Tiểu Thư Nhà Nghèo Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo - Chương 06

Tác giả: khiconhaudau

- Có chuyện gì thế mày ? sao 2 ông ấy lại trở nên như thế ?
- ................... Nó kể hết mọi chuyện cho Diễm Hồng nge

- Dzời ơi, hắn thật quá đáng mà, thế muk tao tưởng hẵn cũng được lắm chứ ai lại như thê được, bó tay lun.

- Thì đó, giờ ta chúa ghét hắn rùi đó, ước gì cậu ta có thể chuyển trường được thì zui biết mấy, từ khi cậu ta ở đây ko ngày nào là tao thấy zui cả
Hôm nay cũng là ngày cô phát bài kiểm tra lý, y như nó dự đoán nó đươc 9=0, nó khóc tức tưởi, nó thầm nghĩ, hôm nay là ngày gì muk gặp toàn chuyện xui xẻo ko ak, cả tiết đó nó ko học gì cả chỉ úp mặt xuống bàn mà khóc. Hết giờ nó cũng ko nói gì với ai hết đi lang thang một mình. Ai khuyên gì nó cũng zậy, vù thế mọi người ko ai nói ai cũng đều im lặng đi bộ theo nó chứ sao

- các cậu zề trước đi, mình muốn yên tĩnh chút, muốn ở một mình.

- để mình chở cậu zề ? Gia Kiệt lên tiếng
- ko cần đâu.
Thế là cả bọn đi về hết. Nó đi như người mất hồn ko muốn ngĩ được gì hết. Bỗng

- Muốn ra biển hok ? – thì ra Gia Kiệt Quay trở lại , biết đâu xa xa cũng có một người đang có ý định tiến lại gần nó nhưng thấy thế liền quay lưng đi
- Giờ hả ? trưa mà ?
- Có sao đâu, ra hít thở không hkis ở đó sẽ làm tâm trạng cậu nhẹ nhành hơn đó.

- Uhm zậy cũng được.

Ra đến biển, đúng là không khí nơi đây làm nó thấy thỏa mái hơn rất nhiều, nó muốn hét thật to lên.
- có muốn hét lên hok, ở đay hok có ai đâu. – Dường như cậu ta đọc được suy nghĩ của nó

Rồi sau dó nó hét thật to vừa hét vừa khóc, Gia Kiệt thấy muk ko khoit xót xa, liền ôm nó vào nó như một đứa trẻ không biết gì hết dựa vào vai cậu ta mà khóc nức nở. Sau khi khóc xong nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
- cảm ơn cậu nhìu nha, mình thấy đỡ hơn nhiều rùi, thui mình zề đi chứ trễ rùi.

- Uhm.
Một ngày đối nó thật tồi tệ, nó thầm trách cô sao nhẫn tâm zậy. Nhưng cho đến một ngày cũng giờ đó ko hiểu vì vô tình hay cố ý mà cô lại để quên sổ điểm trên bàn, nó thấy vậy liền lên xem thử điểm cô cho vào sổ như thế nào, bỗng nó hét lên vui sướng :

- gì mà mày vui thế - Diêm hồng không khỏi ngạc nhiên

- cô, cô ko cho ta zero mày ak, mà là 9 đó, zui wa.
- Thế đây, cô cũng thật là làm cho một người phải khóc suốt mấy ngày liền, mặt ko nở nụ cười giờ lại cười tươi rói. – Gia Kiệt trêu ngươu.
- Uhm, thế đấy sao nak. – nó nguýtcậu ta 1 cái rùi quay đi nhưng vẫn nở nụ cười duyên. Làm cả đám phá lên cười.

- Dúng là sau cơn mưa trời lại sáng. – Huy Hoàng chột theo.
- đúng là con gái, lúc buồn thì mặt xị ra, ai nói gì mặt kệ, lúc zui thì như con cchim hót líu lo, cười tươi như hoa. Bảo khang cũng tiếp lời.
- Nè nè, khen tui hay là chột tui nữa zạ ? muốn ૮ɦếƭ hả ?

- Ui em hok dám. – Bảo Khang làm mặt như sợ hãi rùi cười toe toét làm cả bọn không khỏi cười theo, không hòa vào không khí này vẫn có một người chứng kiến nhưng chỉ cười thầm mà thui. Và tự nói :
- Ngốc thật ! Đó là chính là Thiên Hoàng.

Điện thoại Gia Kiệt vang lên :
- Dạ con nghe ạ !

- Học xong rồi về nhà liền nghe con, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.
- Dạ vâng. – chuyện gì zậy ta ? Gia Kiệt nghĩ thầm.

TẠi nhà Gia Kiệt :
- con ngồi đây ba mẹ nói chuyện.- me Gia Kiệt bảo.

- Tuần sau có lẽ gia đình ta phải vào Sài Gòn.- Ba GK lên tiếng
- Vào làm gì ạ ? đi du lịch hả ba ? – cậu ta tỏ vẻ phấn khới

- Không phải đâu, chúng ta sẽ sống trong đó lun, vì công việc của ba con nên chúng ta phải rời nơi đây.
- Cái gì ? thật hả ba ? – cậu ta ngạc nhiên, nảy cậu ta vui bao nhiêu bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu.

- Con không thik à ? – mẹ cậu ta hỏi

- Túc nhiên rùi, con ở đây bạn bè nhiều còn vô đó thì có ai đâu, với lại con thik sống nơi có biển thui chứ trong đó toàn xe với nhà thui ak, chán ૮ɦếƭ được.
- Con trai gì thế hok biết, sau này con lớn con cũng phải tập sống cuộc sống như thế chứ, trong đó có nhiều môi trường tốt hơn nơi này, sẽ là nơi phù hợp để con học tập. _ mẹ cậu ta giải thik
- Nhưng con không thik !

- Không thik cũng phải đi, chẳng lẽ con muốn ở lại đây 1 mình ak. – ba cậu ta bảo
- Nhưng sao giờ ba mẹ mới nói chứ ?
- Thì cũng vì công việc gấp quá thôi con ak, con phải thông cảm chứ. – mẹ cậu ta ôn tồn bảo.

- Ba đã thu sếp tất cả rồi, cứ thế mà làm, con lo chuẩn bị đi là vừa. Thôi con lên phòng đi.

Gia Kiệt hơi choáng vì tin này, cậu ta muốn ở lại đây, ở bên cạnh nó, che chở cho nó nhưng chắc ko được nữa rồi, giờ tâm trí cậu ta rối bời muốn được nge nó nói, khuyên nhủ. Cậu ta muốn được đi chơi với nó lần cuối, muốn có nhiều kỉ niệm vui cùng nó nên cậu ta nghĩ ra 1 buổi đi chơi chỉ có cậu và nó.
Sáng hôm sau, tai lớp :

- My, chủ nhật này rảnh hok ? –Gia Kiệt hói
- Uhm, hok biết nữa, có chi hok?
- Uhm, có muốn đi chơi hok? Mình có nơi này đẹp lắm muốn đưa cậu đi xem?

- Thật hả? ở đâu? Tui cũng thik đi chơi lắm, nhưng tội cái hok có dịp, hihi
- Zậy quyết định zậy ngen, sáng cn 7h mình sẽ đến chở cậu

- Ok, nhưng bọn kia đi hok?
- Ko mình chỉ muốn cậu với mình thui, được hok?
- Uhm…….thui được rùi, sao cũng được miễn đi chơi là được ak.hihi

Chủ nhật hôm đó, nó cũng chuẩn bị hết để đi chơi rồi nhưng bỗng điện thoại nhà nó reo lên:

- a lô! Dạ cho hỏi ai zậy?
- My hả con? Bà con nhập viện rồi con nói ba mẹ zề wê gấp nge.- một giọng phụ nữ vâng lên đó là cô Năm nó.

- Sao cơ ạ? Bà có làm sao hok cô? – nó hốt hoảng
- Cô cũng ko rõ nữa, bà được đưa đi cấp cứu rồi, bà bị té con à, thôi con nhớ nói ba mẹ nge con.

- Dạ vâng thưa cô.
Nó hốt hoảng gọi đienj cho ba mẹ nó, thế là ba mẹ cùng nó về quê, nó cũng quên bắn đi mất là có hẹn đi chơi cùng cậu t nên cũng hok thèm gọi điện cho cậu ta gì hết.

Về phần Gia Kiệt, tâm trạng cậu rất vui, vì đây là lần đầu cậu rủ nó đi chơi chỉ có 2 người, và câu nghĩ sẽ nói thik nó, nếu nó giữu cậu lại cậu sẽ ở lại còn nếu nó muốn cậu đi thì cậu sẽ đi. Đến nhà nó, thấy đóng cửa, gọi điện thì nó hok bắt mấy. Làm cậu thấy thất vọng não nề, buồn bã rồi quay về nhà, giờ cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu nữa. Vì ngày mai là cậu đi rồi, thất vọng vì nó không giữ đúng hẹn, thát vọng vì không nói được lời cuối cùng với nó........Ngay lập tức cậu gọi điện cho 2 cậu bạn, lập tức 15’ sau 2 cậu đó đã có mặt tại nhà Gia Kiệt.

- mày nói thật hả? Sao mai đi muk giờ mới nói mày, bạn bè kiểu đó hả? – Huy Hoàng trách móc
- thế Kiều My biết chưa? – bảo Khang hỏi

- chưa, tớ định hôm nay rủ cậu ấy đi chơi rồi sẽ nói nhưng..........

Cả bọn ngồi tóm 1 hồi rồi đai zề nhà nấy. Còn về phần nó, đến nơi thì nó mới biết là Gia Kiệt gọi nó cung mười mấy cuộc, bỗng nó hoảng lên, sực nhớ tới, nhưng giờ nó ở dưới quê rồi, may là bà nó hok sao chỉ bị thương nhẹ thôi. Nên nó xin phép ba mẹ về trước lúc đó đã 10h rồi. Về đến nhà nó liền gọi cho Gia Kiệt nhưng cậu ta đã khóa máy vì quá thất vọng, cậu ta ko muốn ai làm phiền lúc này và quyết định cùng gia đình vào sg. Gọi hok được nó thở dài
- chắc cậu ấy giận lắm đây, lại bỏ lỡ buổi đi chơi nữa rùi, sao mình có thể quên gọi điện cho cậu ấy cơ chứ, đúng là.......haizaaaaaaa.
Sáng hôm sau tại lớp:

- Kiều My! Gia Kiệt gửi cậu cái này nek? – bảo Khang chạy tới đưa cho nó 1 bức thư.
- gì thế? Ai gửi zạ?- nó tò mò

- Gia Kiệt, đọc đi rùi sẽ biết. Bảo Khang trả lời.
Nó mở ra và:

Kiều My thân yêu!
Khi cậu đọc thư này chắc có lẽ mình đã ko còn ở đây nữa.
- Cái gì? Thế cậu ta đi đâu? – nó ko đọc tiếp muk hỏi

- cậu đọc đi thì sẽ rõ. – Huy Hoàng trả lời

Mình cùng gia đình vào sài gòn sống lun rùi, thật tình mình cũng ko muốn rời xa cậu, tớ muốn ở bên cậu, che chở và bảo về cậu, nhưng dường như những điều này ko thể làm theo ý mình được, ngay cả muốn được ở bên cậu 1 ngày cuối cũng ko được nữa là.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc