Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 128

Tác giả: Chiêu Hạ

Hắn dùng ánh mắt để miêu tả bộ dáng tuyệt mỹ của Nạp Lan Lân, bắt đầu từ chóp mũi thẳng tắp, cho đến hai cánh môi mềm mỏng đỏ hồng, còn có làn da sáng bóng trắng như tuyết khiến nữ nhân phải ghen tị, ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt người ngoài từ ngàn dặm, lại không biết mà bất giác tản ra làm cho không không người nào có thể nào xoay chuyển tầm mắt…… Vị Đế vương cao cao tại thượng này thật có mị lực khiến mọi người bị cuốn hút. “Ngươi không biết, ta vì gặp mặt ngươi, mỗi ngày vào triều, xa xa như vậy mà liếc mắt một cái, ngươi là không biết, nhìn ngươi dù mặc long bào, cũng là làm cho người ta nảy sinh biết bao ý nghĩ kỳ quái… Hoàng huynh, ngươi luôn có thể khiến người khác vì ngươi mà điên cuồng.
Đối với lời thổ lộ lộ liễu của hắn, Nạp Lan Lân chỉ là lẳng lặng nhìn, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhíc một chút nào.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là không muốn nói, chỉ sợ là lời vừa dứt, hắn sẽ lập tức làm hỏng cả thiên lao này. Vì Tử Uyển, cũng là vì Quả đào kia khiến hắn không khỏi kích động mà làm ra những việc ngốc nghếch, hắn đành tận lực áp chế sát ý đang rục rịch trỗi dậy kia.
“Hoàng huynh, thật ra thì yêu cuầu của ta rất đơn giản” Lạn Lan Ngôn nhích tới gần một chút dính mình vào song sắt, cười một cách quỷ quyệt “Nếu như ngươi không thể mang nữ nhân kia làm điều kiện trao đổi thì có thể dùng chính bản thân mình tới tác thành cho ta cũng là việc rất tốt, ta chỉ là muốn một nụ hôn, cùng cái sinh mệnh đê điện nhỏ bé này… Không phải là ta sợ ૮ɦếƭ, nhưng là ta muốn dùng chút sinh mệnh còn lại hồi tưởng lại nụ hôn này.
“pằng ! !”
Một cỗ hàn quang từ trong tay áo Nạp Lan Lân bắn ra, ngay sau đó, song sắt nhà lao cứ như vậy bị một đao vẽ ra một vết cắt dài, sát khí nồng đậm khiến cho người ta hít thở không thông này ép Nạp Lan Ngôn phải lui về sau trong nháy mắt mới tránh khỏi kết quả bị chém thành hai mảnh.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán bị những sợi tóc ngăn trở rơi xuống, chân chính chọc giận dã thú hung ác này thật là không có kết qủa tốt đẹp gì, dù cho mình có nắm chắc việc đó, cũng không thể loại trừ khả năng hắn bị một đao chém ૮ɦếƭ.
Yết hầu của hắn ầm thầm co giật, sát khí lợi hại kia giống như là một thanh đao nhọn lúc này đây đang hung hăng nhắm ngay đến hắn.
Nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện khoá dây xích quấn quanh cửa cũng đã bị chém đứt rời.
Trong lòng Nạp Lan Ngôn thấy vừa mừng vừa sợ. Hắn đã thành công rồi sao?
Ánh mắt của hắn di chuyển từ cánh cửa xiêu vẹo như sắp đổ dời đến gương mặt của Nạp Lan Lân, mồ hôi đã sớm túa ra ướt đẫm lòng bàn tay của hắn.
Hắn thử dò xét đi tới phía trước, hướng tới cửa tù màu đen, sát ý chĩa vào như là có thể đem hắn đi lột sống vậy.
“Ken Két.”
Tiếng đồ gỉ sét va chạm vô cùng đột ngột vang lên ở trong phòng giam yên tĩnh này.
Tại thời điểm Nạp Lan Ngôn bước một chân ra khỏi cửa, trái tim của hắn trong một khắc kia đã không nhịn được mà đập một cách điên cuồng.
“Hoàng Huynh, ngươi đồng ý sao?” Hắn cố gắng hết sức để cho âm thanh nghe không bị run rẩy.
“Tử Uyển ở đâu?” Nạp Lan Lân chỉ hỏi lại một câu.
“….. Có được thứ ta muốn…. Ta sẽ nói cho ngươi biết….” Con ngươi Nạp Lan Ngôn quay cuồng, lòng tham của hắn bắt đầu điên cuồng phát sinh, trong giây phút đó giống như là ngựa hoang được cởi bỏ cương, hắn chậm rãi tiến đến gần Nạp Lan Lân.
Mặc Ngưng Sơ thay Du Thiền đâm ngân châm, lại ở lúc sau gỡ ngân châm xuống, không cẩn thận đâm vào tay của mình.
Nhìn ngón giữa rỉ ra giọt máu, một cỗ dự cảm xấu sôi trào ở trong lòng, nhưng còn nói không ra nguyên cớ, ngửa đầu nhìn trời, Nạp Lan Lân đi ra ngoài lâu như vậy, vì sao còn không có tin tức? Tử Uyển nàng rất nguy hiểm, nếu là thật sự không có cách nào, nàng cho dù đánh cược trần tuồng một tháng, nàng cũng muốn thử một lần moi ra Nạp Lan Lân.
Bởi vì Nạp Lan Lân giận chó đánh mèo, đại ca Mặc Chuẩn Du bị ép buộc quỳ gối ở phía ngoài, không cho nhúng tay bất kỳ chuyện về Tử Uyển. Nhưng đại ca làm người Mặc Ngưng Sơ hết sức rõ ràng, nhưng nàng lại cũng không hiểu, vì sao lấy người hiền lành nổi danh hắn sẽ làm Nạp Lan Lân tức giận lớn như vậy.
Ngay lúc này, hắn hẳn là còn quỳ ở phía ngoài.
Mặc Ngưng Sơ thở dài một hơi, đang muốn ra cửa an ủi hắn, một vị quân úy đi lên, cung kính nói với Mặc Ngưng Sơ: "Triệu đại nhân, đây là quân báo truyền đến từ tiền tuyến Bạch Lộc nguyên, bệ hạ khai báo, lúc ngài không có ở đây, nếu không phải cấp báo màu đỏ, còn lại liền giao ngài xử lý, xin ngài xem qua."
Mặc Ngưng Sơ bán tín bán nghi, mặc dù Nạp Lan Lân đã thông báo dặn nàng làm một ít chuyện, còn chưa có nói qua làm cho nàng tiếp quản chuyện của quân bộ.
Nàng nhận lấy mật thư, vừa mở ra, này lại là tin tức Thập nhị vương gia nguyện ý đầu hàng nghị hòa, Bạch Lộc Nguyên tự sụp đổ, quân phản loạn đầu hàng đang từ hổ quân Xuyên Hạ đuổi về đế đô lập kế hoạch mới.
Về mặt khác, tin tức ca ca Mặc Liên Thành nhà mình sắp trở lại đế đô, hắn lấy thủ cấp của thủ tướng địch nhân, mặc dù lập lên chiến công, nhưng tránh không được hiềm nghi ở trong quân doanh địch nhân hai tháng mà vẫn bình an, ngay lúc này, hắn đang theo giám quân áp tải trở về thành, không cần lâu là có thể tới đế đô trước một bước.
Đây cũng là một tin tức tốt.
Nhưng dạng tốc độ này, lại làm cho nàng hoàn toàn là không dám đi tin tưởng.
Trong nội tâm nàng nghi ngờ, nếu là Thập nhị Vương Gia không chịu được một kích như thế, Lân cần gì phải chờ tới bây giờ?
Luôn là có cái gì, không hợp lẽ thường, nhưng đến tột cùng là cái gì, mắc xích đó không bình thường, nàng không có toàn bộ tình hình quân sự, không cách nào ra mặt được.
Cũng may tin tức ca ca phải trở về làm cho tâm tư hỗn loạn của nàng hơi chút dễ chịu, như vậy, già trẻ trên dưới Mặc gia đều bình an, cũng không có gặp phải đại sự gì, cho dù sau này không có quyền lợi, hạnh phúc bình bình đạm đạm có lẽ lại càng thích hợp Mặc gia hiện tại.
"Mặc Tướng quân ra roi thúc ngựa, sợ rằng sẽ tới đế đô ở ngày hôm nay." Tên quân úy kia khom người nói: "Xin đại nhân hạ phát mệnh lệnh, để cho cấm quân phương viên trăm dặm cho qua."
Mặc Ngưng Sơ cau mày nói: "Vì sao?"
Quân úy nói: "Bệ hạ ra lệnh, cấm quân phương viên trăm dặm nếu là không có mệnh lệnh của ngài, vô luận ra vào, cũng không cho phép thả nửa người, quân lệnh như núi, không có hạ một đạo ý chỉ, coi như là tôn quý sứ giả ngoại quốc, cũng không thể thông qua."
Mặc Ngưng Sơ nghi ngờ trong lòng, nhưng không thấy Nạp Lan Lân trở lại, bất quá này vốn không phải một quyết định lớn, nếu chỉ cho ca ca mình đi, hẳn là không có bao nhiêu vấn đề.
Nàng lấy ra Ngự Sử lệnh, phê chuẩn cho đi làm, nhìn quân úy khom người lui ra, nàng vừa gọi Thu Nguyệt, hỏi thăm hướng đi của Nạp Lan Lân, hắn tựa hồ bị cấm miệng, ấp úng cũng không nói được ra, nhưng lại mang đến lời nhắn của Du Tử Tu, hắn nguyện ý thử một lần giải độc thay Du Thiền.
Mặc Ngưng Sơ mừng rỡ, lập tức làm cho người ta đem hắn mang lên, Du Tử Tu cùng Hải Đường chung sống nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ ảo diệu của cổ độc.
Thân thể Du Thiền không thể kéo dài được, nếu có Du Tử Tu hỗ trợ, nói không chừng có thể đem nàng từ Quỷ Môn quan kéo trở về.
Nghĩ đến, giữa bọn họ còn có huyết thống sâu xa, những thứ này lần lượt thay đổi thân thế phức tạp, thừa nhận thống khổ , thật ra thì cũng là con nối dòng vô tội, vô luận là Lân, hay là người nam nhân trước mặt này.
Du Tử Tu cũng không nói một câu, liền đi qua bên người Mặc Ngưng Sơ, hắn đều hèn mọn cúi đầu, từng ấy năm tới nay, từ bọn họ quen biết, hiểu nhau, cho tới bây giờ Nam viên Bắc triệt, cho dù đều ở gang tấc, cũng đã cảnh còn người mất.
Tạo hóa trêu ngươi, chỉ thán phồn hoa tan mất, năm tháng thoi đưa, hoa rơi nước chảy, không thể làm gì.
Không khí trong phòng biến thành cẩn thận, nhóm cung nữ rối rít lui khỏi, Du Tử Tu quỳ gối bên giường nhỏ, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Du Thiền, tựa hồ là ở suy nghĩ, hoặc như là lâm vào thật sâu nhớ lại, trên mặt của hắn tràn đầy khổ sở, lại vòng quanh bi thương, hắn cúi đầu, từ trong bao quần áo mang theo lấy ra mấy thứ đồ, đó là một lọ máu đỏ tươi, còn có mấy vị dược liệu.
Hắn ngồi thẳng người, ống tay áo ở dưới ánh nến đỏ bùng cháy bao trùm một tầng ánh sáng rõ ràng.
Động tác giống như là bị thả chậm.
Hắn dùng ngân châm đâm vào mi tâm nàng, đem máu tươi theo đỉnh ngân châm nhỏ từng chút, lại cắn đứt ngón tay của mình, dùng nội lực ép ra hai cỗ máu hỗn hợp ở chung một chỗ, chậm rãi thấm vào, lại đem mấy vị thuốc khác cho Du Thiền ngậm, giống như là Vu sư, dùng thuốc đem cả mặt nàng trở nên đen nhánh.
Quá trình khá dài mà làm cho người ta gian nan.
Mặc Ngưng Sơ chăm chú nhìn chằm chằm động tác của hắn, nàng từ trước đến giờ biết Miêu Cương cổ độc thần bí mà có uy lực nguyền rủa khổng lồ, rồi lại tìm không đến khoa học giải thích, chẳng qua là người thả cổ giống như trước sẽ thừa nhận nguy hiểm tương ướng, nếu không phải thành công, hoặc là bị bức ra, như vậy nàng sẽ bị cắn trả. Hải Đường nàng một lòng đuổi theo Du Tử Tu, bỏ ra tất cả, chẳng qua là dùng tánh mạng làm đại giá, mới chiếm được một chỗ ngồi trong lòng hắn, nữ tử như vậy làm cho người ta kính nể, lại để cho người thương hại.
Sau một nén nhang, ngay cả thái dương Du Tử Tu cũng toát ra mồ hôi hột dày đặc, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, rồi sau đó ở trong nháy mắt, đột nhiên dừng lại ——
"Thế nào?" Mặc Ngưng Sơ muốn chạy đi qua nhìn, lại bị Du Tử Tu tức giận quát bảo ngưng lại: " đừng tới đây! ! ! !".
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, liền thấy trên dược thảo trong tay Du Tử Tu, lại có con sâu màu đen bò đầy chi chít làm cho người ta nôn mửa, sắc mặt Du Thiền rõ ràng đã chuyển tốt, thậm chí bắt đầu dần dần rút đi màu đen, ngay cả đôi môi cũng khôi phục màu son bình thường.
Nàng đang muốn vui mừng, lại thấy những con sâu nhỏ kia đột nhiên quấn quanh ở trên tay Du Tử Tu, theo ngón tay bị cắn đứt của Du Tử Tu chui vào, chỉ là trong nháy mắt, những con sâu nhỏ trên dược thảo biến mất không còn một mống, mà thân thể Du Tử Tu mềm nhũn, nơi cổ tay, đã chiếm cứ một điểm nhỏ màu đen.
"Ngươi mới vừa rồi làm cái gì? ! ! ! !"Mặc Ngưng Sơ cả giận nói, xông qua cho hắn một cái tát, tiếng tát nặng nề vang dội không trung, trong nháy mắt trên mặt trắng nõn của hắn đã hiện lên năm dấu tay hồng hồng, dường như Mặc Ngưng Sơ còn ngại không đủ, một phen túm lên cổ áo của hắn, nhìn chằm chằm hắn: "những sâu độc kia đâu? ૮ɦếƭ tiệt, ngươi mới vừa rồi đến rốt cuộc đã làm cái gì?!!"
Du Tử Tu nhìn nàng, chậm rãi cười cười: " . . . . . Không cần lo lắng."
Mặc Ngưng Sơ hận không thể xem đầu hắn có phải bị cửa kẹp hoặc là bị con lừa đá hay không, nàng siết chặt tay, cố gắng mới khắc chế Dụς ∀ọηg cho hắn một quả đấm, gắt gao theo dõi hắn, gằn từng chữ trầm giọng nói: "Ngươi đem toàn bộ sâu độc chuyển dời đến trên người ngươi, có đúng hay không."
"Hải Đường đã ૮ɦếƭ, không người nào có thể đem sâu độc nàng nuôi lấy ra, ta chỉ là ở làm chuyện mình phải làm." Du Tử Tu chống lại ánh mắt của nàng, con ngươi biến mềm mại: "Xin lỗi, cho tới nay, cho ngươi thêm phiền toái."
Mặc Ngưng Sơ phát điên hất ra cổ áo của hắn, kéo cổ tay của hắn muốn dùng ngân châm đâm xuống, lại bị hắn ngăn lại, ngón tay khắc chế ở cổ tay nàng tái nhợt lại rất có lực, hắn nói: " sâu độc một khi gieo xuống, liền không thể quay lại, ngươi nếu là chọc giận chúng nó, ta sẽ chỉ ૮ɦếƭ nhanh hơn, ta còn muốn cấp cho mình một đoạn thời gian làm việc ta nghĩ muốn làm, cho nên, coi như là cứu nàng trả thù lao, cho ta lưu nhiều thời gian. . . . . Có được hay không. . . . . Tiểu Ngưng Sơ."
Mặc Ngưng Sơ sắp cắn nát môi.
Tức giận hất hắn ra, đưa lưng về phía hắn mà đứng thẳng.
Biết rất rõ ràng mình bây giờ là bộ dáng Triệu Mộc, nhưng nàng biết, hắn đã sớm nhận ra nàng .
Này vừa coi như là cái gì đây? Lấy mạng đổi mạng?
Nàng lại vừa thiếu hắn một phần tình cảm vĩnh viễn cũng không trả được.
"Những điều này là do ta ứng đến." Du Tử Tu tựa vào bờ giường, cúi đầu nhìn đốt ngón tay thon dài của mình, cảm thấy ngay lúc này, lại vô cùng xấu xí: "Ta hại ૮ɦếƭ rất nhiều người, ở một năm ngươi rời đi kia, ta đã bắt đầu ở dưới sự dạy bảo của mẫu thân, bày ra một loạt sự kiện. . . . . Ta làm cho người ta huyết tẩy Kiếm Môn, làm cho người ta xúi giục bạo loạn, làm cho người ta lũng đoạn thiết, âm thầm chế tạo binh khí, mà trong đó, ta trả thù Mặc gia, từ bắt đầu ở riêng, dùng ích lợi kim tiền bắt đầu để lợi dụ, để cho bọn họ mục nát xuống. . . . ."
Hắn dừng một chút, cúi đầu cười tự giễu: "Cho nên, ngươi không cần đau lòng gì, ta không xứng."
Mặc Ngưng Sơ càng cắn chặt môi.
Mà trên giường, ngón tay Du Thiền lại giật giật.
Khuôn mặt nàng rút đi màu đen lộ ra vẻ trắng bệch vô lực, cũng đã nhìn ra được, nàng đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều.
Rèm mắt của nàng chậm rãi vén lên, lộ ra con ngươi đen nhánh vô thần bên trong, nàng tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, ngay lúc này, nàng đang ở phương nào.
Ánh mắt Du Thiền hoảng hốt nhìn thoáng qua Du Tử Tu, mà nàng rốt cục khôi phục ý thức là một chuyện, chính là bắt lấy Mặc Ngưng Sơ ở một bên, khàn giọng nói: "Để cho ta gặp. . . . . .bệ hạ một lần. . . . . Ta, ta có chuyện trọng yếu. . . . . Nói cho hắn biết."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc