Tiếu Vong Thụ - Chương 35

Tác giả: Thị Kim

BIẾN CỐ
Trong đại điện không bóng người, vắng vẻ như đêm khuya.
Tôi ngủ một ngày một đêm, còn anh không về sao? Tôi cảm thấy rất mất mát, người muốn kể đầu tiên là anh, thế mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi từ từ bước xuống bậc thang, đi tìm Kiến Mộc.
Kiến Mộc nhìn tôi thì chẳng có vẻ sửng sốt tí nào, khiến tôi thật ngạc nhiên! Chẳng lẽ anh đã tu luyện đến mức có thể biết vận khí tôi tốt chừng nào sao? Bộ dạng anh sống dở ૮ɦếƭ dở, bất mãn ngồi xuống. Thấy tôi đến cũng chỉ thờ ơ nhìn lướt qua, cười một tiếng, trông như đang gượng cười. Tôi cảm thấy hơi thất vọng, sao anh ấy lại đối xử với người bạn tốt là tôi như thế, thôi quên đi, hôm nay tâm trạng tôi rất vui, không thèm tính toán với anh.
Tôi tiến tới trước, cười nói: “Kiến Mộc, hôm nay sau khi em mơ một giấc mộng thì lại thành người, sao có chuyện dễ dàng như vậy? Anh nói một câu trả lời chính xác xem đi, có phải mộng đẹp thành thực hay không?”
Kiến Mộc cười: “Đúng thế.” Nói ít thật.
Tôi tiếp: “Anh có thấy Long Thất không, sao không về điện Chung tình? Chẳng phải anh ấy bảo đi tìm phụ vương mình sao, thế mà lâu vậy rồi vẫn chưa quay lại.”
“À, cậu ấy bảo anh nói với em, phụ vương phái cậu ấy đi làm việc, sau này điện Chung tình giao cho em.”
Câu này như sấm sét đánh vào tai khiến tôi sững sờ, ngơ ngác nhìn Kiến Mộc, anh gật gật đầu, như nói tôi biết, mình không nghe lầm chữ nào.
Anh, thích tôi như thế sao? Lúc tỏ tình rồi không chào mà biệt, lại còn không rõ ràng. Dù đi xa cũng phải nói cho tôi một tiếng chứ, không đúng sao? Nỗi mất mát cứ P0'p chặt con tim, vướng vít, khó chịu chua xót.
Hồi lâu sau tôi mới thở được bình thường, cổ họng chua xót nghẹn ngào: “Vậy, bao giờ chàng về?”
“Có lẽ phải mấy trăm năm nữa.” Kiến Mộc cúi đầu, không nhìn ra vẻ mặt thế nào, chỉ là câu nói thật tối nghĩa.
Mất mát biến thành tuyệt vọng. Chẳng lẽ anh đang chọc ghẹo tôi? Dùng nước chung tình cột tôi lại, sau đó biến mất, muốn tôi nóng ruột nóng gan vì anh? Tôi ngồi sụp xuống đất, trái tim như bị một tảng đá khổng lồ đè lên.
Tôi đứng dậy từ từ rời khỏi điện Vong tình, trở về trước ngưỡng cửa điện Chung tình, trên chiếc bàn dưới bậc thang có bày một bàn cờ, tựa như Kiến Mộc và Long Thất vẫn đang ngồi đánh cờ. Tôi sững sờ nhìn vào vị trí Long Thất thường ngồi, cảm thấy ***g *** trống hoác. Nặn ra nụ cười khổ, tôi bước vào điện. Ánh sáng dạ minh châu như có tựa không, trong điện trống rỗng khiến người ta ngạt thở. Trong lòng đau xót, cúi người lên bàn, tay áo dần dần bị thấm ướt.
Ngày anh không có ở điện Chung tình, thì ra không thú vị gì cả.
Mỗi ngày trước đây, tôi cảm thấy anh rất dài dòng, những chuyện anh làm cho cũng cảm thấy vụn vặt. Dần dần thành thoái quen, hoàn toàn không nhận ra. Hôm nay tôi mới biết, thì ra anh đã thành một thói quen của tôi mất rồi, không thể thiếu. Tôi đè tay lên ***, trong điện mơ hồ, thấp thoáng cảm thấy hơi thở của anh, nghe tiếng anh cười, nhìn thấy đôi mắt anh.
Những ngày sau, thần trí tôi luôn ngẩn ngơ, lúc nào cũng đứng ở ngưỡng cửa nhìn quanh, tôi hi vọng, anh đột nhiên giáng từ trên trời, rơi xuống trước mặt tôi, cười như không, gọi tôi, Hợp Hoan. Tôi mong ngóng mấy ngày, cũng không thấy anh đâu, nhưng lại thấy người quen lâu ngày không gặp, công chúa San San, còn dắt theo A Hoàng.
A Hoàng tròn mắt nhìn tôi chằm chằm, há miệng, thấy cả nọng cằm, chảy nước miếng. Chẳng lẽ tôi là viên đường, cười khổ, tôi gọi: “Công chúa!”
San San cũng không hề thay đổi, chỉ có vòng eo như cành liễu biến thành cây liễu.
Vẻ mặt của cô ấy lạnh nhạt, nhìn tôi sững sờ, khiến trái tim tôi tê dại, da đầu cũng tê dại.
“Thì ra là chị!” Cô ấy nói một câu thật kì lạ.
“Tôi chỉ muốn tới xem, rốt cuộc là ai, thì ra là chị, tôi hiểu rồi. Thì ra Thất ca là một người chung tình như vậy.” Cô thở dài một hơi, dắt A Hoàng xoay người rời đi. Có điều A Hoàng không muốn rời đi, la hét: “Cô ấy là ai vậy, cô ấy đẹp thế, có thể làm vợ con không?”
Tôi suýt nữa bị nghẹn, cục thịt viên đúng là rất biết lo trước tính sau!
San San tức giận nhéo lỗ tai bé con: “Khi nào người con gầy như gậy thì mới có người chịu làm vợ con!”
“Mẹ! Cái tên Bánh Trôi là mẹ đặt mà! Lúc nào mẹ cũng không rõ phải trái, con đi mách ông ngoại!”
“Đi, đi ngay, giống y như cha con, chỉ biết đi mách lẻo! Chạy nhanh một chút!” Nói xong, giơ tay gọi một cơn sóng nâng A Hoàng đi mất.”
Tôi trân trối nhìn cô, đúng là tính cách này, thật đáng thương cho cha A Hoàng.
Cô quay về phía tôi, nửa ngày sau, đang nghĩ có nên mời tới ngồi không, thì nghe cô ấy mở lời: “Vốn Thất ca không cho tôi nói với chị, nhưng mà, tôi nhịn mấy ngày cuối cùng vẫn không nhịn được.” Đột nhiên cô xoay người lại, khuôn mặt đẫm nước mắt: “Nếu tôi không nói, chỉ sợ sẽ kiềm nén đến phát điên.”
Trong lòng tôi trầm xuống, bỗng có một dự cảm xấu, vội vàng chạy xuống bậc thang, đứng trước mặt cô ấy: “Cô muốn nói gì?”
“Bây giờ anh ấy, chính vì cái cây như chị mà chịu khổ Hàn đầm, dù gì chị cũng nên đi nhìn anh ấy một lần.”
Tôi khó nhọc hỏi: “Công chúa, cô nói rõ một chút. Hàn đầm là gì?”
“Long tộc chúng tôi phạm sai, đều phải đến hai nơi, một là Phí hải, như liệt hỏa đốt người, còn lại là Hàn đầm, như băng cắt vào xương. Thất ca của tôi, bây giờ bị phụ vương nhốt vào Hàn đầm.”
Trong lòng tôi đau đớn dữ dội, thì ra tôi đã hiểu lầm anh, vội hỏi: “Chàng đã phạm lỗi gì?”
“Chị không biết sao, chị vốn là cây, anh ấy lại tạo một tiên chướng giúp chị vượt khỏi thiên kiếp đại hạn, trái với thiên quy, phụ vương xử trí vậy đã là nhẹ.”
Tôi ngây người ở đó không hề động đậy, thì ra những tưởng đó là mộng đẹp của mình, không ngờ lại là ác mộng của anh.
San San lặng lẽ rời đi, tôi như đột nhiên tỉnh giấc từ mộng, trong lòng lặp đi lặp lại một câu: Chàng đã làm nhiều điều vì mày như thế! Mày đã làm được gì cho chàng?
Tôi gượng dậy đi tìm Kiến Mộc.
“Lời công chúa nói đều là thực sao, anh bảo chàng đi đến nơi khác là gạt em?”
Cuối cùng Kiến Mộc cũng gật đầu thừa nhận, anh bảo: “Long Thất nói, ba trăm năm nữa cậu ấy sẽ tới tìm em.”
Ba trăm năm! Một ngày tôi cũng không thể đợi, mắt nhòe nước, khiến tôi không thể nhìn rõ hình dáng Kiến Mộc, không thể nhìn rõ trái tim của mình. Thì ra, lí do tôi muốn kết nghĩa với anh là để đè nén trái tim này.
“Em phải đi tìm chàng!” Tôi chưa từng kiên định như thế.
“Em đi thì có ích gì, nơi đó lạnh khủng khiếp. Cậu ấy bị nhốt trong đầm, em không thể cứu được đâu.”
“Em muốn đi tìm chàng!” Tôi lặp lại lần nữa, dù tôi không thể cứu thì cũng muốn ở bên anh. Như ngày xưa anh luôn bên tôi.
HÀM ĐẦM
Tôi ở Long cung lâu vậy nhưng đây là đầu tiên gặp trực tiếp Long vương. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, làm thế nào thì ông ấy mới bỏ qua cho Long Thất.
Râu ông ấy màu tím, ánh mắt phức tạp đánh giá, sau đó dời mắt, làm như không muốn nói chuyện với tôi. Tôi biết bây giờ ông đang trách vì tôi mà Long Thất đã phạm sai. Thật ra, tôi cũng tự trách chính mình, nếu biết Long Thất gánh chịu tất cả vì mình, tôi sẽ không đếm xỉa gì tới bản thân, thà thản nhiên chịu ૮ɦếƭ cũng không muốn anh làm những chuyện này vì mình. Tôi đã nợ anh quá nhiều, nhiều đến nỗi mỗi lần hít thở đều tựa hồ cũng nhiễm hơi thở của anh mất rồi.
“Cô vốn không phải người của Long cung, không cần tới đây hỏi chuyện Long cung.” Ông nhìn ra ngoài điện, lạnh lùng nói.
Tôi nhìn ông ấy, quên cả sợ hãi: “Chuyện này vì tôi gây ra, tôi không muốn Thất vương tử chịu thay mình, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp Thất vương tử không chịu nổi khổ Hàn đầm, có thể để tôi chịu thay không?”
“Đây là chuyện của Long tộc, người ngoài không cần nhúng tay.”
Ông đứng dậy rời đi, tôi nhìn bóng lưng, lòng lạnh như băng.
“Tuy ngoài mặt phụ vương rất lạnh lùng với Thất ca, nhưng thật ra tôi biết rõ, ông ấy rất yêu thương anh. Lần này Thất ca phạm lỗi, trong lòng ông ấy cũng rất khó chịu. Ôi…” San San đứng sau tôi, thở dài một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, nghẹn ngào nói: “Đưa tôi đi gặp chàng đi.”
Lạnh khủng khiếp thì ra là thế này. Bông tuyết bay đầy trời rả rích không ngừng, gió rét thấu xương.
Xung quanh Hàn đầm là một tầng khí lạnh, sương mù mênh ௱ô** không thấy rõ. Đứng bên bờ đầm chịu từng đợt rét, tôi và San San đều run rẩy không ngừng. Không nhịn được nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ra, lại bị đóng băng chỉ trong thoáng chốc.
“Long Thất!” Tôi run rẩy cố hét lên. Nhưng không có tiếng hồi âm.
“Anh ấy không nghe được đâu.” San San nức nở đáp.
Tôi tuyệt vọng gọi, chưa từng rát họng như vậy. Đến tận khi San San đỡ lấy vai tôi, nói: “Chị có gọi đến nát họng cũng không được đâu. Thất ca không nghe thấy đâu.”
“Vậy tôi làm gì mới cứu chàng được?”
“Ba trăm năm sau cha sẽ thả anh ra.”
“Chẳng lẽ phải để chàng chịu khổ suốt ba trăm năm sao?”
“Trừ khi nước trong Hàn đầm cạn khô, nếu không chẳng ai giải được phù chú của cha cả.”
Tôi nhìn Hàn đầm, bất đắc dĩ cười khổ, nếu muốn nước cạn, nếu muốn nước cạn, tôi dùng quyết để rút nước khỏi đầm, bị San San giữ chặt: “Chị cho rằng với công lực của mình có thể giải được bùa chú của cha tôi sao?”
Tôi tuyệt vọng thõng tay, mệt mỏi ngồi sụp xuống tuyết.
“Chúng ta đi đi, sau này Thất ca biết chị tới gặp anh là đủ rồi, không phụ anh ấy một lòng yêu thương.”
Tôi lắc đầu, cho dù bây giờ chàng không biết tôi đang ở đây, tôi cũng không thể bỏ chàng mà đi.
“Cảm ơn công chúa đã đưa tôi đến đây, chàng có thể chờ tôi năm trăm năm thì tôi ở đây chờ chàng ba trăm năm là tất nhiên.”
San San thoáng sững sờ: “Tôi chỉ nói chị đến thăm Thất ca một chút, không muốn chị phải chờ ba trăm năm. Nếu sau này Thất ca biết do tôi tiết lộ, không biết sẽ giận đến mức nào.”
Tôi nhìn Hàn đầm, càng lúc càng kiên định: “San San công chúa, cô đang có thai, mau tránh khỏi đây, tôi không đi đâu.”
San San bất đắc dĩ nhìn tôi, cưỡi mây bay đi.
Tôi ngồi bên bờ đầm không biết bao lâu, tựa hồ thời gian đã ngưng trệ. Nghĩ đến anh đang chịu đau đớn trong đầm, cả người tôi cũng đau đớn. Tôi nợ anh nhiều vậy, mà không thể làm được gì, sự bất lực và hổ thẹn này khiến tôi càng thêm thống khổ.
Chuyện tôi có thể làm chỉ có ngồi bên bờ đầm lạnh buốt này, dựng một chiếc lều chịu khổ cùng anh, để ba trăm năm sau rời khỏi đầm, người đầu tiên anh thấy là tôi.
Tôi khắc khổ tu luyện trong căn nhà tranh, mong sao có ngày công lực của mình có thể giải được bùa chú của Long vương, dù có thể để anh rời khỏi sớm hơn một ngày, lòng tôi cũng cảm thấy an ủi.
Khi có Long Thất và Kiến Mộc, một ngày ở Long cung trôi qua thật nhanh, thời gian như sao rơi, nháy mắt tôi đã có hình người, vậy mà giờ phút nào ở cạnh Hàn đầm, một ngày trôi qua thật dài, tôi nhìn đến khi mắt chua xót mặt trời mới xuống núi. Long Thất phải chịu dày vò trong đầm đến mức nào? Tôi không dám nghĩ.
Tôi khắc một đường lên cái cây bên cạnh nhà, một ngày lại một ngày, tôi sẽ không quên thời gian.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc