Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 72

Tác giả: Đào Giai Nhân

Đưa Đại Hoàng tử đã say tí bỉ đi, Tiêu Duệ cẩn thận đỡ Dư Lộ về hậu viện. Khí lạnh đến phương Bắc sớm hơn kinh thành, khi ra cửa, Tiêu Duệ tự nhiên khoác tấm áo lông cáo trắng lên người Dư Lộ.
Dọc đường đi, Dư Lộ rất im lặng. Khi về phòng, cô cũng không gọi hạ nhân đưa nước lên mà là để tất cả hạ nhân lui xuống trước, xong mới kéo tay Tiêu Duệ hỏi: "Gia, hôm nay Đại Điện hạ qua đây có phải vì việc gì không?"
Tiêu Duệ lắc đầu than thở: "Không có gì đâu, Tiêu Dật và Tiêu Du đã về kinh thành, chuyện ta ૮ɦếƭ đã được xác định xong rồi."
Vị trí Vương gia không có, dù sau này có tiền thì cũng không có thế. Sau này, bất kể là ai khi thấy hắn đều không cần quỳ xuống, ngược lại, một số người không biết thân phận thật của hắn có khi còn bắt hắn quỳ xuống.
Dư Lộ nghe được sự phiền muộn trong tiếng than của Tiêu Duệ, trong lòng cũng đột nhiên thấy chua xót, cũng không nhớ đến việc định hỏi sao Đại Hoàng tử cứ nhìn chằm chằm bụng của cô.
Tiêu Duệ vốn sợ cô sẽ hỏi. Giờ bụng cô đã bảy tháng rồi, nếu lúc này biết đứa nhỏ mình khó khăn lắm mới đẻ ra sau này sẽ bị đưa về kinh thành, Tiêu Duệ sợ cô không tiếp thu nổi.
Thật ra hắn cũng không chấp nhận được.
Đây là đứa con đầu lòng của hắn, là đứa con của hắn và Tiểu Lộ Nhi. Đầu tiên là phải chịu khổ cực ở bên ngoài với Tiểu Lộ Nhi, sau lại phải sinh ra ở nơi có thời tiết khắc nghiệt, khắp nơi toàn là bụi đất như thế này, chỉ vậy thôi, hắn đã cảm thấy rất có lỗi với đứa bé này, không nghĩ tới sau này, nó còn bị đưa đi kinh thành nữa.
Kinh thành là một nơi tốt sao?
Đúng, đi kinh thành, nó sẽ có vương vị Thành Vương, nhưng hắn và Tiểu Lộ Nhi không thể đi cùng nó. Một mình nó đến kinh thành, tuy bên cạnh có Tiêu Dật và mẫu phi, nhưng ngay cả hắn họ cũng không đối xử tốt, huống chi là con của hắn?
Dù Đại ca thực sự đoạt được ngôi vị Hoàng đế, đứa bé này cũng có thể được trọng dụng, nhưng đứa bé này, hắn vẫn không nỡ đưa nó đi.
Tiêu Duệ rũ mắt, ánh mắt rơi xuống cái bụng đã nhô lên của Dư Lộ. Hắn vươn tay sờ nhẹ. Tuy Tiểu Lộ Nhi đã mặc cái áo rất dày nhưng dường như hắn vẫn có thể tiếp xúc với đứa bé kia vậy.
"Tiểu Lộ Nhi, chúng ta sinh con gái đi."
Hả? Sinh con gái? Dư Lộ ngửa đầu nhìn Tiêu Duệ, "Chàng thích con gái à?"
Tiêu Duệ gật đầu thật mạnh, nói: "Ừ, ta thích con gái, thích một đứa con gái xinh đẹp như nàng, làm áo bông nhỏ của chúng ta."
Dư Lộ bật cười, "Làm gì có nam nhân nào muốn áo bông nhỏ chứ?"
Tiêu Duệ cũng cười, "Có gì mà không được. Con gái có thể tri kỉ, gần gũi với mẫu thân là nàng thì cũng có thể gần gũi với phụ thân là ta chứ."
Dư Lộ sợ hắn khổ sở trong lòng, đương nhiên cái gì cũng đồng ý với hắn, "Được được được, vậy thì sinh con gái, làm áo bông nhỏ tri kỉ của chàng."
Tiêu Duệ sợ Dư Lộ lo lắng, lại nói: "Hôm nay, nàng có thấy Đại ca cứ nhìn bụng của nàng đi?" Chờ Dư Lộ gật đầu, hắn nói tiếp: "Đại ca có ý là, giờ ta không còn vương vị nữa, nhưng chờ hắn lên ngôi, hắn sẽ ban thưởng cho con trai của chúng ta một cái, cho nên chúng ta không cần thấy khó chịu. Tiền ta có, còn về quyền, sau này con chúng ta làm Vương gia, đương nhiên cha của Vương gia là ta cũng được gọi là lão Vương gia."
Dư Lộ là không để ý đến những thứ này, nhưng nếu con mình có vương vị này, ít nhất là có thêm được một phần bảo đảm, cho nên cô thấy rất vui.
"Thật sao?" Cô hỏi, tay cũng đặt lên bụng, "Con ơi, con nghe phụ thân con nói chưa? Đệ đệ con sau này sẽ là một Vương gia đấy."
Nếu như gả con gái ở nơi phương Bắc này, ít nhất cũng có thể che chở cho con gái.
Tiêu Duệ lại thấy không vui khi nghe xong lời này, "Nàng nói gì thế, con gái của ta đương nhiên là có ta bảo vệ, cần gì đến đệ đệ của nó chứ. Chẳng lẽ ta không bảo vệ nổi con của mình?"
Con gái của hắn, dù gả cho ai, hắn đều có thể bảo vệ thật tốt!
Dư Lộ trợn mắt, "Dù chàng có thể bảo vệ, chẳng lẽ chàng có thể bảo vệ nó cả đời? Dù chàng có sống lâu hơn đi chăng nữa thì cũng không sống quá một trăm tuổi được, vậy sau trăm tuổi thì sao? Ở thời này con gái vẫn không bằng con trai, vẫn phải để đệ đệ nó bảo vệ nó mới hợp lý."
Thì ra điều Tiểu Lộ Nhi nghĩ là cái này.
Tiêu Duệ thở phào, giọng cũng mềm xuống, "Được, để đệ đệ nó bảo vệ, sau đó chúng ta lại tìm cho nó một chàng rể tốt, một người thuộc kiểu không dám bắt nạt nó. Giống như ta đối với nàng vậy, con rể sẽ bảo vệ nó cả đời."
Cái người này, thời điểm này mà cũng có thể tự dát vàng lên mặt.
Dư Lộ thấy ngọt ngào trong lòng, cười híp mắt đồng ý.
Ở kinh thành, Huệ Phi đã bị bệnh rất nhiều ngày. Thật ra cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là nhớ Tiêu Duệ, ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng có tâm sự, người đương nhiên sẽ đổ bệnh.
Tiêu Dật vào cung, đầu tiên là đến chỗ Thừa Nguyên Đế với Tiêu Du trước, chẳng qua Thừa Nguyên Đế cũng không trò chuyện nhiều với gã, chỉ kêu gã mau đến thăm Huệ Phi.
Lần đi Tây Bắc này, Tiêu Dật thực sự không tìm thấy bất cứ dấu vết nào chứng minh Tiêu Duệ còn sống. Ngay cả khi Đại Hoàng tử Tiêu Viêm mang đi xem mộ, bởi vì có lệnh không được dời mộ phần của Thừa Nguyên Đế, không một ai biết bên trong rốt cuộc có Tiêu Duệ thật hay không.
Nhưng, nếu Thất ca chỉ giả ૮ɦếƭ, giờ phụ hoàng đã thừa nhận rằng hắn đã ૮ɦếƭ, dù hắn có còn sống thì cũng không trở về được nữa.
Tiêu Dật không biết cảm giác trong lòng là thế nào. Nói trách thì cũng có trách, làm sao có thể vì một nữ nhân mà không cần vương vị, không cần phụ hoàng và mẫu phi chứ, quả là quá mức thật mà! Nhưng mà, là do gã chọc thủng chuyện này trước mặt phụ hoàng trước, là do mẫu phi làm sai trước, cùng biểu tỷ Ngu Văn hại tiểu Thất tẩu bị bắt đi. Mà sau đó Thất ca còn tìm cách cho người đưa 300,000 ngân phiếu về cho gã, phần tình nghĩa này, gã lại không thể không nhận.
Cho nên, gã không có tư cách đi trách Thất ca, thậm chí mẫu phi cũng không có tư cách. Chỉ là nghe nói mẫu phi bị bệnh đã lâu, sợ rằng cũng vì trong lòng băn khoăn chuyện của Thất ca đi?
Mặc dù Tiêu Dật có không ít bất mãn với Huệ Phi nhưng trong lòng vẫn luôn kính yêu bà ấy, nên lúc này gã đến cung của Huệ Phi với tốc độ rất nhanh. Gã cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp Lâm phu nhân và Lâm Thục ở đây.
Lâm phu nhân, giờ đã không phải là Định Quốc Công phu nhân, thấy Tiêu Dật, nhất thời hận đến ngứa cả răng. Nếu không phải vẫn còn lý trí, chắc bà đã nhào lên cắn ૮ɦếƭ Tiêu Dật rồi.
Đương nhiên Tiêu Duệ không để bụng đến thái độ của bà. Thậm chí, khi thấy bà tức đến như vậy, gã còn cười đắc ý với bà, "Chu choa, thì ra là Lâm Đại phu nhân hả."
Mặt Lâm phu nhân lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn phải đi qua hành lễ với Tiêu Dật. Ngay cả Lâm Thục cũng đang tức đến đứng không vững cũng phải cúi người hành lễ với Tiêu Dật.
Thấy Lâm Thục, thần sắc trên mặt cũng thu liễm chút, "Thất tẩu, nén bi thương."
Lâm Thục vốn đang cố sức đứng, đây là vì lúc Tiêu Duệ rời đi có phân phó người không tiếp tục bỏ thuốc cho nàng, nàng mới có thể ra khỏi Thành Vương phủ. Lúc này, nghe Tiêu Dật nói như vậy, nàng lại cảm thấy dù nàng có giữ được vị trí Thành Vương phi này, nàng vẫn phải nghe người khác chế giễu. Nam nhân không còn, con lại không có, Thành Vương phi như nàng còn có chỗ nào hữu dụng chứ?
Lúc này, Huệ Phi được hai cung nữ thiếp thân đỡ ra. Bà không nhìn Lâm Thục và Lâm phu nhân, chỉ nhìn Tiêu Dật, nước mắt tuôn rơi.
Tiêu Dật tiến lên cầm tay bà, giọng cũng chậm lại, "Mẫu phi, đừng khóc, nhi tử đã về rồi."
Huệ Phi lắc đầu, nghẹn ngào: "Nhưng, nhưng Thất ca con... Thất ca con sẽ không trở về nữa, đúng không?"
Sớm biết hôm nay, sao lúc trước phải làm như vậy?
Tiêu Dật không trả lời, dùng sự trầm mặc làm lời đáp cho Huệ Phi.
Huệ Phi khóc không thành tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, thả tay Tiêu Dật ra, cầm khăn tay lau khóe mắt. Bà quay đầu, hỏi Lâm Thục và Lâm phu nhân với vẻ chán ghét, "Các ngươi tới làm gì?"
Lâm phu nhân vội vàng tủi thân nói: "Nương nương..."
Hai mắt Huệ Phi trừng lên, Lâm phu nhân sợ đến lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Thục không còn cách nào, đành phải mở miệng, nhưng lúc này nàng lại không rơi được giọt nước mắt nào. Nàng không thích Tiêu Duệ. Không thích hắn, bởi vì vì hắn, sau này nàng phải chịu sự chê cười của người khác... Nghĩ đến đây, Lâm Thục lại phát hiện hai mắt mình cũng cay cay.
Nàng vội vàng thừa dịp nức nở nói: "Nương nương, Vương gia ngài ấy... Vương gia ngài ấy mất, chỉ để lại một mình thiếp, sau này thiếp phải sống ra sao..."
Huệ Phi nói: "Vậy ngươi không muốn sống, muốn đi cùng nó sao?"
Khuôn mặt đau khổ của Lâm Thục nhất thời cứng đờ, nhìn Huệ Phi với vẻ không dám tin, nhỏ giọng kêu: "Nương nương."
Huệ Phi không nhịn được nói: "Có lời gì, muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra. Bây giờ bổn cung không có tâm trạng cong cong lượn lượn với ngươi."
Nếu đã vậy, nàng cứ nói thẳng vậy.
Lâm Thục nhìn lướt qua Tiêu Dật, rốt cuộc mở miệng nói: "Vương gia còn trẻ tuổi như vậy nhưng không có một đứa con nối dòng nào, con dâu nghe nói... nghe nói Minh Nguyệt của Cửu đệ có bầu, nếu có thể sinh ra con trai..."
"Ngươi nói cái mẹ gì vậy!" Không đợi Huệ Phi tỏ thái độ, Tiêu Dật đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Lâm Thục mắng to: "Đó là con trai của lão tử, ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ đấy đi ngay! Ngươi nói ngươi xem, ngươi và cha mẹ ngươi đều không phải thứ tốt! Cũng đúng, trúc xấu sao ra được măng tốt, ngươi và cha mẹ ngươi đều giống nhau, trái tim đều đầy đen tối!"
Huệ Phi lại không có bực như vậy.
Bà nhìn Lâm Thục, lẳng lặng suy nghĩ lời Lâm Thục còn chưa nói hết.
Lâm Thục bị chửi, sắc mặt đỏ bừng lên. Nhưng một nữ nhân không có con như nàng sau này phải sống thế nào? Bây giờ Tiêu Duệ đã ૮ɦếƭ, mặc kệ là ૮ɦếƭ thật hay ૮ɦếƭ giả, dù nàng muốn rời thì cũng không rời được.
Nàng nhìn thần sắc trên mặt Huệ Phi, đánh bạo nói: "Mẫu phi, Minh Nguyệt không phải Chính phi của Cửu đệ, sau này dù đứa bé kia được sinh ra thì cũng không thể kế thừa vị trí của Cửu đệ, nhưng nếu cho nó làm con thừa tự dưới gối của con, con nhất định sẽ đối xử với nó như con ruột, vương vị của Vương gia đương nhiên cũng là của đứa bé kia."
Đúng là Huệ Phi có ý này thật.
Tiêu Dật lại không nghĩ như vậy. Gã quát: "Ta không cưới Chính phi, đời này chỉ có mình Minh Nguyệt, chỉ có đứa nhỏ do nàng ấy sinh. Sau này ta được phong Vương, đương nhiên con của ta có thể kế thừa Vương vị của ta!"
"Dật Nhi!" Huệ Phi cao giọng gọi gã.
Tiêu Dật nhìn thần sắc trên mặt Huệ Phi, lửa giận càng lớn hơn nữa, "Mẫu phi, không phải là ngài có cùng ý nghĩ với nữ nhân này đi?"
Huệ Phi không lên tiếng.
Tiêu Dật biết bà thực sự có ý này, gã lập tức cười nhạt. Trong cơn tức giận, gã nói: "Mẫu phi, ngài thấy mất đi một đứa con chưa đủ, còn muốn mất thêm một đứa nữa sao?"
Nói xong, gã xoay người rời đi không chút do dự.
Lâm phu nhân và Lâm Thục đều không nghĩ tới phản ứng của Tiêu Dật lại là như vậy.
Lúc này, nhìn bộ dạng sắp đổ của Huệ Phi, Lâm phu nhân vội vàng kéo Lâm Thục lại, ý bảo không cần nhắc lại chuyện này nữa.
Lâm Thục lại không cam lòng. Minh Nguyệt là cái thứ gì chứ, chỉ là một đứa con riêng, Tiêu Dật nhất thời bị ả ta che mắt, chẳng lẽ định vì ả mà không cưới Chính phi thật?
Nàng vô cùng tỉnh táo nói với Huệ Phi: "Mẫu phi, Cửu đệ chỉ là nhất thời bị Minh Nguyệt mê hoặc mà thôi, không bằng chúng ta chờ một lát đi. Chỉ là ngài đừng thấy khó chịu, tuy Cửu đệ nói vậy nhưng chắc chắn hắn cũng không có ý đó thật đâu."
Nếu Lâm Thục chủ động muốn dỗ người khác, hiệu quả đương nhiên không kém. Nàng vừa nói mấy câu, nỗi lòng vốn đang rất khó chịu của Huệ Phi lập tức dễ chịu hơn chút.
Đúng vậy, Dật Nhi cũng quá hành động theo cảm tính đi.
Dù nó không định cưới Chính phi, cả đời chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt thật thì không có khả năng Minh Nguyệt chỉ sinh mỗi một đứa. Con trưởng kế thừa Vương vị, vậy con còn thứ hai, con thứ ba nữa, dù sao quận vương đâu có tốt bằng Vương vị của Duệ Nhi chứ.
Nghĩ đến Tiêu Duệ, đến cùng Huệ Phi không cho Lâm Thục một sắc mặt tốt được. Bà bỏ hai người lại, xoay người vào tẩm cung.
Lâm phu nhân đỡ Lâm Thục ra ngoài, thẳng đến lúc lên xe ngựa mới nói với vẻ mặt sầu khổ: "Thục Tỷ Nhi, xem ra việc này không được rồi."
Mặt Lâm Thục trắng một cách không bình thường, nghe vậy chỉ cười khinh thường, lắc đầu nói: "Vậy cũng chưa chắc. Dã tâm của Tiêu Dật không nhỏ như vậy, nếu hắn đã có dã tâm thì không có khả năng không cưới Chính phi. Có Chính phi, dù Minh Nguyệt có được sủng ái hơn nữa thì con trai ả cũng không có cơ hội kế thừa Vương vị."
Cứ thế, Minh Nguyệt có lên làm trắc phi thì thế nào, sinh ra con trai, còn không phải vẫn bị mang tới cho nàng nuôi, vẫn phải gọi nàng một tiếng mẫu thân!
Nhìn con gái mình đang nở nụ cười đắc ý, lòng Lâm phu nhân thấy rất lạnh. Đứa con này, dù dạy thế nào cũng không dạy cho tốt lên được. Nó biết nam nhân đều yêu mỹ nhân và yêu giang sơn, có thể vì giang sơn mà bỏ qua mỹ nhân, nhưng lại không biết rằng còn có một câu là: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Trượng phu Thành Vương Tiêu Duệ đã "૮ɦếƭ" của nó không phải là một ví dụ sống sao?
Từ chỗ con gái, và không chiếm được sự trợ giúp nào. Mất đi tước vị, lão gia suốt ngày mượn R*ợ*u giải sầu, nữ nhi lại suốt ngày có ý nghĩ như vậy, bà chỉ có thể dựa vào tiểu nữ nhi, dựa vào nhi tử mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lâm phu nhân quyết định trở về trông nom Lâm Nguyên cho thật tốt, sớm ngày tìm vợ cho nó.
Lúc đầu Tiêu Dật chỉ thích Minh Nguyệt ba phần, nhưng sự cự tuyệt của Minh Nguyệt, sự thương cảm của Minh Nguyệt, sự uất ức của Minh Nguyệt, còn có sau khi xác định tấm lòng, Minh Nguyệt làm bạn, sự thật lòng sau mỗi câu nói lạnh nhạt của Minh Nguyệt, những thứ này vun vén từng chút từng chút vào tình cảm của Tiêu Dật.
Bây giờ, gã cũng không biết mình thích Minh Nguyệt đến nhường nào, nhưng gã biết, lời nói trong cung của mình là thật lòng. Mà từ khi có Minh Nguyệt, gã cũng không hề chạm qua nữ nhân nào khác thật.
Xuất cung, bị gió lạnh thổi qua, đầu óc của hắn rất tỉnh táo. Gã, đúng là có thể vì Minh Nguyệt mà không hề muốn những nữ nhân khác.
Ngay cả bất kì điều gì khác.
Tiêu Dật bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cung điện nguy nga, nhìn tường đỏ mái xanh, nhìn nơi người cao quý nhất thiên hạ ở, gã cúi đầu xuống.
Huệ Phi xuất thân không tốt. Gã không có ông ngoại chống lưng, giờ cũng không có số lượng tiền tài đáng kể của Thất ca, chỉ dựa vào một mình gã, gã thực sự có thể đoạt được thiên hạ này sao?
Coi như may mắn đoạt được, điều chờ gã là cái gì?
Còn nếu dùng đủ mọi cách cũng không đoạt được, gã thì không sao cả, nhưng còn mẫu phi, còn Minh Nguyệt, còn con của họ nữa, chỉ sợ điều chờ họ đều là cực khổ vô tận đi?
Vậy phải đầu nhập vào Thái tử Nhị ca sao?
Không, lần đi phương Bắc này, không biết vô tình hay cố ý, Đại ca ngầm lộ ra một phần lực lượng với gã, Thất ca lại "૮ɦếƭ" trên địa bàn của Đại ca, chỉ sợ điều Đại ca ám chỉ với gã là điều khác đi?
Thôi, gã vẫn không đầu nhập vào ai đi, chỉ hướng về phụ hoàng là được rồi, yên lành làm một Cửu Hoàng tử quần áo lụa là, một Cửu Hoàng tử không đáng tin đi!
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống kinh thành, Tiêu Dật cưới trưởng nữ Lâm Nguyệt của phủ Định Quốc Công Lâm gia chi thứ hai làm trắc phi. Mùa thu năm sau, Lâm thị sinh đích Trưởng tử cho gã, đặt tên là Tiêu Cảnh Kỳ. Chẳng qua, khi đến dự bữa tiệc đầy tháng của Tiêu Cảnh Kỳ, mọi người thấy nó rõ ràng là đứa bé đã bốn, năm tháng tuổi, nhao nhao dời ánh mắt đi chỗ khác.
Chẳng trách mọi người đều nói không thể dùng ánh mắt của người thường để nhìn Cửu Hoàng tử. Gã đang coi mọi người là kẻ ngu sao, đứa con rõ ràng đã bốn, năm tháng mà lại nói là một tháng. Chắc cả khắp thiên hạ này chỉ có mỗi Cửu Hoàng tử làm được.
À, không đúng, sau khi Cửu Hoàng tử cưới trắc phi, Thừa Nguyên Đế lập tức phong Vương cho gã. Không giống những huynh đệ khác của gã đều có một phong hào đàng hoàng, đến phiên gã, phong hào của gã lại là Tự Tại Vương.
Nếu không phải Thừa Nguyên Đế thực sự rất sủng ái Cửu Hoàng tử, chỉ sợ ai thấy gã cũng phải cười đến rụng cả răng. Nhưng bây giờ, họ chỉ có thể cười trộm sau lưng.
Cả đời Tự Tại Vương chỉ cưới một trắc phi, ngay cả đứa nhỏ cũng chỉ cần một đứa. Nghe nói trắc phi của gã vì muốn sinh con gái, từng đuổi theo gã chạy quanh Vương phủ tận hơn mười vòng quanh. Chẳng qua đây đều là lời đồn trên phố, cũng không biết thật giả ra sao.
Nhưng đến lúc Tự Tại Vương có thể ôm cháu trai cháu gái, khi trắc phi kia đã xóa chữ "trắc" đi thật lâu, gã lại làm ra một chuyện khác người nữa. Gã mang theo một đống con cháu đến Thành Vương phủ đi nhục nhã Thất tẩu, nghe nói vì năm đó nàng muốn ςướק con trai của gã.
Những thứ này đều không là gì cả. Còn có nghe nói là, Tự Tại Vương phát huy chữ vô liêm sỉ vô cùng triệt để. Mẫu thân của gã, cũng chính là Huệ Phi của tiên đế, trưởng tử mất sớm, thứ tử Tự Tại Vương cả đời chỉ sinh một đứa con trai, nhưng đến lúc con trai gã 15 tuổi, gã mới rốt cuộc cho Huệ Phi nhớ cháu trai nhiều năm gặp mặt cháu trai.
Từng việc này, nếu đến quán trà trong kinh thành nghe tiên sinh kể chuyện nói, ước chừng có thể nghe tận mười ngày mười đêm. Đương nhiên, đây đều là lời đồn ở trên phố, còn về độ thật giả, tiên sinh kể chuyện không bảo đảm.
Mà tại xa xa nơi Tây Bắc, tại ngày xuân, Tiêu Duệ rốt cuộc thấy đứa con đầu lòng của mình. Áo bông nhỏ hắn tâm tâm niệm niệm không có, đứa bé sinh ra là con trai.
Nghe bà đỡ báo tin vui xong, Tiêu Duệ ngây ra một lát, sau lại không hề liếc con trai lấy một cái, không kiêng kị vào phòng sinh, đến trước giường cầm tay Dư Lộ.
Trán Dư Lộ mướt mồ hôi. Cô nhìn Tiêu Duệ đang có chút buồn bực, "Sao chàng vào đây, đứa nhỏ đâu, không nhìn đứa nhỏ sao, bà đỡ nói nó là một bé trai đấy."
Tiêu Duệ thở dài, "Đúng vậy, là bé trai."
Dư Lộ thấy hắn mất hứng, trong lòng có chút tủi thân thay con trai, "Con trai thì sao, con trai cũng được mà, chàng đừng có trọng nữ khinh nam quá như vậy chứ."
Tiêu Duệ lập tức cam đoan, "Sao vậy được, ta sẽ không trọng nữ khinh nam. Ta sẽ thật thương nó, dạy nó đọc sách, dạy nó tập võ, dạy nó học quy củ, dạy nó làm thế nào để trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất."
Từ lời của hắn, Dư Lộ nghe được rằng, sau khi Đại Hoàng tử lên ngôi, Trưởng tử của họ sẽ được phong làm Vương.
Cô gật đầu, nói: "Ta nghe chàng. Chàng sẽ dạy bé trai, ta sẽ dạy bé gái. Sau này, ta sẽ sinh cho chàng một áo bông nhỏ, để ca ca của nó bảo vệ nó."
Tiêu Duệ gật đầu thật mạnh.
Hắn biết, về sau ca ca này phải ở xa ngàn dặm, sẽ không có cơ hội để bảo vệ muội muội.
Dư Lộ lại nói: "Được rồi, không phải chàng nói nghĩ tên con đã lâu rồi sao, bây giờ nghĩ xong chưa?"
Hắn đâu có tư cách nghĩ chứ.
Tiêu Duệ thở dài, nói: "Tiêu Cảnh Thành, nàng thấy thế nào?"
Thấy không được cũng không thể đổi. Đây chính là tên do phụ hoàng đặt, thật không nghĩ rằng phụ hoàng vẫn nhớ mà đặt tên cho con hắn.
Tiêu Cảnh Thành... Dư Lộ gật đầu, cười nói: "Vô cùng tốt, vậy lấy tên này đi. Ta mệt quá, ta ngủ lát đây."
Tiêu Duệ gật đầu. Sau khi Dư Lộ ngủ, hắn mới kêu người vào thu dọn phòng sinh, lại tự tay đổi y phục cho Dư Lộ, ôm người đến phòng chính.
Về phần con trai Tiêu Cảnh Thành của hắn, chờ đến khi cha bé làm xong hết mọi việc, rốt cuộc cha bé mới đến nhìn bé.
Tiêu Dật nhìn khuôn mặt và thân thể nhỏ bé màu hồng hồng của con trai mình, nhịn không được thở dài trong lòng.
Đích Trưởng tử của hắn, đứa con đầu lòng của hắn, sau này sao có thể dạy?
Hắn nhìn tư thế vú em ôm đứa nhỏ, hơn nửa ngày sau mới rốt cuộc dịu dàng nói: "Đưa cho ta đi, để ta ôm nó."
Vú em đưa cho hắn. Từ lúc đứa nhỏ vẫn còn trong bụng mẹ, vị nam chủ nhân này đã luyện tập hằng ngày với cái gối, vú em cũng không sợ hắn sẽ không ôm được.
Tuy đã tập rất nhiều lần nhưng khi ôm đứa con nhỏ nhỏ mềm mềm trên tay, hắn vẫn cảm thấy tim mình như muốn nhảy cả ra ngoài. Cẩn thận ôm nó, ngay cả động cũng không dám động.
Đổi sang một vòng ôm không thoải mái lắm, tiểu tử kia không thoải mái mở mắt ra, nhìn nam nhân đang cúi đầu nhìn mình, miệng chép chép, chuẩn bị khóc.
"Đừng khóc đừng khóc..." Tiêu Duệ nhỏ giọng nói, "Con ngoan, ta là cha con này."
Tiểu tử kia nháy mắt, dừng lại một lát, đột nhiên khóc oa oa.
Tiêu Duệ càng hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn giường, sau đó cuống quít trả tiểu tử kia lại cho vú em, khoát tay đuổi người, "Nhanh ôm đi nhanh ôm đi!"
Vú em đi nhanh ra ngoài, vội vàng đến căn phòng sớm được chuẩn bị từ trước cho tiểu chủ tử. Chỉ thấy màn lụa màu hồng, chăn nhỏ màu vàng nhạt, còn có bàn trang điểm đã được chuẩn bị xong, vú em nhìn đứa nhỏ trong ***, nhịn không được đau lòng thay nó.
Đứa nhỏ đáng thương, sao cha con lại cứ muốn nữ nhi mà không muốn nhi tử như vậy nhỉ?
Lúc này, Phúc Quất và Thạch Lưu đi tới. Hai người đều đổ đầy mồ hôi. Thạch Lưu là hỗ trợ bên Dư Lộ, Phúc Quất là hôm nay có việc không ở trong phủ, đến khi trở về mới biết Dư Lộ đã sinh.
Vú em thấy các nàng tới, vội nháy mắt với các nàng. Sau khi Thạch Lưu cho toàn bộ nha hoàn trong phòng lui xuống, bà lập tức rớt nước mắt, nức nở nói: "Hai vị cô nương, ta thấy lão gia và phu nhân đều không thích tiểu thiếu gia, phải làm sao bây giờ?"
Thạch Lưu và Phúc Quất cũng biết Tiêu Duệ và Dư Lộ đều ngóng trông cái thai này là con gái. Nghe xong lời của vú em, lại nhìn bộ dạng của bà, hai người cũng biết chắc là đã có chuyện gì xảy ra trong lúc hai người không có mặt.
Hai người không nói gì, chỉ xúm lại xem đứa nhỏ.
Phúc Quất nói: "Phu nhân kêu ta dạy tiểu thiếu gia học võ, sau này mạng của ta sẽ là của tiểu thiếu gia rồi, ta hướng về cậu ấy."
Thạch Lưu nói: "Vương gia thì đúng, chỉ là ta biết phu nhân cũng rất thích tiểu thiếu gia. Nhưng mà ta cũng thích, ta cũng hướng về cậu ấy."
Vú em rốt cuộc sợ sợ nói: "Ta, ta cũng hướng về tiểu thiếu gia!"
Tiểu thiếu gia Tiêu Cảnh thành giật giật lông mày, miệng nhỏ cũng chép chép, nhịn không được rầm rì hai tiếng: Ồn quá đi!
- --Hết---
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc