Tìm Lại Niềm Tin - Chương 03

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Ngày cuối tuần, thấy Kiều Thư nằm xem ti vi cả buổi, không có động tĩnh thay đổi tư thế, hơn nữa lại còn mặc bộ đồ rất ưa nhìn khiến Minh Tùng không thể nào ngồi gần được. Anh đành phải lên tiếng :
- Ra ngoài chơi đi.
Đang nằm dài ở ghế ăn hoa quả và xem phim Hàn Quốc, Kiều Thư khẽ động :
- Đi đâu ?
- Loanh quanh chút, ở nhà mãi cũng buồn.
Hơi nhíu mày, nhưng Kiều Thư cũng gật đầu đồng ý. Cô đứng dậy, vào phòng ngủ thay đồ. Bộ quần áo ở nhà bằng lụa trắng mỏng manh thoải mái, đã được thay bằng chiếc quần jeans xanh xắn gấu, chiếc áo len cánh dơi mầu vàng nhạt nhẹ nhàng, sơ mi trắng ở trong cao cổ diêm dúa, cùng với một vài chiếc vòng cổ phong cách trẻ trung buông dài quá ***, mái tóc tém hung đỏ ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc mái lòa xòa trước trán, cặp mắt nhạy bén, tinh nghịch, chiếc cằm thon gọn đáng yêu và đôi môi hồng nhạt tự nhiên tinh tế, khiến Kiều Thư như một nàng sinh viên năm nhất năng động. Minh Tung khẽ cười , bảo sao mọi người lại nói Kiều Thư không tuổi…nếu không biết trước anh cũng khó lòng mà nghĩ cô gái này đã ở tuổi 27. Anh nhìn lại quần áo trên người liền quay vào phòng, trong sự thắc mắc của Kiều Thư…một lúc sau trở ra thấy chiếc áo gió tối màu kín đáo được thay bằng chiếc áo len mầu vàng nhạt, bên trong là chiếc sơ mi trắng bẻ cổ ra ngoài, bên dưới là chiếc quần jeans đơn giản khiến Minh Tùng nhìn trẻ trung hơn hẳn, và quan trọng là…như vậy mới hợp với phong cách của Kiều Thư.o_o
Cô khẽ nhún vai :
- Nhìn cứ như áo đôi ấy nhỉ.
- Cuối tuần mà, thay đổi bản thân một chút, đi thôi.
Nói rồi anh phóng khoáng khoác tay lên vai cô như chiến hữu kéo cô ra ngoài, Kiều Thư cũng rất thoải mái mà thuận theo, mấy khi có dịp chơi bời một chút, trước đây ngày nghỉ cô không làm việc thì cũng loanh quanh ở nhà, hôm nay thay đổi cũng không vấn đề gì.
Hai người đi bộ dọc đường, đến công viên, Kiều Thư tìm một chỗ ngồi, còn Minh Tùng thì đi mua ít đồ ăn. Khi quay lại, Minh Tùng thấy Kiều Thư đang ngồi trên một bãi cỏ xanh mướt, dưới bóng cây có tán lá rộng, Kiều Thư vòng tay ôm lấy đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn, với chiếc cằm xinh xinh mà theo Minh Tùng nhận định chính xác là rất giống nhân vật hoạt hình của Nhật Bản, không biết suy nghĩ gì mà ánh mắt nhìn xa xăm, vô định, tình cờ một vài giọt nắng xuyên qua kẽ lá, rớt xuống thân hình tươi tắn của cô, khiến Kiều Thư ngồi đó lấp lánh giữa một bức tranh phong cảnh rực rỡ đẹp mắt, nhưng lại mang chút ưu phiền trầm tư đến lay động lòng người.
Minh Tùng đi dần về phía Kiều Thư, cô vẫn lơ đãng không hay biết, chỉ đến khi có một bóng râm che lại, ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh cao ráo của Minh Tùng đang khom lưng hướng phía mình, chiều dần buông xuống, ánh mặt trời ngày cuối đông xuyên qua những cành cây chiếu lên gò má anh, bao quanh thành vòng ánh sáng nhàn nhạt, tô đậm làn da trắng trẻo, mái tóc vàng kim của người châu Âu, và các đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt ẩn hiện mơ hồ. Dù không mang theo ý cười nhưng đặc trưng riêng của anh chính là sự thu hút tiềm ẩn.
- Nghĩ gì mà lại thất thần vậy ?
Cô nhoẻn cười mà nói :
- Đang nghĩ…anh thích người cùng phái, thì bao nhiêu cô gái hụt hẫng đau khổ đây ?
Minh Tùng đứng thẳng người, cười một hồi, sau đó mới ngồi xuống cạnh Kiều Thư. Anh bày ra túi đồ ăn, snacks, sữa, bánh mì, nước ngọt…
- Cái gì thế này, sao nhiều vậy ?
- Coi như đi picnic, chẳng biết cô ăn cái gì, tôi cứ mỗi thứ chọn một ít.
Kiều Thư nhìn sang sườn mặt hoàn hảo của Minh Tùng, giờ này thật hiền hòa, cảm xúc cũng đơn giản, nhìn anh hiện tại, có vẻ rất thoải mái và hài lòng. Cô lại hỏi :
- Anh không nhớ bạn trai ư ?
- Nhớ ? Nhớ cũng đâu gặp được, cái gì tôi biết không được thì cũng không quá theo đuổi.
- Vậy anh nghĩ anh và bạn trai đến được với nhau không ?
- Không.
- Vậy sao anh còn theo đuổi ?
- Tôi theo đuổi khi nào ?
- Anh bỏ nhà đi. Nếu biết không đến được với nhau sao còn bỏ nhà đi, sao còn chống đối gia đình ?
- Chống đối ở đây là muốn họ chấp nhận bản thân tôi thích những thứ như vậy, chấp nhận rằng tôi không theo những thứ họ sắp xếp. Tôi chỉ làm những thứ mình muốn mà thôi.
Minh Tùng hướng đôi mắt trầm ổn ra xa… Haizzz đây là anh không hề nói dối Kiều Thư nha, anh trả lời không đến được với bạn trai là vì không có bạn trai mà đến, còn bỏ nhà đi thì đúng là muốn ba mẹ anh biết, anh không thích những gì họ sắp đặt.
Minh Tùng nhìn Kiều Thư anh hỏi :
- Cô nhớ cô ấy không ?
Kiều Thư bình thản cười, có vẻ cảm xúc lắng đọng hẳn :
- Nhớ ? Không hẳn vậy…mà tôi cảm thấy có lỗi nhiều hơn, vì tôi nên cô ấy mất đi tình yêu, niềm tin, và mất đi chính bản thân cô ấy. Vì tôi mà cô ấy phải bỏ lại tất cả, đến một nơi xa xôi tự chữa lành nỗi đau của mình.
- Cô cũng đâu khá hơn cô ấy, tôi biết cô rất đau khổ, hối hận, và day dứt.
- Vậy thì được gì ? Chủ yếu là không thể quay lại thời điểm đó, và nếu quay lại lúc đó, tôi cũng không chắc là mình sẽ không làm như vậy. Là do bản thân tôi không hiểu chuyện, bồng bột và quá ích kỉ thôi. Haizzz thôi nói chuyện khác đi.
Cô quay sang thì thấy Minh Tùng ngả lưng trên bãi cỏ, anh an nhàn nhắm mắt lại. Kiều Thư cười :
- Đôi khi tôi thấy anh rất xa cách, như người ở thế giới khác, đôi khi lại thấy thật gần gũi, đơn giản.
- Vậy cô thích tôi như thế nào ?
Kiều Thư hơi xoay người, dựa lưng vào gốc cây, duỗi thẳng chân ra một chút, cô nói :
- Anh như thế nào, không phải tôi thích là được, quan trọng là anh thích, o_o, không phải sao. Hơn nữa tôi không đặt ra chuẩn mực nào cả, người mình đã thích, thì người ấy như thế nào, mình vẫn sẽ thích. Còn đã không thích thì họ có làm bất cứ điều gì cũng vẫn là không thích.o_o.
Minh Tùng hướng mắt nhìn về phía khuôn mặt thành thật của Kiều Thư, anh nhích dần lại, gối đầu lên đù* cô, Kiều Thư giật mình nhìn xuống gương mặt thản nhiên của Minh Tùng, đang nhắm mắt không quan tâm điều gì, cô cười ngả lưng vào thân cây nói :
- Nhìn anh…thật khó tưởng tượng anh thích người cùng giới.
- Vậy cô thì sao ? Giống người yêu một cô gái ư ? Mà…ngoài cô gái ấy, cô không yêu ai khác hả ?
- Ừm, có lẽ tôi yêu cô ấy, rồi lại làm tổn thương cô ấy sâu sắc quá, nên không yêu người nào nữa. Những người con gái khác, tôi cũng chỉ thấy bình thường.
- Vậy đàn ông ?
- Thì sao ?
- Khi gặp người khác phái cô không có cảm giác gì sao ?
- Phải có cảm giác gì ? Tôi chưa khi nào để ý, hơn nữa đã giành tình cảm cho Kiều Như rồi, thì làm sao lại thích người khác phái nữa ?
- Có khi nào cô nghĩ, tình cảm đó là ngộ nhận không ?
- Vì sao anh hỏi vậy ?
- À…vì đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân như vậy, giờ tâm sự với cô xem sao, có giống tôi không ?
Kiều Thư nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì, hơi thở dài, coi như tâm sự với người cùng cảnh ngộ vậy.
- Tôi chưa nghĩ tới điều ấy, bởi lúc đó tôi luôn muốn độc chiếm tình cảm của Kiều Như, không muốn chia sẻ cô ấy cho ai, khi nhìn Văn Quốc và Kiều Như bên nhau, tôi rất buồn, hụt hẫng, khó chịu và tức tối, rồi khi làm tổn thương cô ấy xong, tôi rất đau khổ và day dứt, thời gian không làm việc, tôi chỉ giành để nghĩ về Kiều Như mà thôi.
- Cô không có niềm tin vào đàn ông ?
- Đúng.
- Vậy vì sao tin tôi ?
- Vì anh giống tôi.
Nghe thấy câu này đúng là Minh Tùng thấy tự trọng sa sút kinh khủng, cô nàng này thực sự coi anh… Haizzz, khẽ thở dài, rồi Minh Tùng tiếp :
- Vì sao lại không tin đàn ông, cũng phải có người này người kia chứ.
Kiều Thư cười nhẹ, một nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa đông, lạnh lùng lại yếu đuối khiến Minh Tùng phải giật mình lo lắng. Cô nói :
- Chuyện này tôi chưa từng kể cho ai biết, o_o, hôm nay kể cho anh, là người đầu tiên, ngay cả Kiều Như cũng không hề biết chuyện này… Năm tôi học cấp 2, nhà tôi có một người chuyển đến ở để tiện cho việc học đại học. Khi đó mẹ tôi có giải thích về vấn đề họ hàng như thế nào, giờ tôi cũng quên rồi, chỉ biết tôi phải gọi là chú. Mẹ tôi nói, chú ở đây đi học, lại tiện gia sư cho con, người nhà vẫn an toàn hơn , bản thân tôi cũng cho là việc bình thường, nhưng không biết an toàn như thế nào mà chỉ ở nhà tôi có 2 tháng, biết tôi không quen khóa cửa, nên nhân lúc tôi ngủ là mò vào phòng tôi, đe dọa tính giở trò đồi bại, hắn sắp cởi được hết đồ của tôi, thì do không đề phòng bị tôi đạp cho mấy cái, rồi tôi chạy thoát thân được. Hôm sau hắn ta vẫn mặt dày tỏ ra không có chuyện gì, cứ nghĩ rằng tôi không có cách đá hắn ra ngoài. Chỉ tiếc là gặp tôi, người không đơn giản chút nào, ai mà nghĩ một đứa trẻ lớp 7 lại dám theo dõi rồi chụp lại được cảnh tình tứ của hắn ta với hai cô giúp việc trẻ ở nhà tôi chứ. Tôi đưa mấy tấm hình cho ba mẹ tôi, và nói : nếu muốn con yên ổn mà lớn lên, thì đừng có để người đốn mạt như thế này ở trong nhà. Mẹ tôi hốt hoảng tống khứ hắn ta ra khỏi nhà luôn.
Kiều Thư khẽ dừng, nhìn xuống thấy Minh Tùng tuy im lặng nhưng ánh mắt anh lộ rõ vẻ tức giận, Kiều Thư cười nhẹ rồi lại nhìn xa xăm. Minh Tùng nhíu mày, không hiểu tại sao anh chẳng khi nào quan tâm chuyện gì, vậy mà giờ nhìn cô gái này bình thản kể lại những việc đã qua, anh lại trào lên một điều gì đó xót xa, một cô bé lớp 7 đã gặp những chuyện kinh khủng như vây, Kiều Thư đã phải sợ hãi như thế nào chứ. Muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt lạnh băng lại yếu ớt của Kiều Thư, nhưng những ngón tay trắng thon dài mới đi được nửa đường bỗng dừng lại vì nghe thấy cô tiếp :
- Từ đó, tuy không tỏ ra điều gì, nhưng tôi rất sợ khi tiếp xúc với người khác phái, cảm giác nguy hiểm, không an toàn. Rồi đến khi tôi học cấp 3, tận mắt chứng kiến bố mình ở ngoài làm chuyện xằng bậy, trong một thời gian ngắn ăn vụng ít nhất cũng 5 lần, vậy mà về nhà vẫn ngọt ngào, tình tứ yêu chiều mẹ tôi. Tôi lại càng căm ghét, đúng là giả tạo, hai mặt. Rồi cả Trần Tú, anh ta nhiệt tình săn đón, tỏ ra yêu thương tôi, nhưng thực ra là cá cược với đám bạn, trong đó có cả anh trai tôi. Nực cười không, anh trai tôi bỏ tiền ra để cá xem Trần Tú có tán nổi tôi hay không, vì dạo đó tôi có tiếng là lạnh lùng đến đỉnh điểm, nên Trần Tú thấy K**h th**h, nhận lời, bỏ công sức ra mà theo đuổi. Nhưng không ngờ đến phút cuối lại bị tôi phát hiện…Vậy anh thấy có nên mất niềm tin không ? Không những mất niềm tin, mà tôi còn ghê tởm và kinh sợ ấy chứ.
Kiều Thư yên lặng, nhắm cặp mắt đau thương lại, cô sợ người khác thấy được sự yếu đuối của cô. Cô biết, nhược điểm lớn nhất của mình chính là đôi mắt, dù cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng tất cả cảm xúc của mình đều sẽ theo đôi mắt mà bộc lộ hết.
Minh Tùng hiểu Kiều Thư đang nghĩ gì, đang muốn che giấu điều gì, anh cũng yên lặng mà nhìn cô… Khuôn mặt nhỏ gầy đáng yêu của cô đang rất an tĩnh, nhưng anh biết đôi mắt kia mới là nơi dậy sóng… Kiều Thư em biết không, chỉ là vì không còn chút niềm tin nào, nên em mới giành tình cảm của mình cho Kiều Như, chỉ là em giấu đi cảm xúc của mình mà thôi…tôi thật muốn…em có thể tin tưởng..
Minh Tùng chợt đứng lên, đồng thời cũng kéo Kiều Thư dậy, khiến cô chưa kịp chuẩn bị, lao đao, đổ cả vào người anh. Minh Tùng cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt đang mơ hồ của Kiều Thư mà nói :
- Đi thôi chúng ta đi chơi, không cần ngồi một chỗ buồn sầu.
Rồi một đường kéo Kiều Thư chạy thẳng. Hai người đến rạp chiếu phim. Vì ngày cuối tuần nên đông khách, đã chẳng còn vé để vào xem. Họ đành chuyển địa điểm, đi hát karaoke. Khi vào phòng karaoke rồi Minh Tùng mới biết Kiều Thư hát rất tốt, và cũng rất ưa thích loại hình xả stress này. Cô đã ngồi ba tiếng mà cũng chưa thấy chán. Khi ra khỏi phòng hát, Minh Tùng mới hỏi :
- Rất thích ?
- Ừm, lâu rồi không đi, mọi khi chán chán, hay đi một mình, hôm nay mới đi cùng người khác.
- Đi một mình ?
- Phải.o_o. Vào phòng hát một mình, tắt điện tối om, chẳng ai biết mình như thế nào, muốn hát, muốn gào, muốn làm gì đều được, không ảnh hưởng gì tới ai. Chẳng phải rất tốt sao ?
- Sao không mua dàn về nhà ?
- Không thích, mua về mất cảm giác hay, đã chán rồi còn hát ở nhà…buồn lắm. Hơn nữa ra ngoài mới có cảm giác lạ.o_o.
Hai người đi bộ cạnh nhau, dọc lề đường có những cột đèn uốn lượn, mang theo thứ ánh sáng rực rỡ, như một sợi dây lấp lánh đẹp mắt. Gió đêm khẽ thổi đến, chạm vào da mặt, lạnh buốt, một mùi hoa gì đó nồng đậm phảng phất xung quanh. Anh khẽ đặt tay lên vai cô, thản nhiên mà nói :
- Tôi lạnh, gần nhau một chút sẽ ấm hơn.
Yên tĩnh sóng bước cùng nhau về tới khu chung cư, đi qua chào bảo vệ, bác bảo vệ nhiệt tình mà nói :
- Cô Kiều Thư, khi nào mới đưa tôi thiệp mừng, cưới là không được quên tôi đâu nhé.
Kiều Thư chỉ cười mà không nói gì, chào tạm biệt xong mới đi lên. Hai người bước vào thang máy, Minh Tùng mới hỏi :
- Cô rất ít đưa bạn về đây ?
- Thật ra là không có ai, chỉ có Trần Tú thỉnh thoảng tới, tôi cũng không cho vào nhà.
Minh Tùng bỗng dưng thấy cảm giác hài lòng lan tỏa khắp cơ thể, anh thả lỏng người dựa vào tấm kính trong thang máy nói tiếp :
- Ăn mì nhé, tôi làm.
- Không vấn đề, chỉ cần là anh làm, tôi ăn đều ngon miệng.
Kiều Thư thật tình mà trả lời, còn Minh Tùng nhẹ cúi thấp đầu xuống để che giấu nụ cười của mình, anh tự cảm thấy rất sảng khoái nha.o_o. Đây là cảm giác có chút thành công, ít ra tay nghề của anh rất được cô gái này yêu thích, thật không uổng công anh trước đây hứng thú bám theo đầu bếp của gia đình hai năm trời.
Thang máy vừa mở, đã thấy Trần Tú đợi trước cửa nhà. Anh ta mặc thường phục, chiếc quần jeans đen đơn giản, bên trong là chiếc áo len mầu sáng và khoác chiếc áo gió mầu xám bên ngoài. Nhìn phong cách thì có vẻ chững chạc, mạnh mẽ, nhưng khuôn mặt nam tính thì hiện rõ nét mệt mỏi và ưu tư.
Nhìn Trần Tú đang dụi tắt *** dở dang, Kiều Thư khẽ nhíu mày vì mùi khói, Minh Tùng tuy không tỏ thái độ gì, nhưng thực ra anh khá khó chịu vì thấy Trần Tú xuất hiện ở đây.
Trần Tú vội vàng nói :
- Xin lỗi, vì đợi em, anh sốt ruột…hút một điếu.
- Sao anh ở đây ? Anh ở đây bao lâu rồi ?
- Không lâu, anh đợi em.
- Có chuyện gì sao ? Hôm trước Thanh Mai tìm anh, anh đã ở đâu?
- Cô ta tới tìm em ?
- Không quan trọng, cô ta tìm em thì sẽ làm sao? Đã khi nào cô ta làm gì được em? Nhưng em đang hỏi là anh đã ở đâu ?
- Anh…đi loanh quanh.
- Rồi sao nữa?
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng kết quả cuối cùng là hiện tại anh không thể từ bỏ được tình yêu này. Em cứ làm gì em muốn, anh không cản trở em, nhưng anh sẽ đợi em. Cho đến khi nào…anh có thể từ bỏ được thì thôi.
- Em không có quyền nói anh nên làm gì cả, chỉ là em không phải không có chút tình cảm nào với anh, ít ra anh và em đã quen nhau hơn 10 năm. Em cũng đã hiểu tình cảm của anh…em không muốn anh thiệt thòi. Anh không hiểu ý em ư?
Trần Tú mặc kệ sự có mặt của Minh Tùng, anh đứng đó, nhàn nhạt cười, mang chút trầm lặng lại mang chút bất đắc dĩ.
- Tại sao anh lại không hiểu ? Chỉ có điều anh không có cách vứt bỏ tình yêu này. Nó cắm rễ quá sâu trong trái tim anh, kể từ giờ phút em đá vào chân anh đau điếng và nói: Trần Tú, Võ Kiều Thư tôi nói cho anh biết, tôi không phải con Pu'p bê anh muốn trưng bày ở đâu cũng được, không phải quả bóng anh muốn đá đi đâu thì lăn đến đó, từ giờ anh nhìn cho rõ tôi, thấy tôi xuất hiện ở đâu thì liệu hồn mà tránh xa, đừng để tôi nóng tính , sau đó em quay sang anh trai em mà nói: vác đám bạn của anh tránh xa em ra, một tuần này anh mà xuất hiện ở nhà, thì đừng trách em độc ác.
Trần Tú bình thản cười khi nhớ lại tình cảnh anh đang ôm lấy ống chân mình mà lăn lộn khi đó, và Thái Khang thì thật sự phải ra ngoài ở nhờ, không những một tuần mà cả hai tuần mới dám về nhà. Trần Tú tiếp tục nói :
- Từ đó trở đi, dù em có nhìn thấy anh, em cũng coi như anh không tồn tại. Ngày nào anh cũng đứng dưới nhà em, đợi em đi học hoặc đi chơi về, anh sẽ biết cảm giác của em như thế nào, em buồn hay em vui, em mệt hay em tức giận. Anh phát hiện ra tâm hồn em rất lương thiện. Hôm em đưa Kiều Như về, sau đó một mình trở về nhà, em gặp một người ăn xin mù, anh thấy em lục hết mọi túi mà không còn đồng tiền nào, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của em, khi đó chỉ muốn tiến lên thay em cho người nghèo khổ ấy chút tiền, nhưng anh không có cơ hội, vì thấy em bỗng nhiên tươi tỉnh, thật sự nhìn em lúc đó anh cứ nghĩ em tìm thấy rất nhiều tiền, nhưng không nghĩ em lấy ra từ trong cặp một túi kẹo đủ màu sặc sỡ, và đặt vào trong tay bà già tội nghiệp, rồi mới thong thả chạy về.
Trần Tú nhìn Kiều Thư đang tỏ vẻ như không quan tâm nhưng lời anh nói, nhưng anh biết Kiều Thư rất để tâm, cô không phải người vô tâm vô tình. Anh lại tiếp :
- Em luôn tỏ ra coi thường anh, ghét anh, nhưng khi anh trốn vì bị một đám trường khác đuổi theo đòi đánh vì gây chuyện với tụi nó, thì em lại giúp anh đánh lạc hướng bọn chúng. Khi đó anh chỉ muốn chạy lại ôm lấy em, nhưng em chỉ tay vào anh mà nói: đây là coi như trả công anh vất vả theo đuổi tôi bấy lâu, từ giờ đừng để tôi bắt gặp hoàn cảnh khốn cùng của anh như vậy. Lúc ấy anh mới nhìn lại bản thân mình nhếch nhác, tồi tệ đến mức nào. Và cũng chỉ dám nhìn em bước dần xa anh. Anh hiểu, một khi trong em đã có ấn tượng không tốt thì khó mà thay đổi được. Nhưng từ đó anh quyết tâm thay đổi, anh chăm chỉ học hành, tránh xa khỏi bè bạn không tốt, tự sức mình thi vào và cố gắng trở thành cảnh sát tốt, mới dám quay lại đứng trước mặt em, vậy mà em vẫn chưa một lần nhìn thẳng vào anh. Dù anh có làm những gì, em cũng chưa khi nào tỏ ra công nhận anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc