Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 32

Tác giả: Chiêu Hạ

Làm Chuyện Xấu
Vi Lộ công chúa không thể hiểu được vì sao ngay cả Tịch cũng thiên vị tiểu nha đầu này, điều này khiến cho nàng không thể chấp nhận được. Nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Ngưng Sơ, hai người bên cạnh cũng đang yên tĩnh đến đáng sợ, nàng hừ một tiếng, lại cầm ly rượu lên, đưa tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ "Muội muội, cho dù là thân thể không khỏe, chỉ là tỷ tỷ mời muội ly rượu này, xem như đã coi muội là muội muội của mình, nếu muội không uống, e là có chút không tôn trọng tỷ rồi."
Mặc Ngưng Sơ lại lần nữa im lặng.
Có tỷ tỷ như vậy, thà không có còn hơn.
Nhìn ly rượu trước mặt, thật ra là nàng vẫn còn có thể uống được. Nhưng uống thì sẽ "bị" thành muội muội, điều này nàng trăm ngàn lần không muốn. Đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm ly rượu, đến chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, chính là không muốn nhúc nhích.
Sau đó, hai ngón tay thon dài đưa qua, cầm lấy ly rượu trước mặt nàng, ánh mắt nàng ngước nhìn theo, cái ly đã ở trên đôi môi xinh đẹp kia, chỉ thấy ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, một lần nữa cái ly được đặt trở lại mặt bàn đã trống không.
"Tiểu Đào Nhi, nếu muội muốn ta giúp, ta liền đồng ý giúp muội." Lân Xuyên thản nhiên cười nói với nàng, yêu thương nuông chiều không thể tưởng tượng được. Mặc Ngưng Sơ đang hết sức kinh ngạc, hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cúi đầu kề môi sát bên tai nàng, khóe môi lặng lẽ nâng lên tạo thành một đường cong nhìn không rõ là vui hay giận "..... Nhưng mà, vì vậy mà muội sẽ phải trả một cái giá thật đắt đó."
Cái gì là trả giá thật đắt? Mặc Ngưng Sơ nghe mà mất hết hồn vía.
Nàng cứng người lại, yên lặng rưng rưng suy nghĩ xem có thể không nhờ hắn nữa hay không? Nhưng động tác ngồi yên ngoan ngoãn của nàng lại khiến cho người ngoài xem ra thành một cảnh ái muội vô cùng. Công tử Tịch mím môi, chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng là chậm rãi cười nói "Lân công tử, uống rượu với nữ nhi thì còn gì hứng thú, nếu muốn thưởng thức rượu, ta cùng với ngươi?"
Lân Xuyên ngẩng đầu, nhìn hắn không nói một lời. Công tử Tịch liền cầm bầu rượu, ngửa đầu uống hết phân nửa, vẫn cười như cũ "Ta nghĩ, tửu lượng Lân công tử nhất định khá hơn ta."
Lời khiêu khích mang đầy hơi rượu, không khí lại từ từ nóng lên.
Đôi mắt tối đen của Lân Xuyên trầm mặc lạnh lẽo, rốt cuộc cũng tăng thêm một tầng sắc thái thâm trầm khó đoán.
Vì vậy, lửa chiến bùng lên càng không thể dập tắt!
..............
Đến lúc Thường Tự an bài bữa tối xong, bầu rượu trống không đã lăn đầy ra đất, đập vào mặt đều là mùi rượu nồng nặc. Nhìn khung cảnh chiến trường vừa được tạo nên này chỉ có thể dùng từ bừa bãi đến kinh dị, thiếu chút nữa Thường Tự còn không thể nhận ra vị chủ tử mình đã hầu hạ nhiều năm.
Hai người đều uống rất nhiều rượu, mà hiển nhiên tình trạng của công tử Tịch tệ hơn Lân Xuyên rất nhiều, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, toàn thân chỉ còn lại một chút sức lực.
Lân Xuyên thản nhiên ăn hai miếng đồ ăn, cũng không muốn hàn huyên nữa, liền dẫn Mặc Ngưng Sơ rời khỏi Ô Viện. Công tử Tịch không cách nào giữ lại, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một nỗi suy tính lo được lo mất không hiểu được. Giống như chuyến đi này, hắn khổ sở kiên trì tin tưởng rất lâu, lại tựa như không thu hoạch được gì.
Mưa vẫn rơi như cũ, khi đi tới hành lang cả người đã bị ướt nhẹp, trên mái hiên, nước mưa như trân châu bình thường rơi xuống liền tản ra, quay về yên tĩnh.
Tay Mặc Ngưng Sơ bị nắm trong tay của nam tử mặc áo lam, dường như bởi vì uống rượu, da hắn nóng hơn ngày thường, ngón tay đan vào nhau, trong lòng bàn tay dường như cũng đã đổ ra một tầng mồ hôi.
Bóng dáng hắn thon dài đẹp như ngọc, vai rộng eo hẹp, từ cơ thể hắn tản ra hương rượu mơ thoang thoảng, nhưng lại không khó ngửi, ngược lại còn làm cho người ta ái muội mê đắm.
Mặc Ngưng Sơ hơi ngẩn người một chút, đột nhiên, nam tử phía trước đứng lại, nàng không kịp để ý khiến cho toàn thân đều nhào vào lòng hắn. Hắn không đẩy nàng ra, ngược lại còn dùng lực ở cánh tay phải vòng lấy eo nàng, ôm nàng chặt hơn.
"Đỡ ta."
Trên hành lang uốn lượn, một đôi môi nóng bỏng kề sát tai Mặc Ngưng Sơ, khiến nàng kinh hãi rùng mình. Ngay sau đó, tất cả trọng lượng cơ thể của Lân Xuyên cơ hồ đều đè xuống, dường như rất say "Tiểu Đào Tử, đỡ ta đi về phòng."
Từng bước tiến về phía trước đầy gian nan, Mặc Ngưng Sơ vừa đi vừa kéo nam nhân cơ hồ cao hơn mình những hai cái đầu quả thật là bước sau khó khăn hơn bước trước, không dễ dàng gì đem cái người say này về phòng, cả người nàng đã mệt thở hồng hộc, đêm mưa lạnh như vậy mà cũng có thể chảy ra mồ hôi.
Mà tầng thứ 3 chỉ có một cái phòng, đẩy cửa đi vào, trên sàn toàn là thảm mềm, dường như, vừa mới trải lên. Bốn phía bày biện quen thuộc, giống như đúc cái phòng trên thuyền hoa, nệm lông ngỗng, màn lụa nhẹ mềm mại, người này đi đến đâu cũng không muốn làm tủi thân mình nha...
Trong phòng đã chuẩn bị một thùng nước nóng, hơi nóng bốc lên, Mặc Ngưng Sơ do dự không biết có nên kêu Thường Tự đến thay ca cho mình hay không, hầu hạ chủ tử hắn say rượu tắm rửa, phía sau lưng lại đột ngột vang lên tiếng đóng cửa.
Lân Xuyên dễ dàng dùng chân đóng lại cửa phòng, cánh tay từ phía sau vòng lên ôm chặt nàng, cúi đầu vùi vào cổ nàng, vài sợi tóc lạnh nhẹ rơi quanh vai nàng, hương rượu thơm bay đầy phòng, hòa cùng với hơi thở của hắn, căn phòng an tĩnh đến mức có vẻ làm cho người ta hết sức sợ hãi.
"Hầu hạ ta." Giọng hắn khàn khàn, nói ra câu mệnh lệnh giống như thói quen trời sinh.
Mặc Ngưng Sơ toàn thân hóa đá, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hoảng sợ lắc đầu, không thể hiểu rõ được rốt cuộc từ “hầu hạ” này của hắn hàm chứa bao nhiêu nội dung trong đó.
Tay Lân Xuyên đột nhiên giơ tay ra, nắm cằm nàng, quay mặt nàng lại, đầu hắn vươn ra, hơi thở ẩm ướt bất ngờ rơi vào trên đôi môi không phòng ngự của nàng. Mà một cánh tay khác đã trực tiếp tháo thắt lưng nàng ra, theo khe hở của cổ áo tiến vào, chạm vào da thịt mềm mại của nàng.
Bây giờ Mặc Ngưng Sơ mới thật sự thất sắc, lòng bàn tay hắn nóng, làm cho иgự¢ nàng cũng nóng theo. Nhưng tứ chi lại lạnh run cả người, đôi môi bị hôn, mùi rượu ngào ngạt cũng theo đó xông vào, hắn là bá đạo như vậy, một chút sức lực để hô hấp cũng không lưu lại cho nàng, nàng vùng vẫy trong gông cùm xiềng xích mạnh mẽ của hắn cũng dần yếu đi.
Ngón tay hắn trượt xuống theo xương quai xanh, từng lớp áo mỏng được mở ra, như là một đóa hoa nở rộ, sáng lạn ngọt ngào, nhụy hoa bên trong lại trắng trẻo non mềm, như ngó sen mịn màng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ là dường nào tốt đẹp.
Mặc Ngưng Sơ dùng hết lực phản kháng, cuối cùng mới tách được đầu ra, lưng cong lên vì hoảng sợ và xấu hổ, muốn né tránh, lại bị hắn ôm vào lòng, một lần nữa cằm bị xiết chặt, cắn lên đôi môi chạy trốn của nàng.
Nến đỏ nhảy múa, lóe ra tia sáng đầy ái muội.
Mặc Ngưng Sơ thanh âm phát ra từ cổ họng đều chỉ có thể như tiếng muỗi kêu, như trừng phạt phản kháng của nàng, tiết tấu Lân Xuyên ngày càng nặng nề, ngấu nghiến hôn nàng khiến cho da đầu nàng run lên tê dại.
Đau đớn trên môi như lửa cháy, hắn tấn công dữ dội, mùi rượu và hơi thở hòa vào nhau càng nồng nặc quyện vào hơi thở của nàng.
Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy sắp ૮ɦếƭ đến nơi, nàng đang bị sức mạnh đáng sợ kia áp bức một cách gắt gao. Nếu biết trước như vậy, nàng nhất định sẽ không yêu cầu kẻ đáng giận này uống rượu mơ. Một con sói đầu óc thanh tỉnh có lẽ vẫn sẽ còn một chút lý trí, nhưng một khi đầu óc con sói này đã mơ mơ màng màng, ngoại trừ vẻ ngoài đầy lạnh lùng, sẽ giống như bàn tay nóng bỏng này của hắn, có thể cắn nuốt toàn bộ người nàng.
Nàng hy vọng hắn uống say nằm vật xuống, cũng không hy vọng tinh thần sáng láng của hắn còn có thể cắn nàng, mò mẫm nàng như vậy.
Mặc Ngưng Sơ lệ rơi đầy mặt, ngón tay đang chu du đi dạo trên người nàng đột nhiên đi xuống phía dưới, lướt qua rốn nàng, trực tiếp luồn vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ của nàng.
"Đừng mà" Mặc Ngưng Sơ run rẩy nói ra hai chữ, lại bị chặn lại bởi nụ hôn của hắn.
Ngón tay nóng bỏng xuyên qua bụng dưới mềm mại, che kín hoa viên bí mật. Mặc Ngưng Sơ sợ hãi bắt cánh tay hắn lại, muốn kéo cái tay đáng ghét đó ra, hung hăng ra sức, móng tay cắm sâu trên da hắn tạo nên một vệt máu bầm thật sâu. Nhưng sức của hắn vẫn như cũ bất động, không vì vậy mà thay đổi chút nào.
Hơi thở của Lân Xuyên dần dần nặng nề, rơi vào bên tai nàng, khiến cho nàng kinh hãi. Cuối cùng hắn chậm rãi chuyển động, từng chút từng chút cọ sát chỗ mà chưa từng bị ai chạm qua của nàng. Trong nháy mắt như có một dòng điện kỳ lạ chạy dọc từ lòng bàn chân nàng đi lên, nàng biết đây có nghĩa là gì, cũng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ có hậu quả thế nào, cho nên nàng tuyệt đối không dám sơ suất, tuyệt đối không dám trong lúc hắn điên cuồng tấn công mà để mình lạc mất ý trí.
Nhưng hắn lại tận tình khiêu khích nàng, bắt nạt nàng, muốn đem quá trình này kéo dài cả thế kỷ, không ђàภђ ђạ nàng tơi bời, hắn sẽ không vừa lòng.
Mà hắn cũng không còn chấp nhất ở môi nàng, ngược lại bắt đầu chu du ở gương mặt nàng, cổ nàng, xương quai xanh của nàng, môi hắn đi đến đâu nơi đó liền nóng bỏng, từng bước từng bước khắc họa nên dấu ấn thuộc về hắn. Tay kia của hắn vốn đã luồn vào vạt yếm của nàng, quấy đầu иgự¢ nàng, mùi nam nhân bao trùm lấy nàng, tùy tiện làm cho nàng kinh hãi.
Ngón tay kia dính hoa lộ, trở nên ướƭ áƭ trơn trượt vô cùng, lúc dây dưa ở hai bên mép đại nguyệt cũng lưu lại một chuỗi dấu vết dịu dàng.
Đầu Mặc Ngưng Sơ kêu loạn, giống như có hàng ngàn con kiến bò trong đầu, đầu óc hỗn độn, hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của hắn.
Đột nhiên ngón tay hắn rút ra.
Kể cả động tác trên иgự¢ nàng cũng ngừng lại.
Mặc Ngưng Sơ thở hổn hển, miệng há to, cứ ngỡ đột nhiên lương tâm hắn trỗi dậy không ૮ưỡɳɠ éρ nàng nữa. Nhưng ngay một khắc sau đó, nàng bị hắn ôm ngang lên, bước chân đi thẳng đến phía trước.
Thân thể Lân Xuyên tùy ý ngã vào giường rộng, Mặc Ngưng Sơ cũng theo quán tính mà nằm sấp trên иgự¢ hắn. Hắn nhanh chóng trở mình, đè nàng xuống dưới.
Bờ môi hạ xuống, hôn nàng, ngón tay lại một lần nữa chui về quần nhỏ của nàng.
Dường như hắn ngàn lần yêu thích cái chỗ mềm mại đáng yêu này, từ từ vẽ vài vòng, lĩnh hội toàn bộ nơi đó, vuốt ve, nghiên cứu tìm tòi, không bỏ phí một tấc nào.
Mặc Ngưng Sơ muốn khóc thét, nhưng thân thể nàng bị hắn mò mẫm kịch liệt bắt đầu nổi lên biến hóa, khiến nàng sợ hãi một cách triệt để. Nàng vươn tay lôi kéo tóc của hắn, không dễ gì kéo ra một khoảng cách nhỏ, lại chạm vào đôi mắt đen đang nhìn xuống của hắn, mắt hắn giống ngôi sao đẹp nhất trong trời đêm, khiến nàng nhất thời ngơ ngẩn.
Lân Xuyên lại cúi đầu, hôn lên khóe mắt bắt đầu ướƭ áƭ của nàng, thuận tay kéo ra băng gấm trên đầu nàng, tóc đen của nàng mở ra như một dòng thác trút xuống, rơi trên chăn gấm màu trắng, vô cùng động lòng người, hắn dùng băng gấm trói lại hai cái tay không nghe lời của nàng.
Mặc Ngưng Sơ loạn chiến, hắn lại hôn lên ngón tay nàng, sau đó là cổ tay, sau cùng, nụ hôn của hắn lại hôn đến thủ cung sa trên cánh tay của nàng, mượt mà diễm lệ, đỏ như máu tươi.
Ánh mắt của hắn dừng thật lâu tại đó, dần dần trở nên sâu không thấy đáy.
".... Lân Xuyên, Lân Xuyên, ngươi say rồi.... Người ngươi muốn không phải ta, ta...." Mặc Ngưng Sơ như muốn khóc, nói chuyện xen lẫn nghẹn ngào hỗn loạn, đứt quãng.
Y phục trên người đã rộng mở từ lâu, cái yếm bị lật lên, dây cột yếm còn treo ở cổ, nhưng cũng chỉ là treo một bên, không thể che được cái gì.
Làn da như sương đọng của nam tử ở phía trên nàng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cánh tay nàng.
Nàng biết hắn đang nhìn cái gì, cái chấm đó từ lúc nàng sinh ra đã có, nốt chu sa được điểm lên. Nàng cho rằng, nó sẽ vẫn đi theo nàng cho đến khi được gả làm vợ người ta, đêm động phòng hoa chúc mới có thể biến mất, mà không phải như bây giờ, để cho một người uống say nuốt vào trong bụng.
Lân Xuyên vẫn nhìn nàng như cũ, lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, ánh nến bên cạnh giường chiếu xuống mơ hồ trên gương mặt hắn.
Hắn ngừng một chút, nâng tay nàng lên trên đầu nàng, cột dây lụa vào đầu giường. Sau đó cúi người xuống, vùi đầu vào cổ nàng, dùng răng cắn đi dây yếm trên cổ nàng, một cánh tay kia bò xuống dưới, xẹt một cái xé rách ҨЦầЛ ŁóŤ mỏng manh của nàng ném xuống dưới giường.
Mặc Ngưng Sơ hít vào một hơi thật sâu, nhưng hít vào đều là mùi rượu mơ ngào ngạt hòa lẫn trà hương trên người hắn. Hắn ngậm nhẹ nút buộc dây yếm của nàng, khiến nàng càng bất an lo lắng. Hắn dường như đổ mồ hôi, giọt mồ hôi óng ánh trong suốt làm ướt áo mỏng của hắn, dạ quang ௱ôЛƓ lung chiếu xuống, hình dáng rắn chắc xinh đẹp của hắn do y phục bị thấm nước mà lộ ra, đẹp đến rung động lòng người.
Chỉ thấy môi mỏng buông lỏng, dây yếm màu đỏ bị mở ra, cái yếm phiêu lạc trên mặt đất. Mà đồng thời lúc đó, Lân Xuyên hôn lên môi nàng.
Đây không biết đã là nụ hôn thứ mấy trong đêm nay, nụ hôn của hắn luôn nóng bỏng và bá đạo như vậy, không cho phép cự tuyệt, lòng bàn tay hắn như bàn ủi, nắm eo của nàng, một đường công thành đoạt đất, quấn lấy cái lưỡi nhỏ xinh của nàng không tha.
Hô hấp dần dần nặng nhọc, lúc hai đôi môi đang giao nhau tách ra, hơi thở nặng nhọc của Lân Xuyên nóng bỏng phả trên mặt nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo nguy hiểm "..... Vậy ngươi cảm thấy, ta muốn ai?"
-- Là ai?
Nhưng đó là vấn đề nàng nên hỏi.
Lân Xuyên không cho nàng có cơ hội mở miệng hỏi, một lần nữa hắn ngăn hơi thở của nàng, tay để bên hông trượt xuống, ngón tay như ngọn lửa cháy bỏng, vuốt ve từ bên sườn thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của nàng đến cái nơi đã ẩm ướt âm u, từ từ, từ từ, đem một ngón tay dò xét đi vào.
Mặc Ngưng Sơ toàn thân cứng đờ.
Đôi mắt bỗng nhiên trợn to, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt giống như rơi vào trong đợt sóng, tất cả không chịu theo nàng khống chế nữa.
Động tác dịu dàng nhưng lại rất có lực, quấn quanh trong hoa bích mềm mại khít khao của nàng,chỉ là thong thả ra vào mà đã khiến nàng cảm thấy khó thở sắp ૮ɦếƭ.
"Đừng kiềm chế." Tiếng nói loáng thoáng, không biết Lân Xuyên đã buông môi nàng ra từ khi nào, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng ra lệnh bên tai nàng.
...... Nhưng mà đừng kiềm chế cái gì?
Mặc Ngưng Sơ thất kinh né tránh иgự¢ hắn đang áp chế, trong cổ họng không biết phát ra âm thanh là khóc hay là kêu của nàng.
Nàng nghĩ nàng có lẽ sắp điên thật rồi, bởi vì ở chỗ đó lại có thêm một ngón tay thon dài, theo sóng triều của nàng lên xuống phập phồng, thật sâu, đem nàng nhấn chìm.
Trong không gian chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, Mặc Ngưng Sơ bị ngón tay kia kéo theo, đốt lên ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt toàn bộ không sót thứ gì.
Nàng bất lực, tay bị trói ở đầu giường, cả thân thể đều bị hắn nắm giữ, rốt cuộc không còn suy nghĩ được gì. Không thể kiềm chế, trong cổ họng nàng phát ra âm thanh nghẹn ngào ՐêՈ Րỉ "Lân Xuyên... Đừng mà..."
"Thật sự không muốn sao?"
Tư tưởng nam nhân này là cỡ nào xấu xa, hắn mím môi, khiêu khích những nơi mẫn cảm trong thân thể nàng, lại dằn lòng an ủi nàng, quá trình đó đại khái là khá dài, đem ngọn lửa nhỏ đốt thành ngọn lửa lớn, theo đó mà tiến công đem nàng tiêu diệt hoàn toàn.
Ngón tay hắn ra vào ở độ sâu vừa phải, không phá rách phòng tuyến đau đớn kia, nhưng lại có thể kích thích tạo ra một cảm giác hoan hỉ tột độ, chạy dọc từ ngón chân lên đầu óc nàng.
Ánh mắt hắn nhìn nàng sâu lắng, không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình ẩn nhẫn nào của nàng, nhìn rất lâu, đôi mắt đen như phát sáng, thâm thúy hút người. Mặc Ngưng Sơ bị cảm giác như vậy ђàภђ ђạ, mới biết mùi đời, khiêu khích này hoàn toàn đã vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng, đành phải nhắm hai mắt lại, cắn môi nức nở. Chăn gấm dưới sống lưng xuất hiện nhiều cơn sóng mê loạn, thân thể mềm mại trắng như tuyết bị nhào nặn như có thể tan chảy thành nước.
Đó là thân thể của nàng, lần đầu tiên bị một nam nhân nắm trong lòng bàn tay. Nhưng cảm giác này không phải là chán ghét, ngược lại gần như là điên cuồng tê dại. Điều này khiến nàng sợ hãi, sợ hãi cơn thủy triều kia trong nháy mắt sẽ nhấn chìm nàng hoàn toàn. Nàng giống như con cá ૮ɦếƭ chìm, làm cách nào cũng không thể bơi lên bờ, nàng sắp ૮ɦếƭ, nhưng lại không ૮ɦếƭ được. иgự¢ lên xuống dồn dập nhưng hơi thở lại thưa thớt, hít thở không thông, nàng lại không muốn kêu lớn tiếng như hắn mong muốn, chỉ còn cách cố gắng chịu đựng, chịu đựng... Đến cùng mới thôi.
Ánh mắt Lân Xuyên nhìn nàng ngày càng dần tối lại, vén tóc dính trên mặt nàng xuống, đột nhiên tươi cười "Ngươi thật sự có thể chịu được sao?"
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, ngón tay hắn cũng đã rời khỏi, ngón tay vì nàng mà vô cùng ướƭ áƭ lướt qua đại nguyệt Tʀầռ tʀʊồռɢ của nàng, tỉ mỉ vuốt ve. Sau đó tách nó ra, nâng nó lên --- Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy rất xấu hổ vì thân dưới của mình bị nâng lên cao như vậy, ngay lập tức, một đôi môi mỏng nóng bỏng bao trùm lấy toàn bộ.
Nụ hôn của hắn thay thế cho ngón tay hắn, bao trùm nơi mềm mại non nớt của nàng. Âm thanh phát ra vô cùng ái muội, đầu óc Mặc Ngưng Sơ trống rỗng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, huyết dịch sôi trào, làm cho nàng sợ hãi thu người lại, cuộn mình lui về phía sau. Nhưng hắn làm sao chịu buông tha nàng, ngón tay hắn dùng lực, gắt gao giữ chặt nàng lại, lưỡi hắn lại thật sâu thăm dò, trằn trọc mà tiến vào.
Tình cốc điên cuồng, nàng lại không thể khống chế.
Mặc Ngưng Sơ đã hoàn toàn không suy nghĩ được nữa, nàng không nhớ rõ về sau mình có ՐêՈ Րỉ ra tiếng hay không, có phải là do cái lưỡi tuyệt đỉnh của hắn ᴆụng vào nghênh hợp hay không.
Nàng chỉ biết mình chìm nổi trong thủy triều kia, từng đợt, từng đợt sóng tình cọ rửa nàng, cháy lan nhanh, cuốn sạch thân thể nàng.
Nàng cảm thấy mình khóc, nhưng lại không nhớ rõ mình khóc vì cái gì. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống gò má, nhưng vẫn không nhịn được tình cốc kêu gào mà ՐêՈ Րỉ, nức nở.
Đôi môi ẩm ướt của Lân Xuyên cuối cùng tách ra, mang theo hương vị ngọt ngào của nàng, hôn lên những giọt lệ bất lực của nàng. Hắn cởi bỏ băng gấm trói tay nàng, lòng bàn tay giữ lấy cổ tay bị trói đến đỏ lên của nàng "Tiểu Đào Tử, thoái mái không?"
Mặc Ngưng Sơ mờ mịt nghiêng đầu, trên lông mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước, run rẩy như muốn rơi xuống.
"Thư thái rồi, đi ngủ thôi." Lân Xuyên như đang nói một chuyện hết sức bình thường, cánh tay hắn ôm lấy nàng, thay nàng lau đi mồ hôi thân thể, rồi phủ chăn che kín nàng.
Không khí ái muội còn chưa tan, màn lụa buông xuống, hơi nóng và mồ hôi quấn giao nhau, chưa hạ xuống yên bình.
Nữ tử nhỏ xinh kia vẫn không ngừng run rẩy như cũ, ngước mắt lên, đôi mắt to mọng nước vẫn còn dày đặc sương mù mờ mịt, mất hồn vô tội.
Mặc Ngưng Sơ cũng không biết mình nên vui vẻ hay khổ sở. Hắn đột nhiên ngừng lại hành động khiến nàng không thể thích ứng, thủy triều trong đầu vẫn còn gào thét điên cuồng, mà hắn lại không tiếp tục. Nàng như bị trúng độc, nặng đến không thể dứt ra được. Nàng cho rằng cảm giác của nàng là nhanh muốn ૮ɦếƭ chìm trong đó, thời điểm cuối cùng nàng như sắp bị lạc mất bản thân, hắn thế nhưng lại buông nàng ra.
Đây rõ ràng là chuyện vui, nhưng vì cái gì, trong thân thể nàng lại có cảm giác trống không khó hiểu, vô biên vô hạn, nàng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể thụt lui thân thể đang run rẩy... Hắn là như vậy mê người, đem nàng đến đỉnh cao, đẩy nàng đến thế giới tràn ngập điên cuồng xa lạ. Nàng thiếu chút nữa quên đi thân thể của mình, thiếu chút nữa quên đi nàng muốn phản kháng.
Nàng cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn hắn, trong đôi mắt to hỗn độn sương mù, bởi vì tình cốc mới mở ra khiến cho má nàng ửng đỏ, hô hấp vẫn dồn dập như cũ.
Lân Xuyên nghiêng đầu nàng qua, ôm lấy nàng từ phía sau, để ánh mắt vô tội của nàng không nhìn kỹ được hắn.
Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, bốn phía an bình yên tĩnh.
Mặc Ngưng Sơ mở to mắt, không thể nào nhắm được, lõa thể nằm trong lòng hắn, hơi nóng xa lạ vây quanh thân thể nàng. Hốc mắt đỏ lên, nàng sợ hãi cảm giác như vậy, hắn là người như thế đáng sợ, từng chút từng chút quấn lấy nàng.
".... Nếu là đồ của ta, ta chắc chắn sẽ không để người khác lấy được. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta muốn một thứ khác quan trọng hơn của ngươi."
Thật lâu sau, đột nhiên hắn chậm rãi nói, ngón tay mảnh khảnh vuốt lên thủ cung sa của nàng, ngón tay tỏa ra hơi ấm áp.
Hắn ăn nàng một lần, nhưng vẫn để lại dấu hiệu "trinh khiết" đó.
Hắn thật sự là một người rất xấu xa.
Mặc Ngưng Sơ mờ mịt lắc đầu, nàng không hiểu, nàng không hiểu hắn đang nói cái gì, trước khi theo hắn bỏ trốn, hắn và nàng rõ ràng là người xa lạ. Nhưng vì cái gì hắn lại nói như vậy? Vật hắn muốn rốt cuộc là cái gì?
"Đừng nghĩ nữa, ngủ."
Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của hắn, ngón tay vung lên, nến đỏ lập tức tắt ngúm.
Trong phòng bóng tối âm u quay về, Mặc Ngưng Sơ khó khăn nhắm mắt lại, trong lòng lại có một cảm xúc không hiểu dâng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc