Tìm Lại Niềm Tin - Chương 02

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Sáng hôm sau, Kiều Thư đang ngủ say, thì cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp, mơn man trên khuôn mặt mình, khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, hướng khuôn mặt đang say ngủ về phía đó. Nhưng bỗng nhiên cảm giác ấy mất đi, khiến cô khó chịu nhíu mày, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuôc :
- Dậy đi, đến giờ rồi.
Kiều Thư từ từ mở mắt, nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, Minh Tùng lại tiếp :
- Đừng có hỏi tôi là ai đấy nhé.
Nhưng anh bỗng giật mình, vì rèm cửa được anh kéo ra để đón ánh nắng đầu ngày, nên thứ ánh sáng tinh khiết tươi mới đang trải nhẹ trên gương mặt ngái ngủ của cô, nhìn cô như một chú mèo lười nhác còn giấu mình trong ổ chăn ấm áp, lại mang theo một vẻ đẹp mĩ lệ mơ hồ, nước da nâu nhạt mịn màng khỏe khoắn, có sức sống hơn mấy hôm trước, đôi môi hồng nhuận đáng yêu, một chấm bi xinh xinh bên cánh mũi trái nhìn lạ mắt, gương mặt thanh tú, chiếc cằm nhỏ nhắn như của nhân vật hoạt hình Nhật Bản ngày bé anh thường xem, lại thêm đôi mắt mơ màng làm say lòng người và nụ cười dịu dàng yểu điệu…. Anh vươn tay ra nhưng không phải để chạm vào khuôn mặt cô như lúc nãy, mà để gạt vài sợi tóc ngắn đang xõa tự nhiên trước trán, anh nhẹ nhàng nói :
- Nếu để tóc dài, nhìn em sẽ thế nào nhỉ ? Anh thật tò mò.
Nhưng Kiều Thư đâu nghe thấy gì, cô còn đang mơ màng, chưa tỉnh, Minh Tùng khẽ cười lắc đầu, rồi xoa mạnh đầu cô. Kiều Thư khi đó mới giật mình nhận ra người trước mắt mình là ai. Xấu hổ khiến Kiều Thư đỏ bừng mặt…haizzz cái bệnh ngu ngơ lúc mới ngủ dậy, vẫn chưa có thuốc chữa. Cô vội vàng tung chăn rồi chạy vào nhà tắm. Khoảng 20′ sau Kiều Thư mới ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy bát mì tôm trứng, thịt, lại cả vài cọng rau xanh xanh, và hai lát cà chua mỏng đẹp mắt, thì Kiều Thư chẳng còn nhớ gì đến ngại ngùng hay xấu hổ nữa. Cô nhanh chóng ăn gọn gàng, sạch sẽ, rồi rất lưu loát mà lau miệng uống nước, thỏa mãn xách túi đi làm. Ra đến cửa còn quay lại nói : rất ngon, cứ thế phát huy nhé. Sau đó mới một đường thẳng ra xe tới công ty làm việc. Còn Minh Tùng thì nghĩ bụng : cô nàng này thật sự coi mình là người giúp việc rồi đây…haizzz.
Hôm nay Kiều Thư phải xuống hội trường tổ chức hoạt động để giám sát, năm hôm nữa là họp báo quảng cáo, nên khá bận rộn. Cô cũng không để ý giờ giấc, chỉ chú tâm vào công việc, mọi người đã nghỉ trưa cả, nhưng cô còn chỉnh sửa một vài chi tiết cho đúng với thiết kế của mình, bỗng nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên phía sau :
- Không định ăn cơm hả, tôi đợi cô cũng đã cả tiếng đồng hồ rồi.
Kiều Thư nhìn về phía ghế ngồi cho khán giả, thì bất ngờ thấy Minh Tùng ở đó, đang giơ giơ hộp cơm trong tay lên, nhướng mắt nhìn cô.
Thấy Minh Tùng đứng lên, mặc áo phông trắng mỏng manh bên trong, chiếc áo gió dài tới đầu gối, đi giày hàng hiệu và mặc quần thô trắng. Khuôn mặt thì ưu tú, mang nét quý tộc của châu Âu, lại thêm chút giản dị của người châu Á, cùng sự trầm tĩnh rắn rỏi của người thành đạt, đi dần lại phía mình, vì quá ngạc nhiên mà Kiều Thư mất tập trung, khẽ động người, lại thấy chới với vì đang đứng trên một chiếc ghế cao, để cố gắng sửa lại một vài chi tiết trên phông nền. Cảm giác như sắp tiếp đất mạnh mẽ thì may mắn lại được một người khác đỡ lấy, nhưng vì lực đạo quá mạnh và bất ngờ nên cả hai người cùng ngã ra đất. Minh Tùng nhìn Kiều Thư đang tròn mắt trong tay mình, thân hình cứng ngắc vì hoảng sợ không nói được câu nào. Anh gõ nhẹ vào trán cô :
- Tỉnh…không sao !
Minh Tùng vẫn ôm Kiều Thư như vậy nói tiếp :
- Sao lúc nào cũng lơ ngơ thế ?
Cô nàng này thoạt nhìn thì có vẻ ngang ngạnh cứng rắn, nhưng bản chất thì cứ ngây ngây ngô ngô, không hiểu trong đầu chứa cái gì nữa….
Minh Tùng đỡ Kiều Thư ngồi dậy, anh gạt mấy sợi tóc lộn xộn của cô để chúng vào nếp như ban đầu. Kiều Thư không phản kháng gì hỏi lại anh :
- Anh ở đây có việc gì ? Sao biết tôi ở chỗ này ?
- Tôi mang cơm đến, nhận lương rồi thì phải đoàng hoàng mà làm việc chứ, đến cổng công ty, tình cờ gặp mấy cô nàng hôm qua, các cô ấy nói, giám đốc Kiều Thư đang ở đây. Hóa ra cô là giám đốc nha, chức to như vậy, có phải nên trả lương tôi cao một chút nữa không ?
Kiều Thư trừng mắt nhìn khuôn mặt hài hòa của Minh Tùng mà nói :
- Tôi trả lương như vậy mà còn chưa đủ cao hả, chỗ quần áo hôm qua anh làm 10 năm không biết mua được chưa, tôi chỉ tính vào 5 năm mà lại còn ý kiến ?
Minh Tùng bật cười, cô nàng này, nếu động vào quyền lợi là sẽ ngay lập tức xù lông lên để phản ứng.
- Mau lại ăn không nguội.
- Anh ăn chưa ?
- Chưa, cùng ăn đi, ở nhà ăn một mình buồn, ăn không vào.
Và rồi hai người cùng nhau ăn một bữa cơm trưa đơn giản, nhưng trong mắt người khác thì thật thân mật. Mấy cô nàng hôm qua nghịch ngợm trốn vào một góc chụp lại toàn bộ sự việc vừa diễn ra. Rồi nhanh chóng update lên trang web của công ty với tựa đề : Giám đốc lạnh lùng đã tìm được bến đỗ…và rồi không biết có mấy nghìn lượt vào xem, ai ai cũng phải xuýt xoa, vì một chàng người lai hấp dẫn, với chiều cao mà giới người mẫu hằng mơ ước, đang yêu yêu thương thương, ôm ấp, rồi vuốt tóc và ăn cơm với giám đốc thiết kế _ trong công ty vốn được mệnh danh là người đẹp lạnh lùng không tuổi. Ở công ty này liệu có cô gái nào không ganh tỵ với Kiều Thư dáng người cao 1m68 cân đối, lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn, chính hiệu Vline, nước da nâu khỏe khoắn mịn màng đáng mơ ước, tomboy là phong cách chủ đạo càng làm cho người đối diện không thể nghĩ được cô đang ở tuổi 27. Kiều Thư tuy là cháu gái của chủ tịch nhưng lại thực sự là một người tài năng, cô luôn đưa ra những ý kiến độc đáo, SUN là công ty quảng cáo lớn, nhưng bây giờ mở rộng thị trường, lấn dần sang lĩnh vực tổ chức sự kiện, mà dẫn đầu chính là giám đốc thiết kế Kiều Thư. Hơn nữa, Kiều Thư còn rất năng động, vui vẻ với mọi người, không kì thị, coi thường ai, nhưng đặc biệt…chưa một anh chàng nào theo đuổi thành công Kiều Thư suốt 5 năm qua. Nhiều đối tác làm ăn rất có lòng, nhưng cô luôn khéo léo từ chối, còn trường hợp nào quá dai dẳng thì Kiều Thư cũng thẳng tay không lưu tình, vì vậy mới được gọi là lạnh lùng. Không xa xôi gì, có anh đội trưởng đội cảnh sát hình sự, theo Kiều Thư đã mấy năm trời, nghe đâu từ hồi Kiều Thư học cấp 3, anh chàng này đã đi học võ cùng để tích điểm, rồi còn tổ chức sinh nhật lãng mạn cho cô, những tưởng là thành công, nhưng không hiểu lý do gì, Kiều Thư một cước đá bay anh chàng ra khỏi tầm nhìn, vậy mà anh chàng ấy vẫn một lòng theo đuổi, đeo bám đến tận bây giờ chưa chịu buông ra, khiến mọi người trong công ty cũng phải động lòng. Còn Kiều Thư cứ thấy anh chàng mặc quân phuc bảnh bao đứng bên cạnh chiếc xe ô tô thể thao đợi ở cửa, là nhíu mày đi đường vòng dù biết sẽ không thoát khỏi sự rào đón nhiệt tình ấy.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Kiều Thư hạnh phúc yêu thương mặn nồng với chàng trai tuấn tú hơn người kia, thì không ai nghi ngờ gì nữa, chàng cảnh sát oai hùng chắc chắn không có một khe cửa để lọt vào rồi… Đã thế Kiều Thư còn không ý kiến gì khi thấy tin đồn về mình tràn lan trong công ty, hơn vậy, mấy hôm sau vẫn tiếp tục tình cảm ăn uống cùng nhau nữa chứ.
Cho đến một hôm Kiều Thư đang ở trong phòng họp, nhưng bên ngoài Trần Tú_anh cảnh sát hình sự bảnh bao và hoàn hảo đang yên vị ngồi ở phòng chờ đợi cô, một lúc sau Minh Tùng_anh chàng bí ẩn mang sự thu hút đan xen Âu Á, tay xách hộp cơm thường ngày cũng rất nhàn nhã mà bước vào. Hai người ngồi đối diện nhau, nếu Minh Tùng điềm đạm, bình tĩnh và thản nhiên như không, thì Trần Tú lại nôn nóng mất đi phong độ thoải mái thường ngày. Trần Tú phải tốn sức gài một vài tai mắt trong công ty, đợt vừa rồi anh đi công tác về, thì nghe thấy mật báo là Kiều Thư đang rất mặn nồng với một anh chàng người lai tuấn tú, khiến anh làm nhiệm vụ mà chỉ nóng lòng quay về để xem xét tình hình, gặp Minh Tùng ở đây, thì đúng là cảm giác đe dọa dâng lên vùn vụt rồi.
Trước mặt Trần Tú, là một Minh Tùng rất ưu tú, tóc vàng bóng mượt và gọn gàng, cặp mắt nâu đen bí ẩn, mang chút gì đó lười biếng, lại thêm chút gì đó trầm ổn sâu sắc. Minh Tùng mặc một đồ gió mầu bạc vừa vặn tôn lên dáng người và nước da trắng, biểu cảm trên khuôn mặt thì không rõ thái độ gì, chỉ biết là hiện tại anh rất bàng quan mà nhìn Trần Tú đang bực bội dò xét mình. Thấy Kiều Thư đi ra, cô mặc một chiếc quần đen bó sát, đi đôi giầy cao gót mầu trắng, chiếc áo len mầu xám lạ lùng dài tới đù*, ống tay áo phồng ra, nhưng bo lại ở khuỷu, một chiếc khăn ống giống mầu áo gọn gàng trên cổ, mái tóc tém ôm sát khuôn mặt thanh tú có lớp trang điểm mỏng hài hòa với trang phục, đang rạng rỡ cùng nụ cười tươi lấp lánh, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Minh Tùng. Kiều Thư lướt qua Trần Tú như người vô hình, không quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, khiến anh ta sững người vì ngạc nhiên, vội vàng gọi tên cô :
- Kiều Thư.. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Kiều Thư hơi dừng bước quay người lại, nhìn xoáy vào Trần Tú uy nghiêm trong bộ đồng phục, nhìn hơi mệt mỏi, đầu tóc có chút lộn xộn, chắc là mới đi làm nhiệm vụ về đã đến đây ngay. Cô khẽ thở dài, hỏi Trần Tú :
- Anh vừa đi công tác về ?
- Phải, anh về tới nơi là đến đây luôn.
- Có chuyện gì ?
- Muốn gặp em một chút, anh nhớ em.
Kiều Thư đứng yên, tay còn cầm tập tài liệu, vẫn nhìn vào Trần Tú, không phải cô lạnh lùng đến mức không nhìn thấy sự chân thành của anh, chỉ là…cô đâu có khả năng yêu anh…trong tim cô chỉ duy nhất yêu một người, chỉ có điều người ấy không giành cho cô, phải nói như thế nào để anh hiểu ?
Minh Tùng thấy không có việc của mình, thì đứng lên, thân hình cao lớn lại chuẩn mực khiến ai cũng phải ngoái nhìn, một tay giấu trong túi quần, một tay xách hộp cơm quen thuộc, anh nói phía sau Kiều Thư :
- Tôi vào phòng trước nhé.
Sau đó không đợi cô nói năng gì, đã trực tiếp thong thả đi vào phòng làm việc của Kiều Thư. Để Trần Tú phía sau lại càng tức giận, bao nhiêu năm anh theo đuổi, còn chưa biết mặt mũi cái phòng của Kiều Thư ra làm sao, mà anh ta mới ở đâu xuất hiện, đã hiên ngang mà bước vào được là sao ?
Kiều Thư hiểu Trần Tú đang nghĩ gì, mượn hơi Minh Tùng một chút cũng không sao đâu nhỉ…
- Anh ấy là Minh Tùng, thời gian gần đây em đang quen anh ấy.
- Em…
Kiều Thư chờ đợi Trần Tú nói tiếp.
- Tại sao em bỏ qua anh ? Anh biết trước đây là anh sai, nhưng ngần ấy năm, không lẽ em vẫn chưa hiểu tấm chân tình của anh ?
- Trần Tú, nếu bất cứ ai chân tình, em đều nhận, thì phải nhận của bao nhiêu người ? Anh đừng giành tình cảm cho em nữa, em không phải người giành cho anh. Thực chất dù qua bao nhiêu thời gian em cũng không thể yêu anh.
- Vậy còn anh ta ?
- Anh ta cũng vậy. Dù qua bao nhiêu thời gian em cũng không có khả năng yêu bất cứ ai.
- Tại sao em qua lại với anh ta ?
- Anh ta không có khả năng tổn thương vì em. Nhưng anh thì có, nếu cứ giành tình cảm cho em, anh nhất định sẽ chịu tổn thương, và em không muốn điều đó xảy ra. Vậy nên đừng quan tâm em nữa.
Logic gì đây ? Vì không muốn anh bị tổn thương nên không tiếp nhận tình cảm của anh, vì anh ta không bị tổn thương nên qua lại với anh ta ???
Trong khi Trần Tú còn đang hoang mang không hiểu gì, thì Kiều Thư đã quay người đi về phía lối rẽ, cũng không ngờ tới chỗ khúc cua lại thấy Minh Tùng đang đứng đó. Thân ảnh anh cao lớn dựa vào tường trầm ngâm, khuôn mặt mang theo chút ưu tư, Kiều Thư lại gần nói :
- Đừng hi vọng lấy được tình cảm của Trần Tú. Anh ấy sẽ không thích người cùng giới đâu. Vào thôi.
Kiều Thư vào phòng rồi Minh Tùng mới hồi tỉnh…có phải ý cô là anh đang để ý đến Trần Tú không hả trời…trong mắt cô gái này anh thật sự là một anh chàng GAY, thấy người đẹp trai là yêu thích hay sao, cũng không nhìn lại xem anh hơn gấp mấy lần cái tên Trần Tú đó ?
Lững thững đi vào, tuy ăn cơm nhưng anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy. Kiều Thư nói dù qua bao nhiêu thời gian cũng không yêu ai, không rung động vì anh, rồi cô chắc chắn anh không bị tổn thương nên mới đồng ý để anh bên cạnh, chứ không phải nghĩ rằng mình an toàn nên mới bên cạnh anh. Cô gái này…luôn cho rằng mình mạnh mẽ…cũng không nghĩ xem liệu bản thân có bị ảnh hưởng gì hay không.
Mấy hôm sau không thấy Trần Tú đến tìm, Kiều Thư cho rằng Trần Tú cũng đã hiểu, nhưng không ngờ, trưa hôm đó đang cùng ăn cơm với Minh Tùng ở khuôn viên thì có một cô gái mặc đồng phục cảnh sát hầm hầm đi đến, khuôn mặt mang đầy khí thế đe dọa.
- Kiều Thư, tôi hỏi cô, Trần Tú đâu rồi ?
- Trần Tú ?
- Phải, từ hôm đi công tác về tới nơi liền chạy đến chỗ cô xong, anh ấy không hề đi làm. Cô làm gì anh ấy rồi, hả ?
- Thanh Mai, cô không nên to tiếng ở đây.
- Vì sao lại không ? Tôi hỏi cô Trần Tú ở đâu ?
- Vì trên người cô đang mặc đồng phục. (Minh Tùng cắt ngang lời Kiều Thư và người tên Thanh Mai, anh thong thả mà tựa lưng vào chiếc ghế gỗ đang ngồi, tay đặt lên thành ghế, như một quý tộc châu Âu đang bảo vệ người con gái của mình)
- Cô cảnh sát mất lịch sự này ở đâu ra vậy hả Kiều Thư ?
Minh Tùng tiếp tục hỏi khi Thanh Mai còn ngơ ngác, và Kiều Thư thì đang nhịn cười. Cô rất muốn nói với anh, điều này thì phải hỏi bố mẹ Thanh Mai, nhưng vẫn là nên im lặng, nghe anh nói tiếp :
- Người có nhiều kiểu, cảnh sát cũng có nhiều loại, nhưng mặc quân phục mà làm loạn như cô, tôi là lần đầu tiên được chứng kiến.
Sau đó anh nhướng ánh mắt nâu đen của mình lên nhìn Thanh Mai, khiến cô ta chột dạ vì nhận thấy ngàn tia nguy hiểm ẩn giấu sau đôi mắt hút hồn kia. Người này không thể khinh thường được, tuy rất bình thản nhưng lại sôi sục nguy hiểm, nhìn thì có vẻ không quan tâm điều gì nhưng lại trầm tư sâu sắc. Thấy Thanh Mai nhìn mình dò xét, Minh Tùng cũng bình thản mà nghênh đón, tuy không nhìn ra tư vị gì, nhưng ánh mắt nâu đen lộ rõ sự không kiên nhẫn. Anh hơi nheo mắt lại, môi gợi cảm vì thế mà tạo thành một nụ cười mỉa mai :
- Cô cảnh sát, nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy, lại càng mất lịch sự. Tôi không phải tội phạm.
Thanh Mai giật mình thất thố. Hướng mắt sang Kiều Thư để tránh sự thu hút mạnh mẽ của người đàn ông này, cô ta lớn tiếng nói :
- Đây là việc giữa tôi và cô ta, không phải việc của anh.
Minh Tùng lại hướng sang phía Kiều Thư hỏi :
- Phải không ?
Cô khẽ nhún vai :
- Tất nhiên là không, giữa tôi và cô thì có chuyện gì để mà nói ?
- Tôi hỏi cô Trần Tú ở đâu ?
Minh Tùng lại lên tiếng thay cho Kiều Thư :
- Anh ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi lạc, Kiều Thư là người giám hộ cho anh ta hay sao mà cô đến chất vấn cô ấy ? Cô học luật mà không hiểu luật hay lạm dụng luật ?
Thanh Mai lại hướng mắt sang phía Minh Tùng, nhìn khuôn mặt hài hòa nhưng biểu lộ rõ ràng sự tức giận khiến Thanh Mai hơi chột dạ. Anh chàng này, dù chỉ ngồi tại chỗ mà nói cũng làm người ta phải e ngại nha…
Đang vậy thì Kiều Thư đứng lên, cô mặc một bộ đồ vest công sở mùa đông ấm áp, lịch lãm mầu xanh dương, trên cổ là vài sợi dây chuyền trẻ trung, năng động, tưởng chừng như đối nghịch với bộ đồ, nhưng kết hợp trên dáng người cân đối của cô, lại thật hài hòa và mới lạ, cô khoanh tay trước ***, nhàn nhạt cười, đối diện với Thanh Mai mà nói :
- Có nghe thấy Minh Tùng vừa nói gì không ? Người có nhiều kiểu, cảnh sát cũng có nhiều loại, cô được phân ở loại nào thì tự cô hiểu rõ. Bao nhiêu năm đi theo Trần Tú, cô nhận lại được cái gì ? Có biết vì sao khi nào cô cũng trắng tay hay không ? Đừng nghĩ rằng mình làm gì không ai biết, nếu muốn vững vàng thì tự đi bằng đôi chân của mình, cô cho rằng sau lưng Trần Tú cô làm gì, anh ta không biết sao ? Đừng coi thường năng lực người mà cô coi trọng, đừng nghĩ anh ấy không nói gì nghĩa là không biết, chẳng qua vì không quan tâm nên không muốn để ý mà thôi. Thanh Mai cô nên nhớ, đây không phải tôi đánh giá cao Trần Tú, mà chỉ là…tôi đánh giá cô rất thấp mà thôi. Tự quản chuyện mình cho tốt, đừng tới chỗ tôi làm loạn…. Cũng đừng tỏ ra Trần Tú là người của cô, nhìn lại mình xem, bao nhiêu năm nữa Trần Tú mới để mắt tới người như cô ?
Sau đó Kiều Thư một đường đi thẳng không nhìn lại, còn Minh Tùng ở đó mỉa mai nhìn Thanh Mai đang bất động trước mắt mình mà há hốc miệng, anh cũng đứng lên, một tay cầm hộp cơm, một tay giấu trong túi quần, hờ hững bước đi và buông lại câu nói :
- Thật là…mất thẩm mỹ.
Trên đường về nhà, Minh Tùng luôn tủm tỉm cười, hóa ra cô nàng này cũng rất tỉnh táo, không phải dễ bắt nạt, đến thời khắc trọng điểm, cũng biết giương vuốt lên bảo vệ bản thân. Cứ thêm một ngày là anh lại khám phá ra thêm một phần con người Kiều Thư, chẳng mấy chốc là xong việc thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc