Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 58

Tác giả: Chiêu Hạ

Các Ngươi, Ai Dám Chọc Ta?
Tiểu Mỹ hầu hạ Mặc Ngưng Sơ ăn sáng, thấy nàng chảy nhiều mồ hôi liền đỡ nàng đi ra suối nước nóng ngoài trời để tắm rửa.
Lúc Mặc Ngưng Sơ tắm không thích có người khác xung quanh, Tiểu Mỹ tính toán thời gian, chuẩn bị đi ra hậu viện lấy chút cánh hoa khô, muốn dùng phương pháp Mặc Ngưng Sơ dạy làm chút tinh dầu thiên nhiên cho nàng, mà lúc này, cửa liền có tiếng vang, Tiểu Mỹ chạy đến cửa cung vừa thấy, vẫn là những tiểu cung tỳ ở Ngự Thiện Phòng hằng ngày bưng đồ ăn đến Ngưng Lộ Cung. Các nàng đứng ở trước cửa, thấy Tiểu Mỹ đi ra, đồng loạt bước lên "Tiểu Mỹ tỷ tỷ, hoàng thượng đưa cho nương nương mỗi cung một ít đông trùng hạ thảo thượng đẳng, cần chủ tớ các cung đến lĩnh, chủ sổ thúc giục đã lâu, Tiểu Mỹ tỷ tỷ mau theo chúng tiểu nhân, bằng không trì hoãn quản sự lại bị mắng."
Tiểu Mỹ nhiều ngày nay cũng đã quen với các nàng, lại nghe đi lấy này nọ cho Mặc Ngưng Sơ, cũng không nghĩ nhiều, buông đồ đang cầm trong tay, liến đi theo các nàng.
Ngự Lâm Quân ở cửa không để ý, bọn họ được lệnh bảo vệ tòa cung này, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào, trông nom Ngưng Phi nương nương. Lúc này chỉ là một tiểu cung nữ đi ra ngoài, cần đi nội thị giám lấy đồ, trong hậu cung là chuyện rất bình thường, cũng không lo ngại.
Tiểu Mỹ vừa đi vừa ngắm, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Ngưng Lộ Cung, hành lang của hoàng thất xa hoa khí phái, lớn hơn gấp bội so với Tể Tướng phủ, một tòa rồi đến một tòa cung điện san sát nối tiếp nhau, cách một đoạn đường lại có một cột đá to lớn cao vô cùng, trên cột đá có một tầng viền vàng, điêu khắc long phượng diễn châu, ánh mặt trời chiếu xuống, kim quang sáng láng, trông rất huy hoàng.
Mỗi một cung điện đều có tên riêng, vừa mới đi ngang qua Giáng Vân điện, Dao Quang điện, Ngưng Lộ điện... Cũng không biết vị hoàng đế kia đang ở đâu, không biết có ở trong một nơi đẹp như Ngưng Lộ Điện như vậy hay không.
Nàng nhìn ngây ngốc, ánh mắt dừng lại ở Nhu Tuyết điện cách đó không xa, chỉ cảm thấy minh bài kia thật quá rõ ràng, tên tuy dễ nghe, nhưng lại cảm thấy tử khí cứng ngắc, không có cảm giác thoải mái.
Nàng không chủ ý đi đến phía trước, vài tiểu cung nữ cúi đầu nháy mắt với nhau, sau đó đột nhiên chạy trốn ở một lối rẻ ngoặc, tiếp theo đó lại xuất hiện vài tên thái giám mỏ nhọn, trước sau trái phải bỗng chốc bao vây Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ sửng sốt, chỉ một cái chớp mắt, liền lập tức hiểu được tình hình của mình hiện nay là như thế nào.
Quay đầu muốn chạy trốn, thân hình nàng lại to như vậy, như một trái banh tròn xoe uy thế vô cùng, chỉ trong vài cái lắc người đã phá tan được vòng vây của mấy tên thái giám gầy ngăn cản phía trước, co cẳng chạy, nhưng hai chân quá nặng, chạy không được vài bước liền bị đuổi theo, vài người đồng loạt nhào đến đè nàng lại, không chút nhân nhượng để nàng phản khác, một cước đá nàng té xuống đất, đè tứ chi lại "Con lợn này mạnh quá đi, lại cực kỳ giảo hoạt, không thể để cho ả chạy thoát"
Tiểu Mỹ ra sức giãy dụa, muốn kêu cứu, nhưng yết hầu lại không phát ra âm thanh gì, nàng rất lo cho Mặc Ngưng Sơ. Nếu bản thân bị bắt, vậy tiểu thư chỉ sợ cũng sẽ gặp bất lợi.
Nhưng những người đó làm sao cho nàng cơ hội chạy thoát lần nữa, thình lình lấy một khối vải, thô lỗ nhét vào trong miệng nàng, sau đó lại lấy dây thừng không biết ở đâu ra trói tay chân nàng lại. Vài tên thái giám đồng loạt dùng sức nâng nàng lên, ẩn nấp theo tường viện, đi vào đúng cái nơi nàng cảm thấy không thoải mái kia - Nhu Tuyết Điện.
Một mạch bị khiêng đi, bị ném vào trong một phòng củi hẻo lánh, một lão ma ma chờ ở đây đã lâu sờ vào một cái nút trên tường, sau đó bên cạnh nhanh chóng xuất hiện một tầng hầm.
Đi xuống cầu thang hẹp vô cùng, bọn thái giám khiêng Tiểu Mỹ rất khó di chuyển, sau đó cởi dây trói bỏ lại Tiểu Mỹ. Thân hình nàng nằm trên nền đá lạnh như băng, lăn xuống từng bậc từng bậc một, vô cùng chật vật, rốt cuộc cũng lăn đến trên đất, trán và mũi Tiểu Mỹ đều bị chảy máu, yết hầu có mùi tanh kịch liệt quay cuồng, toàn thân đều như bị nứt ra, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Nhưng trên đỉnh đầu, người khác đều cười nhạo vì bộ dáng hiện tại của nàng, mơ hồ trong lúc đó còn nghe được "Ngưng Phi nương nương kia xem ra thật sự không được sủng, hoàng thượng vậy mà chỉ ban cho nàng một cung tỳ xấu xí mập mạp như thế...", "lần này lại đắc tội Quý Phi nương nương, thật đáng đời..."
Năm ngón tay Tiểu Mỹ bị trói co rút lại, gắt gao ngẩng đầu, hai tròng mắt quật cường phẫn nộ trừng lên phía trên.
Vài tên thái giám bị trừng mắt rụt lại, ngay sau đó, bọn họ khom người tránh ra, một lão ma ma đỡ một bàn tay trắng nõn như mỡ đông từ từ đi tới.
Đôi mắt đen của Tiểu Mỹ thấy được một nữ tử ung dung đi đến, thân khoác sa y trắng như tuyết, bước chân lay động cao quý lung linh, trên mũi giày trang trí hoa cỏ xinh đẹp, dẫm xuống thềm đá nàng vừa mới lăn xuống, tiêu sái bước xuống từng bậc từng bậc.
Khuôn mặt của ả xinh đẹp, nhưng nụ cười của ả lại lạnh thấu xương, tầm mắt dừng trên người Tiểu Mỹ, tỏa ra tia sáng vô cùng nham hiểm.
"Ngươi chính là người hầu bên cạnh tiện nhân kia? Rõ là... cùng với heo có gì khác nhau?" Nữ tử nhìn nàng đầy khinh miệt, cửa tầng hầm đóng lại, lão ma ma cười xòa "Quý phi nương nương nói đúng lắm, nên đánh con heo này." Lại giúp ả lấy một tấm nệm êm, để ả ngồi trên ghế quý phi duy nhất trong tầng hầm.
Tiểu Mỹ mới giật mình nhớ tới, ngày đó Phong Nhược Lan đến Mặc phủ, miệng nói là có một tỷ tỷ trong cung làm Quý Phi.
Hôm đó, các ả đã muốn gây chuyện bất lợi với tiểu thư, hiện tại tiểu thư vừa mới vào cung, ả đã khẩn cấp vội vã ra tay như vậy sao?
"Ngươi tên Tiểu Mỹ?" Nữ tử cúi đầu nhìn Tiểu Mỹ đang chật vật trên đất, trong giọng nói không hề ấm áp "Ngươi chính là người hầu bên cạnh tiểu tiện nhân kia?"
Ngay lập tức Tiểu Mỹ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ả.
"Còn ngang ngược?" Phong Nhu Tuyết nở nụ cười, trong tay, cũng đã lấy roi của ma ma đưa tới, từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiểu Mỹ, từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng điệu lành lạnh "Nếu ngươi ngoan ngoãn nói với ta, Ngưng phi nương nương nhà ngươi cất giấu bí mật gì, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, còn không thì..."
-------------------------
Mặc Ngưng Sơ nhắm mắt hồi lâu trong nước suối ấm áp, bản thân liền đứng lên, hong khô tóc ướt, quấn vào một tầng sa mỏng, để chân trần đi ra ngoài, đi tới sảnh chính, không có người. Lại chạy tới hậu viện, cũng không có người như trước.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ hiện lên một dự cảm bất hảo, đứng trong cung điện trống trải, từng giọt nước nhỏ xuống theo tóc, trong lòng nàng tóe lên một ngọn sóng bất an vĩ đại.
"... Tiểu Mỹ?" Nàng cắt chặt môi, cắn đến trắng bệch.
Ở cửa vườn ngự uyển, nơi đó còn có rổ của Tiểu Mỹ, bên trong còn chứa những cánh hoa vừa mới hái -- Tiểu Mỹ nói là muốn làm tinh dầu hoa đào cho nàng.
Mà ngay lúc này, chúng nó lại cô tịch nằm trên đất, bị gió thổi bay tán loạn...
"Ngưng phi nương nương, người không thể đi ra."
Mặc Ngưng Sơ chạy vội đến cửa, lại được trả lời như vậy.
Ngự Lâm Quân đứng ở phía ngoài vườn ngự uyển của nàng, nghiêm túc vây quanh thấu đáo, ai cũng không thể đi vào, ai cũng không thể đi ra. Bởi vì bàn chân son đang để trần của nàng, các tướng sĩ không dám nhín thẳng, đều khom người cúi đầu, dùng cái ót đối diện với sắc mặt tái nhợt của Mặc Ngưng Sơ.
"Cung tỳ của ta đâu?" Nàng nỗ lực khắc chế cảm xúc sắp bùng nổ.
"Hồi Ngưng phi nương nương, vừa rồi có cung nhân của Ngự Thiện Phòng đến thông báo, bệ hạ cho nương nương mỗi cung một ít đông trùng hạ thảo thượng đẳng, cần nha hoàn các cung đến lĩnh, hẳn là chút nữa sẽ từ nội thị trở về."
.... Đông trùng hạ thảo?
..... Lĩnh?
Mặc Ngưng Sơ lạnh cả người, hoàng đế kia ban cho rất nhiều thứ rồi, đặc biệt là dược thảo thuốc bổ, trong ngăn tủ còn bày vẻn vẹn cả một hàng đông trùng hạ thảo, dương chi cam lộ, thậm chí còn có Sơn tuyết liên nấu thành bột, cỏ linh chi, nhân sâm -- ngay lúc này, còn muốn Tiểu Mỹ đi lĩnh cái này làm gì?
Nàng cắn môi, quay đầu trở về tẩm điện.
Đại môn một lần nữa được đóng lại, một Ngưng Lộ Cung to như vậy, bóng lưng Mặc Ngưng Sơ lạnh lẽo cứng ngắc, thần kinh nàng căng thẳng, dường như có thể đứt đi bất cứ lúc nào.
Mặc Ngưng Sơ trở về phòng trong thay y phục ướt đẫm ra, lúc mở ngăn tủ ra, nàng lại phát hiện tay mình đang run.
....Không thấy Tiểu Mỹ.
Từ lúc nhỏ đến giờ, Tiểu Mỹ đều không rời nàng một bước, Tiểu Mỹ là đứa bé mẫn cảm yếu ớt, bởi vì câm mà không đống ý tiếp cận bất cứ ai. Tiểu Mỹ tự ti, nhát gan, lại kiêng cường khép kín. Mà một Tiểu Mỹ như vậy lại bỏ xuống tất cả theo mình vào cung, muốn hầu hạ bên cạnh mình.
Bản thân nàng hẳn phải sớm biết, đến thâm cung này, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là nàng đã quá sơ sót, mấy ngày nay đều an bình trôi qua khiến nàng không có phòng bị. Cung phi không dám đến khiêu khích, nhưng các ả sẽ nghĩ cách đem nàng ra ngoài -- Thân là chủ tử, các ả không dám đến đây, nhưng Tiểu Mỹ không phải, nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, cho dù các ả muốn nàng như thế nào, chỉ cần tùy tiện bịa một cái cớ bất kính, là có thể đem Tiểu Mỹ ép vào chỗ ૮ɦếƭ.
Sao nàng lại có thể không nghĩ đến như vậy chứ....
Thật sự là nàng đã hại Tiểu Mỹ rồi.
Ngọn lửa bất an trong lòng Mặc Ngưng Sơ như muốn thổi bùng lên, nàng sợ hãi mất đi Tiểu Mỹ, sợ hãi vì mình mà làm cho Tiểu Mỹ vô tội bị hại...
Hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lau khô tóc, dùng ngọc trâm đơn giản cài lên, lại thay đổi cung trang tương đối thuận tiện, khóe mắt đảo qua kim bài đặt ở góc ngăn tủ, cắn môi một cái, giấu vào bên hông.
Lại vội vàng thu dọn vài thứ, loại bỏ từng tình huống trong đầu, lại chuẩn bị tiếp một vài thứ, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhanh chóng trực tiếp thu thập manh mối, cơ hồ đều tập trung vào một người.
Ngón tay xiết chặt, lúc định đi ra cửa chính -- cửa lại mở ra.
Tiểu Mỹ cả người chật vật lăn vào, trên gương mặt tràn đầy nước mắt, trên tay chân đều là vết thương, như là bị ngược đãi hung tợn ---
Trong đầu Mặc Ngưng Sơ có một sợi dây bị đứt "bang" một tiếng.
Nàng định xông lên nâng Tiểu Mỹ dậy, cũng không ngờ, đột nhiên Tiểu Mỹ ngẩng đầu, hướng tới nàng khàn khàn khóc "Nương, nương nương... cứu ta..."
Trong nháy mắt bước chân ngừng lại.
Tâm tình Mặc Ngưng Sơ vốn sốt ruột lại bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh thấu xương.
Người phía dưới vẫn phủ phục đáng thương như trước, tựa hồ không đứng dậy nổi, trong mắt đều là lệ, quả thực làm cho người ta thương xót vô cùng.
Khóe môi Mặc Ngưng Sơ mím chặt thành một đường thẳng, sau đó cất bước chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt người kia, vươn tay ra, như muốn lau đi lệ của ả -- nhưng là ngay sau đó, nàng đột nhiên lấy ngân châm từ ngón tay ra, hung hăng cắm xuống đỉnh đầu ả.
Huyệt đạo tinh chuẩn vô cùng, không để cho người đó ૮ɦếƭ, lại có thể khiến ả sống không bằng ૮ɦếƭ.
"A......"
Một tiếng kêu thê thảm vang lên "Tiểu Mỹ" đã ôm đầu đau đớn cuộn lại trên mặt đất.
Mặc Ngưng Sơ thần sắc lạnh lẽo, khóe miệng cười quỷ dị, sau đó đồng thời nắm tóc ả, lôi đầu ả dậy, để ả nhìn thẳng vào mình "Ai kêu ngươi tới?"
Ả kinh hãi rụt lại phía sau, vẫn liều chống chế không chịu nói sự thật như trước "Nương, nương nương, ta là Tiểu Mỹ mà..."
"Bốp --"
Một bạt tai hung hăng đánh tới.
Tay Mặc Ngưng Sơ nóng bừng đau rát, nhưng cũng không đau bằng trong lòng nàng lúc này. Không hề nghi ngờ Tiểu Mỹ là bị người khác bắt đi, người giả trang Tiểu Mỹ lại có thể diễn đau khổ như vậy, vậy Tiểu Mỹ... Có thể nhận càng nhiều đau khổ hơn.
"Ngươi không biết sao? Tiểu Mỹ của ta không thể nói chuyện…" Nàng cúi đầu cười, nắm hàm dưới của ả, quan sát mặt ả: "Ngươi dịch dung rất tốt, khiến cho ta nhìn thật ngứa mắt... Ta giúp ngươi lấy xuống, sao hả?"
Sắc mặt ả khốn đốn trắng bệch, nhìn nữ tử bé bỏng trước mặt đang nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu kia, thế nhưng lại khiến ả trong lòng đều run rẩy kinh hãi không thôi.
"Không nói?" Mặc Ngưng Sơ cười càng tươi hơn nữa "Ta đây xem như ngươi đồng ý."
Dứt lời, nàng lấy một con dao nhỏ ở giữa lưng ra, được mài cực kỳ bén, nàng nắm trong tay vô cùng lung linh, có vẻ thập phần tinh xảo.
Lưỡi dao chậm rãi trượt qua mặt ả, dao động đến gò má, cảm giác lạnh lẽo làm cho người khác sợ hãi, mắt thấy nàng dường như thật muốn cắt qua *** mình, kể cả có một lớp ngụy trang kia đi nữa cũng vẫn rất đáng sợ. Rốt cuộc ả sợ đến mức nói không thành tiếng, khóc lớn "Nô, Nô tì biết sai. Nô tì chính là phụng lệnh Quý phi nương nương ở Nhu Tuyết Điện đến đây, xem người có phải thật sự bị ho lao không, có phải thật sự bệnh nguy kịch không... Ngưng phi nương nương... tha, tha mạng. Tiểu Mỹ cô nương hiện đang ở trong Nhu Tuyết Điện... Thật, thật sự, nô tì không dám lừa, lừa người..."
Sắc mặt Mặc Ngưng Sơ trầm xuống, túm tóc ả liền kéo ả đi tới cửa, một cước đá văng ra đại môn, Ngự Lâm Quân thấy tình cảnh này cũng sửng sốt, vẫn tiến đến ngăn cản, khom người nói "Nương nương, người không thể đi ra"
"Các ngươi... Ai dám ngăn cản ta?"
Tiếng nói nữ tử lạnh lẽo. Vô cùng cao ngạo.
Mà trong tay nàng, cầm một kim bài màu vàng, chữ "miễn" phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cái đó đúng là kim bài miễn tử của bệ hạ.
Thấy vật như thấy người, Ngự Lâm Quân ào ào quỳ xuống, hô to vạn tuế, ai cũng không dám ngăn lại nữa.
Mà nữ tử đơn bạc gầy yếu kia, liền mím môi, toàn thân mặc sa y màu trắng đơn giản, tóc đen cài trâm vấn lên cũng đơn giản, tản ra trong gió. Nàng bước đi, trong tầm mắt mọi người, kiên định đi về phía trước, trong phút chốc, vạn trượng chiếu sáng, nhưng tất cả thế gian đều giống như thất sắc ảm đạm...
Thần Kiền Điện.
Đúng lúc đến ngày các chư hầu vào triều tiến cống, cho nên càng vội vàng hơn so với ngày thường.
Sau khi hạ triều, sứ giả các nước liền theo như thường lệ đến Ngự Thư Phòng bái kiến hoàng đề bệ hạ, tìm cơ hội để thông thương giữa hai nước càng nhiều, dựa vào thịnh thế của hoàng triều Xuyên Hạ, để tiểu quốc của mình có thể từng bước lớn mạnh.
Chuẩn bị xong tấu chương cung kính trình lên, nam tử lười nhác ngồi ở trên ghế Kim Long nhìn lướt qua nội dung đại khái, đơn giản đều là dâng lên chút trân bảo mỹ nhân, hoặc là dùng thành trì trao đổi một đường thông thương, muốn từ quốc khố và hậu cung gây sự chú ý với hắn, chẳng lẽ bọn họ cũng không có chủ ý mới để tâm tình hắn vui vẻ một chút.
Mà lại nghĩ đến hôm nay chỉ sợ sẽ bị trễ chút mới có thể gặp quả đào kia nên càng không cao hứng nổi, sắc mặt bình tĩnh lãnh đạm, trước sau như một, không có chút gợn sóng.
May mà năng lực chống đỡ của các sứ giả vô cùng tốt, từ lâu đã nghe đế vương Xuyên Hạ trời sinh lạnh lùng, lúc này coi như kiến quái bất quái*, rất dễ thích ứng. Chậm rãi nói ra những gia kế, nói rõ ràng và triệt để.
“Hoàng thượng, ngài đã một tháng rồi không ở trong cung, thần đệ thật nhớ, nghe nói ngài nạp tân phi, thần đệ bận rộn công việc ở hộ bộ, không kịp dâng lên lễ, xin hoàng huynh thứ tội."
Tiếng nói vang vang trong cung điện, Cửu vương gia Nạp Lan Ngôn khom người phúc lễ, hắn và vài sứ giả đã đàm tiếu từ trước, lúc này hắn đứng ra, khỏi nghi ngờ cũng biết là được bọn họ tùy thân phụ họa, ào ào mượn chuyện này dâng lên lễ vật của mình, đế vương tuyển phi là chuyện vô cùng bình thường, nhưng Nạp Lan Lân từ khi tiên hoàng băng hà đến nay cũng không có nạp phi, tiểu chủ Mặc gia này là lần đầu tiên, có thể thấy được trong lòng hắn nàng có phân lượng không nhẹ, lễ vật cống nạp của mỗi người đều dùng phụ nữ làm bảo bối, cái ௱o^ЛƓ ngựa này nhất định phải vỗ thôi.
Nạp Lan Lân mím môi, nhíu mày.
Đây là biểu cảm nhiều nhất trong ngày thường biểu hiện của hắn, Hỉ công công bên cạnh thấy như vậy, biết mím môi kiểu này là không kiên nhẫn, vội vàng tiếp nhận lấy danh mục quà tặng trong tay tiểu thái giám, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cửu vương gia đơn độc khom người hồi lâu "Hoàng huynh, thần đệ mang đến lễ vật không giống lúc trước, vì nó, thần đệ tiêu phí không ít tâm tư, khẩn cầu người có thể tự mình xem xét."
Trong ánh mắt mọi người, nụ cười của hắn vô cùng trung thành, dường như giữa huynh đệ bọn họ là chân chính quan tâm lẫn nhau, nhưng gương mặt này thật ra có được bao nhiêu tình cảm chân thật?
Nạp Lan Lân nhẹ cúi mắt, môi mỏng chỉ nói ra một từ lạnh như băng "Chuẩn"
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười, vỗ vỗ tay đối với phía ngoài điện, liền thấy một nam tử chậm rãi đi lên, khay nâng qua đỉnh đầu, nghiêng mình, tóc rơi xuống làm cho người khác không thấy mặt hắn, mà bên trong khay, chỉ bày biện một tờ giấy mỏng manh, trên mặt là từng chữ đen chỉnh tề, còn có hai ấn đỏ tươi.
"Đây là thần đệ nhờ người từ trong Lan Nguyệt Quốc khai quật được một mỏ vàng, hiện tại dâng lên cho quốc khố có thể đầy đủ, khi nào thu được lợi nhuận liền trực tiếp có thể vận chuyển đến khu thiên tai, giảm bớt tình hình thiên tai."
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, Lan Nguyệt Quốc là đất nước nổi tiếng về mỏ vàng, vùng đất của quốc gia không lớn, nhưng lại cực kỳ giàu có, có thể thuê được cả một quân đội tinh nhuệ, am hiểu chiến đấu ám sát, mà sản nghiệp của Lan Nguyệt Quốc đã vượt qua tưởng tượng, nếu lung lay, chỉ sợ căn cơ quốc gia bởi vì vậy mà lắc lư theo.
Cho nên, tuy nó là một khối thịt béo, cũng không thể nuốt vào.
Lần này Nạp Lan Ngôn dâng lên tài phú vĩ đại như thế, mà không độc chiếm làm của riêng, liền làm cho người ta thấy kinh ngạc. Lời đồn đãi cửu vương gia và hoàng thượng không hợp nhau, hiện tại xem ra, chỉ sợ là lời nói vô căn cứ.
Nạp Lan Lân tiếp nhận, ánh mắt cũng dừng lại trên người nam nhân đưa khay kia, người này thân hình gầy gầy, gương mặt bình thường không chớp mắt, nửa ngày, hắn xoay tầm mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm cũng lạnh lẽo "Khó có được hoàng đệ khổ tâm, ngươi là đang tỏ rõ lòng trung thành với ta? Hay là còn có việc gì khác?"
Nạp Lan Ngôn mặt không đổi sắc, quỳ xuống nói "Tấm lòng của thần đệ, Nhật Nguyệt minh chiếu."
Nạp Lan Lần cúi mắt nhìn hắn "Thật không?" khẩu khí cũng là lạnh lùng trào phúng.
Nhất thời trong lúc đó, Ngự Thư Phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại đoạn đối thoại của hai huynh đệ.
Đột nhiên, một người mặc áo giáp lảo đảo chạy đến Ngự Thư Phòng, không đợi Hỉ công công vào cửa bẩm báo, đã quỳ xuống ngoài cửa vội la lên "Hoàng thượng. Hạ thần có việc gấp cần báo."
Hắn quỳ gối trên bậc thềm hô to "Ngưng phi nương nương cầm Kim bài miễn tử rời khỏi Ngưng Lộ Cung, hiện tại đi đến Nhu Tuyết Điện --"
Ánh mắt Nạp Lan Lân trầm xuống, thống lĩnh Ngự Lâm Quân còn chưa nói xong, nam tử cao quý kia đã biến mất, cửa phòng bị đánh văng vào vách tường, sau đó vỡ vụn.
Mặc dù các sứ giả kinh hãi, nhưng chuyện nhà đế vương không phải bọn họ có thể quản, Hỉ Công Công cười xòa kêu vài tiểu thái giám hầu hạ, mời các vị đại nhân ra về, ngày khác lại nghị sự.
Mi tâm của Cửu vương gia Nạp Lan Ngôn hơi giãn ra, sau đó môi nở nụ cười, khoát khoát cây quạt trong tay, cùng đi theo ra ngoài.
Đi được vài bước, quay đầu nhìn về phía nam tử mặc y phục đơn giản phía sau mình cười nói "Lân hiện tại không rảnh quản ta, ta mang ngươi đi xem náo nhiệt, thuận tiện, gặp nữ nhân ngươi luôn muốn gặp, sao hả?"
----------
Tường viện thâm cung.
Hai tròng mắt Mặc Ngưng Sơ lạnh như hàn băng, trong tay còn nắm tóc một người, người kia không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ, thằng thừng đi qua hành làng xinh đẹp, hơi thở lạnh lẽo và xà trạm cột điêu không hợp nhau, làm cho nhiều cung nhân tò mò.
Nàng vẫn đứng trước tòa cung điện kia, bên trong phồn thịnh rực rỡ, nhưng nàng lại như muốn đông cứng tất cả lại, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta sợ hãi.
Nhóm ma ma đứng trước Nhu Tuyết Điện không dám ngăn đón, thấy Mặc Ngưng Sơ thả tóc cung nhân trong tay ra, người bị chế trụ liền ngã xuống mặt đất ôm đầu ***, cây ngân châm trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, làm người khác hoảng sợ.
"Chuyện này đúng là chuyện lạ... Đây không phải muội muội Ngưng Sơ bị ho lao sao? Thật là, một người bệnh thế nào lại tự chạy đến, nếu lây nhiễm cho những người khác, vậy phải làm sao?" Phong Nhu Tuyết chậm rãi đi ra, cung nhân đều bao bọc vây quanh nàng, phượng mâu nhỏ hẹp nhìn nữ tử mặc áo trắng như tuyết trước mặt, trong mâu quang đè nén kinh diễm, giây lát thành âm thầm ghen tị: "Người bệnh nên trở về nơi người bệnh, nơi này không thể so với Ngưng Lộ Cung lạnh tanh của ngươi, nơi này là nơi hoàng thượng ngủ lại, ngươi dơ bẩn như vậy, hoàng thượng trách tội xuống, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?"
Mặc Ngưng Sơ lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, từ trong miệng phun ra hai chữ “Người đâu?”
“Ngươi chỉ là một giai nhân nho nhỏ, thấy quý phi nương nương còn không quỳ xuống, thật là to gan!!!” Tỳ nữ bên cạnh Phong Nhu Tuyết quát một tiếng lạnh lùng, kiêu căng.
Cửa lớn đã bị đóng, bên trong và bên ngoài đã bị ngăn cách, cho dù có người thấy Mặc Ngưng Sơ đi vào, nếu như hôm nay nàng không đi ra được, cũng không ai dám nói ra. Trong hậu cung này, ai dám đắc tội với quý phi nương nương?
Lông mi Mặc Ngưng Sơ bị gió thổi nhẹ trong không khí, con ngươi an tĩnh phía dưới nhìn quét bốn phía, tường thật cao, không khí ngạt thở. Tiểu Mỹ cũng bị bọn họ đối xử một cách ngang ngạnh, kiêu căng như vậy?
Cung nữ thấy Mặc Ngưng Sơ vốn không có phản ứng, càng thêm giận dữ, đưa ánh mắt ra hiệu bốn phía, nhóm ma ma đem dây thừng giấu ở phía sau, tính đồng loạt đem nàng vây lại, sau đó trói chặt nàng như lúc trước đã trói Tiểu Mỹ!!
“Cút ngay.” Thanh âm của Mặc Ngưng Sơ rất lãnh đạm, rất nhẹ, nhưng gần như có thể làm đông cứng mọi người.
Nàng không có bất kỳ võ công gì, cũng sẽ không có bất cứ sự giúp đỡ nào, lẻ loi một mình, giữa một đám cung nữ ma ma như sói như cọp, lạnh lùng giơ lên một lệnh bài màu vàng, chỉ lập lại một chữ “… Cút!”
Mặc dù nàng không thích, nhưng nàng không thể không thừa nhận, tấm kim bài miễn tử lạnh như băng này có hiệu quả hơn bất cứ lời nói nào.
Lòng người nóng ấm lạnh lẽo xem ra còn thua cả khối đồ vô tri vô giác lạnh lẽo này, bất luận cùng bọn họ nói nhiều đạo lý đến bao nhiêu, cũng không ai chịu nghe.
… Tiểu Mỹ, ngươi xem, tất cả bọn họ đều đã sợ run.
Nhưng mà, nếu ngươi bị thương tổn, cái giá bọn họ phải trả, còn nhiều hơn cả thế này . . . .
Tầm mắt Mặc Ngưng Sơ hướng tới, những nữ nhân vừa rồi còn hung mãnh vô cùng, bây giờ sắc mặt đã trắng bệch, co rúm lại, không dám tiến thêm một bước. Khóe môi nàng thoáng hiện nét châm biếm nồng đậm “Các ngươi nói xem, hiện tại người nào nên quỳ xuống ?”
Sắc mặt Phong Nhu Tuyết nháy mắt thay đổi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tấm kim bài tối cao kia thật lâu. Đó đúng là kim bài miễn tử của hoàng thượng, nàng dù nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ đến hoàng thượng có thể đem thứ quan trọng như vậy ban cho ả!!
“Như thế nào? Không muốn quỳ?” Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu, khuôn mặt tinh tế không có một biểu tình dư thừa nào.
“Ngươi ….” Phong Nhu Tuyết bị đè nén muốn điên rồi!
“Gặp vật như thấy người, thấy tấm kim bài này, như gặp được hoàng đế, các ngươi dám bất kính với cửu ngũ chí tôn? Thật thú vị, nếu các ngươi còn muốn liên lụy tới gia đình của các ngươi nữa thì… ta đây sẽ dặm mắm thêm muối một chút, trở thành có ý đồ mưu phản, để cả nhà bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, như thế nào?”
“Ngươi cho là hoàng thượng sẽ tin ngươi?!!!!”
Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười “Ngươi nói thử xem?”
Hai mắt nàng tối đen, lộ ra lạnh lẽo thấu xương. Loại sát ý này tỏa ra có thể đem người cắn nuốt. Không khí vì thế đông cứng lại.
Phong Nhu Tuyết kinh hãi, xiết chặt ngón tay. Cung nữ, ma ma chung quanh cũng không dám tự tiện tiến lên, dù sao nếu hoàng thượng đã đem tấm kim bài này ban cho nàng ta, đã chứng minh được nàng ta có địa vị hết sức quan trọng!!
Trong viện, những bông hoa màu máu nở rộ diễm lệ, nhưng Mặc Ngưng Sơ so với mỗi đóa hoa càng phô trương hơn, đẹp đến kinh người, vẻ đẹp đầy kiêu ngạo! Không ai dám mở to mắt, không ai còn có thể chống đỡ trước khí thế đó.
Mấy cung nữ run rẩy mềm cả chân, bỗng chốc bổ nhào trên mặt đất. Phong Nhu Tuyết gần như cắn nát hàm răng, nhưng cũng biết hậu quả của việc này là như thế nào. Tất cả những gì phụ thân trăm phương ngàn kế tính toán, nếu như bị phá hư vào lúc này --- nàng không thể, nàng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, chứ không phải như bây giờ bị tiện nhân này dẫm nát dưới lòng bàn chân!
Cuối cùng, nàng quỳ xuống.
Tất cả không cam lòng, không tình nguyện và lửa giận cùng khuất nhục, đều ngưng tụ vào một cái quỳ này. Nàng thầm thề trong lòng, nhất định có một ngày, nàng sẽ bắt nữ nhân này quỳ một trăm lần, một ngàn lần trước mặt nàng!!!
Thật đắc ý, Mặc Ngưng Sơ lạnh lùng nở nụ cười: “Thật khó nhìn”
Phong Như Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn nàng, bị nàng tát cho một tát, tiếng tát tay vang vọng khắp Nhu Tuyết điện, làm mọi người quỳ xung quanh sợ run rẩy. Mặc Ngưng Sơ bắt lấy tóc của nàng ta, kéo nàng ta ngẩng lên, tát thật mạnh làm nàng ta vừa đau nhức vừa hét thảm một tiếng, mồ hôi lạnh tập hợp ở trên trán, chỉ còn lại một đôi mắt đầy giận dữ “Nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt! Ngươi làm cái gì …”
“Bốp!!!”
Lại một hồi tiếng vang!
Phong Nhu Tuyết đã không còn có thể nói ra lời. Trên thực tế, hai gò má nàng đã đau nhức vô cảm, nóng bỏng như là sưng lên. Trước đây, chưa từng có ai dám đánh nàng, cho dù là phụ thân của nàng cũng chưa từng!
“Mới có như vậy đã chịu không nổi? Thật là vô dụng…” Mặc Ngưng Sơ câu lên khóe môi, hai tròng mắt tĩnh mịch, sâu và đen láy nhìn chằm chằm “….. Quý phi nương nương, bây giờ nói cho ta biết, Tiểu Mỹ của ta ở đâu?”
Thật lâu sau Phong Nhu Tuyết mới hoàn hồn, đờ đẫn phút chốc cuối cùng biến thành phẫn nộ hơn, cắn răng, nhổ ra ba chữ “Ta không biết!”
Mặc Ngưng Sơ trước tiên gạt nàng ra, thân thể Phong Nhu Tuyết không còn sức chống đỡ, toàn thân ngã mạnh xuống một bên. Da đầu khi nãy bị nắm tóc đau đến run lên, khuôn mặt đã không còn cảm giác.
Mặc Ngưng Sơ cũng không nhìn lại nàng, chỉ chậm rãi tiêu sái vào nhà, nhìn từng chỗ một, nhìn đến đồ trang trí xa hoa gì đó, đều từng cái từng cái đập bể. Giống như muốn đem nơi này lật tung mấy lần, không tìm thấy người quyết không bỏ qua.
Trong phòng truyền tới tiếng đập vỡ binh binh bang bang. Mỗi tiếng vang đều làm cho tim Phong Nhu Tuyết chậm chạp đau đớn. Trong mắt lửa giận ngập trời, môi cắn chặt, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ xinh kia, dường như muốn xuyên thủng nàng!
“Ai biết được cái kim bài kia có phải là của hoàng thượng thật hay không?!” Cuối cùng, lúc Mặc Ngưng Sơ muốn đập bể gương đồng nàng yêu thích nhất trong lòng, Phong Nhu Tuyết bắt đầu lớn tiếng kêu gào, phẫn nộ thật sâu từ đáy lòng xuất hiện khiến nàng không kiềm chế được, bỗng nhiên đứng lên từ trên mặt đấy, túm lấy cây roi cất giấu trong người ma ma, hung hăng xông tới, nhắm ngay người Mặc Ngưng Sơ vung lên!
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, nhưng vẫn đứng yên không tránh né.
Sợi roi chắc bền kia quất vào trên thân thể nàng, lập tức khiến cho da tróc thịt bong, máu đỏ tràn ra trên áo trắng như tuyết nhìn có vẻ ghê người. Phong Nhu Tuyết hừ lạnh một tiếng, tiếp tục giơ roi, một lần nữa hung hăng quất xuống …
Thế nhưng lần này lại bị Mặc Ngưng Sơ đưa tay bắt được, roi đập vào lòng bàn tay nàng tạo nên một vết máu thật sâu. Dù vậy, nàng vẫn nắm thật chặt, giống như không hề đau đớn gì cả.
“Ngươi dùng cái này đối phó với Tiểu Mỹ?” Mặc Ngưng Sơ hạ mắt, cẩn thận nhìn roi da trâu ngâm nước trên tay. Mặt trên ngoại trừ vết máu đỏ sẫm của nàng vừa rồi, còn có dấu máu chưa khô kịp, đỏ sậm thâm trầm, nhìn thấy ghê người.
Dừng một chút, thời gian dường như bất động, không khí dường như trở nên tối tăm, nàng nâng mắt “Đúng không?”
Thần sắc Phong Nhu Tuyết cứng đờ.
Mặc Ngưng Sơ chậm rãi nhìn roi một chút, lại nhìn đến kim bài trên tay. Đột nhiên nhìn nàng ta, cổ quái nở nụ cười “Thật ra thì cũng đúng thôi, dùng cái này sai khiến ngươi, thật sự là tiện nghi cho ngươi …”
Môi nàng nâng lên một vòng cung ngây thơ mà đáng yêu, phối hợp với cảnh tượng lúc này lại có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Phong Nhu Tuyết chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong không khí truyền tới một mùi hương ngọt ngấy. Sau đó cảnh vật trước mắt lập tức trở nên méo mó, thân thể không thể điều khiển, cả người lập tức ngã quỵ xuống! Giống như một người tàn phế, tay chân đều mềm oặt không còn chịu sự điều khiển của nàng…
Bốp!
Nàng té lăn quay thật mạnh trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Mặc Ngưng Sơ cúi người tới, vài đạo ngân châm chợt theo đó đâm xuống, hướng vào nơi có thể khiến Phong Nhu Tuyết đau đớn *** vào!
Phong Nhu Tuyết lập tức đau nhức hét chói tai, kêu la thảm thiết làm cho người xung quanh đều rùng mình. Bọn họ ở ngay ngoài cửa, nhưng không một ai dám đi vào trong phòng giúp chủ tử.
Mặc Ngưng Sơ lạnh lùng, lại cắm xuống một cây ngân châm.
“A!!!!!!!”
Phong Nhu Tuyết cảm thấy như đau từ trong xương cốt phát ra. Từ nhỏ nàng đã quen ăn sung mặc sướng, chỉ cái tát vừa rồi đã làm nàng kìm nén đến cực điểm. Bây giờ lại phải chịu sự đau đớn này, khiến nàng như muốn bùng nổ bật ra nước mắt, điên cuồng vùng vẫy, sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Không cần ….. Không cần!!!” Nàng kêu to, dường như làm như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn của nàng. Nàng trầm trọng thở dốc, yết hầu theo đó hổn hển như sắp hít thở không thông, thống khổ kêu la“Ngươi, ngươi đã làm gì với ta…. Làm cái gì???!!!!”
….. Chỉ là thuận tiện dùng một ít độc tố có khả năng làm nhiễu loạn thần kinh thôi mà!!!
Mặc Ngưng Sơ nhìn nàng cười lạnh, lạnh lùng nhìn nàng đau khổ lăn lộn trên mặt đất.
“A!!” Phong Nhu Tuyết chịu không nổi, nàng khóc, la hét vùng vẫy “Buông tha cho ta!!! Buông tha ta!!!”
“Tha cho ngươi? Chỉ đơn giản vậy mà ngươi đã chịu không nổi sao?.... Quý phi nương nương, nhưng mà ta còn có một ngàn phương pháp có thể ђàภђ ђạ ngươi…”. Mặc Ngưng Sơ ngồi xổm bên cạnh nàng, ngón tay lạnh lẽo phủ lên *** run rẩy của Phong Nhu Tuyết, “…Ta có thể khiến cho đầu óc của ngươi từng chút từng chút mất đi ý thức, làm cho tứ chi của ngươi không nghe lời … Đầu tiên là tay ngươi, sau đó là chân ngươi, cũng có thể là ruột gan, tâm can gì đó của ngươi chẳng hạn…. Cho tới một ngày ngươi phát hiện ngươi không thể điều khiển được chúng nữa, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng thối nát từng tí từng tí một…. Ngươi có thân thể đẹp như vậy, đương nhiên nhất định không thể bỏ qua mặt của ngươi, chậc chậc … Làn da bóng loáng biết bao nhiêu, nếu vỡ nát đi, có lẽ sẽ rất thú vị nha….”
“Không nên nói nữa!! Không nên nói nữa…!!!”
Phong Nhu Tuyết sụp đổ khóc lớn, bịt lỗ tai nằm cuộn tròn trên đất, từng đợt từng đợt đau đớn từ trong lòng nàng dâng lên, gần như muốn *** nàng.
“Nào, nhìn ta…” Mặc Ngưng Sơ đưa tay nắm cằm nàng, không chút lưu tình kéo nàng lên “Nhìn vào mắt ta, sau đó nói cho ta biết, ngươi giấu Tiểu Mỹ ở đâu?”
Phong Nhu Tuyết lạnh run, hơi thở trong miệng thoát ra đứt quãng, trên mặt hỗn độn nước mắt, chật vật vô cùng.
Biết rõ nữ nhân trước mắt này là kẻ địch của nàng, nhưng lúc này nàng không có biện pháp phản kháng ả. Thậm chí, nàng còn cảm thấy sợ ả! Bởi vì hoảng sợ đến cực độ, nàng mới nức nở không thành tiếng, giống như một kẻ yếu hèn ngu xuẩn bị ả từ trên cao nhìn xuống, biết rõ là bộ dáng hiện giờ của mình buồn cười biết bao nhiêu, nhưng là … nàng không có cách làm cho bản thân không run rẩy và sợ hãi, từ sâu thẳm trong lòng lan tỏa lên cảm giác đó, làm nàng kinh hãi lạnh run.
“Tiểu Mỹ ở đâu?” Mặc Ngưng Sơ đứng khuất sâu trong bóng tối, bình thản hỏi.
Đầu óc của Phong Nhu Tuyết run rẩy loạn cả lên, sau đó nàng nghe thấy miệng mình mở ra không thể khống chế, dùng thanh âm bất lực, đứt quãng nói “Ở đây ….ở đây, phòng tối dưới đất. … quẹo trái … phòng chứa củi … trên tường có cơ quan ngầm mở cửa”
Mặc Ngưng Sơ bỏ lại nàng, xoay người đi tới.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rực chói mắt, nàng đi thật là nóng vội, cung tỳ ma ma bên ngoài nhìn nàng, không dám thở mạnh, vội vàng nhắm mắt cúi đầu, núp ở góc không dám nhúc nhích.
Từng bước một.
Nàng bước rất nhanh.
Quẹo trái, vẫn bước về phía trước, đó là phòng củi hẻo lánh.
- Rầm
Cửa phòng dưới đất bị đá mở ra.
Mặc Ngưng Sơ nắm chặt quyền, vọt xuống dưới.
------------------------
Tiểu Mỹ nhớ rõ bản thân trong cơn đau nhức ૮ɦếƭ ngất, lại bị nước lạnh hắt tỉnh, sau đó tiếp tục bị roi quất.
Trên người sợ là không còn một chỗ nào lành lặn, nàng chỉ cảm thấy thân thể đã không còn là của nàng nữa. Hồn phách và thân thể như là bị tách ra rồi lại tái hợp, cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, khiến cho nàng có chút không rõ bản thân mình đã ૮ɦếƭ hay vẫn còn sống.
Nữ nhân kia một mực hỏi nàng về chuyện của Mặc Ngưng Sơ, hỏi có phải nàng cố ý giả bộ bệnh, có phải đã không còn tấm thân xử nữ cho nên mới không dám để hoàng thượng tiếp cận ….. nhưng nàng ta cứ cố ý ђàภђ ђạ nàng, trong miệng bị nhét vải, vốn nói không ra lời, thật ra nếu không nhét, nàng cũng không có khả năng phát ra âm thanh.
Bởi vì nàng là một người câm.
Một người câm vô dụng!!!
Không giúp được tiểu thư, lại còn rất có thể liên lụy nàng ấy. Nàng nếu có thể phát ra âm thanh, nhất định sẽ ở giữa cửa lớn, lớn tiếng nói rõ cho nàng ta biết.
Nếu nàng có thể phát ra âm thanh, nàng nhất định sẽ chửi ầm lên với nữ nhân kia, mắng nàng ta si tâm vọng tưởng, mắng nàng ta không biết tốt xấu, tiểu thư nhà nàng có thể xem như một thiên nữ, đâu thể nào để nàng ta, một nữ nhân ngu xuẩn sỉ nhục?
Nhưng nàng lại không thể nào nói chuyện, toàn bộ tức giận chỉ có thể nuốt vào trong bụng, biến thành quật cường không rên một tiếng….
Tiểu Mỹ ở lúc nửa sống nửa ૮ɦếƭ không ngừng trăn trở, chợt miếng vải bị nhét trong miệng được lấy ra, một bàn tay đặt xuống trên trán, hết sức mềm nhẹ vuốt ve trán nàng, rồi sau đó là một âm thanh nghẹn ngào “Tiểu Mỹ…”
Tiểu Mỹ cứng đờ, giống như nghe thấy thanh âm từ nhiều năm trước, một tiểu cô nương sôi nổi chạy đến trước mặt nàng, nhìn nàng nói “Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là Tiểu Mỹ, ngươi là nha hoàn của ta, ngươi phải cùng ta nói chuyện….”
Nhưng nàng lại không thể xác định được đây là thật hay mơ… Đôi mắt dù dùng bao nhiêu sức cũng không thể mở ra một đường nhỏ, mọi thứ đều mờ mịt, tựa như rơi vào bóng tối vô tận. Trừ bỏ âm thanh kia, từng tiếng từng tiếng một, níu kéo nàng không tha.
“Tiểu Mỹ, ngươi đừng ngủ, ta mang ngươi ra ngoài…”
“Tiểu Mỹ, ngươi chờ ta, ta sẽ làm cho những người đó quỳ trước mặt ngươi, từng người từng người một quỳ trước ngươi tạ tội!”
“Cho nên, Tiểu Mỹ … Ngươi đừng làm ta sợ… Ngươi dám giả bộ ngủ, ta sẽ làm cho ngươi cả đời cũng không có cơm ăn, đói ૮ɦếƭ ngươi!... Tiểu Mỹ, ngươi xong đời, ngươi….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc