Tiếu Vong Thụ - Chương 08

Tác giả: Thị Kim

DÂNG HƯƠNG
Mùa hè trên núi Kỳ Bàn rất thoải mái, gió mát hiu hiu, núi yên nước trong. Tôi miễn cưỡng tu hành ở đài ngắm sao, hễ đổ chút mồ hôi liền chạy đi uống một hơi nước suối Cam Lộ, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái như vừa được tẩy rửa. Dòng suối trong vắt uốn lượn men theo núi chảy xuống, không biết có phải chảy về Đông Hải chăng?
Vài ngày nữa thôi chính là đến kì thi Hương, tôi chờ ngày này đã lâu. Huyện Gia Dương cách tỉnh thành một ngày đường, nếu lấy công lực của tôi thì đi về chỉ mất cùng lắm là một canh giờ, hẳn là nên xuất phát đi thôi.
Buổi tối, tôi nhẹ nhàng xuống núi, đi vào Thấm Tâm trà trang như mọi khi, thoáng do dự, tôi tung người bay vào vườn hoa, vẫn ánh nến như trước, một thân ảnh thản nhiên ngồi trước cửa sổ, tôi đứng ở xa nhìn định rời đi, lại gặp bóng hai người phụ nữ, mang theo một cái đèn ***g nho nhỏ. Tôi trốn sau ngọn núi giả, thì ra là mẹ của cậu và Tống mụ.
Hướng Mẫu bước vào thư phòng của Tử Thần, cậu buông quyển sách trong tay, đứng dậy nghênh đón. Hương mẫu ngồi xuống, thuận tay cầm lấy sách của Tử Thần, lật vài trang, sắc mặt khẽ biến, giọng điệu trách móc nặng nề: “Con chỉ cần xem tứ thư ngũ kinh là được rồi, sao lại còn ***ng tới những thứ tạp nham này?” Tử Thần im lặng không nói. Hướng mẫu dịu giọng, tiếp: “Sau này phải lên tỉnh, ngày mai theo mẹ tới Ninh Hòa tự thắp hương, mẹ đã chuẩn bị sẵn trăm lượng bạc, cầu xin Bồ Tát ban phúc để đứng cao trong danh sách rồi.”Tử Thần ngẩng đầu nhìn mẹ, vẫn lặng im không đáp. Mẹ con thế này thì thật khó chịu. Tôi thở dài, xoay người rời đi, lần đi tỉnh này nếu trôi chảy, Tử Thần cũng sẽ không buồn phiền, tôi cuối cùng cũng có thể tạ ơn cậu ta.
Tôi ngự phong mà đi, chỉ cần uống xong một chung trà thôi là đã lên tỉnh, trên phố sớm yên tĩnh không tiếng động, thi thoảng có vài tiếng chó sủa cũng tiếng đập gõ gì đó mà thôi, tôi chạy về trường thi, tìm được phòng trữ đề, mò ra đề thi, in trên một trang giấy, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn. Cuộc thi này có ba phần, nếu như đều biết trước tất cả các đề, không phải là quá nổi bật hay sao. Tôi chọn một trong ba, nghĩ Tử Thần có thể đứng nhất Tú Tài thì chắc là cũng chẳng phải kém cỏi gì, chỉ cần một phần ba đề thi này, danh hiệu thủ khoa chắc cũng chỉ là một vật trong túi mà thôi, tôi hả hê, xoay người rời đi. Trên đường về tâm tình rất tốt, bay lượn như tiên. Tiếc là đắc ý không lâu, liền có chuyện không vui, tôi làm sao đưa đề cho cậu ta được đây? Nghĩ đến lần nhìn thấy viên ngọc trai kia, có chút sầu muộn.
Tôi băn khoăn mãi cho đến khi tới Thấm Tâm trà trang rồi mà cũng chưa nghĩ ra được cách nào, cầm tờ giấy trong tay, đi vòng vòng trong cái vườn hoa nho nhỏ của nhà Tử Thần suốt mười chín vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra một ý tàm tạm, được hay không để ngày mai rồi tính vậy.
Từ sớm ngày hôm sau, tôi đứng chực chờ trước cửa Thấm Tâm trà trang, rảnh rỗi chẳng việc gì làm, tôi nhớ lại hồi ở Đông Hải cũng là đứng ‘ngóc mỏ’ như này ở Chung Tình điện, chẳng lẽ tôi hợp đứng canh cửa vậy sao? Giời ạ.
Cuối cùng cũng chờ đến khi mặt trời mọc khoảng được hai canh giờ (khoảng 10 giờ sáng) thì mới thấy có một kiệu nhỏ được khiêng ra từ trong cổng, theo sau là Tống mụ. Tử Thần bước ra cuối cùng, có vẻ rất không vui, tôi sờ sờ tờ giấy trong tay áo, chút nữa sẽ giúp cậu ta cao hứng sau. Tôi tràn đầy tự tin, bám đuôi theo sau.
Phía Đông của chân núi Kỳ Bàn có một ngôi chùa Ninh Hòa nho nhỏ, mùng một hay mười lăm thi thoảng có người tới thắp hương. Tôi trước giờ chẳng qua đây lần này, sợ trong đó có vị cao tăng đắc đạo nhìn ra nguồn gốc tôi rồi thu phục. Nghĩ đến đó trong lòng tôi phát run, xem nhiều tiểu thuyết thần tiên ma quái quá, quả nhiên cũng khiến thần hồn nát thần tính. Đoàn người Hướng mẫu đi vào trong, tôi không đi cùng, đứng chờ xa xa trước cửa chùa, cứ cẩn thận thì hơn.
Rất lâu sau, đám người nhà Hướng mẫu mới bước ra, tôi biến thân thành một lão tăng, đi theo sau bọn họ. Được khoảng một trăm bước, tôi rề rề đuổi theo phía sau, nói với đoàn người Tử Thần, khàn khàn hô gọi: “Thí chủ xin dừng bước.” Giọng nói vừa thô vừa ***c làm tự tôi cũng nhảy dựng. Nhóm người Tử Thần dừng bước, xoay người lại, Hướng mẫu cũng vén rèm kiệu nhìn. Tôi cố tình tạo ra vẻ tu hành đắc đạo, muốn tạo hiệu quả cao. Tôi đến trước Tử Thần, hai tay chắp trước *** hỏi: “Tiểu thí chủ có phải họ Hướng không?” Tự Thần hành lễ trả lời: “Đúng vậy, không biết đại sư có gì phân phó?”
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Quả nhiên là vậy!” Sau đó kéo Tử Thần thương lượng: “Xin tiểu thí chủ theo lão nói chuyện tí chút.”
Tử Thần có vẻ ngơ ngác, tôi đi trước, dẫn cậu ta rời khỏi đến khi nhóm kiệu của Hướng mẫu không còn nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa mới lộ ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tiểu thí chủ, đem qua lão nạp nằm mộng, lại thấy Văn Thù Bồ tát! Ngài nói hôm nay sẽ có một vị trẻ tuổi họ Hướng tới dâng hương, nghĩ ngày thường mẹ cậu ta luôn cung kính thành tâm hướng Phật, lại hay cúng dường, muốn nói với cậu vài câu thơ văn, hòng giúp cậu thi cử, lão nạp tuy là nằm mộng, nhưng mấy câu thơ kia lại như khắc sâu trong đầu, thật sự là chuyện kì lạ! Sau khi tỉnh lại lão đã viết những câu kia ra, nửa tin nửa ngờ. Lại không nghĩ tới quả nhiên ngày hôm nay lại có tiểu thí chủ tới dâng hương, thật đúng là Bồ Tát hiển linh!” Tôi chắp tay, nhắm mắt niệm vài tiếng A di đà phật, những trong bụng thầm hổ thẹn: Văn Đồng Bồ Tát, xin người đừng trách con, tiểu *** con đây cũng không có cách nào khác mới lấy người ra để lừa gạt, lần sau không dám thế nữa, xin lỗi, thật xin lỗi.
Tôi mở mắt ra, cẩn thận đưa tờ giấy cho Tử Thần, cực kì thành kính. Tử Thần chắp hai tay trước ***, niệm tiếng A di đà phật nhận lấy. Tôi cảm thấy trên mặt như muốn cười tươi như hoa, cuối cùng cũng giải quyết xong. Thế nhưng sau đó hoa không nở được nữa, Tử Thần kia lại xé tờ giấy rồi bỏ trong tay áo! Vẻ mặt cực kì nghiêm túc đứng đắn, như thể đã ba chục tuổi! Tôi nhìn tay cậu, muốn dụi mắt, có phải mình biến thành lão tăng nên mắt mờ rồi, không nhìn rõ hay không. Tiếc là cậu ta lại nói một tràng, chứng minh rõ ràng rằng, tôi không hề nhầm, cậu ta nói: “Cảm tạ Bồ Tát và đại sư, nhưng tiểu sinh có nhận cũng không thể xem được. Gia mẫu cúng dường hoàn toàn là phật tâm, làm việc thiện cũng không phải vì th*m mu*n thứ gì. Huống chi Phật nói chúng sinh bình đẳng, tôi đọc đề này, chẳng phải là rất không công bằng với những thí sinh khác hay sao?” Nghe cậu ta một tràng lí lẽ, suýt nữa là tôi nôn ra máu, sao cứ hết lần này tối lần khác cãi lại thế hả, chỉ có thể hung hăng chửi thầm trong bụng: Đúng là tên nhóc không có mắt!
Tôi còn không tin, cậu chẳng qua chỉ là một cậu thanh niên, cứng đầu thế được sao? Tôi hừ thầm trong bụng ba tiếng, tức đến run tay, nhưng không thể động, ra vẻ rất khâm phục: “Tiểu thí chủ quả rất thanh cao, thật khiến lão tăng cung kính bái phục! Thí chủ đi thong thả, lão nạp không tiễn.” Tử Thần khom người thi lễ, cáo từ rời đi. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Tôi đứng trên một hòn đá lớn nơi đầu gió, gió núi thổi cả nửa ngày trời mới bình tâm, tĩnh khí. Nghĩ lại cẩn thận, không thể không khâm phục tên nhóc không có mắt này quả là người có phẩm hạnh rất tốt. Tôi thở dài, con đường báo ân này còn quá xa xôi, cũng xài hết cách từ trên xuống dưới cả rồi.
CỰ KHẢO
Tôi chán nản trở về đài ngắm sao, kéo tóc nghĩ lại chuyện đã qua, những cách báo ân của mình có sai chút nào đâu. Tôi cẩn thận nhớ lại những tiểu thuyết truyền kì, yêu tinh, tiên nữ đều là lấy thân báo ân, nhanh chóng tỉnh ra, nhưng mặt đỏ tim đập từ chối quyết liệt. Những chuyện này từ hương diễm động lòng người những không có kết cục tốt, tôi trăm triệu lần không thể dẫm lên vết xe đổ. Vẫn là nên tìm cách khác thôi, tôi nghĩ nửa ngày, nhớ đến chuyện Tử Thần ngày mai sẽ lên đường tham gia thi Hương, hay là tôi đi trước, đến trường thi xem có cần giúp đỡ chuyện gì chăng. Chao ôi, tôi thật đúng là dốt, chuyện đơn giản như thế lại trở thành gán***, phí bao công sức suy nghĩ hồi lâu cũng không có cách nào.
Tôi ngựa quen đường cũ mò tới Thấm Tâm trà trang.
Bây giờ đã là giờ Tý, trăng sáng, chẳng có bất kì tiếng động nào, phòng Tử Thần tối thui, chắc muốn ngày mai dậy sớm lên đường nên hôm nay đã ngủ sớm rồi. Tôi đi vào trong núi giả định tối nay nghỉ ngơi ở đây, đột nhiên từ trong phòng phát ra vài tiếng hắt hơi của Tử Thần, dù là một cái cây thì tôi cũng là một nữ ***, gan rất nhỏ, đột nhiên vang lên mấy tiếng thật lớn khiến tim đập thật mạnh. Chẳng lẽ Tử Thần bị cảm lạnh? Tôi hơi kinh ngạc, bước tới phòng, không ngờ vừa vào cửa lại càng nhảy dựng, cậu ta, người ngờ toàn thân ***, lại ngồi trong một cái thùng gỗ, chỉ thấy nửa người trên. Giờ này là giờ nào, vị thiếu gia này còn có nhã hứng tắm rửa sao?
Trời ạ, trăng soi sáng, thật rõ ràng, tôi vỗ vỗ *** cho đỡ sợ, trong lòng lại nổi loại ‘kinh’ khác, là kinh diễm. Mặc dù tôi chỉ nghĩ đơn giản là cậu ta tắm rửa giờ này thật là lập dị, nhưng trong lòng cũng thừa nhận rằng chuyện nửa đêm dưới trắng ngắm mỹ nhân là một chuyện rất thi thú, huống chi người đẹp lại không mặt quần áo. Mặt tôi đỏ ửng, nhưng con mắt tiếc rẻ không dời đi. Cũng may cho tôi đã từng này tuổi, nhìn cậu ta cũng không có gì quá đáng, hơn nữa khi cậu ta còn bé thì tôi đã xem hết rồi, còn gì mà xấu hổ nữa đâu. Tôi tự ngụy biện cho bản thân một hồi, mặt cũng từ từ bớt nóng, quang minh chính đại đứng nhìn một bên, xem cậu ta định tắm đến khi nào. Tên nhóc này sao không vội gì cả thế, đã hơn nửa canh giờ rồi (một tiếng đồng hồ), mà vẫn còn ngâm người bên trong, e rằng nước đã lạnh từ sớm. Lại thêm vài tiếng hắt hơi tiếp sau, tôi hơi sốt ruột, tuy giờ đã là cuối hạ đầu thu, thời tiết không lạnh nhưng ngâm nước như thế muốn không sinh bệnh cũng khó.
Tôi rất muốn bốc thẳng cậu ta ra rồi ném lên giường, tiếc là không thể. Tử thần đang ngâm người ngon lành bỗng nhiên chẳng hiểu tại sao bị ném lên giường, tôi sợ cậu ta sẽ hô lên thất thanh: “Có quỷ!” mất thôi. Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng không thể làm gì. Cuối cùng cậu ta cũng từ từ từ trong nước bước ra, tôi vội vàng nhắm mắt, thời khắc mấu chốt vẫn còn nhớ rõ ‘mất lịch sự, chớ nhìn’, âm thầm bội phục chính mình. Ngừng một hồi, mở mắt ra nhìn, cậu thiếu gia đã lên giường đi nằm, đắp chăn xong. Tôi thở phào, ngồi trên ghế dựa trong thư phòng, kiên nhẫn chờ đến khi cậu ta ngủ say. Cũng được lắm, Hướng thiếu gia trên giường trông hiền lành thế, khi không lại tự giày vò bản thân như thế, đúng là kẻ lập dị. Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào, chịu kinh hãi hồi lâu, thật đúng là có chút mệt mỏi.
Sáng hôm sau, bị một tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, lúc này mới giật mình nhận ra cả đêm mình ngủ trong thư phòng này, may mà đã ẩn thân rồi. Hồi lâu không thấy Tử Thần đứng dậy mở cửa, tôi cảm thấy có chút khó hiểu. Vị quản gia kia đã vội đến không chờ được, vội vã vào trong, nhắc nhở luôn miệng: “Thiếu gia, thiếu gia! Phu nhân đã thúc dục nửa ngày rồi, muốn chúng ta mau đi ăn bữa sáng rồi lập tức xuất phát.” Ông ta đi vào trong thư phòng, Tử Thần vẫn là chưa hề cử động, vị quản gia có phần chờ quá lâu, tiến lên khẽ xốc màn, đẩy nhẹ Tử Thần, gọi: “Thiếu gia, thiếu gia, mau dậy đi thôi!” Tử Thần khẽ hừ nhẹ, cau mày, thấp giọng không nghe được. Quản gia hơi ngạc nhiên, đưa tay áp lên trán Tử Thần, lập tức nhảy dựng, chạy ra ngoài. Tôi tiến tới nhìn, sắc mặt Tử Thần đỏ hừng hực, hơi thở nặng nề, ánh mặt khép chặt, tôi muốn đưa tay sờ trán cậu, nhưng nhận ra mình đang ẩn thân, không thể tiếp xúc được. Bây giờ cậu ta đang thần chí mơ hồ, lại không có người ở đây, tôi liều mạng hiện thân, Ng'n t nhẹ nhàng khẽ chạm vào trán cậu, nóng đến dọa người! Tim tôi đập mạnh, sốt rất cao, thảo nào quản gia chạy vội ra ngoài.
Đang sốt ruột, trăm triệu lần lại không nghĩ tới đột nhiên Tử Thần lặng lẽ hé mắt, rồi vô lực khép lại, tôi lập tức ẩn thân, tim đập thình thịch thêm một trận. Chỉ nghe thấy cậu thấp giọng ***: “Lại là giấc mộng ấy.” Sau đó ngủ thật say, bây giờ tôi chỉ hận mình không phải là đệ tử của Hoa Đà, đành chờ quản già mời người tới.
Không lâu sau, Hướng mẫu và Tống mụ vội vàng chạy tới, Hướng mẫu bổ nhào đến trước giường bắt lấy tay cậu, nước mắt dâng trào, nghẹn ngào không nói nên lời. Lúc này, lần đầu tiên tôi mới cảm nhận bà thật sự đúng là mẹ ruột của Tử Thần, cuối cùng cũng biểu lộ vài phần tình cảm. Lại rất lâu sau mới thấy Lưu quản gia đưa một người đại phu tới, bắt mạch kê đơn, bàn bạc với Hướng mẫu: “Thiếu gia đang bị phong hàn rất nặng, trong vòng bảy ngày chớ nên ra ngoài, ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa tháng, nếu không thì lưu lại mầm bệnh, tới đông sợ rằng sẽ không ngừng ho khan.”
Hướng mẫu vừa nghe, sắc mặt biến xanh, cuối cùng ngất đi, vị đại phu kia đành chỉ huy Tống mụ bận bịu một hồi, Hướng mẫu tỉnh dậy, kêu khóc thất thanh, khiến tôi giật cả mình, không ngờ một người phụ nữ điềm đạm nhu nhược như thế mà cũng có sức lực đến vậy. Thầy thuốc vội an ủi bà: “Phu nhân đừng nên gấp áp, bệnh của thiếu gia chẳng qua chỉ là phong hàn, không phải không có cách trị.”
Nhãn thần Hướng mẫu héo khô, cũng không lau nước mắt nước mũi trên mặt, lẩm bẩm trong nước mắt: “Thi hương thì biết làm sao đây…” Bấy giờ tôi mới hiểu nguyên nhân tại sao Hướng mẫu lại bi thương đến thế. Ái chà, như vậy thì xem ra, đêm qua Tử Thần cố ý hủy hoại sức khỏe chính mình là để cự tuyệt thi cử.
Tôi xoay người rời đi, không muốn liếc mắt nhìn Hướng mẫu lần nào nữa, cũng chẳng biết nỗi đau khổ kia có bao nhiêu phần vì con trai, bao nhiêu phần vì đường công danh.
Trở về đài ngắm sao, cả ngày trời tôi chẳng vui được tẹo nào, có phần phiền muộn. Đêm đến, tôi ςướק lấy bầu R*ợ*u của lão thổ địa uống tù tì vài ngụm. Lão thấy tôi đang hậm hực, hỏi tôi đang có chuyện gì phiền lòng, tôi đương nhiên mong có người hỏi thăm, liền đem hai chuyện mình chứng kiến được kể cho lão nghe. Nói xong rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Lão quả thật là một người nghe tốt, không nói lời nào, chỉ dùng biểu cảm để phối hợp, sau rốt tổng kết bằng một câu: “Chuyện gì cũng có cái duyên của nó, cô có gấp cũng không tác dụng, cứ kiên nhẫn, kiên nhẫn đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc