Tim Đập Trên Đầu Lưỡi - Chương 41

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Giày Vò
Lâm Khả Tụng cho là Giang Thiên Phàm sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ thế mà anh ta lại chậm rãi đi về phía Montgomery.
"Vậy thì tôi nếm thử, rốt cuộc có cái gì trong ly đồ uống này."
Giang Thiên Phàm nhận lấy ly thuỷ tinh từ trong tay, lắc nhẹ chiếc ly trong tay. Vẻ mặt của anh yên tĩnh không quan tâm danh lợi, mặt mày tao nhã, ngay cả động tác lắc nhẹ ly thuỷ tinh cũng giống như muốn thưởng thức rượu ngon lâu năm.
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn theo.
Khi anh cúi đầu đặt nhẹ ly thuỷ tinh lên môi, Lâm Khả Tụng cũng theo đó mà khẩn trương.
Cô biết tất cả các mùi vị, dù là rất nhỏ đi nữa, cũng sẽ bị vị giác của Giang Thiên Phàm phóng đại lên nhiều lần. Cô cảm thấy cái gì khó ăn, thì đối với Giang Thiên Phàm mà nói, hoàn toàn là một tai nạn.
Giang Thiên Phàm chỉ là nhấp một hớp nhỏ, cả hội trường party yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến âm thanh mấy đứa bé đùa giỡn.
Lâm Khả Tụng nhìn thấy yết hầu của anh nhẹ nhàng chuyển động, đường cong lưu loát, tuyệt đẹp mà hấp dẫn.
Thậm chí mi tâm của anh cũng không có nhíu lại, lạnh nhạt mở miệng: "Vị chua đến từ quả bưởi, quả mơ, mùi tanh đến từ rong biển, mặc dù đã dùng tỏi, hành tây và rau hẹ để che giấu mùi tanh, nhưng dư vị vẫn còn lại rất rõ. Mùi đắng chát là do khổ qua và vỏ chanh. Mà vị cay có lẽ mà mù-tạc với cây ngải long. Xin hỏi, đáp án của tôi chính xác không, thầy Montgomery?"
Đây chính là cấu tạo vị giác chính xác của Giang Thiên Phàm.
Montgomery tiếc nuối sờ trán của mình: "Chỉ nhấp nhẹ một chút xíu mà cậu đã nếm ra hết nguyên liệu? Tôi còn đang trông đợi rằng cậu uống hết cả ly vào!"
"Rất xin lỗi, để cho ngài thất vọng."
Giọng nói Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của người chung quanh cũng là kinh ngạc và tôn kính.
Ở chỗ này, không có bất kỳ người nào bởi vì mắt của Giang Thiên Phàm mù mà xem thường anh, bởi vì bọn họ biết năng lực thật sự và thiên phú của Giang Thiên Phàm vượt khỏi sức tưởng tượng của họ.
"Vị giác của cậu còn nhạy cảm hơn so với mấy năm trước. Chỉ là, cậu có muốn biết kết quả thắng bài của Khả Tụng với Bruce không?" Montgomery sờ cằm cười cười.
"Cô ấy không chỉ thắng Bruce, mà đáp án còn hoàn toàn chính xác." Giọng nói của Giang Thiên Phàm, không buồn không vui, bình tĩnh tựa như Thái Sơn.
"Sao cậu chắc chắn chứ?"
"Tôi chắc chắn." Giọng nói của Giang Thiên Phàm bình tĩnh như cũ.
Lâm Khả Tụng nhìn gò má của anh, tuyệt đối không ngờ rằng anh lại tin tưởng vị giác của cô như vậy.
"Được rồi, quả thật là Khả Tụng viết đúng toàn bộ. Ngay cả cái bẫy cỏ cá tanh với cây ngải trong ly đồ uống này." Montgomery đi tới bên người Lâm Khả Tung, vỗ bả vai của cô, "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cậu sẽ nhận học trò. Nhưng mà ít nhất hiện tại, tôi hiểu rõ vì sao cậu luôn một mình lại chọn Khả Tụng."
Tuy Montgomery chỉ nói ra những lời đơn giản này, nhưng mà ánh mắt người chung quanh nhìn về phía Lâm Khả Tụng lại thay đổi.
Không còn mang theo chút xíu tò mò hoặc là chỉ là có cũng được mà không có cũng chả sao của một nhân vật nhỏ bé không quan trọng, bọn họ tán thưởng, quan sát thậm chí là dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.
Ngay cả Bruce cũng đi tới bắt tay với Lâm Khả Tụng: "Xem ra trong “Cuộc so tài đại sư” cô sẽ là đối thủ đáng gờm đây. Chỉ còn lại hai tháng, tôi nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa!"
Lâm Khả Tụng có chút khó tin, cô chỉ là nếm ra nguyên liệu trong một ly đồ uống thôi mà, tại sao vẻ mặt người xung quanh lại nhìn cô lại như thấy chim cánh cụt ở Châu Phi vậy?
Mà ánh mắt của Irriti càng thêm lạnh lẽo.
Montgomery đi tới trước mắt Chủ tịch Hiệp hội Món ăn ngọn David, cười hỏi: "Haha, David, ông cảm thấy mùi đồ ăn của party hôm nay thế nào?"
Lâm Khả Tụng nhìn David thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác, phải biết ban đầu cô lại dùng gà hầm cà chua gây đâu khổ cho ông ấy. Chỉ mong ông ấy không nhớ rõ cô!
"Ừ. . . . . . Mặc dù biết không phải do ông làm ra, nhưng mà mùi vị quả thật không tệ."
"Ông cảm thấy nếu như là mật thám của thức ăn ngon Michelin, sẽ cho thức ăn nơi này đánh giá như thế nào?"
"Rất xin lỗi, tôi không phải mật thám của thức ăn ngon. Nhưng mà. . . . . . Tôi cảm thấy canh bơ cà rốt ít nhất có thể đạt được đánh giá một bộ dao nĩa. Về phần những thức ăn khác, cũng rất ngon miệng." David cũng không có bởi vì địa vị trong công việc của Montgomery mà cố ý cho thức ăn trong bữa tiệc sinh nhật của ông đánh giá quá cao.
"A ha, cám ơn. Quý bà Smith bà cảm thấy thế nào?"
"Với tôi mà nói..., cảm thấy ‘cuốn thịt lợn’ thật sự làm rất tốt." Smith phu nhân nở nụ cười, "Được rồi, thức ăn ngon trong party hôm nay sẽ không phải là Monica đặc biệt chuẩn bị vì ông chứ?"
"Không, là Bruce tôn tử của tôi chuẩn bị! Phải biết vào một tháng trước, cậu nhóc không biết một chữ gì trong phòng bếp. Nhưng kể từ sau khi trúng tuyển cái “Bậc thầy xuất sắc” đó, tiến bộ của cậu nhóc thật sự làm cho người ta lấy làm kỳ!" Nhắc tới Bruce, vẻ mặt của Montgomery tràn đầy kiểu ngạo.
David vô cùng kinh ngạc: "Ôi trời ơi! Tôi không thể nào quyên được cái lần thịt dê nướng than kia của Bruce! Cái mùi vị kia nhất định chính là địa ngục thất truyền! Nhưng tất cả những chuẩn bị hôm nay thật làm cho người ta khinh ngạc! Bruce, cậu nhóc quả là tôn tử của Motgomery, dòng máu chảy xuôi trong xương cốt có gen khống chế nguyên liệu nấu ăn!"
Tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao nghị luận. Mà Irriti đi đến bên người Bruce, vừa khích lệ anh ta vừa trao đổi kỹ xao nấu nướng cùng anh, trong khoảng thời gian ngắn Bruce trở thành tiêu điểm chú ý. Cũng rất nhiều người hỏi thầy giáo anh ta khi tham gia “Bậc thầy xuất sắc” là ai, anh dưới dưới tình huống được mọi người ca ngợi vẫn giữ vững lí trí, im lặng không nói.
Không có ai chú ý tới Lâm Khả Tụng cô nữa, cô lui về phía sau nửa bước.
"Nếu như có mùi khó chịu trong miệng, có thể ăn một chút bánh ngọt rượu Baileys ở đây."
Giọng nói lạnh nhạt giống như làn gió chậm chạp bay qua.
Lâm Khả Tụng nghiêng mặt về bên, phát hiện không ngờ Giang Thiên Phàm ở bên cạnh cô.
Khi tất cả mọi người đang chú ý Bruce, Giang Thiên Phàm lại vẫn nhớ sự tồn tại của cô.
Lúc này Tống Ý Nhiên đi tới, anh ta nhìn qua Giang Thiên Phàm, sau đó nói với Lâm Khả Tụng: "Há mồm."
"Hả?" Lâm Khả Tụng còn chưa kịp phản ứng, một viên đường ngọt được Tống Ý Nhiên ném vào trong miêng cô, mùi sữa ngọt ngào ở tràn ra khắp đầu lưỡi cô.
"Đúng rồi, Giang tiên sinh, hôm nay ở party thượng lại một lần nữa nhìn thấy ngươi, còn chưa kịp cùng ngươi chính thức chào hỏi đấy." Tống tính nhưng thối lại túi cười cười.
Anh lười biếng thoải mái với Giang Thiên Phàm lạnh lùng kín kẽ tạo thành sự chênh lệch vô cùng rõ ràng.
"Tôi cũng không nghĩ tới sẽ thấy anh ở chỗ này." Giang Thiên Phàm lạnh nhạt nói.
"Cái gì?" Lâm Khả Tụng nhìn qua Tống Ý Nhiên, lại nhìn Giang Thiên Phàm, "Các anh biết nhau?"
"Anh chỉ là có may mắn được dùng bữa ở nhà hàng của Giang tiên sinh mà thôi. Anh ta chế biến thức ăn, thật là mỹ vị làm người ta khó quên."
"Anh đã đến nhà hàng của Giang tiên sinh?" Lâm Khả Tụng nhìn về phía Tống Ý Nhiên, nghĩ thầm tám phần là người này có bạn gái mới, sau đó đi phòng ăn hạng sang đốt tiền ấy mà.
Tống Ý Nhiên cười không đáp, vẻ mặt Giang Thiên Phàm hờ hừng cầm gậy dò đường.
Cho dù là dưới không khí yên tĩnh như vậy, Lâm Khả Tụng còn là cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người này.
May mà Motgomery lại bố trí một trò chơi mới nữa để giày vò các khách mời tham dự, không khí cũng náo nhiệt lần nữa. Mà Irriti cũng tìm lý do mang Giang Thiên Phàm đi.
Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đứng kề bàn ăn, cảnh tượng huyên náo trước mắt cũng không có được hai người để vào mặt.
"Cho nên, thầy giáo bí mật của em là Giang Thiên Phàm?"
"Ừ."
"Ở trong giới ăn uống nước Trung Quốc, anh ta là nhân vật làm quan trọng số một, được giới ẩm thực Âu Mĩ chấp nhận làm đầu bếp chánh, có thể nói là vị vua không vương miện."
"Em lần đầu tiên nghe được anh tán thành người nào đó nhiều như vậy đấy."
"Sau đó, em ở lại trong biệt thự của anh ta." Tống Ý Nhiên nghiêng đầu, sử dụng cặp mắt làm người ta khó hiểu của anh ta nhìn Lâm Khả Tụng.
Dưới ánh nắng, trán anh, chóp mũi anh, cả người trong suốt sạch sẽ.
"Đúng vậy á. Chỉ là còn có ngay cả một tháng, ta liền muốn dời ra ngoài."
"Có phải em nói, ở chung với anh ta mệt lắm không?"
"À. . . . . . Có một chút. . . . . ."
Thích sạch sẽ, lạnh lùng, theo đuổi cảm giác an tĩnh một cách quá đáng, quả thật rất khó ưa.
Nhưng mà. . . . . . Cô chắc chắn không ghét anh ta.
"Vậy có muốn về ở chung với anh không?" Tống Ý Nhiên nghiêng người sang cười hỏi.
"Anh? Không phải anh ở tại Manhattan sao? Cách biệt thự của Giang Thiên Phàm xa như vậy! Nếu là anh ấy nổi hứng muốn dạy em cái gì, em phải chạy gấp tới từ Manhattan? Coi như hết. . . . . ." Lâm Khả Tụng chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất bôn ba lao lực.
"Vậy. . . . . . Chờ party của Montgomery tiên sinh kết thúc, em có trở về Newyork với anh không?"
"Giang tiên sinh cũng đã đặt sẵn vé máy bay về Newyork rồi." Lâm Khả Tụng nhún vai.
"Được rồi, anh thua Giang Thiên Phàm." Tống Ý Nhiên không nhịn được thở dài.
"Nghe qua giống như anh thích em vậy." Lâm Khả Tụng chậc một tiếng.
"Anh vốn thích em mà."
Tống Ý Nhiên ngước đầu, trong giọng nói của anh có chút không muốn, còn có một chút bất đắc dĩ.
Trái tim của Lâm Khả Tụng giống như bị nhéo.
Anh luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói đến chuyện quan trọng.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt anh lại nghiêm túc như thế, Lâm Khả Tụng biết tốt nhất không nên coi là thật.
"Anh cứ tiếp tục diễn đi! Cuộc đời như màn kịch, đời người như diễn trò!" Lâm Khả Tụng cố ý dùng giọng hung tợn nói.
Tiệc sinh nhật của Montgomery kết thúc, Lâm Khả Tụng đi theo Giang Thiên Phàm tới sân bay, chuẩn bị lên chuyến bay trở về Newyork.
Trước khi lên máy bay, Lâm Khả Tụng theo thường lệ đi một chuyến vào toilet.
Lúc cô đang rửa tay, Irri ti cũng đi vào. Lâm Khả Tụng vốn tưởng rằng Irri ti không sẽ không nói một câu nào với cô, bởi vì cảm giác thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, hiện tại Irri ti rất ghét cô. Nhưng không nghĩ đến, Irri ti lại đến bên người Lâm Khả Tụng.
"Tham dự tiệc sinh nhật của Montgomery mệt chứ?" Cô cười nói.
"À. . . . . . Đúng vậy."
"Ừ, không ít người lại rất muốn được tham dự party của ông ấy. Có thể được ông ấy mời, nói rõ ông ấy thừa nhận địa vị người này trong giới. Nhưng mà ông ấy nổi danh thích trêu chọc người khác, hàng năm sinh nhật đều đùa mọi người lăn đi lăn lại."
"Đúng vậy." Lâm Khả Tụng muốn rời khỏi.
Nhưng là Irri ti lại lên tiếng: "Thật không ngờ Bruce lại làm cho người khác ngạc nhiên vui mừng đến thế. Mặc dù anh ta luôn thân thiết với tổ phụ, nhưng từ xưa tới nay không có hứng thú với nấu nướng hay thức ăn ngon. Lần này, thế mà chỉ bản thân cậu ta lại có thể tự làm ra hơn năm mươi món ăn, từ tinh anh cho đến những người đứng đầu giới ẩm thực tham dự party này, không người nào phát biểu ý kiến tiêu cự, điều đó cho thấy rõ năng lực của cậu ta. Vô luận thầy hướng dẫn của cậu ta là ai, năng lực của cậu ta đủ để cho cậu ta tiến vào top 5 cuộc so tài. Nhưng cô thì sao? Lâm Khả Tụng, nếu như là cô, hôm nay cô có thể làm được như Bruce không?”
Lâm Khả Tụng dừng lại, cô cau mày: "Đầu bếp chính Quintin, rốt cuộc cô muốn nói điều gì?"
Nếu có gì bất mãn xin nói thắng, nếu như ghét Lâm Khả Tụng cô, cũng không cần tới gần cô, càng đừng nói lấp lờ không khiến người ta phải nghiền ngầm, Anh ngữ của cô không có tốt như vậy.
"Tôi muốn nói, có lẽ Giang tiên sinh chưa từng nghiêm túc nói qua với cô, nhưng mà chỉ cần cô tham gia cuộc thi “Bậc thầy ưu tú”, tất cả mọi người đều biết cô là học sinh của Giang Thiên Phàm! Tài nghệ của cô không chỉ đại biểu cho chính cô, còn có Giang tiên sinh. Bây giờ cô có thể làm được một thực đơn hoàn chỉnh sao? Cô có thể thoả mãn khẩu vị kén chén của từng khách mời hôm nay sao? Có lẽ, vị giác xuất chúng là nguyên nhân Giang tiên sinh chọn cô, nhưng chỉ có từng này mà cô cảm thấy đủ sao?"
Irriti dựa vào bồn rửa tay nhìn Lâm Khả Tụng.
Trong mắt của cô ta, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô ở trước mặt cô ta tựa như con kiến tùy thời bị nghiền ૮ɦếƭ dễ dàng.
"Cô cảm thấy bắt đầu từ giờ bản thân cô cố gắng, có thể theo kịp Bruce sao? Bruce chỉ là một trong mười người dự thi, còn có những người cạnh tranh khác được những bậc thầy nấu nướng hướng dẫn. Lúc đầu tài nấu nướng của bọn họ mặc dù cũng tả tơi như cô, nhưng họ thích nghi rất nhanh, bọn họ sẽ tiếp thu hết thảy những kiến thức về ẩm thức rồi nhanh chóng phát triển. Cô thì sao? So với thời điểm ban đầu, có phát triển hơn chút nào không đây?"
Lâm Khả Tụng không trả lời Irri ti, bởi vì cô không có cách nào trả lời.
Bruce. . . . . . Dù sao cũng là tôn tử của Montgomery, anh ta được Montgomery khai trí, so với những người khác hiển nhiên có ưu thế hơn.
"Cô chỉ là hồ đồ mà ở bên cạnh Giang tiên sinh mà thôi. Mục tiêu của cô cho tới bây giờ đều không phải là trận đấu phía trước, cô chỉ muốn đi càng xa càng tốt, cô thấy chỉ là mấy ngàn Đô-la mà thôi. Căn bản cô không có lòng theo đuổi ẩm thực, thậm chí cô chẳng hiểu nghệ thuật trong ẩm thực! Cô không có lòng cầu thắng, cô như vậy, đã thua từ mốc ban đầu!"
"Tôi biết rõ cô không thích tôi, cũng bởi vì Giang tiên sinh chỉ bảo và chăm sóc tôi nên cô mới cảm thấy không thoải mái, nhưng mà. . . . . . Cô cũng không phải thật sự hiểu rõ tôi, cho nên xin cô không nên vội đánh giá tôi nhưu vậy." Lâm Khả Tụng giữ chặt mép bồn rửa tay.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tức giận, loại tức giận này hoàn toàn khác với lúc cô gái khác thích Tống Ý Nhiên làm phiền cô.
иgự¢ của cô cảm thấy ngột ngạt, cô ở trong lòng Irriti tựa như tôm cua nhãi tép!
Vậy thì mỗi tỗi cô xem sách nấu nướng đến nửa đêm là vì cái gì? Vfi cái gì cô phải làm ra mì thịt băm trộn nấm hướng khiến Giang Thiên Phàm hài lòng mà ở cả đêm tại phòng? Vì mấy ngàn Đô-la tiền thưởng mà cô phải ở lại khối băng Giang Thiên Phàm này?
"Tôi thực sự không hiểu rõ cô, nhưng mà tôi lại hiểu rõ Thiên Phàm. Tôi hiểu rõ những gì anh ấy có được hôm nau, bất kể là sự tán thành của giới ấm thực hay sự tôn trọng của nhóm người mỹ thực gia thì phải cố gắng như thế nào. Anh ấy rất hoàn mỹ, ít nhất là trong giới ẩm thực này. Mỗi một món ăn anh ấy làm ra không có tì vết. Mà cô, khi cô thua ở cuộc thi “Bậc thầy ưu tú”, cô sẽ thêm vào người anh ấy khuyết điểm đầu tiên."
Nói xong, Irri ti dùng khăn giấy lau tay, đi ra khỏi toilet.
Khi khoảnh khắc cô ta lướt qua Lâm Khả Tụng đó, lần đầu tiên Lâm Khả Tụng có cảm giác như mình sắp bị nứt ra.
Cô chợt không biết làm thể nào để bước khỏi đây, chỉ có thể chống tay hai bên bồn rửa tay, cúi đầu xuống. Cô không nên để cho cảm xúc của mình bị Irri ti ảnh hưởng .
Nhưng mà Irri ti nói là sự thật, cô biết.
Giang Thiên Phàm hoàn mỹ đến mức nào, ngày trước Lâm Khả Tụng có lẽ không biết, cô ghét sự lành lùng của anh, sự hờ hững của anh, cao ngạo của anh, cố chấp của anh . . . . . Nhưng chỉ cần mỗi lần ở bên anh nhiều hơn một giây, thì anh trong lòng cô nhiều hơn một phần hoàn mỹ.
Cô không tưởng tượng được làm thế nào Giang Thiên Phàm một mình vượt qua ở trong phòng bếp trong tám năm nay, cô nhìn thấy chỉ là vết thương giữa những ngón tay thon dài ưu mỹ của anh.
Anh hiện tại giành được vinh dự cùng với sự tôn trọng, đều không hề dễ.
Mà chính cô, làm sao có thể đại biểu cho anh đây?
Nếu như cô thua, thậm chí ngay cả top 8 cũng không có vào được thì đã bị loại ra, mọi người bàn luận Giang Thiên Phàm thế nào?
Có lẽ tất cả mọi người sẽ nói, Giang Thiên Phàm là một thần thoại, nhưng anh cũng có khiếm khuyết. . . . . . Không giống Montgomery có đông đảo học sinh ưu tú, Giang Thiên Phàm căn bản không dạy ra một người đầu bếp chính nào? Mà khuyết điểm này, lại hao tổn bao nhiêu năm cô gắng của anh đây?
Không. . . . . . Không. . . . . .
Lâm Khả Tụng lắc đầu. Cô chỉ là một nhân vật không tên tuổi, làm sao có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy với cuộc sống của Giang Thiên Phàm.
Tuy vậy, ánh mắt của Lâm Khả Tụng không khỏi chua xót.
Cô có thể ở lại trong ngôi biệt thư của Giang Thiên Phàm, thậm chí luôn theo sau bên cạnh anh. . . . . . Nhưng mà cô luôn cách xa anh như thế.
Dù anh biết cô thất bại, mọi người nghị luận rối rít nữa, anh cũng không màng quan tâm, một mình xuất sắc.
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt đọng lại trong khoé mắt, cô lau sạch sẽ mặt mình, gượng cười, đi ra khỏi toilet.
Trong phòng chờ Vip của chuyến bay, Giang Thiên Phàm ngồi ở trên ghế sa lon, mà Irri ti cầm tờ báo đọc tin tức thay anh.
Irri ti hiểu tất cả thói quen cùng sở thích của Giang Thiên Phàm, biết anh lúc nào thì cần gì, cũng biết tôn trọng anh như thế nào.
Không giống cô, một kẻ lỗ mãng xông vào.
Lâm Khả Tụng yên lặng ngồi ở chỗ không xa hai người họ, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Cô bắt đầu tìm hiểu những tin tức cụ thể về "Bậc thầy ưu tú”, ví dụ như nếu mình rút lui thì có kết quả như thế nào.
Cô biết mình đã ký kết hợp động, bên trong có một điều lệ, nếu như cô nhất quyết rút lui khỏi cuộc thi, phải được thầy hướng dẫn đồng ý, bởi vì thầy hướng dẫn sẽ gặp phải hai lựa chọn. Thứ nhất, chính là trực tiếp rút lui cuộc so tài; thứ hai là tiếp nhận hội đồng cuộc so tài an bài cho một học sinh khác, nhưng mà thời gian sẽ không đổi. Giả thiết hiện tại Lâm Khả Tụng rút lui khỏi cuộc so tài, Giang Thiên Phàm cũng chỉ còn hai tháng để dạy học sinh đó.
Lâm Khả Tụng thở dài, mặc dù chỉ là ý tưởng trong nháy mắt, nhưng nghĩ nếu như lúc này mình buông tha hay rút lui khỏi cuộc thi mà nói, đều không có trách nhiệm với Giang Thiên Phàm.
Dĩ nhiên. . . . . . Nếu như chính anh nguyên ý rút lui. . . . . .
Ban đầu anh ta cũng đâu cam tâm tình nguyện dạy cô? Cũng chỉ là bởi vì lúc Meire mang cô tới gặp anh, bị anh nhận ra cô không tin nặng lực của anh. Lấy tính tình của Giang Thiên Phàm, căn bản không thèm tham gia cuộc tranh tài này.
"Lâm Khả Tụng."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên bên tai cô.
"Cái gì?" Tất cả suy nghĩ của Lâm Khả Tụng bị dừng lại bởi giọng nói của đối phượng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Thiên Phàm.
Anh ta đi tới đây khi nào?
"Đã bắt đầu lên máy bay." Nói xong, Giang Thiên Phàm liền lướt qua người cô mà thong thả đi về phía lối đi.
"Mới vừa rồi kêu cô rồi nhiều lần, lại nhìn thấy cô cầm điện thoại ngẩn người."
Irri ti cười nói ý vị sâu xa. Cô biết rất rõ ràng nguyên nhân Lâm Khả Tụng ngẩn người là vì cái gì.
Cô ta xác định bản bóng dáng hưởng đến suy nghĩ của Lâm Khả Tụng rồi.
Lâm Khả Tụng hít một hơi, đứng dậy, đuổi theo Giang Thiên Phàm.
Lần này tại khoang hạng nhất, Lâm Khả Tụng ngồi ở bên người Giang Thiên Phàm, mà chỗ ngồi của Irriti lại là ở lối nhỏ bên kia.
"Tôi đổi chỗ ngồi với Irri ti."
Lâm Khả Tụng rất thức thời tính toán đổi vị trí của mình cho Irri ti. Cô ta và Giang Thiên Phàm có vẻ có đề tài chụng, cũng biết chăm sóc anh tốt như thế nào.
Irri ti vừa muốn mở miệng đồng ý, cổ tay Lâm Khả Tụng lại bị giữ vững lấy.
Cảm giác sức mạnh này, tựa như trước trò chơi đó, giống như cô muốn đổi sang bên kia của Tống Ý Nhiên lại bị Giang Thiên Phàm giữ lại.
"Giang tiên sinh?"
"Cô ngồi ở đây là được rồi, không cần đổi."
"Đúng vậy, chỉ cần đọc vài tờ báo..., cô cũng có thể." Mặc dù Irri ti nói như vậy, nhưng trong ánh mắt cô ta có cái gì đó khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy không thoải mái.
Lâm Khả Tụng chỉ có thể ngồi xuống.
Máy bay sắp cất cánh, nhân viên thừa dịp bắt đầu đi kiểm tra dây nịt an toàn từng hành khách, hơn nữa bắt đầu phát tin tức những điều an toàn cần phải biết.
Mà tất cả giác quan của Lâm Khả Tụng đều tập trung ở trên người Giang Thiên Phàm. Gò má thanh tú mà lạnh lùng của anh, làm cho người ta không nhịn được mà tiếp tục nhìn.
Tay của cô nhẹ nhàng đặt lên tay vịn bên cạnh, bên tai là tiếng nổ của động cơ của máy bay, thân máy bay hơi nghiêng, bắt đầu lên cao.
Ngay lúc đó, mu bàn tay của cô như có cái gì che lên, vừa làm cho người ta an âm quen thuộc lại có chút xa lạ khiến Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang nhìn. Cô thật không ngờ, Giang Thiên Phàm thế mà hơi nghiêng về phía bên cô.
Mặc dù tiếng động cơ rất lớn, nhưng mà cô nghe rất rõ, anh đang hỏi cô: "Cô làm sao vậy?"
Lâm Khả Tụng nhìn anh, anh nói tiếng Trụng, chọn vào lúc này, hình như cũng chỉ là vì để cho cô nghe hiểu, cũng tính toán chỉ để cho cô nghe.
Irri ti phân hai người họ ra cùng một thế giới, Lâm Khả Tụng cứ có cảm giác không đi vào được.
Mà lúc này, Lâm Khả Tụng lại có cảm giác Giang Thiên Phàm cố ý phân ra một thế giới chỉ thuộc về cô.
"Không sao cả." Lâm Khả Tụng cười trả lời.
Cô biết mình đang nói dối, giờ phút này cô rất do dự, tâm tình của cô rất sa sút, cô biết "binh đến tướng chắn" của mình đã không có tác dụng. Giờ phút này cô chỉ hi vọng, Giang Thiên Phàm nhạy bén . . . . . Không vạch trần cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc