Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 69

Tác giả: Chiêu Hạ

Vấn Đề Rối Rắm 
Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên ôm bụng, mày nhíu lại một chỗ, vô cùng khổ sở: "Ưm. . . . . Ta, ta đau quá. . . . . còn muốn đi. . . . ."
"Quả đào ૮ɦếƭ tiệt, nàng còn dám tiếp tục giả vờ?"
Nạp Lan Lân khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lùng, con mắt khẽ nheo lại tà tà liếc nhìn người đang nằm phía dưới: "Tiếp tục giả vờ cho trẫm!!!"
Mặc Ngưng Sơ: " . . . . ." =_=|||
Nàng lúng túng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tay vẫn đặt trên bụng, xoa xoa hai vòng rồi mới chịu buông xuống, trốn trong chăn, lộ ra đôi mắt to tròn, bộ dáng hết sức dịu ngoan: "Hoàng thượng, bớt giận. . . . ."
"Bớt giận?" Nạp Lan Lân vén chăn mỏng, sau đó dùng hai tay nâng gương mặt nữ nhân cực kỳ cứng đầu cứng cổ này lên, đem cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng đè ép lại khiến nó cong lên, ánh mắt như kiếm làm cho trái tim nhỏ nhắn của Mặc Ngưng Sơ thấp thỏm, hắn híp mắt, bắt đầu chất vấn: "Lúc nàng gây chuyện, sao không nghĩ đến để cho ta bớt giận? Hả?"
Mặc Ngưng Sơ làm bộ đáng thương chớp chớp đôi mắt ngập nước, miệng bị P0'p méo chỉ phát ra được thanh âm \'ô ô\', Nạp Lan Lân âm u trừng mắt nhìn nàng, mới bỏ nàng vào trong chăn: "Hôm nay nếu nàng không nói rõ lý do, từ nay về sau, tịch thu chức vụ Ngự sử của nàng, Thu Nguyệt cũng theo ta trở về, nàng trở lại làm một giai nhân nho nhỏ ngoan ngoãn ngây ngốc trong Ngưng Lộ cung, không được đi đâu cả!"
Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa liền xông lên ôm lấy đù* đối phương khóc lóc, chỉ ngại lúc này đang nằm trên giường, ôm bắp đù* có chút khó khăn, chỉ có thể đổi thành ôm cánh tay, thản nhiên rúc đầu, toàn bộ bám người hắn, run rẩy nói: "Gia, người nhất định phải nghe tiểu nhân giải thích!"
Nạp Lan Lân mím môi, tròng mắt đen lạnh lẽo liếc nhìn nàng.
"Đêm qua bách quan tụ tập tại đế đô chuẩn bị cho yến tiệc hôm nay, tiểu nhân nhận được tin tức báo Tri huyện các nơi quan trọng cũng đến đây, mà gần đây Mạn thành chịu ảnh hưởng của lũ lụt, ngân lượng triều đình phân phát xuống chậm, Tri huyện Mạc thành về trước gặp vua, thỉnh cầu trợ giúp! Lạ một chỗ là dọc đường đi hắn ngồi thuyền xa hoa di chuyển, trước khi vào Hoàng thành lại đổi thành một thân mộc mạc, khiêm tốn —"
Mặc Ngưng Sơ rưng rưng đem cánh tay của hắn ôm chặt hơn, sau đó lại dứt khoát như một con mèo nhỏ bò đến trên người hắn, thấy Nạp Lan Lân không cự tuyệt, nặng nề thở ra một hơi, ngước đầu tiếp tục nói: "Mà ta kêu Thu Nguyệt cả đêm đi theo hắn, lại phát hiện hắn vào một nhà dân nhìn như bình thường nhưng thực ra rất bất bình thường. Ta lại cả đêm đi tra xét sổ ghi chép nhân khẩu trong kinh thành, phát hiện một số nhà dân tương ứng thuộc sở hữu các hộ nông dân bình thường, nhưng những tên ghi trên đấy ta đã vô tình nhìn qua, ta từng lật xem tài liệu của hộ bộ mà chàng đưa đến, cùng tên với chủ nhân ngôi nhà này lại có đến mười hai hộ, cứ coi như trùng tên trùng họ thì thôi, nhưng cố tình bản ghi chép đăng ký lại ghi cùng một ngày, phân bố rải rác ở phạm vi xung quanh, ta lập tức cho ám ảnh theo dõi --- chàng đoán xem ta thấy được gì?"
Nạp Lan Lân híp mắt nhìn chằm chằm nàng: "Trẫm phát hiện, Ngưng phi của trẫm không chỉ là nhân tài trong việc nhớ mặt người đã từng gặp qua, lại còn là một người thông minh thích thừa nước ***c thả câu."
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy rối rắm với cái đồ nam nhân keo kiệt ngay cả nói đùa cũng không quên xỏ xiên nàng, bĩu môi nói: "Ta nhìn thấy chính là nam nhân tên Tư Vũ, kẻ trông coi quốc khố tài vụ phủ Thái Khanh, chức vị hắn không cao, nhưng cũng trực thuộc bộ tài vụ phủ Thái Khanh, một bộ phận công văn quan trọng cũng sẽ qua tay hắn. Đi cùng với một người vô danh dưới trướng Thập nhị vương gia. Có một lần ta xông vào Thập nhị vương phủ lúc đêm khuya không cẩn thận nhìn thấy gương mặt hắn, tuy chỉ gặp một lần nhưng tuyệt sẽ không nhận sai. Hai người này lúc vào hiển nhiên là hai gian nhà khác nhau, nhưng lúc đi ra lại cũng là đi ra từ hai gian nhà khác nữa."
Mặc Ngưng Sơ híp mắt, trầm giọng nói: "Đây có thể nói lên điều gì?—— chỉ có thể nói rõ kinh đô hoàng triều Xuyên Hạ đã bị người đào vô số đường ngầm! Liên miên không ngừng, mà những người đó đang âm thầm giữ kín, mưu đồ chuyện bí mật không để cho ai biết, chờ đến một ngày, vùng đất dưới chân chàng không thể chịu được trọng lượng của chàng nữa —— ‘rầm’! Hủy diệt mọi thứ của chàng!"
Nàng nói đến khô cả miệng, đang muốn tìm nước uống, lại đem phát hiện gần đây của mình nói rõ cho nam nhân bên cạnh nghe, lại thình lình ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với đôi mắt đen nhánh của hắn. Ngay lúc này, hắn đang yên lặng nhìn nàng, an tĩnh, thâm thúy, ánh sáng nơi đáy mắt chậm rãi lưu động, giống như muốn hút cả người nàng vào giấu bên trong.
Lông mi Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó lại cười hắc hắc nịnh nọt: "Gia. . . . . tiểu nhân vừa rồi nói hơi nhiều, người đừng để ý. . . . ."
Nạp Lan Lân thở dài một tiếng, nâng hông của nàng, ôm nàng vào trong ***, "Tiểu Đào tử, nếu có thể, ta hi vọng nàng có thể ngốc đi một chút."
". . . . ." Đại gia, đầu óc của ngài có chỗ nào bị phân dính vào sao? (-_-)
Nạp Lan Lân trầm mặc, ánh mắt dừng lại thật lâu trên mái tóc đen nhánh của nàng, tay nhè nhẹ nâng lên một lọn tóc, đặt xuống một nụ hôn: "Tiểu Đào tử, nàng chỉ là một cô gái."
". . . . ." Nhưng nàng càng được việc hơn so với nam nhân.
"Nếu nàng gặp phải nguy hiểm, ta tình nguyện dùng một ***g chim nhốt nàng lại, đặt phía sau ta, nàng là nữ nhân của ta, chỉ là nữ nhân của ta, ta cho nàng quyền lực, là để nàng có thể bảo vệ mình, không phải để nàng đi mạo hiểm. . . . ." Thanh âm của hắn trầm lắng sâu kín, nhưng lại giống như một cành đào sai trĩu quả, gặt hái lòng của nàng, tai nàng đỏ một chút, không kịp phòng bị thì ngữ điệu hắn đột nhiên vòng vo, nhẹ nhàng khẽ lên tiếng, thanh âm vô cùng nguy hiểm: "chẳng hạn như chuyện ‘xông vào Thập nhị vương phủ lúc nửa đêm’ ——"
Chín chữ ở giữa được hắn nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng, giống như muốn đem lời biện bạch sắp từ trong miệng nàng thoát ra cắn nát vụn, Mặc Ngưng Sơ kinh hoàng lui về phía sau, lại bị hắn bắt được cái cổ, nhấc đến trước mặt như một con thỏ nhỏ.
Hắn híp mắt, không nhúc nhích nhìn nàng: "Những chuyện này ta sẽ từ từ tính sổ với nàng, nàng nên chuẩn bị thật tốt, một chút cũng không nên chừa lại."
Mặc Ngưng Sơ gật đầu như băm tỏi.
Mà một khắc sau, Nạp Lan Lân nhanh chóng nở ra một nụ cười khẽ, khóe môi xinh đẹp nâng lên một đường cong hoàn mỹ, ánh sáng trong con ngươi như viên trân châu đen tỏa ra bốn phía, thiếu chút nữa khiến đôi mắt Mặc Ngưng Sơ choáng váng, một dự cảm xấu trong lòng nàng bỗng nhiên tăng vọt ——
"Vậy ái phi, trước tiên có lẽ nàng nên giải thích một chút ý nghĩa của câu ‘thật xin lỗi’ kia chứ nhỉ."
—— Quả nhiên, Ma vương tức giận, hơn nữa rất tức giận!
Mặc Ngưng Sơ cười hắc hắc, mang vẻ mặt cười làm lành nói: "Hồi gia, đó là bởi vì lúc đấy đầu óc tiểu nhân bị phân dính. . . . ."
Trong mắt Nạp Lan Lân nổi lên tiếu ý không thể khắc chế được, sau đó đưa tay nắm được gò má của nàng: "Vậy bây giờ thì sao? Cũng bị phân dính?"
Mặc Ngưng Sơ cười gượng hai tiếng, P0'p cổ tay của hắn một cái, muốn mượn cớ uống nước, tạm thời tránh né cái vấn đề này, lại bị hắn chặn ngang kéo vào trong ***.
Thanh âm của hắn đè xuống vô cùng thấp, mang theo từ tính thanh nhã, ghé sát vào bên tai nàng. "Tiểu đào tử, nàng để ý cái gì?"
". . . . ."
"Đế Vương Nạp Lan Lân tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần? Còn có lời nói của mẫu hậu nương nương, thái độ của phụ thân nàng đối với nàng? Hoặc là sự hiểu lầm của người đời?" Nạp Lan Lân thay nàng liệt kê.
Hắn ôm lấy nàng, không để cho nàng bướng bỉnh tránh đi một chút nào: "Nàng để ý những thứ này sao? Nàng hẳn là biết, sự tồn tại của các nàng ấy có ý nghĩa gì, họ chỉ là phụ hoàng. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ nhanh chóng thò đầu ra, một tay bưng kín cái miệng của hắn, sau đó cười hắc hắc: "Ta không có để ý, ta làm sao để ý, thật sự! Ta để tâm cái gì chứ? Ta tuyệt không để ý!"
Ánh mắt của hắn thâm thúy, nàng chột dạ dùng lông mi che con ngươi, *** *** miệng: "Chàng ngay cả một vườn liễu xanh đầy hoa hồng đều không cần, lại muốn một quả đào khô như ta, ta còn phải suy nghĩ cái gì? Có cái gì phải lo lắng? Ta đã rất thỏa mãn. . . . ."
"Sơ Sơ. . . . ."
"Ta nói thật xin lỗi, chẳng qua là lúc đó bụng của ta đau, không trả lời được vấn đề của chàng. . . . . Thật, thật sự. . . . . Chàng. . . . ."
"Sơ Sơ." Nạp Lan Lân rốt cuộc ngắt lời nàng, môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên tay của nàng: "Nếu như những thứ này còn chưa đủ để tạo thành lý do nàng cự tuyệt ta. . . . ." Hắn chậm rãi, nói từng chút từng chút một: "Vậy có phải. . . . . Là do Mặc gia hay không?"
Nụ cười trên mặt Mặc Ngưng Sơ lập tức cứng đờ, ngay lúc này sắc mặt vốn có chút tái nhợt của nàng dường như lại càng trong suốt hơn, nàng mở trừng hai mắt, thật nhanh cười lên một chút: "Có quan hệ gì đến nhà ta. . . . ."
Nạp Lan Lân nhìn chằm chằm nàng: " Thu Nguyệt đã nói cho ta biết."
". . . . ."
Một chút tươi cười cuối cùng biến mất, Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc cúi đầu, liều ૮ɦếƭ mím chặt môi.
Thật sâu trong con mắt của Nạp Lan Lân buông xuống một chút, chậm rãi vươn tay, giải thoát cho cánh môi nàng gần như muốn bị cắn đứt, Ng'n t tỉ mỉ xoa nhẹ dấu răng nàng để lại. Cảm xúc rõ ràng hời hợt mà lạnh nhạt chạm vào đáy lòng của nàng, lại quanh co uốn lượn vào máu của nàng, khiến cho tình cảm đè nén ở chỗ sâu nhất cũng cuồn cuộn sôi trào theo, khẽ run rẩy.
"Sẽ không." Lông mi của Mặc Ngưng Sơ tán loạn giống như bươm buớm bị mạng nhện cuốn lấy, thanh âm khàn khàn nói: "Những thứ kia. . . . . Cũng sẽ không là thật!"
Nạp Lan Lân trầm mặc, không nhúc nhích nhìn nàng.
Mặc Ngưng Sơ quay đầu, không muốn chống lại ánh mắt thâm thúy sâu sắc của hắn, giống như nhìn chăm chú như thế sẽ làm nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Môi đang nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng nàng định dùng hàm răng cắn chặt, bất ngờ cắn phải Ng'n t đang duỗi đến của hắn, nàng cuống quít nhả ra, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ, chứng minh hết thảy đều không phải sự thật!"
Đáy mắt Nạp Lan Lân thâm thúy, chân mày khẽ giơ lên, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc khiến Mặc Ngưng Sơ cảm thấy xa lạ nhìn nàng, cúi đầu nói: "Sơ Sơ, đừng tra nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc