Tiểu thư ngổ ngáo - tập 50

Tác giả:

-..........
Beatrice cười cười nói :
- Tôi lại thấy đây là một lời nói thật nhất từ trước đến giờ tôi được nghe đấy !
- Hả ????? - tất cả há hốc nhìn cô
- Tôi rất thích tính thẳng thắn của người đó - vừa nói cô vừa nhìn Dylan mỉm cười - Mọi người luôn miệng nói là ko biết tôn ti trật tự, ko biết lớn nhỏ, nhưng có ai trong mọi người dám nói với tôi những lời như vậy ko? Tôi nghĩ là ko rồi - cô nhếch miệng cười nói - nếu ko thật lòng , nếu ko nói ra thì làm sao có thể nhận ra những khuyết điểm của mình để mà sửa chữa?
- ...........
- Tôi nói ra chuyện này ko phải là muốn truy cứu trách nhiệm cho ai cũng ko phải muốn ám chỉ ai nhưng tôi muốn mọi người hãy nhìn lại xem cách làm như vậy có đúng chưa? có phù hợp chưa mà thôi!- cô ngồi phịch xuống ghế nói
Nghe Beatrice nói mà mặt mày ai nấy cũng bí xị , không khí trong phòng chùng xuống thật nặng nề. Beatrice muốn phá tan đi cái sự ngột ngạt này cô nói:
- Mọi người có ai có sáng kiến gì mới ko , hãy đưa ra cho mọi người cùng tham khảo xem ! 

Nói rồi cô đánh mắt sang nhìn Dylan ý như muốn bảo anh hãy mạnh dạn nói ra những kiến nghị của mình. Nhưng đáp lại cô là một ánh mắt lẫn tránh. Anh lẫn tránh ko phải vì anh sợ khi đứng trước bao nhiêu người mà nói, anh lẫn tránh là vì ko muốn tiếp tục nhìn vào đôi mắt to đen huyền làm xốn xang lòng người của cô. Còn cô thì nghĩ ngược lại, chợt cô nở một cười trên khóe môi rùi nói:
- Giám đốc thiết kế hình như anh có điều gì muốn nói cho mọi người cùng nghe phải ko? (ss chơi độc thiệt )
Dylan trợn mắt nhìn Beatrice, anh ko nghĩ là cô lại gọi mình. Anh nhìn cô trân trối còn cô thì cứ thản nhiên , làm lơ nhìn đi chỗ khác. Còn anh ko biết phải làm thế nào , đúng là cô đã đặt anh và thế khó xử rồi.
- Giám đốc , anh có gì thì cứ nói đi ! - trưởng phòng kinh doanh lên tiếng thúc
Dylan đành ậm ừ đứng dậy và trình bày lại những gì mà ban nãy anh đã cùng Beatrice thảo luận nói ra cho mọi người cùng lắng nghe. Sau phần trình bày của anh thì.... 

- BỐP...BỐP....BỐP......
Những tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên hưởng ứng điều đó làm anh thấy vui vui. Và Beatrice cũng thấy rằng sự lựa chọn của mình là ko sai . Cô đứng dậy nói:
- Nói hay lắm ! Có ai ko đồng tình với ý kiến này ko?
-............
- Được ! Vậy chúng ta sẽ có một cuộc xâm nhập thị trường để tìm hiểu nhu cầu của khách hàng và sau đó ta sẽ lên kế hoạch thiết kế và tiếp thị cho sản phẩm mới.
-.............
- Dylan à ! Kế hoạch này do anh nghĩ ra vì vậy giao cho anh phụ trách là phù hợp nhất - cô mỉm cười nhìn anh hỏi - có được ko?
Anh ko trả lời câu hỏi cô mà thay vào đó là cái gật đầu đồng ý. Rồi Beatrice đưa tay lên xem đồng , nói:
- Thôi cuộc họp đến đây chấm dứt đi! À ! Ngày mai anh hãy làm bản kế họach thật đầy đủ rồi đưa tôi nha! - cô quay sang anh nói
Mọi người trong phòng lần lượt ra về, trong phòng giờ chỉ còn lại Dylan và Beatrice. Anh từ từ bước đến bên cô nói:
- Tôi thật sự có nằm mơ cũng ko ngờ Tổng Giám đốc mới lại là cô.
- Có ngạc nhiên ko hả ? - cô tinh nghịch cười hỏi

- Ngạc nhiên đến muốn phát ngất - anh chọc lại
Rồi cả hai cùng phá ra cười , làm rộn vang cả phòng. Anh thích thú nhìn cô hỏi:
- Sao ban nãy TGD ko nói với tôi chuyện đó?
- Nói ra mất hay - cô cười cười nói
Dylan tươi cười nhìn sâu vào mắt Beatrice như tìm kiếm một thứ gì đó xa xăm. Cả hai cùng nhìn nhau thật lâu, rồi anh mới nói tiếp nhưng đôi mắt vẫn ko thể rời khỏi khuôn mặt khả ái và nụ cười thiên thần của cô:
- Mà tôi chưa nói với cô tên của tôi sao cô biết hay vậy TGD ?
- Anh quên tôi là ai rồi sao ? - cô nheo mắt hỏi lại - muốn biết anh là ai đâu có gì là khó!
Anh thọc hai tay vào túi quần nhìn cô mà ko nói nhưng trong ánh mắt đó có một chút gì đó nồng ấp, một chút gì đó thích thú. Beatrice cảm thấy ánh mắt đó có chút gì đó khác thường nên cô vội lãng sang chuyện khác:
- Tôi thích người ta gọi tôi là Beatrice hơn là từ " TGD " đó . Nghe anh gọi tôi như vậy tôi cứ cảm tưởng như mình già lắm đó!
- Hihihihi được ! Vậy tôi sẽ gọi cô là Beatrice nhé ! Nên cô cũng gọi tôi là Dylan đi như vậy mối công bằng chứ ! - anh tủm tỉm cười nói
- UHM ! - cô gật đầu, rồi nói - thôi tôi phải về phòng làm việc rồi. CÒn một đống hồ sơ chất đầy như núi đang chờ tôi giải quyết nè . Bye bye!
- Bye
Dylan đứng đó nhìn bóng dáng bé nhỏ của Beatrice khuất dần mà trên môi anh lại bất giác nở nụ cười.
- Thật chứ ! Đây là lời nói thật nhất từ trước tới giờ của anh đó
Joe xúc động đến bật khóc , nhưng giọt nước mắt hạnh phúc cứ thi nhau rơi trên khuôn mặt của Joe. Đôi bàn tay mạnh mẽ của Matt xiết chắc Joe vào lòng mình như thể sợ khi buông ra cô sẽ biến mất. Joe thúc thít nói:
- Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì em mong nó sẽ kéo dài mãi mãi
- Ngốc quá ! - anh cốc yêu cô nói
- Đừng khóc! Anh ko muốn nhìn thấy em khóc đâu . Joe của ngày thường đâu rồi? - Matt lấy tay lau những dòng nước mắt cho cô và mỉm cười trêu 

- Cái anh này chưa gì đã chọc em rồi - Joe nói rồi lấy tay đánh thình thịch vào người Matt
Matt chụp lấy tay Joe và lần này ko phải là tình cở nửa mà anh đã từ từ cuối xuống đặt vào đôi môi xinh xinh của Joe một nụ hôn đúng nghĩa. Cô khép mắt đón nhận , nụ hôn của sự hạnh phúc, của niềm yêu thương chất ngất và cũng là nụ hôn của những đam mê cháy bổng. Đôi tay Joe ko biết từ lúc nào đã choàng qua cổ Matt. Bây giờ trong mắt họ chỉ có hình bóng của đối phương và vùng trời máu hồng của hạnh phúc mà thôi.
- ૮ɦếƭ rùi! - Joe bỗng dưng đẩy MAtt ra làm anh chàng ngơ ngác 

- Chuyện gì vậy em? - anh hỏi
- Đã 10g rùi ! Mình trễ học mất tiêu òi - cô lo lắng nói - thế nào vào cũng bị phạt à!
- Đừng lo ! Bất quá anh chịu phạt cùng em thôi ! - Matt cười nói
- Hihihihi
Joe mỉm cười hạnh phúc nhìn Matt. RÙi cà hai người tay trong tay, cùng sánh đôi đến trường. Do gia đình Matt và Joe đều là những gia đình có thế lực, và gia đình Matt lại là người đã sáng lập ra trường học nên cả hai người hiên ngang đi vào trường muh hem hề bị phạt gì cả
Tại căn tin trong trường, Rannie và Nana đang kể lại câu chuyện đêm qua cho Ariel nghe
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc