Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 108

Tác giả: Chiêu Hạ

Toàn Thắng?
Du Tử Tu ngưng trọng nhìn hai người phía dưới, tay nắm chặt lại, giống như móng tay cùng lòng bàn tay liền nhau, khảm nhập vào, huyết nhục mơ hồ, nhưng ngay cả mình cũng không có phát giác.
"Chủ tử, nên rút lui."Trong đó một gã tử sĩ nhỏ giọng ở phía sau hắn nói.
Hải Đường cũng đã sắp điên rồi, nàng bụm mặt, thất thanh thét chói tai:"Ta muốn giết nha đầu kia! ! Ta muốn giết nàng! ! !"
"Ngươi muốn giết ta? Cũng không nhìn một chút người phía sau ta có đồng ý hay không."Mặc Ngưng Sơ ỷ vào vị núi dựa cường đại phía sau mình, nói chuyện cũng càng phát ra chọc tức: "Chúng ta một vật đổi lại một vật, rất công bằng."
Hải Đường nghiêng đi thân, nước mắt giọt lớn giọt lớn rơi xuống, ai oán nhìn Du Tử Tu:". . . . . Tử Tu. . . . ."
Nhưng vừa vặn lại chạm vào ánh mắt của hắn, nàng vừa hoàn toàn tuyệt vọng cùng hỏng mất, ánh mắt chuyên chú như vậy, như một cây gai xuyên thấu đáy lòng của nàng, một khắc đó thần trí của nàng sụp đổ, giọng nàng đột nhiên cất cao, kêu to: "Du Tử Tu, đó là địch nhân của ngươi!!! Nhiều năm như vậy, là ai vẫn cùng ngươi? Là ai vẫn trợ giúp ngươi? ! ! ! Là ta! ! ! Là ta! ! ! !"
Nàng thống hận bộ dáng quyến luyến như cũ của Du Tử Tu, thống hận tới cực điểm! Giống như hắn làm nhiều như vậy, cũng là vì nữ nhân kia, từ đầu tới đuôi, cũng chưa từng có nhìn qua mình, giống như lại nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn vì Mặc Ngưng Sơ, thiếu chút nữa đem mình đuổi ra khỏi Rừng Hoa Đào.
Nàng ở ngoài Rừng Hoa Đào quỳ hồi lâu, khóc hồi lâu, cơ hồ cũng nhanh muốn ૮ɦếƭ đi, mới để cho hắn nguyện ý đem mình lưu lại, mà chính là loại sỉ nhục này, đau như vậy, nào có ai biết?
Nàng thét chói tai giống như là *** chất vấn, hoặc như là ở cầu khẩn.
Hải Đường chấp nhất là Mặc Ngưng Sơ cũng cảm thấy bội phục, nàng làm không được , Hải Đường làm được.
Vì một nam nhân, dùng hết tất cả thủ đoạn, ngay cả mình cũng bồi đi vào. Hải Đường không để ý hậu quả tranh đoạt tất cả, hôm nay ước chừng cho là sắp đã được như nguyện, đáng tiếc lại bị mình cắt đứt rất nhiều lần, dự đoán, nàng cũng là hận mình hận đến trong xương .
Mặc Ngưng Sơ trầm thống nhíu mày: "Nếu là ngươi nguyện ý cho ta giải dược cổ độc, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, thậm chí, chỉ cần hắn nguyện ý buông tha tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ta tha các ngươi đi. . . . ."
Ngang hông lập tức bị nhéo một cái, Nạp Lan Lân nhỏ mọn trừng nàng, lệ khí trong mắt hắn còn chưa tan hết, mới vừa rồi bọn họ bày trận đem mình giam ở bên trong, cỗ tức giận này còn chưa bình phục, tại sao là nói thả liền thả? .
"Không! ! !" Hải Đường nhưng lại nghiến răng nghiến lợi:"Ta không cần ngươi đồng tình, thả chúng ta đi? Các ngươi tốt nhất là lo lắng một phen tình cảnh của chính các ngươi!!!!"
Nàng tiến lên một bước, cơ hồ là mang theo quyết tuyệt đồng quy vu tận, từ trong lòng *** móc ra một cái hộp nhỏ, cũng là ở một khắc đó, bị Du Tử Tu ngăn trở.
"Ngưng Sơ, ngươi cho ta giải dược, ta nguyện ý cùng ngươi đổi lại."
Sắc mặt hắn nặng nề nhẹ nhàng câu lên một nụ cười khổ:"Hải Đường, ngươi nói rất đúng, nhiều năm như vậy, người cùng ta, vẫn là ngươi, người thật xin lỗi ngươi, là ta. . . . . Xin lỗi."
Hải Đường sửng sốt, sau khi những lời đó vang lên ở bên tai, nàng thậm chí cho là mình lại nghe thấy ảo giác. Du Tử Tu lại đem nàng kéo về phía sau, đem cái hộp nhỏ này thu vào: "Cái này quá nguy hiểm, ngươi đừng ***ng, ngươi cho nàng giải dược, về phần thứ gì thuộc về ta, ta một phần cũng sẽ không cho, mà không thuộc về ta. . . . ." Hắn cuối cùng nhìn Mặc Ngưng Sơ một cái, cùng với Nạp Lan Lân ôm nàng thật chặt trong ***, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ khe hở hắn có thể nhúng tay vào, giống như là thiếu niên chờ đợi, đã sớm theo năm tháng trôi qua không nhìn thấy dấu vết, ngay cả chút ký ức tốt đẹp, cũng dần dần bắt đầu rữa nát biến chất, hắn rất sợ, đến cuối cùng, bọn họ sẽ đem cái gì cũng không phải.
Hắn dừng một chút, mâu sắc trầm xuống:"Thứ không thuộc về ta, tóm lại không thuộc về ta, ta tranh giành tới không có chút ý nghĩa nào, hôm nay có thể chế phục đối phương hay không, bằng bản lãnh, ta sẽ không để cho hắn một phần, hắn cũng đừng muốn từ chỗ này của ta chiếm được tiện nghi, hôm nay, chỉ mong trả lại một cái công đạo cho mẫu thân, còn có. . . . . Trả lại ngươi một danh phận."
Hải Đường không thể tin cứng ngắc ở đó, nước mắt lướt qua gương mặt sưng đỏ của nàng, nhưng nàng lại không chút nào cảm giác được đau đớn.
Nàng chỉ cảm thấy, giống như là đang nằm mơ, cảm giác không hề chân thật.
"Đi."Du Tử Tu đưa tay vuốt vuốt tóc Hải Đường, giọng nói mềm mại xuống tới.
Hải Đường cuối cùng khóc, nước mắt như giàn giụa, giống như một đứa nhỏ bất lực.
Mặc Ngưng Sơ phát hiện mình tựa hồ thúc đẩy một chuyện tốt, nếu như vào sâu hơn một chút, dụ dỗ hai người kia giơ tay đầu hàng, không phế người nào, này chuyện còn lại là có th giải quyết tốt.
Nạp Lan Lân không khỏi ôm ôm nàng:"Ngươi chính là quá thiện lương, quá ngây thơ, Quả Đào ngu ngốc."
". . . . ." Chẳng lẽ không thể ở một khắc trọng yếu ý nghĩa như vậy nói tốt hơn nói sao? Giải quyết tình địch vừa giải quyết giải dược, khen một cái sẽ ૮ɦếƭ người sao? -_-|||
Hải Đường đã từ trên nóc nhà nhảy xuống, cầm trong tay ra một chồng đồ, nói:"Dựa theo cách điều chế thuốc trên này, liền có thể đuổi cổ độc trên người mẫu thân hắn, bất quá, về phần các ngươi có thể tìm được nữ nhân kia hay không, lại phải xem năng lực của các ngươi.
Mặc Ngưng Sơ cũng từ trong *** Nạp Lan Lân đi ra, giả bộ từ trong lòng *** móc ra dược hoàn, nói: "Ngươi ngâm nước uống, hai ngày sau, cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì."
Hải Đường hừ lạnh một tiếng, tính tình vẫn lớn muốn ૮ɦếƭ, bất quá, nhưng không có giương cung bạt kiếm như lúc trước, hai người càng đến càng gần, đang muốn trao đổi giải dược, lại đột nhiên, một tiếng vang bén nhọn phá vỡ bóng đêm vốn là yên tĩnh, mang theo ánh lửa sáng ngời, mãnh liệt mà đến! ! ! ! !
Nạp Lan Lân sửng sốt, đã tay mắt lanh lẹ đem Mặc Ngưng Sơ bắt trở về trong ***, xoay người vừa chuyển , đã đem Mặc Ngưng Sơ kéo đến chỗ tối! ! !
Này hẳn là mưa tên hỏa tiễn cùng độc tiễn cùng nhau trút xuống!!!!!
Chỗ này là trên sườn núi, rất bí mật, cũng là hết sức dễ dàng bị địch nhân phục kích ở đỉnh núi, đầu tên sáng rực này giống như như dự mưu, chờ đợi một khắc bọn họ buông lỏng cảnh giác nhất, chi chít bay vụt mà đến! ! !
Hải Đường cũng là ngẩn ra, vừa vặn là hành động quá trễ, một chồng giấy trên tay bị một mũi hỏa tiễn bắn trúng, lập tức bốc cháy lên, ánh lửa thổi quét qua, đốt không dư thừa một chút.
Một tòa sân bên cạnh bị hỏa tiễn tập kích, bắt đầu chậm rãi thiêu đốt, nơi này có lẽ ở một khắc sau, sẽ triệt để biến thành một biển lửa.
Nàng cũng muốn lập tức đi trốn, nhưng cước bộ bỗng nhiên trở nên rất nặng rất nặng, bộ *** có cỗ đau đớn kịch liệt thật nhanh lan tràn ra, nàng mờ mịt cúi đầu nhìn một chút,"Tí tách" một tiếng, một giọt máu đen nhánh từ trên mũi tên bén nhọn rơi xuống, rơi vào trong lòng bàn tay của nàng.
Bên tai ✓út qua một mũi tên khác, nhưng nàng lại không cách nào trốn, nàng há miệng, tiếng nói khàn khàn cái gì cũng nói không ra.
"Hải Đường!!" Một tiếng hét to truyền đến từ trên đỉnh đầu, mà ngay giây phút sau nàng đã rơi vào vòm *** ấm áp của một người, nàng mong đợi cái ôm này đã quá lâu, nhưng ngay lúc này lại không cách nào vui nổi.
Gương mặt người kia hầu như lúc nào cũng vậy, luôn có cảm giác mơ hồ, nàng muốn đưa tay lên sờ, nhưng thân thể lại như bị người khác rút cạn sức lực, không thể nâng dậy được. Nàng muốn gọi tên hắn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, là khàn khàn đáng sợ.
Trước mắt chợt tối tăm, không còn nhìn thấy gì nữa.
"Dừng lại!! Tất cả các ngươi đều dừng lại!!!!" Du Tử Tu ôm Hải Đường yếu đuối điên cuồng ra lệnh, nhưng những mũi tên kia lại không dừng lại chút nào, vẫn ào ạt bắn về phía này, ám vệ liều ૮ɦếƭ bảo vệ Du Tử Tu, mà kiếm trong tay Nạp Lan Lân chợt lóe, chém đứt toàn bộ mũi tên bay đến!
"Đáng ૮ɦếƭ! ! ! !" Mặc Ngưng Sơ hét ầm lên: "Thu Nguyệt sao vẫn còn chưa đến?!"
Vừa dứt lời, phía giữa sườn núi liền truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, mưa tên bỗng chốc bắt đầu chậm lại, thậm chí bắt đầu có chỗ dừng hẳn lại, Nạp Lan Lân híp mắt nhìn một loạt biến hóa này, dĩ nhiên không bỏ qua, mũi tên châm lửa làm sáng rực cả nửa bầu trời đang giết địch nhanh như chớp kia đều là thuộc về quân đội riêng của hắn.
Mà trong đó có một tên nhảy lên lợi hại nhất, chính là chỉ tên " yêu quái" đang được nhắc đến.
Mưa tên rốt cuộc dừng lại, bởi vì ngăn cản kịp thời nên nơi này chỉ bị thiêu cháy một tòa.
Mặc Ngưng Sơ ngẩn ngơ, ánh mắt chạm đến Du Tử Tu đang ôm chặt Hải Đường, lập tức nhảy thật nhanh từ trong *** Nạp Lan Lân xuống, đến bên cạnh hắn, thay Hải Đường kiểm tra vết thương, đôi tay run run bắt đầu cầm máu cho nàng ấy, kể cả dùng ngâm châm cũng không cách nào làm cho nàng dễ chịu hơn.
Trong mưa tên Hải Đường không tốt số bằng cô, bên cạnh Hải Đường không có ai có thể kịp lúc bảo vệ nàng như Nạp Lan Lân, bản thân cũng không có võ công đủ tốt để có thể tránh nhưng mũi tên hung mãnh kia ——
Nàng bị trúng một tên, trên đầu mũi tên có độc, môi của nàng sớm đã đen.
"Ta, ta nhất định có thể cứu nàng! !" Mặc Ngưng Sơ hốt hoảng đổ mọi thứ trong túi mình ra đất, các bình lớn nhỏ nằm lộn xộn trên đất, lục trong đống đấy nàng tìm được một bình, lấy ra một viên thuốc *** miệng Hải Đường, nhưng nàng ấy không nuốt được lại nôn ra.
"Ngươi đút nàng!" Thanh âm Mặc Ngưng Sơ khẽ run,"Không thể dùng miệng, làm như vậy sẽ chỉ làm cho ngươi cũng trúng độc, dùng nội lực khiến nàng nuốt xuống, nhanh! ! !"
Du Tử Tu lập tức làm theo, Mặc Ngưng Sơ giận mình mang theo không nhiều đồ, dụng cụ thanh độc cũng không mang, lại không có nhiều đồ giải độc, nàng nhìn nữ nhân trước mắt, lúc trước từng hung hãn bới móc mình nay lại an tĩnh nằm trên mặt đất, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Nhưng dấu hiệu sinh mệnh nàng càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, ít đến mức nàng gần như không bắt được.
"Tiểu chủ tử! ! !" Tiếng gọi to đấy chắc là thanh âm Thu Nguyệt, hắn hả hê nhảy xuống từ lưng chừng núi, may mắn hắn mang người đến kịp lúc, bao vây đám người, bọ ngựa bắt ve, quả nhiên Tiểu chủ tử tính toán rất chính xác: "Tiểu chủ tử, bên ngoài bắt được mấy tên đặc phái viên và quân úy, quân đội đến đã bao vây nơi này, tất cả binh địch chạy trốn đã đầu hàng, chỉ là không tìm thấy Cửu vương gia, ta đã sai người lùng bắt chung quanh, Thường Tự đã trấn giữ Hoàng Thành, hắn trốn không thoát. . . . ."
Tiếng nói lại tạm ngừng.
Mặc Ngưng Sơ đang nửa quỳ trước một nữ nhân, trong tay nắm cổ tay nàng ấy, sắc mặt tái nhợt.
"Đi thôi."
Nạp Lan Lân rũ xuống con mắt, nắm tay nàng kéo về phía mình, nàng giãy giụa, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, để cho nàng an tĩnh nằm trong *** hắn.
Mà cô gái kia cũng an tĩnh nằm trong *** nam nhân mà nàng yêu đã nhiều năm, chờ mong hy vọng nàng mở mắt, đáng tiếc nàng lại không thể nhìn thấy.
Trước đó ngón tay Hải Đường giật giật khó khăn, Du Tử Tu lập tức nắm chặt, nhưng kia cũng là cử động cuối cùng trong cuộc đời nàng, cố gắng liều mạng, cuối cùng đi được vào đáy lòng hắn.
"Bọn họ buông tha ngươi, cho nên bây giờ ngươi không còn gì để tranh với ta." Thanh âm hờ hững của Nạp Lan Lân lướt qua tai Du Tử Tu, mang theo điểm tàn khốc, lại mang theo chút đồng tình, nhưng không có chế nhạo, cũng không có giễu cợt.
Hắn ôm Mặc Ngưng Sơ, chậm rãi đi ra ngoài, ấn chặt đầu nàng vào *** mình, không cho nàng có cơ hội nhìn về phía nam nhân kia.
"Nàng yên tâm, ta sẽ không giết hắn."Nạp Lan Lân nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mặc Ngưng Sơ, ôm thân thể khẽ run của nàng chặt hơn: "Nữ nhân kia ૮ɦếƭ không phải là lỗi của nàng. . . . ."
Tên như châu chấu, ai cũng không ngăn cản được.
Có lẽ đây chính là số mạng.
Du Tử Tu ngồi tại chỗ rất lâu, trong *** ôm Hải Đường đã mất đi hơi thở, một phút trước, nàng còn bởi vì lời hắn nói mà khóc như mưa, nhưng bây giờ, máu tươi đã thấm ướt xiêm y của nàng, mũi tên khiến người ta rét lạnh đâm xuyên qua cơ thể nàng.
Hắn trước cảm thấy con gái nên khéo léo đáng yêu, mà không phải hung mãnh dã man.
Nhưng hôm nay, hắn không thể lại nhìn thấy bộ dáng nữ tử này ngang ngược ương ngạnh như trước nữa.
Hắn từng oán nàng, bởi vì nàng bỗng nhiên xen ngang khiến Mặc Ngưng Sơ bắt đầu rời đi hắn, nhưng nàng từ lúc bắt đầu đến giờ mãi bên cạnh hắn, không xa không rời.
Đã quá muộn. Là lỗi của hắn, vì sao hắn không nhìn rõ từ sớm chứ, bị ghen tỵ che mờ tâm trí, bị thù hận lấy đi tâm hồn. . . . .
Nhớ từ lúc bắt đầu, nàng vẫn truy đuổi phía sau hắn, đáng tiếc, hai mắt của hắn vẫn nhìn quá xa, mà chưa bao giờ xoay người, dừng lại đợi nàng, hôm nay, nàng lại giống như con diều đứt dây, không thể nắm giữa lại.
. . . . . Không. . . . .
. . . . . Nàng còn chưa rời đi. . . . .
Du Tử Tu ôm chặt cô gái trong ***, máu tươi từ thân thể nàng chảy ra, mặc hắn giữ chặt vết thương như thế nào cũng không thể ngăn cản chất lỏng ấm nóng kia chảy qua kẽ tay hắn, nhuộm đỏ cả vùng đất.
. . . . . Thật xin lỗi, đều là sai lầm của ta.
. . . . . Thật xin lỗi.
Gió thu thồi từng cơn, cuốn theo tro bụi xung quanh, cũng mang theo từng giọt bi thương của hắn.
Những giọt nước lạnh giá, trong suốt rơi trên khuôn mặt đã lạnh lẽo của Hải Đường, cô tịch mà thê lương.
Chiến lợi phẩm rất phong phú.
Trừ Nạp Lan Ngôn, còn bắt được mấy tên thám tử cùng các mưu đồ bí mật, trọng điểm còn có Du Tử Du, hắn cùng ảnh vệ của mình Phượng Minh cùng nhau bị nhốt trong thiên lao, công tử Tịch bị giam lỏng tại nơi mà Mặc Ngưng Sơ không biết.
Thái Khanh phủ tìm được chứng cớ đủ để chứng minh Mặc gia bị oan uổng, Nạp Lan Ngôn bị truy nã cả nước, Mặc Lưu Vân có sổ sách chứng minh Thái Khanh phủ liên quan đến việc gài tang vật, mà hắn chỉ bị phán định tội danh bao che, cắt chức quan, lĩnh một trăm gậy ở Hình bộ liền bị đuổi về nhà, cấm túc một tháng.
Xét thấy Mặc gia có hai người con trai dính líu tội quá sâu, con trai thứ hai vẫn chưa trở về từ loạn quân, chức Tể tướng tạm thời bị miễn, có Cửu Môn Đề Đốc tạm thời điều tra. Trưởng tử Mặc gia phục hồi nguyên chức, làm tại thường lục viện viện sĩ, trông coi văn sử. Vụ án Thái Khanh phủ, từ Hộ bộ thượng thư đi xuống, phàm là dính líu, đều nhốt vào ngục tù, Đế Vương cải tổ triều đình, thực lực tích tụ đã lâu rốt cuộc bộc phát, qua nhiều năm như vậy, thế lực hắn âm thầm bồi dưỡng mới bắt đầu từng bước từng bước thay thế những thứ cũ kỹ kia, quan lại cổ hủ cũ kỹ, tự họ đã chứng thực một phần chính sách trên, ngay cả các châu phủ, thành trấn, thôn xóm cũng không có một tia sơ sót. Lại trị, thuế trị, thủy trị, các điều lệ đã sớm lạc hậu, hôm nay chỉ dùng một ít đã chứng minh được những điều trên là chính xác.
(lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa, thủy trị: các chính sách về đê điều, sông nước)
Sau thay đổi, trên triều đình sáng sủa hẳn lên, mỗi một bước đi đều được suy nghĩ chu toàn, nếu không phải chuẩn bị trong lâu dài thì không thể làm được đến trình độ này.
Điều lệnh tiết kiệm mua bán ban bố lần nữa, cường binh thủ vệ, bởi vì bị nắm giữ nhược điểm, lực cải tổ của Xuyên Hạ lại quá cường đại nên các nươc láng giềng rất kiêng kị, tạm thời buông tâm tư xâm lược, chuyển sang tư thế ngồi quan sát.
Mà thế lực Thập nhị vương gia di chuyển đến đông bắc, chiếm cứ một dãy bình nguyên sườn núi Bạch Thọ Lộc, nơi đây thế hiểm trở, dễ thủ khó công, nhìn ra được, âm thầm nuôi lòng mưu phản đã lâu, nếu là cử binh cùng chinh phạt, nhất định ảnh hưởng đến dân chúng trong thành trì, Hoang đế Xuyên Hạ trạch tâm nhân hậu, không muốn dân chúng vô tội vất vả, chỉ phái binh tới giằng co lẫn nhau, tìm kiếm thời cơ công phá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc