Tiểu thư ngổ ngáo - tập 60

Tác giả:

Bốn cô nhìn nhau đầy thắc mắc. Nhưng rồi các cô cũng nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng mà trong lòng có hàng đống câu hỏi.
- Cốc.cốc.cốc...
- Vào đi - tiếng ông hiệu trưởng vang lên
Các cô nàng, bước vào thì thấy bốn anh đã có mặt ở đó. Họ đang ngồi chéo chân trên ghế đợi . Ông thầy mỉm cười nhìn các cô nói:
- Các em ngồi xuống trước đi
Bốn nàng kéo ghế ngồi mà mắt vẫn nhìn ông thầy yêu dấu của mình một cách là lạ. Đợi mọi người an vị cả rùi ông mới......
- Trùi ùi các thiếu gia , tiểu thư của tui ơi. Các vị đang làm gì cái chuyện gì vậy hả? - ông khổ sở nói
- Ông làm. làm sao vậy ? - Ariel hốt hoảng đứng bật dậy hỏi
Joseph ngồi kế bên thấy vậy vội kéo Ariel ngồi xuống rùi cười nói: 

- Em làm gì mà phản ứng mạnh vậy?
- Anh.....- cô lườm anh một cái
- Hixhixhix, các thiếu gia, tiểu thư của tui ơi ! Các vị có muốn quậy sao cũng được nhưng làm ơn đừng có làm trường mang tiếng là tui đa tạ lắm rồi - hiệu trưởng nói
- Thì chúng tôi có làm gì đâu ? - Matt nhăn mặt hỏi
- Các vị ko làm? Muh chuyện của các vị đã bị đăng báo thì còn gì là .. trường điểm , nổi tiếng với chất lượng dạy học và rèn luyện đạo đức tốt nhất nước nữa chứ ? - ông ấy nói vòng vo
Các anh chị nhà ta vốn là những người thông minh nên ông hiệu trưởng ko cần phải nói hoạch toẹt ra thì họ cũng hiểu ý ông là ỳ. Joseph đáp tỉnh rụi:
- Thì có sao ? Mọi chuyện đã có chúng tôi lo rồi, ông lo làm gì ? Miễn sao trường ko bị thiệt gì là được , nên ông ko cần phải vòng vo như vậy đâu
- Hihihi vậy thì.....- ông hiệu trưởng nghe vậy liền tươi ngay nét mặt
- Mà thầy gọi tụi em đến đây chỉ để nói những chuyện như vậy thôi hả ? - Nana nhìn ông thầy HT hỏi
- À! Nảy giờ quên chúc mừng các em nha- ông cười ha hả nói
Ngay lập tức, các anh chị té xuống ghế cái rầm. Ổng hoảng quá chạy lịa vừa đỡ vừa hỏi:
- Bộ thầy nói sai gì sao ?
- Ko ! - cà đám đồng thanh 

- Thầy à , nếu ko còn gì thì tụi em về lớp nha! - rannie đánh bài chuồn
- Ấy !Ấy, các em ko cần đi học - ông HT ngăn lại khi thấy các cô chuẩn bị về lớp
- Sao ? - các cô tròn mắt ngạc nhiên
- Các ngài chủ tịch đã xin cho các em nghỉ một tháng rồi - Ht nói tỉnh rụi
- Tại sao ? - đồng thanh tập hai
- Để các em chuẩn bị thiết kế trang phục cho ngày vui của mình chứ ! Đúng ko?
Bốn cô thở ra lắc đầu ngán ngẩm. Còn các anh thì vui phải biết. Bốn anh rất muốn em thử coi tài thiết kế của bà xã tương lai của mình đến đâu mà ai nấy đều ca ngợi ko ngừng. Đây là dịp để các anh mở rộng tầm mắt. Nên ai nấy mắt đều sáng rỡ
Vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì điện thoại của bốn cô reng lên ầm ỉ:
- Ba , có chuyện gì mà giờ này gọi cho con vậy ? - Nana hỏi
- Ba mẹ có chuyện muốn nói với con nè! Về nhà ngay đi

Nói xong ông cúp máy cái rụp hem kịp để Nana nói thêm tiếng nào. Đến phiên Rannie:
- Ba sao tự nhiên lại xin cho tụi con nghỉ vậy?
- Chuyện đó tính sau. Về nhà đi ba sẽ giải thích
- Nhưng.......
- Tút.. tút...tút..... - ông Dương cũng giở trò y chang ông Chu
- Nhà của Nana hả ba ? - Ariel lập lại câu nói của papa mình mà mắt nhìn sang hai con bạn
-.........
- Được con biết rồi
Ariel cúp máy , đúng lúc Joe cũng nghe xong cú điện thoại của ba mình. Các cô nàng nhìn nhau mà ko hiểu nổi mí gia trưởng của mình đang giở trò gì nữa đây. Thấy vẻ mặt lo âu của các cô, mí anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam
- Có chuyện gì vậy ? - Joseph hỏi
- Em cũng ko biết nữa. Chỉ biết ba bảo về nhà ngay thôi - cô lắp đầu nói
- Vậy để anh đưa em về - anh đề nghị
- Uhm...... thôi đi ! Anh ở lại học đi , đừng có nghỉ . Em về chung với ba người họ là được rồi - cô mỉm cười nhìn anh nói
Hai người cứ đứng đó anh anh em em ngọt sớt. Hai người ko nhìn thấy những ánh mắt sắc lẻm đang chiếu tướng họ.
- Tụi mình giống khi khống quá nhỉ ? - Nana thì thầm với mấy ngưồi kia 

- Uhm ! - tất cả gật đầu cái rụp
- Phải ngăn cái màn này lại thôi nếu ko chắc hai người họ đứng đấy mà anh anh em em tới sáng mai quá - Rannie nói
- Uhm ! - đồng thanh tập hai
- Ariel à ! Đi được chưa ? Hay là bà..... - Rannie lấp lửng
- À.. ờ đi thôi
Nói rùi cô cùng ba cô kia quay đi nhưng vẫn còn tiếc nuối quay lại nhìn Joseph một lần nữa. Còn anh đang dõi mắt nhìn theo từng bước chân của cô. Đợi đến khi bóng của các cô nàng khuất xa, Mike đập tay lên vai anh nói:
- Đi thôi !
Mí anh trở về lớp mà lòng lo vô cùng. Họ ko biết các cô có sao ko , mà sao tự nhiên lại bị gọi giật về như thế này. Đã thế họ còn ko cho các anh đi theo nữa chứ. Hỏi ko lo mới lạ.
Vừa tới lớp, Joseph đã nhận được một bức thư trong hộc bàn. Anh từ từ mở ra xem.Nội dung của bước thư là thế này:
Chào anh ! Có lẽ anh ko biết em , nhưng em đã thích anh lâu lắm rồi. Đến hôm nay, nhờ sự động viên của nhỏ bạn , em mới có đủ can đảm để viết bức thư này cho anh. Em là Trần Gia San, học năm nhất khoa Kinh Tế. Em có chuyện muốn nói với anh. Hẹn gặp anh ở gốc cây dưới sân trường. Ko gặp ko về
Đọc xong bức thư, Joseph lắc đầu gấp bức thư lại. Ba người kia thấy vậy liền nhào tới hỏi:
- Sao ? Lại có em viết thư tỉnh tò nữa hả? - Danson hỏi 

Anh ko trả lời thèng bạn mà thay vào đó là cái gật đầu ngán ngẫm. Đối với anh những chuyện như vậy là xảy ra như cơm bữa. Hằng ngày trung bình anh nhận được ba bức thư đại lọai là thế. Nhưng chỉ khác là cách thức đưa mà thôi. Có người thì nhờ bạn đưa dùm , có người thì trực tiếp đưa cho anh xong rồi lại bỏ quay mặt bỏ chạy như ma đuổi. Hôm nay lại thêm một lá nữa như thế, làm anh ko biết phải giải quyết ra sao. Giờ trong đầu anh chỉ có một chữ để hình dung chuyện này là MỆT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay