Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần - Chương 15

Tác giả: Minh Tinh

Sau vài ngày, Lôi Mạn Mạn sau khi tan tầm về trước cửa nhà, nghe trong phòng truyền ra một tiếng cười thanh thúy.
Đó là tiếng cười của nữ nhân.
Khi nàng dùng chìa khóa mở cửa, liền nhìn thấy trong phòng khách xa hoa, ngồi bên cạnh Tương Thừa Lăng là một nữ tử xinh đẹp, đúng là không lâu trong buổi tiệc từ thiện cùng Tương Thừa Lăng khiêu vũ – Phương Thiến Mân.
Hai người thân mật ngồi cùng nhau, không biết đang nói chuyện gì, trên mặt đều lộ ra vẻ vui sướng tươi cười.
Nhìn thấy nàng mở cửa đi vào, vẫn duy trì tư thế ngồi tao nhã, Phương Thiến Mân nhíu mày “ Thừa Lăng, vị tiểu thư này là ai ? nàng làm sao lại có chìa khóa của nhà ngươi ?”
Lôi Mạn Mạn giận tái mặt, tuy nàng cùng Tương Thừa Lăng chưa gọi là vợ chồng nhưng cũng là người yêu, hiện tại trong nhà đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lại, còn không ngại ngùng chất vấn thân thế của nàng, làm cho nàng nghe xong thật muốn phát hỏa.
Nàng bản năng nhìn về phía Tương Thừa Lăng, hi vọng hắn có thể giới thiệu thân phận của mình, ngăn chặn miệng của nữ nhân này.
Tương Thừa Lăng lại chỉ cười cười, không chút để ý, liếc xéo nàng một cái “ Nàng kêu Lôi Mạn Mạn là giúp việc của nhà ta.”
Nữ giúp việc ? Nguyên lại nàng chỉ là nữ giúp việc của nhà hắn….
Lôi Mạn Mạn nhất thời trong cổ họng tuông ra một cổ mãnh liệt ghen tuông, đôi môi khẽ nhếch, lại không nói lấy nửa câu, hai chân nàng như mọc rễ đứng nguyên tại chỗ.
Nàng từng dùng ánh mắt hỏi Tương Thừa Lăng rốt cục có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn lại cố ý tránh tầm mắt của nàng.
Phương Thiến Mân tựa hồ cảm giác được hai người đang có sóng ngầm mãnh liệt, ánh mắt có chút địch ý liếc Lôi Mạn Mạn một cái
“ Là nữ giúp việc theo thời gian sao ?”
Không chờ Tương Thừa Lăng trả lời, Lôi Mạn Mạn đã cao giọng nói “ Không, là giúp việc toàn thời gian, hợp đồng một năm, mà hiện tại đã được 11 tháng.”
Nàng cố ý cường điệu kỳ hạn, thành công làm cho trong đáy mắt Tương Thừa Lăng chợt lóe lên kinh hoàng. Nhưng rất nhanh đã khôi phục ý cười vốn có.
“ Đúng vậy, còn một tháng nữa hợp đồng của chúng ta sẽ kết thúc.”
“ Đúng vậy, đến tháng sau, mọi người liền không thể làm chung nữa.” Lôi Mạn Mạn mỉm cười đau khổ, không muốn lúc này lộ ra biểu tình yếu ớt, nhưng cũng không thể ức chế cảm thấy trong *** đau nhói như không ngừng hcay máu.
Người đàn ông nàng yêu nhất cư nhiên lại dùng phương thức tàn nhẫn làm tổn thương nàng.
Tương Thừa Lăng cũng như hàng nghìn nam nhân trên đời đều là có mới nới cũ, có niềm vui mới liền quên tình nhân cũ. Nàng chưa bao giờ miễn cưỡng cảm tình không thuộc về mình, hắn vừa mới nói câu giới thiệu kia, đã nói rõ quyết định của hắn — bọn họ không hề là người yêu, chỉ còn lại quan hệ thuê mướn, nàng nghĩ đã đến lúc nàng nên rời đi.
Hiển nhiên thất tình, nhưng nàng kiên cường vẻ mặt cười tươi khiêm tốn “ Không biết hôm nay trong nhà có khách quý đến, cho nên chưa kịp chuẩn bị, xin hỏi hai vị hôm nay muốn ở nhà dùng cơm sao ?”
Như vậy trong nháy mắt, Lôi Mạn Mạn cảm thấy nhìn được trong mắt hắn áy náy cùng xin lỗi, ngay lúc nàng muốn tìm hiểu kỹ ánh mắt kia là có ý nghĩa gì, Tương Thừa Lăng đột nhiên đứung dậy.
“ Mạn Mạn, vị này là Phương Thiến Mân tiểu thư, người mẫu quảng cáo của Tô thị, lần này đến Đài Bắc chụp quảng cáo, tạm thời không tìm thấy chỗ thích hợp, cho nên trong thời gian tới nàng sẽ ở lại đây.”
Hắn cố ý xem nhẹ, tiếp tục âm thanh lạnh lùng “ Ta hy vọng trong thời gian Phương tiểu thư lưu lại ngươi có thể làm tốt bổn phận của mình, xem nàng như chủ nhân mà phục vụ.”
Không chờ Lôi Mạn Mạn trả lời, Phương Thiến Mân cũng đứng dậy cười nói “ Như vậy liền phiền toái nữ giúp việc nhà ngươi chiếu cố ta nhiều hơn.”
Tới đêm, Lôi Mạn Mạn cùng bảo bối Harly lên tầng thượng, ngồi ôm gối nhìn bầu trời đầy sao không ánh trăng. Thân hình to lớn của Harly nhu thuận nằm úp ở bên người chủ nhân, trong cổ còn phát ra vài tiếng y ô.
Lôi Mạn Mạn tay vuốt ve cái đầu xù lông, nó liền làm nũng đầu tiến vào trong lòng nàng nhẹ nhàng cọ xát.
“ Bảo bối, thực hâm mộ ngươi còn có người sủng, kỳ thật làm chó so với người cũng hạnh phúc.”
Harly không hiểu ý tứ của chủ nhân, oải đầu nhìn nàng, bộ dáng thật đáng yêu.
Lôi Mạn Mạn liếc mắt nhìn nó cười một cái. Ngẩng đầu lẳng lẳng nhìn về chỗ cũ, suy nghĩ về những chuyện đã phát sinh trong thời gian ngắn vừa qua.
Vì sao nàng cùng Tương Thừa Lăng trong lúc đó lại yêu nhau, lại trong một đêm phát sinh biến hóa ? nàng rốt cục làm sai cái gì ? trước một khắc còn yêu nàng, liền sau đó lại đem nữ nhân khác vào nhà, mà nàng lập tức lại trở thành nữ giúp việc ?…
Bỗng phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cũng với cổ hương vị quen thuộc làm cho nàng đau lòng, dần dần tiếp cận nàng.
Ở dưới bầu trời này nàng cùng Tương Thừa Lăng được xem như là thiên đường, nhớ lại mấy tháng trước, tin tức báo rạng sáng sẽ có mưa sao băng, hắn liền cùng nàng đến đây chờ đợi.
Vì đợi mưa sao băng xuất hiện, mà hai người đều cố gắng nói chuyện không cho đối phương ngủ, trong chiếc lều nhỏ, nhìn trời không sao nói chuyện phiếm hàn huyên cả một đêm.
Khi đó hắn từng nói, cho dù trời đất thay đổi, tình cảm của hắn đối với nàng cũng không thay đổi, nhưng hiện tại thì sao ?
Một đôi cánh tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tiếng nói quen thuộc vang lên “ Mạn Mạn, ta biết ngươi ở đây.”
Nàng không quay đầu, như trước ôm lấy đầu gối nhìn lên bầu trời, Harly bên cạnh nhìn thấy người chủ nhân gần một năm cũng chủ động tiến lên vui vẻ.
Tương Thừa Lăng mặc bộ đồ ngủ màu trắng, sau khi tắm xong tóc vẫn mang theo vài phần ẩm ướt. Ánh mắt của hắn vào ban đêm lại thêm vài phần lóe sáng, càng thêm tràn ngập dã tính mê người.
Nhìn thấy Harly nhiệt tình, hắn cười cười, xoa đầu nó “ Đi qua bên kia chơi ngoan.”
Harly bất mãn nức nở, nhưng lại nghe lời hạy qua một bên nằm xuống.
“ Buổi tối thời tiết lạnh, tại sao không mặc thêm áo lại ra ngoài ?” Cầm chính áo khoát của mình nhẹ nhàng khoát lên vai nàng.
Lôi Mạn Mạn như cũ không nhìn hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấp giọng “ Ta nhớ rõ lúc xưa đến trường từng nghe thầy giáo nói qua, thật lâu trước kia có một người tên là Trương Hành rất thích ngắm sao, hắn là một người rất nhẫn nại, vì muốn biết trên trời có bao nhiêu vì sao liền quan sát rồi vẻ lại, cuối cùng trở thành một nhà thiên văn học.”
“ Kỳ thật ta trước đây vẫn thích ngắm sao, nhưng lại không có tính nhẫn nại, cho nên không thể giống hắn trở thành một nhà thiên văn vĩ đại, chỉ có thể là một người bình thường trong cuộc sống trầm lân.”
“ Không, ngươi sống thật thành công, ít nhất ngươi làm cho rất nhiều người thích ngươi, quan tâm ngươi.”
Nàng tươi cười thập phần chua xót đáp lại “ Ngươi không cầ an ủi ta, ta biết số mệnh của mình, nhiều năm như vậy ta vẫn cố gắng kiếm tiền nuôi ông bà, lo cho em trai, nghĩ lại chính mình đã trả giá rất nhiều, nghĩ lại cuối cùng phải nhận được hồi báo của ông trời, nhưng cho tới bây giờ, cuộc sống của ta vẫn như cũ, một chuyện cũng không thành.”
Nàng thở dài, nàng tao nhã gãi đầu “ Nói đi nói lại, vẫn là thời gian ấu thơ là tốt nhất, tại lúc đó một chút phiền não cũng không có. Có ba mẹ có ông bà, mỗi người đều yêu ta, cũng không cần sống trong lo toan của công việc…”
Nàng nói xong một câu lại một câu, Tương Thừa Lăng thuy chung không nói một câu, ngôi bên cạnh nàng cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng rốt cục mệt mỏi, tựa vào vai hắn, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau.
Giống như chưa từng có mẫu thuẫn tồn tại, yêu thương nhau, thổ lộ tình cảm, giống như một đôi tình nhân, dưới ánh trăng nhấm nháp tư vị tình yêu.
Chỉ có Lôi Mạn Mạn biết, đây chỉ là biểu hiện giả dối, sau ngày mai, nàng cùng Tương Thừa Lăng sau một tháng sẽ xó tương lai riêng.
Tương Thừa Lăng bên cạnh cái gì cũng không nói, cũng không giải thích, cứ như vậy nhẹ nhàng ôm nàng, lại như muốn ôm vật chí bảo nhất cả kiếp này mà không buông.
Bóng đêm đần đần càng lúc càng dày lại, thành thị ồn ào náo động dần dần yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của Lôi Mạn Mạn truyền đến.
Hắn cẩn thận đứng dậy, đem nàng tựa vào trong lòng mình nhẹ nhàng ôm lấy đem nàng về phòng ngủ.
Đem nàng mèm mại đặt lên giường, phía sau còn có Harly vô tình, thấy chủ nhân ngủ, nó cũng oải đầu, tìm một chỗ thoái mái nhu thuận ghé vào bên giường lẳng lặng chờ đợi chủ nhân.
Tương Thừa Lăng cúi đầu tinh tế đánh giá dung nhan xinh đẹp ở trên giường, ngón trở hắn trên mặt mặt nàng chậm rãi miêu ta tả ngũ quan, ánh mắt biến đổi, trong lòng thật nhiều tư vị.
Hắn làm sao không biết trong lòng nàng đau khổ, làm sao lại không biết nàng chờ mong điều gì.
Nhưng đến thời khắc này, hắn không thể không tạm thời buông tha quyền lợi và hạnh phúc của nàng, hắn cũng có việc khó xử trong lòng.
Nhịn không được, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, “ thực xin lỗi, Mạn Mạn, có một số việc ta thật thân bất do kỷ, mong ngươi có thể đợi ta.”
Hắn lầm bầm làu bàu nói xong vài câu, đứng dậy, cẩn thận rời phòng, trở lại thế giới của mình.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lôi Mạn Mạn vẫn giả bộ ngủ trên giường rốt cục chảy hai hàng nước mắt.
“ Con chó ૮ɦếƭ tiệt, lăn ra đây cho ta, nếu không ra, ta sẽ bỏ thuốc chuột vào đồ ăn của ngươi, trực tiếp tiến ngươi về tây thiên.”
Cuối tuần, tiếng hô bén nhọn truyền khắp trong nhà, Lôi Mạn Mạn tay đầy bọt từ phòng tắm chạy đến, nhìn Harly đáng thương chui trong gầm tủ.
Phương Thiến Mân tay cầm xẻng gỗ buốn bực đứng trước gầm tủ nhìn Harly kêu gào.
Cuối tuần nàng không có lịch quảng cáo cho nên ở trong nhà không ra ngoài, Tương Thừa Lăng vì việc công ty đã ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ có hai nữ nhân cùng một con chó, chiến tranh cũng bởi vậy lặng lẽ phát sinh.
Buổi sáng rời giường, Phương Thiến Mân liền nhìn hấy đồ trang điểm cao cấp của mình trở thành đồ chơi của Harly, mà đại quái vật này chẳng những không thấy áy náy còn giương cặp mắt vô tội khiêu khích nhìn nàng.
Từ nhỏ được cha mẹ sủng ái, làm sao có thể bỏ qua cho một con chó dám khi dễ mình. Hơn nữa nó lại là sủng vật của Lôi Mạn Mạn.
Tương Thừa Lăng nói, Lôi Mạn Mạn chính là trong nhà nữ phó, rõ ràng nàng cảm thấy quan hệ của hai người không đơn thuần.
Đúng vậy, nàng thích Tương Thừa Lăng, từ lúc nhìn hấy hắn lần đầu tiên, liền đói với người nam nhân anh tuấn này động tâm.
Nghe nói cha trươc khi kết hôn với mẹ đã từng cưới một thiên kim tiểu thư, cha nàng từng kể lại cuộc sống đại tiểu thư xa hoa như thê nào, từ lúc đó cuộc sống giàu sang xa hoa đã trở thành ước muốn của nàng.Bước vào xã hội thượng lưu liền chỉ theo đuổi một mục tiêu duy nhất.
May mắn nào sinh ra đã có một gương mặt sinh đẹp, một dáng người tuyệt mỹ, vì vậy trăm phương nghìn kế muốn lợi dụng sự ưu việt của bản thân để hấp dẫn các tinh anh mọi nghành nghề.
Nhưng sau khi nhận thức nhiều người như vậy nàng đau xót phát hiện, nam nhân có tiền thì không đủ suất, đủ suất thì lại không có tiền, mà người vừa có tiền lại vừa đủ suất thì không phải đã kết hôn thì đã có người bạn gái.
Chỉ có Tương Thừa Lăng là người đàn ông lý tưởng sở hữu đày đủ mọi điều kiện : đôc thân, tuổi trẻ, anh tuấn, giàu có, lãng mạn mà ôn nhu, còn hài hước cảm mười phần.
Thật sự hấp dẫn chính là danh hiệu cổ thần của hắn, từ lâu đã từng nghe nói qua Tương Thừa Lăng là cổ thần của giới thương nhân Đài Bắc, nhưng lại không nghĩ vị này lại vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn.
Cho nên nàng muốn dùng mọi phương pháp tiếp cận hắn, thậm chí mặt dày mày dặn tìm hết mọi lý do để đến ở tai nhà hắn, ý đồ gần quan được ban lộc.
Không nghĩ đến sau khi vào nhà, người đàn ông hoàng kim độc thân trong nhà lại có một nữ giúp việc toàn chức.
Nếu nữ giúp việc này xấu xí, hay già cả cũng không sao, mà Lôi Mạn Mạn chẳng những trí tuệ, bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu, nói chuyện thanh âm lại thanh thúy êm tai.
Quan trọng nhất là nàng có thể nhìn thấy trong mắt Tương Thừa Lăng trong mắt có tình cảm cùng với Lôi Mạn Mạn.
Nàng muốn có Tương Thừa Lăng cho nên tuyệt không có thể dễ dàng tha thứ vật gì tồn tại trở ngại. Vì thế, nàng đem Lôi Mạn Mạn coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể mau mau trừ đi.
Thậm chí ngay cả chso của nàng cũng trở thành mục tiêu oán hận.
Nhìn Phương Thiến Mân đối với Harly hô to, gọi nhỏ, Harly đáng thương hề hề gào thét còn nằm trên đống đồ trang điểm. Lôi Mạn Mạn liền lên tiếng khuyên giải.
“ Phương tiểu thư, nó chỉ là một con chó, nó làm hỏng đồ của ngươi, bao nhiêu tiền ta bồi thường cho ngươi, ngươi không cần la mắng nó.”
Chó của mình nàng hiểu nhất, Harly tuy bộ dáng to lớn nhưng thập phần ôn nhu.
Phương Thiến Mân, quay đầu lại trừng liếc nàng một cái “ Ngươi cho rằng bằng công việc này kiếm tiền có thể bồi thường được cho ta đồ trang điểm mua từ Anh Quốc sao ?” Nàng khinh thường hừ lạnh “ Hộp trang điểm này của ta tùy tiện đem bán cũng đủ ngươi dùng sinh hoạt một tháng, nhưng hiện tại chó của ngươi đem nó biến thành rác.”
Nàng tức giận đối với Lôi Mạn Mạn mà mắng, Harly dưới gầm tử lập tức bất mãn.
Nó đi theo chủ nhân nhiều năm, không thể dễ dàng tha thứ người khác khi dễ chủ mình, nó đối với Phương Thiến Mân nhe răng trợn mắt, trong cổ còn phát ra âm thanh gừ gừ.
Phương Thiến Mân trong tay cầm cái xẻng đánh xuống “ con chó ૮ɦếƭ tiệt, to gan dám thị uy với ta.”
“ Phanh !” Harly nhất thời sửng sốt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc