Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 57

Tác giả: Chiêu Hạ

Giai Nhân Trong Ngưng Lộ
"Bốp"
Một tiếng thanh thúy vang lên ở sau bức tường xà trạm cột điêu, cảnh trí được bày biện đầy vẻ hoa lệ này thật không hợp một chút nào với tiếng tát tai đầy giận dữ vừa rồi.
"Bổn nha đầu, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong." Quát lên một tiếng đầy chói tai, nữ tử mang theo trâm cài đầy đầu, theo bước chân rung lắc vang lên thanh âm leng keng, nàng cắn răn ngồi lại trên giường một lần nữa, sắc mặt xanh mét.
Nàng liếc mắt nhìn người đang quỳ phía dưới "Sau đó thế nào?"
"Sau đó.... Nhược, Nhược Lan tiểu thư... Nàng, nàng..." Người trả lời là một tiểu cung nữ vẻ mặt hoang mang đầy lo sợ, mà nàng chính là người hầu Phong Nhược Lan mang đến Mặc phủ, lợi dụng lệnh bài xuất cung của Phong Nhu Tuyết mà vào phòng Mặc Ngưng Sơ, muốn chứng thực một sự việc, nhưng bởi vì thánh chỉ của hoàng thượng bỗng dưng xen ngang vào, không chỉ không thành công, thậm chí suýt nữa đã bại lộ.
Nàng đã bị tát đến đầu óc trống rỗng, lắp bắp nói không nên nguyên nhân, bị một mama bên cạnh thấy vậy, đá một cước ngã xuống, cả giận nói "Nương nương đang hỏi ngươi, tiện nhân! Kì kèo mè nheo là muốn làm gì?"
Tiểu cung nữa khóc lớn dập đầu nói "Nô tì biết sai rồi, nô tì biết sai rồi."
Sắc mặt nữ tử ngồi trên giường càng u ám, trán cao, mắt ngọc mày ngài, nhưng gương mặt mỹ lệ bởi vì giận dữ mà càng phát ra lạnh lùng, hàm răng cắn chặt. Nàng nhận được tin báo cho biết nữ nhân Mặc gia sắp tiến cung này đã bị người khác làm bẩn, căn bản không có tư cách tiến cung làm phi. Mà Mặc gia giấu diếm việc này, đó là tội chém đầu.
Nếu định tội, không những chỉ có thể loại trừ Mặc Ngưng Sơ, còn có thể đánh ngã thế lực Mặc gia. Cho dù không làm họ mất hết tất cả, nhưng ít nhất có thể làm căn cơ bọn họ dao động. Lúc nàng tiến cung phụ thân đã dặn dò, sau này dù thế nào vẫn phải lên được đến vị trí hoàng hậu. Nàng đã làm đến vị trí Quý Phi, cách vị trí cao nhất chỉ có một bước, làm sao có thể cho phép người khác leo lên đầu nàng?
Huống chi, Mặc gia lại là kẻ địch lớn nhất của Phong gia.
Phong Nhu Tuyết hơi nhếch môi, hậu cung của hoàng thượng nhiều năm như vậy cũng chỉ có vài người lúc trước tiến cung theo di chiếu của Tiên Hoàng. Mà hiện giờ, bỗng nhiên chiêu nạp thiên kim của Mặc gia, còn ban thưởng Ngưng Lộ cung gần ở Đông cung nhất cho ả. Uy hiếp trầm trọng như vậy, làm sao nàng có thể không phòng?
"Tiếp tục" Nàng xoa xoa thái dương đau nhức, cố gắng khôi phục khí chất cao quý bình tĩnh ngày thường của bản thân.
Tiểu cung nữ ngây ngốc nửa ngày mới phản ứng kịp lời nói của Quý Phi nương nương , vội vàng khóc nức nở nói "Nhược…Nhược Lan tiểu thư bị thiên kim Mặc gia dùng một cái hộp ngọc đập vào đầu, bên trong xuất hiện rất nhiều Chu Sa, làm cho tiểu thư, cả người đều là..."
"Ta không hỏi cái này." Phong Nhu Tuyết lại phẫn nộ lên, có trời mới biết tại sao nàng lại phái một nha đầu ngu xuẩn như vậy đi đến đó, nhưng vừa mắng xong nàng lại cúi xuống nói "Ngươi nói Chu Sa?"
Tiểu cung nữ sợ hãi gật đầu.
"... Chu Sa... Chu Sa." Phong Nhu Tuyết thầm lặp lại hai lần, giật mình, lạnh lùng cười "Thì ra là thế"
Nhìn Quý Phi đột nhiên nở nụ cười, tiểu cung nữ cũng liền nở nụ cười nịnh nọt "Bên trong cả hộp đều là cái đó."
Phong Nhu Tuyết ngừng cười, hơi hạ mắt nhìn nàng, trong mắt đột nhiên lạnh lẽo, cất tiếng nói "kéo xuống"
"Hả?" Tiểu cung nữ còn chưa kịp phản ứng, nước mắt trên mặt còn chưa khô, khóe miệng còn treo một nụ cười hèn mọn.
Vài ma ma và cung nữ đã tiến lên, cầm lấy cánh tay nàng kéo ra ngoài.
Ở trong cung lâu như vậy, mọi việc tối tăm luôn mưa dầm thấm đất, nàng lập tức hiểu được, ngay lập tức hét lớn "Quý phi nương nương. Ngài, ngài muốn làm gì... Nô tì... Tha mạng... Nương nương tha mạng. Nô tì biết sai.. Nô tì..."
Phong Nhu Tuyết thản nhiên nhìn móng tay sáng bóng mượt mà của mình, ngồi ngay ngắn trên giường êm mềm mại "Làm gọn gàng chút, đừng để người khác biết."
Nhóm ma ma lĩnh mệnh, bụm miệng tiểu nha hoàn đang giãy dụa kéo xuống.
Rốt cuộc bốn phía trở nên thanh tịnh trở lại.
Phong Nhu Tuyết nhìn cảnh trí bên ngoài cửa sổ, xung quanh Nhu Tuyết cung này là một mảnh xuân ý dạt dào, chim chóc kêu vang. Trong viện hoa quỳ nở đỏ rực, làm cảnh vật nổi bật xa hoa.
Nhưng nàng lại càng cảm thấy lạnh lẽo, cung này tuy đẹp nhưng toàn bộ lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Hoàng thượng đã bao lâu chưa ghé qua?
Cho dù đẹp nhưng không ai thưởng thức, cuối cùng cũng chỉ là tịch mịch...
Đã là tịch mịch, nàng cũng không cho phép người khác có thể tốt hơn.
-------------
Lúc nào Mặc Ngưng Sơ bị đưa vào cung, lúc nào thì bị đỡ nằm xuống, lúc nào thì ngường xung quanh đều lui xuống, nàng vẫn không biết.
Đầu óc nàng hoàn toàn mờ mịt, lúc ở Mặc gia nàng đã dùng hết sức lực còn lại của bản thân, nên hiện tại liền mê man ngủ say, đôi mắt nhắm chặt không nhúc nhích, giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Tiểu Mỹ ở bên cạnh sốt ruột, đang muốn chạy ra cửa đi tìm ngự y, còn chưa chạy được hai bước, trên cổ đột nhiên giống như bị chém một phát, nàng lung lay qua lại, hai mắt chợt thấy một mảnh tối thui, ngã trên mặt đất.
Rồi sau đó từ từ lan tỏa trong không khí là hương vị của trà và bạc hà.
"Quả đào ngốc"
Một giọng nói vang lên như dây đàn, bàn tay thon dài chậm rãi vuốt ve gò má của Mặc Ngưng Sơ, cách đây không lâu còn hơi mượt mà, bây giờ gương mặt đã gầy xuống làm cằm nhọn thêm. Khuôn mặt nàng vốn còn không to bằng một bàn tay, nay lại càng nhỏ. Cho dù son phấn, cũng không thể che được vẻ tái nhợt.
Sao nàng lại bện*** như vậy.
Mày nhăn lại, đầu ngón tay lạnh lùng chọc chọc vào mặt nàng, thật muốn chọc cho nàng tỉnh dậy, nhưng lại luyến tiếc, mím môi nghiến răng, phượng mâu híp lại "Nàng muốn ૮ɦếƭ sao? Quả đào ngốc?"
Trả lời hắn là một khoảng trầm mặc.
Hắn thở dài, từ trong tay áo xuất ra một hộp gấm, lấy trong đó một viên thuốc nho nhỏ, bỏ vào trong môi, tay nâng Mặc Ngưng Sơ lên, cúi người hôn xuống, trong mê mang nàng không hề phòng bị, răng và môi ngoan ngoãn mở ra, lấy lưỡi chuyển viên thuốc sang nàng. Tay áo gấm phất qua, ngón tay cầm lấy nước bên cạnh giường, dùng môi mớm vào miệng nàng, trải qua mấy lần, xác định thuốc đã tan mềm bị nàng uống sạch, mới buông nàng ra... Nhưng vẫn chưa thỏa mãn, môi mỏng lại tiếp tục kề sát vào, hương vị quen thuộc khiến hắn lưu luyến, nhung nhớ đến cực điểm.
Ngay lúc này, Lân Xuyên... Nạp Lan Lân, đế vương cao cao tại thượng của hoàng triều Xuyên Hạ ---
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn cách nàng hai tấc, bởi vì nụ hôn mà khiến hơi thở hắn nặng nề dồn dập, ngón tay hắn nắm eo nàng, môi mỏng tao nhã nhếch lên một đường cong, kề sát viền tai của nàng "Tiểu đào tử, ta rất nhớ nàng, nàng thì sao... có nhớ ta không?"
Hắn thủ thỉ tâm tình, mặc dù người trên giường vẫn đang ngủ say, căn bản không thể nghe được.
Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy trong mộng bị cái gì đó cắn, lúc nhẹ lúc nặng, man mát lành lạnh như bị ngâm trong nước, gắt gao ôm lấy này, một lát lại tiến vào *** áo của nàng, sờ lên *** tái nhợt của nàng, ngang nhiên du tẩu nhiều lần.
Nàng như cá nằm trên thớt, không cách nào nhúc nhích. Muốn kêu ra tiếng, nhưng trên môi bị cái gì chắn lại, không chỉ không kêu ra tiếng được, ngược lại giống như hít thở không thông, gần như ૮ɦếƭ chìm.
Thân mình đột nhiên lạnh lên, giống như bị người khác cởi bỏ áo ngoài, thứ mà nàng cho là giống như dây leo quấn lấy nàng rốt cuộc biến thành một cái tay khớp xương rõ ràng, trượt xuống bên hông nàng, nhẹ nhàng chạm vào bên trong đại nguyệt mềm mại, ngọn lửa bên trong quay cuồng như bị băng tuyết vây lấy, mãnh liệt thăm dò sâu vào bí cảnh của nàng --
Rốt cuộc Mặc Ngưng Sơ mở mắt ra.
Hô hấp vẫn dồn dập, nhưng trước mắt, chỉ có gương mặt tròn trịa của Tiểu Mỹ.
“Tiểu thư, rốt cuộc người cũng đã tỉnh”
Tiểu Mỹ mừng rỡ vô cùng, khoa chân múa tay, trong tay còn cầm khăn lông ướt, chính là đang giúp nàng lau đi mồ hôi không ngừng đổ ở trán.
“Hoàng đế phái ngự y đến bắt mạch cho cô, cũng đã ghi ra một chút phương thuốc. Người đó nói chỉ cần xuất mồ hôi và điều dưỡng nhiều một chút sẽ không có việc gì... Nhưng mà, tiểu thư đã mê man như vậy suốt cả hai ngày” Tiểu Mỹ có chút u buồn, nàng không ngừng khoa tay múa chân “Nghe tiểu nha đầu trong viện nói, Hoàng đế cũng có đến, mà nô tì lại ngủ quên trong hậu viện không gặp được. Thật đáng tiếc.” Nàng nghĩ nghĩ, lại thè lưỡi “Nhưng may mắn là Hoàng đế không trách tội bất kính, nếu không có lẽ nô tì đã rơi đầu. Thật là khủng khiếp.”
Mặc Ngưng Sơ xem xong, hoảng hốt một lát, sau đó cúi đầu xốc mạnh chăn lên, chỉ thấy sa y đỏ tươi đã bị thay ra, một chiếc váy lụa thô cũng đã mặc hoàn hảo trên người, không một chút hỗn độn.
Cảm xúc này rất chân thật, chân thật tựa như thật sự phát sinh qua, không một chút hoài nghi.
Tiểu Mỹ hầu hạ nàng xuống giường, vừa mở ngăn tủ bên trái ra, từng loạt từng loạt đều là giày tơ vàng tinh xảo khéo léo, Tiểu Mỹ cười hì hì "Cái này đều là do Hoàng đế ban cho tiểu thư... Không chỉ có cái này, còn có cái này, cái này, cái này, cái này nữa." Tay Tiểu Mỹ ba hoa chích chòe chỉ vào từng ngăn tủ một, bên trong vô số châu báu trân phẩm, áo lụa, váy lụa, nhưng ánh mắt Mặc Ngưng Sơ lại dừng ở hoa đào được thêu tinh xảo trên đó, như đôi giày hồng nhạt trước mặt, người chuẩn bị cho nàng như là đã sớm biết nàng yêu thích sắc màu nhẹ nhàng này.
Canh năm Xuyên Hạ, tiểu thư Mặc gia của Tướng phủ vào cung, phong làm phi tử. Cùng ngày, châu báu ngọc ngà được hoàng thượng ban cho Ngưng Lộ cung chất cao như núi, thật sự rất đồ sộ. Nhưng thân thể Ngưng phi gầy yếu, hoàng thượng ở lại một lát liền rời đi.
Mà Ngưng Lộ cung to như vậy lại chỉ có một tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Ngưng Phi. So với các cung khác, ma ma nha hoàn hầu hạ thành đàn, Ngưng Lộ cung có vẻ hết sức hiu quạnh.
Nhất thời, ai cũng không biết ý tứ của Đế vương, kết quả là hắn sủng, hay là chỉ vui vẻ nhất thời trong lúc nhàm chán....
Mặc Ngưng Sơ ở trong hoàng cung đã được ba ngày, ngự y quả nhiên có y thuật cao siêu hơn đại phu thông thường, an dưỡng vài ngày, nàng xem như cũng đã khôi phục được bảy, tám phần.
Mà Ngưng Lộ Cung đến hiện tại vẫn chỉ có hai người là nàng và Tiểu Mỹ , ngoại trừ nô tỳ ngự thiện phòng mỗi ngày đưa thức ăn đến cửa cung, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần trong truyền thuyết cũng không có tới quấy rầy, về phần hoàng đế bệ hạ thì ngay cả cái bóng cũng không thấy, mọi bề đều an tĩnh khiến cho trong lòng nàng rất nhẹ nhõm. Lúc nàng tùy ý đi dạo trong viện, phát hiện ra có nơi trồng vài gốc hoa đào, quả thật rất hợp với tâm tình của nàng, đột nhiên cả người đều thả lõng, tạm thời gác xuống những băn khoăn bế tắc, sức khỏe nàng cũng mau chóng hồi phục.
Bầu trời mùa xuân rất ấm áp, Mặc Ngưng Sơ nằm quấn chăn dưới tàng hoa đào phơi nắng.
Tiểu Mỹ luống cuống lo cho nàng mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, người cũng gầy đi một vòng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lộ ra – nhưng vẫn chỉ mới là những đường nét mơ hồ. Bây giờ nàng thề muốn quay lại cuộc sống R*ợ*u chè ăn uống như trước, dần dần lại có xu hướng tăng lên!
Trong cung thức ăn rất ngon, đồ ăn mỗi ngày đưa tới đều phong phú và giàu chất dinh dưỡng, Mặc Ngưng Sơ bện*** mới khỏi, vốn ăn không nhiều, Tiểu Mỹ lại làm tròn bổn phận, tiêu diệt thức ăn còn sót lại, thời điểm lo lắng “đói ૮ɦếƭ” cuối cùng biến thành có thể bị “no ૮ɦếƭ”. Mặc Ngưng Sơ rốt cục truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng “Tiểu Mỹ, lấy bộ y phục này làm mục tiêu cuối cùng, những thứ y phục này làm mục tiêu theo từng thời điểm, mặc không được, ngươi liền ***”
Những y phục đó được ban cho, vẫn xinh đẹp mới mẻ như ban đầu, nhưng không biết từ lúc nào đã bị Mặc Ngưng Sơ thay đổi thành số lớn nhất, thậm chí dùng hai bộ y phục khâu lại với nhau, một nửa hồng nhạt, một nửa hồng đậm, từ từ thay đổi rất hiệu quả.
Vì thế, trong tay vẫn còn cầm chân gà còn lại của buổi trưa …
Chân gà bị đoạt, Tiểu Mỹ rung rưng ôm một đống lớn y phục chạy đi. Đương nhiên, mấu chốt chính là, nàng phải chạy vòng quanh cái sân này một trăm vòng, chạy không xong không được phép ăn cơm.
Tâm tình Mặc Ngưng Sơ trở nên cực kì tốt, nàng bắt đầu lập kế hoạch cho cuộc đời tương lai của Tiểu Mỹ. Qua mấy tháng nữa, Tiểu Mỹ đã qua mười tám tuổi, còn chưa lập gia đình, thêm vài năm sẽ là một cô gái lỡ thì. Mà trong cung nhiều quy củ, đi theo mình cũng lãng phí rất nhiều tuổi thanh xuân, lúc trước theo, nàng không có sức ngăn cản, bây giờ dù sao cũng phải nghĩ cách để đưa nàng ra ngoài.
Trước khi để nàng xuất cung, cũng phải làm cho cô nàng béo ú này gầy xuống, trở nên xinh đẹp, sau đó để cha nhận nàng làm nghĩa nữ, lấy danh nghĩa Mặc gia mà xuất giá một cách thuận lợi vui vẻ, ai cũng không thể xem thường nàng.
Thâm cung tường viện, Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu nhìn trời, ánh tà dương cuối chân trời chói mắt, làm cho ánh mắt nàng mê muội.
“Hi..” Nàng cúi đầu cười, thỏa mãn ngủ.
Vì vậy, Nạp Lan Lân một lần nữa thoát thân khỏi công vụ bận rộn, ứng phó với năm sáu quan lại phiền phức xong, vẫn không thể trắng trợn thông báo, lặng lẽ vượt tường đi vào cung điện đặc biệt xây dựng dành riêng cho nàng - đúng vậy, rất lâu trước đó, từ ngày hắn đăng cơ, hắn liền chuẩn bị một chỗ như vậy trong hậu cung, giữa những tán cây hoa đào rực rỡ, dùng lưu ly trang trí, bạch ngọc làm gạch, một đường dẫn tới suối nước nóng tạo thành một bãi tắm thiên nhiên cho nàng… Nhưng lại sợ làm vậy nàng sẽ phải chịu sự chú ý của nhiều người, lại một phen hao tổn tâm trí xây thêm vài tòa tường viện để che dấu.
Làm nhiều việc như vậy, cuối cùng hắn cũng đã đợi được đến ngày này.
Hắn từng tưởng tượng rất nhiều lần tiểu mỹ nhân hồn nhiên ngây thơ lấy dáng dấp gì tiến vào ở nơi này, lúc này, nàng đang nằm dưới tán hoa đào, ngửa mặt hướng về phía trước, chăn dường như bị đá rơi xuống hết một nửa, chỉ phong phanh treo trên eo nàng, che khuất bụng cùng đùi, cả người đắm chìm giữa ánh mặt trời rực rỡ, ngủ cực kỳ an ổn.
Tơ lụa màu xanh bên ngoài cổ, phía dưới là cái yếm thêu mẫu đơn của nàng. Kề sát *** trắng nõn, sạch sẽ, làm lộ ra thắt lưng nhỏ nhắn xinh đẹp tinh tế. Mà phía dưới thì lộ ra cẳng chân trắng bóng, mơ hồ có thể dọc theo hình dáng tinh xảo ấy hướng lên trên, miên man bất định, mê ly lại mị hoặc.
Cách ăn mặc quá bốc lửa làm cho Nạp Lan Lân hít vào, hít vào, lại hít vào, giận tái mặt, sau đó chậm rãi kéo chỗ che giấu duy nhất ra. …Quả nhiên, vẫn chỉ mặc một cái *** tới đùi!
Lúc trước, cảm thấy *** của nàng cực kì đặc biệt, ngắn nhỏ lại tinh xảo, kề sát trên ௱ôЛƓ nho nhỏ của nàng, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng bây giờ lại thấy như vậy quá ngắn.
Cái này và không mặc có gì khác nhau?!
“Quả đào ૮ɦếƭ tiệt, tỉnh dậy cho ta”. Thanh âm của hắn cực kỳ trầm, tầm mắt gắt gao đảo qua hai chân giẫm đạp bên ngoài của nàng, Hắn nên cảm thấy vô cùng may mắn, chỉ phê chuẩn một mình Tiểu Mỹ tới nơi này chăm sóc nàng, thậm chí còn phái cả Ngự Lâm quân trấn thủ cho nàng, cấm bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Mặc Ngưng Sơ như không nghe thấy, vừa trở mình lại, vừa tiếp tục ngủ.
Cổ họng Nạp Lan Lân hơi hơi động, ánh mắt rơi vào cái yếm của nàng, vì trở mình mà nhấc lên, làm lộ ra hơn một nửa tròn trịa, gió nhẹ vén lên cực kì phối hợp, vì thế hắn thấy được một đóa hoa nhòn nhọn trên phần tròn trịa...
“Mặc Ngưng Sơ, nàng tỉnh lại cho ta!”
Hắn buồn bực ném cái chăn trên người nàng đi, bọc nàng chặt chẽ lại, sau đó níu vai nàng, xoay trái xoay phải, cuối cùng hung hăng bồi thêm một câu “Nàng có tin ta lập tức ăn nàng ngay tại đây không?!!!”
Mặc Ngưng Sơ vì bị ngược đãi kịch liệt rốt cuộc thức giấc, tầm mắt nhìn mặt nam tử tuấn mỹ trước mắt, dừng lại một chút, sau đó dụi dụi hai mắt của mình, miệng thì thào “…. Hưm… sao lại nằm mộng?” Xoa nhẹ hồi lâu, đột nhiên nàng ngẩng đầu cười hắc hắc, mơ mơ màng màng nói “Lân Xuyên, tên khốn kiếp nhà người, ngu ngốc, hái hoa tặc vô sỉ…”
“ …” Nạp Lan Lân ngạc nhiên, đối với hành động mắng chửi người như vậy của nàng, có chút không phản ứng kịp
Mặc Ngưng Sơ mềm mại lắc lắc, trên mặt nở cười nhẹ, nhưng lại dịu dàng vô cùng “Nhưng, nằm mộng thấy chàng, thật tốt…”
Nạp Lan Lân sửng sốt
Mặc Ngưng Sơ xoay người một vòng, thế nhưng lại muốn nằm xuống tiếp tục ngủ!!
Hàng mi của Nạp Lan Lân khẽ run, hắn chặn ngang nâng gương mặt đang buồn ngủ ௱ôЛƓ lung của nàng, sau đó mạnh mẽ hôn xuống cái miệng nhỏ đáng giận kia, cạy mở răng môi, lưỡi dài đưa thằng vào, dùng lực ***ng chạm, đến khi làn môi nóng rực phát đau, khiến người ngọc cực kỳ bối rối, sau đó bắt đầu vùng vẫy, hắn lại đột ngột buông nàng ra.
Dừng lại cách má nàng hai tấc, gắt gao chăm chú thu nàng vào đáy mắt.
Hơi thở hỗn loạn.
Mặc Ngưng Sơ trừng lớn đôi mắt, rốt cục cũng trở nên tỉnh táo, vô cùng kinh ngạc. Nàng há to miệng, vẻ mặt khó tin “Lân, Lân Xuyên--?!!!!”
Nạp Lan Lân nghiến răng, cười u ám “Nàng rốt cục cũng chịu thức dậy?”
Mặc Ngưng Sơ còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, làm sao có thể hiểu được trình tự ý nghĩa trong mắt hắn, càng không cảm nhận được đây là bản năng nguy hiểm của nam nhân, chỉ ngơ ngác giơ tay lên nhéo má người trước mắt, sau đó vẫn không sợ ૮ɦếƭ nhéo thêm một cái “Đau không?”
“… Nàng nói thử xem?” Hắn cười khẩy bắn tầm mắt về phía nàng.
Không đau, thật sự là không đau một chút nào, sức lực của nàng chỉ giống như gãi ngứa, mềm mại yếu đuối, cảm giác như bông vải, chỉ là thêm mạnh mẽ quấy nhiễu lòng người.
“A a a a !!!! Thật không phải mơ!!! Ngươi là Lân – ưm… ưm!!!!” Nàng rốt cục hét ầm lên, sau đó bị hắn chặn lại.
Rất tốt, nàng tới bây giờ mới ý thức tới tình huống chân thật.
Quả đào chậm chạp ngu ngốc này!!!
Ánh mắt Nạp Lan Lân tập trung trên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, bời vì kích động mà trên má nhiễm một lớp hồng nhạt, so với mấy ngày trước, nàng đã tốt lên rất nhiều. Tuy là vẫn gầy yếu như cũ, nhưng ít nhất đã không còn tái xanh.
Mặc Ngưng Sơ một lần nữa xác định mình không có đang hoa mắt, thanh âm nghẹn ngào, mở to mắt nhìn ngó tình cảnh bốn phía hiện tại, xà trạm cột điêu, cung điện to lớn. Nàng đang ở Ngưng Lộ cung, ngay lúc này, ngẩng đầu có thể thấy ba tấm biển khắc ba chữ to, mạ vàng lấp lánh phát ra ánh sáng ở phía trên, nhắc nhở nàng, đây đều là sự thật.
Miệng khô mở rộng, nhìn chằm chằm người phía trước không chớp mắt.
Lân Xuyên? Tại sao hắn lại ở trong này?
Khâm sai? Có thể đi đến tẩm cung của phi tử hoàng đế sao?
Miệng bị bàn tay hắn che, thở ra hơi nóng đều trở về mặt mình, nóng rát nóng bỏng. Rất lâu gặp lại, không ai có thể tưởng tưởng được một tình huống như vậy, ít nhất nàng chưa từng tưởng tượng đến, mặc dù đã thấy bóng dáng hắn trong mộng rất nhiều lần. Nhưng từ khi vào cung, nàng đã hạ quyết tâm không nghĩ, không nhớ tới hắn nữa. Trí nhớ quá tốt lúc nào cũng không vui vẻ, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người cố chấp, nàng hiểu được tùy ý để yên ổn, giống như một cây cỏ nhỏ bình thường mà yên lòng.
H*m mu*n điều gì đó nhưng không thể đạt được, chỉ có thể làm mình vạn kiếp bất phục.
Nàng cuối cùng nhìn rõ, nghĩ thông, quyết định tâm như nước lặng, bỏ xuống tất cả, mà hắn ngay lúc này … lại rõ ràng đứng trước mặt nàng, nhìn nàng chăm chú.
“Chàng …” Mặc Ngưng Sơ ngẩn ngơ, nghẹn ngào hơn nửa ngày mới thốt ra một câu “Nốt ruồi trên mặt đâu?”
Thật ra, câu đầu tiên nàng nên hỏi, hẳn là vì sao hắn lại ở chỗ này mới đúng!!!
Con ngươi đen của Nạp Lan Lân trầm xuống, tiếng nói đều đều “Giấu rồi!”
“…” Nốt ruồi cũng có thể giấu?
Mặc Ngưng Sơ mặt đầy hắc tuyến, nhìn khóe mắt trắng ngần của hắn, nơi đó một mảnh nhẵn bóng, thiếu đi một nốt ruồi nhỏ như giọt lệ màu đen làm cho sự khí thế hào hung của hắn lộ ra một chút dịu dàng. Thảo nào nàng cảm thấy không hợp lý, giống như đang nằm mơ … đều là do lỗi của hắn!!!
Hắn thấy nàng nhìn mình chăm chú, cuối cùng nói thêm một câu không mặn không nhạt “Cái kia chỉ để một mình nàng nhìn”
Mặc Ngưng Sơ lại một lần nữa đầu đầy hắc tuyến.
Đại ca, có thể không cần dùng giọng điệu “Nàng hỏi nữa nàng liền ૮ɦếƭ” được không?
Nạp Lan Lân lùi lại, từ trong *** lấy ra một cái bình nhỏ, thân bình là gốm sứ trắng, nhẹ nhàng mở ra, một hương vị ngọt ngấy. Bệnh nghề nghiệp của Mặc Ngưng Sơ lại nổi lên, làm nàng nhanh chóng tiến hành phân tích thành phần bên trong, còn chưa phân tích xong, ngón tay của hắn chấm vào quét xuống bên gò má trái, một nốt ruồi xinh đẹp màu đen nhạt hiện ra, ở dưới khóe mắt sâu xa mơ màng của hắn, đột nhiên lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
“Oa? Oa…. Oa….” Mặc Ngưng Sơ tròn mắt há miệng, nhìn hắn đậy kín nắp bình, bỏ vào trong tay áo, kinh ngạc không thể che giấu “Chàng, chàng thế nhưng dịch dung?”
Chẳng qua là đem thứ gì đó không nên xuất hiện trước mắt người ngoài giấu đi mà thôi.
Làm một đế vương, đã sớm vứt bỏ lo lắng, u buồn, ấm ức, yêu thích của bản thân. Cho nên phụ hoàng mới giấu đi nốt ruồi giọt lệ của hắn từ nhỏ. Đến khi hắn lớn lên, lấy thân phận Lân Xuyên ra ngoài dạo chơi, mới có thể dùng nốt ruồi này ngụy trang một cách quang minh chính đại, giống như thoát khỏi trói buộc của hoàng gia, không còn gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc, cuối cùng tìm được mạch suy nghĩ, nghĩ nghĩ, lại thốt ra “ Còn nói gì mà chỉ cho mình ta xem? Hắc Dạ trung thành kia thì sao? Còn có Tiểu Mỹ đáng yêu xinh đẹp của ta nữa? A, còn có công tử Tịch! Còn có bạn đồng hành của hắn, Vi Lộ công chúa! Không chỉ có những người này, còn có những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đó….”
Càng nói, lời nói lại càng giống như con ngựa không cương, làm sao cũng không kéo lại được. Nhìn nam nhân trước mặt phát ra ánh mắt âm trầm đen tối, biểu tình quay cuồng như *** sắp bạo phát, Mặc Ngưng Sơ lại càng chột dạ, hơn nữa, tại sao trong lời nói của mình lại nhàn nhạt ngửi được mùi chua của giấm?
A a a, mau dừng lại!
Sau đó nàng cuối cùng dừng lại, vì Lân Xuyên dùng hai ngón tay kẹp lấy đôi má thảm thương của nàng, dùng lực kẹp chặt vào trong, thịt đều dồn trên bờ môi, chen lách nàng không cách nào nói chuyện.
Bị hắn dùng ánh mắt thiên đao vạn quả xem xét, trái tim bé nhỏ đập hốt hoảng.
Nạp Lan Lân thật muốn nắm chặt cổ, nói cho nàng biết, từ lúc Nạp Lan Lân làm vua, chưa từng có người nào nhìn thấy nốt ruồi lệ nơi khóe mắt. Bởi vì nàng là đặc biệt, cho nên hắn không ngại, dù là thân phận gì đều cho nàng nhìn thấy mình một cách chân thật nhất.
Vậy mà hắn lại nói không nên lời.
Hắn chưa muốn nói cho nàng, hắn là Nạp Lan Lân, là lão hoàng đế nàng căm thù đến tận xương tủy. Bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, nàng không thể biết được thân phận của hắn, cũng không cần biết thân phận của hắn. Không tới bước cuối cùng, hắn sẽ giấu nàng, bảo hộ tới lúc đó.
Hắn ở trong cung, nàng cũng ở trong cung.
Không ai có thể tổn thương nàng, ςướק nàng đi.
Có thể vì nói không nên lời, nên cảm xúc quay cuồng tích tụ, không thể trì trệ, thuận tiện khiến hắn càng phát ra mạnh mẽ. Rầu rĩ hừ một tiếng, tay hắn từ trên mặt buông ra, xoay tầm mắt không nhìn nàng.
Không khí làm người ta hít thở không thông tràn ngập giữa hai người, hắn thật sự nổi giận …giống như đứa trẻ bị vạch trần lời nói dối nên quay ra giận dỗi. Như khi nàng lúc trước muốn giở trò lười biếng lại bị cha nàng vạch trần không chút lưu tình, vẻ mặt giống nhau như đúc.
Mặc Ngưng Sơ nghĩ như vậy, nhưng một câu kia của Lân Xuyên, lại làm cho tim nàng không khỏi đập nhanh hơn
---- “ta chỉ cho một mình nàng xem”
Nghe qua giống như đang thổ lộ...
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy phá hoại không khí gặp lại hoàn toàn không tốt, gãi gãi đầu, quyết định đổi đề tài khác “Lân Xuyên, sao chàng lại ở trong này?”
Không khí mờ ám lại trầm trọng một phần.
Nếu nhất định phải có một lý do … Nạp Lan Lân nghiêng tầm mắt nhìn nàng “Bởi vì ta là ngự y”
“…Hả?”
Bầu trời trong sáng vô cùng đột nhiên như có gió lạnh thổi qua, Mặc Ngưng Sơ run run một phen, đột nhiên cảm thấy truyện cười này, rõ là … rất lạnh a!
"Lân ngự y" bị Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc nhìn soi mói, lấy ra một lệnh bài khắc chữ "ngự", rồi sau đó hắn khoác lác vô sỉ mặt không đỏ tim không đập mạnh nói tấm lệnh bài đại biểu cho hoàng gia này thành lệnh bài của Thái Y viện, rồi sau đó lại móc ra một tấm lệnh bài bằng vàng ròng, mà cũng là Miễn Tử Kim Bài thứ thiệt, chỉ có người quyền cao chức trọng cùng với những người mà hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất mới có.
Hắn lại lấy ra một hàng ngân châm chỉnh tề từ trong tay áo, nói cho nàng biết thứ này cần cho y thuật —— mặc dù thật ra là VK.
Hắn lại lấy ra mấy sợi dây, nói cho nàng biết thứ này dùng để bắt mạch cách rèm cho những nữ tử hoàng tộc —— mặc dù đây chỉ là mấy sợi dây tơ bình thường, ban ngày Thường Tự chải đầu cho hắn, cột vào trên tóc rồi bị rơi xuống.
Sau đó lại lấy ra một hộp gấm từ thắt lưng, mở ra, bên trong có một viên thuốc màu trắng, hắn nói cho nàng biết, đây là thuốc mang tới cho nàng, mấy ngày trước đây đã bắt mạch, viết bài thuốc cho nàng, hôm nay đã nên khỏi rồi, viên này là viên cuối cùng—— mặc dù đây thật ra là thuốc trân quý vô cùng mà Ô tộc tiến cống, cũng là thứ hắn cố ý mang đến cho nàng. Nếu không, coi như ngự y có bản lãnh lớn hơn nữa, hiện tại nàng vẫn nằm ở trên giường.
Về phần lúc đến Hoa Điền Bắc, tại sao hắn ngay cả mình bị thương cũng không trị được —— đó là bởi vì hắn bị thương quá nặng, lại sợ Thường Tự lo lắng, cho nên mới phải liều chống.
Nước lũ tràn lan, sau đó lại có ôn dịch nghiêm trọng, cần một nhân tài hết sức ưu tú hiểu y thuật, võ công cao cường có thể đảm nhiệm, mà người kia, chính là hắn.
Hắn nói, hắn là người hoàng đế tin tưởng, cho nên, mới có thể tự do ra vào hậu cung, chữa bệnh cho các vị nương nương.
Hắn còn nói, hắn không biết quả đào ngu xuẩn như nàng chính là thiên kim Tướng phủ đào hôn - Mặc Ngưng Sơ.
Đêm đó hắn có việc gấp, ngày thứ hai chuẩn bị trở về hơn nữa còn chuẩn bị sính lễ muốn đến phủ cầu hôn thì nàng đã biến mất không thấy —— sau khi trở về, nghe nói Ngưng phi nương nương vừa tiến cung nhiễm bện***, hắn liền được bổ nhiệm đến, lại không cẩn thận gặp được Đế phi nằm ở trên giường lại chính là nàng ——
Những tình tiết kinh ngạc và đau đớn đều bị ba hoa chích choè miêu tả một phen, mà thật ra thì, điểm then chốt làm nên thành bại nhất chính là gương mặt trời sinh có thể nói đen thành trắng của Nạp Lan Lân. . . Vì vậy, Mặc Ngưng Sơ bị hù dọa không nhỏ.
"Đứa ngốc này." Nạp Lan Lân nói mệt mỏi, chầm chập nhấp một ngụm trà, sau đó dùng khóe mắt liếc nàng. Sợ rằng từ nhỏ đến lớn cũng không có ai dám khiến hắn bởi vì một lời nói dối hoang đường mà giải thích nhiều như thế.
Nhưng rất tốt, nàng làm được.
"Nếu như là ngự y khác, nàng cũng định cho họ xem bộ dáng như hiện tại?" Nạp Lan Lân rốt cuộc chuyển đề tài về chủ đề chính, môi mỏng tràn ra hai tiếng cười lạnh lùng, ánh mắt quét một vòng khắp người Mặc Ngưng Sơ, ánh mắt thay đổi thâm thúy ám trầm.
Mặc Ngưng Sơ cúi đầu, mới chợt phát hiện mình "quần áo bất nhã" nửa mở rộng ra, hiện ra hình ảnh "mặc cho người quan sát".
Mặt nàng trắng xanh rồi lại chuyển sang đỏ, sau đó chui về trong chăn thật nhanh, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ hồng hồng.
"Nàng cũng biết xấu hổ?" Mới vừa rồi sao không thấy tránh né? Tư thế ngủ này, quả thật không phải là nữ nhân!
Sao lúc trên thuyền lại không chú ý?
—— đó là bởi vì mỗi ngày hắn đều ôm nàng ngủ, nàng không có cơ hội giãy giụa, tạo ra bộ dáng khó xem thế này.
Xem ra, là hắn quản nàng quá lỏng.
"Chàng, chàng cười thật là khủng khiếp." Mặc Ngưng Sơ co rúm lại.
"Quả đào nhỏ. . . . . Nàng nên biết, hậu quả lừa gạt ta là như thế nào." Nạp Lan Lân đưa ra hai tay, chống ở hai bên nàng, vây chặt nàng trong khoảng trống nhỏ giữa hai tay, mặt mày giống như đầm sâu, hút nàng vào trong.
Mặc Ngưng Sơ hơi luống cuống, mở to mắt: "Ta không phải cố ý. . . ."
"Cho nên, nàng nên vì thế trả giá thật lớn." Hắn cúi người, giơ tay lên, quay mặt nàng đối diện với hắn, cưỡng bách nàng nhìn thẳng mình.
"Nhưng, ta đã không còn gì có thể cho chàng. . ." Tầm mắt của hắn, khiến lời nói của nàng không thể mạch lạc.
"Ai nói không có?" Khóe môi hắn chậm rãi nâng lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm, sau đó cúi đầu dùng hơi thở lướt qua môi của nàng, trêu chọc nàng tâm thần bất định.
Mà nàng rốt cuộc lại nhớ tới những giấc mộng không giải thích được mấy hôm nay, nào là bị dây leo quấn quanh, nào là bị ngón tay chạm vào —— nhất định là do nam nhân trước mặt, ám ảnh hắn để lại quấn quanh nàng như một con rắn, càng giãy dụa, càng bị vây chặt, làm sao cũng trốn không thoát.
"Nghe nói. . . . . Tể Tướng đại nhân hạ triều trở về phủ, hay tin nàng bị hoàng thượng kéo vào cung, tức giận nhảy lên. . . . Gả vậy danh bất chánh ngôn bất thuận khiến ông ta rất tức, còn xông vào cung lý luận với bệ hạ. . . . . Nàng cũng biết, lão già kia dài dòng cỡ nào…" Nạp Lan Lân giống như là nghĩ đến ký ức không mấy vui vẻ, nhíu nhíu mày, nhưng cánh môi cấp bách bức người không rời đi nửa tấc, ngược lại có khuynh hướng càng ép càng gần.
Mặc Ngưng Sơ đưa tay ngăn cản, nghe được tin tức phụ thân mình, cũng không biết nên cao hứng hay là tập trung tinh thần cứu vãn tình cảnh bây giờ của mình.
Nạp Lan Lân cười: "Quả đào nhỏ, nàng nghe lời, về sau ta sẽ nói cho nàng biết rất nhiều chuyện về người trong nhà của nàng."
Hiện tại chuyện sắp tiến hành hình như không có nửa xu quan hệ với chuyện của người nhà nàng.
"Sẽ có người tới đấy!" Nàng quyết định thoát khỏi sói đói trước.
"Ta nói với bệ hạ, nàng sẽ lây bệnh ho lao, cho nên trước khi ta tuyên bố nàng bình phục, không có bất kỳ người nào dám tự tiện tới gần nơi này." Hắn bắt đầu hôn tai của nàng, vành tai bóng loáng mê người khéo léo này, thật khiến cho người ta thèm thuồng.
". . . . ." Thì ra là ——-_-|||
Mặc Ngưng Sơ co quắp, khó trách mấy ngày nay không có bất kỳ cung phi lên cửa bới móc, khó trách tiểu cung tỳ đưa đồ ăn cũng không dám vào cửa, đưa hộp đựng thức ăn cho Tiểu Mỹ liền vội vã rời đi, khó trách…
Chân tướng sáng tỏ, nàng lại rối rắm: "Lân Xuyên, ta đã thành thân, là nữ nhân của chủ tử chàng. Nếu chàng bị phát hiện, chính là tư thông cùng cung phi, dù chàng có Kim Bài Miễn Tử, cũng không khỏi quá lớn mật rồi. . . . ."
". . . . . Nữ nhân của chủ tử? Nữ nhân của chủ tử. . . . ." Hắn lặp lại, sau đó cười vui vẻ.
Nghe mấy từ mới mẻ này, Nạp Lan Lân nghĩ tới mình thật ra nên tức giận, nhưng ly kỳ chính là, bộ dáng đáng yêu của nàng lại khiến hắn không tức giận được, hếch mày, lưỡi chui vào trong lỗ tai nàng, khiến nàng run rẩy: "Dù sao nữ nhân của bệ hạ nhiều như vậy, tam cung lục viện 72 phi tần. . . . Ta làm nhiều việc thay hắn như vậy, chia ta một, lại có ngại gì?"
". . . . ."
Mặc Ngưng Sơ bị rối rắm đến lệ rơi đầy mặt.
Hắn cúi đầu, rốt cuộc hôn lên môi nàng.
Cánh môi quen thuộc mà lạnh như băng rơi vào trên môi của nàng, gió mát nhẹ nhàng thổi bên tai, cành hoa đào lay động, giống như là váy khiêu vũ của hồng nương, màu hồng đầy trời, nhưng lại làm cho người ta hoảng hốt mơ màng, trời đất quay cuồng.
Nàng không ngừng nhắc nhở mình, không thể như vậy.
Trong đầu không ngừng lẩn quẩn thanh âm "mau dừng lại" ,"Không thể lại tiếp tục lún sâu vào" , coi như hắn không sợ, nàng cũng phải rõ ràng tình cảnh mình bây giờ .
Nàng là một cung phi, coi như dù không muốn thế nào, nàng cũng là nữ nhân của Hoàng đế.
Mà nàng cũng là tiểu nữ nhi của phủ Tể Tướng , mạng của nàng có thể không đáng tiền, nhưng mạng mấy trăm miệng ăn trên dưới của phủ Tể Tướng cũng là trân quý vô cùng. Nếu là ở hậu cung bị phát hiện chuyện như vậy, nàng trừ một con đường ૮ɦếƭ, còn có thể dính líu đến mạng người của phủ Tể Tướng --
Ý nghĩ như vậy làm cho nàng trong nháy mắt tìm về một tia lý trí, cặp mắt từ bị đốt lên ngọn lửa nặn ra một tia thanh minh, sau đó dùng hết hơi sức đẩy hắn ra, cố gắng để cho hắn từ trên người mình rời đi.
Nhưng lại quên mất, người nam nhân trước mặt này chưa bao giờ có thể bị nàng nắm trong tay, hắn rất nhanh cầm cổ tay của nàng, kéo chăn ra, ở từ từ hôn sâu hơn đưa tay cởi cái yếm tơ màu lam đậm trên cổ của nàng
"Tiểu Đào tử. . . . . Ngoan. . . . . Há miệng ra. . . . ."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng dụ dỗ, cực kỳ dịu dàng, để cho nàng chợt không phân rõ thực tế cùng hư ảo, phòng tuyến khó khăn mãi mới kéo lên lập tức giống như không có tác dụng, yếu ớt quả thật không chịu nổi một kích.
Nàng là biết, hậu quả của việc làm như vậy .
Nhưng hắn là ở gõ cửa nàng giống như phát ra lời mời tuyệt vời, mà nàng ở một đầu cửa khác do dự phản kháng -- hắn không có thô lỗ trực tiếp đẩy ra môi của nàng, mà là đang hỏi thăm nàng, có lẽ hắn đang cố kỵ cảm thụ của nàng, hỏi ý kiến của nàng.
Môi của hắn càng phát ra nóng bỏng, giống như là muốn đem nàng thiêu cháy!
Trong lòng chính là cái thanh âm kia đang không ngừng cảnh cáo nàng -- nàng không thể , bước ra một bước này, nàng liền không có đường lui. . . . .
Nhưng là, nàng phát hiện, môi của nàng cũng không chịu khống chế chậm rãi mở ra một khe hở, nho nhỏ, lại đủ để đầu lưỡi của hắn chui vào, giống như bắt được xương sườn mềm trí mạng của nàng , quấn lấy *** thơm tho của nàng. Bắt đầu công thành đoạt đất, ở trong lúc nàng run rẩy, mang theo đau khổ gặm nuốt cùng nhau thổi quét nàng. Lúc lên lúc xuống.
Lòng bàn tay cực nóng của hắn giữ tại bên tai nàng, êm ái vuốt ve.
Ở dưới cái yếm tơ màu lam theo gió cùng nhau chảy xuống, hắn cúi người đè lên nàng , ôm hôn kéo dài này làm cho người ta thở dốc thật sâu mà yêu thích.
Hắn cúi mặt xuống gần ở gang tấc, cách một hồi lâu, hắn lại một lần nữa dò xét cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp đến cực hạn này của hắn vẫn là làm cho lòng người rung động như cũ.
Hoa đào bay tán loạn, nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày ở dưới tàng hoa đào, trong tẩm điện cung phi, bị người ôm vào trong ***, hôn, thậm chí còn. . . . . Hoan ái.
Thâm cung tường viện, kể cả nàng đã quyết định phong bế, nhưng tình cảm của nàng hiện giờ giống như nước lũ mở cống, càng không thể vãn hồi.
Nàng nghĩ, nàng có lẽ là thích hắn. Nếu không cũng sẽ không mất hết sức lực đi đẩy hắn ra, tình cảm bí ẩn giấu ở đáy lòng của nàng theo ngón giữa nóng bỏng của hắn không ngừng chạy tiến lên trên dưới, mê loạn điên cuồng.
Ánh sáng ấm áp hoà thuận vui vẻ, khuôn mặt tinh xảo của hắn dưới ánh mặt trời ấm áp có vẻ vô cùng hấp dẫn, mấy hạt mồ hôi óng ánh trong suốt trên trán kia càng thêm mang theo lực hút trí mạng, dán sát ở trên đường cong thân thể nàng, mạnh mẽ mà có lực bao phủ lấy nàng.
Ngón tay của hắn chui vào trong chăn, mò tới lui bên trong đùi nàng, lại chui vào *** khéo léo của nàng , sau đó chạm tới cánh hoa mềm mại nhạy cảm kia. .
Nàng bị chọc thở gấp một tiếng.
Vì vậy hắn không nhịn được thô lỗ xé rách *** của nàng, sức lực dưới tay cũng từ từ lớn lên.
Hoa lộ nhiễm ướt giữa ngón tay hắn cùng lòng bàn tay, tràn ngập ra một cỗ hơi thở ngọt ngấy mà tuyệt vời .
Hắn không cách nào ẩn nhẫn được nữa, cúi người, đem hông nàng nắm trong tay, nâng cao nàng lên, lại *** láp mật hoa của nàng, cắn nuốt hương thơm của nàng, giống như là muốn đem nàng mở ra thành một tấc một tấc, sau đó từng miếng từng miếng ăn hết.
Mặc Ngưng Sơ bị cảm giác trống rỗng ở tình cốc *** không thể chống đỡ, thời điểm hắn cuồng dã xâm nhập oanh tạc xuống , nàng đã không có đường lui.
Tiếp, chính là hai chân bị tách ra.
Có một đồ vật chống đỡ nàng, ***ng vào *** mềm mại của nàng , sau đó, sau một khắc, vọt vào --
Nàng bị kinh sợ kêu thành tiếng, lại bị hắn một ngụm ngậm vào trong miệng.
Bị ngăn chặn đường đi, cũng bị cản trở đường lùi.
Nàng bị vây ở giữa trung tâm ngọn lửa , bị thiêu đốt, cháy một cách nóng bỏng, ở lần thứ nhất một lần đánh thẳng vào trong, trên dưới thoải mái.
Hắn cứ như vậy ở trong thân thể của nàng mạnh mẽ đâm tới, cũng không để cho nàng thở dốc ra tiếng, như muốn đem nàng sống sờ sờ ***, nhưng trong máu nàng không ngừng chạy chồm khoái cảm lôi nàng trở về. Ngay khi nàng cảm giác mình sắp ૮ɦếƭ đi thật chặt lôi kéo nàng, để cho nàng ở đó một đường giữa tới tới lui lui, cho đến không chịu nổi co rút co rúc lại, không ngừng run rẩy.
Hắn chảy rất nhiều mồ hôi, ở không ngừng đung đưa hung hăng đánh thẳng vào trong rơi xuống, từng giọt từng giọt theo da trượt xuống, tung tóe ở trên người của nàng. Theo hình dáng *** chảy xuống ở trên chăn ****. Rõ ràng chảy mồ hôi chính là hắn, nhưng lửa nóng kia , lại giống như là mình.
Bị trêu ghẹo không ngừng , mới vừa muốn thở một cái, nhưng đợt thủy triều thứ hai lại lập tức xông lên, đem lấy nàng chụp tản mát, lại lần nữa tụ lại, như thế lặp lại mấy lần, nàng đã hoàn toàn không tìm được người mình ở chỗ nào, lại đang làm cái gì.
Cái gì cung điện, cái gì Ngưng phi, cái gì gặp quỷ Hoàng đế cho đòi cưới, cái gì cái gì cái gì. . . . .
Cũng bị nàng vứt bỏ hết ở phía sau, cái gì cũng không quan tâm.
Nàng bị hắn ôm, cũng mất đi tất cả phương hướng, tựa như trước mắt hẳn là một cây đào nở rộ. Nàng mới phát hiện ra mình không biết từ lúc nào mà nàng đã chân trần đứng ở dưới tàng cây, đang ngẩn người, đột nhiên hắn lại bao trùm tới, từ phía sau ôm lấy nàng, tiến vào nàng, nàng bất lực nắm cây khô, bị dày vò tới mức chân không chạm đất .
Rốt cuộc, thể lực nàng chống đỡ hết nổi đổ vào trong *** của hắn.
Bện*** mới khỏi, lại bị người lôi kéo lăn lộn dưới tàng cây hồi lâu.
Cuối cùng một tia hơi sức đều không có, cả người đều giống như không có xương mềm oặt.
Mơ hồ, nàng nhớ hắn là êm ái ôm nàng, ngón giữa nhẹ nhàng vùi vào trong tóc đen của nàng, mang theo mùi vị quyến luyến . . . . . Mà một hình ảnh cuối cùng , nàng thấy hắn nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt được mệnh danh là" ta chỉ cho một mình nàng nhìn" .
Sau đó nàng rốt cuộc ngủ thật say.
"Ngươi không phải nói là hoàng thượng đang ở Ngự Thư Phòng xử lý chính sự không có ra ngoài sao? Thế nào hiện tại cũng không thấy bóng dáng người? ! !"
Chỗ bóng tối, nữ nhân trên người khoác hồng sa, toàn thân mặc cung phục diễm lệ cơ hồ chờ đợi đến sắp nổi điên ,trên đầu châu báu trĩu nặng, thoáng lắc một cái chính là kêu leng keng.
Đây là trang phục mà nàng tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ vì để cho người kia có thể nhìn nàng lâu một chút. Chè hạt sen trên khay đã đổi không biết bao nhiêu lần, nhưng Ngự Lâm quân Ngự Thư Phòng chính là không để nàng đi vào, mà nàng không cam lòng rời đi, từ đợi một chút thành đợi đến trời tối, vẫn là không có đợi đến người muốn gặp.
Hôm nay Lại bộ, Hộ bộ đều bị triệu tập ở Ngự Thư Phòng nghị sự, phụ thân mình cũng ở trong đó, mà lúc bọn họ rời đi, hoàng thượng vẫn còn ở trong ngự thư phòng, nàng vẫn cứ như vậy canh giữ ở cửa, cũng không có thấy nửa người từ bên trong ra ngoài.
Phụ thân đã dặn dò, nhất định phải ở trước khi tiểu nha đầu Mặc phủ kia khỏi bệnh bắt được tâm của hoàng thượng.
Nhưng tâm của một người, như thế nào lại dễ dàng bắt được như vậy ?
Huống chi là nam nhân mà ngay cả phụ thân cũng sẽ e ngại ?
Gần đây biên quan sinh sự nhiều, Mặc gia Nhị thiếu gia nghe nói lại lập chiến công, khiến hoàng thượng thưởng thức không dứt, ca ca mình mặc dù cũng làm quan chức ở trong triều, cũng không có đuổi kịp hai vị thiếu gia còn lại của Mặc gia.
Ban đầu tiên hoàng lập di chiếu, văn thư Lí Tịnh không có cho đòi nữ tử Mặc gia hầu hạ bên người Tân Đế, chính là kiêng kỵ bọn họ quyền cao chức trọng, nếu là hậu cung cũng phải cưng chiều, vậy liền tất sẽ quyền khuynh triều dã. Mặc dù Mặc gia hắn mấy đời trung thành, nhưng nếu là sinh lòng mưu phản, vậy liền ai cũng không ngăn được.
Nhưng sao chỉ có thế. Phong gia muốn không phải những thứ này, bọn họ là địa vị kế dưới Mặc gia đại hộ, tiên hoàng cho nên nhìn trúng Phong gia, chính là bởi vì bọn họ có thể cùng Mặc gia kiềm chế lẫn nhau, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Phong gia vẫn bị bọn hắn giẫm ở lòng bàn chân như cũ, cơn tức này kìm nén hồi lâu, đã sớm sắp bộc phát.
Vậy mà hôm nay, Mặc Ngưng Sơ lại vào cung, vị trí Đế hậu càng tràn ngập nguy cơ bị đoạt mất, làm sao bọn họ có thể không nóng nảy.
Phong Nhu Tuyết ngước mắt, mắt đen tĩnh mịch lẳng lặng nhìn đến Ngự Thư Phòng tĩnh lặng. Bên trong căn bản cũng không có thắp đèn -- cho nên, bên trong căn bản không có người.
Nhưng Bệ Hạ cũng không có từ bên trong ra ngoài.
Đây mới là mấu chốt của vấn đề.
Nàng ở trong gió lạnh đứng thật lâu, ánh mắt cũng trở nên run rẩy.
Hỉ công công bên cạnh không nhìn nổi nữa, khom người nói: "Nương nương, ngài trở về thôi, sợ rằng hoàng thượng đã rời đi rồi, chỉ là ngài không nhìn thấy..."
Hắn chính là thái giám ngày trước mang theo thánh chỉ đến Mặc phủ, ti chức nội thị doanh tổng quản, mà hắn đã hầu hạ hai đời Đế Vương, nhân tình thế thái hiển nhiên là so người khác có hơn chứ không kém. Phong gia hàng năm " hiếu kính" bảo bối cho hắn, hắn tự nhiên là tạm đứng ở bên Phong gia nương nương, nhưng này cũng chỉ là tạm thời , hắn có thể sống trong cung đến lâu như thế, chính là có thể nhìn sắc mặt Đế Vương mà làm việc, càng thêm đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, ai cũng không đắc tội.
Nhưng là chỉ có Phong Nhu Tuyết hiểu, hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng tuyệt đối không có từ cửa chính bước ra một bước.
Ánh mắt của nàng hoàn toàn nhìn chằm chằm về phía cửa, coi như chỉ là bóng dáng vu vơ, cũng sẽ không bỏ lỡ.
Nàng tự nhận là nàng so với bất kỳ một nữ nhân nào trong hoàng cung này yêu thương hắn nhiều nhất, chú ý đến hắn nhiều nhất, cho nên, hắn tại trước mặt của mình đi qua, nàng không thể nào không thấy được.
Hít một hơi thật sâu, từ trong lòng *** lấy ra một khối noãn ngọc thuần sắc, là loại thượng hạng, vừa nhìn chính là giá trị xa xỉ. Hỉ công công ham mê không nhiều lắm, chính là thích thu thập các loại Ngọc Thạch, đặt ở trong phòng giống như bảo bối. Hắn mặc dù không nói, nhưng tất cả mọi người hiểu, bởi vì chỉ có tảng đá sẽ không phản bội người, có thể vĩnh vĩnh viễn viễn bồi ở bên người hắn.
"Công công, ngươi có thể nói cho ta biết hay không? Dạo gần đây, Bệ Hạ thường đi cung nào?" Nàng lấy Ngọc Thạch nhét vào trong tay của hắn, khóe môi mang theo cười, nhưng tươi cười cũng đã lạnh như băng.
Hỉ công công do dự nghĩ, vẫn là khom người nói: " Quý Phi nương nương, công vụ của hoàng thượng rất nhiều, trừ lâm triều, mấy ngày nay luôn là ở Ngự Thư Phòng cùng Đông cung điện qua lại. . . . ."
"Vậy có đi Ngưng Lộ cung sao?" Phong Nhu Tuyết cắt đứt hắn.
Hỉ công công ngẩn người, ngay sau đó cười: "Quý Phi nương nương nói đùa, là tiểu nhân tự mình đi đón Mặc tiểu chủ kia, chính mắt nhìn thấy nàng bệnh nguy kịch không có sai. Sợ rằng không chống đỡ được bao lâu, hiện tại lại truyền ra tin đồn nàng bị nhiễm ho lao, hoàng thượng làm sao sẽ đi loại địa phương đó? Hôm nay chắc là người đã đi nghỉ. Nương nương vẫn là ngày mai trở lại thôi, tiểu nhân sẽ ở bên cạnh hoàng thượng nói nhiều về ngài, nếu là hoàng thượng xong việc, tiểu nhân nhất định thuyết phục người đi đến chỗ nương nương."
Hắn hành lễ, cuối cùng cũng là rời đi.
Phong Nhu Tuyết đứng ở trong gió lạnh , cánh môi đã cắn trắng bệch, cười khổ một tiếng, xoay người hướng tòa ***g sắt xa hoa của mình đi tới.
Nàng chỉ là muốn thấy mặt người kia, nhưng vì cái gì lại khó khăn như vậy?
Nữ tử hậu cung , thân bất do kỷ, nhưng càng làm cho người ta bi ai là, nàng còn yêu nam nhân vô tình nhất trên đời này, không thể tự kềm chế.
Lắc đầu một cái, lại phát hiện trước cửa cung điện của mình đứng một người, là lão ma ma trong điện của nàng, cũng là người truyền tin cùng người kia!
Phong Nhu Tuyết lập tức tái mặt lại, bước nhanh tới, đuổi lui mấy cung nữ, mang theo nàng vào phòng.
"Là Cửu vương gia gởi tới tin tức." Lão ma ma lại cẩn thận nhìn bốn phía, xác định bốn bề vắng lặng, sau đó mới khẽ kéo thẳng thân thể còng xuống của mình, chậm rãi tiến lên trước, đem lời cần nhắn nhủ nói ở bên tai Phong Nhu Tuyết.
Nữ tử cả người hoa phục mím cánh môi xinh đẹp, hình dáng diễm lệ ở trong nến đỏ lập lòe bất định.
Ma ma nói xong, hướng nàng khom người gật đầu, cũng lui xuống.
Nàng một người ngồi ở trong phòng cô đơn, năm ngón tay siết chặt.
Sau đó ánh mắt lạnh dần, nồng đậm sát cơ di tản ra.
********************* tiểu Hạ phân cách tuyến *************************
Mặc Ngưng Sơ vừa tỉnh ngủ, quả nhiên lại không thấy bóng dáng Lân Xuyên .
Khi nàng kinh nghi hoài nghi ngày hôm qua tất cả là một giấc mộng, nàng lại chợt phát hiện dưới gối đầu lộ ra một món đồ, vàng rực rỡ chiếu xạ đến mức làm nàng chói mắt.
Cầm lên vừa nhìn, hẳn là " Miễn Tử Kim Bài" ngày hôm qua hắn nói . .
Trong truyền thuyết , có thể ở phạm sai lầm đi qua miễn đi trách phạt, cho nên mới có thể làm cho hắn vô cùng tự tin tới quyến rũ phi tử Hoàng đế gì đó?
Nhưng bây giờ hắn lại đem vật này cho nàng, vậy hắn làm thế nào?
Phía dưới Kim bài còn đè ép thứ gì đó, nàng liền cầm lên nhìn, là một tờ giấy le que mấy chữ -- "Đem mình bao chặt chẽ chút, nếu không cẩn thận cái ௱ôЛƓ nàng."
Ngẩn người, phía sau giấy trắng mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết có chút đen nhánh.
Vì vậy lật qua.
Chỉ có ba chữ.
--"Quả đào ngốc."
Nàng lại giống như là có thể liên tưởng tới biểu tình lúc hắn nói lời như vậy , sau đó không tiếng động cười lên.
"Ngươi mới là ngốc đó."Nàng hướng không khí trả lời một câu.
Tiểu Mỹ ở cửa mới vừa bưng đồ ăn sáng đã chạy tới, có chút sững sờ nhìn Ngưng Sơ hướng về phía một tờ giấy cười khúc khích, lập tức cảm thấy gần đây chuyện lạ ngày càng nhiều, nàng rõ ràng tại hậu viện luyện tập chạy bộ, thế nào lúc tỉnh lại liền nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi đây?
Hơn nữa, cổ thật đúng là đau nhức không giải thích được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc