Tim Đập Trên Đầu Lưỡi - Chương 02

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Đến Trễ = Bị Đá Trúng Đầu
Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Khả Tụng xách một đống lớn đồ ăn đóng gói về nhà.
Dọc đường đi, tâm tình của cô rất phức tạp.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ tại sao mình lại có thể thân thiết với Tống Ý Nhiên? Theo đạo lý, cô và Tống Ý Nhiên là người của hai thế giới, hoàn toàn không có điểm chung.
Hình như là sau lần cô đạp xe ba bánh chở anh đến bệnh viện, có quán nào ngon anh đều dẫn cô đi.
Dĩ nhiên, cô càng ra vẻ “Nô dịch” hơn, ví dụ như anh rõ ràng không thích ăn thức ăn ở nhà ăn nhưng lại nhất định bắt cô xếp hàng mua thức ăn; rõ ràng anh có túi, nhưng lại luôn nhét khăn giấy vào trong túi của cô; rõ ràng buổi tối là lúc tự học nhưng anh chỉ biết nằm úp trên bàn chờ tin nhắn của mỹ nữ gửi tới, còn bắt cô dùng chai nước của mình chiếm chỗ cho anh, làm hại cô có tâm học hành nhưng không có chỗ học.
Nhiều năm trôi qua, Lâm Khả Tụng phát giác mình vẫn chưa từng ngừng thầm mến anh.
"Ai. . . . . . Mẹ ơi. . . . . . Thì ra mình là một người chung tình như thế?"
Lâm Khả Tụng không thể không ca ngợi bản thân một phen.
Từ sơ trung đến trung học, Lâm Khả Tụng đều học trường trong thành phố. Áp lực học tập rất lớn, tinh thần luôn khẩn trương cao độ. Không thể không nói Tống Ý Nhiên xuất hiện không chỉ đẹp mắt, cũng giúp cho Lâm Khả Tụng trở nên hoạt bát hơn. Ít nhất anh khiến cuộc sống học sinh trung học của Lâm Khả Tụng có một chút sắc thái.
Chỉ là, phần lớn người thầm mến đều là không bệnh mà mất đi. . . . . . Cô chẳng qua là một người bên trong phần lớn đó thôi.
Nghĩ như vậy, Lâm Khả Tụng không còn bận tâm nữa.
Khi Lâm Khả Tụng về đến nhà, chợt phát hiện ba mẹ của cô thế nhưng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, cũng không mở TV, giống như đang đặc biệt đợi cô.
"Ba? Mẹ? Sao vậy?"
Trong lòng Lâm Khả Tụng không hiểu sao thấp thỏm.
Chẳng lẽ do ngày hôm qua mình nói cho mẹ biết cô đã bị sa thải lần thứ ba, nên bọn họ quyết định mở hội nghị gia đình tới □□ cô sao?
"Khả Tụng à. . . . . . Ba có một việc muốn thương lượng với con."
"Dạ. . . . . . Chuyện gì?" Lâm Khả Tụng đặt mọi thứ lên bàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nếu như ba nói chuyện bị sa thải của cô, cô nên nói sao để ba tin tưởng trong vòng một tháng cô sẽ tìm được công việc mới.
"Chú của con ở Newyork làm đầu bếp, con cũng biết nhỉ?"
"Dạ." Lâm Khả Tụng gật đầu một cái.
Chú của cô tên là Lâm Phong ( ghi chú: không phải Lâm Phong trên ti vi), hợp tác với bạn mở một nhà hàng người Hoa nho nhỏ ở Newyork, chú chính là đầu bếp chính ở đó. Nghe nói nhà hàng kinh doanh không tệ, mỗi lần trở về mừng năm mới, chú đều tỏ ra rất hài lòng.
"Nhà hàng của chú con bây giờ rất bận rộn. Chú muốn nhà chúng ta có thể giúp chú một chút. Không phải con vừa mới nghỉ việc rồi sao? Chú muốn con qua giúp chú ấy."
"Giúp cái gì ạ?" Lâm Khả Tụng có chút bất ngờ.
"Người rửa chén đĩa của nhà hàng không ít, nhưng không phải là người trong nhà. Chú của con lại luôn trong bếp bận rộn nấu ăn, nên không quản được bọn họ. Thím của con qua đời sớm, em họ của con vẫn còn đi học không giúp được gì. Con qua đó giám sát, tạm thời trông coi mấy nhân viên đó, để cho họ làm việc tốt hơn. Chỉ đơn giản như vậy, chú con cho tiền lương rất được, còn bao ăn bao ở." Ba của cô nói chuyện này, rõ ràng là hi vọng cô qua đó.
"Đúng vậy, Khả Tụng, không phải con học quản lý khách sạn sao? Đúng lúc có thể giúp con tăng thêm kinh nghiệm. Còn có thể đến nước Mĩ khai thác tầm mắt nữa. Mẹ và ba đều cảm thấy không tệ. Hơn nữa. . . . . .Mẹ và ba cảm thấy, nếu như con có thể thích ứng nơi đó, có thể tìm một trường học thích hợp ra sức học hành lấy bằng Thạc sĩ. Nếu được vậy, chờ con trở về nước tìm việc làm, có lẽ sẽ không khó khăn như bây giờ."
Newyork. . . . . . Lại là Newyork?
Mặc dù đến nhà hàng nhỏ của chú "Giám sát" cũng không khác mấy quản lí nhà hàng, nhưng có thể kiếm tiền thậm chí du học, đối với Lâm Khả Tụng mà nói là rất có sức dụ dỗ. Không phải cô nghe không hiểu kỳ vọng của ba mẹ. Ý định của họ không phải là muốn cô đến chỗ chú mình làm việc, mà là có thể coi đây là cơ hội ở đó lấy một bằng Thạc sĩ.
Trong nhà mới vừa trả tiền thuê phòng xong, nên không còn nhiều tiền, vẫn có thể đóng học phí cho Lâm Khả Tụng, nhưng áp lực hơi lớn. Ý tứ của ba mẹ là muốn giúp cô một phần, còn một phần dư lại phải dựa vào tiền cô kiếm được ở nhà hàng của chú mình rồi.
Newyork. . . . . . Đó là thành phố Tống Ý Nhiên sắp đi.
Tống Ý Nhiên cũng không có nói anh sẽ đến nơi đó bao lâu, có lẽ một hai năm, có lẽ sẽ định cư.
Lâm Khả Tụng đã chuẩn bị tinh thần thoát khỏi cuộc sống của Tống Ý Nhiên, nhưng bây giờ lại có một cơ hội mới?
Rốt cuộc là ông trời cho cô trúng vé số, hay là ông trời muốn cô tiếp tục cuộc sống "Phiền não cùng vui vẻ" với Tống Ý Nhiên?
"Khả Tụng, con không cần quyết định ngay, con nên suy nghĩ kĩ đi. Nếu như con đồng ý, chú con ở bên kia sẽ làm thủ tục đảm bảo cho con, visa sẽ không có vấn đề gì."
"Dạ, con sẽ suy nghĩ kĩ."
Tối hôm đó cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, căn bản không có cách nào ngủ được. Trong đầu đều tưởng tượng cuộc sống của mình và Tống Ý Nhiên ở Newyork.
Trong mơ Tống Ý Nhiên mặc quần jean cùng t-shirt, sóng vai với cô đi trên đường Broadway, bước chậm đến quảng trường Thời Đại, nhìn tượng nữ thần tự do xa xa, tất cả đều tốt đến nỗi. . . . . . Không thành thật.
Bụng no nên căng cứng, hậu quả của việc ăn quá nhiều là Lâm Khả Tụng phải bò dậy đến nhà tắm ói ra hết. Quả nhiên, mộng đẹp cũng như ăn quá nhiều, miễn cưỡng chống đỡ sẽ không có kết quả tốt.
Ngày thứ hai, Lâm Khả Tụng ngồi trước máy vi tính bắt đầu tìm tòi về Newyork thì điện thoại di động vang lên.
Nhìn thấy tên trên màn hình, trái tim của Lâm Khả Tụng gần như theo thói quen khẽ lỡ một nhịp đập.
"Này, chuyện gì?"
"Sớm như vậy mà bạn nữ thất nghiệp nào đó đã dậy rồi sao?"
Giọng nói của Tống Ý Nhiên khoan thai tự đắc, khi chui vào trong lỗ tai của Lâm Khả Tụng tựa như ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, khiến đầu óc của cô phản ứng chậm nửa nhịp.
"Đã biết bây giờ em đang thất nghiệp nên muốn ở nhà ngủ nướng, sao anh còn gọi điện đánh thức em dậy đây?"
"Anh chỉ sợ em ăn sáng no quá nên không ăn được cơm trưa thôi. Trưa nay mười hai giờ, khách sạn Lãng Hoa, anh mời em ăn cơm."
Xem ra Tống Ý Nhiên lại muốn tiếp tục đại kế của mình, trước khi anh đi cho cô ăn no rồi.
Không biết nếu như cô nói cho anh biết, mình rất có thể sẽ đến Newyork, anh sẽ có vẻ mặt gì?
"Tốt, đến lúc đó gặp. Anh dám đến trễ, em đá bể đầu anh."
"Anh nhất định đúng giờ."
"Ha ha." Lâm Khả Tụng cúp điện thoại.
Tống Ý Nhiên quả thật rất đúng giờ, nghe nói không có một người bạn gái nào than phiền anh đi trễ.
Nhưng mà đối với Lâm Khả Tụng thì chưa chắc. Còn nhớ rõ năm ấy chiếu phim《 Avatar 》rất hút khách, Lâm Khả Tụng thật vất vả mới ςướק được hai vé, hẹn Tống Ý Nhiên đi xem. Người này ngoài miệng thì đồng ý, kết quả ngủ thẳng đến khi phim chiếu hết thì mới xuất hiện. Nếu không phải nhìn thấy mái tóc của anh rối bời, rõ ràng là vừa tỉnh dậy liền chạy đến, Lâm Khả Tụng nhất định sẽ nện một quyền vào khuôn mặt dễ nhìn kia.
Bắt đầu từ ngày đó, bất luận hai người hẹn ăn cơm, ngủ hay là chơi game, đợi chút. . . . . . Phải là ăn cơm, học tập, chơi game, Lâm Khả Tụng đều dặn dò anh không được trễ.
Lo lắng trên đường kẹt xe, nên Lâm Khả Tụng ra khỏi nhà sớm hơn thời gian hẹn nửa tiếng.
Đi tới trước khách sạn Lãng Hoa, nhìn cánh cửa to lớn, Lâm Khả Tụng thở ra một hơi.
Khách sạn này trang hoàng phục cổ mà xa hoa, nghe nói thức ăn đứng hạng nhất, không ít tạp chí đều nói nơi này đã đạt ba sao Michelin. Người ra vào nơi này đương nhiên đều là nhân vật có máu mặt.
Lâm Khả Tụng còn chưa bước lên bậc thang của khách sạn, một chiếc Bentley màu đen sáng bóng đã dừng trước cửa khách sạn.
Cửa xoay chuyển động, mấy vị trung niên mặc âu phục ra đón, trên mặt tươi cười đến độ hiện rõ nếp nhăn trên mặt.
Quản lý đại sảnh và những phục vụ khác trong khách sạn đều ra nghênh đón, bộ dáng hoàn toàn cung kính.
"Ai nha! Giang tiên sinh! Hoan nghênh hoan nghênh!"
"Sáng sớm đổng sự trưởng Triệu đổng của khách sạn Lãng Hoa chúng tôi đã đến, đang ở đây chờ ngài đại giá quang lâm!"
Lâm Khả Tụng không khỏi nhìn qua, nghĩ thầm rốt cuộc là nhân vật nào mà khung cảnh nghênh đón lại lớn như vậy.
Vị Triệu đổng bị hói đầu kia tự mình tiến lên, mở cửa xe ra, chổng ௱ôЛƓ lên giơ tay lên che cửa xe Bentley, lo sợ người bên trong ᴆụng trúng.
Chỉ là tư thái kia. . . . . . Bây giờ không còn đứa bé mặc thẳng đồng phục màu đỏ giữ cửa cho đẹp mắt nữa. . . . . .
Đầu tiên, là chân dài mặc quần Tây màu đậm bước ra.
Chỉ dựa vào đôi chân này, Lâm Khả Tụng liền sờ sờ cái cằm thầm nhủ: không tệ, thân hình rất tốt! Không biết khuôn mặt như thế nào!
Người được gọi là Giang tiên sinh khẽ cúi đầu, rời khỏi xe, đứng dậy, lập tức cao hơn vị Triệu đổng hói đầu kia một đầu, liếc mắt cũng biết chiều cao vượt qua 1m85! Anh khẽ sửa sang lại cổ áo, động tác cũng không có khoa trương như trong phim thần tượng, nhưng có vẻ kín kẽ nghiêm cẩn.
Sống lưng thẳng, thân hình ưu nhã.
Không thể không khen.
Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhìn thấy gò má của đối phương, thế nhưng các đường nét gọn gàng giống như được cắt ra cùng với ánh mắt thâm thúy đã chấn động mạnh mẽ vào thị giác của Lâm Khả Tụng.
Chỉ là đối phương không có bất kỳ biểu tình gì, vẻ mặt có vẻ hờ hững.
Trong tay của anh nắm thứ nào đó, nhẹ nhàng vung lên, giống như ngân quang bị bẻ gãy, sau đó liền rơi xuống đất.
"Cám ơn."
Giọng nói của anh lạnh lẽo, chui vào trong lỗ tai của Lâm Khả Tụng khiến máu huyết toàn thân đang lưu động của cô giống như chậm lại.
Câu "Cám ơn" kia chỉ là theo lễ phép, không phải thật lòng.
Khi cái cọc dài nhỏ trong tay anh gõ theo tiết tấu xuống mặt đất, Lâm Khả Tụng mới phát hiện ra, thì ra đối phương không nhìn thấy.
Vị Triệu đổng kia muốn tiến lên đỡ đối phương, nhưng bị một người trẻ tuổi bước xuống từ xe ngăn lại.
"Triệu đổng, Giang tiên sinh có thể tự chăm sóc tốt mình."
Ý là không cần vị Triệu đổng kia dùng tư thế đỡ Từ Hi thái hậu đi đỡ vị Giang tiên sinh kia.
Giang tiên sinh không nói gì, chỉ là trong nháy mắt tất cả người ra nghênh tiếp anh đều đã lùi đến hai bên. Gậy dò đường của anh gõ đến cửa xoay tròn, lẳng lặng chờ đợi hai giây, khi khoảng trống xuất hiện anh liền lững thững tiến vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc