Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần - Chương 08

Tác giả: Minh Tinh

Hắn lập tức đưa điện thoại lên cao, nhìn tiểu nữ nhân thấp hơn mình gần một cái đầu lại gấp đến độ giơ tay giơ chân nhưng thế nào cũng không với đến được cái di động, nhịn không được trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“ Nếu ta đem màn vừa rồi đăng lên youtube, Lôi Mạn Mạn ngươi có thể hay không trong một đêm liền nổi tiếng, ngô, tiêu đề đặt là tuyệt thế tiền trinh nô có phải rất hay không.”
Lôi Mạn Mạn nghe xong vừa vội vừa giận “ trả lại cho ta. Trả lại cho ta.”
Nàng một bên kêu la, một bên ra sức kéo tay của hắn, dùng sức ôm lấy cổ hắn nhảy về phía trước, suýt chút nữa ᴆụng được đến cánh tay cầm di động đang giơ cao của hắn.
Đến khi giật mình nhìn lại mới thấy hai người lúc này tư thế có biết bao nhiêu ái muội, nàng cơ hồ cả người đều ở trên người hắn, hai chân gắt gao ở trên thắt lưng của hắn, hai người hai má dán hai má, tựa hồ có thể nghe được hô hấp của nhau.
Tương Thừa Lăng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhìn nàng cười : “ Ta có thể đem hành vi lúc này của ngươi trở thành hành vi chim sẻ nữ giúp việc muốn câu dẫn chủ nhân phú hào của mình a ?”
Lôi Mạn Mạn sắc mặt thay đổi liên tục từ trắng sang hồng, ánh mắt tức giận, trong lòng cũng không chịu thua kém : “ Ngươi sợ ta câu dẫn ngươi ?”
“ Cũng là không phải.”
“ Ta rất tự hiểu lấy, sẽ không ôm giấc mộng chim sẻ hóa thành phượng hoàng.”
“ Nha ?” Hắn nhíu mày.
“ Chỉ cần ngươi muốn, ta mối ngày đều cách xa ngươi mười bước. Nếu không, hừ hừ”
Tương Thừa Lăng nghe xong lời nàng uy Hi*p, khóe miệng lại càng có ý cười sâu : “ nếu không như thế nào ?”
Cơ thể nàng vẫn ở trên người hắn, chóp mũi đối chóp mùi, thuận miệng hừ lạnh : “ Ta sẽ vụng trộm kê đơn cho thức ăn của ngươi, trước ăn cắp đồ của ngươi,sau Gi*t ngươi, lại dùng phấn độc đem thi thể của người thi hóa, rồi độc chiếm gia sản của ngươi.”
“ Ha ha ha…” Hắn sang sảng cười to ra tiếng, cánh tay dễ dàng ôm lấy nàng “ tốt, ta thực chờ mong.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lôi Mạn Mạn chỉ biết chính mình không có bản chất làm người xấu, thở phì phì đỏ mặt từ trên người hắn nhảy xuống : “ Tốt lắm, đừng đùa nữa, mau đưa di động trả lại cho ta.”
“ Đây rõ ràng là di động của ta, vì sao lại trả cho ngươi ?” Thân thể của nàng đột nhiên rời đi, làm cho hắn nhất thời cảm thấy hụt hẫng.
“ Ngươi… di động của ngươi mới chụp được ta làm trò hề.” Nàng không muốn bộ dáng ngu xuẩn của mình bị công khai ra bên ngoài.
“ Không xấu, ngươi thật đáng yêu.” Hắn ngữ khí đột nhiên ôn nhu, ánh mắt cũng có vài phần mê ly.
Lôi Mạn Mạn cảm thấy một Tương Thừa Lăng ôn nhu như vậy làm cho người ta không thể kháng cự.
“ Cho nên, ta quyết định đem mặt đáng yêu của ngươi cất lấy, yên tâm ta sẽ không để nó rơi vào tay ai khác, chỉ chừa cho mình ta xem.” Hắn động tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng. “ Đi, ta mang ngươi đi làm quen hoàn cảnh chung quanh một chút.” Nói xong, hắn liền quay người bước đi.
Lôi Mạn Mạn giật mình tại chỗ, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn gấp đôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, hắn chẳng qua chỉ nhéo cái mũi nàng thôi a…Là vì hắn nói muốn đem hình ảnh đáng yêu của nàng mà giũ lấy chỉ để mình hắn xem.
Đó không phải là tỏ ra, hắn kỳ thật cũng có một chút thích nàng ?
Ngoại trừ hắn có lúc miệng mồm ác độc, các phương diện khác đều thật tốt, nhớ đến lúc trước cùng hắn ở Thượng Hải cũng rất tốt đẹp…Nàng thừa nhận trong lòng đối với hắn có chút xao động, nhưng chính mình vẫn cố thuyết phục hai người là ở hai thế giới khác nhau mà không nên vọng tưởn Nay vì tiền, vì được trả thù lao hậu hĩnh, nàng tiếp nhận làm nữ giúp việc, hai người ở chung một năm, đến lúc đó, nàng có thể tiêu sái rời đi sao ? Nàng thật sự một chút cũng không nắm bắt được…
Vì để không ảnh hưởng đến công tác ban ngày, Tương Thừa lăng chỉ cần nàng mỗi ngày vào buổi sáng làm một chút đồ ăn, nếu buổi tối hắn tan tầm sớm nàng sẽ phải phu trách bữa tối cho hắn, cuối tuần còn phải bỏ ra chút thời gian quét tước phòng ốc, còn phải kiêm luôn việc đưa áo quần của hắn đi giặt.
Về phần chó của nàng, mặc dù có thể vào ở trong phòng nhưng không cho phép đi tiểu tiện ở chung quanh, ngoài ra còn phải cam đoan là vị béo tốt kia không quấy nhiễu đến cuộc sống bình thường của hắn.
Thật tốt, Harly tuy rằng cái đầu khổng lò, nhưng tính cách lại thật ồn thuần, mỗi ngày ăn no chỉ ngủ rồi lại ăn, cho dù như thế nào cũng không chạy loạn, nhu thuận chính mình như một đứa bé nằm dài hưởng lạc.
Tương Thừa Lăng ban đầu đối với nó cũng rất phản cảm, nhưng mấy ngày nay phát hiện da lông động vật kỳ thật cũng không phải rất đáng ghét.
Nó sẽ đợi khi hắn tan tầm về nhà, thân thiết lăn lộn, thở dài mà cháo đón, cũng là vào khi hắn huýt sáo sẽ hừng trí bừng bừng chạy đến bên người hắn nhiễu lai nhiễu khứ.
Đương nhiên đối với một người một chó vào ở chung, thu hoạch lớn nhất là tài năng nấu nướng của Lôi Mạn Mạn, tuy rằng hình thức đơn giản, xanh xao cũng không xa hoa nhưng hương vị thập phần ngon miệng.
Vì thế một nhà ba người – trong đó bao gồm một chú chó, không khí lúc này lại hết sức bình thản sau một tuần sinh hoạt.
Thật sự có chút việc luôn ngoài ý muốn, hôm đó, Tương Thừa Lăng đang ở trong phòng làm việc đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại do một nữ nhân tên là Diêu Mạt Lệ gọi đến.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, tốt cục cũng nhớ ra nữ nhân này là vào mấy tháng trước, trong một buổi tiệc tối ăn mặc rất mô đen, bộ dáng lại rất đẹp, dáng người cũng không tệ, sau buổi tiệc đó hắn cũng hơi quá chén, liền cùng nàng lên giường, sau mỗi người mỗi việc, hắn liền đem chuyện tình một đem quăng ra sau đầu.
Diêu Mạt Lệ nói muốn hắn ăn bữa cơm nói chuyện phiếm, còn muốn hắn mua tặng cho nàng một số vòng cổ kim cương ở công ty đá quý.
Tất nhiên không ai có thể qua mặt được Tương Thừa Lăng, lập tức biết nàng đang có chủ ý gì, cũng không có hứng thú cùng nàng dây dwua chuyện cũ.
Liền liên hệ công ty đá quý, đem số lượng vòng cổ gửi đến, coi như là tình phí một đêm.
Bình thường trợ lý phụ trách giúp hắn giải quyết việc riêng sẽ trực tiếp đi làm, nhưng hôm nay trợ lí đso lại đi công tác Nhật Bản, hắn lại không thể tự mình đi làm, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ tới nhà mình có một nữ giúp việc yêu tiền, thật bừa thuận tiện, về nhà liền trực tiếp nói với nàng “ Có một cách kiếm tiền, ngươi có hay không hứng thú ?”
Khi hắn đem sự tình nói rõ cho nàng, Lôi Mạn Mạn nhất thời đem cá tính yêu tiền khi xưa thay đổi, thái độ cự tuyệt đề nghị của hắn một cách không khách khí.
“ Chuyện này là ngươi vẫn tìm người khác giúp ngươi làm đi, ta nghĩ ta thật không có thời gian giúp bạn gái của ngươi mua lễ vật.”
Nàng tuy rằng luôn tự mình nhắc nhở nàng đối với Tương Thừa Lăng ngàn lần cũng không nên hi vọng quá xa vời, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói muốn mình đi mua cho nữ nhân khác vòng cổ thì trong lòng lại như có một âm thanh tan nát.
“ Như thế nào ? ngươi chê chi phí đi mua quá ít sao ?”
Nàng không muốn hắn nhìn thấy rõ tâm sự của mình, lắc đầu một cách không tự nhiên “ Ta đây rất nhiều việc còn chưa làm.”
“ Mất của ngươi bao nhiêu thời gian ? chỉ là đi mua một bộ trang sức châu báu thôi.”
“ Nhưng la ta thật sựu không muốn bỏ thời gian ra đến tiệm châu báu mua trang sức giúp ngươi.” Lôi Mạn Mạn có ddieerm tức giận, nàng là thích tiền, nhưng muốn nàng vì tiền mà giúp cho đôi quan hệ nam nữ mờ ám mua này mua nọ thì nàng thấy chính mình không làm được.
Tương Thừa Lăng được người nịnh hót đã quen, tuy hắn đối với Lôi Mạn Mạn có chút hảo cảm, lại hiểu được tính cách đáng yêu của nàng nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không chấp nhận được việc bị cự tuyệt.
Khuon mặt tuấn tú nhanh chóng trầm xuống, thanh âm cũng có vài phần nghiêm khắc : “ Mạn Mạn, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ thân phận của mình, hiện tại ngươi là nữ giúp việc của ta, chẳng lẽ chủ nhân yêu cầu ngươi đi làm chút việc lại khó đến như vậy sao?”
Hắn tựa hồ thấy trong mắt nàng có chút bi thương, tuy không biết mình tại sao lại xúc phạm nàng nhưng trong lòng cũng cảm thấy một chút đau đớn.
Ngay lúc hắn nghĩ bỏ qua mọi chuyện thì nàng đột nhiên nhận lấy chi phiếu trong tay hắn, miệng tươi cười một cách cứng ngắc.
“ Đúng vậy, ta làm sao có thể quên đi thân phận của mình, không thể trước mặt chủ nhân nói không thể.Tương tiên sinh trăm nagnf lần cũng đừng chấp nhặt, ta xin hứa nhất định đem vòng cổ ddeeens tay bạn gái ngươi, cam đoan sẽ làm cho nàng ngày càng thích ngươi.” Nàng biết chính mình tức giận mà nói, nhưng nhịn không được vẫn thốt ra.
Tương Thừa Lăng đột nhiên hiểu được, tiểu nữ nhân này sẽ không hiểu sai ý của hắn đó chứ ? Khi hắn muốn giải thích với nàng thì nàng đã nhanh chóng cầm chi phiếu biến mất.
Nhìn bóng dáng của nàng rời đi, hắn không khỏi carmt hấy vì nàng mà cười, đồng thời trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hành vi vừa rồi của nàng có thể giải thích là nàng ghen không ?
Tương Thừa Lăng như thế nào cũng không nghĩ tới, bởi vig sự kiện mua vòng cổ, đã làm cho Lôi Mạn Mạn thay đổi thành người khác.
Từ sau ngày ấy, nàng đã không còn vẻ hoạt bát huyên náo tiếng cười như mọi ngày, ngoài lúc làm những công việc bình thường, nàng luôn tìm cách đi sớm về trễ.
Có đôi khi dù ở nhà nhifnt hấy hắn cũng chỉ lễ phép lên tiếng kêu gọi, ngay cả Harly theo đi theo đít của nàng cũng trở nên im lặng.
Sự thay đổi của nàng, làm cho hắn cảm thấy không quen.
Lúc trước sở dĩ để nàng làm nữ giúp việc, chính là thích bộ dáng ngẫu nhiên toát ra vẻ đáng yêu, lại luôn làm cho người khác cảm thấy thù vị khó giải thích, nhưng nàng như hiện tại lại đều đang đều trốn tránh hắn.
Hắn đã làm nàng thương tổn nghiêm trọng đến vậy sao ?
Sinh nhật của hắn sắp đến, tuy hắn không thích náo nhiệt nhưng cũng không thể tránh được việc tổ chức yến tiệc chiêu đãi bạn trong thương giới để liên lạc cảm tình.
Địa điểm tổ chức yến hội là một căn biệt thư , có diện tích rất rộng, có bể bơi, hoa viên, trong nhà lại còn thuê vài công nhân thu dọn chăm sóc.
Hắn bở vì không tiện trong đi lại tới nơi làm việc mà rất ít khi ở lại nơi này, chỉ có khi tổ chức yến tiệc mới ngẫu nhiên trở về một chuyến.
Mạn Mạn vẫn trốn tránh hắn, làm cho hắn thực không thoaitr mái, nhưng hắn lại xem trọng lòng tự cao của mình nên vẫn không chủ động cùng nàng hòa giải.
Vào buổi sáng ngày tổ chức yến tiệc, hắn đã để lại một mảnh giấy ở phòng nàng, hi vọng nàng có thể sắp xếp thời gian để tham gia.
Tương Thừa Lăng đoán chắc hôm nay là cuối tuần, nàng không có khả năng tăng ca, cho nên đến lúc xế chiều cũng nên đến tham gia yến tiệc của chủ nhân,tuy hắn vẻ ngoài là vội vàng ứng phó với tân khách , nhưng trong lòng lại chờ mong sẽ nhìn thấy nàng xuất hiện.
Yến tiệc đã tiến hành được một nửa thời gian mà vẫn không thấy thân ảnh của nàng. Ngay từ đầu hắn còn có tâm tình mà tiếp đón tân khách, về sau hắn lại trở nên buồn bực không vui. Cho đến giờ phút này, hắn mới cảm thấy chính mình không biết bắt đầu từ lúc nào đã lặng lẽ bị Mạn Mạn chiếm đi toàn bộ tâm tư.
Không biết thế nào là diễn kịch – tình yêu bất tri bất giác lại sinh ra, ddeedn khi hiểu được thì nó đã rất sâu đậm.
Hắn tự cho mình là thông minh, kết quả lại không khác gì một kẻ ngốc, cũng nhảy vào vòng xoáy của tình yêu.
Tương Thừa Lăng một bên cảm thán tình yêu thần bí, lại vừa giận Mạn Mạn làm sao có thể lòng dạ hẹp hòi, quyết định buổi tối khi về nhà nhất định bắt nàng tra hỏi đến khi hiểu được mới thôi.Lúc này ánh mắt lại tình cờ bắt gặp một thân ảnh có chút quen thuộc.
Người kia trên đầu trùm khăn, lại ăn mặc như một nữ công nhân vệ sinh, làm nhìn cảm giác ai cũng giống nhau…
Hắn đẩy mọi người ra, đi theo nữ vệ sinh đso vào phòng beeso, chỉ thấy nàng đang cố hết sức đem hết thảy những gói hộp nhét vào một cái túi thật to.
Vây quanh nàng bốn phía đều là rác, chính xác mà nói, nhìn cũng không thật là rác, thật ra là những hộp giấy cùng một núi nhỏ cái bình đồ uống.
Tương Thừa Lăng nhịn không được ho nhẹ, khiến cho đối phương chú ý “ hi, ta nhìn ngươi thật sự có chút quen mắt ?’
Đang lúc vội vàng cùng rác tranh đấu, Lôi Mạn Mạn không thèm liếc nhìn hắn một cái, miệng cười nhưng tâm không cười nói “ Đúng vậy, lão bản, ta đúng là nữ giúp việc của ngươi.”
Tương Thừa Lăng bị lời nói của nàng làm cho cảm thấy vui vẻ, bước đến trước mặt, tay xoa xoa cằm “ Ngươi đang làm gì ?”
Nàng lại trừng mắt nhìn hắn “ Ngươi không nhìn thấy ta đang thu thập tài nguyên sao ?”
“ Ta đương nhiên nhìn ra được, nhưng tại sao ngươi lại phải thu thập tài nguyên ?” Tương Thừa Lăng trước giờ chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn như lúc này.
Lôi Mạn Mạn đảo mắt một cái rõ ràng “ Tương tiên sinh, tuy rằng cuộc sống giữa ngươi và ta có sự chênh lệch,nhưng ngươi cũng đã sống ở cuộc đời ba mươi năm, chẳng lẽ không biết hộp giấy cùng các loại đồ uống bình có thể bán lấy tiền sao ?”
“ Nhưng ta nghĩ ngươi hôm nay tới tận đây là vì phải tham gia yến tiệc sinh nhật của ta.”
Nàng rốt cục giương mắt nhìn thẳng vào hắn “ Vốn ta đã không nghĩ đến, bởi vì tham gia laoij yến tiệc này chẳng những cần ăn mặc xoa hoa, lại phải đem quà tặng.Nhưng sau ta thấy trên tờ giấy có ghi chỉ cần có mặt, cũng biết không cần tặng lễ vật. Ta cũng nghĩ, không cần xuất tiền tặng lễ vật, lại còn được miễn phí buổi tối,chuyện tốt như vậy ta đương nhiên không thể bỏ qua.” Nói xong nàng chỉ vào chính mình vất vả, thỏa mãn cười nói “ Hắc, ta không những không cần tặng lễ vật, lại được ăn miễn phí bữa tối, lại có thể đem tài nguyên về bán, lần này thật sự là một cơ hội tốt để kiếm tiền.”
Nếu Tương Thừa Lăng đã vì nữ nhân khác mà hung hăng với nàng đã nói lên hắn cơ bản không cần nàng, nhưng nàng không vì yêu một người mà người đó không thích mình mà hối hận.
Nàng thích Tương Thừa Lăng, cũng không vì thầm mến thất bại mà đánh mất chính mình, dù sao nàng vẫn còn một đệ đệ phải chăm sóc, còn cuộc sống phải đối mặt . Nghĩ thông suốt, nàng quyết định làm tốt bổn phận của chính mình, sau một năm mãn hạn kí ước liền có thể vui vẻ mà ra đi.
Còn thật sự mà nói, kiếp này có thể cùng một nam nhân như Tương Thừa Lăng có thể quen biết thì cũng thật đáng giá, ít nhất nhờ hắn mà mình kiếm không ít tiền.
Nghĩ đến đây nàng cười hớn hở tiến lên vỗ vai hắn, “ Cũng ngươi quen biết thtaaj sự rất có lời nha, lần sau nếu ngươi có tổ chức loại yến tiệc này nhất định phải báo cho ta.”
Tương Thừa Lăng thấy nàng nở nụ cười, thần kinh căng thẳng nhiều ngày rút cuộc cũng có thể thả lỏng.
Lần cuối cùng nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng cảm giác đã muốn gần vài thế kỷ, hắn rất nhớ nụ cười tươi tắn của nàng.
“ Ta nhớ ta trả ngươi tiền lương cũng không tệ,nhanh như vậy ngươi đã tiêu xài hết mà đi vào đường cùng sao ? ?”
“ Ai nói ? Đừng quên ta cũng có phòng, có xe có người quản gia.”
Ý cười trên khóe miệng ngày càng sâu, “ có phòng có xe có quản gia, ngươi còn ra đây kiếm rác ?” Cùng nàng nói chuyện phiếm thật sự thú vị, giống như hết thảy phiền não khi gặp nàng đều biến mất.
Một khi khôi phục lại bản tính, Lôi Mạn Mạn liền không chịu nửa điểm thua thiệt, “ Tiên sinh không biết ngươi có hay không nghe qua đôi sa thành tháp?”
Hắn nén cười, cố ý cùng nàng đấu võ mồm,” Mạn Mạn, tuy nói ngươi rất có ý kiếm tiền, nhưng cũng đừng quên nơi này là nhà của ta, hiện tại ngươi chuẩn bị đem đồ của ta bán đi, nói như thế nào cũng phải chia cho ta một nửa chứ.”
Lôi Mạn Mạn nghe nói như thế, liền như con mèo bị giẫm phải đuôi, toàn bộ lông mao dựng lên , tràn ngập địch ý trừng hắn “ Uy, ngươi đừng nghĩ nhân cơ hội mà xảo trá ?”
Hắn tao nhã hai tay khoanh trước иgự¢, “ Ta xảo trá ngươi cái gì ?nơi nay mỗi thứ đều là của ta, ta còn chưa nghi ngờ ngươi mượn gió bẻ măng a .”
Lôi Mạn Mạn hoàn toàn bị hắn chọc giận, “ Tương Thừa Lăng làm ngươi không thể quá đáng như vậy…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc