Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 34

Tác giả: Đào Giai Nhân

"Nương sao vậy?" Cử động của Dư Lộ khiến Tôn Vân Hạo giật mình.
Dư Lộ vội vàng xua tay, không cho cậu nói tiếp, mình thì cẩn thận nhớ lại. Mặc dù lúc nãy cô chỉ liếc qua, nhưng...lông mày nam tử kia có chút kì quái, mà chiều cao của hắn trông cũng rất quen thuộc. Nếu xóa đống ria mép lôi thôi ấy đi, lại thay bộ xiêm y khác...Đó không phải là Tiêu Duệ sao!
Tại sao Tiêu Duệ lại ở đây?
Hắn tới để bắt cô!
Sắc mặt Dư Lộ lập tức trắng bệch ra, không có lòng dạ nào để nghĩ sao Tiêu Duệ tra được tung tích của cô, không có lòng dạ nào để nghĩ sao Tiêu Duệ phải cải trang, sao phải tìm mẹ Tưởng Nhị Nữu đến thiết kế cô. Lúc này đầu óc cô đang trống rỗng, không có cách nào để suy nghĩ nữa. Ý niệm duy nhất bây giờ là trốn đi, mau trốn!
Cô đẩy nhanh tốc độ thu dọn hành lý. Dù phòng bếp và phòng khách đều còn dư không ít dụng cụ được chuẩn bị trong mấy ngày nay nhưng cô vẫn phải mặc kệ. Có phí bạc thì cũng mặc kệ, sau này phải nghèo khổ chút thì cũng mặc kệ, còn đỡ hơn bị tóm lại ngay lúc này!
Dư Lộ thậm chí không cần nghĩ nhiều cũng biết kết cục của cô sau khi bị bắt lại. Rõ ràng cô không phải là nữ chính, sao nam chính vẫn tìm được cô vậy! Thiên hạ lớn như thế, không có TV, không có máy theo dõi, tại sao vẫn dễ dàng tìm được như vậy.
Dư Lộ cảm thấy ông trời đối xử với cô quá bất công. Cô chưa từng nghĩ đến có ngày mình sẽ bị bắt lại.
"Nương, chúng ta đang định rời đi sao?" Thấy Dư Lộ chỉ thu thập hành lý qua loa liền kéo cậu xông ra ngoài, Tôn Vân Hạo không khỏi hỏi.
Dư Lộ vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng ta rời đi!"
Tôn Vân Hạo lắc lắc tay cô, phản đối: "Nương, không phải nương đồng ý lập gia đình rồi sao, sao giờ lại muốn đi? Với cả bây giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ đi như vậy cũng không được đâu! Lỡ đâu khiến bọn họ tức giận rồi bị bắt quay về thì sao?"
Dư Lộ vốn cũng định tối mới rời đi, nhưng giờ Tiêu Duệ đã xuất hiện, cô không dám chờ nữa. Đi lúc này biết đâu còn thoát được, nếu chờ đến tối, ai biết còn có tình huống nào khác phát sinh không chứ.
Nếu Tiêu Duệ đã xuất hiện ở Đào Hoa Thôn, đương nhiên hắn không thể cứ mở to mắt nhìn cô lập gia đình như vậy được. Cho nên, chưa biết chừng Tiêu Duệ đã ra tay trước rồi ấy.
"Không chờ được, chúng ta phải đi ngay." Dư Lộ nói: "Mấy đồ khác ném được thì ném, chúng ta chỉ mang tiền và đồ quan trọng thôi. Chúng ta giả vờ như đi ra ngoài tản bộ, đừng có quay đầu lại."
Có lẽ do vẻ mặt Dư Lộ quá đáng sợ, Tôn Vân Hạo cũng không hỏi nguyên nhân nữa. Cậu gật đầu, vội vàng vén chăn lên cầm lấy một quyển sách, lấy phong thư kẹp bên trong ra đưa cho Dư Lộ.
"Đây là cái gì?" Dư Lộ hơi khó hiểu.
"Hộ tịch." Tôn Vân Hạo nói: "Gia gia nói, nếu chúng ta muốn rời nhà đi đâu khác đều cần đến hộ tịch. Nếu không có hộ tịch sẽ bị bắt lại!"
Hộ...hộ tịch?
Tại sao cô không có? Không đúng, có lẽ cô có, Trần Chiêu đã lấy giúp cô nhưng không đưa cho cô? Để cô có định trốn thì cũng không chạy đến chỗ khác được?
Hơn nữa, hình như cô còn không có hộ khẩu!
Đào Hoa Thôn là nơi hẻo lánh, cô cũng chỉ mới đến, cũng không thấy nha huyện hay người quản chỗ này đến điều tra, nhưng nếu ở lại thật, có phải sẽ cần đến thứ này hay không?
Nhưng cô không có!
Nghĩa là không thể chạy cũng không thể ở lại!
Nếu nói cảm giác của Dư Lộ lúc biết Tiêu Duệ lại tìm tới là lạnh thấu xương thì bây giờ là ૮ɦếƭ lặng không còn cảm giác nữa.
Tôn Vân Hạo cũng nhận ra có gì không đúng, nhỏ giọng nói: "Lục tỷ tỷ, dĩ nhiên tỷ lại không có hộ tịch sao?"
Dư Lộ nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, cầm lấy phong thư rồi mở ra, cũng may bên trong có hai bản hộ tịch. Một bản là của cụ Tôn, một bản khác là của Tôn Vân Hạo. Dư Lộ nắm phong thư thật chặt, nghĩ phải dấu hộ tịch của cụ Tôn đi, nếu có chuyện gì thì lấy của Tôn Vân Hạo ra để ứng phó.
Chỉ mong trời xanh phù hộ, giúp cô có thể lừa được!
Cất hộ tịch của cụ Tôn xong, Dư Lộ liền kéo Tôn Vân Hạo ra cửa. Ngoại trừ trân châu, bạc vụn và ít đồng tiền cụ Tôn để lại, mấy đồ khác hai người đều không cầm.
Có lẽ mọi người đều chạy đến nhà Tiết trưởng thôn hóng hớt nên sau khi ra ngoài hai người đều không gặp được ai. Tôn Vân Hạo vốn định đến chào tạm biệt Tưởng Ngọc Mai nhưng Dư Lộ có ý khác, giờ cô chỉ muốn rời đi thật nhanh, không muốn có thêm rắc rối nào nữa.
Nhưng không nghĩ đến cô vừa đi ra khỏi cửa, Tưởng Ngọc Đào cũng vừa bước ra khỏi nhà. Hắn dự định đi tìm Dư Lộ hỏi xem nàng có nguyện ý hay không. Nếu Dư Lộ nguyện ý, hắn sẽ về nhà nói với cha rồi đi tìm Tiết trưởng thôn.
Thấy Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo đi rất nhanh, Tưởng Ngọc Đào sửng sốt một lát rồi lập tức đuổi theo. Thấy nàng đi thẳng hướng cửa thôn, Tưởng Ngọc Đào cũng chỉ đi theo phía xa, hắn do dự, không biết mình có nên tiến lên hay không.
Hắn biết, Lục nương tử đã quyết định phải rời đi.
Lục nương tử không phải người bất cẩn. Nếu đã quyết định như vậy, ắt là nàng đã nghĩ đến hậu quả. Đã vậy, ở lại chưa chắc tốt hơn việc rời đi, cả việc có thể gả cho hắn, chưa chắc Lục nương tử cũng nguyện ý nữa.
Hắn chỉ đi theo từ xa, tiễn nàng đoạn đường. Nếu có gặp thôn nhân thì cũng có thể giúp nàng yểm hộ một phen.
Dư Lộ đang nghĩ, nhà Tưởng Nhị Nữu mà Tiêu Duệ ở nằm tại đầu thôn, mà chắc là hắn sẽ không đến một mình, nên nếu đi ngang qua cửa nhà Tưởng Nhị Nữu thì sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên cô đi đường sau nhà, nhưng lại không nghĩ đến nhà xí của nhà Tưởng Nhị Nữu được xây ở sau nhà. Lúc cô vừa kéo Tôn Vân Hạo đi qua cũng là lúc Minh Nguyệt bước ra từ nhà xí, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cô.
Minh Nguyệt nhìn chằm chằm một lát, lập tức vừa đuổi theo vừa la lên: "Người đằng trước, các ngươi đứng lại!"
Giọng nói này vô cùng quen tai, nghĩ đến Tiêu Duệ, Dư Lộ không dám quay đầu lại, kéo Tôn Vân Hạo bỏ chạy.
Minh Nguyệt thấy mình không đuổi kịp, buộc phải hét lên: "Nếu ngươi vẫn không đứng lại, ta liền đi gọi người tới. Ta mà gọi xong là ngươi càng không đi được đâu đó!"
Dư Lộ đành phải dừng chân lại.
Minh Nguyệt bước nhanh đuổi theo. Dư Lộ quay đầu lại, nàng hơi ngẩn người ra mới nói: "Dư chủ tử, quả nhiên là ngài, suýt chút nữa thì ta tưởng mình nhìn lầm rồi chứ."
Dư Lộ trầm mặt, không nói gì hết, chỉ là càng kéo Tôn Vân Hạo chặt hơn ít.
Minh Nguyệt khuyên: "Dư chủ tử, Vương gia đặc biệt tới đón ngài, ngài cùng Vương gia trở về đi."
Dư Lộ nói: "Vị cô nương này, ngươi đang nói gì thế, cái gì mà chủ tử với Vương gia chứ, dân phụ nghe không hiểu. Nếu không có chuyện gì thì dân phụ phải đi đây. Dân phụ đang bận."
Minh Nguyệt vội kéo tay Dư Lộ lại, nói: "Dư chủ tử, tuy giờ ngài đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng đen hơn, nhưng mắt nô tỳ không mù, nô tỳ vẫn nhận ra ngài."
Dư Lộ không giãy dụa, nhìn phía sau Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào? Nếu ta không muốn trở về thì ngươi sẽ kêu người đi gọi Vương gia sao? Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, sao ngươi phải hại ta như vậy chứ?! Làm như không thấy ta, thả ta rời đi, ta sẽ cảm ơn ngươi suốt đời. Hơn nữa nếu ta đi thì càng có lợi cho cô nương nhà ngươi, không phải sao?"
Dù bây giờ Minh Nguyệt đang đi theo bên người Tiêu Duệ nhưng theo cốt truyện thì bây giờ hai người chưa có gì cả. Nếu vậy, chắc lúc này Minh Nguyệt phải rất che chở cho cô nương nhà mình mới đúng.
Quả nhiên Minh Nguyệt có chút do dự, lúc Dư Lộ nghĩ nàng sắp đồng ý thì lại thấy nàng ấy lắc đầu kiên định.
"Đúng vậy, ngài mà đi thì đúng là có lợi cho cô nương nhà ta." Nàng nói: "Nhưng nếu ngài ở lại, có lẽ sẽ càng có lợi cho nô tỳ hơn. Dư chủ tử, sau này nô tỳ đến chỗ ngài hầu hạ được không, nô tỳ dám thề với trời, nhất định sẽ không hai lòng với ngài."
Đây là sao chứ, nữ chính đang muốn quy thuận cô sao?
Cô kích hoạt hào quang của Mary Sue* hồi nào vậy?
*Mary Sue: một nhân vật nữ ảo tưởng vạn năng, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Dư Lộ thả tay Tôn Vân Hạo ra, nắm chặt hai tay Minh Nguyệt, hỏi: "Vì sao chứ?"
Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng, đang định trả lời, bỗng nghe thấy "cộp" một tiếng, người ngã về phía Dư Lộ. Dư Lộ đỡ nàng, chậm rãi đặt nàng xuống đất, lại vỗ vỗ hai má nàng, thấy nàng đã hôn mê mới thở dài đứng dậy.
"Tưởng tiểu ca, cảm ơn ngươi." Cô chân thành nói cảm ơn với Tưởng Ngọc Đào.
Trong tay Tưởng Ngọc Đào còn cầm khúc gỗ, nghe vậy vội vàng vứt qua một bên, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đi nhanh đi, đừng...đừng nán lại nữa!"
Dư Lộ gật đầu kéo Tôn Vân Hạo chạy đi. Mới đi được hai nước, cô vội vàng quay đầu nói với Tưởng Ngọc Đào: "Ngươi cũng mau rời đi đi. Để nàng ấy ở đây không sao đâu, bên kia nếu không thấy nàng ấy thì sẽ đi tìm. Ngươi đi nhanh lên, đừng để người ta biết là ngươi làm."
Tưởng Ngọc Đào đã biết được thân phận của Dư Lộ và vị khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu, đương nhiên biết chuyện này không nhỏ, gật đầu xong, Dư Lộ còn chưa kịp nói gì, hắn đã chạy vụt đi.
Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng chạy nhanh hơn. Trong lòng Tôn Vân Hạo có rất nhiều nghi vấn, nhưng cậu biết lúc này không phải lúc nói chuyện nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
Minh Nguyệt hôn mê, chỉ sợ sau khi Tiêu Duệ phát hiện, điều đầu tiên hắn làm là đến kiểm tra chỗ cô ở. Nếu thấy cô biến mất thì chắc chắn sẽ cho người đuổi theo. Dư Lộ dẫn Tôn Vân Hạo chạy đến đầu đường, nhưng không dám chạy lên đường lớn. Như vậy quá nguy hiểm, bọn họ chỉ có hai cái chân, nhưng Tiêu Duệ có cả ngựa, căn bản là không nhanh hơn người ta được.
"Vân Hạo, chúng ta chạy vào rừng cây đi!" Dư Lộ đề nghị.
Tuy Tôn Vân Hạo còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh. Lúc này cậu cũng không sợ, lập tức gật đầu.
Hai người chạy vào rừng cây, cũng không để ý xem đây là nơi nào. Nhưng trong rừng như không có điểm cuối vậy, càng chạy càng vào sâu, đi một lát, Dư Lộ không dám chạy vào tiếp.
Nếu không cẩn thận đi vào mê trận không ra được thì phiền toái. Cô đành phải dừng lại lấy chút bánh trứng gà ra cho Tôn Vân Hạo ăn. Chút đồ này chỉ đủ no cho hai người trong một bữa mà thôi.
Trong rừng cây không có bẫy do thợ săn đặt ra, nhưng vào đông, cành cây trơ trụi, không tìm được bụi cây rậm rạp. Hai người tìm hồi lâu mới tìm được một sơn động nhỏ đủ để trốn tạm thời.
Vừa trốn chính là trốn từ lúc giữa trưa đến đêm tối.
Không biết trong thôn giờ thế nào, nhưng hai người ở trong này thì không biết gì cả. Không có tin của người trong thôn, cũng không có truy binh do Tiêu Duệ dẫn đến. Dư Lộ chỉ mong hắn cho rằng cô chạy hướng đường lớn nên đuổi theo nhầm đường.
Mà lúc này, ở Đào Hoa Thôn, dù thôn dân có tức giận vì bị Dư Lộ đùa bỡn thì cũng không dám lộ ra, bởi vì có người còn tức hơn so với bọn họ.
Người này đương nhiên là Tiêu Duệ. Vì sau khi Minh Nguyệt tỉnh lại có nói chuyện Dư Lộ bỏ trốn nên Thôi Tiến Trung đã về thành mang tất cả thị vệ đến, đi cùng đương nhiên còn có Tiêu Dật.
Có Tiêu Dật lơ đãng trào phúng, toàn bộ nam tử muốn cầu hôn Dư Lộ lúc trưa, bất kể là chủ động hay nhờ người nói đều bị Tiêu Duệ kéo ra ngoài đánh, ngay cả Tưởng Ngọc Đào cũng không tránh được.
Nhưng thấy giờ trời đã tối rồi mà vẫn không bắt được Dư Lộ, hắn liền đoán được Dư Lộ không còn ở trong thôn thì hẳn là ở khu vực quanh thôn.
"Các ngươi nghĩ cho kĩ xem xung quanh đây có chỗ nào để trốn không, hoặc là, có phải người nào trong các ngươi đã dấu hai người đó đi." Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn mấy nam tử trong thôn bị đánh đến không bò dậy nổi, nói: "Nếu không nghĩ ra, nếu không tìm được, các ngươi..."
"Còn phí lời làm gì, trực tiếp đánh ૮ɦếƭ hai cái trước đi!" Tiêu Dật bỗng cắt lời Tiêu Duệ, "Đánh ૮ɦếƭ hai cái trước, sau đó hỏi tiếp, không muốn ૮ɦếƭ, đương nhiên sẽ nói. Người đến, đánh hai cái người yếu nhất này trước đã!"
Người gã chỉ đúng là Tưởng Ngọc Đào.
"Ca--" Tưởng Ngọc Mai nhịn không được hét lên.
Thị vệ được lệnh cầm gậy tiến lên, Tiêu Duệ cũng không ngăn cản.
Tưởng Ngọc Đào nắm chặt tay lại, nhắm mắt, Lục nương tử, hắn chỉ có thể nói xin lỗi.
"Gần đường lớn ở cửa thôn có một rừng cây, nếu mấy chỗ khác đều không thấy, có lẽ Lục nương tử đã trốn vào đấy." Hắn thấp giọng nói: "Trong rừng có dã thú, người bình thường không dám vào, chắc Lục nương tử không biết nên đã chạy vào đấy."
Thật ra đã đi tìm trong rừng cây rồi, thị vệ lắc đầu với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cũng tin tưởng người Đào Hoa Thôn hơn. Hắn cười lạnh, biết ở Đào Hoa Thôn Dư Lộ được ai trợ giúp. Hắn chỉ Tưởng Ngọc Đào và Tưởng Ngọc Mai, nói: "Người tới, bắt hai huynh muội này lại cùng mang đến rừng cây đi tìm!"
Ba khắc* sau, Dư Lộ bị đánh thức vì nghe thấy tiếng kêu khóc.
*Một khắc = 15 phút.
"Lục tỷ tỷ -- Tiểu Vân Hạo -- Lục tỷ tỷ, tỷ mau ra đây đi!"
"Lục tỷ tỷ, ta van cầu tỷ...Nếu tỷ còn không ra, ta và đại ca ra đều phải ૮ɦếƭ...Lục tỷ tỷ..." Là tiếng của Tưởng Ngọc Mai.
Dư Lộ lập tức hoảng sợ ngồi dậy, sau đó cô nghe thấy giọng Tiêu Duệ, lạnh băng như tiếng của sứ giả từ địa ngục, hắn nói: "Lại kêu, kêu thêm ba tiếng. Nếu nàng vẫn chưa xuất hiện, mỗi ba tiếng kêu, ta liền chặt một ngón tay của ca ca ngươi, tay phải."
Tay phải! Đây là tay để viết chữ!
Tưởng Ngọc Mai lập tức thét chói tai hơn: "Lục tỷ tỷ -- Lục tỷ tỷ -- ngươi mau ra đây đi!"
"Lục tỷ tỷ --" Tiếng thứ hai.
Tôn Vân Hạo cũng tỉnh dậy, tuy còn mơ mơ màng màng nhưng cậu không dám lên tiếng, chỉ đưa tay bắt lấy tay Dư Lộ. Toàn thân Dư Lộ run lên, quay đầu lại. Trong bóng tối, bộ dạng Tôn Vân Hạo không rõ lắm.
Tôn Vân Hạo nhỏ giọng nói: "Nương, sao vậy? Là...giọng của Ngọc Mai tỷ?"
Dư Lộ gật đầu.
Tên súc sinh Tiêu Duệ này, không ngờ hắn lại bắt huynh muội Tưởng Ngọc Đào Tưởng Ngọc Mai đến uy hiếp cô!
Tiếng khóc thê thảm nghe đau cả tai. Tưởng Ngọc Mai liếc nhìn ca ca dưới ánh đuốc, tuyệt vọng kêu tiếng thứ ba: "Lục tỷ tỷ, ta van tỷ đó! Nếu tỷ có thể nghe thấy thì ra đây đi!"
"Lục nương tử, ta cũng van cô, cầu cô ra đây đi! Ta chỉ có một đứa con trai, ta chỉ có một đứa con trai này thôi!" Tưởng Đại Sơn cũng la lên.
Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà ૮ɦếƭ.
Nếu cô không ra ngoài, Tưởng Ngọc Đào tốt bụng giúp cô sẽ mất tư cách đi thi sao? Dư Lộ nắm tay Tôn Vân Hạo thật chặt.
"Thất ca, đã ba tiếng rồi!" Giọng nói ngả ngớn của Tiêu Dật truyền đến.
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh lại, một lát sau, Tiêu Duệ thản nhiên nói: "Người đến, động thủ!"
Đây là định chặt ngón tay của Tưởng Ngọc Đào?
Bỗng nhiên Tưởng Ngọc Mai lớn tiếng khóc, Tưởng Đại Sơn cũng bất chấp cái khác, run rẩy hô lên: "Lục nương tử, Lục nương tử ngươi tha cho một nhà chúng ta đi! Lục nương tử..."
Dư Lộ không chờ được nữa, cô kéo Tôn Vân Hạo chui ra sơn động, hốt hoảng la lớn: "Đừng! Đừng làm vậy! Ta đi ra, ta đi ra! Đừng chặt tay hắn!"
Không biết có tổng cộng bao nhiêu người đến. Dư Lộ và Tôn Vân Hạo mới chui ra ngoài liền bị rất nhiều người bao vây lại. Vô số cây đuốc chiếu sáng nơi này rõ như ban ngày.
Trước tiên, Dư Lộ thấy được Tiêu Duệ. Hắn vẫn mặc bộ đồ buổi trưa, nhưng thân hình hắn cao lớn khiến người khác rất dễ chú ý. Hắn trầm mặt, hai mắt thâm trầm, xa xa nhìn chằm chằm bên này, tự dưng làm người ta thấy ớn lạnh.
Miệng Dư Lộ hiện ra nụ cười khổ.
Bị bắt rồi. Thời gian chạy trốn như một giấc mơ, mặc dù có khổ cực, có nguy hiểm, nhưng lúc này nó như một giấc mơ đẹp.
Không người nào nói chuyện. Cô kéo Tôn Vân Hạo, từng bước một, thất tha thất thểu đi đến trước mặt Tiêu Duệ.
Mọi người nhìn chằm chằm cảnh này, không ai biết cô định làm gì, kể cả Tiêu Duệ. Dù sắc mặt hắn không biến hóa nhưng khi nhìn Dư Lộ, trong mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc.
Dư Lộ không nói gì. Trong lòng cô tràn đầy phẫn nộ và oán hận. Cô không dám nhìn hai huynh muội Tưởng Ngọc Mai, không dám nhìn Tưởng Đại Sơn xem bộ dạng lúc này của họ là thế nào.
Nhưng mà, trong lòng cô lúc này tràn đầy tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng vì bị bắt lại, biết không có cơ hội chạy trốn nữa, cả đời này đều phải bị nhốt trong lao ngục, hoặc trực tiếp bị ***, không được nhìn thấy ngày mai.
Một mình cô ૮ɦếƭ thì không sao. Do cô, là do cô không chịu giống những nữ nhân khác chấp nhận số phận, đàng hoàng làm một tiểu thiếp ấm giường, trừng phạt cô là đúng tội. Nhưng bây giờ cô có người để bảo vệ. Tôn Vân Hạo ngoan ngoãn đáng thương,Tưởng Ngọc Mai nhiệt tình tốt bụng, Tưởng Ngọc Đào hiếu thuận hiền lành, còn có phu thê Tưởng gia tốt bụng.
Không thể vì cô mà hại những người này được.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô quỳ xuống trước mặt Tiêu Duệ, không nói một câu nhưng thái độ rất rõ ràng, cô đang cầu xin, xin được tha thứ.
Cho đến lúc này cô vẫn không thấy bản thân có gì sai, nhưng vì những người bị cô liên lụy, cô không thể không quỳ xuống nhận sai.
Thái độ của cô và một loạt hành động của Tiêu Duệ làm các thôn dân của Đào Hoa Thôn đều bối rối, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là mọi người mơ hồ biết một ít thân phận của Tiêu Duệ, lúc này Dư Lộ thấy quỳ xuống, mọi người cũng quỳ xuống theo.
Bình dân thường có sự tôn kính và sợ hãi bẩm sinh đối với hoàng quyền.
Minh Nguyệt cũng đi theo. Lúc này trên mặt nàng là sự khó hiểu, Thôi Tiến Trung thì căng thẳng nhìn Tiêu Duệ. Mà Tiêu Dật, có lẽ gã là người phản ứng nhanh nhất. Gã thấp giọng cười, nhìn chằm chằm Dư Lộ không cố kỵ.
Là một mỹ nhân sao? Đâu phải, da hơi đen, vóc người nhỏ gầy, điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt. Nữ nhân như vậy có nơi nào hấp dẫn Thất ca chứ?
Tiêu Duệ bước nhanh đến kéo Dư Lộ lên, một tay ôm hông cô, tay khác P0'p cổ cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu đối diện với hắn.
"Ngươi đang làm gì?" Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi.
Dư Lộ chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, lộ ra nụ cười nịnh nọt, "Cầu gia tha thứ, cầu gia bỏ qua cho."
"Ngươi..." Tiêu Duệ tức đến không nói được gì.
"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt." Tiêu Dật đột nhiên cười chen vào nói: "Thất ca, chúc mừng huynh."
Chúc mừng, có gì tốt để chúc mừng chứ?
Tiêu Duệ tức giận kéo đầu cô vào lòng, định ôm người đi mới phát hiện tay Dư Lộ vẫn đang nắm chặt tay một đứa bé, lúc hắn định đi, không ngờ đứa bé đó lại kéo lại.
Hắn dừng lại nhìn sang, đứa bé kia cũng ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt chứa đầy sự tức giận.
Dư Lộ bị Tiêu Duệ kéo vào lòng nên không thấy được, nhưng nghĩ cũng biết vì sao Tiêu Duệ dừng lại. Mặc dù không biết Tiêu Duệ có tính toán gì nhưng cô chủ động xuất hiện chính là vì cứu người.
Cô khó khăn lên tiếng: "Gia, thiếp mang theo đứa bé này được không? Còn có...Tưởng tiểu ca và tiểu muội Tưởng Ngọc Mai, gia có thể tha cho họ không? Đều là lỗi của thiếp, họ không biết thân phận của thiếp, trước kia cũng vì tốt bụng nên mới giúp thiếp một phen. Nếu không nhờ họ...có lẽ thiếp đã ૮ɦếƭ rồi."
Nếu không nhờ họ, có lẽ cô đã bị Trần Chiêu bắt được. Nếu Trần Chiêu bán cô cho Mãn Hương Lâu thì lúc này cô đúng là sống không bằng ૮ɦếƭ rồi.
Tiêu Duệ ra hiệu cho Thôi Tiến Trung, lạnh lùng nói: "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi!" rồi tách cô với Tôn Vân Hạo ra, bước nhanh về phía trước.
"Nương!" Tôn Vân Hạo không đề phòng bị té xuống đất, vội vàng bò dậy đuổi theo.
Tuy Thôi Tiến Trung được Tiêu Duệ ra hiệu không làm gì cậu nhưng cậu chỉ là đứa bé, nhỏ người chân ngắn, sao có thể đuổi theo Tiêu Duệ vẫn đang trong cơn giận dữ chứ. Chỉ một lát sau cậu đã bị bỏ lại, một nhà Tưởng Ngọc Mai đi tới.
Tưởng Đại Sơn cõng Tưởng Ngọc Đào trên lưng, trời tối đường khó đi, trên người lại nặng nên đi cũng không nhanh. Tưởng Ngọc Mai đi ở một bên đỡ tay của ca ca giúp nhìn đường, nhưng lúc nhìn thấy Tôn Vân Hạo, Tưởng Ngọc Mai giận không chỗ phát tiết, thả tay Tưởng Ngọc Đào ra đẩy Tôn Vân Hạo một cái thật mạnh.
Tôn Vân Hạo chật vật ngã xuống đất, đau đến chảy cả nước mắt, "Ngọc Mai tỷ..."
"Đồ lừa đảo!" Tưởng Ngọc Mai mắng: "Ngươi và mẹ ngươi giống nhau, đều là đồ lừa đảo!"
"Ngọc Mai!" Tưởng Đại Sơn ở đằng trước kêu nàng.
Lúc này Tưởng Ngọc Mai mới giận dữ liếc Tôn Vân Hạo một cái rồi đuổi theo.
Thôi Tiến Trung và thị vệ đã vội vàng đuổi theo Dư Lộ. Minh Nguyệt vì bị thương từ trước nên đi rất chậm, cuối cùng tụt lại đằng sau với Tiêu Dật.
Nàng thấy vậy, vội vàng đi đến đỡ Tôn Vân Hạo dậy, "Tiểu đệ đệ, đệ có sao không, có chỗ nào bị thương không?"
Tôn Vân Hạo lắc đầu. Mặc dù không thích Minh Nguyệt nhưng bây giờ cả Trần tỷ tỷ đã bị bắt, cậu không dám biểu lộ điều gì.
"Tỷ tỷ, mẹ ta sẽ thế nào?" Cậu hỏi Minh Nguyệt: "Mẹ ta...mẹ ta có thể bị giết không?"
Trên mặt đứa nhỏ đều là lo lắng và kinh hoảng, Minh Nguyệt mềm lòng xoa đầu cậu, lắc đầu nói: "Sẽ không, đệ yên tâm đi."
Tiêu Dật lại gần, nói với ý xấu: "Mẹ ngươi? Ngươi là con hoang do mẹ ngươi sinh với ai thế?"
Minh Nguyệt vội che hai tai Tôn Vân Hạo lại, xoay người nhìn Tiêu Dật với vẻ giận dữ, "Cửu Hoàng tử, nói cẩn thận!"
Tiêu Dật cười ha ha, hiển nhiên không thèm để ý.
Tiêu Duệ không mang Dư Lộ về nhà Tưởng Nhị Nữu mà đến nhà cũ của nhà Tưởng Ngọc Mai lúc trước cô ở, đi thẳng đến phòng ngủ mới thả Dư Lộ ra, đẩy cô xuống giường.
Dư Lộ bị ôm cả đường, mặc dù không đến mức không thở nổi nhưng đúng là bị khó thở. Bây giờ cô rất chóng mặt, được tự do liền vội vàng hít thở sâu nhiều lần.
Tiêu Duệ nhìn cô, thấy cô bình tĩnh lại mới nói: "Ngươi nói cầu gia tha thứ, cầu gia bỏ qua. Nói vậy nghĩa là biết lỗi rồi?"
"Vâng." Dư Lộ gật đầu.
Tiêu Duệ đến cạnh giường, kéo Dư Lộ dậy để cô đứng lên, hắn thì ngồi xuống đối diện với cô.
"Được." Hắn nói: "Vậy ngươi muốn cầu thế nào, cầu cho ta xem."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc