Tìm Lại Niềm Tin - Chương 04

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Trần Tú liếc mắt sang vẻ mặt đang khó chịu của Minh Tùng, thấy Minh Tùng khẽ đặt tay lên đôi vai gầy nhỏ của Kiều Thư, Minh Tùng nói:
- Trần Tú, chẳng phải Kiều Thư đã nói rõ rồi sao, tiêu chuẩn của anh không đủ để bên cạnh cô ấy. Vậy anh còn đứng đây nói những điều này làm gì ?
Trần Tú cười nhẹ…có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Thư thấy nụ cười này của Trần Tú, thật mạnh mẽ, nhưng lại yếu đuối mờ nhạt hết mức… Cô đau lòng quay đầu đi nơi khác tránh cảm giác chua xót của hiện tại. Cô thành thật:
- Trần Tú…giá em có thể…em nhất định sẽ yêu anh. Thật xin lỗi.
Sau đó cô cũng thoát ra khỏi vòng tay của Minh Tùng mà mở cửa, đang định bước vào nhà, Kiều Thư bỗng dừng lại nói:
- Không đến với anh là vì em không có khả năng yêu thương ai cả, vì thế anh đừng tự làm khổ mình nữa.
Rồi cô mới vào nhà, đóng cửa lại. Không phải cô không hiểu tình yêu của Trần Tú suốt thời gian qua, cô biết Trần Tú đã theo mình như thế nào, có những hôm đi làm về muộn, cô vẫn thấy xe thể thao của anh lặng lẽ đi phía sau như trầm tư bảo vệ mình, có những khi sáng sớm đi làm đã thấy đồ ăn sáng là món cô thích treo ngoài cửa, hoặc buổi trưa sẽ có nhân viên mang đồ ăn tới công ty cho cô. Tất cả cô đều biết những gì anh cố gắng vì cô suốt những năm qua, chỉ là cô đâu có khả năng giành tình cảm cho ai nữa chứ.
Còn lại Minh Tùng và Trần Tú đứng đối diện nhau. Trần Tú nhìn Minh Tùng trước mặt, chỉ cười cay đắng chứng tỏ sự bất lực của bản thân mà nói :
- Tôi sẽ luôn theo sát cô ấy, đừng làm gì tổn hại tới cô ấy.
Rồi chầm chậm mà bước đi, không quay nhìn lại lần nào. Còn Minh Tùng vẫn giấu hai tay trong túi quần, nhíu mi tâm nhìn cánh cửa im lặng trước mặt… Kiều Thư là em yêu Kiều Như hay em không yêu Trần Tú, em có chắc chắn hay không? Tại sao em cho rằng nếu có khả năng em sẽ yêu Trần Tú?
Kiều Thư không vào phòng, cô trâm ngâm ở ban công, nhìn theo bóng dáng Trần Tú cô đơn đang bước thầm lặng. Vô thức thở dài, lại nghe thanh âm trầm thấp của Minh Tùng phía sau:
- Luyến tiếc sao?
- Điều gì? Anh nói Trần Tú hay tình cảm của Trần Tú?
- Cả hai.
- Ừm…có lẽ, nếu có thể, tôi cũng sẽ không vô tình để cho Trần Tú thất vọng suốt bao nhiêu năm trời như vậy. Chỉ tiếc, tôi không có khả năng rung động.
Minh Tùng bước ra, đứng bên cạnh Kiều Thư, cô dựa lưng vào thành ban công, quay mặt vào nhà, còn anh chống tay trên lan can, nhìn lên bầu trời đen tối chỉ có ánh trăng khuyết lẻ loi kia. Bất giác quay sang nhìn nửa gương mặt thanh tú của Kiều Thư, ánh đèn từ đâu hắt lại, trải một mầu vàng nhạt trên mái tóc ngắn hơi đỏ của cô… Thủy thủ mặt trăng…đến hôm nay anh mới phát hiện, thì ra khuôn mặt Kiều Thư thật giống nhân vật hoạt hình Thủy thủ mặt trăng ngày xưa đã có lần xem qua. Đôi mắt long lanh tưởng chừng như bí ẩn nhưng lại là nơi thành thật nhất, chiếc mũi nho nhỏ đáng yêu, đôi môi mỏng manh tinh tế, và chiếc cằm hơi nhọn nhỏ nhắn duyên dáng. Minh Tùng bỗng vui vẻ với phát hiện này, nhưng nhìn Kiều Thư đang băn khoăn vì Trần Tú anh lại khó chịu nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều. Tình yêu chỉ có hai trường hợp, yêu và không yêu , chứ nếu là thông cảm, thương hại, hay biết ơn, thì tình yêu đã không trọn vẹn rồi. Không rung động nghĩa là không rung động, không thương nhớ tức là không thương nhớ, người ta yêu mình nhiều, không có nghĩa mình phải yêu người ta như vậy. Không yêu căn bản là không yêu, đừng nên gồng ép bản thân, hơn nữa…tinh thần phải phấn chấn và quan điểm nên dứt khoát. Mình không phải người giành cho họ, nghĩa là có người giành cho họ đang đợi họ. Duyên phận đưa chúng ta đến với nhau, nhưng không làm nên tất cả, quan trọng là cảm xúc và trái tim. Hiểu không?
Minh Tùng nói và nhìn xoáy vào đôi mắt hoang mang của Kiều Thư đang hướng lại nghe mình nói. Anh cười nhẹ rồi đưa bàn tay với những ngón tay thon dài, xoa lên mái tóc ngắn bồng bềnh nói:
- Ngủ thôi, ngày mai dậy sẽ lại ổn định, ngủ đi, mai dậy ăn mì.o_o
Sau đó anh đi vào nhà, vào phòng mình, và tự nhủ: ngủ thôi, ngày mai dậy sẽ lại ổn định. Haizzz tại sao bỗng dưng đứng gần Kiều Thư, đối diện với cô gái lúc nào cũng mơ hồ, ngay đến bản thân mình cũng không hiểu này, anh lại có cảm giác lạ lẫm vậy chứ? Vừa nhẹ nhàng lại như lay động, vừa run rẩy lại như trầm lắng… Là sao đây???
Mấy hôm sau Kiều Thư đều ở nhà để hoàn thiện bản thiết kế. Suốt cả ngày chỉ lúi húi trong phòng làm việc, khiến Minh Tùng ở ngoài cũng suốt ruột, không ngờ cô nàng này khi làm việc lại chăm chú như vậy, chẳng quan tâm gì đến ai, không để ý đến điều gì. Haizzz anh cứ đi đi lại lại trước cửa phòng mà cô cũng chẳng buồn ý kiến. Quen với việc là tâm điểm, thế nhưng trước mặt Kiều Thư anh lại phải học cách chấp nhận, mình thường xuyên là người vô hình, Minh Tùng pha hai ly sữa ấm, một ly đặt vừa tầm tay với của Kiều Thư, còn mình cầm một ly vừa nhâm nhi vừa ngắm cô đang tập trung viết viết xóa xóa. Anh đưa tay kéo tấm rèm cửa, những tia nắng sớm mai vui vẻ nhảy nhót làm rực rỡ không gian u ám. Kiều Thư giật mình nhìn ra :
- Trời đã sáng rồi sao ?
Minh Tùng nhún vai nhìn Kiều Thư khẽ nheo mắt nhíu đôi lông mày, để thích ứng dần với thứ ánh sáng tự nhiên đang chiếu vào….vậy là cô đã làm việc hết một đêm rồi, cũng sắp hoàn thành, chỉ cần cố gắng một chút nữa là được. Cô nhìn sang Minh Tùng mặc chiếc quần trắng, áo len rộng mầu xám thoải mái có vài vạch đỏ ở cầu vai làm điểm nhấn, rất đơn giản nhưng lại hài hòa dễ chịu. Cô nhoẻn miệng cười, thấy Minh Tùng an nhàn như thế này thật là thích, cứ như anh vô âu vô lo vậy, khi mệt mỏi chỉ cần nhìn sang khí chất thanh thản như các văn sĩ thời xưa đang ở ẩn của anh, thì tâm tình cũng thoải mái hơn rât nhiều. Cô vươn vai thả lỏng một chút, ngả lưng ra chiếc ghế tựa nhắm mắt lại, không ngờ vì mệt mỏi mà lập tức chìm vào giấc ngủ. Minh Tùng nhìn Kiều Thư mà không tin vào mắt mình, cô nàng này, thực ra đã cố gắng bao nhiêu chứ, cũng mệt đến mức này. Anh nhẹ nhàng mang ly sữa ra ngoài, lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho Kiều Thư. Vốn định đứng lên đi chuẩn bị đồ ăn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Kiều Thư an tĩnh say ngủ, anh lại không kìm lòng được, khẽ chạm vào chiếc cằm xinh xinh của Kiều Thư, thật lạ, anh rất yêu thích chiếc cằm này nhé, nhìn giống như nhân vật truyện tranh của Nhật Bản vậy.o_o. Minh Tùng di chuyển tay, chạm nhẹ lên má gầy gầy của Kiều Thư, làn da nâu mịn màng, lại mềm mại, khiến anh không muốn rời đi….Kiều Thư khẽ động, khuôn mặt hướng bàn tay anh mà cọ cọ, như một chú mèo lười nhác làm nũng với người chủ của mình. Đôi môi mỏng hồng hồng tinh tế hơi mím, rồi lại thả lỏng, không biết mơ tới điều gì mà lại chu ra phía trước thật hấp dẫn và đáng yêu. Vô thức…Minh Tùng vươn người, nhanh chóng chạm môi mình vào đôi môi ấm áp đang trong giấc nồng của Kiều Thư, rồi vội vàng rời khỏi…như không tin nổi hành động vừa rồi là của chính mình, Minh Tùng chạm tay lên môi mình và ngơ ngác…lúc nãy…là điện giật hả? Sao Ⱡồ₦g иgự¢ anh anh lại mạnh mẽ rung động như thế này? Giống như làm việc xấu, giống như ăn trộm thứ gì đó sợ bị bắt gặp vậy….Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Anh luống cuống nhìn Kiều Thư vẫn đang ngon giấc, anh lập tức đứng dậy và rảo bước đi ra khỏi phòng, trong lòng tự nhủ: Minh Tùng, Minh Tùng…mày làm cái gì vậy, nhân lúc cô ấy ngủ lại vụng trộm mà hưởng lợi…nhưng cảm xúc này là sao ???
Còn đang hoang mang thì chuông cửa vang lên khi*p anh giật mình, mới nhớ ra là phải mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, trước mắt anh là một phụ nữ trung niên đã có tuổi, nhìn bà sang trọng nhưng có vẻ mệt mỏi và tiều tụy. Anh hơi nhíu mày nhưng vẫn lịch sự hỏi :
- Bác tìm ai vậy ?
Thấy người trước mắt nhìn mình dò xét và ngạc nhiên. Anh hơi cười:
- Cháu là bạn của Kiều Thư, bác tìm cô ấy sao ?
- Tôi là mẹ của Kiều Thư.
Anh hơi sững người, mẹ của Kiều Thư…không giống nhau chút nào, mà mẹ của Kiều Thư sao lại tiều tụy như thế này ?
- Kiều Thư có nhà không?
- Cô ấy đang ngủ trong phòng làm việc. Cả đêm hôm qua Kiều Thư thức làm việc, vừa mới chợp mắt một chút. Bác vào nhà ạ.
Minh Tùng cũng hơi ngượng ngùng mở rộng cửa, tránh sang một bên cho mẹ của Kiều Thư vào…bảo anh không ngượng ngùng sao được khi đây là nhà của con gái người ta, mà mình lại tỏ ra như chủ nhà chứ.
Anh vội vàng lấy nước mời:
- Bác ngồi chơi uống nước, để cháu gọi cô ấy ạ.
- Không cần, cậu cứ kệ tôi.
Bà Thu Nga cản Minh Tùng khách sáo, rồi đi dần lại phía phòng làm việc. Bà không vào trong, mà chỉ nép mình ngoài cửa nhìn Kiều Thư ngủ trên ghế tựa. Minh Tùng đứng không xa là mấy, anh nhìn ra nét đau khổ và xúc động trên gương mặt tiều tụy của bà. Anh tự hỏi liệu Kiều Thư có biết bây giờ mẹ cô đang nghĩ gì và đang cảm thấy như thế nào không?
Minh Tùng tiến lại gần hơn, anh nói nhẹ:
- Để cháu kêu cô ấy dậy gặp bác.
- Không cần, tôi nhìn con bé một chút rồi đi thôi. Cậu ở đây bao lâu rồi?
Bà Thu Nga bất ngờ hỏi, khiến Minh Tùng hơi cười gượng:
- Sao bác biết cháu ở đây ạ?
- Con bé không khi nào giữ gìn nhà cửa sạch sẽ như thế này được.
- Cháu ở cũng được một tháng rồi.
- Cậu thấy con bé thế nào?
- Dạ????
- Cậu thấy con bé thế nào?
Minh Tùng ấm ớ không hiểu rõ ý hỏi của bà Thu Nga, một lúc sau anh mới nói:
- Cô ấy rất tốt ạ.
Vẫn nhìn vào Kiều Thư đang ngủ, bà tiếp:
- Nó không bị xao động vì cậu sao?
- Dạ???
Minh Tùng càng ngơ ngác hơn, thì thấy bà Thu Nga nhìn sang mình một lúc rồi thở dài, vừa đi ra phòng khách vừa nói :
- Xem ra con bé này thực sự yêu thích Kiều Như rồi.
Minh Tùng đi sau bà Thu Nga, nghe bà nói vậy mới hiểu là mẹ Kiều Thư đang lo lắng điều gì, chung quy lại thì cũng chỉ là một người mẹ suy nghĩ cho con của mình mà thôi. Minh Tùng hơi cúi xuống, lững thững bước theo sau, ra tời phòng khách, bà Thu Nga đổi vị trí từ khách thành chủ. Nhìn dáng vẻ của bà, thì cũng đủ biết đây là một phu nhân nhiều tiền. Ánh mắt từng trải của bà quét qua gương mặt được khéo léo tạo nên bởi hai dòng máu, nhìn xuống thân ảnh phiêu dật, phong thái cao quý nhưng rất lễ độ và học thức của Minh Tùng, bà nhẹ nhàng:
- Cậu ngồi đi.
Minh Tùng nhàn nhạt cười rồi ngồi ngay ngắn đối diện với bà Thu Nga, vẫn giữ nguyên khí chất cao quý, nhưng cũng không tỏ ra vô lễ với bậc bề trên. Bà Thu Nga hài lòng dựa lưng vào ghế nói:
- Cậu với Kiều Thư nhà tôi là thế nào với nhau?
- Thực ra chúng cháu không liên quan gì tới nhau, nhưng một tháng trước vài chuyện xảy ra nên có chút duyên phận.
- Hai người ở chung…hài hòa chứ?
- Rất tốt ạ, chúng cháu khá hợp nhau, chủ yếu là không liên quan quá nhiều vào cuộc sống của nhau.
Bà Thu Nga rất hiểu ý của Minh Tùng, cậu nhóc này đang muốn cho bà biết giữa cậu và Kiều Thư không có gì mờ ám…bà khẽ cười, bà lại không biết điều đó sao…chỉ là, bà thật hi vọng cậu thanh niên ưu tú này sẽ là ngoại lệ, nhưng chắc là không được rồi. Bà quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, nơi có ánh nắng giữa buổi trải lên chiếc rèm cửa đang phất phơ vì cơn gió dạo qua, bà nói:
- Trước đây tôi đã không đủ quan tâm, nên không để ý đến sự thay đổi của con bé, đáng lẽ tôi nên nhận ra trước khi có người nói cho tôi biết.
Bà lại thở dài:
- Kiều Thư thực ra là một đứa trẻ sống rất nội tâm, trước đây nó không hề lạnh lùng với gia đình như vậy, nhưng có lẽ những việc nó nhìn thấy, những chuyện nó trải qua…đã ảnh hưởng quá nhiều đến tâm lý. Tôi không phải người mẹ tốt, không có khả năng bảo vệ con gái mình. Khi còn trẻ thì mải làm ăn, không nghĩ chính mình lại bỏ qua thứ quan trọng nhất. Giờ muốn cứu hồi có lẽ đã quá muộn, ông trời không cho tôi cơ hội nào.
- Còn rất nhiều thời gian mà, bác và Kiều Thư có thể bắt đầu bên cạnh nhau từ bây giờ.
Minh Tùng hơi nhíu mày vì thấy bà Thu Nga lắc đầu…bà cười buồn rồi đứng lên. Thân hình gầy yếu của bà hơi lay động, có vẻ như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi đến cũng khiến bà ngã xuống, Minh Tùng cũng vội vàng đứng lên, bà nói:
- Tôi thấy Kiều Thư rất tin tưởng và coi trọng cậu, nó chưa từng cho người ngoài bước vào nhà này, cậu có thể ở lại một tháng…là lần đầu tiên tôi thấy, nếu có thể, thì bà già này xin được nhờ cậu để mắt chăm sóc cho con bé một chút.
- Bác đừng nói vậy, nếu có thể, cháu sẵn sàng giúp đỡ Kiều Thư.
Bà Thu Nga gật đầu, thở dài rồi bước ra phía cửa, hơi dừng lại, bà dặn dò:
- Đừng nói với con bé là tôi tới đây.
Rồi mới thẳng một đường bước đi. Minh Tùng nhìn theo bóng dáng yếu ớt của bà…sao anh thấy bứt rứt khó chịu như vậy chứ? Cho đến khi cửa nhà khép lại, anh mới định hình trong đầu, nghe như thế nào cũng thật giống lời của người sắp đi xa…
- Ai vừa đến à?
Minh Tùng quay lại nhìn thấy Kiều Thư đang ở phía sau mình, gương mặt còn dư âm của giấc ngủ vội vàng khi nãy, anh khẽ lắc mà nói:
- Cùng nhau nấu ăn đi, hôm nay cô muốn ăn gì?
Rồi nhanh chóng kéo Kiều Thư vào bếp, giao cho cô một số việc để phân tán sự chú ý của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc