Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 55

Tác giả: Chiêu Hạ

Khởi Hành
Mặc Liên Thành vẫn có chút lo lắng cho muội muội.
Mặc Ngưng Sơ có tiếng say rượu làm loạn ở bổn gia, luôn luôn xảy ra những chuyện không ngờ tới, chỉ sợ Tiểu Mỹ không can ngăn nổi tiểu nha đầu này. Hắn thu dọn tàn cuộc của tiệc rượu, lại đi thu xếp vài thứ để sớm mai khởi hành, quà tặng của họ hàng gửi cho bổn gia quá nhiều, hắn không còn cách nào khác phải dứt khoát cự tuyệt, chỉ giữ lại thư chúc mừng của mọi người.
Bận rộn suốt cả một đêm, chỉ còn 2 canh giờ nữa là trời đã sáng.
Hắn nghĩ một chút, quyết định đi đến biệt viện của tiểu muội, muốn nhìn xem nha đầu kia có hủy diệt toàn bộ gian phòng như trước kia hay là đang ngoan ngoãn đi ngủ.
Nhớ tới hồi ức ngày trước, bất giác mỉm cười, càng phát hiện ra mình không nỡ xa tiểu muội. Con gái duy nhất của Mặc gia lại cứ như vậy bị gả đi ra ngoài, ngay cả đại thiếu gia của Mặc gia còn chưa cưới vợ, vậy mà muội tử lại bị gã trước ư?
Bóng đêm im ắng, Mặc Liên Thành vừa đi vào biệt viện, lại đột nhiên dừng bước.
Tố chất nhiều năm ở trên chiến trường khiến hắn nhạy cảm hơn so với người thường, trong bóng tối ở trong vườn nhìn như bình thường kia, hắn lại ngửi thấy mùi không tầm thường, chỉ là một cái sân nho nhỏ lại phân bố dày đặc như vậy, bỗng chốc lại bao phủ một tầng địch ý khiến người ta khó thở.
Thần sắc Mặc Liên Thành hơi run, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác bất an.
Tại nơi hắn không nhìn tới, có rất nhiều người núp ở đó. Hơi thở của những người này ẩn giấu cực kỳ tốt. Tất cả đều nín thở ngưng thần, thậm chí hắn có thể cảm thụ được một chút sát ý -- những người này, chỉ có những tử sĩ được huấn luyện đặc biệt mới có khí tức như vậy, nhưng vì sao, những người này lại xuất hiện trong biệt viện của tiểu muội.
Hắn hơi nhếch môi, rồi sau đó cực kỳ tự nhiên đi về phía trước.
Chỉ là mỗi bước đi, trong không khí càng hạ xuống một tia khẩn trương, tựa như mũi tên đã lên cung chỉa về phía trước một chút, đều tựa như cung kia đã kéo, bọn họ ẩn núp rất tốt, thậm chí Mặc Liên Thành cũng không chắc có thể tìm được toàn bộ bọn họ. Dây cung kéo căng của bọn họ như đang chờ đợi, cho đến khi hắn chạm đến ranh giới cuối cùng, sẽ hợp nhau tấn công, không ૮ɦếƭ hẳn sẽ không bỏ qua.
Mặc Liên Thành rũ mắt xuống, nện từng bước không ngừng đi đến cửa phòng Mặc Ngưng Sơ --
Bọn họ không có công kích.
Lúc tay hắn kéo cửa phòng, đột nhiên mấy luồng hàn quang hiện lên. Dây cung giương căng cuối cùng cũng "bốp" một cái, sát khí như mưa hạ xuống công kích dày đặt. Mặc Liên Thành lập tức lui về sau vài bước, bàn tay đã phủ lên eo lấy đoản kiếm, quay vòng đỡ mấy mũi ám khí bay về phía mình. Mà vị trí hắn vừa đứng vài giây trước đó giờ đây đã dày đặc ám khí như một con nhím xù gai.
Công kích kia trong chớp mắt đã ngừng lại, có lẽ vì hắn hiện đang cách cửa phòng một thước, bọn họ lại một lần nữa ẩn nấp, không hành động nữa.
Sắc mặt Mặc Liên Thành rốt cuộc nặng nề, dường như hắn có thể xác định tiểu muội xảy ra chuyện trong phòng. Mà những người này không muốn Gi*t hắn, chỉ là ngăn cản hắn đến gần cửa phòng. Hắn nhếch môi thâm sâu, một khắc sau đó liền phi thân lên, nhắm về phía cửa phòng.
"Xin người dừng tay."
Đột nhiên, một bóng dáng chắn phía trước.
Thanh y trường kiếm, xuất hiện chỉ có một người, hắn đỡ lấy công kích của Mặc Liên Thành, buộc cho Mặc Liên Thành một lần nữa phải lui về phía sau mấy bước, lại xoay mình đứng bảo vệ ngay trước cửa phòng, tra kiếm vào vỏ, nam tử đứng lại, sau đó hắn cúi đầu "Gặp qua Mặc Tướng quân."
Cung kính nhưng không e sợ, khẩu khí xưng hô như vậy khiến Mặc Liên Thành sửng sốt, lúc nhìn về phía người vừa đến, trong mắt hắn đầy vẻ chấn kinh "Thường đại nhân."
Người này là thị vệ thân cận của bệ hạ, Thường Tự. Hắn từng gặp qua một lần, là lúc bệ hạ đến biên quan tuần tra binh tình.
Nhưng hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Tất cả kinh ngạc và khó hiểu lại ngay sau đó liền được giải đáp, từ trong phòng chậm rãi truyền đến một tiếng nói trầm thấp lại trong trẻo như tiếng đàn "Để cho hắn vào đây..."
Thong thả mà đầy mạnh mẽ, triền miên mà xa xăm, tốc độ chậm, lại mơ hồ lộ ra tôn quý và uy nghiêm.
Mặc Liên Thành không dám tin vào lỗ tai mình, nhưng ngay sau đó, Thường Tự đã lĩnh mệnh, mở cửa ra, làm một động tác "thỉnh" với hắn.
Hắn kinh ngạc, bước đi có chút không thể khống chế từ từ đi đến phía trước hai bước, sau đó mới lấy lại tinh thần vọt nhanh vào.
Trong phòng, bên mép giường, một nam nhân đang ngồi.
Ngay lúc này, y đang hơi nghiêng mặt, ánh mắt hạ xuống trên người nữ tử đã ngủ say, nến đỏ lay động, chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ thanh nhã của y, như lối vẽ tỉ mỉ của một danh họa, khí chất nổi bật, toát lên vẻ cao quý uy nghiêm.
Mặc Liên Thành quỳ mạnh xuống, đang muốn hành lễ, đã thấy một trận gió do tay áo phất qua, nâng đầu gối hắn sắp rơi xuống, hắn ngẩng đầu, trong mắt nhìn thấy khóe môi nam tử đang cười mỉm, y nhẹ giọng nói "Ngươi sẽ làm ồn nàng."
Làm ồn nàng... Trong gian phòng đó, trừ mình ra, thì chỉ có nữ tử đang ngủ say trên giường, nhưng người kia đúng là muội muội của hắn Mặc Ngưng Sơ !!
Mặc Liên Thành ngơ ngẩn, phản ứng không theo kịp, người trước mặt ánh mắt dịu dàng, cùng với nam nhân đứng ở ban công lầu trúc nghiệm binh quả thật cách xa vạn dặm. Hoặc là, đế vương uy nghiêm trên đại điện, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta phát run -- quả thực là nam viên bắc triệt.
"... Nếu các ngươi đã muốn khởi hành vào ngày mai." Ngón tay của nam tử tuấn mỹ kia vuốt qua đôi má Mặc Ngưng Sơ, dừng ở trên môi nàng, nhưng lại nói với Mặc Liên Thành "Vậy thì đừng để cho trẫm đợi quá lâu."
Hắn nhếch môi thành một đường cong duyên dáng, lấy một cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra, đặt trong tay Mặc Ngưng Sơ.
Phất tay áo đứng lên, tay áo vuốt nhẹ qua tóc Mặc Ngưng Sơ, mang theo một cơn gió mát đi ra khỏi phòng.
Mặc Liên Thành vội vàng đuổi theo, quỳ mạnh xuống sau lưng nam tử "Bệ hạ, vì sao người đến đây?"
Ánh trăng khiến cho thân hình của Lân Xuyên càng thêm như có như không, hắn xoay người lại, ánh mắt như bóng đêm âm u "Ái phi mang theo trẫm bỏ trốn, chỉ cảm thấy thú vị, cho nên tiện đường đưa nàng đến đây."
Mặc Liên Thành sửng sốt, bỗng nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn một mực suy đoán người đưa tiểu muội tới là ai, lúc này chân tướng đã rõ ràng, quả thực thiếu chút nữa đã gây đại họa...
Bỗng nhiên dập đầu nói "Vi thần đáng ૮ɦếƭ, tiểu muội bướng bỉnh, quản thúc không nghiêm, chọc giận mặt rồng, mong bệ hạ tha thứ tiểu muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đem trách phạt xuống người vi thần. Vi thần cam nguyện chịu phạt."
"Ai nói trẫm nổi giận? Đêm nay ngươi có nhìn thấy gì, gặp được ai... cũng không cho phép nói cho nàng biết..." Giọng nói của Lân Xuyên mơ hồ như có như không chứa đựng một nụ cười thản nhiên, Mặc Liên Thành hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất, cảm giác ép bức nấp ở những chỗ tối kia, đồng loạt không còn.
Chỉ còn lại gió mát....
Mặc Ngưng Sơ ở trong xe ngựa đang lay động di chuyển mà tỉnh lại, bởi vì say rượu, sắc mặt nàng xanh mét, vô cùng không thoải mái núp trong chăn, toàn thân đau nhức.
Tiểu Mỹ ở bên cạnh nhìn thấy nàng đã tỉnh, lập tức lấy một chén cháo trắng vẫn còn nóng trong hộp đựng thức ăn ra, còn có một bình nhỏ đựng canh giải rượu để nàng dùng sau khi ăn xong.
Mặc Ngưng Sơ còn chưa tỉnh hoàn toàn, xoa xoa cái đầu đang đau nhức, mò mẫm không rõ đông tây nam bắc thì thào "Đây là đâu?"
Tiểu Mỹ bất đắc dĩ thở dài, tóm lấy chăn đắp cho nàng, khoa chân múa tay "Xe ngựa" sau đó liền bưng cháo trắng đút cho nàng từng muỗng, Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn ăn từng chút, cho đến khi đã no, ý thức cũng dần dần tỉnh táo, toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua đều hiện rõ trở lại...
"A ! ! !"
Một tiếng thét chói tai vang lên, mành xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, gương mặt Mặc Liên Thành lúc xanh lúc trắng lo lắng nhìn "Tiểu Sơ, làm sao vậy?"
Hình ảnh đầu tiên chiếu vào mắt là, mặt Tiểu Mỹ bị dính đầy cháo.
Sắc mặt Mặc Ngưng Sơ lúc xanh lúc trắng, thấy ca ca của mình, lại càng chui rúc vào trong chăn nhiều hơn, che giấu toàn bộ dấu hôn ở cổ, ở cánh tay "Không, không có gì."
Xe ngựa đã dừng lại, trước đó đã chạy hơn nửa ngày, chỉ là Mặc Ngưng Sơ ngủ quá lâu, hoàn toàn không biết. Tiểu Mỹ xuống xe đi đến suối nhỏ trong rừng rửa sạch cháo trên người, Mặc Liên Thành ngồi ở bên giường, nhìn Mặc Ngưng Sơ uống sạch canh giải rượu.
"Nếu ngày đêm lên đường, thì 5 ngày nữa là có thể đến kinh thành." Mặc Liên Thành vuốt tóc nàng, thần sắc phức tạp "Huynh sẽ mau chóng đưa muội trở về."
"Gấp như vậy?" Mặc Ngưng Sơ còn tưởng rằng có thể trốn được 10 ngày nửa tháng, 5 ngày? Cái đó quả thật chính là tốc độ phi mao thối*... Nghe nói như vậy, gương mặt nhỏ bỗng nhiên suy sụp, bĩu môi không nói lời nào. (Phi mao thối: chạy nhanh, nhanh chân.)
Chuyện đêm qua nàng còn chưa hiểu rõ, Lân Xuyên sau khi ăn nàng sạch sành sanh liền bỏ đi làm cho nàng cực kỳ khó chịu, nhưng mà trước mặt ca ca lại không thể biểu hiện ra, đành phải rụt đầu nói "Không thể du ngoạn hai ngày sao?"
"Không thể." Mặc Liên Thành phủ quyết cực kỳ nhanh chóng.
Hắn đã không dám tưởng tượng, nếu còn kéo dài, còn có thể gặp phải chuyện gì, lời hoàng thượng nói vẫn còn vang bên tai hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không tin tưởng nam nhân cao cao tại thượng kia là một người nhân từ, nếu không, tuổi trẻ như vậy làm sao ngồi yên trên ngai vị đó.
Mà người đó lại xuất hiện ở Hoa Điền Bắc, chỉ sợ không phải đơn giản là đưa Tiểu Sơ đến.
Hắn lắc đầu, nhìn Mặc Ngưng Sơ "Tiểu Sơ, tất cả mọi người rất nhớ muội, đường xá gian khổ, muội nên nghỉ ngơi cho tốt..." Hắn muốn nói gì đó lại thôi, bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu của nàng, liền xoay người ngồi ở càng xe ngựa.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm, Nhị ca lúc này như thế nào lại cũng là một bộ dáng không bình thường giống nàng?
Nhưng vào lúc này nàng không rảnh để quan tâm đến việc đó, nàng thật cẩn thận vươn cánh tay mình ra, thủ cung sa ở khuỷu tay quả nhiên không thấy nữa. Mà thay vào đó là mấy cái ấn ký màu đỏ đậm nhạt. Nàng đương nhiên biết cái đó là cái gì, xương cốt toàn thân đều như bị nghiền áp qua, hạ thân ẩn ẩn đau đớn, trong đầu tốc hành có từng trận ầm ầm.
Mặc Ngưng Sơ muốn khóc, tại sao tại thời khắc mấu chốt này lại bị mất viên thủ cung sa đáng yêu mỹ lệ chứ?
Chi tiết đêm qua lại bắt đầu hiện lên trong đầu nàng, những hình ảnh làm cho người ta cảm thấy thẹn đến mức nổ tung kia lũ lượt kéo về, nàng quấn chặt chăn, không khỏi run lẩy bẩy.
Tiểu Mỹ rửa sạch cháo, lại thay đổi một bộ y phục sạch sẽ khác liền chui về xe ngựa, Mặc Liên Thành không muốn ngừng lại một khắc nào nữa, lập tức vung roi, cưỡi chiến mã Tuyết Cơ oai phong hùng dũng đi đầu
\'Tiểu thư, đây là thứ hôm qua người vẫn nắm ở trong tay, là ai đưa cho người sao?\' Tiểu Mỹ chuyển một cái hộp nho nhỏ dùng ngọc thạch chế tác, trên mặt còn khắc hình long phượng, trông rất sống động. Nàng xoay xoay, lại rầu rĩ chỉ vào khắp ngõ ngách khoa chân múa tay : Woa... Nơi này còn có một chữ nè... Lân? Là Lân công tử?\'
Tinh thần Mặc Ngưng Sơ bỗng nhiên rung lên, đoạt lấy cái hộp nho nhỏ kia, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Mỹ "Ca ca có thấy cái này không?"
Tiểu Mỹ lắc đầu.
"Không thấy thì tốt." Mặc Ngưng Sơ thở dài nhẹ nhõm, sau đó quay lưng che lại, ở nơi Tiểu Mỹ không nhìn thấy được mở ra cái hộp nhỏ kia -- Mà bởi vì quay lưng che lại nên cũng không thấy Tiểu Mỹ đang giơ tay giải thích: Tiểu Mỹ lắc đầu, ý muốn bày tỏ là “không biết”. Nàng và Mặc Ngưng Sơ đều tỉnh lại ở trong xe ngựa như nhau, gáy đau muốn ૮ɦếƭ, kí ức nàng chỉ dừng lại ở việc hầu hạ Mặc Ngưng Sơ tắm rửa thay quần áo, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rất kì quặc, mà lúc tỉnh lại, đã thấy cái hộp này xuất hiện trong tay Mặc Ngưng Sơ rồi, nàng là sợ tiểu thư nghỉ ngơi không tốt, nên mới gỡ ra để một bên.
Về phần Mặc Liên Thành có từng nhìn thấy hay không, tiểu thư nhất định là do thiếu gia bế lên xe ngựa, mà thiếu gia lại quan tâm đến tiểu thư như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua sự tồn tại của cái hộp này. Tiểu Mỹ đoán rằng, nhị thiếu gia chắc chắn là thấy được.
Nhưng hiển nhiên Mặc Ngưng Sơ không nhìn thấy, nàng hiện đang bận rộn núp ở một góc, tập trung cao độ vào cái hộp, và điều khiến cho nàng kinh ngạc chính là bên trong hộp toàn bộ đều là chu sa đỏ tươi xinh đẹp.
Trong nháy mắt nàng liền hiểu được... Nam nhân ૮ɦếƭ tiệt kia, thế nhưng có ý muốn nàng làm giả.
Chẳng lẽ đây chính là phương pháp hắn nói "không cần để ý"? Mặc Ngưng Sơ rút cây trâm trên đầu ra, dùng trâm tiêm dính một cái, sau đó duỗi khuỷu tay ra, chấm vào, vì thế, thủ cung sa của nàng liền trở lại, nàng lấy tay lau đi -- thủ cung sa của nàng lại biến mất.
A a a a a... Chẳng lẽ không có chất liệu không bị nước xà bông làm trôi đi sao?
Mặc Ngưng Sơ buồn bực đến muốn đánh nhau, nhưng đằng sau còn có Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm, sợ là nàng sẽ cho rằng chủ tử mình đang phát ra tật xấu gì, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống, lại thử lần nữa, đánh giá chỉ cần không dính nước, thì sẽ không bị mất đi.
Bánh xe ngựa quay cực nhanh, tròng trành cực kỳ.
Toàn thân Mặc Ngưng Sơ không thoải mái, đành phải quay về cuốn chăn.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, lại nhớ tới gương mặt mê hoặc người khác của Lân Xuyên.
Rượu thật là không phải thứ tốt.
Mặc Ngưng Sơ xoa xoa cái eo đau nhức, dường như mỗi chỗ trên thân đều bị hắn hung hăng chà đạp, cho dù bây giờ chính mình chạm vào, cũng sẽ giật mình run rẩy, giống như bị lửa thiêu.
Nàng vùi gò má nóng vào trong chăn, y như một con rùa rút đầu.
Đáy lòng nàng ՐêՈ Րỉ, gào khóc khốn khổ trong chốc lát, liền nằm sấp xuống. Cơn buồn ngủ liền đánh úp nàng, trong hoảng hốt, nàng nghe được giống như hắn kêu tên của nàng, nhưng dường như hắn vẫn kêu nàng là quả đào ngốc... Chẳng lẽ, là ảo giác sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc