Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 69

Tác giả: Đào Giai Nhân

Cho dù thế nào, mới vừa rồi, đúng là Trần Chiêu đã cứu Tiểu Lộ Nhi.
Mà giờ hắn ta cũng đã ૮ɦếƭ, mình đi so đo với người ૮ɦếƭ làm gì chứ. Huống hồ, những lời Tiểu Lộ Nhi nói lúc nãy khiến hắn cảm thấy như lạc trong sương mù, bây giờ, việc quan trọng nhất là phải hiểu rõ xem đây rốt cuộc là chuyện gì.
Một người không thuộc về triều đại này, Tiêu Duệ nghe Dư Lộ nói vậy, luôn cảm thấy hốt hoảng trong lòng, giống như không biết lúc nào Dư Lộ sẽ biến mất.
Hắn liếc Trần Chiêu nằm trên mặt đất, nói với Dư Lộ: "Đi thôi! Gia sẽ cho người chôn cất hắn cho tốt!"
Dư Lộ có lòng đồng cảm với Trần Chiêu, nhưng nhiều lắm cũng chỉ như vậy, chỉ mong hắn đừng sống lại nữa, đi đầu thai chuyển kiếp đi thôi.
Thật ra sống lại cũng không tốt. Dù sao, mang theo trí nhớ của đời trước, nhớ kỹ mọi cực khổ từng phải chịu, đôi khi là chuyện rất đau khổ.
Hai người ra cửa, Tiêu Duệ phân phó Thôi Tiến Trung: "Đưa Khúc cô nương và Khúc phụ tới, lại kêu người đi mời ngay đại phu tới khám cho Trần Bì. Nếu hắn ta không sao thì giao tang lễ của Trần Chiêu cho hắn ta xử lý. Còn nếu có sao thì ngươi kêu người an táng hai người đó đi."
Người ૮ɦếƭ như đèn tắt. Bây giờ Tiểu Lộ Nhi đang bình yên ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không tính toán với họ nữa. Hắn phải làm nhiều việc thiện để ông trời phù hộ cho Tiểu Lộ Nhi sẽ ở bên cạnh hắn thật lâu mới được.
Dư Lộ bị hắn nắm chặt tay, kéo ra khách sạn này đi đến chỗ Tiêu Duệ ở tạm.
Là một tiểu viện nhỏ, Tiêu Duệ đang ở tạm ở tiền viện, chỉ là hậu viện đã được thu dọn ra từ sớm, bởi vì hắn thấy bị bắt từ kinh thành đến đây, tất nhiên Dư Lộ phải nghỉ ngơi cho khỏe cái đã.
Nhất là... giờ nàng ấy còn đang có bầu.
Khí sắc rất kém cỏi, người cũng gầy rộc đi, với tình trạng này, hẳn thời gian họ ở đây sẽ khá lâu.
Từ khi đi ra khách sạn, hai người đều không buông tay ra. Vào phòng chính, Tiêu Duệ phái hạ nhân đi chuẩn bị nước nóng, lúc này mới thả tay Dư Lộ ra.
Một đường này, Dư Lộ rất sợ. Tiêu Duệ thả tay, cô vội vàng bật dậy, "Tiêu Duệ, chàng đi đâu thế?"
Tiêu Duệ hơi ngẩn ra, chỉ hướng phòng ngủ: "Nàng ngồi nghỉ đi, ta đi vào phòng lấy xiêm y để nàng mặc sau khi tắm."
Dư Lộ cúi đầu nhìn mình, cô đang mặc bộ đồ trông vô cùng không hợp mình. Mua vội, lại sợ quá sáng thì sẽ lộ ra tung tích, Trần Chiêu bèn mua cho cô bộ đồ có màu mà bà tử hay phu nhân ở nông thôn mới mặc.
Kiểu dáng cũng không đẹp, giờ cô lại gầy đi rất nhiều, dù không soi gương nhưng cô vẫn biết nó trông rất khó coi.
Cô có chút xấu hổ, đồng thời cũng nghĩ đến Trần Chiêu hôm qua còn yên ổn mà hôm nay đã ૮ɦếƭ rồi, đáy lòng cũng có chút phức tạp.
Dù đã đến đây rất lâu rồi nhưng cô vẫn không thể nhận chuyện sống ૮ɦếƭ của con người. Chỉ cần không phải ૮ɦếƭ vì sinh lão bệnh tử, cô đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lúc này cô không muốn phải xa Tiêu Duệ chút nào. Cô đến bên người Tiêu Duệ, kéo góc áo của hắn, "Ta đi với chàng."
Tiêu Duệ nhìn bộ dạng này của Dư Lộ, hiểu được cô đang sợ. Hắn kéo Dư Lộ vào lòng, đau lòng nói: "Được, chúng ta đi tìm xiêm y. Nàng thích mặc gì cũng được."
Dư Lộ giãy dụa, "Người ta bẩn."
Một đường màn trời chiếu đất, căn bản là không tắm thoải mái được. Hôm qua mới đến một khách sạn, nhưng lòng cô toàn để ý đến việc ăn nhiều đồ bổ để đứa nhỏ khỏe hơn, lại không biết rất nhanh liền được gặp Tiêu Duệ, đâu nhớ đến việc tắm rửa và chăm chút cho mình chứ.
Lúc này không chỉ có người bẩn, mặt cũng bẩn, tóc bết, sắc mặt khó coi, lại còn mặc một bộ đồ quê mùa, Dư Lộ cảm thấy không ngẩng đầu lên được.
Cô lại còn lấy hình tượng này để đi về với Tiêu Duệ, còn từng ôm chặt nhau nữa, cũng không biết Tiêu Duệ có ghét bỏ cô không.
Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiêu Duệ trên đầu, "Không sao, ta không để ý." Ngừng một lát, hắn nói tiếp: "Ta cũng lâu rồi không có tắm rửa đàng hoàng, hay là nàng ghét bỏ ta?"
Đương nhiên cô cũng không ghét bỏ hắn!
Dư Lộ lập tức ngẩng đầu. Đập vào mắt là đôi mắt chứa đầy ý cười, nhưng cũng không thể bỏ qua sắc mặt xấu đi rất nhiều của hắn, cũng gầy đi, tiều tụy đi. Tuy quần áo chỉnh tề nhưng quanh môi lại đầy những sợi râu nhỏ mới mọc, trông có chút gợi cảm nhưng càng nhiều là chật vật.
Hai mắt Dư Lộ bỗng đỏ lên, kiễng chân hôn hắn.
Râu của hắn hơi cứng, khiến cô thấy khó chịu khi hôn lên nhưng cô lại không nỡ buông ra. Cô từ từ hôn từ cằm hắn lên trên, từ bên trái sang bên phải, hôn chóp mũi của hắn, sau đó bị hắn lập tức bắt lấy đôi môi.
Dư Lộ cảm thấy lòng mình bỗng rung rung, nước mắt rơi xuống, chỉ là cô càng nhiệt tình đáp lại Tiêu Duệ.
Lâu lắm rồi, đã quá lâu rồi.
Lâu đến mức, cô từng nghi ngờ, nghi ngờ rằng không biết còn có thể gặp lại Tiêu Duệ hay không.
Nụ hôn càng ngày càng dữ dội, hơi thở của Tiêu Duệ cũng càng nặng hơn, nhưng khi tay hắn vừa mò vào trong áo, đi đến *** Dư Lộ thì lại bỗng nhiên dừng lại.
Tiểu Lộ Nhi gầy đi nhiều lắm!
Người nàng có thể sờ thấy cả xương. Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc là nàng ấy đã sống thế nào chứ. Toàn bộ số thịt hắn phí hết tâm tư nuôi cho nàng đã không thấy, thậm chí, nàng ấy còn gầy hơn lúc chạy trốn đến Đào Hoa Thôn nữa!
Tiêu Duệ ngừng lại, ôm chặt lấy Dư Lộ, "Đói không? Muốn ăn trước hay tắm trước?"
"Tắm trước đi, ta vẫn chưa đói." Dư Lộ hơi đỏ mặt, Tiêu Duệ đang ghét bỏ việc cô gầy đi nhiều sao?
"Ừ." Tiêu Duệ nói, trực tiếp ôm Dư Lộ vào phòng chọn xiêm y, "Để ta tắm dùm nàng, được không?"
Lúc mặc đồ hắn còn chê nữa, Dư Lộ vội lắc đầu, "Không! Ta tự tắm!"
Tiêu Duệ không dám miễn cưỡng cô, "Nếu không, để ta kêu hai bà tử đến giúp nàng đi?" Thấy Dư Lộ muốn lắc đầu, hắn vội nói: "Ngoan, nhìn nàng bây giờ liền biết thân thể kém hơn trước kia rất nhiều. Nếu không có ai bên cạnh nhìn, ta sẽ rất lo lắng."
Dư Lộ không cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Thừa dịp Dư Lộ đi tắm, Tiêu Duệ phái người đi mời những đại phu tốt nhất đến, cũng gọi nước tắm rửa. Khi Dư Lộ được bà tử đỡ đi đến, hắn đã tự đổi xiêm y xong, bước lên tiếp nhận Dư Lộ từ bà tử.
"Sao thế?" Thấy Dư Lộ gần như dựa hết cả vào hắn, hắn lập tức căng thẳng hỏi.
Dư Lộ ngượng ngùng nói: "Ngâm nước lâu quá nên bị tê chân."
Tiêu Duệ hơi cau mày, "Vậy sao không kêu mấy hạ nhân xoa cho nàng?" Nói xong, hắn khom lưng ôm ngang Dư Lộ lên, thấy Dư Lộ thực sự nhẹ hơn trước rất nhiều. Đây còn là lúc đang mang thai đấy, hắn thở dài, đặt Dư Lộ xuống giường, kéo hai chân cô qua giúp cô xoa P0'p.
Dư Lộ nhìn Tiêu Duệ cúi đầu xoa chân cho cô với vẻ mặt dịu dàng, không biết tại sao, lòng cô có cảm giác không nói thành lời.
Dù cha không thương mẹ không yêu nhưng dù sao thì Tiêu Duệ vẫn là Thành Vương Điện hạ cao cao tại thượng. Nhớ lúc đầu, hắn còn nhắc mình phải biết thân biết phận, không được được voi đòi tiên. Nhưng bây giờ, hắn lại ngồi đây xoa chân cho mình, chắc ngay cả hắn cũng không nghĩ tới đi?
Dư Lộ nhịn không được cong môi cười.
Tiêu Duệ nhận thấy tâm trạng vui vẻ của cô, thấy tâm trạng mình cũng vui lên theo, "Sao thế, sao mà vui vẻ vậy?"
Dư Lộ gật đầu, "Đúng, rất vui luôn!" Sau đó lắc lắc chân, không để hắn làm tiếp nữa, "Không tê nữa rồi, không cần xoa nữa đâu."
Tiêu Duệ ngừng tay, đi ra ngoài rửa tay rồi lên giường, ôm Dư Lộ vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Vui vì gì thế, vui vì rốt cuộc có thể về hả?" Hơi dừng lại một lát, hắn mới thở dài nói tiếp: "Lúc này là ta có lỗi với nàng, ta cam đoan, không có lần sau."
Sao có thể trách hắn được chứ, hắn cũng đâu biết là Trần Chiêu bắt mình đi đâu. Nếu nói trách, vậy cũng phải trách Trần Chiêu, cũng trách mình đi chọc người ta trước.
Dư Lộ lắc đầu, "Không sao, không trách chàng." Sau đó đổi chủ đề, cô vẫn cười, "Ta vui vì không nghĩ rằng sẽ có một ngày, đường đường Thành Vương Điện hạ lại ngồi xoa chân cho một nữ nhân nho nhỏ như ta."
Tiêu Duệ không nghĩ rằng cô lại vui vì việc này. Sau khi kịp hiểu, mặt hắn hơi đỏ lên. Trong mắt những Hoàng tử như bọn hắn, dù tôn quý như Vương phi nhưng cũng không đủ tư cách để họ làm vậy.
Nhưng với Tiểu Lộ Nhi, hắn lại cam tâm tình nguyện...
Hắn không khỏi nói: "Về sau, chỉ cần nàng cần, ta tùy thời đều có thể hầu hạ nàng."
Dư Lộ bật cười. Nhìn hai mắt đầy nghiêm túc của Tiêu Duệ, cô gật đầu. Hít sâu một hơi, cô rốt cuộc nói: "Chàng... chàng có muốn hỏi về, về thân phận thật của ta không?"
Đúng là Tiêu Duệ muốn hỏi thật, nhưng lại không biết là có thể hỏi hay không. Rõ ràng là hắn không phải một người mê tín, nhưng sau khi Dư Lộ nói ra những lời kia, lòng hắn vẫn luôn không bình tĩnh được.
Hắn muốn biết rất nhiều, nhưng hắn cũng sợ, sợ Dư Lộ vừa nói xong thì sẽ giống như mấy chuyện xưa trong dân gian, sẽ biến đi mất.
"Có thể nói chứ? Nếu không thể thì cũng không cần gấp như vậy." Hắn vội nói.
Việc này có gì mà không thể chứ. Điều khiến cô lo nhất là sợ Tiêu Duệ biết rồi sẽ rời cô đi. Nhưng lâu như vậy rồi, điều cô thấy chỉ là sự đau lòng và cẩn thận của Tiêu Duệ, cô cũng không có gì phải giấu.
"Đương nhiên là có thể."
Bên ngoài chợt truyền đến giọng của Thôi Tiến Trung, "Vương gia, đại phu đã tới rồi."
Tiêu Duệ lập tức đứng dậy, nhỏ giọng nói với Dư Lộ: "Lát rồi nói sau, để đại phu khám cho nàng trước đã, chúng ta không cần vội."
Dư Lộ sờ bụng, cũng rất không yên, "Ừ, vậy chàng mau kêu đại phu vào đi."
Dù sao ở đây cũng không phải là kinh thành, y thuật của đại phu ở đây kém hơn Thái Y ở kinh thành nhiều. Cho nên Thôi Tiến Trung cho người đi mời tất cả đại phu lớn nhỏ xung quanh đây. Sau khi Tiêu Duệ kêu vào, Thôi Tiến Trung vô hồi bẩm trước.
Tiêu Duệ bèn nói: "Gọi vào hết đi!"
Lập tức có bảy, tám đại phu đi vào. Có lão giả tóc hoa râm, cũng có thanh niên tuấn tú, chẳng qua dù y thuật của những người này thế nào thì cũng đều biết bệnh nhân hôm nay có thân phận không tầm thường, nên không ai dám lộ ra nét mặt không vui.
Thậm chí họ còn rất nhanh chọn ra hai người đi vào bắt mạch, sau đó mọi người cùng thương nghị xem tình hình bệnh thế nào.
Chỉ là sau khi bắt mạch xong, lão giả và tiểu đại phu trẻ tuổi vào bắt mạch đều có chút bối rối. Chẳng qua là tiểu nương tử này có bầu, cộng thêm thân thể có chút yếu thôi mà, sao mấy người này lại làm quá lên như thế, giống như tiểu nương tử này sắp không sống nổi nữa ấy?
"Thế nào?" Tiêu Duệ hỏi.
Hai người bắt mạch đứng ở trên cùng. Với sắc mặt đông lạnh của Tiêu Duệ, hai người cũng không biết phải trả lời ra sao. Chẳng lẽ, đứa nhỏ trong bụng tiểu nương tử này sắp không giữ được?
Tuy tháng còn ít nhưng hai người đều có y thuật cao minh nhất, chắc chắn họ sẽ không bắt mạch sai.
Vẫn là tiểu đại phu tuổi nhỏ linh hoạt hơn, nói: "Vị lão gia này, chúng ta đã bắt mạch cả rồi, chỉ là còn cần thảo luận với mọi người xem nên kê thuốc gì."
Mặt Dư Lộ lập tức trắng đi, "Không phải đứa nhỏ rất khỏe sao? Có phải không có thai không? Có phải nó bị gì rồi không?"
Tiêu Duệ vội đỡ lấy cô, chân mày cau chặt lại, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn hai đại phu.
Đại phu tuổi lớn hơn vội mở miệng nói: "Không không không, vị phu nhân này, ngài đừng lo lắng. Tuy tháng còn ít nhưng lão hủ có thể chắc chắn rằng ngài đang có tin vui. Chỉ là trước mắt thân thể ngài có chút yếu, còn cần điều dưỡng sao cho tốt lên mới được. Chúng ta chỉ thương lượng xem nên mở phương thuốc nào cho ngài mà thôi."
Thì ra là vậy.
Dư Lộ thở phào, Tiêu Duệ khoát tay.
Thấy phản ứng của Dư Lộ và Tiêu Duệ, lão giả và tiểu đại phu tuổi trẻ mới biết rằng họ đã suy nghĩ nhiều. Tất nhiên họ đều biết phương thuốc an thai cho nữ tử, nên rất nhanh họ liền thảo luận xong.
Tiêu Duệ nhận phương thuốc nhìn, sau đó đưa cho Thôi Tiến Trung để lão đi lấy thuốc, cũng trả tiền cho mấy đại phu và đưa họ ra ngoài.
Đến khi trong phòng không có người ngoài, Dư Lộ vuốt bụng, mặt đầy ý cười. Xem ra đứa nhỏ này rất kiên cường, mặc dù một đường này phải chịu nhiều khổ như vậy nhưng nó vẫn vượt qua được.
Tiêu Duệ thấy phản ứng của Dư Lộ, cũng từ từ nghĩ đến sau này, chỉ là... hắn vẫn còn cần xác nhận một chút, "Đây, đây là hài tử của ta sao?"
Dư Lộ sửng sốt, hai mắt lập tức trợn to.
Lời này của Tiêu Duệ là sao? Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng đây là hài tử của Trần Chiêu?
Vậy hắn còn...
Trong nháy mắt, Dư Lộ thực sự không biết nên giận hắn hay nên cười hắn mới tốt. Người này đường đường là Thành Vương Điện hạ đấy, cô còn tưởng hắn căn bản không tin lời Trần Chiêu, thì ra... hắn không chỉ tin mà còn định làm cha của nó?
Thật đúng là khó cho hắn!
Dư Lộ biết lúc này là lúc cần nghiêm túc, hẳn cô phải nói rõ chuyện này ra, nhưng về khách sạn lâu như vậy rồi mà giờ Tiêu Duệ mới có phản ứng về chuyện này. Nhất là lúc đại phu bắt mạch cho cô khi nãy, Tiêu Duệ thấy rõ vẻ lo lắng cho đứa nhỏ của cô nhưng hắn vẫn không biểu lộ ra điều gì.
Sự nhẫn nại của người này... rốt cuộc là cao bao nhiêu chứ?
Không đúng, hay là nói, người này thích cô đến chừng nào mới đúng? Thậm chí ngay cả vậy cũng không ngại, thực sự định nuôi con của người khác sao?
Dư Lộ thở dài bất đắc dĩ, trên mặt lại không lộ ra chút nào mà hỏi lại: "Nếu không phải của chàng, vậy chàng định thế nào?"
Tiêu Duệ nhìn cô chằm chằm, mong nhìn ra chút giả dối từ hai mắt của cô. Nhưng Dư Lộ lại căn bản không dám đối mặt với hắn, chỉ chăm chăm nhìn cổ áo hắn, không hề động đậy.
Tiêu Duệ đành phải nói lời trong lòng ra, "Xem ý của nàng, nếu nàng muốn giữ lại, vậy cứ sinh ra đi. Chỉ là sau khi sinh ra, tất nhiên nó không thể ở lại bên cạnh nàng. Ta sẽ đưa nó đi thật xa." Đây là cực hạn của hắn.
Thật ra, nếu không phải sợ thân thể Dư Lộ bị thương, mà nếu Dư lộ cũng không muốn đứa bé này, hắn càng muốn xóa đứa nhỏ này đi hơn.
Dư Lộ vỗ bụng, khoa trương nói: "Con à, sau này có trưởng thành thì cũng đừng hiếu thuận cha con nhé, nhìn cha con độc ác biết bao, lại muốn đưa con đi xa như vậy."
Thật ra từ thái độ của Dư Lộ, Tiêu Duệ đã nhìn ra được rằng đây là con của hắn rồi, giờ chỉ là Dư Lộ trực tiếp nói ra thôi.
Hắn lập tức nhảy dựng lên, vội vàng đỡ hai bên hông Dư Lộ, nói với cái bụng căn bản là chưa nhìn thấy được gì của cô: "Con à, đừng nghe mẹ con nói bậy, cha đâu có đưa con đi đâu, cha sẽ nuôi con thật tốt, vẫn luôn mang con bên người mình!"
Dư Lộ không thể nhịn cười, lát sau mới sẵng giọng nói: "Ta còn tưởng chàng tin ta, không cần ta giải thích cái gì, ai dè chàng lại không tin. Đã thế, sao chàng không hỏi ta một tiếng chứ?"
Tiêu Duệ rũ mắt, trầm mặc một lát mới nói: "Ta nghĩ, dù nàng và hắn ta có gì thì chắc chắn cũng không phải do tự nguyện. Nếu bị ***, nàng đã bị tổn thương một lần rồi, ta không đành lòng hỏi lại, không muốn nàng bị tổn thương lần hai."
Thì ra đây là nguyên nhân sao hắn lại không hỏi.
Dư Lộ ôm hai má Tiêu Duệ, không biết phải nói gì, bèn cúi người dịu dàng hôn hắn một cái.
"Gia của ta, cảm ơn chàng, cảm ơn chàng vì đã đối xử với ta tốt như vậy, cảm ơn chàng vì yêu ta như thế. Ta..." Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào, nhưng chuyện này là chuyện vui, nên cô cố kìm nước mắt lại, "Ta cảm thấy rất may mắn, rất hạnh phúc. Có thể đi đến nơi đây, có thể gặp được chàng, có thể cùng với chàng yêu nhau, ta... dù ta có ૮ɦếƭ ngay lúc này, ta không còn gì để hối tiếc nữa."
Nói đến cuối, nước mắt vẫn rơi xuống.
Tiêu Duệ hôn nước mắt cô, sau đó đứng dậy ngồi cạnh giường, kéo tay cô ôm lấy hông mình, rồi ôm cô thật chặt vào lòng.
Nhưng ở chỗ bụng thì có chừa một khoảng trống ra.
"Không cho nàng nói vậy. Có thể gặp được nàng, còn có con của chúng ta nữa, ta cũng thấy ta rất may mắn, rất hạnh phúc." Hắn nói, nháy mắt một cái, sau đó vội ngẩng đầu nhìn trời, "Tiểu Lộ Nhi, chúng ta phải ở bên nhau, cả đời này đều không chia lìa."
Chỉ cần có nàng, những thứ khác không có cũng được. Người fonf sống không thể quá tham lam, ta đã có nàng, những thứ khác ta đều không cần.
Dư Lộ không nói gì, chỉ đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Tiêu Duệ.
Hai người nằm trên giường nói chuyện, cả bữa trưa cũng ăn ở trên giường. Dư Lộ nói với hắn chuyện dọc đường, lại nói đến chuyện kiếp trước. Trừ việc xuyên vào một quyển sách và kiếp trước hắn yêu người khác ra, những chuyện khác cô đều nói hết.
Tiêu Duệ than thở: "Nói như vậy, Trần Chiêu đúng là vừa đáng thương vừa đáng hận."
Dư Lộ đồng cảm gật đầu, "Cho nên, chàng đừng có ghen vì việc này nhé. Ta biết hắn thích người khác, tiếp cận ta chỉ vì muốn hại ta, sao ta có thể thích hắn được."
Tiêu Duệ gật đầu. Nói cho cùng, Trần Chiêu kiếp trước nhìn người không rõ, kiếp này lại nhận lầm, hiểu lầm Tiểu Lộ Nhi.
"Chẳng qua, tiếc là hắn ta đã ૮ɦếƭ rồi, nếu không ta có thể xem kiếp trước ta ra sao." Tiêu Duệ nói: "Kiếp trước không có nàng, cũng không biết ta sống như thế nào nữa."
Dư Lộ hừ trong lòng, chàng sống thế nào chứ, dù không có ta, chàng vẫn có người đẹp khác, cùng chàng đi qua năm tháng, sống hạnh phúc cả đời đấy.
Được rồi, không nghĩ đến mấy chuyện này nữa.
Kiếp trước là kiếp trước. Kiếp này, Minh Nguyệt đang ân *** ái với Tiêu Dật, Tiêu Duệ cũng yêu mình như vậy, chẳng lẽ mình còn tính toán chi li chuyện kiếp trước với hắn?
Cần gì chứ!
Điều cô phải làm là quý trọng hiện tại!
"Đừng nghĩ mấy việc đấy nữa, chẳng lẽ lúc có ta lại không bằng lúc không có ta sao?" Dư Lộ làm nũng nói.
"Ừ, không nghĩ nữa!" Tiêu Duệ cười nói: "Đi ăn tối thôi, nàng muốn ăn gì, ta kêu Thôi Tiến Trung đi gọi."
Hai người đã nói chuyện được hơn nửa ngày rồi.
Dư Lộ luôn cảm thấy hôm nay cách nói của Tiêu Duệ cứ là lạ, đến lúc này mới phát hiện ra nó lạ ở chỗ nào. Lúc trước, khi Tiêu Duệ nói đều là tự xưng gia hoặc là bản vương, nhưng hôm nay hắn lại toàn xưng ta.
Tuy nhận ra nhưng Dư Lộ cũng không để trong lòng, dù sao dù hắn xưng hô thế nào thì hắn vẫn là Tiêu Duệ, vẫn là nam nhân cô yêu.
Cô cười híp mắt, nói: "Tùy thôi, cái gì ta cũng muốn ăn, chàng cứ gọi lão ấy vô đi. Ta có thể ăn cả một con trâu đấy, chàng chỉ cần phân phó là được rồi."
Tiêu Duệ lại thấy đau lòng, nhéo mũi cô một cái, đặt cô lên giường rồi ngồi thẳng gọi Thôi Tiến Trung vào, liên tiếp gọi hơn chục món.
Thôi Tiến Trung gật đầu ghi lại từng món, nhưng không lập tức lui ra ngoài ngay mà là nhỏ giọng hồi bẩm: "Vương gia, Trần Bì đã không còn nguy hiểm nữa. Khúc cô nương và Khúc phụ đã dẫn hắn về nhà cũ. Hắn ta muốn tới gặp ngài, dập đầu tạ ân với ngài."
Vương gia tha cho hắn và Trần Chiêu, đúng là nên tạ ân thật.
Tiêu Duệ lại không muốn gặp lại Trần Bì nữa, "Không cần, kêu hắn sống cho tốt là được rồi!"
Thôi Tiến Trung bảo vâng, lui ra ngoài.
Chỉ là chưa đi được lâu thì lão đã quay lại, vội vàng nói: "Vương gia, Đại Điện hạ tới, lúc này đang ở tiền viện."
Đại ca?
Hẳn hắn đã sớm biết mình tới đây rồi, sao sớm không tới trễ không tới, tự dưng lại tới ngay lúc này chứ?
"Ngươi đưa hắn đến phòng chính ở tiền viện đi, ta qua ngay đây." Tiêu Duệ nói, đuổi Thôi Tiến Trung đi, lại xoay người nói với Dư Lộ: "Đại ca ta tới rồi, ta đi xem có chuyện gì không, nàng đừng lo lắng. Không sao đâu, chỉ là không biết lúc nào ta mới về được, giờ nàng đang có thai đấy, nhớ ăn nhiều vào, đừng chờ ta."
Dư Lộ gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn còn chút lo lắng.
Tiêu Duệ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, ta chỉ ở tiền viện thôi, không có đi đâu xa đâu. Hai bà tử hầu nàng tắm lúc nãy đều biết võ, ta để hai bà ấy đứng canh ở cửa, ở hậu viện cũng thường xuyên có người đi tuần tra, ở cửa còn có bốn thị vệ nữa, không có nguy hiểm gì đâu."
Điều Dư Lộ lo lắng không phải việc này. Cô suy nghĩ một lát, đành phải nói cho Tiêu Duệ dưới lời của Trần Chiêu, "Không phải, trên đường đi, Trần Chiêu có nói người cuối cùng đăng cơ là đương kim Thái Tử. Chàng, chàng đừng ưng thuận với Đại Điện hạ cái gì!"
Là Nhị ca lên ngôi sao?
Cũng đúng thôi, nhưng Trần Chiêu vẫn đến nương nhờ dưới trướng của Đại ca, chắc Đại ca sẽ là đối thủ mạnh mẽ của Nhị ca đi?
Trước hắn có liên lạc với Vu Quốc Đống nên cũng coi như có liên quan đến Đại ca. Cho nên, dù không muốn lên thuyền của Đại ca, người cũng đã đến đây rồi, chỉ sợ không lên không được.
Chẳng qua, hắn cũng muốn nhìn xem Đại ca tới để làm gì.
Nếu quá mức, hắn cũng không cần trở thành thủ hạ của ai hết. Lại nói, mặc dù hắn không theo ai, với số tiền trong tay hắn, cho dù Nhị ca hay phụ hoàng đều sẽ ra tay bảo đảm cho hắn.
"Ừ, ta biết rồi, nàng yên tâm đi." Hắn an ủi Dư Lộ, xoay người sải bước ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc