Tiểu Thời Đại 3.0 - Mở đầu

Tác giả: Quách Kính Minh

Mở đầu
Bên ngoài song cửa sổ là mùa đông xám xịt của Thượng Hải, Ngoại Than vừa được tắm gội trông sừng sững mới mẻ giữa màn mưa lạnh tiêu điều, công trình tổng cải tạo Ngoại Than vẫn đang thi công không ngừng không nghỉ đèn sáng thâu đêm, mỗi lần đi qua đều thấy vô số giàn giáo bao quanh Ngoại Than. Qua lỗ thủng của các tấm lưới màu xanh, tôi thấy những người công nhân đang cuộn mình trong chiếc áo bông cũ rách ngủ ngồi trên nền đất phía bên trong công trình. Trên hàng ria lún phún của họ luôn vương một lớp trông vừa như bụi bặm, lại vừa như tuyết trắng. Sang năm khi mùa xuân đến, tất cả đám công nhân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Ngoại Than, họ sẽ đến một khu đất hoang nào đó cần họ, dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để kiến tạo nên Vạn Lý Trường Thành mới – bức tường vô hình trong suốt dùng để đoạn tuyệt với dân nghèo.
Bên trong sân bay T3 mới khánh thành tại Bắc Kinh, lúc này có một đôi nam thanh nữ tú đeo kính đen, người bó mình trong áo khoác màu xám sẫm và kẻ cuộn mình sau áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, đang hừng hực khí thế rất đỗi hào hùng tiến về phía cửa kiểm tra an ninh. Cặp kính đen khổng lồ trên mặt họ, gần như có thể che khuất hai phần ba khuôn mặt, nếu dáng vẻ tao nhã hơn một chút, điềm đạm hơn một chút, hành khách xung quanh chắc chắn sẽ nghĩ họ là minh tinh nổi tiếng nào đó. Nhưng bộ dạng hiên ngang đĩnh đạc, chen ngang lấn dọc, mặt vênh mày váo, đủ khiến mọi người đều tin rằng họ là hai kẻ mù.
Sắc mặt mọi người như đồng cảm (cũng có thể là bối rối) lần lượt dạt sang hai bên, nhường đường cho hai người họ đang bưng ly cà phê giấy màu xanh của Starbucks tiến thẳng tới cửa kiểm tra an ninh.
Đúng vậy, hai người họ chính là hai chị em Cố Ly và Neil.
Nếu tình cờ hai người họ lướt qua bên bạn, chỉ cần nghe phong cách đối thoại thôi, cũng đủ để xác nhận thân phận của họ. Người dân bình thường chẳng ai ăn nói kiểu vậy.
Nữ mù nói: “Thật khó hiểu, tại sao một phi trường hạng nhất như vậy, lại khiến như mình có cảm giác như chiếc đèn ***g thế này! Cái thứ màu đỏ của đất nơi đây, chỉ có thể dùng từ “Thê thảm” để hình dung về sự ô nhiễm ánh sáng trầm trọng! Chẳng lẽ người Bắc Kinh thường ngày bị cát bụi và khói xe vần vũ xung quanh còn thấy mình chưa đủ “Thê thảm” sao! Cả đỉnh chót vót đỏ lòe loẹt của tòa nhà nữa, cứ như Đường Uyển Như vào đúng năm tuổi người mặc váy đỏ mà cưỡi lên đầu chị vậy!”
Nam đui bảo: “Chị cố mà tưởng tượng màu sắc này giống như màu chiếc hộp nhẫn của Catier, có lẽ sẽ khiến chị thấy dễ chịu hơn chút đấy.”
Nữ mù lại nói: “Đã thế bọn họ xây dựng mấy con đường vòng kia cũng xấu thậm tệ, chắc là kiến trúc sư quy hoạch hồi ấy học chuyên ngành thiết kế thời trang ra? Cả cái thành phố Bắc Kinh quy hoạch chẳng ra cái khỉ gì, thời gian xe dừng còn lắm hơn thời gian xe chạy, khoảng thời gian đó chị có thể ngồi yên trên xe trang điểm đâu ra đấy, sau đó còn đủ thì giờ để chị cắm xong một bình hoa! Vì thế chị thấy thực sự khó hiểu, tại sao còn có người cảm thấy uể oải khi đi làm, rõ ràng họ có thể ngủ thỏa thê trên đường đi làm cơ mà! Em thấy mấy cô gái mặc quần bò ở chỗ hôm qua chứ? Vừa họp vừa bê tách cà phê ngáp ngắn ngáp dài, chẳng biết thứ đựng trong tách cà phê đó có phải là nước uống tĩnh tâm của mấy bà cụ không nữa? Mà nói đến đây, chị càng khó hiểu, bộ phận PR sao lại mặc quần bò? Mặc quần đó để tiếp khách sao? À không, gặp khách chứ!”
Nam đui lại bảo: “…Bỏ đi bỏ đi, chị đừng than vãn hệ thống giao thông đường bộ nữa, mà hãy nghĩ đến đường sắt của họ ấy, người dân Bắc Kinh thật quá khổ…”
Nữ mù tiếp tục: “Với lại bọn họ còn có ‘H1N1’!”
Nam đui bổ sung thêm: “Hình như trước đó còn bùng phát cả ‘SARS’ nữa.”
Nữ mù tổng kết: “A Di Đà Phật!”
……
… Tại sao hai người họ còn chưa bị người Bắc Kinh ở phi trường đánh ૮ɦếƭ tại chỗ cho rồi, cứ để họ lẻo mép như thế chứ?
Xem ra quá hiếu khách cũng không ổn, có lẽ vì liên quan đến cái khẩu hiệu “Bắc Kinh chào đón bạn” được phát điên cuồng trên truyền hình suốt một năm qua, tới mức khiến cho toàn bộ dân chúng Bắc Kinh bị thôi miên bị tẩy não hoàn toàn, hai mắt mở tròn xoe, gặp ai cũng cúi chào, thấy ai cũng hoan nghênh… Ví như những kẻ giống Cố Ly trước đây, ngay khoảnh khắc đặt chân xuống phi trường Bắc Kinh, cần lập tức cách ly nó ra, lôi đến phòng thí nghiệm cùng đồng loại của nó, rồi nhốt chung với lũ chuột bạch mồm nhọn răng sắc kia.
Trong suốt quá trình chen ngang lấn dọc, hai người họ vẫn kè kè di động bên tai, thi thoảng Neil còn dừng lại nhấp ngụm cà phê, chứ Cố Ly thì cứ hổn hển đầy khoái cảm trong sự khủng pố liên tục của các cuộc gọi đường dài với những câu trả lời kiểu như “Xin lỗi, anh (chị) đợi một lát, tôi có cuộc gọi đến” hết cuộc này đến cuộc khác, ngay cả thời gian dừng lại uống nước cũng chẳng có. Người cuối cùng có thể chặn đứng hành vi điên cuồng này của nó, là nhân viên kiểm tra an ninh vĩ đại ở phi trường, nữ mù tự cho mình là mũi tên lửa đạn đạo xuyên lục địa Đông Phong 31 đang chen ngang lấn dọc kia đã bị chặn đứng trước cửa vào lối kiểm tra an ninh của khoang hạng nhất, tất nhiên, Cố Ly không sao hiểu được, nó chỉ vừa gượng gạo đặt chân vào khung cửa kiểm tra an ninh, vậy mà tiếng “píp píp píp” đã kêu vang ầm ĩ, vừa nói vào chiếc di động: “Xin lỗi nhé, Susan, tớ phải tắt máy đây, một phút bốn mươi giây nữa sẽ gọi lại cho cậu, tớ chẳng biết tại sao, ở đây đang có một cô gái cầm chắc cái thứ như là chiếc xẻng sắt cứ quét đi quét lại mấy lượt trên người tớ đây nè…”
Nhân viên kiểm tra an ninh nhìn Cố Ly với nét mặt không tài nào hiểu nổi: “…”
Cố Ly: “Nhìn cái gì, tôi đang đợi điện thoại đấy, anh có một phút, mau mà quét đi.”
Nói xong Cố Ly gập điện thoại đánh “cạch” một tiếng, rồi nhìn thẳng mặt anh chàng tiếp viên điển trai chào, “Anh chàng đẹp trai”, sau đó vô cùng tự nhiên đặt di động vào chiếc khay trên băng chuyền, rồi vỗ nhè nhẹ lên vai chàng tiếp viên, “Có vải chống bụi không? Lau màn hình giúp tôi, bẩn quá.”
Nhân viên kiểm tra an ninh: “…Chị mau qua đi!”
Phía sau Cố Ly, là Neil – một tên đui khác đeo cặp kính đen che cả nửa khuôn mặt, hắn mỉm cười rồi nói với anh chàng kiểm tra an ninh đang dùng thiết bị dò tìm quét qua người hắn: “Chào anh, bình thường anh có đi Thượng Hải chơi không?”
Nhân viên kiểm tra an ninh: “…Không.”
Neil: “Vậy thì thật đáng tiếc. Nếu đến thì gọi tôi nhé.”
Nhân viên kiểm tra an ninh: “…Anh mau qua đi!”
… Tại sao hai người họ chưa bị nhân viên kiểm tra an ninh bắt giam ngay tại cửa kiểm tra an toàn mà lại cứ để họ ở đó lẻo mép chứ?
Máy bay dừng trên đường băng thoáng rộng. Bên ngoài cửa sổ hình elip, là bầu trời mùa đông của Bắc Kinh trông như mặt gương màu trà, nó dùng bụi bẩn, khí thải, cát bụi dày đặc và sự xốc nổi, hư vinh toát lên từ linh hồn của mọi người, kết thành lớp vỏ mây dày không lọt gió, nó cách ly hoàn toàn những cánh chim bay, ánh mặt trời và những ráng mây, cùng mặt đất bao la kéo dài dằng dặc dưới chân kia, từ trên không gian diệu vợi trông xuống, giống như một quả trứng muối khổng lồ.
Cố Ly nhận ly cocktail thạch lựu không chứa cồn từ tay cô tiếp viên, vừa uống vừa lục lấy bình xịt hiệu LA MER trong túi ra xịt lên mặt, lần nào đi máy bay cũng khiến nó cảm thấy mình như bị nhốt trong kim tự tháp ngủ vùi suốt năm trời, sắp bị sấy khô đến nơi. Đang xịt thì cô tiếp viên bước đến, nở nụ cười vừa tỏ ý xin lỗi vừa lễ độ: “Thưa cô, bình xịt này…”
Cố Ly vừa nhắm mắt tận hưởng hương hoa hồng trong làn sương giữ ẩm, vừa duỗi tay cầm bình xịt đẩy đến trước mặt cô tiếp viên, móng tay đính đầy đá quý của nó gõ “coong coong” vẻ khó chịu lên vỏ bình.
Cô tiếp viên liếc nhìn, rồi nói ra chiều có lỗi: “À, tôi thấy rồi, là bình dưới 50ml, xin lỗi đã làm phiền, cô Cố, bình xịt của cô phù hợp quy định, được phép đem lên máy bay.”
Cố Ly mở tròn mắt, nghiêng đầu nhoẻn miệng vờ mỉm cười: “OK, không sao, tuy tôi chẳng hiểu cô đang nói gì, nhưng không sao. Có điều cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây thôi, cô biết không, tôi không hay nói chuyện với nhân viên phục vụ lắm… But thank you all the same.” Nói xong quay sang nói với Neil, “Chị nghĩ cô ta muốn hỏi bình xịt này hiệu gì, chị giơ nhãn LA MER cho cô ta xem, kết quả cô ta bô lô ba la một tràng mà chị nghe chẳng hiểu gì, nhức hết cả đầu.”
Neil gỡ cặp kính đen xuống, chớp chớp đôi mắt mi màu vàng kim dài quá cỡ của hắn, nói ra chiều vô tội: “Chị đừng hỏi em, em chỉ hiểu hợp đồng thôi.” Ngừng một lát rồi tiếp, “Mà phải là hợp đồng bằng tiếng Anh.”
Khóe miệng của cô tiếp viên đang mấp máy, nét mặt trông như đang ngậm một miếng gừng: “… Ha ha ha ha ha.”
Sau khi đã vỗ vỗ lên gương mặt đã xịt nước giữ ẩm liên tục gần trăm cái, Cố Ly tỏ ra hài lòng khi thấy sắc mặt mình ửng hồng bóng mịn trong gương. Nói thực, mặt ai bị vỗ cả trăm cái cật lực như thế cũng đều ửng đỏ cả. Nó móc điện thoại trong xắc ra, bấm số gọi tắt, sau mấy giây, gương mặt trái xoan với đôi mắt được trang điểm màu khói tinh tế của Kitty đã xuất hiện trên màn hình điện thoại, sau đó di động được kết nối.
“Kitty thân yêu, xin hãy chuyển lòng cảm kích của tôi đến ngài Cung, cảm ơn ngài ấy đã phá lệ mời tôi tham gia party sinh nhật, nhờ thế mà tôi có thể trở về Thượng Hải trước hẹn, à tất nhiên, đúng như cô nghĩ, việc kiểm tra tài chính bên này tôi đã làm xong từ lâu rồi… nói đúng ra, may mà ngài ấy đột nhiên linh động muốn tổ chức sinh nhật (…), nếu không, tôi còn phải ở Bắc Kinh ba hôm nữa mới về được. Đúng vậy, em gái à, ba ngày, cô có thể tưởng tượng được không? Nhất định tôi phải đích thân (…) in một bức thư cảm ơn gửi cho Cung Minh. Cô biết không, Bắc Kinh đáng sợ lắm, phụ nữ ở đây đều mặc quần, chẳng ai mặc váy cả! Bọn họ quấn chân lại kín mít!” Cố Ly tao nhã mà quyến rũ cuộn mình trên chiếc ghế to rộng của khoang hạng nhất, cặp chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy siêu ngắn, đôi tất da màu đen sọc caro càng tôn thêm vẻ thon dài của đôi chân, những mắt lưới trên chiếc tất ấy khiến nó trông như một con rắn đen, hoặc con lươn vàng to. Cùng đôi bốt cao màu đen bằng lông thú, khiến cơ thể nó quyến rũ giống như một nữ vũ công vùng Ba Tư[1].
[1] Nay là Iran.
“Là thật hay đùa vậy? Trời ơi, nếu không phải tôi đích thân đặt vé giúp mọi người, chắc tôi phải nghi ngờ vé của mình mua không phải là chuyến bay của hàng không Trung Quốc, mà là mua phải vé của chiếc máy bay thời gian đưa các người về năm 1996 rồi đấy.” Kitty ở đầu kia điện thoại vừa ngạc nhiên, vừa phấn kích, cực kỳ ăn khớp với lời của Cố Ly.
“Đúng mà, hơn nữa bọn họ còn có cái gọi là quần mùa thu nữa! Tôi không tài nào hình dung được, đại khái là… biết nói thế nào đây Kitty thân yêu, cô thử nghĩ xem, thứ quần được may từ chất liệu bông thô, mặc bên ngoài nội y, mặc bên trong ngoại y… tôi biết cô không thể tưởng tượng ra nổi đâu, Kitty thân yêu, tôi hiểu, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi cũng chẳng dám tin trên thế giới này lại có thứ như vậy, cô biết không, khắp phố phường luôn có người mặc quần áo mùa thu đi qua đi lại, còn có người ngang nhiên mặc nó bước vào cửa hàng Hermes ở trung tâm Ngân Thái,thế mà nhân viên cửa hàng vẫn nhiệt liệt chào đón! Thật đáng sợ! Tôi thề, đây là cảnh tượng đáng sợ nhất mà tôi từng thấy kể từ sau bộ phim The Ring tôi xem năm 1998.” Cố Ly đang nói, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái mặc quần ngồi bên cạnh, lúc này đang trừng mắt khó hiểu nhìn mình, nói: “Bác à, đừng nghe người ta nói chuyện điện thoại như thế chứ, bất lịch sự lắm đấy. Cái gì là quan trọng nhất trong thế kỷ XXI? Sự riêng tư! Bác ngồi ghế hạng nhất, sao chút đạo lý này cũng không hiểu vậy?” Ngưng chốc lát rồi bồi tiếp một câu: “Là vé bác đích thân mua hả?”
Cô gái ấy cứ ngồi thở hồng hộc dưới làn mưa chất độc mà Cố Ly phun ra rào rào, bèn kéo tấm mền cái rẹt quấn chặt lấy người rồi gục xuống trong ấm ức.
Cố Ly ngắt điện thoại, nhìn Neil mặc chiếc quần bò rách lỗ chỗ ngồi bên cạnh, đôi chân săn chắc phủ lớp lông màu vàng, qua những lỗ rách trên quần lộ ra khoảng *** hút hồn người, Cố Ly đang say sưa thưởng thức, vẻ hãnh diện hiện rõ trên gương mặt tựa như “mẹ sang nhờ con”. Đang thưởng ngoạn thì cô gái bên cạnh trở mình lật tung chăn ngồi dậy, có vẻ còn muốn tranh đấu lần cuối, cô ta hít một hơi sâu, nói: “Bắc Kinh không giống Thượng Hải các người! Mùa đông Bắc Kinh đều lạnh âm mười mấy độ! Gió rít lên vù vù!”
Nghe hết câu ấy, Cố Ly và Neil cùng quay đầu, trả lời bằng nét mặt đầy nghi hoặc và khó hiểu. Cố Ly nói: “Người dân của vùng cao nguyên đất đỏ cũng đâu nói gì!” còn Neil lại thật thà hỏi một câu: “What’s your point?”
Cô gái ấy cuốn chặt tấm chăn, rồi ngả thuỗn người ra lịm đi.
Cố Ly ngắt cuộc gọi của Kitty xong đeo lại kính râm, chuẩn bị cho hành trình bay hai giờ tiếp theo, liền ngủ một giấc. Sau khi về đến Thượng Hải, nó phải bước vào phòng làm việc tại “M.E” với năng lượng đầy đủ nhất, tâm thế và thần thái rạng rỡ nhất. Tôi luôn cảm thấy khi nó lướt đi trên hành lang, chắc chắn trong lòng đang ấp ủ ý nghĩ phá vỡ kỷ lục chạy cự ly ngắn của Usain Bolt[2] – hơn nữa còn phá kỹ lục ấy bằng cách chạy với giày cao gót. Nó đang chuẩn bị khoác mền lên người, điện thoại đột nhiên đổ chuông, liếc mắt qua màn hình di động, rồi lặng lẽ trợn tròn mắt sau cặp kính đen, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi.
[2] Usain Bolt là vận động viên điền kinh người Jamaica, người giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét, 200 mét và 4x100 mét tiếp sức đồng đội.
Người gọi điện cho Cố Ly là tôi, lúc này tôi đang ở biệt thự tại khu Tĩnh An Thượng Hải cách nó mười vạn tám ngàn dặm. Sở dĩ tôi gọi cho nó, là vì, tôi đã gục ngã, hiện giờ tôi nhìn Jimmy đang ngồi đối diện chằm chằm ánh mắt đằng đằng sát khí, như đang rất muốn đẩy tôi vào tủ lạnh rồi khóa chặt lại. Ánh mắt đó như lưỡi kéo sắt nhọn, nét mặt lạnh băng ấy trông như Cung Minh bị người ta cưỡng chế phải mặc một bộ Giordano, làn môi mím chặt giống như lưỡi dao mỏng tang sắc lẹm, thậm chí tôi còn ảo tưởng đến cảnh bất cứ lúc nào thằng nhóc cũng có thể phun acid sulfuric vào mặt tôi giống như Cố Ly, đúng thế, Jimmy, chính là nó, thứ hàng thượng hạng hai tuổi rưỡi.
Tôi nắm chặt điện thoại, mặt đối mặt đầy vẻ hằn học với thằng nhóc hai tuổi rưỡi này. Nó là em trai thứ hai của Cố Ly. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ huyết thống của nó, nó chắc chắn là thuần chủng, vì hầu như nó đã hội tụ được tư chất trời ban của Cố Ly một cách hoàn hảo và cực kỳ triệt để, ấy là nó có thể dễ như trở bàn tay bức tôi đến bờ vực gục ngã. Nó dùng thứ tiếng khóc the thé, làm hỏng cả giấc ngủ đêm qua của tôi, nó dùng thứ năng lượng như phản ứng hạt nhân, không hề tự ti cũng chẳng chút kiêu ngạo mà lèo nhèo cả đêm. Còn lúc này, trong khoảnh khắc tôi vừa kết nối được với Cố Ly, nó lại bắt đầu khóc.
“Cố Ly, khi nào cậu về? Tờ sắp điên rồi đây, mấy hôm nay Jimmy khóc suốt đêm, so với hồi mẹ cậu khóc khi bố cậu mất còn lợi hại hơn gấp mấy lần đấy. Sáng nay hàng xóm đã phải đem chó của họ vào bệnh viện, nghe nói là bị stress.” Tôi giơ điện thoại lên, đưa qua chỗ Jimmy đang khóc ngằn ngặt, nhằm để tiếng khóc của Jimmy vượt không gian thời gian, khoan sâu vào màng nhĩ của Cố Ly, với mong muốn nó chia sẻ nỗi thống khổ của tôi.
“Lâm Tiêu, cậu là phụ nữ thời đại mới, vậy mà ngay đứa con nít hai tuổi cũng không trông được hả? Những thứ mà con nít cần đơn giản lắm mà, chẳng lẽ cậu cũng không biết, chỉ cần làm chúng thỏa mãn, chúng sẽ như mấy con gấu Teddy nằm trong tủ vậy, mặc sức cho cậu đùa giỡn,” giọng Cố Ly vang lên trong điện thoại nghe như đã dự liệu từ trước, hơn nữa còn mang đầy vẻ kinh miệt, “nghe đây, giờ cậu vào phòng tớ, lấy chiếc áo choàng lông cừu của Hermes quấn nó lại, sau đó dúi vào tay nó chiếc ví tiền của LV.”
“… Tớ không đùa đâu đấy!” Tôi tức tối đáp lời Cố Ly – đồ hoàn toàn không có trí tuệ thông minh tối thiểu này, “hơn nữa tớ cũng thử rồi! Vô ích!”
“Vậy đổi bằng tấm chăn của Prada xem sao?” Ngữ khí nghiêm túc lại như đang suy xét của Cố Ly vang lên trong điện thoại.
Tôi thực sự không chịu đựng thêm được nữa, liền hỏi nó: “Khi nào cậu về đến nhà? Lát nữa tớ phải đến công ty giúp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Cung Minh rồi. Tớ hết cách với Jimmy rồi, hơn nữa tớ không dám đảm bảo liệu mình có nhét nó vào tủ lạnh hay không đâu đấy.”
“Cố Hoài đâu? Sao nó không trông Jimmy?” Cố Ly hỏi.
“Tớ biết đâu đấy, nếu tìm được cậu ta thì chó nhà hàng xóm đã không đến mức phải nhập viện rồi.” Tôi vừa nói vừa cầm chiếc thảm của Hermes quấn lên người Jimmy, chỉ để lộ cặp mắt nhỏ xíu, sau khi quấn xong một lượt tôi trầm ngâm một lát, rồi lại động tay lần nữa, lần này ngay cả mắt cũng bít đi, quấn kín mít từ đầu đến chân. Thế là, trong khoảnh khắc, tiếng khóc của nó nghe như vừa xa xôi lại vừa ௱ôЛƓ lung.
“Cậu xem, Jimmy nín rồi đấy. Trẻ con mà, khóc mệt rồi sẽ nín thôi. Tớ bảo nè, tớ chuẩn bị lên máy bay, sau ba tiếng nữa, tớ sẽ có mặt ở nhà, cậu hãy trông thêm ba tiếng nữa thôi, đọc tiểu thuyết, đắp mặt nạ, tắm một chút, thời gian trôi qua nhanh thôi, đơn giản mà. Nếu Jimmy vẫn khóc, cậu cứ mở tivi trong phòng khách mà dọa nó, trước đây mẹ tớ đã dạy tớ sự kiên cường trước khi nhập học như vậy, cậu xem tớ bây giờ thế nào… thôi, tớ tắt máy đây, sắp cất cánh rồi, hơn nữa cô gái mặc đồng phục chẳng hiểu tại sao cứ đứng cạnh tớ lúc này nói gì mà tớ không được phép gọi điện thoại nữa, chẳng hiểu ra làm sao…”
Điện thoại đã ngắt. Tôi có thể tưởng tượng ra nét mặt như đang ngậm gừng tươi của cô tiếp viên bên kia. Đôi khi, tôi cảm thấy Cố Ly và Đường Uyển Như, về bản chất, họ chẳng có điểm gì khác nhau, có thể tổng kết hai đặc điểm nổi bật của họ, chính là: bước đi bất thường trên đường và hướng cành đông nam treo.[3]
[3] “Hướng cành đông nam treo” trích từ bài thơ Khổng tước đông nam phi: “Phủ lại nghe sự việc. Thấu hiểu, mãi xa nhau. Cây bên đình bước tới, Hướng cành đông nam treo.” Ý là tự mình treo lên cành cây hướng về phía đông nam, tức là treo cổ tuẫn tiết.
Ngắt xong điện thoại, tôi trân trân nhìn thứ đang ngọ nguậy không ngừng trong chiếc mền kia, cảm giác như đang nhìn bức tranh kinh dị của Nhật Bản vậy. Bốn tháng trước, chúng tôi gặp nó lần đầu tiên. Hồi ấy, khi Cố Hoài anh tuấn điển trai ôm đứa bé này xuất hiện trong phòng khách nhà chúng tôi, Cố Ly đã bị dọa cho ૮ɦếƭ khiếp, nó vội vội vàng vàng nâng mười đầu ngón tay với những chiếc móng đính đầy đá quý thon dài như ngón tay của Bạch Cốt Tinh, run rẩy như đang làm phép chỉ thẳng mặt Cố Hoài: “Em… em… em… em… em… sinh đấy à?”
Cố Hoài nhếch mép, đáp: “Em đâu có bản năng đó.”
Cố Ly: “Chị thấy cậu khỏe mạnh đẹp trai vậy, không phải chứ? Tuổi trẻ mà đã suy rồi sao?”
Cố Hoài: “…”
Cố Ly: “Rốt cuộc ai sinh?”
Cố Hoài: “Mẹ chị sinh đấy.”
Cố Ly: “Mẹ nào của chị? Quen, hay không quen?”
Cố Hoài: “Mẹ em. Cái người mà chị không quen ấy.”
Tôi và Nam Tương nghe mà điên hết cả đầu, cứ như đang phải nghe về dãy Fibonacci vậy. Thật lòng, tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng thể có một cuộc nói chuyện hoang đường kỳ lạ hơn thế. Ngoài câu nói đỉnh cao của Cố Ly sáng tạo ra trước đây: “Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là em con.”
Cuộc đối thoại của họ vẫn đang tiếp tục.
Cố Ly nói: “Chọn tên gì mà xấu thế chứ, nếu vẫn gọi là Jimmy, chị phải báo trước cho em, đợi đến khi nó mười sáu tuổi, nếu ngày nào đó về nhà, trông thấy nó khoác chiếc áo choàng màu tím, đi đôi giày cao gót rồi nói với em, nó quyết định trở thành chuyên gia trang điểm, thì cậu đừng có trách chị sao không cảnh báo sớm.”
Cố Hoài: “Vậy ạ, hồi khi Neil mười sáu tuổi cũng đã nói với chị như vậy hả? Và cũng khoác áo choàng màu tím?”
Neil: “Hai người nói chuyện của hai người, lôi tôi vào làm gì? Nằm bất động mà vẫn bị bắn sao?”
Nam Tương lẩy bẩy đứng dậy, tay đỡ lấy trán, nói: “Tớ phải ra ngoài chút cho thoáng…” Lúc ấy tôi ngồi bên nó, não bộ thực sự đã ở trạng thái ૮ɦếƭ máy, dù có di chuyển chuột đến cháy cả mặt bàn đi nữa, đồng tử cũng không hề động đậy.
Hai chị em họ thật đúng là máu mủ ruột rà. Từ vỏ ngoài, đến ruột trong, đều như khuôn đúc.
Sực nhớ đến chuyện thoáng khí, tôi vội xem Jimmy đang bị quấn chặt trong mềm, may, vẫn đang thở. Tôi đang định tháo chiếc mềm ra, đúng lúc ấy Cố Nguyên từ trong phòng bước ra. Anh ta khoác trên người bộ lễ phục lông cừu pha tơ tằm màu đen sẫm, chất liệu này hình như có khả năng phát sáng nhưng xem ra khá tối, khiến anh ta trông như chàng quý tộc cổ điển châu Âu trẻ tuổi, mái tóc hơi quăn tự nhiên càng tăng thêm vẻ lạnh nhạt cho khuôn mặt. Anh ta bước vào phòng khách, liếc nhìn tôi, chẳng nói năng gì.
Tôi chẳng lấy làm lạ. Tôi quá bình tĩnh.
Tính ra đã bốn tháng rồi anh ta chưa nói chuyện với tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc này, chẳng khác gì ánh mắt đã nhìn tôi bốn tháng trước, vẫn đầy ắp vẻ lạnh lùng, thù hận, chà đạp, châm chọc, khinh rẻ, hệt như đang nhìn một con gà đã ăn trộm ví tiền của khách làng chơi vậy.
Tôi lại thấy bình thường, đổi lại là tôi, nếu Cố Nguyên vứt bỏ Cố Ly vì một cô gái khác thì ngay cả nhìn tôi cũng chẳng thèm nhìn ấy chứ. Thế nên, Cố Nguyên có thể bình yên vô sự sống chung với một mái nhà với tôi suốt mấy tháng trời mà không đổ nước súc miệng vào cà phê sáng của tôi, tôi đã cảm tạ trời đất rồi.
Anh ta lấy trong tủ quần áo đặt cạnh cửa một chiếc nơ, rồi đứng thắt trước gương. Đầu nghiêng một bên, khiến nửa khuôn mặt bị chìm trong bóng tối nơi góc ૮ɦếƭ của ánh đèn trên đỉnh đầu.
Tôi biết, anh ta chuẩn bị đến tiệc sinh nhật của Cung Minh.
Tôi nhìn anh ta, bất giác mạch suy nghĩ giống như bị gió thổi thành sợi tơ dài, trở về bữa tiệc sinh nhật của Cố Ly bốn tháng trước, cũng như bao tiệc sinh nhật khác, khắp nơi đều là những mẫu thời trang cao cấp và lễ phục dạ tiệc vai trần, R*ợ*u đỏ và champagne sóng sánh phản chiếu ra sắc vàng son đầy cuốn hút.
Bữa tiệc sinh nhật xa xỉ mà huyên náo ấy đã khiến cuộc sống của tôi hoàn đảo lộn so với lúc trước – sự đảo lộn mà tôi nhắc, nói chính xác hơn, là sự sụp đổ cực kỳ hỗn loạn.
Chỉ có điều, tôi của lúc này, trông vô cùng bình thản, hằng ngày vẫn đi làm, tối đến trò chuyện cùng mọi người trong căn nhà này. Nếu cần dùng một ví dụ để nói rõ hơn, thì giống như cổ một người bị đôi tay khổng lồ “rắc” một tiếng vặn đứt phăng, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên sau khi làm cho cái đầu xoay 360 độ, lại trở về vị trí ban đầu – trông thì nét mặt và dáng vẻ của người đó có vẻ vẫn bình thường, nhưng trên thực tế, bạn biết đấy, cô ta đã đi đời nhà ma rồi.
Sự bình thản lúc này của tôi, sự ung dung lúc này của tôi, vẻ sóng yên biển lặng lúc này của tôi, thực ra đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.
Nhưng ai tin chứ?
Bên ngoài song cửa sổ là mùa đông xám xịt của Thượng Hải, Ngoại Than[4] vừa được tắm gội trông sừng sững mới mẻ giữa màn mưa lạnh tiêu điều, công trình tổng cải tạo Ngoại Than vẫn đang thi công không ngừng không nghỉ đèn sáng thâu đêm, mỗi lần đi qua đều thấy vô số giàn giáo bao quanh Ngoại Than, qua lỗ thủng của các tấm lưới màu xanh, tôi thấy những người công nhân đang cuộn mình trong chiếc áo bông cũ rách ngủ ngồi trên nền đất phía bên trong công trình. Trên hàng ria lún phún của họ luôn vương một lớp trông vừa như bụi bặm, lại vừa như tuyết trắng. Sang năm khi mùa xuân đến, tất cả đám công nhân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Ngoại Than, họ sẽ đến một khu đất hoang nào đó cần họ, dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để kiến tạo nên Vạn Lý Trường Thành mới – bức tường vô hình trong suốt dùng để đoạn tuyệt với dân nghèo. Ngay sau khi tường rào và giàn giáo bao quanh được tháo dỡ, gió xuân ấm áp sẽ thổi vùng đất xa xỉ lai căng bậc nhất Trung Quốc này vọt *** cao tột bậc, quảng trường ven sông dường như đã rộng gấp đôi, dòng xe cộ giảm nhanh đột ngột, du khách gia tăng đột biến, những nhà hàng trên bán đảo mọc lên như nấm sau mưa ở Ngoại Than và cửa hiệu mới nhất của Chanel đang tuyên bố, thời đại của tân Ngoại Than đã bắt đầu.
[4] Ngoại Than, tên tiếng Anh gọi là The Bund, vị trí nằm ở bờ sông Hoàng Phố của khu Hoàng Phố thuộc trung tâm Thượng Hải, nó là tuyến đường phong cảnh của Thượng Hải, xung quanh còn có tháp truyền hình Thượng Hải vốn được mệnh danh là hòn ngọc phương Đông, Jin Mao Tower của Phố Đông nằm ở bờ đối diện của sông Hoàng Phố, đây là nơi ngắm cảnh mà du khách đến Thượng Hải không thể bỏ qua.
Còn trước đó rất lâu, tấm biển quảng cáo khổng lồ bên trên viết dòng chữ “Mộng tưởng sau cùng tại bến Thượng Hải” ở Ngoại Than kia vẫn còn ngự trị, lúc này đã ầm ầm đổ sập. Biển quảng cáo mới coóng tựa như thanh bảo kiếm được cắm sừng sững bên sông. Logo quảng cáo mới toanh hiện lên lấp lành cuốn hút dưới ánh sáng của mười mấy bóng đèn cực đại, mặc vẻ lạnh lẽo đen kịt, chẳng chút sinh khí của những toà nhà còn chưa hoàn thành vẫn chiễm chệ phía sau.
… Bạn muốn thu gom mọi ánh mắt ghen tị của người khác ư? Chúng tôi đang ở đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc