Tiểu thư Cappuccino – Chương 36

Tác giả: Jin

Nước mắt cá sấu
- “Vũ Hoài An: 159 - 49.”
T_T
Hu hu, hôm nay tường tôi tổ chức khám sức khỏe tổng quan, tôi sợ nhất khoản này. Tôi sợ lúc khám mắt bị người ta vạch mí mắt lên, không đau nhưng mà nước mắt cứ giàn giụa, kinh khủng lắm. Sợ hơn nữa là phải đối mặt với hiện thực phũ phàng về cân nặng và chiều cao nữa.
Khám xong rồi, nhìn bạn bè mà tuổi thân quá đi.
Tôi đi so sổ với từng người một. Cá sấu cao 1m81 nặng 62kg, đầu vàng cao 1m78 nặng 62kg, hoàng tử cao 1m79 nặng 62kg T_T Sao chúng nó cứ cao ngồng ngồng còn mình lại lẹt đẹt thế này nhỉ? Cơ mà bọn này con trai chúng nó cao to là chuyện bình thường rồi, không chấp, đến cả mấy kiều nữ nhà tôi cũng toàn số chuẩn cơ, khá nhất thì tôi chưa lùn nhất hội, mới chỉ lùn nhì thôi ==” Bảo Linh 1m57 nặng 48kg (con này thấp hơn tôi), Quỳnh 1m65 nặng 50kg khá chuẩn, Trang 1m62 nặng 47kg khá chuẩn, Thu 1m60 nặng 45kg hơi gầy, Hà Anh 1m65 nặng 48kg quá chuẩn >< Đấy, số của người ta ngiờ ngiờ như thế, trong khi của tôi là 1m59 và 49kg ==” Tại sao phấn đấu mãi mà tôi chưa được mét sáu nhỉ? Còn đúng 1cm nữa thôi là tới rồi. Còn về vụ cân nặng thì khóc ròng luôn, tăng hẳn một cân rưỡi! Haizz, cuộc đời bi đát thật… - “1m59 và 49kg. Này rùa, cậu ăn uống kiểu gì mà lùn thế hả? Thấp hơn tôi tận 22cm.” - “Hứ, kệ tôi. 22cm cũng chỉ bằng một cái thước kẻ thôi mà. Con gái cao như vậy được rồi, cao quá ế chồng.” - “Cậu sợ ế chồng thế cơ à?” - “Chứ còn g... à không, tôi như này làm sao mà ế được chứ. Vớ vẩn. Có mà cậu ế ý!” - “Trời ơi hai con người này trật tự hộ cái, suốt ngày chí chóe đau cả đầu.” - Ối mẹ ơi giật mình, Quỳnh nó đứng đây từ lúc nào ế nhỉ? - “Lấy đâu ra mà kêu suốt ngày.” - “Ây chầy, tranh cãi với hai người chắc tôi cũng điên mất. Thế vụ cái khuyên tai điều tra đến đâu rồi?” - “Vẫn thế, chỉ thấy Kim Chi có đôi khuyên giống y hệt, ngoài ra chẳng có bất kì một căn cứ nào.” - “Vậy có gì chiều nay họp đàn nhé, bàn bạc vụ này. Còn mày ít cãi nhau thôi, để dành sức còn thi Super Miss City.” - “Hây ya, tao siêu rồi, không cần phải nhắc. Về chỗ về chỗ.” ***** - “Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, thỏ lại đi chơi. Lại nắng, lại nắng, lại đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, đi chơi không sợ mưa...” A đây rồi. Đi một vòng bệnh viện mới tìm được cái nhà vệ sinh ==” Giám đốc viện kì ghê cơ, cả cái bệnh viện to như thế mà không có lấy một tấm bản đồ, nhỡ người ta lạc thì sao? Tôi thật quá khâm phục Duy khi cậu ấy thuộc được làu làu ngõ ngách trong bệnh viện này. Từ hôm tôi tặng Duy cái đồng hồ, chả thấy cậu ấy đeo lần nào >”< Có không thích thì cũng đeo lấy một lần cho người ta vui chứ, sao mà phũ thế. Dù gì đấy cũng là tháng lương đầu tiên của tôi mà, dù nó không đắt tiền như mọi thứ đồ của Duy nhưng nó có giá trị tinh thần vô cùng to lớn nhé. Thế mà không thèm đeo, có khi cậu ta vứt ở xó nào không nhớ rồi ý chứ. Ghét thế!
Hơ hơ, tìm được nhà vệ sinh tưởng là vinh quang lắm, ai dè mới vào có 3 phút mà ra đã không nhớ đường về phòng của Duy _ Đã bảo tôi là đứa mù đường rồi mà, sống cả Tỉ năm trong Sài Gòn còn bị lạc, chắc chỉ có ở trong nhà là tôi thuộc đường ==” Thôi thì đâm lung tung ra đâu thì ra. Phòng 205, phòng 206, phòng...
- “MẸ!!”
0_o
S... sao... sao cái giọng này, tôi nghe... quen quen nhỉ?
Tôi đã từng nói với ai tôi không phải là người tọc mạch chưa nhỉ? Thì đấy, sự thật đúng là như thế. Chẳng qua cái giọng vừa rồi quen quá, tôi muốn nhìn (trộm) để xác minh xem có đúng như những gì tôi đang nghĩ không thôi.
- “Mẹ! Mẹ mau dậy đi! Đã bỏ con một lần, giờ lại muốn bỏ tiếp à? Con không cho, mẹ mau dậy đi, mau mở mắt ra nhìn con đi! Bác sĩ, mau cứu mẹ tôi đi chứ, mau cứu đi chứ!
- “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cậu nên chấp nhận sự thật, mẹ cậu đã qua đời rồi.”
Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Tôi vừa nghe thấy gì vậy?
- “Minh, để ẹ con ra đi thanh thản, đừng như vậy.”
Không phải chứ? Mẹ Hoàng Minh... đang đứng ngay cạnh hắn mà?
- “Minh! Minh! Con đi đâu vậy?”
- “Cứ để nó đi đi em.”
Hoàng Minh cắm đầu chạy thẳng ra ngoài sau khi hét đến kiệt sức, hắn không nhìn thấy tôi. Có chuyện gì xảy ra?
- “Hóa ra Minh đã biết mình không phải bố mẹ ruột của nó rồi.”
- “Không hiểu thằng bé biết từ lúc nào nữa. Chắc nó buồn lắm.”
- “Này, có phải em kể mấy tháng trước Nguyệt có gọi về một lần đúng không?”
- “Đúng rồi, hôm đó Nguyệt về nước, đã gọi điện cho em. Em còn nhớ... Trời, không lẽ Minh biết từ hôm đấy?”
- “Sao em bất cẩn vậy?”
- “Hôm đấy là chủ nhật, sau khi ăn tối xong thì em nhận được điện thoại của Nguyệt. Lúc đó Minh đang nói chuyện cùng một cô bạn cùng lớp với nó ở tầng dưới, vì thế em đã lên phòng và đóng cửa nghe điện thoại mà.”
- “Chắc Minh lên lấy gì đấy, tình cờ đứng ngoài nghe được. Mà hôm đó em nói chuyện gì vậy? Sao Minh nghe được mà không đòi gặp mẹ ruột của nó?”
- “Sao em nhớ được chứ? Đại loại là Nguyệt hỏi thăm tình hình của Minh, rồi bọn em có ôn lại chuyện cũ một lúc... Chắc nó biết hết toàn bộ tiểu sử của nó rồi...”
- “Minh cố chấp và ngang ngạnh giống y hệt bố ruột nó. Chắc nó hận mẹ nó lắm, vì nghĩ mình bị mẹ bỏ rơi, nên mới làm ngơ khi biết sự thật vì không muốn nhìn mặt mẹ. Đến tận hôm nay khi Nguyệt trút hơi thở cuối cùng, nó mới hối hận đã không tha thứ ẹ nó sớm hơn.”
- “Tội nó quá. Phải chăng hai mươi năm trước bố nó không bỏ đi, thì Nguyệt đã không chán nản mà giao Minh lại cho vợ chồng mình. Vậy nó sẽ được sống cùng bố mẹ ruột, sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ.”
.....
Những điều tôi vừa nghe là sự thật? Để tôi nhớ lại xem nào, hình như “cô bạn cùng lớp” mà mẹ cá sấu nhắc lúc nãy là... tôi thì phải? Vì hôm tôi sang nhà hắn cũng là chủ nhật, cũng không có bố hắn ở nhà. Quan trọng hơn là tối hôm đó, tôi đã nhìn thấy hắn khóc bên tường nhà. Chắc chắn là cá sấu đã biết chuyện từ tối chủ nhật đó rồi. Biết chuyện bố mẹ hiện tại không bố mẹ ruột của hắn, biết chuyện bố hắn đã bỏ mẹ con hắn đi (đi đâu thì chịu), biết chuyện mẹ ruột hắn bỏ hắn đi mà không thèm về thăm lấy một lần.
Tôi liền chạy, chạy thật nhanh, bằng tất cả sức lực của mình. Tôi phải tìm Hoàng Minh, hắn đã chạy đi đâu rồi? Xin đừng nghĩ quẩn đấy nhé?!!
Phía sân sau bệnh viện, dưới bóng cây bàng xanh mướt, có một người con trai mặc quần áo đen từ đầu tới chân ngồi thu mình lại. Cây bàng to sừng sững đối lập hoàn toàn với hình ảnh con người bé nhỏ.
Và, tôi nhìn thấy hắn.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cá sấu khóc, lần này thì tôi đã biết rõ nguyên do. Con người bất trị kia cũng có ngày phải co ro một góc để khóc. Nước mắt của một thằng con trai, của cá sấu cà chớn, khó lắm, nhưng không phải là không bao giờ có, vì nỗi đau này quá lớn mà.
Dù đã cố kìm nén nhưng thân hình to lớn vẫn run lên bần bật theo từng tiếng nấc. Con người đã bao lần đứng ra che chở tôi, bảo vệ tôi, giờ đây trở nên yếu ớt không chút sức lực, tựa như cánh hoa mỏng manh đang run rẩy, chỉ cần cơn gió thoảng qua cũng sẽ không chống cự được mà lụi tàn đi.
Chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Minh nhỏ bé và yếu đuối như lúc này. Hắn khóc, mà lòng tôi cũng đau quặn lên từng cơn. Bởi vì tôi hiểu cảm giác bị mất đi người ruột thịt là thế nào. Đau lắm, và tôi rất rõ, rõ đến thấm thía tận tâm can. Thực sự tôi rất muốn, rất muốn ôm trọn bờ vai rộng ấy, muốn cho hắn cảm nhận được hơi ấm, muốn cho thân hình kia đừng run lên nữa, như chính Minh đã làm cho tôi.
Và từng bước, tôi lại gần Minh, dang rộng vòng tay ôm cậu ấy từ sau lưng.
Vòng tay tôi nhỏ bé, không thể bảo vệ hắn, nhưng tôi nghĩ nó có thể truyền sức mạnh để hắn vượt qua mọi thứ. Tôi có niềm tin mãnh liệt vào điều này, vì mẹ đã nói như vậy mà…
- “Cậu.. sao cậu ở đây? ... CẬU ĐI RA CHỖ KHÁC CHO TÔI!!”
Aizz, tôi bị Minh xô ngã, bầm cả tay rồi. Cậu ấy nổi khùng lên như con sư tử bị thương đang cố vùng vẫy trước cơn đau. Nhưng tôi không giận đâu. Tôi biết, bọn con trai không bao giờ muốn người khác nhìn thấy mình khóc, nhìn thấy mình yếu đuối.
Tôi là người vụng về, không biết an ủi người khác. Tôi sợ nếu mình mở miệng ra sẽ làm cho tình hình trở nên tệ hơn. Vì vậy tôi dùng hành động thay cho lời nói.
Tiếp tục tiến lại gần “con sư tử”, Minh vẫn gục đầu xuống, bờ vai không run lên nữa nhưng nhịp thở rất nặng nề. Tôi biết, hắn đang cố nén nỗi đau, để nước mắt không rơi nữa.
Ngồi ra phía trước, đối diện với Minh, tôi lại ôm hắn một lần nữa.
Đúng như dự đoán, Minh hung dữ ngẩng đầu lên, hai con mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn thịt vậy. Bất chấp cơn bão trong hắn, tôi tiến sát hơn, bất ngờ đặt lên trán hắn một nụ hôn, thật lâu...
Tôi xiết vòng tay thật chặt đề phòng Minh vùng ra, nhưng cậu ta lặng im. Khoảnh khắc đấy, tôi nhận ra tôi đã không ghét cậu ta nữa rồi, tôi còn cảm thấy đau lòng cho tên quái vật suốt ngày giỡn mặt tôi nữa. Tự tôi cũng thấy mình khùng nhưng mà sự thật là như thế.
Và cũng trong giây phút đó, tôi bắt đầu cảm thấy… mỏi chân
==”
Hai đầu gối tôi mỏi nhừ vì giữ người trong tư thế không thoải mái khá lâu. Tôi quyết định dừng việc truyền sức mạnh tại đây, vì sức mạnh của tôi cũng hết mất rồi _
Tôi vừa buông lỏng thì Minh chợt vòng tay ôm lại tôi, rất nhanh. Cái ôm ghì siết đến khó thở.
- “Đừng đi…”
Cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng. Câu nói rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe rõ. Chỉ có hai chữ thôi, nhưng chúng cứ đập thẳng vào tim tôi, khiến nó đập loạn nhịp.
Và, tôi lại chọn cách im lặng.
- “Tại sao tôi lại không tha thứ ẹ khi bà còn sống chứ? Tôi ích kỉ lắm đúng không? Đáng lẽ tôi nên gặp mặt mẹ, dù chỉ một lần.”
Hic, nói gì bây giờ? Chẳng lẽ bảo “ừ, cậu ích kỉ thật”, thế thì hơi phũ. Nhưng nếu bảo “cậu không hề ích kỉ” thì sai sự thật ==” Cá sấu ngạo mạn lắm, cũng dễ hiểu thôi khi hắn không muốn gặp mẹ. Hắn muốn người chủ động gặp mặt là mẹ hắn chứ không phải hắn. Cố chấp và ngang ngạnh, đúng y hệt như bố của cá sấu đã nói.
“Cốp.”
Tiếng gì vậy? Tôi chỉ nhìn thấy có cái hộp rơi xuống đất, nhưng chẳng thấy ai cả. À không, hình như vừa có bóng người đi lướt qua khu hành lang gần cây bàng chúng tôi đang ngồi. Trông cái dáng đấy quen không tả nổi, quen lắm lắm ý. Đừng bảo người đó là Duy nhé?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc