Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 109

Tác giả: Chiêu Hạ

Ngày mùa thu nhanh tối, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Mà thêm một việc càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là vị Đế vương kiêu ngạo trẻ tuổi đột nhiên tuyên bố không thể sinh con, phân phát hậu cung, trong đó bao gồm cả tiểu nữ Mặc gia vốn được coi là họa nước yêu phi Mặc gia, cô gái vốn nên bị lăng trì do Mặc gia lắm tội trạng, nhưng nhờ bề hạ hồng ân mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn, chỉ biếm làm thứ dân, đày đi phương xa, các cung nhân còn lại đều miễn danh hiệu, ban đồ cưới tái giá người khác.
Bởi vì không con nối dõi, lập một đứa trẻ phủ Hộ Quốc Đại tướng quân kiêm đại hoàng huynh hoàng đế Nạp Lan Húc làm con thừa tự, lập làm thái tử.
Mà vị hoàng muội kia, công chúa Tử Uyển, gả cho đại thiếu gia Mặc gia Mặc Chuẩn Du, thành hôn vào tháng mười hai, đứa con trai đầu tiên được phong làm hoàng tử, làm con thừa tự cho Hoàng đế, đệ nhị thái tử.
Tác phong mạnh mẽ vang dội này gây nên dị nghị lập tức bị trấn áp, không có bất kỳ đường sống thương lượng nào.
Đến giờ, hai tháng đã qua.
Mặc Ngưng Sơ tỉnh dậy, bên cạnh giường trống trơn, chợt nhớ đến hôm nay là ngày Nạp Lan Lân gặp sứ giả các nước, trao đổi ngoại giao, hơn nữa còn là ngày giới thiệu thái tử.
Hai tháng nay, nàng không gặp cha, cũng không gặp mẹ, chiếu thư xuống liền đem" Ngưng phi" đày đi biên cương, khi đó nàng giả dạng làm tiểu thái giám phục vụ hắn đứng ở Kim Loan điện, nhìn cha mình dập đầu cảm ơn thiên ân vạn tạ, liền cực kỳ rối rắm, không biết đời này có phải mình gả nhầm người rồi hay không.
Ca ca sắp làm đám cưới, nàng còn không được gặp, coi như có gặp thì cũng chỉ có thể giả vờ là một ai đấy núp ở xa nhìn lại.
Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy cuộc sống thật là âm u.
Mà từ sau ngày đấy, Du Tử Tu luôn không có tinh thần, đờ đẫn ngồi một góc, không ăn không uống, cần có người ép buộc mới có thể ăn cơm, qua hai tháng, cả người gầy một vòng, rất đáng thương.
Nhưng quỷ dị chính là không thấy công tử Tịch, nam nhân quỷ dị mà lần gặp cuối cùng đã nói “Tiểu Sơ, ta muốn hôn nàng”, biến mất không thấy bóng dáng đâu, nhưng nàng nhớ rõ lúc hắn nói chỉ có mình nàng ở đấy, Thu Nguyệt cũng không ở đấy để mật báo, chuyện *** diệt khẩu cũng sẽ không xảy ra mới đúng. -_-|||
Trong hậu cung này, trừ Tử Uyển, "nữ chủ tử" có thể tùy ý hoạt động chỉ sợ cũng chỉ còn Thái hậu.
Tung tích mẹ đẻ Lân còn không rõ, đem hậu cung phân phát, duy nhất lưu lại một nữ nhân chính là Ninh thái hậu, cho bà một vòng tròn lớn, để bà có thể hoạt động khắp nơi, lúc này giám thị bà chặt chẽ, Lân muốn bày ra trò chơi mèo vờn chuột, khiến “con chuột” Ninh Thái hậu ép từng chút một đến khi điên thì thôi để cho Nạp Lan Ngôn nhìn một chút.
Mặc Ngưng Sơ đột nhiên cảm thấy, chuyện gì đều dưới quyền nắm giữ của Nạp Lan Lân đều dần dần có quy luật tiến về phía trước.
“Thiên tài” như nàng đây cũng không có cơ hội tham gia vào.
Cứ tiếp như thế, một ngày nào đó, nàng sẽ luân lạc đến cuộc sống giống như oán phụ khuê phòng, hàng ngày chỉ có mỗi việc chờ đợi trượng phu đi làm về. . . . . Quả nhiên là cuộc sống rất âm u a.
Mặc Ngưng Sơ không khỏi rùng mình một cái, từ trên giường bò dậy, tóc xõa ngổn ngang, nàng đang cởi sạch sẽ để đi về phía phòng tắm, còn buồn ngủ nên phải nhanh xuống nước thôi, bỗng nhiên chú ý thấy một nam nhân nhìn ngắm thích ý đứng đối diện! !
"A a a a! Chàng không phải là vào triều gặp sứ giả rồi sao?" Mặc Ngưng Sơ chỉ vào nam nhân vẫn thích ý quan sát đứng nguyên tại chỗ kia.
"Nhưng đã trở lại. "Nam nhân nhẹ nhàng cười nói: "Mặt trời lên cao, cuộc sống của nàng trôi qua thật thoải mái tự tại."
". . . . ."
"Chỉ là nàng đểthân thể *** không đề phòng như vậy xuất hiện trước mặt ta là muốn kiểm tra tính nhẫn nại của ta sao?"
". . . . ."
"Đến đây." Hắn cười ra lệnh.
Đến đấy mới đáng sợ.
Mặc Ngưng Sơ che bộ vị quan trọng khóc không ra nước mắt rụt lui về phía sau co lại, thời tiết nóng như vậy, cũng không có mặt trời, không có đồng hồ báo thức, nàng sao biết được mình ngủ một giấc đến trưa chứ. Nàng đang suy tính xem có nên mượn cớ rút lui, nàng không muốn cuộc sống vừa mới rời giường lại lập tức bị mệt nằm bẹp trên giường nữa đâu.
"Nàng không đến đây phải không?" Nạp Lan Lân híp mắt một cái. "Vậy ta đến là được rồi."
Mặc Ngưng Sơ rưng rưng ngoan ngoãn nhảy vào trong nước.
Một gáo nước trong vắt dội vào trên mặt của nàng, thắt lưng Mặc Ngưng Sơ truyền tới một sức lực, liền dễ dàng bị kéo quay trở lại.
"Gần đây nàng ngủ nhiều hơn so với bình thường." Ngón tay của hắn từ trên gò má của nàng trợt xuống xương quai xanh gầy yếu mà bóng loáng của nàng.
". . . . ." Chuyện này không phải là cần cảm tạ một vị bệ hạ đêm hôm sinh khí dồi dào khác thường ban tặng sao.
"Chẳng lẽ là sắp tới mùa đông rồi, gần đây Đại Hoa cũng không di chuyển mấy, cũng lười giống nàng. . . . ."
". . . . .!"
Quan trọng là —— Đại Hoa là một con rắn cực lớn vô cùng đẹp đẽ do người Tây Vực tiến cống
Nghe nói con rắn kia đặc biệt bổ dưỡng, Mặc Ngưng Sơ không chịu giết, liền khoanh một mảnh đất để nuôi nó .
"Trái đào nhỏ, nàng đang thầm oán ta sao?" Nạp Lan Lân mang vẻ mặt mỉm cười, chống một nửa đầu, lười biếng ngâm mình ở trong nước.
Gương mặt tuấn tú xinh đẹp đến nỗi cả người lẫn thần tiên đều phải ganh tị, động tác như vậy bày ra tư thái mê người, sợi tóc hòa tan ở trong nước, ướt chèm nhẹp.
Mặc Ngưng Sơ khó khăn di chuyển tầm mắt: ". . . . . Không, không phải." .
"Nàng như vậy là muốn trốn tránh ta sao?"
"Không, không dám. . . . ." -_-|||
"Vậy tại sao nàng không nhìn thẳng vào mắt ta?"
". . . . ." Ngươi thế này là muốn bức ta đến đường cùng sao!
Nàng cũng không dám nói, là bởi vì hắn quá lấp lánh mà khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!
Mặc Ngưng Sơ bối rối đưa mắt nhìn vào trong nước, lại không cẩn thận chạm phải một vị trí của vị bệ hạ đang ở trong nước, mặt "phụt" một cái đỏ hồng hết cả, rối loạn ngẩng đầu lên, lập tức lại đối mặt với một đôi mắt sáng ngời.
"Rõ ràng đã xem rất nhiều lần, còn xấu hổ như vậy à." Hắn cười.
". . . . ." Không phải da mặt tất cả mọi người đều dày như da mặt của ngươi.
"Nàng đã rất lâu không chủ động âu yếm với ta."
". . . . ." Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy.
"Lần nào cũng là ta chủ động, quả đào nhỏ này một chút bổn phận của thê tử duy nhất của ta cũng không làm được."
". . . . ."
Mặt Mặc Ngưng Sơ vì mấy chữ "thê tử duy nhất " mà đỏ hơn.
Hơi nước mờ mịt, lượn lờ giống như ở trong sương mù, lông mi khẽ run, sắc mặt hồng như trái đào, tiểu cô nương thướt tha duyên dáng đứng ở trong nước không ngừng hốt hoảng như chú nai nhỏ, khiến cổ họng Nạp Lan Lân khẽ giật giật, ánh mắt càng thêm sâu xa, nụ cười trên khóe môi càng sâu.
"Ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì nàng, chẳng lẽ nàng không nên cảm tạ ta sao?"
". . . . ." Cảm tạ ngươi đem "Ngưng phi" đến một nơi không có tên, một nơi đến cả cứt chim cũng không có, quang minh chính đại giấu nàng bên dưới này sao.
Mặc Ngưng Sơ vô cùng uất ức.
"Giấu nàng đi, lần này sẽ không ai có biện pháp đến gần nàng." Nạp Lan Lân cười vô tội.
". . . . . Nhưng, nhưng ngươi ngay cả người nha của ta cũng lừa gạt. . . . ." Đây là điều nho nhỏ Mặc Ngưng Sơ cảm thấy hối tiếc.
Lập thái tử, tiểu đệ Mặc Li của nàng trở thành bạn cùng học với thái tử, thậm chí có lúc nàng còn có thể nhìn thấy bọn họ ra vào ngự thư phòng (phòng sách trong hoàng cung), rõ ràng gần trong gang tấc, lại không có cách nào nói một câu, điều này khiến nàng hết sức rối rắm.
"Ít nhất, cũng nên thông báo với mấy huynh đệ và phụ thân mẫu thân. . . . ." Ngón tay Mặc Ngưng Sơ xoắn thành bánh quai chèo, thận trọng nhìn hắn, mặc dù khi Ma vương quyết định chuyện lớn, luôn luôn không ai có thể lường trước được, nhưng nàng vẫn hy vọng có thể thay đổi.
Nạp Lan Lân dừng một chút, giống như đang suy nghĩ về đề nghị của nàng, sức lực đặt ở trên eo nàng thu chặt, từ trên cao mỉm cười nhìn nàng: ". . . . . Vậy trước tiên nàng hãy hôn ta đã."
". . . . ."
". . . . . Không muốn sao?" Nạp Lan Lân có vẻ hết sức tiếc nuối.
Giống như nếu bỏ lỡ cơ hội này nàng cũng đừng mong còn có cơ hội nào khác thực hiện nguyện vọng.
Vì vậy Mặc Ngưng Sơ bị dụ dỗ mê hoặc.
Nàng chần chừ hướng lên phía trước, hướng tới gần đôi môi mỏng mềm ướt, nhẹ nhàng chạm một cái, rồi lập tức rụt trở về.
Không khí dừng lại mấy giây.
Nạp Lan Lân cười híp mắt nhìn nàng: ". . . . . Thế này cũng gọi hôn?"
". . . . .!"
"Nàng không có vươn đầu lưỡi, cũng không nghiêm túc, cho nên, không tính."
". . . . ."
Mặc Ngưng Sơ âm thầm dâng lên lệ nóng, nhắm ngay cái miệng ghê tởm của hắn hôn một cái, nhưng hắn thận trọng ngậm chặt lại, nàng thử vài cách, cũng không thể khiến môi hắn mở ra. Trong trí nhớ của nàng, thoáng một cái đã bị công thành đoạt đất vô cùng tự nhiên, nhưng tại sao lúc này lại hoàn toàn không thực hiện được với hắn.
"Chàng, chàng mở miệng ra."
Mặt của Mặc Ngưng Sơ đã đỏ nhừ.
Bả vai Nạp Lan Lân dường như nhịn không được rung rung, nụ cười trong mắt cơ hồ sắp bùng nổ, nhưng mà vẫn hết sức phối hợp khẽ mở môi ra.
Kỹ thuật của nàng không lưu loát cũng chẳng thuần thục, *** *** giống như chú mèo nhỏ, *** thơm tho khéo léo chớp mắt đưa vào đến một cái, liền lập tức muốn rút lui.
Nạp Lan Lân thở dài giữ chặt gáy nàng, cuốn lấy *** vừa đưa vào thăm dò của nàng.
Khuôn mặt đẹp nguy hiểm gần ngay gang tấc trước mặt nàng, mạnh mẽ càn quét cơ hồ sắp lấy đi tất cả hô hấp của nàng. Rõ ràng cũng cùng là một nụ hôn, nhưng hắn lại có sức mạnh có thể ςướק đoạt tất cả của nàng, hôn nàng nghiêng trời lệch đất, chỉ có thể phát ra *** rỉ rất nhỏ.
Sau lúc đôi môi rời đi, nàng vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt nhìn hắn, hơi nước ở chung quanh bay lên xoay tròn, cơ bắp của hắn cách một tầng hơi nước, mơ hồ như không thấy được.
Nàng dừng một chốc, thật vất vả để đầu óc thanh tỉnh lại, đang muốn mở miệng: "Chàng . . . ."
Đôi môi lại bị chặn lại
Hắn đang giữ gương mặt của nàng, vững vàng hôn lên cánh môi của nàng, chỉ cảm thấy thân thể trời đất quay cuồng, toàn bộ bị ép vào trong nước. Tiếng "ào ào" rất nhỏ vang lên, sống lưng của nàng đã chạm tới đáy áo được nước ấm ở đáy ao ngâm ấm, tiếng thở hồng hộc bốn phía bị nước tràn qua đỉnh đầu che mất, xung quanh mãnh liệt, lỗ tai không nghe rõ bất cứ cái gì, chỉ có cảm giác hô hấp nóng rực của hắn trên cánh môi là hết sức chân thật.
Lần này, nàng thật sự sẽ ૮ɦếƭ chìm rồi.
Nàng khóc không ra nước mắt cố gắng tìm kiếm chút không khí để hô hấp, hơi thở trên đôi môi hắn quấn chặt xung quanh nàng, giống như một loại dây leo, quấn chặt lấy mỗi một tấc của nàng, tay chân nàng luống cuống chỉ biết ôm chặt thân thể đang áp xuống của hắn, đang lúc hết đường thối lui lại có một vật cưng cứng chống đỡ nàng, sinh ra cảm giác rất lo lắng. Nhưng có thể ngừng được sao.
"Bành bạch!"
Bọt nước văng khắp nơi.
Ngay trước lúc nàng chỉ thiếu chút nữa mất mạng, hắn rốt cuộc "tốt bụng" kết thúc nụ hôn kia, lôi nàng lên, nhìn nàng không còn hơi sức nằm ở trên ***g *** của hắn, gương mặt trơn bóng đỏ bừng, cái miệng nhỏ đang ra sức thở, vẫn không quên "quan tâm đầy đủ" vuốt vuốt sống lưng nàng: "Ai bảo nàng quyến rũ ta?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc