Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 50

Tác giả: Đào Giai Nhân

Hai người vừa dứt lời, hình như dường như không gian cũng im ắng hơn.
Dư Lộ cảm thấy, đại khái là dài như đã qua một thế kỷ, Tiêu Duệ mới phản ứng kịp. Hắn bước qua kéo Dư Lộ ra sau lưng, răn dạy Tiêu Dật, "Ngươi nói bậy nói bạ gì đó?!"
Tiêu Dật không thấy Dư Lộ nữa, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp. Thất ca thích nữ nhân này như vậy, nữ nhân này cũng luôn rất kiêu căng, giờ biết mình chỉ là một thế thân, nàng ta có thể không làm ầm lên sao?
Chẳng qua, càng làm ầm thì càng tốt! Ai bảo tên khốn này đã biết mình thích Minh Nguyệt rồi mà còn thu dùng Minh Nguyệt chứ, đúng là thích ăn đòn mà!
Gã cười hì hì, biểu hiện ra dáng vẻ biết sai, chắp tay với Tiêu Duệ nhưng thực ra là nói với Dư Lộ: "Ai da, tiểu Thất tẩu đừng để ý nhé. Đệ nói sai rồi, nói sai rồi. Tẩu không giống, cho dù là con mắt hay cái mũi, tẩu không có giống biểu tỷ Ngu Văn chút nào hết. Tẩu và biểu tỷ Ngu Văn hoàn toàn chính là hai người, là mắt đệ không tốt, mong tẩu đừng để bụng đến lời của đệ nhé."
Khi nói, gã còn tận lực nhắc đến biểu tỷ Ngu Văn hai lần.
Dư Lộ không cần nhìn cũng biết sắc mặt của Tiêu Duệ lúc này khó coi đến chừng nào, bởi vì hắn đang dùng sức Ϧóþ tay cô thật mạnh, khiến cô muốn kêu đau.
Đối với chuyện mình đã sớm biết, đồng thời còn thôi miên bản thân đi nhận chuyện này, thật ra Dư Lộ không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với nó. Cô nên tỏ vẻ biết rõ đây chỉ là hiểu nhầm, hay phải khi*p sợ không thôi đây? Bây giờ Tiêu Duệ rất tinh mắt.
Vẫn là giả vờ ngốc nghếch thì hơn! Cô lắc lắc tay Tiêu Duệ, lộ đầu ra từ đằng sau, "Ta biết rồi, ngươi không cần lặp lại, ta nghe thấy rồi."
Tiêu Dật trợn mắt, sao nữ nhân này ngu thế?
Tiêu Duệ cũng chỉ ngây người một lát, nhìn lướt qua Dư Lộ rất nhanh, không dám nhìn chăm chú. Hắn đành phải phát bực với Tiêu Dật, "Ngươi làm cái gì vậy? Đại náo Vương phủ của ta à? Còn có, hậu viện là nơi ngươi có thể tới sao? Ta thấy ngươi quá to gan lớn mật rồi đấy!"
Lúc này Tiêu Dật mới nhớ mục đích đến đây của mình, lập tức thu dáng vẻ kiêu căng lại. Nhìn Dư Lộ đang đứng sau Tiêu Duệ, gã dứt khoát tiến lên, thấp giọng nói: "Thất ca, huynh đã có tiểu Thất tẩu rồi thì tặng Minh Nguyệt cho đệ đi. Đệ thật sự rất thích nàng ấy, chắc chắn đệ sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt."
Thật ra, nói đến thích, nữ nhân mà Tiêu Dật thích có rất nhiều, nhưng Minh Nguyệt thì không giống vậy. Có lẽ là do da ngứa đi, đối với những nữ nhân chủ động lại gần gã, dùng mọi thủ đoạn để có được sự sủng ái của gã, gã chỉ thích được đoạn thời gian, sau đó chơi lâu thì lại thấy ngán.
Nhưng còn Minh Nguyệt, dù gã nói gì thì nàng ấy cũng không muốn đi với hắn; dù gã có cam đoan thế nào thì thái độ của nàng ấy vẫn không hề tốt hơn.
Tạm thời cứ coi như thích đi, gã cho là như vậy.
Một nữ nhân, vẫn là một nữ nhân không có liên quan nhiều gì đến mình, lại còn là hạ nhân nữa, với người Hoàng gia, người như vậy chỉ là một đồ vật, người ta muốn, chẳng lẽ lại không cho?
Chỉ là lúc này Tiêu Duệ không dứt khoát đồng ý được.
Dư Lộ xông vào Chính viện, tuy người được lợi cuối cùng là hắn, nhưng không thể phủ nhận rằng chỉ sợ Dư Lộ làm như vậy là vì Minh Nguyệt. Nếu đã là vì Minh Nguyệt thì Minh Nguyệt cũng coi như là bà mối của hắn và Dư Lộ, nên phải hỏi ý kiến của Minh Nguyệt trước mới được.
Thấy Tiêu Duệ không nói gì, Dư Lộ lại lắc lắc tay hắn.
Tiêu Dật nhìn thấy, cảm thấy mình đến vào hôm nay quả nhiên là đúng đắn.
"Thôi Tiến Trung, ngươi đi hỏi ý của Minh Nguyệt." Tiêu Duệ phân phó: "Nói nàng nghĩ thế nào thì cứ nói thế ấy. Nàng đồng ý thì đi, nếu không đồng ý, dù không có gia ở thì cũng không có ai dám ép buộc nàng."
Tiêu Duệ nói những lời này, Dư Lộ và Tiêu Dật đều yên tâm.
Dư Lộ cảm thấy Minh Nguyệt chắc chắn sẽ từ chối. Bây giờ Tiêu Duệ đã về, Minh Nguyệt không cần phải lo lắng, sợ Tiêu Dật sẽ xông vào làm khó nàng, chọn cái gì không cần đoán cũng biết.
"Gia, ta cũng qua xem xem." Dư Lộ nói.
Tiêu Duệ gật đầu, thả tay cô ra, xoay người đi vào phòng. Tiêu Dật cũng nhấc chân đi theo Tiêu Duệ. Gã không chút nào lo lắng, dù sao, khi trở về Minh Nguyệt đã đồng ý với gã rồi.
Dư Lộ đến trễ hơn Thôi Tiến Trung một ít. Cô đến, đúng lúc nghe được lời của Minh Nguyệt, "Phiền Thôi công công nói Vương gia, nô tỳ nguyện ý đi với Cửu Hoàng tử."
"Minh Nguyệt!" Không đợi Thôi Tiến Trung trả lời, Dư Lộ đã vội chạy vào phòng, "Cô nói cái gì? Không phải cô vẫn luôn không muốn làm tiểu thi*p sao? Cô đừng lo, có Vương gia ở đây, Vương gia sẽ làm chủ cho cô, Cửu Hoàng tử không dám làm gì cô đâu."
Minh Nguyệt dựa vào thành giường, ánh mắt nhìn Dư Lộ rất kiên định, "Dư chủ tử, nô tỳ là tự nguyện, không phải vì sợ bị ép, cũng không phải sợ thêm phiền cho ngài và Vương gia."
"Vì sao?" Dư Lộ hỏi, đồng thời ra dấu cho Thôi Tiến Trung và những nô tỳ trong phòng đi ra ngoài hết.
Đợi mọi người ra hết, Minh Nguyệt mới nói, nhưng lại hỏi một câu không liên quan gì: "Dư chủ tử, ngài thấy nô tỳ trông thế nào, có đẹp không?"
Nàng nhìn Dư Lộ, cố gắng nặn ra nụ cười.
Dư Lộ nhìn nàng chằm chằm. Không hề nói láo, dung mạo của Minh Nguyệt trong Vương phủ này còn không tính là cao cấp. Thân thể và khuôn mặt của cô và Tạ Linh Tuệ đều đẹp hơn Minh Nguyệt, ngay cả Hương Lê và Thạch Lưu cũng đẹp hơn Minh Nguyệt một chút. Nhưng nói thế nào nhỉ, tính nàng ấy rất dễ thân, bộ dạng đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn như bánh bao, lúc cười khiến người ta thấy rất thích.
Vẻ mặt của Dư Lộ làm Minh Nguyệt nở nụ cười thật lòng, "Dư chủ tử, ngài không cần phải khó xử. Nô tỳ biết, bản thân mình không phải là một mỹ nhân tuyệt đẹp nào. Chẳng qua..." Nàng chuyển lời, nói: "Chẳng qua, so với Vương phi, chắc là nô tỳ khá đẹp đúng không?"
Dư Lộ thật lòng gật đầu. Đúng là Minh Nguyệt đẹp hơn Lâm Thục thật. Hẳn là Lâm Thục giống như Định Quốc Công đi, chỉ có thể nói là đoan trang.
Minh Nguyệt hài lòng gật đầu, tựa như đang lầm bầm lầu bầu: "Vậy thì tốt rồi. Nô tỳ xinh đẹp hơn nàng ấy, nàng ấy không chiếm được sự yêu thích của Vương gia, nô tỳ lại có thể được Cửu Hoàng tử thích, cho dù thế nào, nô tỳ vẫn mạnh hơn nàng ấy, có đúng không?"
"Nô tỳ không xinh đẹp nhưng Cửu Hoàng tử vẫn thích. Liệu nô tỳ có thể chờ mong rằng, thật ra ngài ấy thích con người của nô tỳ không? Nếu như vậy, với thân phận của Cửu Hoàng tử, có phải nô tỳ có thể hãnh diện một phen không? Nàng ấy coi thường nô tỳ, làm thấp nô tỳ như vậy, nếu nô tỳ không cần dựa vào nàng ấy mà vẫn có thể sống rất tốt, có khi nào nàng ấy sẽ không cam lòng không? Còn có... còn có Định Quốc Công, Dư chủ tử, ngài nói xem, nếu nô tỳ đi theo Cửu Hoàng tử, có phải Định Quốc Công sẽ không lại gần được không?" Nói đến đây, Minh Nguyệt nở nụ cười, giống như nụ cười vui vì đã báo được thù lớn vậy, "Ngài nói, đến lúc đó nếu nô tỳ đánh mặt Định Quốc Công như vậy, có phải là rất thú vị hay không? Có phải là, như vậy thì cũng có thể báo thù được cho nương của nô tỳ, cho nô tỳ hay không?"
Minh Nguyệt hẳn là đang muốn báo thù rồi.
Nhưng mà, cho dù muốn báo thù thì cũng không nên để liên lụy đến đời mình như vậy chứ. Vả lại, mẹ của Minh Nguyệt đã mất, ai cũng không biết được rằng năm đó mẹ nàng ấy kìm lòng không đậu câu dẫn Định Quốc Công, hay là Định Quốc Công ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ mẹ nàng ấy, cuối cùng lại không quản không hỏi.
Nhìn Minh Nguyệt như vậy, Dư Lộ không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: "Minh Nguyệt, ta hiểu nỗi lòng của cô, nhưng cô không cần phải vì như vậy mà đi theo Cửu Hoàng tử. Việc đó sẽ hủy cả đời cô mất!"
Còn có tâm lý của Lâm Thục. Mặc dù ở thời đại này việc nam nhân nạp thi*p là chuyện rất bình thường, thế nhưng con cái của Chính thê đúng là giống như có cừu oán trời sinh với con cái do thi*p thất sinh ra thật. Cách làm của Lâm Thục không hề đúng, nhưng thân là con gái của Chính thê, cách nàng đối đãi với Minh Nguyệt cũng không tính là quá quắt. Đầu sỏ gây nên thật ra chính là Định Quốc Công không kiềm chế được bản thân.
Dư Lộ nói tiếp: "Cô yên tâm đi, ta sẽ đi xin Vương gia, sau này cho cô một võ tướng nổi danh, hoặc là gả cô cho một văn nhân có thể từng bước leo lên làm quan văn. Đến lúc đó, Định Quốc Công sẽ phải đối xử tốt với cô thôi."
"Dư chủ tử, cảm ơn ngài vì đã tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ không biết phải làm thế nào để báo đáp ngài nữa." Minh Nguyệt thật lòng áy náy.
Dư Lộ đang định nói không cần, lại nghe Minh Nguyệt nói tiếp: "Chỉ là như vậy thì quá lâu, và cũng có nhiều phiêu lưu. Nô tỳ không muốn chờ, cũng không có kiên nhẫn để chờ. Dư chủ tử, ngài đừng khuyên nữa, nô tỳ đã suy nghĩ kỹ trong hai ngày nay rồi mới có quyết định như vậy."
Dư Lộ không khuyên Minh Nguyệt được, đành phải mặc cho Thôi Tiến Trung đi báo. Nhưng nghĩ đến thân thế của Minh Nguyệt, cô vẫn muốn tạo cho nàng ấy thêm một vỏ bọc. Coi như Minh Nguyệt làm chuyện không đúng, trong chuyện này, cô vẫn muốn giúp người thân, không giúp đạo lý.
Cô xin sự đồng ý của Minh Nguyệt, sau đó nói thân phận thật của Minh Nguyệt cho Tiêu Duệ và Tiêu Dật.
Tiêu Dật thất kinh, Tiêu Duệ thì như có chút đăm chiêu.
"Thì ra Minh Nguyệt là con gái của Định Quốc Công." Tiêu Duệ cười lạnh nói: "Hèn chi hôm nay Định Quốc Công lại phản ứng lớn như vậy. Ông ta còn hỏi gia muốn Minh Nguyệt, nói là mang trở về để đánh vài chục đại bản, xong rồi bán đi."
"Tên già khốn kiếp này!" Tiêu Dật lập tức đứng phắt dậy, chỉ là mắng xong mới nhớ được rằng mình không biết chuyện gì, "Thất ca, Minh Nguyệt làm gì mà lão già kia lại đối xử với nàng ấy như thế?"
Tiêu Duệ nhìn ra ý của Dư Lộ, nói tiếp: "Vương phi làm việc tốt, muốn đưa Minh Nguyệt lên giường ta. Định Quốc Công lại đổi trắng thay đen, nói là Minh Nguyệt ti tiện, một mình muốn bò giường của ta."
"Trời ạ! Lão già này!" Tiêu Dật kích động cả người, "Đều là con gái của ông ta, sao ông ta có thể phân biệt đối xử như vậy! Lão già này, chắc là ông ta ngứa da rồi đây!"
Nếu bàn về trưởng và thứ, gã là do Huệ Phi sinh ra, Huệ Phi lại không phải là Hoàng hậu, vậy gã cũng phải được coi như là thứ tử. Thế nhưng, trước giờ Hoàng gia không hề để ý đến những thứ này, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến Minh Nguyệt nên Tiêu Dật mới có thể đau lòng như vậy.
Gã nói xong, nhảy bật ra cửa tựa như một cơn gió, nhưng chỉ được một lát sau, gã lại chạy trở về, đỡ cửa nói: "Đệ nói chứ Thất ca, tiểu Thất tẩu, các người cho người mang đệ đi gặp Minh Nguyệt đi chứ. Nàng ấy đồng ý theo đệ rồi, các người còn ngăn trở là có ý gì hả?"
Tiêu Duệ nhìn Thôi Tiến Trung.
Dư Lộ không muốn đi qua nữa. Cô thật sự thấy tiếc cho Minh Nguyệt, chỉ ngồi xuống, không có đi cùng.
Bây giờ Tiêu Dật vẫn còn chưa xây phủ xong, mà Minh Nguyệt thì không thể theo vào cung được, nhưng Minh Nguyệt đã quyết tâm, cho dù chỉ được ở bên ngoài thì vẫn muốn đi cùng Tiêu Dật.
Dư Lộ không khuyên được, đành phải để nàng đi.
Buổi trưa rối ren, Dư Lộ quên cả cơm trưa, nhưng giờ cô lại không muốn ăn gì cả.
Tiêu Duệ cũng không biết chuyện này. Hắn nhìn Dư Lộ, đúng là không biết Dư Lộ như thế nào. Là không để bụng hay là không quan tâm việc Tiêu Dật nói nàng giống ai?
Nhưng nếu không để bụng, trước đó nàng ấy cũng sẽ không hỏi là thích con người của nàng ấy hay thích vì nàng ấy giống một người.
Thái độ này của Dư Lộ khiến Tiêu Duệ cảm thấy hoảng sợ. Hắn luôn cảm thấy Dư Lộ đang giống như trước, trong lòng có ngăn cách, muốn cách xa hắn, thậm chí là rời đi hắn.
Hắn cảm thấy, mình vẫn nên thẳng thắn thành khẩn thì hơn.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn kêu nhẹ.
"Ừ?" Dư Lộ ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Duệ không biết nói thế nào, hơn nữa hắn cũng sợ, nhỡ đâu khi hắn thừa nhận, Dư Lộ lại tức giận thì biết sao đây?
"Sao thế?" Dư Lộ khó hiểu, lúc này cô vẫn còn đang suy nghĩ về Minh Nguyệt.
Tiêu Duệ quyết định nói nửa thật nửa giả, "Lời Tiêu Duệ nói lúc nãy... biểu tỷ Ngu Văn là con gái của cô ta, nàng... nàng ấy lấy chồng xa ở ௱ôЛƓ Cổ từ khi gia còn rất nhỏ."
"À." Dư Lộ gật đầu, chuyện này cô biết.
Tiêu Duệ bất chấp, bắt đầu bịa đặt, "Lúc đầu ấy, gia nhất kiến chung tình với ngươi, nhưng sau đó thì mới phát hiện ngươi rất giống biểu tỷ Ngu Văn. Cho nên... cho nên, một khoảng thời gian rất dài sau đó, gia đều cảm thấy không ra tay với ngươi được, không thể viên phòng với ngươi."
Gia của ta lợi hại ghê, lại bắt đầu nói dối rồi.
Dư Lộ gật đầu, rất cho mặt mũi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Duệ càng nói dối càng thuận miệng. Lúc này, hắn hoàn toàn không cảm thấy chột dạ nữa, dáng vẻ rất nghiêm nghị nói: "Sau đó, gia phát hiện ngươi và nàng ấy tuyệt không giống nhau. Nhất là sau khi ngươi mập lên, vậy thì càng không giống nữa, cho nên gia mới nổi lên chút suy nghĩ với ngươi. Ờm, chính là Dụς ∀ọηg mà ngươi nói đó, cho nên ngươi đừng nghe lời Tiêu Dật rồi lại suy nghĩ lung tung."
Dư Lộ đột nhiên thấy nghẹn lòng, "Nghĩa là, sau khi ta mập lên, gia mới bắt đầu thích ta?"
Tại sao cô phải ăn nhiều cho mập lên cơ chứ!
Tiêu Duệ tỉ mỉ nghĩ lại, nói: "Cũng không phải. Gia thích ngay từ đầu rồi, sau đó ngươi mập lên, gia càng thích hơn nữa." Nói xong, hắn kéo Dư Lộ vào lòng, tay bắt đầu không thành thật mò từ hông lên, "Tiểu Lộ Nhi, trưa nay ăn gì thế? Phải ăn nhiều vào, đầy đặn trông mới dễ nhìn."
Dư Lộ: Cô càng không muốn ăn gì hết...
Tiêu Dật mang Minh Nguyệt về nhà riêng của mình, nhưng gã vẫn còn chưa xây phủ bên ngoài, nếu không có chuyện quan trọng gì, buổi tối chắc chắn không được không về cung.
Sắc trời gần tối, Tiêu Dật nhìn Minh Nguyệt đang nằm trên giường giả bộ ngủ, cực kì không nỡ. Gã đưa tay đẩy Minh Nguyệt, nói: "Được rồi, đừng giả vờ ngủ nữa, lông mi ngươi vẫn luôn run run rẩy rẩy, coi gia là người ngu hả?"
Minh Nguyệt càng run hơn, nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
Tiêu Dật tức giận: "Ngươi bị thương như vậy, gia cũng không phải súc sinh, chẳng lẽ còn sàm sỡ ngươi được?"
Lúc này Minh Nguyệt mới mở mắt ra, nhưng trong lòng vẫn nói thầm, ngươi mà không phải súc sinh sao? Dọc đường đi, ngươi cứ hỏi ta đã lên giường với Thành Vương chưa không biết bao nhiêu lần, có thể hỏi như vậy, không phải súc sinh thì là gì?
Tiêu Dật nhìn Minh Nguyệt, vẫn vui mừng nở nụ cười. Gã biểu đạt sự không nỡ của bản thân, "Thật không muốn hồi cung mà. Minh Nguyệt, gia không nỡ bỏ ngươi."
Minh Nguyệt nháy nháy mắt, "À."
Tiêu Dật không vui, "Minh Nguyệt, bây giờ ngươi đã là nữ nhân của gia, thái độ đó là gì đấy hả?"
Minh Nguyệt đã tính toán tốt, mình phải làm gã thật vui lòng, dựa vào gã để nở mày nở mặt, nhưng khi theo hắn về thật thì mới phát hiện rằng từ trên xuống dưới, người này không có chỗ nào để nàng thích cả.
Nàng đột nhiên hỏi: "Gia, ngài thích điểm gì của nô tỳ?"
Thích Minh Nguyệt ở điểm gì? Tiêu Dật nhíu mày, không dịu dàng, không săn sóc, cũng không xinh đẹp lắm, quan trọng nhất là không thích gã, vậy gã rốt cuộc thích Minh Nguyệt ở điểm nào chứ?
Suy nghĩ hồi lâu, gã thử dò xét: "Đại khái là... gia thích ngươi lạnh lùng với gia chăng?"
Thì ra là vậy, thế thì thật tốt quá.
Minh Nguyệt lập tức nhắm nghiền hai mắt, vô tình nói: "Gia, trời chiều rồi, ngài nên trở về cung đi thôi."
Bởi vì câu "ăn mập lên nên thích" kia của Tiêu Duệ, Dư Lộ không chỉ không ăn trưa mà còn ăn tối rất ít. Vừa nghĩ đến chính mình trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, lại đánh bậy đánh bạ làm Tiêu Duệ càng thích hơn, cô cứ cảm thấy nghẹn lòng.
Tiêu Duệ lại rất có hứng, buổi tối ăn ba bát cơm và một bát canh. Tuy ăn nhiều như vậy nhưng hắn lại không kéo Dư Lộ đi tản bộ tiêu thực mà là thúc dục Dư Lộ đi tắm rửa sau khi ăn tối xong không lâu.
Từ xế chiều, nụ cười trên mặt Tiêu Duệ chưa tắt lần nào. Bởi vì tâm trạng tốt nên hắn cũng hiền hòa với hạ nhân hơn, điều này dọa Hương Lê và Thạch Lưu không nhẹ. Nhìn dáng vẻ háo sắc sau khi cơm nước xong của hắn, hai nha hoàn không sợ nữa, cũng đã đoán trúng được suy nghĩ của hắn.
Hai người theo hầu bên cạnh Dư Lộ từ lúc Dư Lộ vừa tới đây, việc Dư Lộ vẫn chưa thị tẩm các nàng cũng biết, cho nên đêm nay hai người vô cùng kích động.
Hương Lê đi lấy mấy lọ tinh dầu hương hoa đến đây, Thạch Lưu thì lục tung tủ quần áo để tìm cái áo trong và quần lụa mỏng mà nàng cho rằng rất gợi cảm. Hai nha hoàn không để ý đến sự phản đối của Dư Lộ, to gan xông vào phòng tắm, kiên quyết muốn hầu hạ Dư Lộ tắm rửa.
Dư Lộ bất đắc dĩ, "Không cần thật mà. Không phải trước giờ đều do ta tự làm sao? Các ngươi yên tâm đi, tinh dầu này ta sẽ dùng, áo này ta sẽ mặc, cho nên -- mời các ngươi đi ra ngoài!"
Quần lụa mỏng màu hồng đào, bên trong lại chọn cái yếm màu xanh lục. Dư Lộ chỉ mới lướt liền quyết định sẽ mặc bộ này. Kết hợp hai màu đối lập như vậy, không biết có kích thích Tiêu Duệ khiến hắn bị mù được không, để hắn không thích nhìn cô.
Hương Lê khuyên nhủ: "Dư chủ tử yên tâm, nô tỳ và Thạch Lưu không nhìn ngài đâu. Tụi nô tỳ sẽ nhắm mắt để tắm giúp ngài."
Thạch Lưu cũng nói: "Đúng vậy, Dư chủ tử ngài phải băn khoăn cái gì chứ. Ngài có, tụi nô tỳ cũng có, muốn nhìn thì nhìn của bản thân là được rồi, cần gì phải nhìn của ngài?"
Hai người nói với vẻ rất đương nhiên, chỉ là Hương Lê thì không có hứng thú nhìn thân thể Dư Lộ thật, còn Thạch Lưu thì không. Nàng lén liếc bộ иgự¢ phình lên của Dư Lộ, sau đó lại ngắm trộm cổ chân trắng nõn của Dư Lộ, so sánh với của mình, rồi lại ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đối mặt với Dư Lộ.
Nàng cười hì hì, đi tới nói: "Nếu không thì, ngài cứ mặc y phục để tắm. Tụi nô tỳ biết người ngài không có bẩn, chỉ là muốn cho người ngài có mùi thơm mà thôi, sau đó giúp ngài mặc bộ váy vô cùng đẹp đẽ, đến lúc đó... Ai da, Dư chủ tử, ngài, hẳn ngài phải mặc cái yếm kia chứ!"
Dư Lộ còn chưa kịp hiểu, "Cái yếm nào cơ?"
Thạch Lưu tự đỏ mặt trước, "Chính, chính là cái, cái yếm đỏ thẫm thêu hình đóa sen Tịnh Đế* mà ngài đưa cho Tạ chủ tử ấy. Da ngài trắng, nếu mặc cái đó thì chắc chắn là trông rất đẹp!"
*Sen Tịnh Đế là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".
À, là cái áo иgự¢ đơn sơ kia.
Màu đỏ sậm, không có gọng nâng, chỉ có hai mảnh vải. Nếu mặc cái đó vào, ha ha, đừng nói Tiêu Duệ, với vóc người hiện nay, ngay cả bản thân cô khi nhìn mình mặc như vậy trong gương thì cũng phải xịt máu mũi.
Tối nay là lần đầu tiên của cô, Tiêu Duệ lại trong tuổi đang lớn, đã làm thì phải làm rất lâu. Nếu không muốn ૮ɦếƭ với vẻ khó coi thì chắc chắn là không được mặc.
Dư Lộ trực tiếp bác bỏ, "Cách làm thứ kia rất phiền phức, giờ làm cũng không còn kịp. Hơn nữa, theo ta thấy thì Vương gia không thích kiểu này đâu, chỉ cần quần lụa ngươi chọn là được rồi, hẳn Vương gia sẽ thích lắm."
Thạch Lưu và Hương Lê đồng thời nhìn cái quần lụa.
"Cũng đúng, bây giờ làm thì không thể kịp được." Thạch Lưu nói: "Vậy để lát nữa nô tỳ về làm là được. Làm nhiều vô, lần sau Dư chủ tử còn có cái để mặc."
Ai, nha hoàn ở cổ đại cũng có thể thảo luận vấn đề này cùng chủ tử, là do cô quá mức ôn hòa hay do nha hoàn cổ đại quá thoáng? Chắc nó vốn thoáng sẵn rồi, dù sao, rất nhiều truyện từng viết, khi nam chủ nhân và nữ chủ nhân lăn giường, bên cạnh có thể có nha hoàn đứng hầu.
Dư Lộ ngẩng đầu nhìn Hương Lê, rồi lại nhìn Thạch Lưu, dù chưa làm gì nhưng cô cũng đã cảm thấy xấu hổ.
"Được rồi, các ngươi nhanh ra ngoài đi!" Cô thực sự không chịu nổi nữa, vội vàng đuổi người.đi.
Khi cô nghiêm mặt, trông đúng là có vài phần khí thế. Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, không dám quá mức, đành phải để tinh dầu và quần lụa lại rồi mới lưu luyến không rời ra cửa.
Dư Lộ thở phào. Lúc này cô mới cởi đồ ra, bước vào thùng nước tắm.
Không muốn sao? Đúng là không có.
Nhưng có cam tâm tình nguyện không?
Không biết!
Cô biết Tiêu Duệ không nói thật, nhưng lời kia chưa chắc hoàn toàn là giả. Huống hồ, cô cũng đã sớm động lòng, nên đúng là không cần băn khoăn tới băn khoăn lui làm gì. Sớm muộn gì cũng có ngày này, vậy sao không làm lúc cô đang vô cùng thích Tiêu Duệ, lúc Tiêu Duệ còn đang xứng đáng cơ chứ?
Về sau... ai biết về sau sẽ ra sao, biết đâu mới qua một hai ngày thì lại có việc ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Nếu có thật, hối hận cũng không kịp rồi.
Hứa hẹn cả đời là vô dụng, phải mưa dầm thấm lâu thì mới biết được như thế nào.
Lúc còn đang yêu thì cứ yêu, không yêu, cứ nói là không yêu!
Dư Lộ tự cổ vũ bản thân, chọn chai tinh dầu hương quế, nhỏ hai giọt vào thùng tắm, ngâm cho thân mình thơm thơm.
Chỉ là, mặc dù đã quyết định rồi nhưng cô vẫn mặc bộ đồ Thạch Lưu để lại. Biết sao đây, cô đã thuyết phục bản thân về mặt lý trí, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn còn chút sợ.
Có người nói lần đầu sẽ rất đau.
Cô không còn sợ đau nữa, nhưng không biết vì sao, bây giờ, mỗi khi nghĩ đến điểm này, cô vẫn còn có chút khi*p đảm.
Hít sâu hai cái rồi bước ra ngoài, Tiêu Duệ đang đứng chờ bên ngoài.
"Tắm xong rồi?" Hai mắt hắn nhìn Dư Lộ đều sáng ngời, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.
Dư Lộ thấy rất không tự nhiên, dường như đột nhiên có một đám pháo hoa nổ tung trong đầu, khiến đầu cô trống rỗng, khuôn mặt nóng gần ૮ɦếƭ.
"Ừ." Cúi đầu lên tiếng, Dư Lộ vọt vàng phòng ngủ như là đang đi trốn.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng của cô, cười bước vào phòng tắm.
Dư Lộ cảm thấy như chỉ vừa chớp mắt, Tiêu Duệ đã hiện ra.
Hắn mặc bộ đồ trong trắng như tuyết, tay bắt chéo sau lưng, thoạt nhìn rất thanh thản nhưng thật ra bước chân của hắn rất gấp gáp. Nước trên mặt hắn còn chưa được lau khô, môi còn ướt và mang màu hồng nhạt mê người. Trên mũi còn có hai giọt nước, giống như sắp rơi nhưng vẫn không chịu rơi, khiến người ta rất muốn đưa tay lau giúp hắn.
Hắn đi tới, từ từ lại gần giường, cuối cùng ngồi bên cạnh Dư Lộ. Tay hắn vẫn đặt sau lưng, nghiêng người nhìn qua, hai mắt rất sáng, nhìn cô gần như không chớp mắt.
Dư Lộ nghe thấy giọng mình run run, "Đóng, đóng chặt cửa rồi?"
Tiêu Duệ cũng có chút hồi hộp khi nhìn bộ dáng này của cô. Hắn gật đầu, sau đó thấy mình đã bớt hồi hộp hơn chút thì mới mở miệng: "Ừ, đóng chặt rồi."
Sau đó thì sao?
Dư Lộ rụt đầu. Thật ra lúc chờ đợi là lúc khiến người khác thấy dày vò nhất, bởi vì biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì sợ, bởi vì không biết nên đối mặt thế nào, còn không bằng trực tiếp ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, hà tất gì phải chờ đợi như vậy.
Tim cô không ngừng đập thình thình, căn bản không dám nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thở ra một hơi dài, sau đó nhìn Dư Lộ, hai mắt dần dần sâu hơn. Dư Lộ mặc chiếc quần lụa mỏng màu hồng đào, nửa trong suốt, có thể thấy rõ được cái yếm sắc xanh lục bên trong.
Rõ ràng là hai màu rất tục nhưng khi nó được mặc lên người cô thì lại khiến người khác thấy cực kì đẹp; gần như khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được ngừng thở, sau đó hoàn toàn không nhớ rõ có một thứ gọi là lý trí, chỉ hận không thể nghe theo Dụς ∀ọηg nguyên thủy nhất, hung hãn nhào tới...
Tiêu Duệ miệng khô lưỡi khô, tay đang đặt sau lưng siết lại thật chặt, lúc này hắn mới nhớ mình có cầm món đồ trong tay.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn gọi Dư Lộ, sau đó vươn tay ra trước mặt Dư Lộ, "Ngươi chọn một cái đi."
Chọn cái gì? Dư Lộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua. Khi thấy mấy cái nịt иgự¢ giản dị màu hồng phấn, vàng nhạt, xanh biếc, tím nhạt, thậm chí còn có màu trắng đen trong tay Tiêu Duệ, khuôn mặt cô tái cả đi.
"Đây là mấy cái gia kêu người làm sau khi trở về." Tiêu Duệ nói, trong mắt toát ra vẻ khát vọng, "Đây là ngươi đưa cho Tạ thị, nghe nói là do ngươi nghĩ ra? Nhanh lên, ngươi mặc vô đi, để gia nhìn xem nó trông như thế nào."
Mặc kiểu gì? Thẹn ૮ɦếƭ đi được ấy! Hơn nữa... hơn nữa họ đang ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ cô lại mặc ngay trước mặt hắn? Dù không cần mặc trước mặt hắn nhưng cũng phải chạy vô tịnh phòng. Nghĩ đến cảnh Tiêu Duệ cứ nhìn cô khi cô đi thay, Dư Lộ cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái lỗ để chui vào.
"Ta không muốn!" Dư Lộ kiên quyết từ chối.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Dư Lộ, tuy Tiêu Duệ có tiếc nuối nhưng hắn chờ tối này đã rất lâu rồi, cũng không dám ép Dư Lộ làm chuyện cô không thích. Hắn vo đống nịt иgự¢ tơ lụa lại, đặt ở mép trong của giường.
Hai mắt Dư Lộ còn đang nhìn theo tay hắn, hắn đã lên giường, vươn tay ôm lấy cô. Sau đó là trời đất quay cuồng, cô bị ôm từ bên trái sang bên phải, đặt ở dưới người Tiêu Duệ.
Dư Lộ căng thẳng, đặt tay lên иgự¢ Tiêu Duệ.
Lòng иgự¢ của hắn rất nóng, có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim hắn, mà khi hắn đè lên người cô, dưới thân nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Dư Lộ mặt đỏ tới mang tai, cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, thân thể nhịn không được run lên. Tên lưu manh già Tiêu Duệ này, lúc trước cô đã thấy nơi đó của hắn, đúng là hơi dọa người.
Lông mi run nhẹ, hai má bay lên rặng mây đỏ, mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi càng ướƭ áƭ hồng hào. Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu, đẹp như hoa đào.
Hắn không kiềm được mà cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ Dư Lộ, dần dần di chuyển lên đôi môi ấy.
Môi hắn cũng rất mềm mại, hơn nữa hắn rất dịu dàng, giống như đang đối xử với một trân bảo hiếm thế, từng chút từng chút làm nụ hôn này sâu hơn. Tim hắn đập thình thịch, cánh tay mạnh mẽ của hắn, thân thể hơi nặng của hắn, còn có tia thở gấp trong hô hấp của hắn... Dư Lộ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, tứ chi cũng mất đi sức lực, giống như là muốn đắm chìm vào hơi thở của hắn.
Tiêu Duệ không ngừng hôn sâu hơn, tay cũng không nhàn rỗi. Quần lụa vốn rất mỏng, hắn sốt ruột, đưa tay xé toạc nó ra. Cái yếm màu xanh lục, làn da trắng muốt nuột nà, sự trùng kích vào thị giác làm Tiêu Duệ gần như không kiềm chế được.
Cảm giác được thân thể hắn bỗng dưng căng chặt, cũng cảm giác được hơi thở của hắn càng nặng nề hơn, cơn sợ hãi trong lòng Dư Lộ đột nhiên chiến thắng lý trí. Gần như là lập tức, cô dùng cả tay cả chân, lúc đánh lúc đá.
Tiêu Duệ đè chân cô lại, bàn tay to túm hai cổ tay cô lại, giơ qua đỉnh đầu cô rồi ép xuống giường, "Sợ sao?"
Dư Lộ cảm thấy bản thân lúc này chắc chắn là rất đáng thương. Cô gật hai cái thật mạnh, "Sợ, rất sợ, không cần làm được không? Lần sau, lần sau có được không?"
Đúng là rất đáng thương, nhưng càng đáng thương, Tiêu Duệ cảm thấy mình càng không nhịn được. Hắn không trả lời Dư Lộ, cúi người hôn mạnh cô một cái, sau đó mới nói: "Tiểu Lộ Nhi, ta sẽ nhẹ chút." Dừng lại, hắn bổ sung, "Ta thực sự không nhịn được."
Dư Lộ không nói gì, chỉ nhìn hắn. Hai mắt ướt nhẹp như có lớp sương mù mờ ảo, cũng giống như mang theo lưỡi câu, chỉ cần liếc một cái là có thể câu đi tâm hồn người khác.
Tiêu Duệ không dám nhìn tiếp. Hắn không thể không buông tay cô ra và đặt lên hai mắt của cô. Hắn đè xuống, ôm chặt cô, "Tiểu Lộ Nhi, từ năm trước, từ cái lần mà ngươi từ chối ta, cho đến bây giờ, ta đều không có làm."
Từ lần từ chối năm ngoái?
Từ lúc nào? Là lúc... hắn còn chưa đi sơn trang nghỉ mát sao?
Khi đó là giữa hè, mà bây giờ cũng đã sắp đến hè rồi.
"Vì sao?" Dư Lộ nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Duệ im lặng một lát rồi mới nói: "Có thể là vì, chính từ ngay lúc đó ta cũng đã thích ngươi rồi. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền không có ngươi không được."
Dư Lộ chợt cảm thấy mềm lòng, cũng nghĩ có phải mình đã quá mức hay không. Tuy biết rõ ở thế giới của cô, đàn ông làm được như vậy là điều bình thường, nhưng mà, đây không phải là thế giới của cô.
Cô rơi một giọt lệ, hít mũi, bỗng đưa tay ôm lấy hông Tiêu Duệ.
"Đến đây đi!" Cô bỗng thấy mình có dũng khí hơn.
Lúc ngươi không thương người kia, hắn làm gì cũng là sai trái. Hắn đối xử tốt với ngươi là sai, thích ngươi là sai, muốn làm gì đó với ngươi thì càng sai thêm. Nhưng từ khi ngươi thích người kia, hắn làm cái gì dường như đều có thể hiểu được.
Nước mắt của Dư Lộ không phải rơi vì Tiêu Duệ mà là vì mình.
Cô thích nam nhân này rồi. Mặc kệ trước đây hắn thế nào, mặc kệ về sau hắn ra sao, ngay giờ phút này, cô thích hắn. Cô không cần lý trí, cô vì tình yêu, vì nam nhân này mà có thể liều lĩnh. Cô tiêu rồi.
Nhưng mà, điều này nghe tốt đẹp đến nhường nào.
Lúc còn có thể yêu, tại sao mình lại không đi yêu chứ? Cho dù tương lai ra sao, ít ra trong thời khắc này, cô đã có tình yêu, một tình yêu say mê và nghiêm túc với một nam nhân khác.
Đêm đã khuya, ngọn nến trong phòng cũng tối hơn, nhưng hai người trên giường lại như hoàn toàn không bị những thứ này quấy rối. Màn lụa không ngừng đung đưa dường như cũng biết xấu hổ, đột nhiên tản ra, che kín hai người còn chưa ngủ trên giường.
P/s: kích động!! Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng hai người này cũng lên giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc