Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 73

Tác giả: Chiêu Hạ

Về Nhà
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc trang điểm xong, thoát kh gongỏi cùm xiềng xích hết hôn lại cắn của Đại ma vương, được Tiểu Mỹ nâng đỡ đi đến bên cạnh kiệu, theo lễ nghi, nàng nên đưa mắt nhìn Đại ma vương thần thái sáng láng đi vào triều.
"Ái phi, nàng sẽ nhớ trẫm chứ?" Nhưng Nạp Lan Lân lại ૮ɦếƭ sống cũng không đi, khóe môi nhẹ cười, giống như một bức tường đứng trước mặt nàng, lấy tay giúp nàng vén lên sợi tóc còn dính ít hơi nước.
". . . . ." Mặc Ngưng Sơ thật sự không nói nổi lời nói tình cảm đắm đuối dưới cái nhìn chăm chú của nhiều đôi mắt như thế .
Chỉ có hai ngày thôi, cần long trọng như sinh ly tử biệt thế không?
Nhưng lúc này chân mày Nạp Lan Lân khẽ nhíu: " Sơ Sơ. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ rưng rưng khuất phục: "Sẽ."
"Sẽ cái gì?"
". . . . ."
Không thấy câu trả lời, lông mày Đại ma vương nhíu lại chặt hơn.
Mặc Ngưng Sơ nhếch khóe miệng: " . . . . . Nô tì nhất định sẽ rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ bệ hạ ngài."
Không đợi hắn tuôn ra câu nói tiếp theo, nàng đã giành nói: "Cung tiễn bệ hạ lâm triều, chuyện triều đình nếu bị trì hoãn, các vị quần thần sẽ trách cứ nô tì."
"Sơ Sơ, nàng đây là đang đuổi trẫm đi?" Hắn cúi đầu cười, nhìn chằm chằm nàng.
". . . . ." Nàng thật muốn cắn ૮ɦếƭ hắn, cắn ૮ɦếƭ hắn, cắn ૮ɦếƭ hắn!
Nhưng ngay sau đấy, một đôi môi mỏng liền tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên cái miệng nhỏ nhắn quật cường của nàng, mọi người rối rít cúi đầu, đem tầm mắt rơi trên mặt đất, không dám coi thường thánh nhan.
Mặc Ngưng Sơ hóa đá tại chỗ, nam nhân không biết xấu hổ này, hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi đến!
Ánh mặt trời như một tầng lụa mỏng sắc vàng rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng buông xuống trên thân hắn, tóc đen mềm mại như tơ lụa, mà hắn đang nâng mặt nàng, trước mắt bao người, hôn nàng thật sâu.
Đế vương trẻ tuổi như một nguồn ánh sáng rực rỡ, đã chói mắt lại càng chói mắt.
Hôn đôi môi đỏ mọng của Mặc Ngưng Sơ một lần, vốn đã hơi sưng chút sau đêm qua, nay càng thêm kiều diễm ****, hắn lưu luyến ở trên gò má nàng vẽ một vòng cung, lại nhẹ nhàng hôn nàng: "Sớm trở về."
Tai Mặc Ngưng Sơ hồng rực, cúi đấu nửa ngày mới nhỏ giọng nói một tiếng: “Vâng.”
Lúc này Nạp Lan Lân mới vừa lòng, Thường Tự đã chuẩn bị xong Long kiệu, dưới sự hầu hạ của nhiều thái giám, cung nữ, hắn mới chậm rãi đi. Khi bóng dáng chiếc kiệu vàng rực rỡ này dần biến mất trong tầm mắt, Mặc Ngưng Sơ mới thở dài một hơi.
Trở về Mặc gia, thật ra thì đây cũng chính là tâm nguyện của nàng.
Nàng ở chỗ này như con ruồi không đầu phí sức tìm kiếm dấu vết những tơ nhện kia, không bằng trực tiếp đi hỏi cha mình, ông là người như thế nào, nàng đương nhiên biết.
Từ nhỏ ông nói nhiều nhất, chính là như thế nào phục vụ Xuyên Hạ vương triều này, như thế nào bồi dưỡng ra nhân tài trung thành tận tâm bên người Đế vương, ông nếu thật có tâm tư khác còn cần chờ đến bây giờ sao?
Kẻ cả là thật. . . . . nàng cũng muốn cứu vãn trở về!
Mặc Ngưng Sơ mấp máy môi, đẩy ra những cung nữ đang muốn tiến lên hầu hạ, xoay người vén rèm lên đi vào bên trong kiệu, trong các nàng, một phần rất lớn đều là người của Thái hậu, nàng phải đề phòng, nhưng ngay khi nàng bước vào kiệu ——
Đột nhiên!
Một cánh tay bắt được cổ tay nàng, vừa dùng lực liền lôi nàng vào, rèm nhanh chóng khôi phục như trước, mà ngay khi ấy, một bàn tay mềm mại đã bưng kín miệng mũi của nàng, vẻ mặt tươi cười cũng rơi vào tầm mắt Mặc Ngưng Sơ.
"Không được kêu lên, nếu bị hoàng huynh phát hiện, ta liền ૮ɦếƭ chắc!"
Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, mới phát hiện, người tới là công chúa Tử Uyển!!
Nàng vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ gật đầu một cái, Tử Uyển mới chậm rãi buông nàng ra, cỗ kiệu rất rộng, nàng ta liền cười híp mắt ngồi một bên. Chỉ nghe tiểu thái giám bên ngoài kiệu hô một tiếng "Khởi kiệu", cỗ kiệu lung la lung lay bị nâng lên, chậm rãi đi về phía trước.
So với sự kinh nhạc của Mặc Ngưng Sơ, Tử Uyển hết sức bình tĩnh, nàng chớp chớp đôi lông mi như chú chim sơn ca, nhỏ giọng nói: "Ta sao có thể yên tâm để một mình ngươi trở về? Người cha kia của ngươi đã nói muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với ngươi, làm sao ngươi có thể tự chui đầu vào lưới? Hoàng huynh cũng thật là, cũng không thay ngươi suy nghĩ một chút, hắn giờ tiêu diêu tự tại, để một mình ngươi chịu khổ vất vả! Ngươi yên tâm, có ta đi theo, lấy thân phận công chúa hoàng gia, phụ thân ngươi cũng không dám làm khó ngươi!"
Mặc Ngưng Sơ khóe miệng giật giật, hai huynh muội nhà này thật giống nhau trong việc khiến cho nàng ngạc nhiên, nàng thở ra một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Thật ra thì ta càng muốn biết, công chúa Tử Uyển ngài tại sao lại ở bên trong kiệu của ta. . . . ."
"Vậy còn phải hỏi, ta biết ngươi phải một mình về nhà thăm người thân, dĩ nhiên không yên lòng, từ đêm qua liền trốn trong kiệu, để cho ta đợi đã lâu!"
". . . . ." -_-||| nàng khi nào thì trở nên quan trọng như vậy?
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, đột nhiên nói: " . . . . . Chẳng lẽ. . . . . vì đại ca ta?"
"Ai ai ai là đại ca ngươi?"
Tử Uyển ngay lập tức trợn to mắt nhìn nàng, "Bản công chúa là vì tốt cho ngươi, ngươi lại nói bản công chúa có mưu đồ khác! Bản công chúa thật sự là một lòng —— ưm ưm. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ kịp thời đưa tay che miệng nàng lại, vẻ mặt hắc tuyến: "Công chúa Tử Uyển, bây giờ còn chưa xuất cung. . . . . Ngài nếu như bị bắt trở về, ta chỉ sợ cũng không thể giúp gì được. . . . ."
Tử Uyển đang mặt đỏ tới mang tai mới an tĩnh lại, giống như đứa bé làm chuyện sai bị bắt gặp, rất không được tự nhiên.
Mặc Ngưng Sơ cười: "Cám ơn công chúa Tử Uyển quan tâm, thâm cung này cũng buồn bực đến đáng sợ, công chúa cùng ta đi ra ngoài, coi như bị bắt được, bệ hạ nhất định cũng sẽ không trách phạt ngươi."
Tử Uyển vẫn không được tự nhiên như cũ, mơ hồ không rõ ừ hai câu, tai đều hồng rực.
Mặc Ngưng Sơ nhàn nhạt cười, một đường an ổn.
----------------
Ngự Thư Phòng.
"Bệ hạ."
Thường Tự trình lên mật báo mới gửi đến trong cả nước, bên trong ghi lại tất cả động tĩnh lớn bé mọi nơi, không bỏ sót chi tiết nào, không che dấu điều gì.
Nạp Lan Lân vuốt trán, lúc lâm triều một ít đại thần liền nói đến nói đi quanh chủ đề về Tiểu Đào Tử ngốc nghếch kia, sau chuyện Phong gia, hắn biết bọn họ sợ hãi, chỉ là trong Xuyên Hạ hoàng triều, nuôi một đám đại thần chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, yếu bóng vía, thật khiến cho hắn nhức đầu.
"Tiểu Đào Tử đến nơi chưa?"
Ánh mắt của hắn rơi trên một quyển mật báo, vẻ mặt banh chặt.
Thường Tự do dự: " . . . . . Người là đến rồi."
Nạp Lan Lân để quyển sổ trên tay xuống, ngước mắt nhìn hắn: "Nói trọng điểm."
Thường Tự lúc này mới cúi đầu nói: " Ngưng phi nương nương đã đến nơi, trên đường bình an, chỉ là. . . . . thêm một người."
Trước ánh mắt như đao càng ngày càng bén nhọn trên đỉnh đầu, Thường Tự nói thật nhanh: "Công chúa Tử Uyển, không biết từ lúc nào cũng đi theo. . . . . Hơn nữa, đi xuống từ cùng một chiếc kiệu."
Đội ngũ chậm rãi dừng lại trước cửa lớn Mặc gia, cửa gỗ đen như mực đóng chặt, một bộ giống như đóng cửa không tiếp khách.
Mặc Ngưng Sơ 囧 囧, đây là chuyện đã sớm dự đoán được, chỉ là ngay cả các ca ca sủng nàng nhất cũng không có cách nào lọt lưới, lặng lẽ ra ngoài nhận nàng sao. Hiển nhiên lần này cha tức giận không nhẹ, chờ đợi nàng sau cánh cửa này chỉ sợ sẽ là gia pháp cực kỳ tàn khốc.
Nàng run lên, Tử Uyển bình tĩnh vén lên màn kiệu, từ trên kiệu nhảy xuống, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, đi đến gõ cửa một cái, không ai trả lời.
"Tiểu Sơ, nhà ngươi không có ai!" Nàng quay đầu với biểu tình kinh ngạc, Mặc Ngưng Sơ không biết nên khóc hay cười, cũng không biết nên giải thích thế nào cho nàng, trong nhà không thể không có ai, chỉ là không muốn gặp mình. . . . . mà thôi.
"Vậy chúng ta đi vào chờ bọn hắn là được rồi."Tử Uyển nói thẳng ra, lên trước sờ sờ cánh cửa chính cao tám trượng, rồi sau đó lui về phía sau hai bước, lại giơ nắm đấm lên.
Nàng, nàng muốn làm gì?
Mặc Ngưng Sơ tự dưng có dự cảm không tốt, không kịp ngăn cản, sau một khắc, một cú đấm hoa lệ của Tử Uyển liền đánh lên chiếc cửa chính này ——‘rầm’
Cửa gỗ đàn mộc khắc hoa lâu năm nhà nàng cứ như vậy đổ rầm xuống.
Tử Uyển mở lớn hai mắt, sau đó, lần đầu tiên hết sức kinh ngạc quay đầu lại, chỉ vào tường viện đằng sau cánh cửa, nói một cách vui vẻ: "A, Tiểu Sơ, thì ra bên trong có người này!"
". . . . ."
Nàng có thể đem công chúa điện hạ đã gây họa lại còn Biến th' giống ca ca này đưa trở về không?
Có thể không, có thể không, có thể không, có thể không!!!!
***************************
Gia đinh Mặc gia đứng thành hai hàng, chỉnh tề hai bên đường lớn đi vào chính viện, vẻ mặt nghiêm nghị, thân thể thẳng tắp, Mặc gia gia chủ phát uy, muốn dạy dỗ tiểu nữ nhà mình, bọn họ không dám nhúc nhích chút nào, cả phủ viện Mặc gia cũng bao phủ trong một tầng không khí trang nghiêm.
Bên trong phòng khách, cửa chính rộng mở, xa xa có thể nhìn thấy bên trong ngồi đầy người, ngồi cao trên chính vị, là Mặc Huyền, sắc mặt ông tái nhợt lại xanh mét, quả thật bị bệnh, nhưng bộ dáng lại giận dữ khiếp người. Ngồi bên người ông là Mặc mẫu, cặp mắt bà rưng rưng, tràn đầy lo lắng, nhìn Mặc Ngưng Sơ chậm rãi đi đến, định đứng dậy đi đón, lại bị Mặc Huyền liếc mắt nhìn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thấp thỏm ngồi lại chỗ của mình.
Ngồi hai bên sườn theo thứ tự là hai vị ca ca, trừ Mặc Liên Thành ở biên quan, thì ngay cả tiểu đệ Mặc Ly cũng ở đây. Hắn hôm nay mới vừa tròn mười tuổi, vài ngày trước đó bởi vì bị đưa đến viện tư thục nên đã lâu không gặp, hôm nay cũng xuất hiện trong đại sảnh tràn đầy ý xét xử này, nói rõ tính chất chuyện lần này còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Tiểu Mỹ bị trận thế như vậy khiến cho có chút sợ, quay đầu nhìn về phía Mặc Ngưng Sơ.
Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nàng biết mình cần phải làm những gì, mím môi liền muốn đi lên.
Không khí nghiêm túc, mọi người đứng sừng sững, ngay cả hô hấp cũng căng thẳng như dây cung, như thể chỉ cần một khiêu khích nhỏ cũng có thể có xu thế lửa mạnh lan cháy đồng cỏ, long trời lở đất.
Nhưng cố tình ——
"Tiểu Sơ, bọn họ bị điểm huyệt sao? Tại sao không nhúc nhích?" Tử Uyển đi đến bên cạnh một người, chọc chọc bờ vai của hắn, người nọ bị chọc lui về phía sau hai bước, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai chân run run.
Mặc Ngưng Sơ: " . . . . ."
"Nô tài lớn mật, thấy bản công chúa cùng Ngưng phi nương nương đến, cũng không quỳ xuống thỉnh an? Quả thật coi rẻ hoàng tộc! To gan!" Tử Uyển nhếch mày, cũng không phân trường hợp, tính khi công chúa vừa lên, mười đầu trâu cũng không kéo lại được, lớn tiếng quát: "Lôi ra ngoài cho ta ——"
"Công chúa Tử Uyển, đây là chuyện nhà Mặc gia thần, xin ngài không nên nhúng tay thì tốt hơn!" Mặc gia chính chủ rốt cuộc lên tiếng, Mặc Huyền chậm rãi đi từ phòng khách ra, hai tay chống quải trượng cây mây, mắt sáng như đuốc, rơi vào trên người Mặc Ngưng Sơ, giống như xem kỹ, lại như đang giận.
Tử Uyển dang hai tay ra chắn trước người Mặc Ngưng Sơ, nói: "Ngưng phi vào cung vi phi, gả cho hoàng huynh ta, chính là hoàng tẩu của ta, nữ nhân lấy chồng làm trọng, nếu bàn về chuyện nhà, cũng là chuyện nhà hoàng huynh ta, các ngươi đừng nghĩ khi dễ nàng!"
"Công chúa."
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Mặc Chuẩn Du vẫn đang trầm mặc, hắn làm một tư thế hơi cúi người: “Xin đừng hồ đồ.”
Trên đời này, cũng chỉ có một người như thế có thể khiến cho con ngựa hoang kia ngoan ngoãn nghe lời, Tử Uyển không cam lòng bẹt bẹt miệng, quay đầu lại đưa cho Mặc Ngưng Sơ một cái vẻ mặt trượng nghĩa ‘có ta ở đây’, Mặc Chuẩn Du sợ nàng lại gây chuyện, liền tự nguyện đưa Tử Uyển đến phòng khách nghỉ ngơi.
Thế giới lại an bình.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm nghĩ, Tử Uyển rốt cục như ước nguyện có được cơ hội ở chung một mình với đại ca, nhưng nàng lại đem mình đang sống sờ sờ đây đẩy vào hố lửa, hiện tại là lúc nước sôi lửa bỏng, thật là khó sống yên ổn.
"Mặc Ngưng Sơ, quỳ xuống cho ta!"
Mặc phụ tức giận quát, Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Ngươi biết lỗi chưa?"
Mặc Ngưng Sơ gật đầu như băm tỏi.
Quy tắc ngầm của Mặc gia, thứ nhất, lúc lão cha giáo huấn, nhất định phải thể hiện ra rằng mình vô vùng nghe lời, thuận theo, nếu không, ông sẽ nói liên tục như sông Hoàng Hà vỡ đê, vĩnh viễn không có ngày dừng lại. Thứ hai, lúc lão cha tức giận, nhất định phải liên tục hùa theo, dùng cái này vỗ về tính tình nóng nảy, cứng rắn như thép của người. Thứ ba, cuối cùng trước khi gia pháp xuất hiện, nhất định phải nói chậm rãi lý do của mình khiến cho không khí nhu hòa lại, tránh đối đầu trực tiếp, tử thương vô số. Thứ tư, nếu gia pháp xuất hiện, đành phải liều lĩnh. . . . . đứng lên đấu tranh.
Đây là kinh nghiệm hoàn mĩ Mặc Ngưng Sơ đúc kết ra sau mấy năm gây họa, thế nhưng đã qua nhiều năm, không có lần nào phải dùng đến phương pháp cuối cùng, nàng khéo léo đáng yêu như thế, cha sao có thể thật sự đánh nàng?
Đáng tiếc lần này hình như Mặc phụ rất tức giận, chỉ thấy ông sắc mặt xanh mét, lớn tiếng giận dữ quát: "Ngươi đã biết sai, có ai không! Mang gia pháp ra đây!"
—— Thế nhưng trực tiếp bỏ qua ba bước! Đến ngay bước cuối cùng!
Vì vậy Mặc Ngưng Sơ không thể ngồi yên được nữa, nàng còn chưa bắt đầu cố gắng phản kháng, Mặc mẫu đã chạy ra như bay, một tay bảo vệ cho nàng, khóc lóc hướng về phía Mặc Huyền đang đứng trên thềm đá cao: "Lão gia, Tiểu Sơ thật vất vả về nhà lần đầu tiên, ngài sao phải đối xử với con như thế?"
"Bà tránh ra!" Sắc mặt Mặc phụ tái xanh, gằn từng chữ một: "Trên dưới Mặc gia đều là trung lương, lấy trung thành hầu hạ Quân vương làm mục tiêu, nơi nào lại sinh ra một yêu phi tai họa chứ? Lúc này nếu không dạy dỗ, ngày sau gây thành đại họa, bà có đảm đương nổi không?”
(trung lương: người chính trực, ngay thẳng)
Mặc Ngưng Sơ chớp chớp mắt, thì thầm nói nhỏ một câu: "Thật sự toàn bộ đều là trung lương sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn, con cũng là ‘tiểu lương’ của người đấy. . . . ."
(theo mình đoán có lẽ Ngưng Sơ dùng chơi chữ ở đây giữa trung (trung bình)-tiểu(nhỏ)
(Thượng bất chính hạ tắc loạn: ý nói trên không nghiêm làm mẫu, bên dưới sẽ không nghe theo hay không phục)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc