Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần - Chương 14

Tác giả: Minh Tinh

Lôi Mạn Mạn đột nhiên nhìn hắn nghiêm túc “ Ngươi cũng là như vậy ?”
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận “ Một người nếu muốn thành công, phải trả giá rất nhiều, đồng thời nguyện ý làm rất nhiều chuyện, ta nghĩ đạo lý này ngươi biết.”
“ Không, ta không hiểu “ Nàng lắc lắc đầu, “ Người khác thế nào ta không muốn biết, nhưng ta không nghĩ ngươi cũng là người như vậy.”
Tương Thừa Lăng đột nhiên nở nụ cười, bàn tay to vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, “ Đứa ngốc, ngươi suy nghĩ nhiều quá, ý của ta là trong nhiều hoàn cảnh có nhiều việc phải có sự thỏa hiệp không phải luc nào cũng theo ý mình.” Nói xong, dùng cầm chỉ phong thi*p mời , “ Đêm mai, tám giờ hai mươi, ta có thể mời ngươi làm bạn nhảy không ?”
Lôi Mạn Mạn bị hắn dời đi sự chú ý, cảm thấy thật có lỗi “ Chỉ sợ không được nha, tối mai ta có phỏng vấn, lão tổng mới giao nhiệm vụ mới cho ta.”
Trên mặt hắn hiện lên một chút thất vọng, nhưng rất nhanh cười nói “ Không quan hệ, dù sao loại yến hội này thực cũng không thú vị, đi cũng chỉ lãng phí thời gian, xuất trướng chính là nghĩ đến mặt mũi của chủ nhân, ngươi không có thờ gian, ta cũng có thể đi một mình.”
Đến tối hôm sau, Tương Thừa Lăng một thân âu phục xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện. Bề ngoài anh tuấn, lại không ai bì nổi tiền tài, quyền thế lẫn địa vị, hắn rất nhanh hấp dẫn sự ưu ái của các nữ nhân trong buổi tiệc.
Lễ phép trước sự tiếp đón của chủ nhân, hắn cũng đem ra một món đồ cổ trân quý để tham gia đấu giá. Cũng như những cuộc giao tiếp bình thường, sau khi hàn huyên với một vài vị khách, Tương Thừa Lăng liền muốn quay trở về. Trên thương trường ai cũng biết đến tính tình của hắn, đối với việc buôn bán cổ phiếu nên tiến sẽ tiến, nên lùi sẽ lùi nên không dễ dàng đắc tội với hắn, nhưng cũng không ai đặc biệt thân cận, cứ như vậy hắn cùng với kẻ thù trên thương trường khó nắm được nhược điểm cùng cơ hội đới phó.
Vài phép xã giao đơn giản qua đi, Tương Thừa Lăng nghĩ đến lúc ra về, đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh có chút quen biết.
Đối phương là một nữ nhân hơn hai mươi, tóc đen để thẳng thập phần mềm mại, bên ngoài mặc một bộ lễ phục màu đen làm nổi bật dáng người, cánh tay thon dài thật đúng là một mỹ nhân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách lại không qua hai mét, bên cạnh nàng là con trai của chủ nhân bữa tiệc : Tô Húc Đông.
Lão bản của Trung Hưng tập đoàn còn có ba người con gái, con trai đầu là Tô Húc Đông không có hứng thú với công việc của cha mình, liền muốn cha bỏ vốn bên ngoài một mình thành lập công ty quảng cáo. Hắn cùng Tương Thừa lăng học cùng đại học và là học trưởng của Tương Thừa Lăng.
Hai người gặp mặt không khỏi một trận hàn huyên . Người phụ nữ bên cạnh Tô Húc Đông đứng ngoài không khỏi vài lần liếc nhìn đánh giá Tương Thừa Lăng.
Nàng nghe được Tương Thừa Lăng là đại lão bản phía sau tập đoàn Tương Thị của Đài Bắc, lại là người lập ra công ty đầu tư Tín Nghĩa, hai mắt không khỏi sáng ngời.
“ Thật không nghĩ tới Tương tiên sinh còn trẻ tuổi như vậy lại có năng lực quản lý hai công ty lớn, hơn nữa lại là người mà báo tài chính cùng kinh tế thường xuyên nhắc đến Cổ Thần đại nhân vật, hôm nay có thể quen biết thật là vinh hạnh của ta.”
Tương Thừa Lăng ánh mắt chợt lóe, mỉm cười kiêu khích “ Hạnh ngộ, không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào ?”
“ Ta là người mẫu quảng cáo cho công ty Tô thị, ta họ Phương, Phương Thiến Mân.”
Ba chữ Phương Thiến Mân từ miệng nàng thốt ra, Tương Thừa Lăng bề ngoài không lộ ra nửa điểm khác thường, nhưng trong lòng lại đâng đủ ngũ vị.
Phương Thiến Mân? quản nhiên là nàng.
Tô Húc Đông tài đại khí thô, chính mình vẫn luôn có ý muốn nịnh bợ người học đệ kia, thấy Tương Thừa Lăng có hứng thú với người mẫu của mình trong nhất thời trong lòng như nở hoa.
Trong mắt hắn, nữ nhân chẳng qua là công cụ giúp mình đạt được mục đích, hắn rất xem trọng thực lực của Tương gia, vẫn muốn tìm Tương Thừa Lăng hợp tác, nhưng không có cơ hội, hiện tại phát hiện được hứng thú của Tương Thừa Lăng làm sao hắn không lợi dụng.
“ Học đệ thật là có ánh mắt, Thiến Mân là một người mẫu rất có tiềm lực của công ty ta, chỉ cần nàng ra sức một chút đã giúp công ty ta kiếm được một khoản lớn…”
Tô Húc Đông bắt đầu ở trước mặt Tương Thừa Lăng thổi phồng ca ngợi ưu điểm Phương Thiến Mân.
Tương Thừa Lăng từ trước đến sau vẫn mỉm cười lắng nghe, còn hướng Phương Thiến Mân vài ánh mắt ái muội.
Đối phương tựa hồ vì vậy mà được cổ vũ, khi âm nhạc vang lên, nàng liền chủ động vươn tay “ không biết có vinh hạnh mời ta khiêu vũ một điệu ?”
Hắn mỉm cười , thập phần tao nhã, làm một động tác vươn tay mời “ Có thể cùng Phương tiểu thư khiêu vũ là vinh hạnh của ta.”
Tiếp theo, hai người đã nhảy trong sân khiêu vũ, đôi mắt Tương Thừa Lăng mỉm cười, lại giống như câu dẫn, bằng vào khả năng hài hước mị lực, cùng với bối cảnh của mình rất nhanh đã làm cho Phương Thiến Mân thần hồn điên đảo.
Lôi Mạn Mạn mặc một bộ lễ phục hoa lệ tìm đến hội trường buổi từ thiện, muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, nhưng vừa vào lại nhìn thấy trong mắt một mà…
Người đàn ông nàng yêu, giờ phút này đang vô cùng thân thiết nắm thắt lưng của một người con gái khác, hai người mặt dán mặt tựa như đang nói thì thầm. Nàng hôm nay có phỏng vấn, nhưng nội dung phóng vấn chính là buổi từ thiện này. Không nghỉ đến việc nàng tỉ mỉ chuẩn bị cho Tương Thừa Lăng một trận kinh hỉ, mà ngược lại Tương Thừa Lăng lại cho nàng một kinh hỉ lớn.
Cẩn thận đánh giá, người con gái đang được hắn ôm gắt gao trong иgự¢ không phải chính là người trước đó xuất hiện trên màn hình quảng cáo sao ?
Ngày đó nàng cảm thấy Tương Thừa Lăng có chút không hợp, nhưng cũng không nghĩ tới, mới ngắn ngủi vài ngày bọn họ đã có thể thân mật đến như vậy.
Giờ phút này trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười ái muội, nhớ lúc trước khi hai người còn tại Thượng Hải trong buổi tiệc chia tay hắn cũng giống như đêm nay một thân sĩ có lễ, nắm lấy thắt lưng của nàng, lẫn nhau ái muội ôm vào cũng nhau, khí đó nụ cười bên môi hắn cùng đêm nay giống nhau như đúc.
Nàng chính vì nụ cười đó mà run sợ, cũng ngay lúc đó tim mình cảm thấy mất mát, liều lĩnh yêu thương hắn.
Giờ khắc này, người con gái được hắn ôm trong lòng, có phải như khi đó chính mình giống nhau, bị mị lực của hắn mê hoặc, cũng chỉ vì khuynh đảo, bị hắn luân hãm thật sâu trong lưới tình, không thể tự kiềm chế ?
Lôi Mạn Mạn không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu, đến lúc ánh mắt phiêu phiêu của Tương Thừa Lăng vô tình nhìn thấy nàng, bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, hắn giật mình sửng sốt.
Một khúc chấm dứt, tiếng nhạc im bặt, lúc này Tương Thừa Lăng cũng buông nữ nhân xinh đẹp trong lòng.
Động tác lưu loát, thuần thục một chút cũng không làm đối phương có cảm giác ngoài ý muốn.
Không biết hắn nói gì bên tai người kia nói gì đó, đối phương cười cười gật đầu nhìn hắn rời đi. Lôi Mạn Mạn cảm thấy chính mình như một đứa ngốc hề hề đứng tại chỗ nhìn nam nhân mình yêu ôn nhu an ủi một người con gái khác.
Nàng rốt cuộc nghĩ gì ?
Không muốn tiếp tục đứng tại chỗ này làm cho mình xấu hổ, xoay người nàng hướng của chạy tới.
“ Mạn Mạn, Mạn Mạn…” Phía sau truyền đến tiếng gọi của Tương Thừa Lăng.
Nàng không muốn nghe, mà cũng sợ hãi nghe, tình yêu tựa như một gốc cây mạn đà la, cùng với vẻ ngoài xinh đẹp đã chậm rãi xâm nhập làm cho người ta không thể kháng cự độc tính.
Nàng thật sự rất yêu Thừa Lăng, nên không thể dễ dàng tha thứ một màn trước mắt mình vừa mới xảy ra. Vội vàng muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, váy dưới chân nàng hung hăng bám dính làm nàng nhất thời té ngã, trong nháy mắt một bàn tay hữu lực đã ôm nàng.
“ Cẩn thận.” Tiếng nói như trước kia luôn làm say lòng người.
“ Tránh ra.” Nàng tức giận muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lại dễ dàng bị hắn giữ chặt.
Hắn khẽ nhíu mày “ Ngươi tới đây tại sao lại không nói trước cho ta biết ?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn “ Nếu nói trước cho ngươi, ngươi sẽ không ôm ngươi con gái kia khiêu vũ sao ?”
“ Ghen tị ?” Hắn trong mắt mỉm cười, tựa như sủng vật cùng chủ nhân đang đùa khóc lóc om sòm trong nhà.
“ Tương Thừa Lăng, ta không nghĩ chuyện này có gì tốt để cười, ta vốn nghĩ cho ngươi một sự bất ngờ, nhưng lại được nhìn thấy một màn, người bị kinh hách lại là ta.”
“ Không, ta quả thật rất bất ngờ, Mạn Mạn hôm nay ngươi quả thật rất xinh đẹp.”
Hắn thưởng thức đánh giá nàng, bộ lễ phục màu trắng tinh xảo làm lộ ra những đường cong duyên dáng của nàng, rõ ràng nàng chưa từng ăn mặc của hở hang nhưng lại bắt được cái nhìn của hắn, làm hắn nín thở.
“ Ta muốn ngươi trước hết giải thích, không phải khen ngợi ta đẹp hay không.” Nàng bị nam nhân này làm tức ૮ɦếƭ, hắn biết rõ nàng đang tức giận, cũng biết nàng vì đâu mà khí, lại cố ý xem nhẹ không đề cập tới.
Tương Thừa Lăng nẹh nhàng ôm thắt lưng của nàng “ Ta không làm việc gì sai vì sao phải giải thích?”
“ Ngươi….ngươi ôm nàng khiêu vũ.”
“ Nếu ngươi đồng ý, chúng ta bây giờ có thể đi vào cùng nhau nhảy.”
“ Ai thèm cùng ngươi nhảy, cút ngay, ta muốn về nhà.”
“ Cũng tốt, ta với ngươi cùng nhau trở về.” Tựa như dung túng nữ nhi bướng bỉnh, Tương Thừa Lăng một chút cũng không có không kiên nhẫn, theo ý của nàng.
Lôi Mạn Mạn nghe xong, chẳng những không vui, còn khí tuyệt xoay lưng hướng ra phía ngoài đi, Tương Thừa Lăng lập tức đuổi kịp, theo thói quen giữ chặt tay nàng.
Nàng tức giận muốn bỏ ra,hắn lại bá đạo cố ý nắm chặt.
Hai người cứ như vậy, người kéo ta rút, cuối cùng nàng bị hắn ôm lấy nhét vào trong xe, hắn còn không khách khí hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đnag lãi nhãi của nàng.
Sau một trận triền miên, Lôi Mạn Mạn xui lơ vô lực ở trong lòng của Tương Thừa Lăng, có một chút liếc nhìn lại vuốt ve lông mi thật dài của hắn.
Hắn bị nàng đùa nhịn không được cười thành tiếng, một phen bắt được bàn tay bướng bỉnh của nàng, để vào trong lòng bàn tay to của hắn.
“ Nghịch ngợm.”
“ Ngươi thực mệt nhọc sao ?” Kịch tình qua đi, nàng muốn cùng hắn trò chuyện, nói cái gì cũng tốt, nàng muốn bổ khuyết nội tâm hư không của mình.
Hắn ừ một tiếng “ Ta không phải đã ăn no ngươi sao ? có hay không còn muốn thêm một lần ?”
Nàng khinh chủy hắn vài cái, lại dựa vào trong lòng hắn “ Thừa Lăng, ta thật sợ hãi.”
“ Làm sao vậy ?” Hắn ôm chặt nàng, “ Ở trong phòng thật sạch sẽ, không có gì dơ bẩn.”
Nàng trong lòng hắn lắc lắc cái đầu, hai tay ôm chặt hắn “ Ta cảm giác ngươi sẽ rời xa ta.”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đều rất chuẩn, từ khi nàng tận mắt nhìn thấy Tương Thừa Lăng cùng Phương Thiến Mân cùng nhau khiêu vũ từ trong đáy lòng đã có chút suy sụp.
Sau khi ở hội trường từ thiện trở về, Tương Thừa Lăng một câu giải thích cũng không có, cho dù nàng có làm gì, hắn cũng chỉ mỉm cười, biểu hiện như vậy làm nàng thêm phần bất an.
Đến tận giờ phút này, nàng mới phát hiện chính mình cơ bản không hiểu hết hắn, hắn cha giấu tâm tư của mình rất tốt, nhìn như thường ngày cười nói nhưng làm cho người khác không nhìn ra được tâm ý.
“ Đứa ngốc, ta hiện tại bên cạnh ngươi, làm sao có thể rời người? “ Hắn giúp nàng vuốt vuốt tóc dài, ở trên gương mặt nàng ấn xuống một nụ hôn “ Ngươi suy nghĩ nhiều quá, có phải hay không đi làm áp lực quá lớn ?”
“ Ngươi cùng cô người mẫu kia quan hệ tốt lắm sao ?” Nàng quyết định trước mặt hỏi thẳng.
Hắn nhíu mày, cười cười, “ xem ra ngươi vẫn là đang ghen.”
“ Vậy ngươi về sau không được nhìn nàng, không cùng nàng khiêu vũ, cũng không được đối với nàng tốt như vậy ?”
Lôi Mạn Mạn biết lúc này mình viểu hiện thật giống đang tranh giành món đồ chơi nhỏ, nhưng là nàng sợ, nàng sợ một ngày mình sẽ mất hắn.
“ Về sau ta chỉ khiêu vũ với mình ngươi.” Nói xong, hắn giống như đang dỗ dành đứa nhỏ trấn an nàng.
“ Ngươi không biết là ta muốn gì.” Nàng đáng thương, buồn bã lắc đầu, nàng khổ sở phát hiện, Tương Thừa Lăng như vậy làm cho nàng không đoán được.
“ Ngươi muốn cái gì ?”
Nàng giương mắt ướt sủng nhìn hắn, “ Ta cảm thấy a di hiện tại thật hạnh phúc, ta thật hâm mộ nàng.”
Cho dù từng thất bại một lần trong hôn nhân, nhưng ít nhất hiện tại Tương mẫu rốt cục đã tìm được hạnh phúc của chính mình.
Hôn nhân là cái mà mối người đàn bà đều hướng tới, có lão công thương yêu mình, sinh một cục cưng đáng yêu, một nhà hòa thuận vui vẻ, từng là niềm mơ ước nàng chờ mong nhất trong tương lại.
Nàng nghĩ đến Tương Thừa Lăng có thể mang đến cho nàng, nhưng đã đợi lâu như vậy, hắn cũng chỉ yêu nàng, sủng nàng, cũng không mở miệng nói điều nàng mong chờ nhất.
Bên trong phòng đột nhiên trầm mặc, cả hai không ai nói gì.
Ngay lúc Lôi Mạn Mạn không muốn tiếp tục truy hỏi câu trả lời của hắn, hắn đột nhiên ôm lấy nàng “ Mạn Mạn thế giới này có rất nhiều sự tình không thể giải thích rõ ràng, giống như mẹ ta, lúc trước nàng bị cha ta trói buộc ở hôn nhân tất nhiên nàng không hề hạnh phúc.”
Môi hôn lông mi của nàng một cái thật dài “ sau khi ly hôn, nàng không còn bị trói buộc, lại cõ thể cùng bác sĩ của mình tự do tự tại yêu mến nhau, như vậy chẳng lẽ là không tốt ?”
“ Nhưng Trần Thúc Thúc đã muốn cưới a di làm vợ.”
“ Đưa ngốc, tình yêu lúc nào cũng siêu việt hết thảy, chỉ là một tờ giấy, đây là việc không quan trọng.”
Nhận được đáp án như vậy, một tia hy vọng trong lòng Mạn Mạn cũng bị dập tắt.
Nguyên lai…từ đầu tới cuối hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới nàng vào cửa.
Như vậy… vì sao hai người lại muốn tiếp tục kết giao ?
Tình yêu lại là cái gì ?
Mà nàng …lại nên đi nơi nào ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc