Tiếu Vong Thụ - Chương 36

Tác giả: Thị Kim

NHIỄM DIỆP TINH QUÂN
Tôi gạch đường thứ bốn trăm ba mươi bảy lên, sau đó ra khỏi lều, đến bên bờ đầm. Tôi thổi một nắm tuyết trong tay, tan dần trong đầm, lẩm bẩm: “Long Thất, sao chàng không tưới nước chung tình cho em sớm một chút chứ.”
“Xin hỏi, ở đây là Hàn đầm phải không?” Bỗng có giọng nói vang lên từ đằng sau yên tĩnh không tiếng động. Tôi giật nảy mình quay đầu lại, một nam tử trẻ tuổi đang đứng trước nhà tranh, khuôn mặt tuấn tú, tựa hồ có chút tiên khí. Tôi gật đầu, rất tò mò, nơi Hàn đầm này, ngay cả chim cũng không thấy một con, anh ta, chẳng lẽ là anh trai của Long Thất?
Nếu là ngày trước, có lẽ tôi sẽ làm phiền mà hỏi một câu, anh là ai, bây giờ lại lười. Tôi vào trong nhà, mặc anh ta đứng trong tuyết.
Anh ta đứng ngoài nhà tranh, nhìn Hàn đầm, nói: “Tôi là bạn của Long Thất, tới thăm cậu ấy.”
“Anh tới thăm chàng cũng vô ích, chàng bị ngốt ở trong, không nghe anh nói, cũng không thấy anh tới. Nếu tiện, xin hãy để lại danh tín, sau này tôi sẽ chuyển lời với chàng.”
“Tôi là Nhiễm Diệp tinh quân, cũng vừa nghe chuyện của Thất vương tử.” Anh ta xoay người, nhìn tôi. Tôi bất ngờ phát hiện ra, tiên khí quanh người anh ta khiến bông tuyết lượn lờ xung quanh, trông lẻ loi cô độc, tịch mịch, vắng vẻ lạnh lẽo xiết bao.
Tôi không biết Long Thất còn có một người bạn như vậy. Thấy anh là bạn của Long Thất, tôi cũng mời vào nhà. Anh ta ngồi xuống, nhìn một vòng quanh nhà tranh, trong mắt có vẻ gì khó hiểu. Tôi nghĩ, có lẽ vì anh cho rằng nhà tranh này quá thô sơ.
“Em, vẫn ở đây suốt à?”
“Vâng, Thất vương tử vì tôi mà chịu phạt, tôi lại đành trơ mắt nhìn mà chẳng thể làm được gì, đành ở đây chịu lạnh cùng chàng, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.”
Anh nhìn tuyết rơi bên ngoài, như đang nói với mình: “Em chịu khổ vậy cũng không giúp cậu ấy bớt khổ hơn, cần gì phải thế.”
Anh ta nói cũng đúng, chỉ là tôi không thể chịu được, anh ta không phải tôi, không thể hiểu trong lòng tôi nghĩ gì. Tôi không biết nói gì với anh ta nữa, chỉ trông anh ta mau rời đi.
“Tôi, cũng chịu ơn của Long Thất.” Anh thấp giọng thầm thì.
Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ anh ta đã là gì gì đó tinh quân rồi, đáng lẽ đang nở mày nở mặt trên thiên đình mới đúng, không ngờ có lúc cần Long Thất giúp đỡ. Xem ra mặc kệ là người phàm hay thần tiên đều có lúc gặp xui xẻo.
Anh nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, bảo: “Tôi sẽ trở về nghĩ cách, có thể sẽ giúp được.”
Ngọn lửa trong lòng bỗng bùng lên, kích động hỏi: “Anh có thể nghĩ ra cách gì à? Nếu có thể giúp chàng ra khỏi Hàn đầm, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh.”
Anh ta đứng dậy ra khỏi nhà tranh, không quay đầu lại, nói: “Tôi chỉ muốn trả lại ân tình cho cậu ấy, không cần em báo đáp.”
Tôi nhìn bóng anh chầm chậm rời đi, trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn, nếu anh ta đã nói vậy, hẳn là có cách.
Tôi lại gạch nét thứ ba trăm bảy mươi bảy lên, anh ta vẫn chưa tới. Tôi vừa lo lắng lại tự an ủi bản thân. Anh ta là tinh quân, chắc hẳn sẽ không nuốt lời. Còn anh ta có quên mất hay không thì cũng chẳng biết được. Tôi sốt ruột lo lắng cả đêm không thể yên giấc, nhưng cũng chẳng biết tìm anh ta ở đâu, chỉ đành khổ sở ngóng chờ.
Tôi vạch đường thứ chín mươi ba, cuối cùng anh ta cũng cưỡi mây đi tới, tay ôm một bếp tử kim.
Anh ta bước xuống đám mây, đi vào nhà tranh, nói: “Cách này, em hãy thử một lần, có điều phải mất rất nhiều thời gian mới thành công.”
Tôi không khách sáo, hỏi thẳng: “Cách gì?”
Anh ta đặt bếp lò vào trong tay tôi, nói: “Tôi đến xin một ít tam vị chân hỏa ở chỗ Thái thượng lão quân, nước lửa trái ngược, nếu em đặt nó vào trong đầm, vận công hằng ngày để giữ lửa, sẽ có ngày đun cạn nước trong Hàn đầm. Phù chú Long vương cũng mất hiệu nghiệm.”
Tôi rất vui, sau đó lại lo lắng thay anh ta: “Anh không sợ Long vương trách sao?”
Anh ta xoay người sang nơi khác, nói: “Long thất là con trai ông ấy, dù biết em đun nước, cũng chỉ nhắm một con mở một con giả vờ không biết mà thôi. Ông ấy phạt Long Thất, thật ra cũng cũng vì phục chúng. Long quân một biển, chẳng hề dễ làm.”
Tôi thầm cảm thán trong lòng, vị tinh quân này đúng là người có lòng tốt, quan hệ rộng, có nhiều biện pháp.
Tôi ôm bếp tử kim đến bên Hàn đầm, hơi lo lắng không biết nên sử dụng tam vị chân hỏa này thế nào. Tôi quay đầu lại nhìn Nhiễm Diệp tinh quân, vẻ mặt xin nhờ giúp đỡ. Anh ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì, có vẻ thất thần.
Tôi gọi anh ta một tiếng, anh ta đi tới, lấy ngọn lửa ra, ném vào giữa đầm, quả thật lửa không tắt. Anh ta nhìn ngọn lửa, vẽ một bùa chú vào tay tôi, nói: “Em chỉ cần vận công để giữ lửa, nhất định không được dừng.”
Tôi gật đầu, xòe tay, thế là lửa càng bùng cháy mãnh liệt. Tôi thích thú trong bụng, không ngủ không nghỉ là có thể giúp Long Thất mau chóng thoát ra, đây là ơn huệ to lớn ông trời ban cho tôi.
HOÀN TRẢ
Tôi không ngờ, chuyện này nói thì dễ mà làm thật khó. Không ngủ không nghỉ vận công đốt tam vị chân hỏa không phải dễ dàng. Chỉ là tôi nhìn thấy hơi nước bốc lên từ Hàn đầm, làm bông tuyết tan hết, thấy cực kì vui vẻ, hi vọng ngập tràn.
Đến ngày thứ ba, chân tôi cứng ngắc, tôi dậm dậm chân, thấy bóng người quen quen bước từ ᴆụn mây xuống, anh ta cười hì hì, đi tới hỏi: “Cô là Hợp Hoan đúng không?” Tôi ngẩn người, không biết tại sao cha A Hoàng lại đến đây. Anh ta vẫn cười hòa nhã, niệm một quyết lên tam vị chân hỏa, khiến lửa bùng mạnh hơn nhiều lần. Tôi thán phục: “Pháp lực của anh thật vô biên, có điều sao anh biết chuyện này, có phải Long vương cũng biết rồi không?”
Anh ta cười hì hì: “Đương nhiên phải giấu ông ấy rồi. Nhiễm Diệp tinh quân nói với San San, bảo cô ấy tới giúp cô một tay. Nhưng cô ấy đang có mang, sao tôi để cô ấy đến đây làm chuyện này được, thế là tự đến.” Anh ta quả thật cam tâm tình nguyện bị bắt nạt, còn cảm thấy vui vẻ nữa chứ.
“Cô nghỉ một chút đi.” Anh ta đúng là người tốt. Tôi buông cánh tay tê dại vào trong nhà tranh ngồi nghỉ.
Không bao lâu sau, bên ngoài nghe tiếng vang vang: “Cha, con đến rồi…”
Sau đó cục thịt viên rớt xuống từ đám mây, suýt nữa bốn chân chạm đất, mẹ bé con giữ tay áo kịp thời, sau đó mởi thả ra. Có thể thấy cả nhà bé con đều có mặt.
Tôi vội vàng bước từ nhà tranh ra đón, cảm kích không nói nên lời San San. Nếu không phải nhờ cô ấy, bây giờ tôi vẫn chẳng biết gì, cũng sẽ không có cách nào giúp Long Thất mau chóng thoát khỏi khổ sở.
San San chưa nói với tôi thì cục thịt viên đã lăn tới, sau đó ʍúŧ tay nói: “Thì ra cô là cây, lúc trước cháu muốn lấy cô về làm vợ, nhưng hôm qua cháu nghe mẹ kể rồi, cô là người của cậu, cô nói đi, cô thích cậu hay thích cháu?”
Tôi bị chấn kinh không nói nên lời, bé con lại tiếp: “Cô xem nè, có phải cháu đã gầy được một chút không, sau này chắc chắn sẽ bảnh hơn cậu cháu nữa, cô phải suy nghĩ cho kĩ, đừng để sau này hối hận!”
Tôi cố nhịn cười, ngồi xổm xuống rồi nói: “Cháu đừng gấp, cháu nhỏ như vậy không thể có vợ đâu.”
“Cậu cháu nói, phải ra tay trước mới có lợi, nếu cứ kì kèo mè nheo sẽ bị người ta ςướק mấy.” Bé con tròn mắt, nói cực kì nghiêm túc.
San San và tôi nhìn nhau không nói nên lời, sau đó quay qua Hàn đầm, Long Thất dạy dỗ thế đấy!
A Hoàng thấy tôi không để ý tới có vẻ bất mãn, sau đó chạy đến bên cha, cha bé đang bận, đương nhiên không rảnh để ý đến, thế là bé con quay lại tìm tôi, rầu rĩ nói: “Chơi ở đây chẳng vui chút nào. Cháu muốn về nhà.”
San San đến bên xoa đầu bé con, đưa tay biến căn nhà tranh của tôi thành một tòa cung điện. Lộng lẫy nguy nga rất giống phong cách của Long cung. A Hoàng vui vẻ reo lên, chạy vọt vào.
Tôi thở dài trong bụng, tôi vốn muốn dựng một căn nhà tranh sơ sài, để cùng đồng cam cộng khổ với Long Thất, thế mà bị San San nhấc tay một cái phế mất. Thôi kệ, sao cô ấy hiểu được tấm lòng này của tôi được.
Có một nhà A Hoàng cưỡi mây tới tương trợ, mỗi ngày trôi qua nhẹ nhàng hơn nhiều. Hàn đầm cạn dần mỗi ngày, khiến tôi cảm thấy vui vẻ muôn phần. Có điều, tôi vẫn biến tòa cung điện nguy nga của San San thành nhà tranh, trừ khi quá mệt mỏi không chịu được nữa, tôi không dễ dàng để cha A Hoàng giúp thay, anh đã làm rất nhiều cho tôi, đây là lúc để tôi trả lại.
Trong thời gian đó, thi thoảng Nhiễm Diệp tinh quân cũng có đến, anh ta cũng như Kiến Mộc vậy, trầm mặc ít nói. Mỗi lần tới đều đứng lẳng lặng một bên, nhìn Hàn đầm, sau đó đáp mây bay mất. Tính ra mà nói, vẻ điềm đạm xa xăm của anh ta quả rất giống một vị thần tiên chân chính, còn Long Thất và cả nhà A Hoàng thì như người phàm sống cuộc đời náo nhiệt vui vẻ.
Hôm đấy, cha A Hoàng vừa thay thế cho tôi, San San liền vội vàng chạy tới, nói: “Phụ vương muốn tôi đến Đông Hải một chuyến!” Thần tình cô bối rối, gương mặt thấp thỏm lo âu. Trong lòng tôi cũng trầm đi, cũng ngay ngáy không yên, nhưng chỉ biết an ủi: “Công chúa, cô đừng có vẻ chột dạ như thế, cũng có thể vì chuyện khác.”
“Tám chín phần là vì chuyện này, Phụ vương biết tôi đang có mang, nếu là chuyện nhỏ thì sẽ không gọi tôi đi rồi.”
Dù có lo lắng cũng chẳng thể làm gì, San san vẫn cưỡi mây bay đi. Còn tôi ở trong nhà tranh tiếp tục lo lắng không yên.
Không ngờ, hôm nay Nhiễm Diệp tinh quân cũng tới. Trong lòng tôi rất lo, chỉ muốn tìm người để giãi bày, thấy anh thì cũng không khách sáo nữa. Anh ta nghe xong cũng cười nhẹ: “Nếu tức giận thật thì sao còn gọi San San, chỉ sợ đã tự mình tới rồi.” Câu này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
“Anh là bạn tốt của Long Thất, tại sao tôi chưa từng gặp qua anh lần nào.”
“Mấy trăm năm nay, tôi…” Anh ta dừng lại, nhìn tuyết bay ngoài trời, tôi đợi hồi lâu cũng quên mất mình muốn hỏi cái gì, anh ta mới nói tiếp: “Mấy trăm nay tôi luân hồi ở nhân thế, chưa đến Long cung bao giờ, đương nhiên em cũng chưa từng gặp tôi rồi.”
“Thần tiên các anh cũng luân hồi ở nhân gian sao?”
“Tôi, đã từng sai lầm.”
“Vậy, Long Thất giúp anh khi đang chịu tội ở trần gian à, phải không?”
“Cậu ta không giúp tôi ở trần gian. Tôi cảm tạ Long Thất cũng không vì chuyện này.” Anh ta nói xong, lại đi ngắm tuyết.
Kệ đi, tính tình của thần tiên kì cục lắm, tôi còn phải đi thay cha A Hoàng nữa, cười nhạt với anh ta, tôi đi khỏi nhà tranh, tuyết rơi xuống người có cảm giác lạnh thấu xương. Tôi nghĩ tới San San, cô thường xuyên tới đây, cha của A Hoàng liền chuẩn bị một áo khoác lông phượng cho cô, quấn kĩ cô không phải chịu tí gió nào, chỉ lộ ra gương mặt mũm mĩm xinh xắn ngọt ngào, khiến người ngoài thật hâm mộ. Nếu Long Thất cũng ở cạnh tôi, chắc chắn sẽ đối xử với tôi tốt hơn thế nữa. Trong lòng lại đau xót, suýt nữa rơi nước mắt.
“Hôm qua, cha tôi gọi đến Đông Hải.” San San đứng sau lo lắng nói.
“Ông ấy biết rồi à?” Tôi cả kinh quay đầu lại, sốt ruột hỏi.
“Chắc cha biết rồi, có điều tôi không chờ cha mở miệng, nói một câu chận hết mọi lời chất vấn của ông ấy lại, còn khiến ông ấy phải giả vờ không biết gì, sau đó đuổi tôi về,”
“Cô rõ thật là, haha.” Tôi nuốt câu lưỡi không xương trăm đường lắt léo vào bụng, cười hì hì nhẹ nhõm.
“Chị không muốn tôi đã nói gì sao?”
“Tôi không nghĩ gì cả, chỉ cần tiếp tục làm cạn khô nước Hàn đầm, có thể phá vỡ bùa chú của ông ấy là được rồi.
“Tôi nói, nếu không có Hợp Hoan, chỉ sợ Thất ca sẽ thành đoạn tụ.” Tôi run tay, quay đầu nhìn lại, San San đang khép chặt áo lông phượng của mình, cười đắc ý. Tôi cười khổ mà nói: “Sau đó, cha cô liền cảm kích tôi, nên mắt mở một con nhắm một con tùy ý chúng ta à.”
“Đúng thế đúng thế. Tuy ông ấy giận Long Thất vì một gốc cây mà phạm thiên quy nhưng càng không muốn con trai mình trở thành đoạn tụ. Nói tới nói lui, chỉ sợ bây giờ đang lén niệm a di đà phật cảm tạ chị trong lòng ấy chứ. Ha ha.”
Tôi vẫn hướng về Hàn đầm nói: “Long Thất, bây giờ có lẽ chàng phải chịu tội danh này đi, dù sao chàng cũng không biết.” Sau đó cười nắc nẻ với San San.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc