Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 137

Tác giả: Chiêu Hạ

Kịch vẫn đang được diễn hăng say, một tiếng nói vang lên "Thái tử giá lâm" khiến mọi người sợ hết hồn.
Nạp Lan Lân đang cố khi dễ để dồn đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ thì ngừng động tác lại, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện người đến xem đã bị đuổi hết đi, thay thế vào chỗ đó chính là một chiếc kiệu màu vàng sáng chói, một bóng dáng quen thuộc cuống quít nhảy xuống, ánh mắt chạm ngay Nạp Lan Lân đang khẽ ngẩn người.
"Ngươi. . . . . cũng có một lần như thế này sao." Vụ Tịch thở dài một cái, tâm cười nhìn người đã làm cha mà tính cách chẳng khác gì bốn đứa bé, chỉ là, cái người được gọi là Đế Vương cao cao tại thượng này đang thiếu một phần lãnh khí.
"Có lẽ, các ngươi nên cho ta một câu giải thích." Nạp Lan Lân bỏ tay ra, một đạo khí lạnh quét khắp nơi, một tay xốc người đàn ông đeo mặt nạ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn và quen thuộc của Mặc Li lộ ra.
Dưới đài không có một bóng người, dĩ nhiên cũng chẳng thấy Mặc Ngưng Sơ ở đâu.
"Từ khi bắt đầu, các ngươi đã tính toán muốn làm gì?"
"Chúng tôi muốn làm gì?!Chẳng bằng hỏi ngươi đang muốn làm gì với đại tỷ của ta!!" Mặc Li tức giận chém chén nước trước mặt làm đôi, hung hăng cau mày quan sát người nam nhân đối diện, mặc dù chiều cao của hắn cũng không tệ nhưng đứng bên cạnh Nạp Lan Lân vẫn bị khi dễ như cũ, nhưng vừa nghĩ tới việc tỷ tỷ không rõ đang ở nơi nào, cũng không thèm đánh nhau nữa: "Nếu tỷ tỷ có chuyện gì, món nợ ta và ngươi còn chưa xong đâu!!"
Nạp Lan Lân quét mắt nhìn hắn một cái, Mặc Li lập tức bị câu nói "ngươi thật là ngu ngốc" kia làm cho bi thương trầm trọng
"Mấy tên tiểu tử khốn kiếp kia ở nơi nào?" Nạp Lan Lân mím môi, nhìn Vụ Tịch.
"Bọn họ rất an toàn."
Vụ Tịch nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng của Mặc Ngưng Sơ đứng bên cạnh Nạp Lan Lân, giọng nói lại có chút lo lắng: "Chỉ là. . . . . Tiểu Sơ đâu."
Tất cả điều ở nơi này. "Nàng cũng rất an toàn." Nạp Lan Lân lạnh nhạt nói: "Nữ nhân của ta, ta sẽ tự mình bảo vệ, không cần ngươi quan tâm."
"Nhưng. . . . . không giống nhau. . . . ." Vụ Tịch nói xong, lòng có chút chột dạ, ánh mắt hắn đánh vòng quanh, nhìn khắp nơi, giọng nói hết sức mất tự nhiên: "Lần này, ngoài các con của ngươi, còn có ta . . . . ., còn có Thái tử phi Trà Nghiền, cũng không biết bốn đứa bé nói tin gì với nàng, nàng luôn miệng ta ‘ta muốn đi gặp người trong lòng ngươi’. . . . ."
Hắn không dám đối diện với Nạp Lan Lân, hắn cũng bị bức đến độ mồ hôi chảy ròng ròng: " . . . . . Xin lỗi, sợ rằng thái tử phi nhà ta có chút hiểu lầm, ta cũng có chút không an phận với Tiểu Sơ, hiện tại, điều ta lo lắng chính là, Tiểu Sơ quá nhã nhặn lịch sự, mà thái tử phi nhà ta, lại có chút. . . . . lỗ mãng, từ nhỏ nàng đã được học võ, và rèn luyện nó đến lớn, thật ra thì nam nhân cũng chưa chắc đánh thắng nàng. . . . ."
"Nhưng ai là phu quân của ngươi?"
Phía bên này, Mặc Ngưng Sơ đau đầu nhức óc, trong đầu nhanh chóng sưu tầm xem ai là phu quân của nữ nhân trước mặt, nhưng nàng bị nhốt ở trên núi nhiều năm như vậy, đến tột cùng người nào thành hôn, người nào cưới người nào, nàng hoàn toàn không biết! Nhiều người như vậy, nàng làm sao rõ?
"Ngươi đừng nói là ngươi không biết phu quân ta là ai!!" Trà Nghiền xoay người sờ sờ chiếc túi, sau đó chọn ra mấy khối đá, rồi nói: "Ngươi ra chiêu!"
Trên trán Mặc Ngưng Sơ đầy vạch đen, không ngờ lại đầy đủ giấy và Pu't mực như thế, Trà Nghiền chọn trước một khối đá lớn, trải lên giấy Tuyên Thành, cầm Pu't lông lên chỉ vào một cây đại thụ đối diện nói: "Người nào vẽ giống nhất, người đó thắng!!" Dừng một chút, trên mặt hiện lên tia cảnh giác: "Ngươi, không cho phép ngươi nhìn lén ta!!"
Đối với cuộc tỷ thí kỳ quái này, Mặc Ngưng Sơ không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, chọn một vị trí khá xa, vì an nguy của bọn nhỏ, nàng cũng chỉ có thể dùng toàn bộ những gì mình có, tỉ mỉ chà mực nước, vẽ những khối lớn nhỏ, di chuyển Pu't xinh đẹp, cành lá dùng một chút nước điều hòa, màu sắc sâu cạn không đồng nhất, tầng tầng lớp lớp, từng mảnh từng mảnh cây lá rũ xuống, tươi tốt, xanh um
Chỉ một giây sau, toàn bộ gốc cây đại thụ với cành lá rậm rạp đã hiện lên khỏi tờ giấy trắng
"Thật là đẹp. . . . ." Phát ra tiếng than thở, hẳn là Trà Nghiền đứng sau nhìn lén nàng.
Trên tay nàng nắm chặt tờ giấy vẽ, nhìn từ trên xuống, có một gốc cây xiêu vẹo, có thể nói là quá mức sứt sẹo, Mặc Ngưng Sơ trầm ngâm suy đoán hồi lâu, rốt cuộc mới thấy rõ đó là cây, chỉ là. . . . . quá mức trừu tượng, sợ rằng Picasso tái thế, sẽ trở thành bằng hữu tri âm với nàng
"Đây chỉ là trận tỷ thí đầu tiên!!" Trà Nghiền hốt hoảng đem bức tranh của mình vò thành một cục "Lần này, coi như ngươi thắng!!"
Thắng quá mức nhẹ nhàng, trong lòng Mặc Ngưng Sơ có chút thấp thỏm: "không. . . . . là tiểu thư Trà Nghiền quá khen. . . . ." .
"Ta mới không cần ngươi nịnh hót!" Trà Nghiền không chút cảm kích, lại sờ vào trong túi tìm ra một vật khác, đưa tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ: "Kế tiếp, chúng ta so tài với cái này! !"
Sẽ là cái gì? Mặc Ngưng Sơ cúi đầu xem xét, đó là một cây đàn cổ.
Xét thấy mới vừa thi thư họa, Mặc Ngưng Sơ cũng đoán được tài đánh đàn của Trà Nghiềm, nên lúc khảy đàn, để khó khăn giảm thấp xuống, nàng chọn một đoạn đơn giản nhất, nhưng tay cứ rơi chầm chậm, đoạn nhạc Thanh Dương uyển chuyển vang lên trên không gian rộng rãi, đêm khuya không người, ánh trăng như hoa, mỗi một âm thanh cũng lôi cuốn đến khung cảnh nở hoa, muôn hoa xinh đẹp. Đến lúc khảy đàn xong, Trà Nghiền đã sớm bị tiếng đàn làm si mê
Lấy lại tinh thần, nàng hiển nhiên nhớ tới thân phận của đối phương, hốt hoảng thu thập khuôn mặt sùng bái và hâm mộ của mình, tạo cho mình khuôn mặt động viên, hướng về phía Mặc Ngưng Sơ nói: "Ta, ta sẽ không thua ngươi! !"
Dứt lời cúi đầu cầm lấy đàn cổ, dùng hai tay phủ lên đàn ——
"Chi —— két. . . . ."
Dây đàn lập tức phát ra âm thanh não nùng, con chim đậu trước cửa bị âm thanh ấy làm cho hoảng sợ nên bay đi, nhưng Mặc Ngưng Sơ lại thấy cô nương quật cường này đã được xem là ổn nhất rồi, ngón tay nổ lực tạo ra âm thanh trên dây đàn, cố gắng điều khiển, thật là càng xem càng quen thuộc.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ không ngừng bấm ngón tay suy đoán, một lúc sau lập tức hiểu ra.
Nàng đã biết là ai, làm sao lại có người đàn một bài hát như thế? Lại có người nào thích vẽ tranh và đánh đàn?
Trà Nghiền, thì ra là vì hắn.
Trà Nghiền cảm thấy vô cùng khó khăn khi đàn, sau lưng lại đột nhiên duỗi đến hai bàn tay, vòng qua người nàng, đặt lên bàn tay nàng, giúp bàn tay nàng có thêm một sự dịu dàng khác thường: "Đây này, phải đàn như thế này. . . . ."
Gò má xinh đẹp của Mặc Ngưng Sơ rơi vào bên tay của Trà Nghiềm,(★ Tịnh Yên - Lê Quý Đôn ★)-nắm ngón tay của nàng ta, một dây rồi một dây dạy cô dây dưa cùng với đàn cổ, làm thế nào để đàn cho hay. Đó chính là những âm thanh trong trẻo quyện cùng mùi thơm hoa đào thoang thoảng, tiếng đàn vốn vô cùng khó nghe nay lại trở nên du dương thanh thoát, mặt Trà Nghiền đỏ lên, nhịp tim đập liên hồi.
"Không, không cần ngươi nhiều chuyện!!"
Trà Nghiền đứng lên, trốn vào góc cây, trong đầu lộn xộn lung tung, đôi mắt không che giấu được sự khẩn trương.
"Trà Nghiền, cô nương làm sao vậy?" Mặc Ngưng Sơ xông tới, chớp chớp đôi mắt của mình, "Có nơi nào không thoải mái sao? Ta sẽ giúp nàng?"
"Ngươi, không cho phép ngươi tới đây!!!" Trà Nghiền vọt ra, vẽ một đường phân cách trên mặt đất, rồi lại xông vào gốc cây: "Không, không cho vượt ranh giới kia!"
Mặc Ngưng Sơ bừng tỉnh, hiểu ra: "Chẳng lẽ đây mới là tỷ thí sao? Là kéo co?"
Trà Nghiền bị đáy mắt phát ra ánh sáng trong veo của nàng làm cho mất hồn
Trên đời làm gì có người nào không muốn chiến thắng tình địch, thế mà lại bị tình địch làm cho đỏ mặt rồi tâm tình hoảng loạn như thế, đầu Trà Nghiền đầy đau khổ, lệ rơi đầy mặt.
"Trà Nghiền, ngươi thật là một cô nương đáng yêu." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười: "Phu quân của ngươi, nhất định sẽ rất thích ngươi."
Trà Nghiền ngẩng đầu nhìn nàng, hình như muốn nói cái gì, nhưng môi mấp máy hồi lâu sau, cuối cùng "oa" một tiếng, mắt rưng rưng, quay đầu chạy về nơi xa, nhưng không đi được mấy bước, liền ***ng vào ***g *** một người nam nhân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, đó là vẻ mặt vừa lo lắng vừa buồn cười của Vụ Tịch.
"Trà Nghiền, rốt cuộc đã tìm được nàng"-Vụ Tịch thở dài một cái, đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng.
"Ta, ta đã thấy nàng. . . . . Nàng rất tốt, ta không thể sánh bằng nàng, nhưng. . . . . ta sẽ không buông tha!!" Trà Nghiền cắn chặt môi, nhìn Vụ Tịch, kiên định nói: "Ta thích chàng! Ta là thái tử phi của ngươi!! Ta, ta cho phép chàng thích nàng, nhưng không cho chàng đuổi ta đi!"
Vụ Tịch mỉm cười, nếu như không có một cổ sát khí đáng sợ không ngừng quấy nhiễu tâm tình hắn, hắn thật sự sẽ thích không khí này.
"Thê tử của ta đang ở đâu?" Nạp Lan Lân mang vẻ mặt lạnh lùng, cường điệu khi nhắc hai chữ “thê tử”.
"Đang ở phía sau." Trong nháy mắt Trà Nghiền bị giọng nói tức giận làm cho hoảng sợ, rúc vào ***g *** Vụ Tịch, mang mọi người trở về.
Nhưng bóng đêm tản ra sương mù, chỉ còn lại chút ánh sáng lả lướt.
"Ah, rõ ràng mới vừa rồi ở đây mà. . . . ." Trà Nghiền nhìn nền đất trống không, mùi hương của Mặc Ngưng Sơ còn chưa tản đi, nhưng lại không thấy tung tích của nàng.
Mặt của Nạp Lan Lân trầm xuống.
"Tiểu Du, Tiểu Cẩn?" Mặc Ngưng Sơ ngồi ở trong xe ngựa, xe liên tục lắc lư làm nàng hết ngã trái rồi ngã phải, thật vất vả mới ngồi vững vàng, mới nhìn rõ hai bóng người mới vừa đem nàng nhét vào trong buồng xe: "Kỳ Kỳ và Tiểu Dạ đây?"
Cách duy nhất để phân biệt ra ai mới là mẫu thân của ba bào thai, một trong những nguyên nhân là vì ba bào thai luôn dính lấy Mặc Ngưng Sơ.
Con trưởng Nạp Lan Cẩn ngày thường luôn tĩnh lặng và chững chạc, rất giống tính tình của phụ thân.Mà đứa thứ hai là Nạp Lan Du rất lanh lợi, âm mưu giảo hoạt cũng học bảy tám phần từ mẫu thân. Con trai thứ ba Nạp Lan Dạ là người lười biếng, động tác chậm chạp, nhưng thật ra là người thông minh nhất.
Hơn nữa còn có một Tiểu Kỳ Kỳ có thể gây ồn ào đến long trời lở đất, thường sử dụng cái miệng nhỏ nhắn nói ra lời ngọt ngào đem lại khó khăn khi phụ thân muốn dạy dỗ cũng "không so đo nữa", bốn đứa bé xông lên, luôn khiến Nạp Lan Lân vô cùng nhức đầu.
Trong xe ngựa, con thứ Nạp Lan Du không ngừng chui vào trong *** mẫu thân, cười híp mắt nói: "Tiểu muội và Tam đệ chuẩn bị cho mẫu thân một điều bất ngờ! Chỉ chốc lát là thấy ngay."
Mặc Ngưng Sơ dở khóc dở cười, "cho nên, các ngươi không có bị Trà Nghiền bắt cóc?"
Con trai trưởng Nạp Lan Cẩn mấp máy môi, lấy ra một viên đường mật Mai Tử Can – món mà Mặc Ngưng Sơ thích ăn nhất, ngoan ngoãn đưa tới trong miệng của nàng: "Mẫu thân, chúng con chỉ nhờ Trà Nghiền tỷ giúp một tay mà thôi."
". . . . ."
Mặc Ngưng Sơ dừng lại một chút, chợt vén rèm xe lên, quả nhiên liền thấy một gương mặt đàn ông quen thuộc đang lái xe, để ngựa chạy về phía trước.
"Xin lỗi. . . . . Phu nhân."
Giọng nói của Thường Tự có chút lúng túng, hắn không cách nào biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, vô luận là phương diện nào, hắn chỉ có thể chắp tay trước *** cầu nguyện cho hắn không phải là vật hy sinh cuối cùng, nếu không hắn sẽ thảm!.
Mặc Ngưng Sơ đại khái đã hiểu tiền căn hậu quả, giống như Thường Tự, luôn thấy rất nhiều trang viên hoa lệ trước mắt, thế mà lại bị mấy tiểu quỷ này uy hiếp, cuối cùng phản kháng không có hiệu quả bị đẩy ra ngoài làm lao động tay chân, còn bị thê tử Tiểu Mỹ đá thêm một cước bảo hắn mau cút tới chăm sóc chủ tử. . . . .
"Không có quan hệ, có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng." Đáy lòng Mặc Ngưng Sơ có áy náy kéo màn che xuống, sau đó đưa tay ngắt mặt của hai tiểu bảo bối, dùng mắt bày tỏ ý định trở về sẽ dạy dỗ của hai nhải ranh đáng ghét.
"Mẫu thân đừng nóng giận, chúng con là nghĩ cho mẫu thân, phụ thân mang mẫu thân đi, còn ném chúng con ở bên trong sơn trang, có biết bốn đứa bé chúng con đáng thương đến cỡ nào không?." Nạp Lan Du làm nũng nói.
Mặc Ngưng Sơ lập tức không còn nóng giận, ôm hai đứa sát vào lòng, hơn nửa đêm Nạp Lan Lân ngoặt nàng đi ra ngoài, giữ bọn họ lại một thư phòng trong sơn trang, thật là một phụ thân không biết chịu trách nhiệm, bọn nhỏ có thể làm ầm ĩ như thế này, cùng là do phương thức giáo dục con của hắn có vấn đề!
"Nhưng. . . . . Phụ thân của các con lợi hại và. . . . . kinh khủng đến cỡ nào, các con biết rồi mà."
"Phụ thân không thể tìm được chúng ta nhanh như vậy!" Nạp Lan Cẩn mím môi nói.
Nạp Lan Du cũng lập tức nhảy lên phụ họa: "Chúng con đã nói cho Mạc Li cữu cữu nghe, ông ta bị phụ thân nhốt ở trong phòng ђàภђ ђạ, ngay cả gọi ‘đừng’ còn không được, nhất định Mạc Li cữu cữu sẽ không bỏ qua phụ thân đâu!!"
Mặt của Mặc Ngưng Sơ lập tức đỏ hồng đến mang tai, a a a a a. . . . . Nàng thật muốn nhảy xuống xe ngựa rồi vùi mình trong động đất.
Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt, trên cả đoạn đường đi, đôi lúc xe ngựa bỗng dừng lại, lảo đảo một cái, khiến cho hai đứa bé ngã vào lòng cô.
Rèm xe được vén lên, lại phát hiện đã mất bóng dáng của xe ngựa Thường Tự,dღđ☆L☆qღđkhắp nơi đều trở nên yên tĩnh quỷ dị, nơi này nở ra một đóa hoa đào rực rỡ khác thường, một đóa rồi một đóa hoa nhỏ đón gió mà vươn lên, treo đầy đèn ***g màu đỏ khiến cả rừng đào được ánh đèn dầu tỏa sáng rực, nếu không phải bên cạnh còn có hai đứa bé, thì với Mặc Ngưng Sơ mà nói, nơi này càng giống như một cảnh mộng xinh đẹp.
Một đứa bé năm tuổi dù có thông minh đến thế nào, nhưng vẫn không thể suy nghĩ dài dòng và chín chắn như người lớn, đơn thuần chấp nhất suy nghĩ muốn mẫu thân nhìn quà tặng mà bọn họ đã kỳ công chuẩn bị, tìm một phen cũng không có kết quả, đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của tiểu muội và Tam đệ. Một phải một trái kéo tay Mặc Ngưng Sơ, cặp mắt sáng ngời mang theo tâm tình cấp bách dắt nàng xuống xe ngựa, đi về phía rừng sâu.
"Mẫu thân, ngài biết hôm nay là ngày mấy không?" Nạp Lan Cẩn ngửa đầu nói, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngây thơ lên, đó là vẻ mặt của một đứa bé chưa trưởng thành, Mặc Ngưng Sơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từ sinh nhật của bọn nhỏ, từ từ loại ra hết, rồi đến các ngày kỷ niệm, rồi đến các loại tết, nhưng vẫn không nghĩ ra hôm nay rốt cuộc là ngày gì.
"Ta là người canh giữ Tiểu Hoa, ngươi phải đáp đúng câu hỏi này, mới có thể đi tiếp!" Đột nhiên, một giọng nói mềm mại từ trong bóng tối truyền ra ngoài, sau đó một người vọt tới chặn trước mặt của Mặc Ngưng Sơ.
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, thần sắc cũng mềm mại trở lại, cười híp mắt cúi người, nhìn cô gái nhỏ đang dùng chiếc khăn tay màu hồng để che kín mặt: "Xin hỏi."
"Nếu như con của ngươi và trượng phu ngươi cùng nhau rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước tiên?"
"Ta sẽ cứu các ngươi." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười tiến lên một bước, ôm tiểu nha đầu kia vào trong ***, dắt tay hai đứa trẻ bên cạnh đi về phía trước: "Bởi vì, phụ thân của các ngươi yêu các ngươi thế, hắn sẽ tình nguyện ૮ɦếƭ, cũng sẽ không chịu khiến ngươi bị thương dù chỉ một sợi lông tơ đâu, Tiểu Kỳ Kỳ ngu ngốc."
Tiếng cười như chuông bạc vang lên giữa không trung, cũng không có ai sẽ tìm tòi nghiên cứu những chuyện như thế này, giống như chỉ là một tiết mục vui vẻ thoáng qua mà thôi, phía trước mới thật sự là bữa ăn ngọt ngào.
Đó là một gốc cây khổng lồ bị treo một đống tơ lụa lên đó, loáng thoáng có thể phân biệt ra được, chỗ này giống như là võ đài thật lớn đặt dưới một gốc cây khổng lồ. Mà cuối cùng còn dư lại con trai thứ ba Nạp Lan Dạ đang đứng yên lặng bên thân cây, ngón tay dính vào một mảnh tơ lụa, mặt mỉm cười, gương mặt nhỏ như ánh lưu ly hòa tan vào cành đào, Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Du cười vui chạy tới, Nạp Lan Kỳ Kỳ thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, đặt một nụ hôn lên mặt Mặc Ngưng Sơ, để đền bù cho những ngày qua không gặp được mẫu thân, sau đó cũng chảy ra khỏi *** nàng, đi tới đứng cùng ba vị huynh đệ của mình.
"Bốn người các ngươi là Tiểu Đào Khí.Mặc Ngưng Sơ híp mắt, khóe môi tươi cười: "Các ngươi tự tiện trốn ra khỏi sơn trang, lại bỏ ra không ít cố gắng như thế, cũng không sợ khi phụ thân các ngươi bắt được các ngươi sẽ rút ௱o^ЛƓ các ngươi mất?"
"Không sợ! Bởi vì chưa bao giờ phụ thân đánh nữ nhi!" Nạp Lan Kỳ Kỳ vừa ra tiếng, lập tức nhận lấy ánh mắt khi dễ của ba ca ca.
Từ nhỏ đến lớn, Nạp Lan Lân luôn có những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với ba đứa con trai, nghiêm khắc đến có thể dùng từ Biến th' để hình dung, hắn sẽ không quản năm nay đối phương mấy tuổi có tiếp nhận được những gì hắn giảng dạy hay không, tất cả sẽ dùng phương thức Điền Áp (Phương thức Điền Áp: phương thức nhồi nhét), giao tất cả vào tay bọn họ. Nhưng đối với Nạp Lan Kỳ Kỳ thì khác, mặc kệ hoàn toàn, trừ bảo Mặc Ngưng Sơ dạy một chút cầm kỳ thư họa cho nhi nữ, thì chưa bao giờ ép buộc.
Trước chưa biết chỗ này; cho nên, nàng cũng chỉ ở trong sơn trang, ngoại trừ Mặc Ngưng Sơ, hạnh phúc nhất là ‘nữ nhân’.
Nhưng cũng trừ Mặc Ngưng Sơ, dám giương oai ở trên đầu Nạp Lan Lân, thì những người nam nhân kia đều ở phía sau lặng lẽ yêu thương tiểu công chúa.
"Mẫu thân, phụ thân chuẩn bị đèn hoa cho mẫu thân, mẫu thân xem đẹp không!" Nạp Lan Du cười hắc hắc nói.
Nạp Lan Kỳ Kỳ lập tức vỗ tay phụ họa.
Mặc Ngưng Sơ vừa nghe ‘Hội hoa đăng do phụ thân chuẩn bị’, mấy chữ này khiến mặt mày nàng trở nên rối rắm, đối diện với sự ngăn trở của cây tơ lụa nhỏ, hương thơm đầy cành, phất phới trong gió, sặc sỡ loá mắt như thế…
Này hẳn là một cây hoa đào khổng lồ, thân hình cao lớn, cành lá lần lượt thay đổi - chính là một cây đại thụ che trời, một cây đào lớn, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ nhìn thấy,dღđ☆L☆qღđ"Cây Ước Nguyện" ba chữ to vuông vuông khắc thẳng lên cây, không cần miêu tả cũng đủ hiểu, dính thẳng vào thân cây, vô cùng bắt mắt.
Sau khi bọn nhỏ mới vừa ra đời, Mặc Ngưng Sơ liền kể lại chuyện tình yêu ngày xưa với bọn họ.
Nói Grimm truyện nhi đồng, bách khoa của thế giới, thậm chí còn lý thuyết tiến hóa trong lý luận.
Mà người trong chuyện xưa đó, chính là về cây ước nguyện này.
Truyền thuyết về cây ước nguyện có thể giúp cho mọi người thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì, mà trên cây ước nguyện đều treo đầy giấy màu đỏ tuyền ghi lời chúc viên mãn. Theo năm tháng cây ước nguyện lắng đọng với những lời chúc phúc, bọn họ thường là những người nhiều tuổi nhất, cơ trí nhất. Bởi vì thân cành của họ cao lớn, sẽ giống như thiên thần truyền đi những ước vọng chân thành nhất của con người.
Không có nghĩ đến bọn nhỏ đã tìm ra một cây đại thụ như thế.
"Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?" Mặc Ngưng Sơ bị bọn nhỏ đưa từ kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác hỏi.
"Hôm nay, chính là ngày con ra cửa và chiến thắng phụ thân!!" Bốn đứa bé kích động hoan hô, rồi viết đầy những tờ giấy "Hi vọng thân thể mẫu thân kiện khang (khỏe mạnh)", "Hi vọng mẫu thân vĩnh viễn xinh đẹp", "Hi vọng ngày mai có thể giấu Tiểu Cẩn đi", " Hi vọng ngày mai tiểu muội không cần Ác Tác Kịch (trò đùa dai) nữa", "Hi vọng Thường Tự thúc sớm đi chinh phục Tiểu Mỹ di sau đó sớm sinh bảo bảo để chúng ta khi dễ", " Hi vọng phụ thân sẽ bị chúng ta giẫm ở dưới chân","Hi vọng sau khi trở về không bị rút cái ௱o^ЛƓ ra ". Những tờ giấy ngây thơ như thế lại khiến cho người ta trở nên xúc động, tiếng cười tán khắp không trung, Nạp Lan Kỳ Kỳ vừa cười vừa phịch, lôi một chậu hoa nhỏ cất giấu trong góc ra, sớm tập hợp đầy đủ rồi nâng hoa đào ném tới bên cạnh Nạp Lan Dạ luôn đứng yên tĩnh, mới không muốn xuất động và công kích, liền bị Nạp Lan Cẩn đánh lén sau lưng, bốn đứa bé lập tức hỗn chiến với nhau.
Trên bầu trời đầy cánh hoa đào giống như là tuyết đang bay lượn, Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, máu cả người giống như bị đốt lên.
Nàng đột nhiên nhớ tới, rất nhiều… rất nhiều năm trước, nàng từng làm Tam ca thư đồng (*Thư đồng: thằng bé hầu hạ đèn sách), đã xâm nhập vào thường lục viện phía sau núi, sau đó cũng có nhiều cành đào tung bay như thế, xinh đẹp như tuyết. Đã nhiều năm như vậy, ngay lúc này, những ký ức kia đột nhiên bày biện trước mặt nàng.
Đúng rồi.
Ở thật lâu trước đó.
Nàng sống lại, làm một đứa bé mặt dày sống một năm, trong mấy năm lặn lộn ấy lại được mọi người thương yêu che chở, rốt cuộc đối với cái loại cơm tới há mồm đó, y như người làm biếng, cả ngày cảm thấy nhàm chán.
Vì vậy, khó nhịn được nói một câu với Tam ca Mặc Lưu Vân của mình, ra vẻ Đồng tiểu thư đi đâu là "trai đẹp tụ tập đầy đất", đứng dài từ đầu đến cuối Thường lục viện.
Thường lục viện lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, ở hoàng cung phía tây, lại còn có một vách tường ngăn ra, cho nên cũng không thể nhìn thấy ba ngàn hậu cung trong truyền thuyết. Có một đường nhỏ nối các nơi: đường nhỏ thông qua mười viện khác nhau, ở chỗ này có những người thầy giáo gì đó bị phân chia ra, cầm - kỳ - thư - họa cùng với võ nghệ tài bắn cung, bình thường đây được xem là nơi học tập của con cháu các vị quan lớn, và các hoàng tử trong cung cũng đến đây học tập, chỉ là khác với những đứa trẻ bình thường, bọn họ được quyền lựa chọn những thầy giáo tốt nhất cho mình
Mặc Ngưng Sơ tràn đầy tò mò đi theo ca ca vào lớp nghe một hồi, đã chán đến ૮ɦếƭ, ngáp một cái, lại bị ông thấy giáo già chú ý, lặng lẽ chạy ra ngoài, lắc lắc hai cái bắp chân còn chưa nảy nở nhìn đông nhìn tây.
Trên đường nghe người khác trò chuyện, nói phía sau núi có hoa đào nở, nàng lập tức tìm xem có con đường nào thông ra sau núi hay không, mùa xuân cây lá rậm rạp, từng đóa… từng đóa hoa Tử Quy chập chờn trên con đường nhỏ, Mặc Ngưng Sơ quá nhỏ bé, những thứ thực vật tươi tốt và to lớn như thể để cho nàng nhìn giống như mình đang ở trong mê cung.
May mà cảm giác về phương hướng tìm đường của nàng khác tốt, đầu óc thông minh để cho nàng rất nhanh phân tích ra đâu là chỗ trồng hoa đào, ngước đầu làm bạn với những áng mây trắng như tuyết, chơi mô phỏng tìm bảo vật rất vui vẻ.
Mà cũng chính tại nơi đó, nàng có cuộc gặp gỡ kỳ tích với một thiếu niên xinh đẹp
Nàng chưa từng thấy hài tử nào xinh đẹp như vậy, hắn mặc chiếc áo mỏng màu tím, tóc đen mềm mại rủ xuống vai, da dẻ trắng trẻo, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, để cho hắn cả càng trở nên xuất thần .
Mà hiện tại Mặc Ngưng Sơ cũng nhớ không nổi, vì sao trong thời điểm đó nàng lại bị cái bé trai có vẻ mặt lạnh lẽo và thủ đoạn xấu xa này đả động (tường trình ở Chương 169), tóm hắn cùng đi tìm kiếm cây hoa đào phía sau núi. Mà ૮ɦếƭ là lúc đó nàng cố ý vòng vô số nơi, nàng hái được rất nhiều cành hoa đào, chơi đùa vui vẻ này khiến cho người thiếu niên kia phải đứng giữa những cánh hoa bay đầy trời, thỏa mãn tâm hồn sa đọa của thiếu nữ.
Mà nàng nhớ, cái thời điểm đó, nàng hỏi người thiếu niên kia tên gì.
Thiếu niên kia nhìn nàng một cái, đôi mắt mềm mại cũng thay bằng đôi mắt dịu dàng: "Ta tên là Lân Xuyên."
************
Lân Xuyên, Lân Xuyên.
Mặc Ngưng Sơ giật mình đứng nguyên tại chỗ, quá khứ bị che giấu lên bỗng chốc bị đốt .
Nhưng bởi vì quá xa xưa, rất nhiều đoạn ngắn trở nên mơ hồ. . . . .
Mặc Ngưng Sơ nhắm mắt lại, gắt gao đi tìm lại ký ức ngày đó. . . . .
—— A, nàng nghĩ tới. Lúc người thiếu niên kia nói cho nàng biết tên, nàng còn hả hê đứng mức quên mình, nhảy lên rồi nhảy lên muốn chấm *** người thiếu niên xinh đẹp kia, lại không cẩn thận dậm lên một viên đá, ***ng đầu vào cây hoa đào!
——trí nhớ dừng lại.
Bởi vì đầu nàng ***ng vào thân cây, nên bị ca ca đi tới phát hiện ra. Sau đó về nhà, hôn mê ba ngày, còn khiến cho Liên Vân ca bị phạt, mà nàng cũng bị cấm túc một tháng.
Cơ thể tốt lên, cũng không thèm đem những gì ngày cũ để trong lòng, không chú ý.
Hôm nay đã rõ chân tướng.
Trên trán Mặc Ngưng Sơ chảy rất nhiều vạch đen, khó trách lần đầu tiên thấy Lân, hắn lại dùng ánh mắt chờ đợi rồi vội vàng nói cho nàng biết tên của hắn. Nếu như hắn biết, lúc ấy nàng ngã nhào là do mê muội sắc đẹp của hắn, thì cũng hơi mất thể diện à nha.
Sau lưng đột nhiên đưa tới một bàn tay, ôm nàng vào trong lòng, bên tai rơi xuống một hơi thở ấm áp: "Nàng ở đây ngẩn người làm gì đó?"
Mặc Ngưng chợt hoàn hồn, lại phát hiện không thấy bóng dáng của những đứa bé đang nhảy loạn đâu nữa. gió thổi hiu hiu, sau lưng chỉ còn có một ***g *** rộng rãi, mang theo hương tình nồng đậm, vây quanh nàng.
Nàng giật mình, phản ứng kịp: "Bọn nhỏ đâu?"
"Về nơi bọn nó nên về." Giống như trục xuất bọn nó về nhà vậy.
Nạp Lan Lân đổi hành động ôm thành dắt, nhìn cây ước nguyện đang tung bay trong gió.
Sau đó chính là đặc phái viên điện Mặc Li đòi ngủ lại, mấy tiểu tử muốn làm gì cũng không khó đoán, muốn tìm được Mặc Ngưng Sơ cũng không khó khăn, bất quá ý định của bọn nhỏ cũng không tệ, cũng hiểu được mẫu thân của bọn nó muốn cái gì.
Mặc Ngưng Sơ lau mồ hôi một chút, quyết định đem những chuyện năm xưa đặt trong đáy lòng, tránh để cho người khác nắm được nhược điểm của mình
"Đây là một nơi tốt." Nạp Lan Lân cười, ngón tay nâng cằm Mặc Ngưng Sơ lên, sau đó đặt một nụ hôn.
Mặc Ngưng Sơ có thói quen đáp lại nụ hôn của hắn, đây vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi tay của hắn bắt đầu không an phận mà trượt xuống hông của nàng, bắt đầu sờ tới sờ lui… sờ tới sờ lui, nàng mới khắc sâu hiểu rõ câu "đây là một nơi tốt" mang ngữ cảnh và thâm ý như thế nào.
"Đợi, đợi, ở chỗ này không được. . . . ." Mặc Ngưng Sơ giãy giụa, nụ hôn của hắn lại vụn vặt rơi vào trên gáy nàng, Nạp Lan Lân dùng răng khẽ cắn vành tai của nàng; sau đó ngón tay linh hoạt vén làn váy lên, thâm nhập giữa chân của nàng.
"Chung quanh không có một người." Nạp Lan Lân theo chiếc eo nàng, đi xuống, thì thầm, nhẹ nhàng nắm bộ *** đầy đặn của nàng: "Đây là ta đang trừng phạt nàng, không có lệnh của ta, làm sao nàng có thể tự tiện rời khỏi ta?"
"Nhưng kia là bởi vì bọn nhỏ. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ nói được vài câu đã không thể nói được gì cả, giây phút này vừa mở miệng, môi của hắn đã xâm nhập vào khoang miệng nàng, dây dưa qua lại, hoàn toàn ngăn chận hô hấp của nàng, môi lưỡi không ngừng dây dưa, nhanh chóng chạm vào rồi mang theo nụ hôn sâu, cơ hồ là muốn dùng một hơi nuốt nàng vào trong bụng.
Hắn thuần thục đè nàng chống đỡ lên cây ước nguyện, gió lạnh thổi qua, chung quanh đều yên tĩnh giống như trước kia, chỉ còn lại tiếng nỉ non làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
"Về sau, phải nghe lời."
Hắn cười híp mắt, đem giọng nói đặt lên vành tai nàng, đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn xung quanh, chợt đâm thẳng vào nàng, không chút do dự đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.
Gió làm làn tóc đen bay lên.
Kịch liệt va chạm, thét lớn, chiếm lấy nàng, nàng chỉ còn dư lại chút hơi sức, cố gắng hớp lấy từng ngụm, từng ngụm không khí, đôi tay bị hắn kiềm chế ở trên đỉnh đầu, chân đã đem lý trí làm thành khói bụi bay tán loạn
"Trái đào nhỏ. . . . ."
Hắn gọi tên của nàng, đem chôn ngọn lửa nóng rực vào nơi sâu nhất, vô luận là triền miên hay mang tình đi trừng phạt, đều giống như một bắt đầu mới.
*********
Sau này, Mặc Ngưng Sơ mới nhớ lại, thì ra là lần đầu tiên nhìn thấy mình ૮ɦếƭ đi sống lại cũng là lúc nhìn thấy người đàn ông dưới tán hoa đào, thật ra thì chính là ở Thường lục viện, người này bắt nàng phải làm bạn. Đầu tiên phát hiện cây hoa đào, hơn nữa đứng dưới tàng cây là một thiếu niên đang cầm một nhánh cây xanh đợi chờ, chỉ là số mạng đùa giỡn với nàng, nàng chỉ nhớ tính cách, lại quên mất tuổi.
Nhưng vô luận là ai, hình như nàng cũng chưa từng bỏ qua.
Người đàn ông này sẽ xuất hiện trong cuộc đời nàng, theo năm tháng nó đã in dấu lên cơ thể nàng, không thể mất đi, dây dưa cùng với linh hồn nàng, tuy hai mà một.
Từ khi sống lại cho đến bây giờ, không có giờ phút nào nàng cảm thấy may mắn như thế, nàng có thể gặp một người như thế.
Nàng có con của mình, có gia đình hạnh phúc của mình, có cuộc sống tự do của mình.
Trước kia, trong bốn mùa, nàng nhìn cành khô nảy mầm, nhìn bọn nhỏ dần dần trưởng thành.
Nàng nguyện ý sẽ dần dần già đi trong *** hắn, cùng hắn nắm tay, đi đến cuối cuộc đời.
Mỗi một phút, mỗi một giây, không ngừng khắc sâu.
*******
Thời gian đó, mùa xuân đặc biệt xinh đẹp.
Mấy bọn nhỏ sáng tạo ra cây ước nguyện, lặng yên không lên tiếng, xuất hiện nhiều hơn một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: "Ta yêu nàng."
Sau lưng nét chữ cứng cáp, vẽ một vòng tròn cuộn thành trái đào nhỏ.
Đêm mùa xuân, nhìn những vì sao vô tận trên bầu trời, gió đêm thổi lất phất; động lòng người đến lạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc