Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần - Chương 18

Tác giả: Minh Tinh

Giờ phút này Tương Thừa Lăng như một đưa trả thật sự kinh hoàng, “ Ngươi….ngươi có thể tự mình đến đây lấy.”
Nàng cười lắc đầu, “ Ta sẽ không quay lại nơi này, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ. Thật cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian vừa qua đã chiếu cố ta.”
“ Mạn Mạn…” Hắn thật sự sợ hãi trong lời nói, muốn ôm lấy nàng, nhưng hai tay như thế nào lại không nghe lời.
“ Thừa Lăng…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Phương Thiến Mân, làm hai người đồng thời chấn động.
Trong nháy mắt Lôi Mạn Mạn nghĩ rằng mình nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình buông tha thù hận, nhưng cuối cùng hắn chỉ hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại vẻ tự phu và cao ngạo.
“ Di? Ngươi phải đi sao ?” Phương Thiến Mân từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy Lôi Mạn Mạn tay cầm hành lý, bên người là Harly, trên mặt nhất thời lộ vài phần đắc ý. “ Thật không nghĩ thời gian qua mau như vậy, ta nguyên bản lại lo lắng ngươi không muốn đi.”
Lôi Mạn Mạn quay đầu cười, nhưng trong mắt không ý cười liếc nàng một cái, nhắc tới hành lý của mình, “ Đó chỉ là trong lòng ngươi đánh giá địa vị của ta tại nới này quá cao, Harly, chúng ta đi.”
Xoay ngươi, không nói một câu tạm biệt, biến mất trong tầm mắt của Tương Thừa Lăng.
Phương Thiến Mân cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của hắn, muốn tìm ra một tia manh mối, ngay tại lúc nàng nghĩ hắn sẽ đuổi theo, hắn đột nhiên nở nụ cười, nàng không rõ sau lưng nụ cười đó có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy lúc này nam nhân đứng trước mặt nàng thật sự làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“ Thiến Mân, hôm nay là ngày ta với ngươi cùng đi ngân hàng.”
Hắn đột nhiên nói ra những lời này dọa nàng muốn nhảy dựng mà hét lên. Cánh tay đặt ở vai nàng vô cùng thân thiết “ Ta sẽ giúp ngươi thực hiện giấc mộng bước vào xã hội thượng lưu.”
Giờ phút này Tương Thừa Lăng cười đến mê người. Chỉ có chính hắn biết, trong một góc nội tâm mình đang yếu ớt gào khóc đến chay máu.
Nếu hắn đã chọn con đường này, nên cùng chính vì những già mình đã trả giá mà tìm phương thức giải thoát.
“ Chủ tịch tập đoàn Thế kỷ bị tình nghi buôn lậu thuốc phiện, ***, nhiều phân xưởng đang chờ kết tội nhiều tội danh, hôm qua đã bị cảnh sát bắt giữ. Tập đoàn Thế Kỷ cùng nhiều công ty con chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng, làm cho cổ phiếu rớt xuống rất nhanh, không thể không tuyên bố phá sản….”
Một tin hết sức quan trọng trong ngày hôm đó, Tương Thừa Lăng ngồi ở chiếc ghế da lớn, trong tay cầm một chiếc cốc dài tinh xảo, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị R*ợ*u tuyệt hảo.
Bên môi lộ vẻ tươi cười nhưng trong ánh mắt lại thập phần lạnh lẽo.
“ Phanh !” cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Phương Thiến Mân sắc mặt tái nhợt xông vào, biểu tình vạn phần kinh hoảng.
“ Tập đoàn thế kỷ phá sản, tiền của ta toàn bộ đầu tư vào đó, hiện tại nên làm cái gì bây giờ ?”
Hai bàn tay tái xanh đặt trước mặt bàn của hắn, giờ phút này nàng mất đi vẻ cao ngạo, tự phụ vốn có, mà giống như một người điên thất hồn lạc phách.
Hắn không chút để ý, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh “ Như vậy ta cũng nên nói với ngươi một tiếng chúc mừng, Phương Thiến Mân, ngươi đã phá sản, hơn nữa bây giờ còn mắc nợ rất nhiều.”
Nàng mờ mịt nhìn hắn, trong mắt chỉ là vẻ khó hiểu mờ mịt, “ Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì ?”
Vì sao sự việc lại diễn biến thành tình trạng này.
Hắn là thần của thương giới, vua của giới cổ phiếu, nàng tín nhiệm hắn có thể đem tài sản của mình có thể nổi lên trong giới thượng lưu, nàng không tiếc được ăn cả ngã về không đem tất cả tài sản, còn mượn hắn năm trăm vạn chỉ để mua cái hiện tại gọi là cổ phiếu đã tuyên bố phá sản.
Lúc này, nàng không chỉ mất hết tài sản, lại còn mắc nợ tập đoàn Tương thị năm trăm vạn.
Đối mặt với chất vấn của nàng, Tương Thừa Lăng cười tàn nhẫn “ Ý tứ rất đơn giản, từ đầu tới cuối đây toàn bộ đều là một kế hoạch hoàn hảo mà ngươi bất hạnh lại là vật hi sinh trong kế hoạch của ta.”
Hắn đứng đây, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuyệt mỹ trước mắt này từ trước đến giờ chưa bao giờ làm hắn động tâm.
“ Phương Thiến Mân, có một câu rất khó nghe, sớm muộn đều phải nói, nếu ngươi nhất định muốn biết, như vậy ta có thể nói cho ngươi, mẹ ngươi Chương Hiểu Vân cùng với cha ngươi Phương Lập Vĩ là kẻ thù không đội trời chung với ta.”
Nghe vậy sắc mặt nàng tái nhợt, hai chân lảo đảo. Cha mẹ nàng làm sao lại có thể là kẻ thù của Tương Thừa Lăng ?
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng “ Có lẽ ngươi chưa bao giờ nghe qua cái tên Tương Thừa Lăng, nhưng ta nghĩ ngươi đối với cái tên Phương Thiếu Trạch chắc là không xa la đi ?”
Cái tên này bị hắn lãng quên nhiều năm, từ khi người đàn ông kia phụ lòng mẫu thân hắn làm hại bà lao lực quá độ, tên Phương Thiếu Trạch đã bị hắn chôn vùi.
Qủa nhiên sau khi Phương Thiến Mân nghe thấy tên này liền lùi sau vài bước.
Phương Thiếu Trạch là tên của ca ca cùng cha khác mẹ với nàng.
Trong những năm còn nhỏ, nàng nhớ mang máng một đứa bé trai xinh đẹp khi nhìn thấy tay nàng được phụ thân nắm lấy trong mắt luôn có hận ý thật sâu đậm.
Sau này mẫu thân mới nói cho nàng biết, đứa bé kia là con của vợ trước, bởi vì không được cha yêu thương cho nên mới trở nên hận đời như vậy.
Từ sau khi cha mẹ di dân, Phương Thiếu Trạch – ca ca cùng cha khác mẹ với nàng cũng liền biến mất trong cuộc sống của nàng.
Không nghĩ lần này trở lại Đài Loan, nàng lại gặp con người đáng sợ này, càng không nghĩ tới là năm đó Phương Thiếu Trạch đã đổi thành Tương Thừa Lăng.
Như vậy… hắn cố ý tiếp cận nàng, trăm phương nghìn kế tạo thành biểu hiện giả dối là hắn thích nàng, bao gồm dụ dỗ nàng đầu tư, tất cả.., chẳng lẽ…
Rốt cục cũng thông suốt mọi chuyện, nhất thời trên mặt Phương Thiến Mân không còn chút sắc “ Ngươi…ngươi là cố ý…”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, một chút cũng không có nửa phần áy náy “ Cho dù là ta cố ý, thì như thế nào ?”
“ Tương Thừa Lăng ngươi thật nham hiểm, ta… ta tốt xấu gì cũng coi như là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi…ngươi làm sao có thể….?”
“ Đừng tự nâng giá trị con người, ngươi chính là con gái của tội nhân ***, cũng có tư cách làm muội muội của ta sao ?”
“ Ngươi nói vậy là có ý gì ?” Phương Thiến Mân khó hiểu .
Hắn quăng cho nàng một xấp tư liệu, “ Ta đã âm thầm nhờ người điều tra, ngươi thật ra không phải là con gái ruột của Phương Lập Vĩ, năm đó mẹ ngươi Chương Hiểu Văn bị một người nhỏ hơn mình 2 tuổi đùa bỡn , người đó sau vì phạm tội ςướק bóc *** mà đi tù . Mẹ ngươi sau khi người đó bị giam. Sợ hãi chính mình không thể gã được, liền lợi dụng mỹ mạo của mình liều mạng câu dẫn người đã có gia đình là Phương Lập Vĩ. Không nghĩ tới người kia quả nhiên ngu xuẩn lại bị mẹ ngươi câu dẫn hồn phách , lúc ấy hắn cũng không biết mẹ ngươi trong bụng đã có đứa nhỏ còn nghĩ bản thân mình đang mê đảo là một cô gái ngây thơ.”
Hắn lạnh lùng kể rõ chân tướng, “ vì cái người gọi là cô gái ngây thơ, hắn không tiếc bỏ vợ hiền con ngoan, hơn nữa còn nuôi dưỡng một đứa con gái của người khác hai mươi mấy năm …”
Phương Thiến Mân không thể tin được, ra sức lắc đầu, “ Ngươi gạt ta, mọi chuyện căn bản không phải như vậy…”
“ Phương Thiến Mân, nếu ngươi đơn thuần một út, thiện lương một chút, ta đối với ngươi khi trả thù sẽ không tàn nhẫn đến như vậy, đáng tiếc là…” Trong mắt hắn hiện ra một chút huyết sắc, “ Ngươi là một nữ nhân ham hư vinh, rất tham lam, thậm chí độc ác giống như rắn rết, nữ nhân như ngươi nên xuống địa ngục, chỉ làm ngươi phá sản, đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi.” Chuyện nàng ngược đãi Mạn Mạn, Harly hắn đều biết mà nói ra.
“ Cho nên, ta trước để ngươi mang nợ năm trăm vạn của Tương gia, để làm lợi cho Tương gia, nếu quá hạn ngươi không thể trả, ta có thể đưa ra pháp luật mà phân xử.”
Giờ phút này Phương Thiến Mân rút cục ý thức được tình trạng bản thân mình.
Người nam nhân đang lấy mình ra đừa giỡn, thật sự đáng sợ, nàng – Phương Thiến Mân thông mình một đời, tính kế một đời, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
Nàng oán hận trừng mắt hắn “ Họ Tương kia, ngươi là ác ma, cho dù mẹ ta lúc trước câu dẫn cha ngươi, cũng chỉ trách mẹ ngươi không bản lĩnh nếu không hắn làm sao ở bên ngoài tìm nữ nhân, rõ ràng là mẹ ngươi hầu hạ không làm cha ngươi hài lòng….A.”
Một cái tát thật mạnh, hung hắn giáng xuống trên mặt nàng, cũng đánh gẫy lời nói ác độc của nàng.
Nàng ôm hai má đau nhức, sợ hãi rút lui vài bước.
“ Ngươi dám nói thêm một câu vũ nhục mẹ ta, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi hối hận suốt đời.”
Lúc này Tương Thừa Lăng mới là đáng sợ nhất. Hắn âm trầm tuấn dung, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, “ Hiện tại, ngươi lập tức cút ngay ra ngoài cho ta.”
Phương Thiến Mân còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi đối mặt với ánh mắt làm cho người khác sợ hãi của hắn, biểu tình thật đáng sợ, không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người chạy nhanh ra khỏi cửa.
Tương Thừa Lăng bình tĩnh một lát, gọi trợ lý của mình, đem phần hồ sơ của Chương Hiểu Vân phân phối trợ lý gửi đến người đàn ông kia.
Sau khi trợ lý rời đi, văn phòng lại phục hồi không khí im lặng vốn có.
Hắn tin tường không bao lâu nữa Phương gia sẽ nổi lên một trận phong huyết vũ.
Hận nhiều năm như vậy, oán nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được đến giờ khắc này. Hắn thành công trả thù Phương gia, cũng thành công làm cho bọn họ lâm vào vạn kiếp bất phục, nhưng vì sao trong lòng không có một chút khoái cảm của trù thù, ngược lại….trong lòng dường như có một góc trống rỗng.
Khẽ vuốt chính *** mình, đau quá, là cái gì làm cho hắn đau như vậy ?
Trong một góc của bàn làm việc có một chiếc nhẫn nam, đó là kỷ vật năm trước khi đến Thượng Hải công tác hắn đã cùng Mạn Mạn giả làm vợ chồng.
Lúc hắn rời Thượng Hải vốn định đem vật không đáng giá đó vứt đi, nhưng cuối cùng giống như ý trời lại đem vật đó trở lại, còn được trân quý đặt trong khoảng không gian của riêng mình.
Mạn Mạn…
Bộ dạng chủ nhân của cái tên này xông vào đầu hắn, làm trong lòng nổi lên đau nhói.Tấm lịch trên bàn, có những dấu đánh đỏ chói. Hôm nay, là hai mươi tám ngày nàng rời xa hắn. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về những vòng tròn đỏ chói trên tấm lịch, mỗi ngày vào buổi sớm hắn đều khoanh lên như vậy.
Vì lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, bởi vì hắn lúc trước tàn nhẫn, không chỉ đánh mất người con gái mình yêu thương nhất mà còn đánh mất luôn tâm của chính mình.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Cầm lấy điện thoại là một tiếng nói xa lạ : “ Xin hỏi là Tương Thừa Lăng tiên sinh phải không ?”
Khẩu âm này làm cho hắn nhớ tới đoạn thời gian ở Thượng Hải.
“ Xin chào ngài, ta là nhân viên của khách sạn Hương Cách Lý Lạp tại Thượng Hải, khách sạn chúng tôi năm trước đã tổ chức một hành trình tuần trăng mật lãng mạn, sau đó chúng tôi cũng tổ chức một hoạt động bốc thăm trúng thưởng. Thật vui khi thông tri đến ngài, ngài cùng phu nhân đã trở thành cặp vợ hồng may mắn của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi thành tâm mời ngài cùng phu nhân năm nay tham gia hoạt động tuần trăng mật, toàn bộ chi phí bao gồm vé máy bay đều được miễn phí, ngày tổ chức định vào ngày mùng 6 tháng sau.”
Tương Thừa Lăng không biết chính mình làm sao kết thúc cuộc điện thoại này, chính cuộc điện thoại này tựa như đã ban cho hắn một chỉ thị, trong đầu chỉ có một thanh âm…
Hắn muốn gặp nàng, hắn muốn gặp Mạn Mạn.
Mặc kệ hắn trước kia cố gắng thương tổn nàng như thế nào, giờ này khắc này, hắn hối hận, chỉ mong Mạn Mạn lại cho hắn một cơ hội, chỉ cần cho hắn một cơ hội là tốt rồi.
Cho đến lúc này Tương Thừa Lăng mới nhìn rõ chính tâm của mình. Thù hận nhiều năm như vậy, rốt cục không đánh lại sự vĩ đại của tình yêu. Suốt hai mươi tám ngày dày vò, xem như là sự trừng phạt đối với chính mình. Hắn biết sai lầm rồi, Mạn Mạn chờ ta, ta sẽ tìm ngươi….
“ Cái gì ? ngươi nói nàng hai tuần trước đã nghỉ việc ?”
Tương Thừa Lăng hấp tấp chạy đến tòa soạn tạp chí, biết được tin tức này từ đồng nghiệp của nàng làm cho hắn thật sự khiếp sợ.
Bởi vì Mạn Mạn đột nhiên rời đi cho nên không ai biết nàng đi đến nơi nào.
Tương Thừa Lăng bắt đầu nơi nơi tìm nàng, hỏi hết các đồng sự của nàng, bao gồm cả chủ nhà trước kia thì được biết Mạn Mạn từ một năm trước đã chuyển đi cũng không thấy trở lại.
Tương Thừa Lăng lúc này cảm nhận sâu sắc được sự thống khổ, cũng cho tới bây giờ mới ý thức được sự hiểu biết của mình đối với Lôi Mạn Mạn thật quá ít. Cuối cùng, hắn đột nhiên nghĩ tới một người có thể sẽ biết được tin tức của nàng.
Hắn thông qua hồ sơ của công ty tìm được địa chỉ của Tô Xảo Hinh, tìm đến cửa khi mở ra nhìn thấy một người hắn đã từng gặp qua một lần – Tô Xảo Hinh.
Theo bên nàng là Harly, nó đang oải đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu, giống như gặp được thân nhân, thật vui vẻ bên chân hắn cọ đi cọ lại.
Tô Xảo Hinh có chút bất ngờ, “ Tương tiên sinh, ngài làm sao lại đến nhà ta ?”
Hắn không trả lời vấn đề của nàng, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ cái đầu xù long của Harly “ Harly vì sao ngươi lại ở nơi này ?”
“ A? Tương tiên sinh biết nó tên Harly à ?” Tô Xảo Hinh ngồi xổm trước mặt hắn, cùng nhau vuốt đầu Harly.
“ Mạn Mạn trước khi đi muốn ta chiếu cố nó, nó đã ở nhà của ta suốt 2 tuần lễ.”
Lại là hai tuần, Tương Thừa Lăng ngừng động tác, đứng lên đột nhiên nói ra “ Mạn Mạn trước khi đi có nói là sẽ đi đâu không ?”
Tô Xảo Hinh cắn môi lắc đầu, “ Không biết nha, hai tuần trước Mạn Mạn đột nhiên đem Harly đến nhà của ta nhờ chăm sóc, còn nói chờ sau khi trở về sẽ liên hệ , lúc đó ta có hỏi nàng đi đâu nhưng không thấy trả lời.”
Lôi Mạn Mạn đi rồi. Không một chút tình liền rời khỏi thế giới của hắn, đến một nơi hắn hoàn toàn không tìm thấy. Vì sao lại như vậy ?
Hắn đã biết sai lầm, hai mươi tám ngày chia lìa, hai mươi tám ngày trừng phạt, hai mươi tám ngày thống khổ dày vò, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao ?
Một giọt lệ chay xuống, lòng đau tựa hồ không thở được.
“ Tương tiên sinh…” Tô Xảo Hinh nhìn thấy như vậy trong nhất thời không biết làm sao cho phải.
Hắn đứng dậy, nắm lấy vòng cổ của Harly, ý bảo hắn cùng đi “ Harly ta mang đi, nếu nàng trở về, phiền ngươi báo cho ta biết.”
Tô Xảo Hinh há hốc mồm kinh ngạc nhìn đối phương xoay người rời đi “ Vâng…nhưng Tương tiên sinh , đây là chuyện gì ?”
Hắn trở lại, mặt mang vẻ mệt mỏi nói “ Mạn Mạn là cả đời của ta, duy nhất cũng là nữ nhân ta ta yêu nhất, nhưng ta lại không biết quý trọng nàng, T a nghĩ, nàng hiện tại rời xa ta, ta lại không thể tìm thấy chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ta.”
Nói xong câu nói này, một người một chó cứ như vậy biến mất ở trước mặt Tô Xảo Hinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc