Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 40

Tác giả: Chiêu Hạ

Ngươi Nợ Ta, Ta Phải Dùng Ngươi Cho Tốt
Mặc Ngưng Sơ vẫn còn đang ở trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh, tận sâu trong thâm tâm nàng cảm thấy giống như mình đang ở trong một hoang mạc thê lương khiến nàng cảm thấy mệt mỏi bế tắc. Nàng như là đang đi một con đường rất dài, rất dài, nhưng không thể đi đến tận cùng. Chỉ có thể như vậy một mình cô độc trên đường, nàng hoảng hốt suy nghĩ, hoàn toàn cảm thấy hoảng loạn.
Cho dù nàng ngụy trang rất nhiều, bảo vệ mình trong ảo mộng khờ dại, bắt đầu lại từ đầu làm một người con gái vô ưu vô lo, đoạn tuyệt với phiền não của phàm trần thế tục.
Nhưng lúc quay đầu lại, lại phát hiện ra rằng nàng vẫn đi trên trần thế, không cách nào tách ra được.
Mỗi khắc trôi qua nàng đều trốn tránh, nàng sợ, sợ có một ngày nàng bị phát hiện ra thiên phú hơn người, sẽ lại bị trở thành một quân cờ, bị người khác điều khiển trên bàn cờ của cuộc đời, thân bất do kỷ.
Cho đến khi có một tờ hôn thư đưa đến từ phương xa, thiên mệnh tôn uy của đế vương không thể phản kháng.
Có thể ván cờ đã sớm bắt đầu, người nhà của Tể tướng và hoàng thất vốn là dính líu chặt chẽ với nhau, Mặc gia nắm giữ một nửa quân quyền và một nửa triều chính, từ lúc bắt đầu đã gắn kết sinh tồn với thời đại này.
Nàng không thể chỉ lo cho thân mình.
................
................
Mặc Ngưng Sơ trở mình một cái, thân thể liền bị đau đớn, nhíu mi lại, cố gắng mở mắt, lại phát hiện ra dường như mình bệnh rất nặng, mắt rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng ban ngày, nên bị chói lóa khó chịu. Mà trong lúc ௱ôЛƓ lung đó lại phát hiện ra một tấm gì đó bóng loáng như một bức tường ngọc, lại trắng nõn mịn màng như *** con gái, lạnh lẽo mà mềm mại, khiến cho toàn thân nàng nóng rát dễ chịu lại, an tâm thoải mái.
Nàng hạ mi, đầu vừa đau vừa nặng, lấy đôi má đang nóng cháy của mình nhẹ nhàng cọ xát vào.
Chưa cọ được bao lâu, liền bị một ngón tay lạnh lẽo bắt lấy, giọng nói của Lân Xuyên có chút mỏi mệt vang trên đỉnh đầu. "Thương tích của ngươi còn chưa lành, đừng lộn xộn."
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, kinh ngạc cùng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, mắt to mờ mịt hồi lâu, tròng mắt mới dần dần thích nghi, hình ảnh nhập nhèm xen lẫn vào nhau , sau đó mới nhìn rõ được người trước mặt là một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông không có mặc quần áo.
Nàng còn đang cuộn mình trong lòng hắn, một chân còn gác trên bắp đùi của hắn.
Tay vẫn còn ôm eo hắn, mặt dán sát vào *** hắn.
Hắn đang nghiêng mình, hiển nhiên đã bị ép đến sát góc bên trong, nghiêng đầu nhìn xuống nàng, một đôi mắt đen âm u, tóc cũng rất hỗn độn, nốt ruồi bên mi mắt cũng không tỏ rõ ý vị, tư thế này lại càng lộ rõ vẻ mập mờ không rõ.
Mặc Ngưng Sơ đang hoảng sợ không biết làm sao, ngón tay hắn lại hạ xuống trước, nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, một lúc lâu, mới thản nhiên nói "Còn nóng một chút, nằm yên ở đó đi."
Sau đó lại lấy một tấm khăn mềm bên cạnh giường, lau mồ hôi trên trán nàng sạch sẽ, dừng một chút, lại xốc chăn lên, bình tĩnh lau khắp người nàng --
Lúc này nàng mới phát hiện, nàng không có mặc quần áo.
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn rối rắm.
So với tay chân vô thố của Mặc Ngưng Sơ thì có vẻ Lân Xuyên khí định thần nhàn hơn. Giống như hắn đang làm một chuyện hết sức bình thường, miếng khăn mỏng lưu lại chút nhiệt độ của hắn từng chút từng chút xoa xát qua mỗi tấc *** nàng, rõ ràng lưu luyến trên *** trắng nõn, nhưng lại không thấy hắn làm chuyện dư thừa nào khác.
Mặc Ngưng Sơ cả người cứng ngắc, mắt to nhìn hắn không nhúc nhích, vùng vẫy cũng không phải, không vùng vẫy cũng không phải, cầm chăn che lại cũng không phải, mà không che thì cũng không phải. Kìm nén hồi lâu, hắn bắt đầu lật người nàng lại, động tác tuy nhẹ, nhưng chạm vào vết thương, nàng hít sâu một hơi, đau đớn nhăn mặt.
".... Còn biết đau sao?" Trong không khí quỷ dị, Lân Xuyên thản nhiên nói "Lúc chạy loạn trong lửa, sao không nghe ngươi kêu đau?"
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, mới giật mình nhớ ra ngày đó rõ ràng thấy hắn táng thân trong biển lửa, mà mình lại là người hại ૮ɦếƭ hắn, nàng liền --
"Ngươi chưa ૮ɦếƭ?" Nàng kinh hô lên.
"૮ɦếƭ rồi." Hắn thản nhiên nói.
"........" Mặc Ngưng Sơ không nói gì nhìn hắn chằm chằm, lông mi của Lân Xuyên nửa buông xuống trong ánh sáng nhạt có vẻ trong suốt, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ chuyên chú vào động tác trên tay. Nhưng bờ môi mím lại đầy uy nghiêm, im lặng không muốn nói chuyện, giống như là thể hiện rõ ràng cho người khác biết -- hắn hiện tại đang rất tức giận.
"Lân Xuyên, ngươi đã cứu ta?" Mặc Ngưng Sơ dò hỏi.
"Hiện tại ngươi cũng đã ૮ɦếƭ, ở đây là Hoàng Tuyền, ai cứu được ngươi." Truyện cười này rất lạnh nha.
Mặc Ngưng Sơ bị đông cứng, hơi nóng trong đầu cũng bị đông lạnh lại thành một khối đá, sợ run cả người "Ngươi... Ngươi đang trốn tránh chủ đề."
"Im lặng." Lân Xuyên quăng khăn trong tay xuống, vừa vặn rơi vào ௱ôЛƓ nàng, khăn bông đột nhiên cứng như sắt, "bốp" một cái, nàng đau đến cắn răng nghiến lợi. Toàn thân nàng đây là chỗ duy nhất không bị thương, vì vậy hắn càng không cần phải bận tâm, cũng lười để tâm.
Mặc Ngưng Sơ nước mắt lưng tròng lấy tay che lại, lại bị hắn mở ra, nàng băn khoăn kêu to "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Dù sao ngươi cũng đã ૮ɦếƭ, đã là quỉ hồn rồi, đừng sợ."
"..........." Hôm nay hắn hóa thân thành bách khoa toàn thư truyện cười sao?
Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn hắn, nghiền ngẫm xem rốt cuộc trong mắt hắn có bao nhiêu phần là sự thật, nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói "cảm ơn."
Không trả lời.
Nhưng mà lông mi của hắn lại buông xuống một chút, chặn đi tầm mắt đang không ngừng dò xét của nàng.
Mặc Ngưng Sơ cười ha ha, tuy hắn không nói, nhưng người có bản lĩnh như vậy ngoại trừ hắn ra thì không có ai khác, trong biển lửa nàng chỉ thấy ống tay áo, mà lúc đó ý thức của mình đã không rõ, làm sao nhận ra được. Dầu gì từ trong biển lửa đi ra mà còn sống, tất cả mọi người cũng không có chuyện gì, thật là vô cùng may mắn.
Nàng tươi cười nhìn hắn, kỳ thật hắn cũng không có xấu xa quá mức, tuy là có chút phúc hắc, nhưng ít nhất không có mặc kệ bỏ lại nàng.
Bị nhìn chăm chú lâu như vậy, rốt cuộc Lân Xuyên ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu như nước hồ, môi mỏng hé mở, gằn từng chữ mang theo chút chế giễu "Điều chế mê dược từ rễ cây mạn đằng, thoa lên mũi châm, thật sự là dùng rất tốt?"
Mặc Ngưng Sơ cứng người, cảm giác bị đông cứng vừa nãy lại bị khí nóng đảo ngược lại, đốt nàng rất khó chịu, chỉ cảm thấy đau từ đầu đến chân, khiến cho mắt mờ đi. Cúi đầu, yểu ớt ngã xuống, đúng lí hợp tình rơi vào trong gối.
"Ngươi dám giả bộ bất tỉnh thử xem?" Giọng nói mang tính uy hiếp rõ ràng bao trùm toàn bộ không khí trong phòng.
Nghe xong lời này, Mặc Ngưng Sơ quả thật không dám ngất đi.
“Ta nói chưởng quầy a, Tụ Hiền lâu các ngươi bộ túng quá hóa liều hay sao mà dám phái một nữ nhân tới gặp chúng ta? Ta nói cho ông biết, hôm nay nếu không thấy đầu bếp nấu món sườn xào chua ngọt này thì chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!” Nam tử lỗ mãng bắt chéo chân, vẻ mặt rõ ràng như đang nói: Đừng tưởng rằng tìm một nữ nhân tới là có thể thuyết phục được chúng ta!
Nhan Noãn Noãn khoanh hai tay trước ***, chậm rãi đi vào nhã gian, đôi mắt đẹp lạnh lùng đánh giá ba người bên trong, y phục hoa lệ trên người cũng không thể che đi sự ti bỉ cũng như lỗ mãng của đám người này, nói không chừng thì bọn chúng đúng là lưu manh đầu đường xó chợ cũng nên. Nếu đúng vậy thì chắc chắn có người xúi giục bọn họ làm loạn rồi!
Nhan Noãn Noãn híp mắt, mắt đẹp lấp lóe hàn quang, nàng chậm rãi đi đến trước mặt nam tử vừa nói chuyện, yên lặng nhìn hắn.
Nam tử nọ bị nàng nhìn chằm chằm, tâm sinh sợ hãi, lo lắng hỏi: “Ngươi… ngươi nhìn ta làm …Aaa…”
Nam tử nọ còn chưa kịp nói hết câu đã hét lên kinh hãi, cùng với tiếng hét của gã là tiếng ghế va chạm với mặt đất.
Không biết từ khi nào Nhan Noãn Noãn đã đá vào chân ghế của gã khiến gã không kịp trở tay, cả người lẫn ghế đổ nhào trên đất. Không chờ cho hắn kịp đứng dậy, thanh âm lạnh lẽo của Nhan Noãn Noãn lần nữa vang lên: “Đồ ăn là do ta làm, ta trái lại rất muốn biết các ngươi có ý đồ gì mà cố tình làm loạn ở đây?”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, từ phía cửa truyền tới giọng nam đầy kinh ngạc: “Cái gì? Là ngươi làm?”
Thanh âm nam tử bén nhọn vang lên, chỉ nghe thôi cũng biết là có bao nhiêu ngạc nhiên cùng kinh hãi khi biết đồ ăn là do Nhan Noãn Noãn nấu.
Nhan Noãn Noãn nhíu mày, giọng nói này, nàng không cần quay đầu nhìn cũng biết là của Tư Đồ Tử Ngôn.
Nhan Noãn Noãn cũng không quay người lại, mà người phía sau giống như vẫn không thể tin được, tiếp tục truy vấn: “Đầu bếp mới của Tụ Hiền lâu là ngươi thật sao?” Có nói sao hắn cũng không thể tin được sự thật này! Đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không tin người hắn một lòng muốn mời về lại chính là Nhan Noãn Noãn.
Sắc mặt Tư Đồ Tử Ngôn trong phút chốc biến hóa không ngừng, từ xanh đến đen, khó coi đến cực điểm. Nếu tân đầu bếp với trù nghệ hơn người kia thật sự là Nhan Noãn Noãn thì hắn làm gì có khả năng đàm phán nữa?
Trong lòng Tư Đồ Tử Ngôn dậy sóng. Nhan Noãn Noãn, đến tột cùng là nàng ta có bao nhiêu bản lãnh mà hắn không biết? Vì sao mỗi lần gặp là nàng lại khiến hắn kinh ngạc như vậy?
Đáy lòng Tư Đồ Tử Ngôn phút chốc nổi lên một cơn oán giận, nữ nhân này lẽ ra chính là thê tử của hắn a…
“Vậy thì sao? Chuyện này có liên quan gì tới Tư Đồ công tử?” Nhan Noãn Noãn mím môi, chậm rãi xoay người, gương mặt tuyệt mĩ nở nụ cười nhạt mang theo ý châm chọc.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng nói nghi hoặc của nữ tử: “Nha, là cô nương?!”
Rất nhanh sau đó, một đạo thân ảnh lả lướt bay tới trước mặt Nhan Noãn Noãn: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hóa ra cô nương chính là vị đầu bếp thần bí kia!”
Đối với sự thân thiện của Hàn Thi Ngâm, Nhan Noãn Noãn chỉ cười mà không nói, nàng không có thói quen niềm nở với người lạ. Thêm vào đó, nếu nàng nhìn không lầm thì nữ tử này có quan hệ với Tư Đồ Tử Ngôn, bọn họ hiển nhiên là có quen biết nhau, điều này khiến Nhan Noãn Noãn không thể nào có hảo cảm nổi với nàng ta.
“Nhan Noãn Noãn, ngươi nhất định phải dùng thái độ này nói chuyện với ta sao?” Nhìn gương mặt lạnh lùng của Nhan Noãn Noãn hiện rõ tia châm chọc, Tư Đồ Tử Ngôn không tự chủ lên tiếng.
Chỉ là, Nhan Noãn Noãn nghe xong câu này của hắn, hàm ý trào phúng càng thêm nồng đậm: “Tư Đồ công tử thật biết nói đùa, công tử tìm người cố tình làm loạn mà còn muốn ta tươi cười chào đón công tử sao?”
“Ngươi…” sắc mặt Tư Đồ Tử Ngôn nhát mắt biến đổi, kinh ngạc nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng không thể không tự hỏi vì sao nàng biết được chuyện hắn tìm người gây rối chứ?
Mắt đẹp lần nữa phát ra tia quang mang, nàng bất quá chỉ mới đoán thôi, nhưng biểu tình của Tư Đồ Tử Ngôn đã chứng minh rằng suy nghĩ của nàng là đúng.
Tuy rằng nàng không biết mục đích khiến Tư Đồ Tử Ngôn hao tâm tổn sức để gặp được tân đầu bếp của Tụ Hiền lâu, nhưng phương thức hắn làm khiến cho người ta không thể phục nổi, thật là quá ngu ngốc mà!
Bên tai Nhan Noãn Noãn đột ngột vang lên tiếng Hàn Thi Ngâm gào thét: “Tư Đồ Tử Ngôn, ngươi đường đường là công tử thế gia mà lại dùng phương thức đê tiện này để gặp được nàng, ngươi có biết xấu hổ hay không hả?”
Nhan Noãn Noãn bị thanh âm gào thét của Hàn Thi Ngâm làm cho giật mình, nàng đưa mắt nhìn lại thì thấy gương mặt thanh tú của nàng ta giận đến đỏ cả lên, đôi mắt trong như ngọc thạch bảo tràn ngập ý tứ khinh thường.
Nhan Noãn Noãn không thể tin vào tình huống hiện tại, Hàn Thi Ngâm đang giúp nàng?
Tư Đồ Tử Ngôn bị câu chửi kia của Hàn Thi Ngâm chọc giận, gương mặt tuấn mĩ đột ngột trầm xuống, mắt phượng một mảnh âm u như vực sâu không thấy đáy, âm trầm khiến người ta không tài nào nhìn ra suy nghĩ của hắn.
“Hàn Thi Ngâm, ngươi tốt nhất nên câm miệng lại cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!” thanh âm Tư Đồ Tử Ngôn lộ rõ uy hiếp, thêm vào đó, hắn còn cố tình thúc giục nội lực nhằm tạo áp lực với đối phương.
“Như thế nào, muốn đánh nhau? Ngươi đến, ta chỉ sợ ngươi không dám đến mà thôi!” Hàn Thi Ngâm thấy Tư Đồ Tử Ngôn có ý uy hiếp mình, hạnh mâu trừng lên, xắn xắn tay áo, bộ dáng như thể sắp đánh nhau tới nơi, gương mặt xinh đẹp tức giận: “Chính mình làm chuyện vô sỉ lại không cho phép người khác nghị luận!”
Hàn Thi Ngâm không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Tư Đồ Tử Ngôn, hai người giương cung bạt kiếm khiến không khí trong nhã gian trở nên căng thẳng hơn cả.
Hàn Thế Hiên khẩn trương nhìn sang Tư Đồ Tử Ngôn rồi lại nhìn Hàn Thi Ngâm, cuối cùng quyết định kéo Hàn Thi Ngâm lại nói: “Ngâm nhi, ở đây nhiều người, đừng làm loạn!”
Hàn Thi Ngâm nghe vậy, tức giận trừng mắt liếc Hàn Thế Hiên, đưa tay cốc lên đầu hắn, tức giận quát: “Hàn Thế Hiên, huynh mặc dù tài trí không hơn người thì cũng không thể ngu xuẩn như vậy được chứ? Tư Đồ Tử Ngôn có chỗ nào đáng giá để huynh kết bạn hả? Huynh đúng là như cha đã nói, việc nhà không lo, chỉ lo ăn chơi trác táng, hiện tại còn giúp người ngoài đối phó người nhà, tức ૮ɦếƭ muội mà!”
Hàn Thế Hiên vô duyên vô cớ bị Hàn Thi Ngâm giáo huấn một thôi một hồi.
Mắt phượng Nhan Noãn Noãn đột ngột xẹt qua tia kinh ngạc, Hàn Thế Hiên với nữ tử tên Hàn Thi Ngâm kia đều là người Hàn gia? Là huynh muội sao? Nhưng Hàn Thi Ngâm gọi thẳng tên của Hàn Thế Hiên, bộ dáng giáo huấn kia thật giống mẹ giáo huấn con mà! Hay là tỷ đệ?! Cũng không giống nha, Hàn Thi Ngâm kia thoạt nhìn cũng chỉ ngang tuổi nàng là cùng.
Nhan Noãn Noãn rối rắm, Hàn Thi Ngâm kia rốt cục có thân phận như thế nào trong Hàn gia mà ngay cả Hàn Thế Hiên cũng dám giáo huấn? Mà quan trọng hơn là, Hàn Thế Hiên luôn tự cao tự đại lại không dám phản bác lại câu nào cả?! Bộ dáng cúi đầu của Hàn Thế Hiên lúc này thật không khác tiểu hài tự làm chuyện sai trái bị giáo huấn là mấy.
Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thi Ngâm, đáy mắt xẹt qua tia hứng thú cùng hảo cảm, từ việc nàng ta không ưa gì Tư Đồ Tử Ngôn cho tới việc nàng ta giáo huấn Hàn Thế Hiên, tất cả những chuyện này không thể nào là diễn kịch cho người ta xem được.
Sắc mặt Tư Đồ Tử Ngôn âm trầm, hắn đương nhiên không thể động thủ với Hàn Thi Ngâm, trước không nói tới việc nàng ta là nữ nhi bảo bối của Hàn gia chủ, hắn tuyệt đối không thể để xảy ra những loại chuyện như nam nhân đánh nữ nhân.
Tư Đồ Tử Ngôn im lặng một lúc lâu, cuối cùng căm giận phất tay áo, xoay người rời đi. Nếu còn ở lại nữa thì chẳng khác gì tự rước lấy nhục! Hắn đã cố tình thuê mấy tên lưu manh ngoài đường để tránh liên hệ tới bản thân, đợi khi hắn cùng vị đầu bếp kia nói chuyện rõ ràng, tin tưởng vị đầu bếp khi biết mình được mời về Tư Đồ gia làm việc sẽ vui sướng không tả được, nếu là người thông minh thì sẽ không từ chối, huống chi, hắn đã sớm định sẵn mức thù lao hậu hĩnh rồi! Nào ngờ, hắn dày công tính toán đổi lại một kết cục như vậy đây. Noãn Noãn, Nhan Noãn Noãn… Dĩ nhiên lại là nàng!
Tư Đồ Tử Ngôn tức giận đến thắt cả ruột, nhưng điều khiến hắn tức giận hơn cả chính là thái độ của Nhan Noãn Noãn. Ác cảm, tại sao nàng lại ác cảm với hắn như vậy chứ? Đối với sự khiêu khích của Hàn Thi Ngâm, hắn căn bản không cần để ý tới, nhưng nếu đổi lại là Nhan Noãn Noãn, hắn không tài nào không để ý được. Hắn không thích bộ dáng như nhím xù lông của nàng mỗi khi gặp hắn, hắn thậm chí hi vọng nàng có thể ôn nhu đối với hắn như đối với Long Trác Việt vậy.
Tư Đồ Tử Ngôn vừa nghĩ vậy, gương mặt tuấn tú phút chốc dại ra, đáy mắt xẹt qua tia kinh hoảng cùng ảo não. Hắn nghĩ lung tung cái gì vậy, hắn làm sao lại có thể để cho nữ nhân khác không phải là Vũ nhi tác động tới mình chứ?
Tư Đồ Tử Ngôn chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhã gian thì Nhan Noãn Noãn đột ngột lên tiếng.
“Tư Đồ công tử xin dừng bước!” thanh âm Nhan Noãn Noãn ôn nhu, không còn mang theo khí thế bức người như trước nữa.
Tư Đồ Tử Ngôn quay đầu, vẻ thản nhiên nhìn Nhan Noãn Noãn, bất quá thì trong lòng hắn vui mừng khôn xiết.
Nhan Noãn Noãn khoanh hai tay trước ***, đôi môi mê người khẽ cong lên, cười như không cười làm điên đảo chúng sinh. Hai hàng lông mi dài cong ✓út như hai cánh chim gắn trên đôi mắt sáng ngời động lòng người.
“Nếu đã đến, Tư Đồ công tử có phải là nên làm chuyện chính đi không, chưa nói gì mà đã đi như vậy thật không có thành ý!”
Sắc mặt Tư Đồ Tử Ngôn trầm xuống: “Chính sự gì?”
Vẻ tươi cười trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn lại sâu thêm vài phần, chỉ là trong đôi mắt đẹp lại phủ kín hàn sương, nàng giơ tay ra trước mặt hắn nói: “Tối qua đánh đố, công tử thua một vạn lượng cùng với một yêu cầu, công tử không phải tính quỵt nợ đó chứ?”
Gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Tử Ngôn nhất thời tối sầm lại, quanh thân tản mát ra hơi thở ૮ɦếƭ chóc của địa ngục, con ngươi tối đen phát ra từng đợt ánh sáng lạnh bắn thẳng về phía Nhan Noãn Noãn. Một vạn lượng thôi mà, hắn cũng chẳng để trong lòng, có điều, Nhan Noãn Noãn nói như vậy thật sự là xỉ nhục hắn mà!
“Chỉ là một vạn lượng thôi mà, ta làm gì phải quỵt nợ chứ. Hiền vương phi gấp gáp như vậy sẽ khiến người ta nghĩ người chưa thấy qua ngân phiếu bao giờ a!” giọng nói mỉa mai mang theo từng trận hàn ý khiến cho những người xung quanh lạnh đến lông tơ cũng dựng đứng cả lên. Bất kỳ ai cũng nhận ra, Tư Đồ Tử Ngôn thật sự đã bị chọc giận!
Nhan Noãn Noãn giống như không thấy sự tức giận của hắn, thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, đời ta chưa từng thấy ngân phiếu trị giá lớn như vậy bao giờ, cho nên Tư Đồ công tử vẫn là nên mau mau lấy ngân phiếu ra đi!”
“Ngươi…” Tư Đồ Tử Ngôn nghẹn họng, hắn đương nhiên không thể ngờ được Nhan Noãn Noãn có thể thản nhiên thừa nhận mà không sợ người khác chê cười như vậy. Da mặt dày cỡ này…
Bạc môi mím thành một đường, mày rậm nhíu chặt, gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Tử Ngôn vặn vẹo như nuốt phải ruồi, im lặng một lúc cuối cùng cũng lấy từ trong người ra một tờ ngân phiếu.
“Đúng rồi, còn một yêu cầu nữa, không biết công tử có muốn thực hiện luôn không?” Nhan Noãn Noãn nhìn Tư Đồ Tử Ngôn lấy ra ngân phiếu, đôi mắt đẹp lập tức phát sáng, tươi cười hỏi.
Tư Đồ Tử Ngôn đưa mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, đôi mắt tối đen như động không đáy như thế muốn hút luôn cả nàng vào trong đấy.
Tư Đồ Tử Ngôn nhướn mày, ý bảo Nhan Noãn Noãn cứ nói ra yêu cầu.
“Nếu Tư Đồ công tử đã muốn thực hiện, rất đơn giản…” Nhan Noãn Noãn nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, cười đến mị mắt giơ một ngón tay tới trước mặt Tư Đồ Tử Ngôn: “Một trăm vạn lượng!”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, tiếng hút không khí nhất thời vang vọng cả không gian, cả đám người trợn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, biểu tình kinh hãi như thể vừa nhìn thấy quỉ. Không bởi nguyên nhân gì sâu xa mà chỉ bởi con số trên trời của Nhan Noãn Noãn.
Hàn Thế Hiên trợn mắt, tròng mắt như thể sắp rớt ra ngoài nhìn Nhan Noãn Noãn như nhìn quái vật, những suy nghĩ trong đầu loạn thành một mớ. Nữ nhân này thật sự vượt qua phạm vi nhận thức về nữ nhân của hắn mà! Một mình Hàn Thi Ngâm đã đủ đặc biệt, không nghĩ tới lần này vào kinh lại có thể gặp được một nữ nhân còn cực phẩm hơn cả Hàn Thi Ngâm. Nhan Noãn Noãn này có thật là nữ nhân không vậy?
Tư Đồ Tử Ngôn giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, cả người run rẩy như thể sắp bùng phát tới nơi. Một trăm vạn lượng, nàng ta cũng dám hét lớn như vậy sao?
“Nếu ta không đáp ứng?”
Nhan Noãn Noãn khoát tay, vẻ không sao cả nói: “Không đáp ứng cũng được, lần tới ta nghĩ ra yêu cầu khác sẽ đến tìm Tư Đồ công tử!”
“Ngươi uy hiếp ta?” Mắt phượng nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Nhan Noãn Noãn.
Vẻ tươi cười của Nhan Noãn Noãn cũng không hề mất đi: “Có sao? Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, trên đó còn có cả chữ ký của Tư Đồ công tử, đương nhiên, nếu công tử không muốn thực hiện thì ta cũng không thể bắt ép được. Có điều, đường đường là công tử thế gia của Tứ đại gia tộc mà đánh cược thua không thực hiện, ỷ vào thân phận mà khinh người, ta thật nghi ngờ gia giáo Tư Đồ gia nha! Tư Đồ công tử nói xem một gia tộc như vậy thì có gì đáng để cho người ta tin phục? Tư Đồ gia có tư cách gì đứng đầu Tứ đại gia tộc?”
Từng câu từng chữ giống như quả bom ném vào Tư Đồ Tử Ngôn. Nhan Noãn Noãn thích thú nhìn Tư Đồ Tử Ngôn biến sắc, gương mặt tươi cười của nàng lúc này thật sự khiến người ta không kìm được tức giận. Nàng dám khẳng định, Tư Đồ Tử Ngôn nhất định sẽ lựa chọn thỏa hiệp, so với việc lo lắng đề phòng nàng khiến hắn mất mặt hoặc là yêu cầu hắn làm chuyện gì đó ảnh hưởng tới danh dự gia tộc thì hắn thà chi tiền còn hơn.
Nhan Noãn Noãn đương nhiên hiểu được nguyên tắc trán*** tìm nhẹ rồi. Danh vọng cùng địa vị của Tư Đồ gia ở Thương Nam quốc đến triều đình còn phải nể mặt ba phần, Thái hậu dù nắm quyền hành thì Tư Đồ gia cũng không dễ chịu sự chi phối của bà ta. Hơn nữa, nàng còn cần dựa vào Thái hậu để phát huy uy quyền của Hiền vương phi, nếu đưa ra yêu cầu quá đáng với Tư Đồ Tử Ngôn thì cũng chẳng khác gì là làm khó Tư Đồ gia, cũng chẳng khác gì là tự mình gây phiền toái cho mình. Nhưng Nhan Noãn Noãn thật không cam lòng buông tha cho Tư Đồ Tử Ngôn. Một trăm vạn lương tuy rằng lớn nhưng đối với Tư Đồ gia cũng chẳng thấm vào đâu.
“Thế nào Tư Đồ công tử, một trăm vạn lượng mua lại danh dự của công tử cũng không tính là mắc chứ?” Nhan Noãn Noãn cười nói, vẻ tươi cười hoàn toàn đối lập với sắc mặt xanh mét của Tư Đồ Tử Ngôn.
“Ngươi cũng thật biết nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của!” Tư Đồ Tử Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, tuy không cam lòng nhưng Tư Đồ Tử Ngôn không thể thừa nhận đây là biện pháp an toàn nhất lúc này. Hắn cũng không hi vọng sau này Nhan Noãn Noãn đưa ra yêu cầu gì quá đáng liên quan tới danh dự bản thân cùng gia tộc. Nếu hắn quỵt nợ, danh dự Tư Đồ gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng, sau này cha hắn sao có thể đem gia tộc giao cho hắn được.
“Ta đây chính là quang minh chính đại đưa ra yêu cầu, là ngươi tình nguyện đánh cược, tên cũng là do ngươi tự ký, ta cũng không có ép buộc ngươi!” Nhan Noãn Noãn không bị lời nói của Tư Đồ Tử Ngôn chọc giận, bàn tay ở trước mặt Tư Đồ Tử Ngôn khẽ vẫy, ý bào hắn mau lấy ngân phiếu ra thì hơn!
Chứng kiến bộ dáng tham tiền của Nhan Noãn Noãn, Tư Đồ Tử Ngôn nghẹn họng, thiếu chút nữa không nuốt trôi cơn giận. Hắn móc sáu tờ ngân phiếu đặt vào trong tay Nhan Noãn Noãn, cả giận nói: “Chỗ này là sáu vạn lượng, còn lại chín mươi năm vạn lượng nữa ngày mai ta sẽ sai người mang tới Hiền vương phủ!”
Nhan Noãn Noãn đang định nói gì đó thì đã bị Tư Đồ Tử Ngôn cắt ngang: “Không cần sợ ta sẽ thất tín, Tư Đồ Tử Ngôn ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.” Nói rồi trừng mắt liếc Nhan Noãn Noãn một cái mới chịu phất tay rời đi.
Một trăm vạn lượng này thật sự khiến hắn tức ૮ɦếƭ mà!
Phía sau truyền tới tiếng Hàn Thế Hiên: “Tử Ngôn, đợi ta với… Ai nha, Ngâm nhi, muội kéo ta làm gì hả?”
Hàn Thi Ngâm thấy Hàn Thế Hiên muốn đuổi theo Tư Đồ Tử Ngôn liền túm lấy ống tay áo hắn, mắt đẹp híp lại đầy nguy hiểm: “Những chuyện liên quan tới Tư Đồ Tử Ngôn sao có thể thiếu huynh được, hắn thua một vạn lượng, huynh thua bao nhiêu hả?” Nàng mới không tin hắn không thua, tính cách Hàn Thế Hiên nàng còn lạ gì nữa chứ. Hơn nữa, ánh mắt Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thế Hiên rõ ràng như muốn đòi nợ mà!
Nội tâm Hàn Thế Hiên rung lên, theo phản xạ muốn thoát khỏi ma trảo của Hàn Thi Ngâm nhưng là sức lực của nàng ta cũng thật lớn, hắn làm cách nào cũng không thoát ra được.
“Này… cũng… cũng không nhiều lắm…” Hắn dù sao chỉ đứng sau Tư Đồ Tử Ngôn nên thua cũng không nhiều lắm.
“Không nhiều là bao nhiêu hả?” ánh mắt Hàn Thi Ngâm đột ngột trầm xuống, hàn ý lạnh lẽo nhìn Hàn Thế Hiên khiến hắn bất giác cảm thấy tê dại cả đi.
“Ngâm … Ngâm nhi, muội đừng dùng ánh mắt này nhìn ta!”
“Nói!” Hàn Thi Ngâm xoay người hét lớn, Hàn Thế Hiên bị nàng ta dọa đến ngẩn cả người.
Nhan Noãn Noãn đem ngân phiếu Tư Đồ Tử Ngôn đưa cho đếm lại một lượt, tặc tặc lưỡi nhìn thẳng vào Hàn Thế Hiên, nếu đã gặp ở đây thì nàng đương nhiên sẽ không buông tha rồi!
“Hàn công tử thua chín vạn lượng!” Nhan Noãn Noãn khách khí nói, gương mặt xinh đẹp tràn ngập kiên định.
Cơ mặt Hàn Thế Hiên bắt đầu run rẩy, có điều, chỉ có bản thân hắn mới biết, hắn không phải là bị khí thế của Nhan Noãn Noãn dọa run mà là bị ánh mắt như hổ của Hàn Thi Ngâm dọa sợ a!
Hàn Thi Ngâm hít sâu mấy hơi liền ổn định lại cơn giận đang muốn bùng nổ, im lặng vươn hai bàn tay ngọc sờ loạn trước *** Hàn Thế Hiên. Hành động này nàng trong mắt mọi người thật vô cùng lỗ mãng.
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thế Hiên phút chốc hồng lên, các cơ mặt giật giật, bất an muốn đẩy móng vuốt của Hàn Thi Ngâm ra khỏi người mình.
“Ngâm nhi, ngươi đang làm gì vậy, một cô nương chưa lấy chồng không thể sờ loạn thân thể nam nhân như vậy được, ta dù sao cũng là ca ca của ngươi, đừng khiến người khác chê cười!”
Hàn Thi Ngâm mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hàn Thế Hiên một cái, tức giận quát: “Câm miệng!”
Hàn Thế Hiên trầm mặc!
Rất nhanh sau đó, Hàn Thi Ngâm ở trên người Hàn Thế Hiên lấy ra mấy tờ ngân phiếu, mỗi ngân phiếu trị giá một ngàn lượng, cộng lại cũng được một vạn lượng.
Đôi mày liễu nhướn lên, Hàn Thi Ngâm lấy thêm một vạn lượng của mình ra đưa cho Nhan Noãn Noãn.
“Cô nương, xin cô nương nhận trước hai vạn lượng, phần còn lại ta sẽ đến ngân hàng tư nhân của Hàn gia lấy rồi sẽ mang đến quý phủ…” Nói đến đây, Hàn Thi Ngâm nhớ lại cách xưng hô của Tư Đồ Tử Ngôn khi nãy… Hiền vương phi? Hiền vương phủ? Đường đường là Hiền vương phi sao có thể ở đây làm công được?
Nhan Noãn Noãn nhận ngân phiếu mà có chút kinh ngạc, nàng cũng không thể ngờ Hàn Thi Ngâm này lại sảng khoái đến vậy.
“Nếu cô nương đã nói vậy thì ta cũng không lo lắng Hàn công tử sẽ không trả tiền!” lời nói đầy châm chọc, ý tứ chính là đang nghi ngờ phẩm cách của Hàn Thế Hiên.
Hàn Thi Ngâm ngoái đầu nhìn lại, mắt hạnh trừng kẻ không có tiền đồ cũng chính là ca ca của mình nói: “Hàn Thế Hiên, huynh có thể đừng khiến ta mất mặt được không hả?” Sau đó lại quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn: “Là ca ca của ta không đúng, đã đắc tội với cô nương, mong cô nương thông cảm!”
Ca ca? Hóa ra hai người bọn họ thật sự là huynh muội! Có điều, hình như ca ca này bị muội muội ăn *** đã quen rồi thì phải!
Có lẽ tính cách Hàn Thi Ngâm này so với Hàn Thế Hiên thì mạnh mẽ hơn vài phần, rất có khí thế của nam tử hán, bất quá thì hắn cũng coi như là thương yêu vị muội muội này đi. Nếu không, có nam nhân nào nguyện ý để nữ nhân ức hiếp mà không phản kháng chứ? Ân, Hàn Thế Hiên này cũng coi là có điểm tốt đi!
“Hàn cô nương thật hiểu lệnh huynh!” Nhan Noãn Noãn cũng không có ý định khiêm nhường, trực tiếp nói với Hàn Thi Ngâm.
Người ta cũng đã thành tâm như vậy, nàng cũng nên chừa cho bọn họ một chút mặt mũi, nếu là người khác thì chưa chắc, nhưng là Hàn Thi Ngâm thì cũng có thể coi là một ngoại lệ.
Sắc mặt Hàn Thế Hiên bởi vì câu nói kia của Nhan Noãn Noãn mà đen thui lại, hắn nghiến răng chuẩn bị phản bác thì Hàn Thi Ngâm chắn phía trước đã lên tiếng: “Ca ca ta trước giờ chơi bời quen tật, lại thêm cái tính thích gây chuyện khiến người khác đau đầu, theo lời gia phụ mà nói chính là tiểu tổ tông nhà ta, cô nương xin đừng tức giận, ngày sau ta nhất định mang ca ca tới cửa chịu tội!”
Hàn Thi Ngâm vừa dứt lời, Hàn Thế Hiên giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên nói: “Hàn Thi Ngâm, có muội muội nào trước mặt người ngoài nói xấu ca ca của mình sao?”
Hàn Thi Ngâm liếc mắt nhìn sang, rất không nể mặt nói: “Huynh nếu không làm chuyện xấu thì muội có cơ hội nói xấu sao?”
Nhan Noãn Noãn khẽ nhướn mày nhìn Hàn Thi Ngâm, tính cách huynh muội nhà này thật đúng là kẻ đáng trống xuôi, người thổi kèn ngược mà!
“Vậy ta đây xin đợi Hàn công tử đến!”
Một câu nói này của nàng khiến Hàn Thế Hiên suýt chút nữa tức ૮ɦếƭ, tại sao nàng ta không chịu buông tha cho hắn chứ?
“Họ Nhan kia, ta nói là sẽ chịu đòn nhận tội…” Hàn Thế Hiên bất mãn kêu lên, bất quá thì hắn chưa kịp nói hết câu đã bị Hàn Thi Ngâm đập mạnh vào sau gáy.
“Câm miệng, hiện tại huynh không có tư cách nói chuyện ở đây!” Nói rồi liền thi lễ với Nhan Noãn Noãn, lôi kéo Hàn Thế Hiên rời khỏi Tụ Hiền lâu. Từ phía xa vẫn có thể nghe thấy tiếng Hàn Thi Ngâm giáo huấn Hàn Thế Hiên vọng lại.
“Hàn Thế Hiên, huynh đúng là chuyện gì cũng có thể làm mà, đánh cược thua thì cũng thôi đi, lại còn dám quỵt nợ?”
“Ta không…”
“Huynh tính nói là huynh không có ý định quỵt nợ? Nếu không tính quỵt nợ thì tại sao thua cược từ tối hôm qua tới tận bây giờ vẫn chưa trả bạc cho người ta? Huynh nói xem huynh đi theo Tư Đồ Tử Ngôn học được cái gì tốt hả?”
“Ngâm nhi, tại sao muội lại đứng về phía người ngoài như vậy? Ta là ca ca của muội nha!”
“Huynh cũng biết mình là ca ca của ta vậy mà loại chuyện quỵt nợ này cũng dám làm? Huynh không sợ để cha biết được sẽ tức giận như thế nào không hả? Sao huynh dám mang danh dự gia tộc ra mà chơi đùa như vậy hả?”
Hừ, hắn ta làm cản trở chuyện của nàng lại còn dám to miệng, nàng còn chưa hỏi được người thêu hà bao cho cô nương kia là ai nha, giờ thì hay rồi, người ta vốn không thích nói nhiều lại còn bị ca ca nàng chọc giận, nhất định là không chịu gặp nàng rồi!
Hàn Thi Ngâm nghĩ vậy liền không kìm được quay đầu liếc Hàn Thế Hiên.
“Ta không có…” Hàn Thế Hiên nhìn ánh mắt như hổ mẹ của Hàn Thi Ngâm, chột dạ không dám nói tiếp.
Nhan Noãn Noãn nghe thanh âm giáo huấn ngày càng nhỏ dần mà không nhịn được cười, Hàn Thi Ngâm này tính cách quả nhiên là đặc biệt!
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Tử Ngôn sai hạ nhân mang chín mươi năm vạn lượng còn thiếu tới Hiền vương phủ. Nhan Noãn Noãn không biểu tình nhìn hòm ngân phiếu dày cộm trước mặt một lúc lâu mới bắt tay vào việc kiểm kê.
Ngoại trừ Long Trác Việt, Nhan Song Song cùng Thiên Minh tham gia đếm tiền ra thì đám hạ nhân còn lại đứng một bên nhìn nàng đầy khinh miệt.
Rất nhanh sau đó, Nhan Noãn Noãn hài lòng khép hòm ngân phiếu lại rồi từ trong người lấy ra một tờ giấy đã sớm chuẩn bị trước đưa cho hạ nhân Tư Đồ gia: “Đã kiểm tra đủ, đây là chứng từ xác minh, không tiễn!”
Hạ nhân nọ tiếp nhận chứng từ, cẩn thận kiểm tra mấy lượt rồi mới hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
“Thái độ như vậy là sao chứ!” Nhan Song Song bất mãn nói thầm.
Tâm tình Nhan Noãn Noãn khó có lúc thoải mái như lúc này: “Đừng tức giận, tức giận sẽ khiến tâm trạng không tốt, ảnh hưởng tới chính mình a!”
“Có thể dễ dàng kiếm được một trăm vạn lượng, Vương phi quả thực lợi hại!” Thiên Minh đứng bên cạnh Long Trác Việt lạnh lùng lên tiếng khen ngợi, đáy mắt lạnh lẽo xẹt qua tia vui mừng, nếu không phải người tinh ý thì nhất định không thể nhìn ra được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc