Tiếu Vong Thụ - Chương 32

Tác giả: Thị Kim

HỒI SINH
Tôi đợi bảy ngày, không thấy Tử Thần.
Mỗi một ngày mặt trời mọc trong lòng tôi lại dâng lên chút hi vọng, mà khi mặt trời lặn lại như cắt đứt ảo tưởng của một ngày, trái tim như chiều tàn chìm dần vào vực đen, cuối cùng tôi đã hiểu rõ dù ngày đó đoạn tuyệt như thế, nhưng trong lòng vẫn mang ảo tưởng, hi vọng anh vẫn còn chút tình xưa đưa tôi về quê cũ. Mà hôm nay chờ đợi từng ngày thế này rốt cuộc lại như lăng trì tôi lần nữa.
Không có nước mắt, chỉ còn trái tim lạnh băng và tuyệt vọng.
Hay lắm, cuối cùng tôi đã dùng ngàn năm tu hành và một bầu nhiệt huyết để đổi được sự tỉnh ngộ này đây, hay lắm, rất hay, trong gió xào xạc, tôi cười thê lương.
“Hợp Hoan.” Bên tai vang lên một tiếng gọi thật khẽ. Tôi không biết có phải ảo giác không, dù không phải ảo giác, tôi cũng chẳng muốn quay đầu nhìn lại, nếu tâm đã ૮ɦếƭ, thì cũng chẳng còn gì đáng để nhớ mong.
“Hợp Hoan.” Lại một tiếng nữa vang lên, tôi tin chắc là có người tới thật, anh đến bên nơi tôi ẩn thân cạnh suối Cam Lộ, giữ nguyên thần của tôi trong lòng bàn tay, Long Thất.
Ánh mắt anh ảm đạm, vẻ mặt bi thương, tôi biết tại sao anh đến đây, dường như mỗi khi tôi chán nản anh đều nhận ra, nhưng tôi không còn tâm tình để tìm hiểu những chuyện này, trong lòng đau đến mức chẳng muốn nghĩ đến bất cứ điều gì.
Long Thất nhìn tôi, gằn từng chữ: “Hợp Hoan, sao em lại ngốc như vậy?”
Tôi không đáp, quả thật! Long Thất đợi tôi hồi lâu, nhưng tôi không nói một chữ, thở dài, khàn giọng bảo: “Vảy rồng dính máu em, tôi hoảng hốt mãi, lúc đầu không nghĩ em gặp chuyện, vì em không dùng vảy rồng để gọi tôi đến giúp, sau lại thấy bất an trong lòng, thế nên đi xem kính thủy tinh…. Chung quy là tôi tới quá muộn, vì sao em không tìm tôi tới cứu em, em biết dù chân trời góc bể nào tôi cũng đến mà.”
Tôi nhìn thương xót và đau đớn trong mắt Long Thất, bình thường vẫn luôn mơ hồ không muốn nhận ra mối chân tình nay lại thấy rất rõ ràng, tôi không trốn tránh nữa, cười buồn bã: “Tôi, vạn niệm thành tro, chỉ mong được giải thoát.” Long Thất cau mày, nhìn tôi thật sâu, đôi mắt như biển, cũng không nói gì nữa. Đáy lòng hiểu ra, Long Thất biết đau khổ của tôi, không cam lòng bóc trần vết thương lần nữa.
Tôi nhìn áo trắng của anh, nhớ đến Đông Hải ngày đó, ban đầu tôi vì bản thân, trong lòng có cảm kích và hi vọng, không phải không biết tình cảm của anh dành cho, nhưng lại đề phòng chặt chẽ, tôi muốn một lòng tu hành, lại bận tâm đến thân phận cả hai, tôi dùng sự biết mình và tự kiềm chế bản thân, cẩn thận giả vờ hồ đồ trước mặt anh, thế tại sao trước mặt Tử Thần hết lần này đến lần khác đều thất bại? Đây chính là nghiệt duyên không tránh khỏi sao?
Tôi nhìn chân trời, không nói chuyện nữa, tôi biết Long Thất đang nhìn mình, không muốn nói anh biết rằng, ánh mặt trời ngày mai sẽ là lúc tôi ૮ɦếƭ.
Gió thổi xào xạc bên tai, trong lòng càng lúc càng trong vắt, một ngàn năm, chẳng qua tôi chỉ tiếc nuối thống khổ ba năm ngắn ngủi dưới chín tầng trời này mà thôi (có lẽ muốn nhắc tới ba năm chịu hạn kiếp), tôi cười mơ màng, đủ rồi, hãy để tôi hôi phi yên diệt trong tay anh đi.
Long Thất không nói gì, lẳng lặng ôm lấy nguyên thần của tôi trong tay, thời gian như ngừng trôi, bỗng tôi lại mong đợi ánh sáng đầu tiên của mặt trời mau mau chiếu lên người mình.
Nhưng, ngọn đèn lập lòe trong gió đã phá vỡ yên tĩnh nơi đây, một bóng người men theo đường núi đi tới, Long Thất ẩn thân, tránh sau một thân cây. Bóng người kia ôm một cái hũ, đứng cạnh đài ngắm sao, sau đó nhẹ nhàng đặt cái hũ xuống đất, kêu lên: “Cô nương, thiếu gia bảo tôi tiễn cô trở về. Cô hãy ngủ yên, kiếp sau đầu thai vào một nhà tốt.”
Nghe đến câu này, trái tim tôi run rẩy, thì ra đoạn đường cuối cùng này anh cũng không tới tiễn.
Có âm thanh vang bên tai, lão Phùng chôn cất tro cốt của tôi, sau rốt, lão găm một nhánh tùng trên đất.
Tiếng gió vù vù, trăng khuyết như lưỡi câu. Lão Phùng xuống núi. Tôi ngơ ngẩn nhìn lão rời đi, trong lòng lại cảm thấy bi thương.
Long Thất thở dài khe khẽ, tôi biết anh thở dài sự lương bạc của Tử Thần.
Từ trong tay Long Thất tôi bay lên, rơi vào trong hũ, vết bỏng đau đớn bị lửa đốt và sự nghẹt thở khiến tôi dùng hết khí lực toàn thân lao vào lòng đất, khi tôi thở ra hơi đầu tiên, tôi biết bây giờ mình lại là một thân cây. Bốn chiếc lá nho nhỏ gầy yếu mỏng manh. Tôi nhìn bản thân, trong lòng trăm mối ngổn ngang, ngày đó tôi đã vui vẻ thích ý đến thế nào, mà bây giờ tuy bộ dạng mới mọc, nhưng trong tâm lại già cỗi ngàn tuổi. Lở loét trăm ngàn, tràn đầy tang thương.
Long Thất nhìn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lên lá của tôi, tựa hồ sợ sẽ ᴆụng nát. Tôi hơi run run, Long Thất cứ nhìn tôi chừng một canh giờ, bỗng truyền công lực ra từ ngón tay, trong lòng tôi kinh hãi, biết rằng không thể, nhưng chẳng cản được dòng công lực cuồn cuộn truyền từ ngón tay anh. Tôi trơ mắt nhìn bản thân nháy mắt cao lên, khai cành vươn lá, như là đang mơ. Thật lâu sau, Long Thất dừng lại, anh thấp giọng nói: “Hợp Hoan, tôi không thể đợi để em từ từ sinh trưởng, sợ em chẳng may bị người qua đường dẫm dạp, sợ em không chịu nổi khi gió tuyết xâm nhập, tôi nghĩ thôi mà đã rất sợ, tôi không muốn phải chịu lo lắng mỗi ngày, nên em không cần cảm ơn tôi, tôi giúp em một lần, thật ra là giúp bản thân mình.” Tôi không đáp. Tuy tôi cảm kích tấm lòng của anh nhưng lại không có chút hân hoan. Luân hồi lần nữa, tôi đã bỏ đi ý định muốn tu hành ngày đó, kiếp này tôi chỉ muốn thành một gốc cây bình thường, tâm lặng như nước, chẳng hề gợn sóng.
Ánh mặt trời đầu tiên mọc ở đằng đông, chiếu lên cành lá tôi, xanh biếc tươi mới. Gió núi vẫn như trước, chim sẻ vẫn ríu rít, hết thảy như ngày hôm qua. Còn tôi lại không còn là tôi năm đó.
THA THỨ
Tôi nhìn xuống chân núi, Long Thất lẳng lặng đứng bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.
Sự yên tĩnh đó bị một bóng người cắt đứt. Bóng người hơi loạng choạng, ôm một miếng bia mộ. Cuối cùng anh cũng tới.
Anh đứng trong gió nhìn cành tùng, rồi lại nhìn qua tôi. Tôi nhắm mắt không để ý tới, tựa hồ như nghe thấy nhịp tim của anh, thanh âm quen thuộc chẳng bao giờ quên.
Anh duỗi tay vuốt nhẹ lên thân cây, tôi khẽ run, chỉ nghe anh thở dài nghẹn ngào: “Cây xanh vẫn còn, tích xưa tìm nơi nao.” Mãi lâu sau, anh để tay xuống, tôi mở tròn mắt, thấy anh nhẹ nhàng nhổ cành tùng ra, đặt bia xuống đất, tôi nhìn lướt qua, thoáng đau đớn, anh viết: Mộ của ái thê Hợp Hoan. Tử Thần chầm chậm dựng bia mộ gỗ đúng chỗ, ngồi xổm xuống, sau đó vuốt ve từng con chữ, thấp giọng: “Hợp Hoan, cuối cùng tôi cũng có thể thành dân thường, có thể sống cả đời còn lại cùng em rồi.”
Bấy giờ tôi mới phát hiện, trên người Tử Thần là bộ áo đạo sĩ.
Anh luôn ăn mặc chững chạc, có lẽ muốn tỏ ra từng trải, cho nên ban đầu tôi không để ý, nhìn rõ mới thấy đây là đạo bào, trong lòng bỗng cảm thấy thật khó chịu. Vì sao anh lại làm vậy?
Tôi cố nén sự nghi hoặc của mình, từ nay về sau anh có còn quan hệ gì với tôi nữa đâu? Để anh đi thôi.
Chỉ trông anh mau mau rời đi, vậy mà anh lại ngồi xuống dưới chân tôi.
Anh dựa trán lên khối bia, thì thầm: “Hợp Hoan, ngày đó tôi không hề biết em sẽ ૮ɦếƭ. Chính tôi đã tự tay Gi*t mẹ con em, mỗi ngày sống không bằng ૮ɦếƭ. Tôi chỉ muốn đi theo mẹ con em, nhưng mẹ vẫn còn đây. Ngày ngày mong mỏi có thể nằm mơ thấy em một lần, nhưng em lại không chịu nhập mộng tôi. Tôi biết em đang oán, đang hận tôi lắm. Trên đời không có thuốc hối hận để ăn, tôi cuồng dại ảo tưởng rằng thời gian có thể quay lại thời khắc kia, nếu phải đổi cả quãng đời còn lại, cũng cam tâm tình nguyện.”
Rất lâu sau, anh ngẩng đầu lên, chỉ mấy ngày, trông anh có vẻ tiều tụy đi nhiều. Anh rút một con dao nhỏ từ trong Ⱡồ₦g иgự¢, chính là con dao ngày đó anh từng tặng, tôi chưa dùng bao giờ. Tôi hơi ngạc nhiên, anh muốn làm gì? Tử Thần chăm chú nhìn con dao, sau đó đặt lên ngón trỏ, dùng lực ấn xuống, máu lập tức trào ra. Anh đưa tay đặt lên mấy con chữ, thong thả lau lên: “Hợp Hoan, ngày đó em chảy bao nhiêu máu, bây giờ ngày nào tôi cũng tới trả cho em được không?” Tôi nhất thời ngây người, máu kia như từ từ đâm vào mắt tôi, đã từng oán hận thế nhưng bây giờ từng tia bắt đầu bị hút ra ngoài. Tôi hơi hoảng hốt. Mãi lâu sau, mới bình tĩnh trở lại, phát hiện anh không có ý ngừng, hơi sốt ruột, bỗng nhiên, một cơn gió phất qua bên tôi, Tử Thần hơi lung lay đổ người, ngất đi. Long Thất hiện thân đi tới, nhéo ngón tay của anh, than thở: “Sớm biết hôm nay, cớ sao có ngày đó.” Lời này người phàm nào cũng biết, nhưng đều là sự cảm khái sau rốt mà thôi.
Tôi cảm kích nhìn Long Thất, rồi lại quay đầu xem xét Tử Thần. anh đã từng trong sáng thông tuệ, hôm nay lại tiều tụy lặng lẽ như thế. Trong lòng tôi quanh co trăm lối, chua xót xoắn xuýt. Chuyện cũ rõ rành rành trước mắt, từng hình ảnh đều được khắc sau tận đáy lòng.
Anh băng tuyết thông minh, lấy băng tồn trà rồi giành vị trí thứ nhất, ngay cả thi cử cũng không thành vấn đề.
Nhân phẩm anh hơn người, không để tài vật, công danh vào mắt, cũng chẳng để ý cao thấp giàu nghèo.
Anh không mê nữ sắc, chỉ chung tình với tôi, lúc nào cũng săn sóc dịu dàng.
Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn là người phàm, không phải con người hoàn mỹ.
Anh hiếu thảo với mẹ, đối nhân xử thế khiêm tốn, là điểm mạnh nhưng cũng có chỗ yếu của mình.
Anh khi rẻ quyền thế nhưng bị quyền thế áp bức, anh vốn không quan tâm đến quan trường, lại bị cuốn vào xoáy nước quan liêu, anh vốn không có ác ý Gi*t người, nhưng lại gây ra chuyện bi thảm đến vậy.
Tim tôi từ từ lặng lại, chuyện cũ chảy qua trước mắt, tôi không thể không nói, chuyện trên đời đều có nhân quả, quả, nhân của ngày hôm nay đều do tôi.
Anh vốn ung dung khoái hoạt muốn được tự do tự tại, vì tôi mà phải ngàn dặm vào kinh tìm kiếm công danh.
Tôi vốn lòng tốt muốn xin được quả lang mai cho anh, lại đắc tội với hoàng tước mang họa không ngờ.
Tôi đau đớn thống khổ chỉ muốn giải thoát bản thân, nhưng anh lại chịu đau lòng nuối tiếc cả đời.
Tôi vốn muốn được cùng anh răng long đầu bạc, vậy mà sau này anh phải bơ vơ một đời.
Tôi vốn mang ý muốn được báo đáp ân tình của anh, lại khiến anh trở nên như hôm nay, nếu không gặp tôi, không phải bây giờ anh đang ở Thấm Tâm trà trang vui vẻ hạnh phúc hay sao. Kết cục hôm nay vốn không phải ý định ban đầu, chẳng lẽ muốn anh cả đời thống khổ tuyệt vọng như vậy sao? Tôi đau lòng lại hiểu thấu triệt, yêu một người, là mong người ấy được hạnh phúc. Mỗi ngày anh đến trước tôi khóc bi thương chảy máu, làm tôi có thể dễ chịu? Tôi phải tha thứ, chỉ có thế, tôi có thể được hoàn toàn giải thoát.
Nghĩ đến đấy, tôi tỉnh táo hẳn, nhìn Long Thất: “Thất vương tử, nếu tôi cầu xin anh một chuyện, anh nhất định phải đồng ý.” Nợ nhiều đi nữa cũng chẳng sao, tôi đã nợ anh rất nhiều rồi, lại nợ anh một lần nữa vậy.
Long Thất gật đầu không đáp. Tôi tiếp: “Có thể mang nước vong tình cho tôi hay không.”
Hình như Long Thất cũng không bất ngờ, anh nhìn Tử Thần, cưỡi mây bay đi.
Rất nhanh sau đó, Long Thất mang một chiếc bình ngọc nho nhỏ ra. Anh định nhỏ lên miệng Tử Thần, tôi kêu to: “Tôi muốn tự mình đưa chàng.” Long Thất không hiểu quay đầu nhìn tôi. Tôi dừng một chút, nhẹ giọng: “Lại nhờ anh đưa tôi nhập mộng chàng. Đây là tâm nguyện của chàng.”
Long Thất thở dài một hơi, lại không nói gì, đưa tôi nhập mộng Tử Thần.
Trong mộng, Tử Thần đang ở Đồng viện.
Thì ra, anh cũng như tôi, nơi khó quên nhất là đây.
Tử Thần thấy tôi, cực kì kinh hãi, giật mình, sau đó giữ lấy vai tôi, tham lam nhìn ngắm, nửa buổi sau mới run rẩy nói: “Đây, là thật hay mơ?” Tôi chua xót, kéo tay anh xuống, cười mà rưng rưng: “Tử Thần, em biết chàng muốn em vào mộng, cho nên tới.” Tử Thần thoáng chấn động, trong mắt ánh vẻ tinh tường. Tôi đưa tay lau khóe mắt của anh, nói: “Chàng không cần nói gì cả. Hôm nay em tới, đương nhiên sẽ không phải trách chàng. Chàng biết không, em vốn không phải người phàm, vì muốn báo đáp ân tình nên mới tới để có một đoạn tình duyên này với chàng. Nay duyên phận đã hết, đương nhiên phải xa nhau, chàng không cần tự trách, hối hận nữa, em không oán chàng.”
Tử Thần nghẹn ngào: “Tôi mặc kệ em có phải người phàm hay không, người tôi yêu là em. Dù em không trách, tôi cũng căm hận chính mình.”
Tôi lắc đầu: “Con người phải thánh hiền, chớ nên quá nghiêm khắc, em chỉ hi vọng từ nay về sau chàng có thể sống tốt.” Tôi kéo anh ngồi xuống, đặt hai chén trà nhỏ trên bàn. Tôi nhìn Tử Thần, anh cũng đang nhìn tôi chăm chú, nhìn mê mẩn. Tôi gượng cười bảo: “Tử Thần, đêm động phòng hoa chúc ngày đó, chúng ta quên uống rượu giao bôi, hôm nay lấy trà thay rượu, chàng trả cho em được không?”
Tử Thần đưa tay bao lấy bàn tay tôi, lệ rơi lã chã: “Tôi sao chỉ thiếu em mỗi li rượu này.”
Tôi rút tay, nhàn nhạt rót vào hai chén, giấu dưới tay áo, tôi bỏ nước vong tình ở trong. Sau đó, tôi bưng một li lên, đưa cho Tử Thần. Tử Thần nhận lấy, nhìn tôi, tôi nhận li còn lại, cười với Tử Thần rồi vòng qua tay anh, Tử Thần cười đau khổ, sau đó ngẩng đầu uống hết, trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy có giọt nước mắt trong vắt rơi vào li của anh.
Trong lại đau quặn, nhắm mắt uống cạn một hơi, từ nay, cả hai chúng tôi đều cùng quên nhau, không dính dáng gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc