Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 24

Tác giả: Chiêu Hạ

Lân Mỹ Nhân Tức Giận
Trước mắt Tiểu Mỹ nhoáng một cái, Mặc Ngưng Sơ đã ngủ mê man nằm trong lòng nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia hơi tái xanh, lông mi khép lại, thân thể mệt mỏi, không còn sinh khí.
Lân Xuyên mấp máy môi, cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, lập tức xoay người đi về hướng phòng mình.
Không khí lạnh lùng như thế này người mù cũng có thể nhìn ra, dấu vết rõ ràng trên cổ Mặc Ngưng Sơ và chủ tử để nửa thân trần như vậy, nhìn vào đều khiến người ta nghĩ ngợi.... chỉ là hiện tại không ai dám hỏi, ai cũng không muốn làm vật hy sinh vô tội.
Nhìn thân hình anh tuấn kia biến mất trong tầm mắt, Thường Tự mới quay đầu lại nói với bé mập đang ôm quả đào hồng kia "Đưa nàng về phòng của ngươi trước đi." Dừng một chút "Trừ phi, ngươi không ngại ngươi và nàng bị gia vứt xuống thuyền cho cá ăn."
Tiểu Mỹ lúc này mới giật mình tỉnh lại, thận trọng ôm Mặc Ngưng Sơ vào trong ***.
Đôi mắt to vẫn không quên nhìn chằm chằm vào hướng Thường Tự rời đi, đặc biệt đề phòng, tâm lý bảo vệ chủ rất rõ ràng.
Thường Tự thở dài bất đắc dĩ, chỉ có trời mới biết chủ tử muốn làm cái gì. Chuyện quan trọng không chịu giải quyết, lại đi lãng phí thời gian với nữ nhân này. Nếu có gì xảy ra ngoài ý muốn, tội nhân không thể tha thứ lại là mình.
Nhưng tính khí chủ tử kỳ quái, ai có thể thay đổi được? Nếu như có thể thay đổi được, chủ tử trước cũng sẽ không sử dụng điều kiện để trói buộc chủ tử, nhốt ngài ở vị trí cao đó.
Lắc đầu, nội tâm Thường Tự băn khoăn dẫn Tiểu Mỹ đến một phòng dưới khoang thuyền, lại phái hai ảnh vệ trông giữ, thân phận các nàng đã xác định, tuy nhiên không thể thiếu cảnh giác, an toàn của chủ tử là trên hết.
Vài ngày nữa là có thể đến Hoa Điền Bắc, chỉ cần bỏ lại nữ tử này ở Hoa Điền Bắc, nắm chặt cơ hội khuyên can chủ tử hồi kinh, sử dụng tất cả những liên quan, tóm lại là sẽ có biện pháp.
___________________________________
Vì thế khi Mặc Ngưng Sơ tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt phóng to gấp đôi của Tiểu Mỹ.
Nàng kinh hồn không nhúc nhích nổi thân thể, đem lời nói thiếu chút nữa thốt lên "Một miếng bánh thật to!" nuốt lại vào bụng, đả thương tự ái của người khác là không tốt, chưa nói đến đây lại là mình tiểu tỳ nữ bị lệch khỏi con đường làm đẹp mình hướng cho.
Tiểu Mỹ giúp nàng kê cao gối, lót lưng, lại giúp nàng đắp chăn.
Tuy chỉ có mấy ngày không gặp, nhưng được hầu hạ như vậy làm cho Mặc Ngưng Sơ hạnh phúc rất nhiều. Quả thực như cách ba thu, nhớ nhung vô vàn. Tay ôm lấy cổ Tiểu Mỹ cọ đầu vào, lại sờ sờ cái mặt ***, cuối cùng ôm toàn thân bày tỏ thân thiết.
"Tiểu Mỹ, tại sao ta ở trong này?" Nàng nhìn xung quanh phòng, còn có sàn nhà đang lay nhẹ. "Chúng ta còn ở trên thuyền hả?"
Tiểu Mỹ gật đầu có chút lo lắng.
Mặc Ngưng Sơ suy nghĩ hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Chỉ nhớ rõ lúc cuối cùng đôi mắt đen thâm sâu của Lân Xuyên giận dữ, nhưng nàng lại không nhớ ra rốt cuộc nàng đã nói cái gì.
Tuy là không nhớ nổi, nhưng mà, chuyện mình không bị ăn làm cho Mặc Ngưng Sơ rất vui vẻ.
Kéo cánh tay Tiểu Mỹ, sau đó nghiêng đầu nghĩ cách: "Phải làm sao đề đối phó hắn?"
Đây là sông lớn, cho dù mình biết bơi, sợ là thể trọng của Tiểu Mỹ cũng không thể bơi được. Khẳng định là Lân Xuyên nghĩ đến điểm này nên mới lừa gạt dùng Tiểu Mỹ để uy hiếp mà. Đúng là quá gian xảo, quá không biết xấu hổ.
Đang thầm oán, đột nhiên, cửa mở ra.
Thường Tự bưng một mâm rau xanh và cháo trắng đến, gật đầu với Mặc Ngưng Sơ. " Vất vả cả buổi tối rồi. Đây là thức ăn gia phân phó mang đến."
Mặc Ngưng Sơ bĩu môi, cảm thấy mình cũng đang đói bụng, muốn kêu Tiểu Mỹ bưng lại, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt đầy khí phách của Tiểu Mỹ, chính là đang nhìn chằm chằm Thường Tự. Mắt nàng sáng lên, khoa tay múa chân nói với Tiểu Mỹ: Tiểu Mỹ, ngươi cảm thấy người này thế nào?
Tiểu Mỹ đang dùng ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn động tác của Thường Tự, khí thế đối địch đang ngun ngút lại bị Mặc Ngưng Sơ gọi lại, không khỏi có chút ngớ ra -- Người này sao? Ban đầu ngăn cản nàng đi vào phòng cứu người, bây giờ còn ngược đãi tiểu thư chỉ cho ăn cháo trắng rau xanh -- Thật sự không có hình tượng gì cả. Tiểu Mỹ lắc đầu khẳng định.
Mặc Ngưng Sơ lại khoa tay múa chân: Ngươi nói ngươi không biết?
Dừng một chút: Uhm, không biết thực ra cũng là rất bình thường.
Tiểu Mỹ rối rắm, đang muốn dùng thủ ngữ để ngăn chặn lại dự cảm không tốt cho cái đề tài sai lầm này, Mặc Ngưng Sơ đã híp mắt lại đem mục tiêu chuyển sang Thường Tự, hắn đang bày đồ ăn lên bàn. Tuy là người luyện võ, nhưng cử chỉ lại tinh tế tao nhã, bộ dáng của nam nhân này thật là không tệ, thấy rõ bắp thịt căng cứng dưới lớp vải quần áo , lại thêm chính khí trên trán, rõ ràng không phải là một nam nhân ham ăn biếng làm.
Mặc dù hắn đã có một người chủ phúc hắc đáng ghét, hơn nữa nhìn ra được hắn trung thành hết mực như loài chó. Chỉ là rơi vào tình yêu chủ tớ bị ngăn cấm, Ngược l**ến tình thâm như vậy nhất định là hết sức cực khổ. Hiện tại hai người đang chiến tranh lạnh, vừa đúng lúc có cơ hội có thể chen vào.
Thường Tự bày đồ ăn xong, lại cuối đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Mặc Ngưng Sơ tỏa sáng, cảm thấy da đầu run lên, tay chân lạnh ngắt, nhanh chóng lao ra khỏi phòng, chạy mất dép.
Cửa gỗ Lê Hoa bị đóng ầm lại, loáng thoáng nghe được tiếng khóa cửa.
Lúc trong phòng trở về yên tĩnh, Mặc Ngưng Sơ quay đầu cười hì hì nói "..... Tiểu Mỹ à..."
Người... Người muốn làm gì? Tiểu Mỹ run rẩy rụt lùi về phía sau.
"Đi, quyến rũ người kia." Nàng chọc chọc vào tiểu tỳ nữ kiêm bảo tiêu bên cạnh - Tiểu Mỹ cô nương: "Đi, nhào vào hắn, đè hắn, bám hắn, câu dẫn hắn. Sau đó để cho chủ của hắn vỗ *** tức tối."
Tiểu Mỹ kinh hãi mãnh liệt lắc đầu, đang muốn khua tay múa chân giải thích, lại bị Mặc Ngưng Sơ nghiêm mặt ngăn cản: Tiểu Mỹ, ta hiểu mà, ngươi đây là thẹn thùng không nói nên lời, tiểu thư ta nhất định giúp ngươi. Tuy là nam nhân này yêu thích long dương chi hảo*, nhưng khi uốn thẳng hắn lại, cũng là một cực phẩm. Yên tâm! Tiểu thư không để ngươi chịu oan khuất đâu. (Long dương chi hảo: yêu thích đàn ông.)
"..........." Tiểu Mỹ lệ rơi đầy mặt
Sự thật chứng minh, xung quanh thuyền hoa, nhiệt độ lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Bắt đầu từ ngày đó, tâm tình của Lân Xuyên dường như không có tốt lên, trực tiếp bắt Mặc Ngưng Sơ nhỏ bé từ trong phòng ra ngoài, lấy dây thừng cột ngang eo nàng ở cột buồm phía cuối mạn thuyền phơi nắng gió, giống như đối đãi với sủng vật. Mà hắn thường đứng cao cao ở trên ban công thuyền hoa, dùng con mắt bỡn cợt từ trên cao lườm nàng.
Mặt không chút thay đổi, lạnh lẽo dọa người.
Đáng tiếc tâm lý Mặc Ngưng Sơ vẫn tốt, cho dù bị buộc lại, nàng vẫn tràn trề sức sống, phơi nắng mặt trời, lấy dây lụa trên tóc mình xuống xếp thành đủ loại hoa bướm màu sắc, hoàn toàn không biết đôi mắt đen kia đang lặng yên quan sát mình, âm u không rõ cảm xúc.
Nhưng Mặc Ngưng Sơ không phát hiện, không có nghĩa là người khác không phát hiện, đôi mắt đen giận dữ kia, khiến cho mọi người không dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả làm việc cũng thật cẩn thận, quả thật là đau khổ không thể tả. Trong lúc này, thuyền hoa xinh đẹp lại giống như một chiếc thuyền ma tịch mịch khó hiểu, người người hoảng sợ.
Mà người cuối cùng nhịn không được là Thường Tự.
Liên tục hai ngày nay, tính tình chủ tử tệ đến cực điểm.
Cho dù là dâng lên món mà ngài thích nhất, cũng không được hắn ăn một miếng. Nhưng người nào đó bị cột vào mép thuyền ăn cháo trắng rau xanh vẫn vui vẻ sung sướng tột độ, làm cho môi mỏng căng ra, giận dữ quay cuồng.
Đối với mọi chuyện, chủ tử từ trước đến nay đều bình tĩnh, các từ như mất hứng, chán nản mà nói là chưa từng xảy ra.
Cho dù là người ngu ngốc cũng đoán ra được, tất cả chuyện này đều liên quan đến người kia. Nhưng người kia vẫn không biết tốt xấu, chọc giận chủ tử mà lại vẫn hồn nhiên không biết gì. Làm cho thị vệ trung thành nhất của ngài - là hắn đây, không biết có nên khuyên vị cô nương kia không cần cố tình gây sự như vậy hay không?
Kết quả, ý nghĩ của hắn còn chưa được thực hiện, Mặc Ngưng Sơ đã phát hiện hắn trước, vẻ mặt tươi cười sáng lạn như hoa đào nháy mắt với hắn. "A Tự, ta có thể cùng ngươi thương lượng một chuyện không?"
Thường Tự run lên, mở miệng không nói được một lời, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm. Hai chữ xưng hô "A Tự" của nàng nói ra, làm cho hắn bỗng nhiên hối hận vì quyết định đến khuyên giải nàng của mình. Chủ tử còn không làm gì được, hắn có thể không nhịn nàng sao?
Mặc Ngưng Sơ tự loại bỏ thần sắc kháng cự của hắn, cười ngọt ngào. "A Tự, ngươi có thể đem Tiểu Mỹ nhà ta ra đây hay không?"
Điệu bộ đáng yêu lấy lòng đó thật sự làm cho người khác tâm hoảng ý loạn, mà Thường Tự không biết rõ, Mặc Ngưng Sơ chỉ là muốn bẻ thẳng hắn quăng cho tỳ nữ nhà mình thuận tiện khiến cho chủ tử hắn giận sôi lên mà thôi.
\'Đương nhiên, ngươi cũng có thể thường xuyên đến phòng ngồi chơi nhiều một chút." Mặc Ngưng Sơ tiếp tục trao đổi, phát hiện Thường Tự đã tối mặt, có dấu vết muốn rút lui, vội vàng nhào đến bắt lấy tay áo của hắn. "Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ muốn chung sống với nữ nhân hay sao?"
Khóe miệng Thường Tự giật giật, tự nhiên nảy sinh dự cảm không tốt, muốn ngăn nàng cầm lấy tay áo của hắn, nhưng vừa ***ng vào, liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo từ sau phóng tới, trực tiếp chọc thủng hắn nhiều lần.
Thường Tự run rẩy quay đầu, trong nháy mắt một tia đen tối đọng lại trên trán.
...... Xong rồi, hắn ૮ɦếƭ chắc rồi.
Lân mỹ nhân vẫn mặc hoa phục như cũ, thân hình gầy gầy cao cao, sắc mặt vô cùng tăm tối, đôi mắt dài nhìn Mặc Ngưng Sơ lại càng sâu thăm thẳm.
Lập tức Thường Tự nhanh chóng rời khỏi, ảo não trốn trong bếp chuẩn bị bữa trưa, đương nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo của chủ tử phóng đến là phải chạy trốn thôi, trái tim nhỏ bị giày vò đang vô cùng hối hận. Tại sao hắn lại muốn đến khuyên can tiểu tổ tông kia chứ? huhu, hắn thật rất muốn khóc.
Trên thuyền hoa, Lân Xuyên nhếch môi xinh đẹp, tóc đen bay trong gió, Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hắn sáng như vì sao trong đêm, lúc đó nốt ruồi dưới mắt lại vô cùng xinh đẹp.
Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Lân Xuyên lại không thèm mở mắt, không nhìn nàng nữa, bóng lưng cao lớn quay đi, biến mất trong tầm mắt của Mặc Ngưng Sơ.
Mặc Ngưng Sơ tức tối suy nghĩ, rõ ràng người này đang tức giận, nhưng lại không muốn nói ra tại sao tức giận. Không nói thì thôi, lại để cho người khác nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn -- Aaaaaa, thật là một nam nhân khó chịu mà.
Những ngày tiếp theo vẫn thờ ơ như cũ, không khí quái dị giằng co ba ngày, Mặc Ngưng Sơ cho rằng tình hình này vẫn sẽ kéo dài cho đến Hoa Điền Bắc. Nhưng không nghĩ đến, vào ngày thứ tư, lại ngoài dự tính gặp một người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc