của mình vào, ôm lấy người mẹ bỗng nhiên già nua chỉ sau hai tháng không gặp, cô đau đớn áp mặt mình lên *** bà Thu Nga mà thì thầm:
- Mẹ, con không cần gì cả, chỉ cần mẹ khỏe mạnh thôi, mẹ nói gì, con cũng nghe theo. Con sẽ về nhà ở với mẹ, sẽ kết hôn, sẽ làm tất cả, không cãi lời mẹ…được không? Chỉ cần mẹ khỏe lại thôi.
Kiều Thư lặng lẽ khóc nấc lên, nhìn bà Thu Nga cười gắng gượng, cô lại nói:
- Nếu mẹ không nghe lời con, không khỏe lại, thì cả đời này con sẽ không lấy chồng, mẹ…mẹ muốn nhìn con mặc váy cưới mầu trắng tinh khiết, muốn nhìn con lên xe hoa, muốn dặn dò con rể phải yêu thương con gái mẹ trọn đời mà, con còn chưa có ai rước, mẹ lại muốn bỏ con sao, mẹ yên tâm bỏ con sao?
- Con gái ngốc, chỉ là không nhìn thấy mẹ thôi, còn lúc nào mẹ cũng bên con mà.
Kiều Thư vội vàng lắc đầu, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt cô:
- Con chỉ có mẹ, vì sao đến mẹ cũng muốn bỏ con? Đừng bỏ con, không có mẹ, con sẽ không còn động lực mà sống nữa, con xin mẹ, đừng rời xa con được không?
- Kiều Thư, nhìn mẹ, nhìn mẹ được không?
Kiều Thư nhìn lên vẻ mặt đau khổ và ánh mắt cầu khẩn của bà Thu Nga, bà van nài mà nói:
- Hứa với mẹ, hứa với mẹ phải tiếp tục sống, sống thật tốt cho mẹ yên tâm, hứa với mẹ, đừng làm mẹ lo lắng được không kiều Thư.
- Được được, muốn con làm gì cũng được, mẹ đừng xúc động, đừng nói nữa.
Kiều Thư vội vàng nói khi thấy bà Thu Nga ho một hồi dữ dội…nước mắt càng chảy nhiều hơn…cô lo lắng:
- Mẹ…đừng nói nữa, con hiểu con hiểu, con sẽ sống tốt.
- Kiều Thư, mẹ có chuyện cần nói với con…bố con…bố con…
Như kích động quá, bà Thư Nga gấp gáp thở dồn dập, Kiều Thư luống cuống:
- Bác sĩ…bác sĩ…cấp cứu…
Kiều Thư toán loạn lên gọi bác sĩ, rồi lại bấm chuông cấp cứu ở đầu giường, bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy đến, nhưng bà Thu Nga như quyết tâm rời khỏi thế giới đau khổ này, bà nắm chặt tay Kiều Thư, mắt nhòa lệ đầy lưu lyến, chỉ kịp nói:
- Xin lỗi con!!!! Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Kiều Thư bàng hoàng khi nghe tiếng títttttttttt dài từ máy moniter bên cạnh, cô ngạc nhiên nhìn mẹ mình nhắm mắt yên tĩnh mà khuôn mặt tiều tụy còn đau khổ… Kiều Thư ngẩn ngơ không phản ứng gì vì quá bất ngờ, lúc sau cô quỳ xuống cạnh giường ôm chầm lấy bà Thu Nga mà gào khóc, không nghe thấy bác sĩ nói gì. Đầu óc choáng váng, tai chỉ toàn tiếng ong ong. Kiều Thư đau đớn:
- Mẹ…chỉ có mẹ thôi, sao lại bỏ con, mẹ biết con không lưu luyến điều gì ngoài mẹ mà, mẹ tỉnh dậy, tỉnh dậy đi….mẹ…con phải làm gì???
Thái Khang cũng lặng lẽ khóc ở gần Kiều Thư, anh ta biết sau chuyện này Kiều Thư chắc chắn rất hận anh ta đã giấu Kiều Thư chuyện của mẹ, nhưng Thái Khang là bất đắc dĩ, chỉ làm theo yêu cầu của mẹ mà thôi, chính bản thân anh ta cũng rất dằn vặt đau đớn biết bao nhiêu.
Kiều Thư cảm thấy như bản thân mình đang rơi tự do, xuống một hố đen sâu thẳm nhất của cuộc đời, đến khóc cũng không khóc được, đứng không vững, cảm giác chông chênh, tưởng như chính mình ૮ɦếƭ đi hoàn toàn, Kiều Thư nhìn khuôn mặt mẹ mình, cô ôm lấy bà Thu Nga, vuốt ve nhè nhẹ, không cho ai chạm vào bà. Rồi Kiều Thư điên cuồng:
- Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi… Thái Khang, anh mà để ai vào quấy rầy tôi và mẹ, tôi sẽ giết anh, cút…cút hết ra ngoài cho tôi.
Sau đó Kiều Thư đẩy Thái Khang và y tá bác sĩ ra ngoài, cô giận dữ đóng cửa rồi khóa luôn lại. Cô thẫn thờ đi lại phía mẹ mình đã được gỡ bỏ hết dây dợ, thiết bị lằng nhằng, nhìn bà yên tĩnh nằm trên giường bệnh trắng toát an ổn như đang ngủ, Kiều Thư đưa bàn tay mảnh khảnh của mình, lau chút nước còn đọng lại nơi mắt bà Thu Nga. Cô vừa khóc vừa kéo chăn lên đắp cho bà:
- Mẹ lạnh phải không, đừng lo, con chăm sóc mẹ, không để mẹ lạnh…không buồn không buồn, con nằm cùng mẹ, ôm mẹ thật chặt, vừa ấm, vừa không cô đơn, được không?
Nói rồi cô tháo bỏ đôi dép cao, nhẹ nhàng trèo lên giường, chui vào chăn và nằm nép bên cạnh bà Thu Nga. Kiều Thư ôm mẹ mình mà thủ thỉ, không biết cửa phòng đã bị ai đó mở khóa và có người lặng lẽ đứng ở cửa. Tuy cô cười mà nước mắt vẫn chảy.
- Mẹ…bao lâu rồi con không ôm mẹ? Thật xin lỗi, là con không ngoan, không chịu gần gũi mẹ, luôn cách xa mẹ…mẹ ốm từ bao giờ, con cũng không hay biết. Mẹ..mẹ ghét con không? Vì sao không cho con cơ hội? Vì sao lại vội vàng như vậy vứt bỏ con? Mẹ…con muốn đi cùng mẹ, con không muốn bị bỏ rơi, mẹ…cả đời con chỉ có mẹ, con không cần ai, không cần thứ gì, chỉ cần mẹ thôi…cho con đi với mẹ được không?
Kiều Thư thổn thức, khuôn mặt xinh đẹp nhưng hoang mang dúi sâu vào bờ vai gầy còm của bà Thu Nga, cô khóc nấc lên, giọng run run nói:
- Mẹ…con còn nhiều chuyện chưa nói với mẹ, mẹ biết không, ngày con ra ở riêng, con thật nhớ mẹ, còn lén về chỉ để nhìn mẹ một chút, nhiều lúc con thật muốn nằm ôm mẹ giống thế này, tâm sự cho mẹ nghe nhiều chuyện, nhưng con cố chấp, cho rằng mình đủ mạnh mẽ, không cần ủy mị như những đứa con gái khác, không cần lúc nào cũng bám dính lấy mẹ…thật không ngờ, hôm nay lại chẳng còn chút cơ hội nào…mẹ ơi, một lần cũng không được sao, con chưa được thật sự bày tỏ cho mẹ biết con yêu mẹ như thế nào…mà mẹ đã vứt bỏ con sao?
Kiều Thư bỗng không thể nói được gì, cô khóc lớn, như muốn trút bỏ hết tất cả, bây giờ làm sao có thể thoát ra khỏi vực sâu này? Làm sao đứng vững nổi, làm sao bám trụ được nữa? Tại sao ông trời lại ςướק đi niềm tin cuối cùng của cô???
Một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai cô, hơi xoay người, đôi mắt đau khổ ngập nước hướng lên nhìn thân ảnh mờ ảo của người trước mắt, đôi môi hồng khẽ động, cô mấp máy:
- Minh Tùng… Minh Tùng…
Sau đó bỗng nhiên ngất đi, Minh Tùng vội vàng đỡ lấy cô, kiểm tra một chút tình hình. Theo kinh nghiệm, anh biết là do quá kích động và đau khổ nên cô mới mất đi ý thức lúc này. Minh Tùng không đưa cô đi nơi khác, vẫn để hai mẹ con Kiều Thư nằm cạnh nhau…anh nhíu mi tâm…cô gái này..liệu sẽ vượt qua được bước ngoặt này hay không. Khi ánh mắt tuyệt vọng, cùng giọng nói nhỏ nhẹ yêu ớt gọi tên anh…tận sâu trong tim Minh Tùng bỗng đau nhói… Hướng ánh mắt nâu đen nhìn sang bà Thu Nga, thì ra cảm giác lúc đó không hề sai, người mẹ này biết trước mình sắp đi xa, nhưng lại giấu diếm con gái mình, có lẽ lo Kiều Thư quá đau khổ nên làm như vậy, nhưng lại không nghĩ bất ngờ này cô ấy có gắng gượng nổi hay không?
Anh thở dài, không biết nên báo lại với Jacky hay không? Có lẽ là thôi đi, anh sẽ giải quyết vậy…thực lòng mà nói, anh cũng không muốn cô gái này đau khổ thêm nữa… Khẽ vén những sợi tóc mái lòa xòa trước trán, Minh Tùng nhìn Kiều Thư đang nhíu lông mày, đôi mi mỏng còn ngập nước, khuôn mặt thường ngày không tỏ thái độ gì, giờ đây có thể nhìn ra đau khổ tột cùng… Đang yên tĩnh bỗng Kiều Thư giật mình hoảng loạn kêu lên:
- Mẹ..mẹ ơi..
Sau đó ngồi bật dậy, vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy bà Thu Nga đang yên tĩnh nằm đó, cô mới nở một nụ cười ngớ ngẩn:
- Mẹ, con xin lỗi, là con to tiếng, không làm mẹ thức giấc chứ? Mẹ làm thế nào bây giờ, để con chải đầu cho mẹ nhé, mẹ…chút nữa con sẽ tắm gội cho mẹ, mặc quần áo đẹp cho mẹ, rồi mẹ con mình đi chơi được không?
Kiều Thư khẽ vuốt ve khuôn mặt hốc hác của bà Thu Nga, chỉnh lại cổ áo hơi lệch của bà, yêu thương ôm chặt lấy như không muốn rời đi. Minh Tùng ở phía sau nhíu mày nhìn hành động vô thức của Kiều Thư, có gì đó không ổn, không phải do quá kích động mà rối loạn ý thức đó chứ? Anh lên tiếng dứt khoát gọi:
- Kiều Thư?
Vẫn thấy cô không quay lại, chỉ nhìn chăm chú vào bà Thu Nga đang yên tĩnh nằm đó. Anh chạm vào người cô, giọng trầm thấp ra lệnh:
- Kiều Thư…nhìn tôi.
Lúc đó mới thấy Kiều Thư có phản ứng, quay người lại phía anh, vẫn vẻ mặt thường ngày, chỉ có điều…đôi mắt mơ màng có một màn sương bao phủ, ngu ngơ như lúc cô mới ngủ dậy. Giọng nói nhỏ nhẹ:
- Anh là ai?
- Kiều Thư…tỉnh, tôi là Minh Tùng.
Vì lo lắng nên anh hơi dùng lực siết vai cô, lại nghe cô ngơ ngác hỏi lại:
- Minh Tùng?
- Phải…Minh Tùng, chúng ta ở cùng nhau hai tháng rồi. Nhớ không?
Kiều Thư lắc đầu, cười cười nhìn sang thi thể bà Thu Nga đã lạnh dần, cô thủ thỉ:
- Tôi chỉ ở chung với mẹ tôi thôi, không ở với ai, phải không mẹ, đợi con gọi người đưa mẹ về nhà, ở nhà con, nhé… Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, không để mẹ gầy yếu như thế này nữa, được không? Đúng, chúng ta về thôi, về nhà thôi mẹ.
Nhìn Kiều Thư đòi đỡ bà Thu Nga dậy, Minh Tùng vội vàng đứng lên giữ lấy tay Kiều Thư, cô ngước đôi mắt mơ hồ nhìn anh, rồi nhíu mày:
- Anh làm gì? Bỏ tay ra không được động vào mẹ tôi.
Kiều Thư đòi hất tay Minh Tùng ra, nhưng ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn cô, tay vẫn giữ chắc lấy. Anh lạnh lùng, khí thế lấn át khác hẳn phong thái thoải mái thường ngày. Anh mạnh mẽ nói:
- Kiều Thư, tỉnh lại cho tôi, mẹ cô không còn sống nữa.
Minh Tùng quyết liệt nói khiến Kiều Thư ngưng trệ mọi hoạt động. Anh ta nói cái gì? Mẹ cô không còn sống nữa ư? Vớ vẩn, mẹ cô xinh đẹp, trẻ khỏe, sống rất tốt, không vấn đề gì cả. Cô bỗng tức giận, đáy mắt bỗng ***c ngầu lên nhìn lại Minh Tùng:
- Anh nói thần kinh cái gì vậy, ai cho phép anh nói gở về mẹ tôi, cút cho tôi…người đâu, lôi người này ra cho tôi.
Minh Tùng dùng cả hai tay lay mạnh bời vai yếu ớt của cô. Anh hơi to tiếng:
- Im lặng cho tôi, cô nhìn đi, sờ vào đây, vào đây, có phải tim mẹ cô ngừng đập rồi, có phải *** đã lạnh rồi, đúng hay không?
Minh Tùng cầm lấy tay Kiều Thư đặt vào *** bà Thu Nga một lúc, lại đặt lên khuôn mặt bà một lúc… Đúng vậy, tại sao tim mẹ cô lại không đập giống tim cô, sao mẹ cô lạnh như vậy?
- Không được không được, mẹ bị lạnh, chăn…Thái Khang…lấy thêm chăn…
- Kiều Thư nghe tôi nói…mẹ cô đi rồi, cô phải chấp nhận, đừng dày vò bản thân, hãy để mẹ cô ra đi thanh thản…cô như thế này, có biết bác gái sẽ đau lòng lắm hay không? Cô muốn mẹ cô ra đi mà không thể nhắm mắt hả?
Kiều Thư sững người, lại hoang mang nhìn Minh Tùng, bỗng nhiên nước mắt ào ào, thi nhau trào ra khỏi khóe mắt, cô khóc lớn, và gào lên:
- Mẹ tôi, mẹ của tôi….phải làm gì đây…mẹ ơi….
Minh Tùng vội vàng ôm lấy Kiều Thư, cho cô một điểm tựa vững chắc…ôm người con gái đang run rẩy gào khóc trong lòng mình, Minh Tùng tự nhủ…đúng, anh tình nguyện là nơi để Kiều Thư tựa vào , dựa dẫm bất cứ lúc nào…người con gái này đau khổ, anh thật đau lòng, người con gái này thổn thức khóc, anh thật lo lắng, người con gái này hoang mang, anh thật sợ hãi… Vậy tại sao lại không thể vì người con gái này làm mọi chuyện.
Hai hàng nước mắt khẽ chảy ra từ đôi mắt nâu đen của Minh Tùng… Kiều Thư…tôi phải làm gì cho em? Anh khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, xoa nhẹ lưng cô, ôm cô chặt chẽ như muốn sẻ chia tất cả nỗi buồn của cô, như muốn giành lấy tất cả nỗi đau của cô.
Cho đến khi Kiều Thư an tĩnh lại, anh mới tách cô ra, Kiều Thư ngay lập tức nằm lại bên cạnh bà Thu Nga sợ sệt mà nói:
- Con không muốn xa mẹ đâu mẹ ơi…giờ con phải làm gì?
- Kiều Thư…
Minh Tùng đau xót gọi tên cô, lại nghe cô nói:
- Giúp tôi gọi Thái Khang, điện thoại trong túi xách.
Minh Tùng bất đắc dĩ lấy điện thoại của cô, tìm số Thái Khang ấn goi. Chỉ 10′ sau, đã thấy Thái Khang có mặt.
Khuôn mặt anh ta suy sụp đứng cuối giường bệnh, nhìn Kiều Thư đang âu yếm ôm lấy mẹ, anh ta muốn tiến lên tách cô ra thì Minh Tùng đưa tay cản lại. Rồi thấy Kiều Thư lên tiếng:
- Trước đây mẹ từng nói, khi mẹ qua đời, mẹ muốn được an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, muốn nằm trên một ngọn đồi xanh tươi, có cỏ xanh mướt, có tán lá rộng che nắng, một nơi có gió trời dạo chơi qua lại…cho anh một ngày, tìm nơi hợp ý mẹ, ngày mai đưa mẹ tới.
Thái Khang vội vàng:
- Mẹ đã chuẩn bị cả, không cần tìm, ngày mai có thể trực tiếp đưa mẹ tới.
Kiều Thư lại vuốt ve khuôn mặt hốc hác:
- Mẹ…mẹ đã chuẩn bị hết rồi ư? Kế hoạch kĩ lưỡng để vứt bỏ con ư? Sao không để con được lo cho mẹ một chút?
Hơi ngừng một chút, cô lại lên tiếng:
- Bố đâu? Giờ này ông ta ở đâu?
- Ông ấy…ông ấy đi công tác, không về kịp…
- Ông ta ở đâu?
- Ông ấy đi Mỹ…
- Anh biết từ bao giờ?
Thái Khang cúi gằm mặt mà nói:
- Khoảng hơn một tháng trước.
- Ông ta biết không?
- Biết…chỉ có điều…công việc…
- Im miệng. Bố con nhà anh có khi nào không bao che cho nhau. Tôi còn lạ sao? Tốt nhất anh nên gọi ông ta về, đừng để tôi ra mặt, hiểu ý tôi không?
- Được được, đang trên đường về, ngày mai sẽ tới nơi, anh đảm bảo.
Thái Khang hốt hoảng nói, tránh cho Kiều Thư tức giận, anh lại không biết cô em gái này đáng sợ như thế nào sao… Kiều Thư tiếp tục nói:
- Về hết đi, tôi muốn bên mẹ đêm nay, đừng ai làm phiền tôi.
Rồi cô lại vùi mặt vào thân người đã lạnh của bà Thu Nga, ôm chặt lấy, như không muốn để bà phải chịu đựng sự lạnh lẽo.
Thái Khang rưng rưng chầm chậm ra về, còn Minh Tùng thì chỉ ra ngoài, anh ngồi ở ghế đợi phía cạnh cửa, anh không muốn để cô lại một mình…ánh mắt tuyệt vọng kia…ai biết cô ấy có thể làm những gì chứ?
Đồng hồ đã 7h sáng, nhưng sao trời bỗng u ám, lạnh lẽo đến vậy, anh nhìn vào phòng bệnh, thấy Kiều Thư vẫn chặt chẽ ôm mẹ không một chút rời ra. Lại thấy Thái Khang cùng một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám chỉnh chu đi gần lại, anh hơi nhíu mày…chắc là bố Kiều Thư…
Anh khẽ lay Kiều Thư và nói:
- Có lẽ đến lúc rồi.
Cô không động, chỉ im lặng nghe Minh Tùng nói:
- Họ đến rồi.
Cho đến khi ông Thái Hòa và Thái Khang cùng vài người vào phòng, Kiều Thư mới ngồi dậy, cô không tỏ vẻ gì, chỉ nhanh chóng tách khỏi mẹ mình để họ đưa bà Thu Nga đi, không dám nhìn vì sợ không đủ tự tin rời xa bà. Minh Tùng nhẹ ôm lấy thân hình mảnh mai như sẵn sàng đổ xuống bất cứ lúc nào của Kiều Thư. Cô tựa vào anh mà nói:
- Giúp tôi…đưa tôi ra chỗ mẹ…
Anh gật đầu đỡ lấy cô đang xiêu vẹo đi theo mọi người mà không dám ngẩng mặt lên. Anh đau xót bên cạnh cô cho đến lúc mọi việc hoàn tất. Chỉ có điều…từ khi ở bệnh viện đi ra, Kiều Thư không khóc, không gào thét, chỉ lạnh lùng lại yếu ớt nhìn mẹ đang xa rời mình mà thôi. Gương mặt xinh xắn giờ đây mệt mỏi, tuyệt vọng và vô cảm xa cách. Cô như không màng đến bất cứ việc gì, ánh mắt đau đớn chỉ nhìn tin vào nơi mẹ cô đang yên nghỉ, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, anh không thể nghe thấy. Xót xa dâng tràn trong lòng, anh siết chặt lấy bờ vai mềm mại, anh khẽ gọi:
- Kiều Thư…đừng như vậy được không? Anh thật đau lòng…
Kiều Thư không động tĩnh gì, chỉ luôn miệng lẩm bẩm không ngừng, đôi mắt tinh anh giờ rời rã vô hồn… Kiều Thư…anh phải làm gì đây?
Khi mọi việc xong xuôi cả, anh đỡ lấy Kiều Thư vô hồn, lúc đi ngang qua ông Thái Hòa, anh chỉ gật đầu trước ánh mắt dò xét, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng đi thêm vài bước, Minh Tùng nghe thấy ông ta lên tiếng:
- Cậu là ai?
- Là bạn của Kiều Thư.
Anh hơi dừng bước, vẫn cầm tay Kiều Thư, khẽ xoay người nhìn xoáy vào khuôn mặt không tỏ thái độ thương xót gì của ông Thái Hòa mà nhíu mày, một cơn gió lướt qua, anh lại giữ chặt Kiều Thư hơn, tỏ rõ thái độ che chở, bao bọc người con gái này. Anh lên tiếng:
- Nếu ông đã không thương xót con gái ông, vậy thì để tôi làm việc ấy.
- Cậu nghĩ con bé cho phép sao?
- Chỉ cần là người tôi quan tâm, thì không vấn đề gì.
Sau đó tự tin quay người, thân ảnh phiêu dật nhưng rắn rỏi, chống đỡ cho thân hình mềm mại của Kiều Thư.
Ông Thái Hòa nhìn theo thở dài…ông thật muốn thương yêu Kiều Thư…chỉ có điều…đó là chuyện quá khó khăn…haizzzz cũng không thể trách bà Thu Nga…là do ông không tốt. Thật lòng…ông rất thương yêu người vợ này, nhưng đã bước sai một lần, thì vĩnh viễn không thể bước lại. Chỉ vì tức tối mà ông lại càng sai lầm, khi nhìn lại cũng không còn gì để cứu vãn, điều ông làm được duy nhất bây giờ…chính là im lặng, giữ lại bí mật này cho tới lúc ૮ɦếƭ mà thôi. Ông Thái Hòa lẳng lặng quay bước về phía Thái Khang đang đợi. Phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng tàn dư mầu hồng nhạt, không thể làm rực rỡ sắc trời u ám, và Kiều Thư cũng lững thững cùng Minh Tùng ra xe về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc