Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần - Chương 06

Tác giả: Minh Tinh

Tương Thừa Lăng nhướng cao mày, Lôi tiểu thư ? Đột nhiên nhớ tới sáng nay khi đến công ty, khi bước vào thang máy tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh có chút quên thuộc, mà khi đó trong lòng hắn chỉ nhớ đến hôm nay cùng tập đoàn Trần thị bàn bạc hợp tác, nên sau khi cửa thang máy khép lại hắn liền đem thân ảnh kia quăng ra khỏi đầu. Chẳng lẽ buổi sáng hắn không nhìn lầm ? Cái thân ảnh quen mắt kia chính thật là người mình đã gặp ở Thượng Hải – Lôi Mạn Mạn ? Nàng tìm hắn có việc gì ?
Nhớ đến sáng hôm đó đột nhiên nhận được điện thoại gọi đến từ thư kí nói công ty gặp phải vấn đề quan trọng cần chính hắn giải quyết. Hắn vốn định đợi nàng tỉnh dậy để nói lời tạm biệt, nhưng lại thấy nàng ngủ thật say, trên môi còn vướng nụ cười mị hoặc có vài phần yếu ớt, có lẽ đang gặp mộng đẹp. Hắn liền đem nàng từ sô pha hướng đến giường ngủ, sau đó lưu lại tờ giấy rồi vội vàng rời đi. Trở lại Đài Loan hắn đầu tiên giải quyết công việc hiện tại, mỗi gày tiếp không ít điện thoại, họp không ít hội nghị, đôi lúc trong đêm khuya ngẫu nhiên nhớ đến chuyến đi Thượng Hải, không thể phủ nhận trong kí ức đều lưu lại những hình ảnh ngọt ngào, ấn tượng.
Tuy nói Lôi Mạn Mạn là một nữ nhân đáng yêu, khi ở bên nàng hắn luôn cảm thấy ở nàng có một sức sống mãnh liệt, nhưng chẳng qua là một cuộc gặp bất ngờ nên hắn cũng không cố ý khen tặng. Hôm nay, nàng vì đâu lại đến tìm hắn ? nhịn không được tò mò liền gọi thư kí để nàng đi vào. Trong chốc lát, gương mặt quen thuộc trong đầu đã xuất hiện trước mắt hắn, trong thời gian ngắn tóc nàng dường như đã dài hơn trước. Lôi Mạn Mạn nhìn quanh văn phòng một lượt, nhịn không được tặc lưỡi thốt lên “ Không thể tưởng tưởng được văn phòng của Ngươi lại lớn và khí phái như vậy, mọi thứ chắc hắn đều rất đáng giá ”. Oa, có nghĩ nàng cũng không dám nghĩ đời nàng có lúc lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Tương Thừa Lăng không nghĩ câu đầu tiên của nàng lại thất thố như vậy, suốt một tháng không gặp, cái đáng yêu hoạt bát của Lôi Mạn Mạn đã chạy đi đâu ? Mới gặp nàng cũng có chút hồi hộp, nhưng vì thái độ vừa nãy của nàng mà hắn đã hồi phục lại tinh thần. Hắn mỉm cười xả giao, “ Đã lâu không gặp a, Lôi tiểu thư hôm nay đến tìm ta là có việc gì ?”
Lôi Mạn Mạn vội vàng thu hồi ánh mắt, biểu tình có chút xấu hổ, lúc trước chính mình cầu người ta cũng diễn lại tự mình muốn gánh vác chi phi sử dụng, nhưng hiện tại lại chạy đến hắn yêu cầu trả lại một nửa chi phí, như vậy có chút khó mở miệng.
Nhưng nhất thời nghĩ đến hoàn cảnh quẫn bức của chính mình, cùng với đệ đệ đang đi học tại Anh Quốc, cho dù lời khó nói đến đâu nàng cũng nhất định phải nói ra. Vì không muốn làm xấu hổ lẫn nhau, nàng quyết định đánh trước ha ha, nói trước cũng không ảnh hưởng đến chuyện vui, liền giả bộ kinh ngạc “ Sau khi trở về ta mới biết được ngươi lại là một người nổi danh, chẳng những là lão bản một công ty lại còn là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Tương Thị…”
Tương Thừa Lăng càng nghe càng nhăn mặt, nhíu mày. Nữ nhân này rút cuộc là có ý gì ? câu gì không nói lại nói đến đề tài gia thế của hắn ? Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ lõi đời đang cười giả tạo, nụ cười chói mắt lại khó coi, cảm giác này một chút cũng không thấy lúc còn ở Thượng Hải.
Hay là nàng cũng như những nữ nhân hám giàu bên cạnh hắn, biết được bối cảnh gia thế hơn người của hắn mà sinh ra mơ ước ? Nhất thời Tương Thừa Lăng nghĩ đến khả năng này, tia lưu luyến trong lòng của hắn đối với nàng biến mất một chút cũng không còn.
Nguyên bản muốn dùng lời nói trực tiếp đuổi nàng đi, nhưng khi hồi tưởng lúc ở Thượng Hải cùng nàng có những phút giây ngọt ngào cũng không đành lòng làm cho nàng mất mặt. Nhìn nàng chu cái miệng nhỏ thể hiện sự hâm mộ đối với tiền tài và quyền thế của mình, hắn không kiên nhẫn lật xem hồ sơ.
Lúc này điện thoại trên bàn lại vang lên, là một vị khách lâu năm của hắn gặp chút sự cố muốn hắn giúp đỡ vài chuyện, hắn cố ý nói chuyện thật lâu mới buông điện thoại, thấy Lôi Mạn Mạn muốn mở miệng nói chuyện liền tỏ ra bộ dạng công việc đang thật sự bận rộn.
“ Thật xin lỗi Lôi tiểu thư, ta có một hội nghị rất quan trọng cần tham gia, chỉ sợ không có thời gian tiếp đãi ngươi, nếu ngươi không ngai, chờ đến lúc ta trở về rồi cùng nhau nói chuyện có được không ?”
Hắn đã hết sức tế nhị, nếu nàng còn cố tình không biết tốt xấu hắn cũng không ngại kêu bảo vệ tống nàng đi khỏi.
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt của nàng xuất hiện vài phần mất mát, rất nhanh nàng lên xua tay. “ Không sao, không sao, Tương tiên sinh một ngày ngàn việc làm sao như chúng ta có thể nhàn nhã. Như vậy đi, ngươi cứ làm việc của mình trước, đến khi người có thời gian rảnh rỗi hãy nói, ta sẽ chờ người ”. Nói xong nàng cười hì hì, liền rời khỏi phòng mà không khỏi lưu luyến.
Tương Thừa Lăng thấy vậy không khỏi cảm giác thấy lòng nhẹ nhõm nhưng tựa hồ cũng có chút mất mát. Hắn thật sự nghĩ nàng so với nữ nhân khác có chút khác biệt, nên trong một lòng luôn có một góc nhỏ nhớ về những kỉ niệm ngắn ngủi nhưng ngọt ngòa ở tại Thượng Hải. Không nghĩ tới Lôi Mạn Mạn … cũng chỉ là một nữ nhân ham hư vinh, biết đến bối cảnh của hắn liền không tiếc tôn nghiêm, thể hiện ra ngoài bộ mặt tham lam xáu xí. Liền gọi điện đến thư kí căn dặn từ đây về sau không cho phép Lôi Mạn Mạn bước vào công ty một bước, nếu nàng tự ý xông vào thì bảo vệ liền đem nàng đuổi đi.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, bên môi Tương Thừa lăng xuất hiện một nụ cười lạnh, nguyên lại hắn cũng có lúc nhìn lầm người.
Bận rộn suốt cả ngày, Tương Thừa Lăng cuối cùng cũng ra khỏi văn phòng, lúc này đã khoảng chín giờ tối.
Bên ngoài sương đã giăng đầy, nhân viên công ty cũng đã sớm tan ca, nhưng đối với một người cuồng làm việc như hắn mà nói mỗi ngày đều tan ca rất muộn đã trở thành thói quen.
Vừa bước ra khỏi cửa công ty hắn đã gặp phải một trận gió lạnh buốt, dạo này thời tiết thật xấu, mỗi tối đều có mưa to.
Hắn đang chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe, ngoài ý muốn lại nhìn thấy ở cửa bắc có một thân ảnh, chỉ thấy người nok ngồi xổm như con ếch nhảy nhảy một hồi lại đứng dậy ở bên cạnh cánh cửa.
Một trận gió thổi đến, làm cho nàng bất giác lạnh run đang cố gắng ôm chặt hai cánh tay ra sức vận động cho đỡ lạnh.
Nhìn kỹ thì nữ nhân kia chính là Lôi Mạn mạn !
Nàng tựa hồ rất mệt mỏi, đứng dưới đèn đường chậm rãi cắn chiếc bánh đang ăn dang dở.
Nhìn nàng chịu đựng gió lạnh lại khó khăn nhai nuốt chiếc bánh khô, Tương Thừa Lăng đột nhiên cảm thấy ở *** có một chút đau nhói, hắn nhẹ nhàng xoa xuống vùng *** không hiểu sao lại có cảm giác như vậy.
Ăn bánh được một nửa, Lôi Mạn Mạn dường như nhận ra được sự khác thường, ngẩng đầu lên liền thấy hắn rõ ràng, nàng cười cười “ Ngươi đã xong việc rồi ?”
Thấy hắn không phản ứng, lại sợ hắn xoay người bước đi, nàng vội vàng ăn nhanh miếng bánh nuốt vào trong bụng sau đó chạy nhanh đến trước mặt hắn. “ Sau khi rời khỏi phòng ngươi, thư kí của ngươi có nói cho ta rằng ngươi mỗi ngày bận rộn nhiều việc, ta vốn định ở lại phòng khách chờ ngươi tan tầm, nhưng thư kí lại nói ta ở đó sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của họ, liền nhờ bảo vệ mời ta đi ra ”
Nói tới đây nàng cưới ngu ngốc “ Hôm nay là ngày nghỉ của ta, về sau sợ không có thời gian nên nhân dịp này muốn cùng ngươi nói chuyện một chút, không nghĩ lại chờ đến giờ này.”
Thấy mặt Tương Thừa Lăng vẫn như trước tỏ vẻ lạnh lùng, môi mím chặt không nói một câu, nàng cảm tháy sợ nói “ nên…nên không phải lúc này người còn muốn làm việc đó chứ ?”
Hắn bực tức, bỏ qua biểu tình chân thành của nàng, cùng ngăn lại cảm giác đau đớn ở trong lòng, cố gắng không cho mình nghĩ đến hình ảnh của nàng ở trong gió lạnh cắn bánh thê lương, âm thanh lạnh lùng nói “ Ngươi vẫn ở nơi này chờ ta sao?”
Nàng dùng sức gật gật đầu “ đúng vậy, không phải ngươi nói có hội nghị sao? Ta cũng không biết ngươi sẽ làm việc đến khi nào, mà bản thân cũng đang rảnh nên cũng cố gắng chờ một chút ”
Thời tiết như vậy mà nàng vẫn ở ngoài chịu lạnh suốt cả một ngày ?
Hắn hối hận vì chính mình đã dặn thư kí đem nàng đuổi đi, cho dù lần này nàng đến tìm hắn vì bất cứ mục đích gì, tốt xấu gì hai người cũng có một thời gian vui vẻ, thế nhưng mình lại không nghĩ tới mà đem nàng đuổi đi, thật sự… có chút tàn nhẫn.
“ Ngươi đến tìm ta có chuyện sao ?”
“ Là như vầy…” Lôi Mạn Mạn thấy hắn rốt cục cũng để ý đến nàng, liền không ngừng giải thích với hắn về hoàn cảnh sắp phá sản hiện tại của chính mình.
Tương Thừa Lăng ban đầu nghĩ nàng cũng như những nữ nhân khác đều ham tiền và quyền thế của hắn. Không nghĩ sau một hồi dong dài lại chỉ muốn hắn trả lại một nửa phòng phí ở Thượng Hải.
Bởi vì hắn nghĩ sai mà làm cho nàng chịu nhiều cực khổ, tuy trong lòng đối với nàng có chút áy náy và xin lỗi, nhưng ngoài miệng cũng không nói được một câu tha thứ như trong lòng.
Chi phí trong lời nói của nàng, hắn nhớ rõ ràng sau khi trở lại Đài Bắc đã phân phó thư kí đem chi phiếu đến khách sạn ở Thượng Hải để thanh toán, và yêu cầu khách sạn đem toàn bộ chi phí của Lôi Mạn Mạn đã thanh toán trả lại cho nàng.
Lúc trước để nàng gánh vác mọi chi phí, chẳng qua muốn chọc nàng, hắn làm sao có thể để nữ nhân trả tiền, càng không thể chiếm một chút tiện nghi nhỏ này của nàng.
Nàng hôm nay tìm đến cửa, nói rõ khoản tiền kia khả năng đã xảy ra vấn đề.
Hiện tại không phải là thời điểm để truy cứu trách nhiệm, nhìn thấy khuôn mặt của nàng vì lạnh mà trắng bệch, thân hình không khỏi phát run. Tương Thừa Lăng nhịn không được đem áo khoát lên người nàng.
Lôi Mạn Mạn mở to mắt khó hiểu nhìn hắn.
“ Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, hơn nữa ta nghĩ ngươi cũng đói bụng rồi, chúng ta tốt nhất nên tìm một nơi ấm áp để dừng chân.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc