Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 50

Tác giả: Chiêu Hạ

Đây Là Lần Cuối Cùng Ta Bỏ Qua Cho Ngươi
Lân Xuyên đứng ở trong ánh mặt trời màu vàng, hồ nước xanh bên cạnh gợn sóng lăn tăn, hắn mặc áo màu xanh dương nhạt, tựa hồ cũng chỉ có một mình hắn, thong thả mà đi tới bên cạnh nàng.
"Ngươi, ngươi đến làm gì?" Mặc Ngưng Sơ nhìn nam nhân xuất quỷ nhập thần này, không hiểu sao lại cảm thấy sợ cực kỳ.
"Không đến. . . Chẳng lẽ lại ngồi chờ quả đào ngu xuẩn như ngươi nhảy sông tự vẫn?" Hắn nghiêng đầu, nâng ngón tay xinh đẹp lên, vén qua phần tóc mái mềm mại chỉnh tề của nàng, ***ng vào trên trán trơn bóng, đầu ngón tay vuốt ve qua lại, ánh mắt từ từ trở nên thâm u: " bị làm dơ bẩn rồi. . . ."
"Dơ chỗ nào?" Nàng cắn răng trừng hắn, chưa kịp đề phòng thì hắn đã cúi người, một cái hôn rơi xuống, sau đó liền nhẹ nhàng buông ra nàng, khạc ra một câu không cao không thấp: "Hiện tại sạch sẽ." .
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy không giải thích được, Lân Xuyên đã đi về phía trước hai bước, khom người dùng tư thế ưu nhã cực kỳ nhặt lên một hòn đá nhỏ trên đất, nghiêng người ném ra mặt hồ, hòn đá nhỏ nhảy mấy cái liên tiếp trên mặt nước tạo gợn sóng lăn tăn, nó nhảy ra một khoảng cách thật dài mới lặng lẽ chìm mất.
Phải biết, cục đá nhỏ vừa rồi còn bị nàng xem là đầu của hắn đá tới đá lui, hắn mà biết được có lẽ sẽ thắt cổ nàng cho đến ૮ɦếƭ mất.
Mà bóng lưng của hắn lại là như thế quen thuộc, thon dài cao lớn, cao quý kiêu ngạo, tính khí còn không tốt, cứ mắng nàng là quả đào ngu xuẩn.
Cũng không hiểu sao tâm tình hốt hoảng mất mác trước đó lại dâng lên, nàng đứng đó ngơ ngác nhìn, lại cảm thấy trước mắt đều là sương mù mờ mịt, cái gì cũng không nhìn rõ được.
Người phía trước quay đầu lại, ngay tại thời điểm chạm đến ánh mắt của nàng, con ngươi đen nhánh dần dần trở nên thâm thúy.
Hắn sải bước trở lại bên người nàng, chân mày nhíu chặt: "Ngu ngốc, đừng khóc."
"Ta nào có khóc?" Mặc Ngưng Sơ quật cường trừng hắn, tầm mắt lại tựa hồ càng ngày càng mơ hồ.
Trên mặt liền bị xoa xoa một cách thô lỗ, vải vóc ở tay áo của hắn rất tốt rất mềm, nhưng sức lực hắn dùng vẫn làm đau nàng, "Ngươi dám khóc lại lần nữa xem."
Trong phút chốc nước mắt của Mặc Ngưng Sơ như vỡ đê mà ào ạt chảy ra, sợ hãi lo lắng mấy ngày nay nàng trải qua đều vọt tới đỉnh đầu, đối với tương lai mình nàng càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt, coi như đã gặp được Du Tử Tu, nhưng thật ra thì bọn họ cũng đã sớm cũng không còn như trước nữa, người trong lòng nàng từng nhớ tới, nghĩ tới, thì ra cũng chỉ còn tồn tại trong trí nhớ mà thôi, thời gian mơ hồ đã làm cho nàng không còn nhớ được gì về tình cảm sâu đậm lúc trước. Nàng thật giống như một quả đào ngu xuẩn, không có tay không có chân, cái gì cũng không dám làm.
Bởi vì khóc quá mức tập trung, nàng không có nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lân Xuyên, môi mỏng âm trầm mím chặt rồi buông lỏng, ngón tay đang lau ở bên má nàng đột nhiên trượt đến cằm, hung hăng siết chặt, nàng sửng sốt, nhưng hắn lại nhanh chóng cúi đầu, bờ môi mỏng mà lạnh trong nháy mắt ngăn chận môi nàng.
Hắn hôn rất mạnh, giống như là muốn dùng nụ hôn này để phong bế nước mắt của nàng, một tay hắn ôm eo thon của nàng, tay còn lại bắt đầu cởi vạt áo của nàng ra!
"Không. . . Nơi này là bên hồ!" Nàng đẩy hắn, thật vất vả xoay đầu nói mấy chữ, lại bị nụ hôn của hắn truy đuổi trở về, nặng nề cắn, mà tay hắn đã xuyên qua cách trở dày đặc, chui vào *** áo của nàng, áo lụa mỏng bị kéo tự giác mở ra, chậm rãi từ đầu vai của nàng trượt xuống, *** óng ánh trong suốt như sữa tươi phơi bày ra, lộ ra sắc màu mê người.
Nàng cuối cùng ngừng rơi lệ, vô luận như thế nào cũng không rơi được một giọt, bị động tiếp nhận ôm hôn làm cho nàng hít thở không thông, cùng với này lửa cháy dần dần bốc lên —— trải qua nhiều lần như vậy, nàng dĩ nhiên biết hắn muốn làm gì.
Nàng cũng chợt phát hiện ra, cơ thể nàng đã bị hắn dạy dỗ tốt rồi. -_-|||
Theo ngón tay hắn phất qua, từng chỗ từng chỗ một cũng bắt đầu nhạy cảm, ngay cả địa phương sâu nhất cũng bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không chịu khống chế của nàng, ngược lại còn muốn nghênh hợp hắn, chỗ đáng sợ của nam nhân này, ngay tại thời khắc này đã được thể hiện ra một cách vô cùng tinh tế.
Qua nhiều lần giao đấu như vậy, hắn thật dễ dàng đầu độc lòng người. Hắn quăng cho ngươi một tấm lưới, lại muốn chính ngươi tự mình nhảy vào.
Nhưng ngày này qua ngày khác, ngươi vẫn là không thể khống chế được mà nhảy xuống, coi như tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng vẫn không tự chủ hãm sâu vào.
Nhỏ giọng nức nở biến thành than nhẹ nức nở nghẹn ngào vì bị trêu chọc, khiêu khích, Lân Xuyên cởi ra sợi dây đỏ quấn trên cổ nàng, cái yếm giống như là một con diều phấp phới bay xuống trên mặt đất, nàng hiện tại hoàn toàn không có gì che dấu hiện ra ở trước mặt của hắn.
"Ngươi không được khóc vì nam nhân khác." Hắn thở ra một hơi thật sâu bên tai nàng, nóng bỏng lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói ra thật nhỏ: " . . . Về sau, chớ chọc ta tức giận."
Nàng chọc hắn tức giận lúc nào?
Vừa ngẩng đầu, lại đột nhiên đối mặt với tròng mắt đen láy đang chăm chú nhìn nàng của hắn, nồng đậm mà thâm thúy, còn có *** muốn đoạt lấy nhàn nhạt.
Ngũ quan của hắn giống như được vẽ một cách tỉ mỉ, sợi tóc đen bóng rủ xuống bên tai, triền miên ở đầu vai hắn, mũi thẳng tắp, cùng với môi mỏng ****, mỗi một chỗ đều xinh đẹp làm cho người ta phải nín thở.
Hắn vẫn như cũ áo mũ chỉnh tề, mà nàng lại không một ***.
Khi Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc ý thức được không ổn, nàng đã không còn chỗ nào có thể trốn, sau một khắc, hắn đặt sống lưng mình lên vách tường thô ráp lạnh như băng, để cho nàng dựa vào trên *** mình, cúi người lưu luyến hôn vành tai nàng, rồi đến xương quai xanh của nàng, ngón tay bao trùm trên hai nụ hồng mềm mại trước *** nàng, khi bị ngón tay giống như có tà thuật ***ng chạm, hai phần đáng yêu lại run rẩy dựng thẳng lên.
Ở trong ánh mắt từ từ tối lại của nam nhân, nàng thấy rõ sự ẩn nhẫn của hắn hơn bất kỳ lúc nào khác.
"Lân Xuyên. . . . ." Nàng khẽ run sợ nói.
"Tiều Đào tử. . . . Chớ dùng giọng điệu như vậy để gọi tên một nam nhân. . ." Hắn đưa ra đầu lưỡi phác họa vòng quanh môi nàng, Mặc Ngưng Sơ không nhịn được run rẩy, hơi thở nam nhân làm cho người ta mê muội kia khiến cho nàng muốn cố gắng thoát đi, hắn liền dùng sức quấn chặt hông của nàng, thăm dò vào trong miệng của nàng thật sâu, xẹt qua mỗi một tấc, lần lượt dây dưa.
Mà ngón tay của hắn từ *** của nàng trượt xuống, một đường lướt tới rốn nàng, bụng nàng, xuống chút nữa, liền ***ng phải nụ hoa yếu ớt nhất của nàng ——
"Chúng nó đều chuẩn bị rất tốt. . . . . Tiểu Đào Tử. . . . . còn ngươi thì sao?"
Thanh âm của hắn quỷ mị như từ ban đêm vọng tới, mà động tác của hắn khiến cho nàng cơ hồ đứng không vững, cặp mắt nàng ௱ôЛƓ lung, mê loạn giống trân châu, bên trên lông mi của nàng còn lây dính nước mắt chưa khô lúc nãy, óng ánh trong suốt, làm cho người nhìn vào đều thương tiếc.
Hắn *** khoác xuống, quăng chúng vào trong bụi cỏ, sau đó đặt Mặc Ngưng Sơ ở trên quần áo mềm, hương thơm của cỏ bao vây bọn họ, bốn phía còn có hoa dại nở ra mùi thơm ngào ngạt, bao phủ bọn họ ở trong góc người bên ngoài không thể nhìn thấy, ngăn cách với thế giới bên ngoài, giống như bí mật bị giấu đi.
"Đợi. . . Đợi đã nào...!" Mặc Ngưng Sơ gian nan hô hấp, lung tung bắt lấy bàn tay đang tùy ý trêu đùa phía dưới nàng của hắn, muốn nó thoát khỏi nàng, lại không cẩn thận chạm vào một thứ nóng rực ở dưới bụng Lân Xuyên, không khỏi kinh sợ rụt trở về, toàn thân cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lân Xuyên cười nhẹ, hôn lên vành tai khéo léo của nàng, là ai nói hắn có vấn đề ở phương diện kia?
Là ai nói, còn phải giúp hắn chữa khỏi?
Thật sự chính nàng đã là một vị thuốc, cũng là một vị độc dược, kịch độc không có thuốc nào cứu được, thân hình của nàng mảnh khảnh, hắn chỉ cần đưa ra một tay là có thể ôm trọn hết cơ thể nàng, hoa nguyệt của nàng lại thật khít khao, chỉ một ngón tay đã có thể làm ướt đầy hoa lộ, nhưng bên trong quá nhỏ, hắn chỉ sợ hắn sẽ làm đau nàng.
Nhưng xúc cảm ở đầu ngón tay thật tuyệt vời, hắn cơ hồ sắp không nhịn được nữa, từng đợt từng đợt căng đau truyền đến, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, tựa hồ chỉ vì khiến cho một khắc tuyệt vời này càng lâu dài hơn. . .
Hắn không ngừng nhắc nhở mình, bây giờ còn chưa đúng thời điểm.
Hắn không thể tiến lên trước nữa, không thể vượt qua giới hạn. . . Cái hắn muốn là nhiều hơn, hắn chỉ có thể là duy nhất, chỉ có thể là chiếm giữ toàn bộ.
Mặc Ngưng Sơ khẩn trương hô hấp, rõ ràng cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với động tác như vậy, nhưng lại không muốn hắn dừng lại, kích tình bị trêu ghẹo không ngừng dâng trào, không ngừng dâng lên, cơ hồ bao phủ nàng toàn bộ.
"Nha đầu hư này." Hắn đột nhiên trầm thấp nói một câu bên tai nàng, sau đó kéo nàng lên, để cho nàng dùng phía sau hướng về phía hắn, đôi tay nâng ௱ôЛƓ nàng lên, từ phía sau dùng ngón tay đâm vào nàng.
"A. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ kinh hoảng bò lên trước, lại bị hắn kéo trở lại.
Hắn tách ra huyệt đạo của nàng, đặt đầu gối của mình ở giữa hai đùi nàng, khiến cho nàng không cách nào khép lại.
". . . Ngoan, Tiểu Đào Tử. . . Nghe lời." Hắn nhẹ nhàng động, trong thanh âm có khàn khàn trầm thấp làm cho lòng người sợ hãi, nhưng là động tác như cũ không có dừng lại, hắn sẽ không làm thương tổn nàng, nhưng có thể tùy ý trêu chọc nàng: " . . . Buông lỏng, chớ lộn xộn, ngươi xem, ngươi rõ ràng thích."
Mà trên thực tế, Mặc Ngưng Sơ cũng không cách nào nhúc nhích.
Nàng giống như bị gác ở trên hai đầu gối hắn, sắp ૮ɦếƭ chìm, khoái cảm từ trước xông lên, khiến cho nàng cơ hồ chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào bất lực.
Ngón tay nắm áo mềm thật chặt không buông ra, nàng thậm chí có thể cảm thấy huyệt đạo bị nhiễm ướt, có thứ gì đó bị Lân Xuyên móc ra, theo hình dáng bóng loáng dần dần trượt xuống, rồi sau đó lưỡi Lân Xuyên liền nhẹ nhàng xông tới, theo dấu vết **** từ dưới đi lên, *** láp từng chút từng chút một.
Hắn đến tột cùng muốn thế nào mới cam tâm. . . Hắn đến tột cùng muốn trêu chọc nàng đến độ cao nào mới nguyện ý đặt nàng xuống?
"Muốn?" Nụ hôn của Lân Xuyên dần dần chậm lại, môi làm như vẫn chưa thỏa mãn chạm lên nguồn suối mật lộ, *** vào thật sâu, Mặc Ngưng Sơ cũng nhịn không được nữa, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, da sợ run ở trong gió, cả người bởi vì xấu hổ mà ửng hồng như phủ một tầng phấn.
Nàng không biết, bộ dáng nàng bây giờ mê người đến cỡ nào.
Lân Xuyên vẫn không biết mệt vuốt ve bộ vị **** đó, động tác của hắn êm ái mà trí mạng, không cho thân thể nàng ngừng dâng lên để nghênh hợp hắn, nghe tiếng nước chảy kích động, làm như đó chính là một bức tranh đẹp nhất.
Mặc Ngưng Sơ cuối cùng co rút, cao trào khiến môi nàng bật ra *** rỉ tuyệt với, thành trong của nàng căng thẳng co rụt lại, nhiệt độ nóng bỏng truyền vào đầu lưỡi của hắn, ngón tay của hắn. . . . .
Lân Xuyên lật người nàng qua lần nữa, sau đó ghé đầu hôn hít môi của nàng, dùng lưỡi đã dính mùi vị của nàng cuốn lấy nàng, cả hai dây dưa, ngọt ngào như mật.
Nhưng Mặc Ngưng Sơ lại cực kỳ khó chịu.
Mầm móng kích tình vùi vào thân thể của nàng, đầu óc của nàng bị nóng lên, trêu chọc như vậy khiến nàng không cách nào dừng lại, Lân Xuyên rút ngón tay khỏi cơ thể nàng khiến nàng cảm thấy trống rỗng, nàng bị cảm giác như vậy chiếm đoạt, chỉ có thể ngẩng đầu vô dụng lại mờ mịt nhìn hắn. . . Nàng lại khát vọng nhiều hơn.
"Không." Lân Xuyên nâng mặt của nàng lên, cái trán đặt lên cái trán của nàng: "Bây giờ còn chưa được."
Lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Hắn tự tay phất qua, khiến nàng nhắm mắt to lại, hôn mí mắt nàng: "Trong lòng nàng chỉ được có một người. . . . Chỉ có thể là một."
Mặc Ngưng Sơ bị chôn vùi ở trong nụ hôn dày đặc, nàng cũng không nhớ mình có kêu tên của hắn không, cũng không nhớ có rơi nước mắt vô dụng làm người ta ngượng ngùng không. Không biết đã trải qua bao lâu, Lân Xuyên rốt cuộc buông nàng ra, thay nàng khoác lên áo mỏng màu hồng, mà chính hắn lại từng bước từng bước đi vào trong hồ.
Nước lạnh như băng rất nhanh che đến eo của hắn, áo màu xanh dương đậm của hắn và nước hồ màu xanh dương nhạt cơ hồ hòa thành một thể, hắn cứ đứng ở giữa hồ, nhìn nàng, nói với nàng: "Đây là lần cuối cùng ta bỏ qua cho nàng, nên nhớ kỹ lời của ta."
****************************
Mặc Ngưng Sơ thậm chí không biết mình làm sao trở về.
Một đường cơ hồ là chân không chạm đất bay trở về trạch viện, lộ trình nhớ kỹ trong lòng lại tốn thời gian gấp đôi lúc mới tới, mà nhị ca đã sớm đứng ở cửa giống như Môn Thần, từ xa trông thấy nàng, lập tức chạy tới, cau mày trách cứ: "Muội đã đi đâu?"
Mặc Ngưng Sơ mờ mịt ngẩng đầu.
Gương mặt Mặc Liên Thành rốt cuộc tập trung, môi của hắn khẽ mở khẽ ngậm, còn mang theo tức giận và lo lắng: "Muội và Du Tử Du chia ra rồi đi đâu? Muội có biết hắn nói khi hắn đến tìm muội, muội căn bản chưa trở lại!! Tiểu nha đầu này, sao cứ cố ý làm cho người khác phải lo lắng như vậy!"
Hắn bô bô nói xong, rồi lại lập tức phát hiện Mặc Ngưng Sơ có vẻ gì đó không đúng lắm, nắm lấy đầu vai của nàng, sau đó nhìn vào ánh mắt của nàng: "Muội khóc? Thằng nhóc nào khi dễ muội rồi hả ? !"
Mặc Ngưng Sơ dùng sức lắc đầu, môi nhỏ cắn chặt, cuối cùng cực kỳ uất ức: "Ca. . . Du Tử Tu có chuyện, rời đi trước, mà muội lại lạc đường trong rừng, đi thẳng đến bây giờ. . . Ca. . . Muội thật đói. . ." Kỹ thuật diễn trò khi nói lời này, khiến cho chính nàng cũng cảm thấy bội phục không thôi.
Nàng vì che giấu Lân Xuyên, mà đẩy Du Tử Tu đi ra thay thế.
Từ lúc nào, hắn đối với nàng, đã trở nên quan trọng như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc