Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 31

Tác giả: Đào Giai Nhân

Mẹ Tưởng Nhị Nữu quay đầu nhìn mấy thị vệ, lầm bầm: "Cũng sắp lập xuân rồi, mặc đồ phải chú ý, hơi không cẩn thận phát là phong hàn, bệnh này dễ ૮ɦếƭ người lắm đấy."
Mấy thị vệ cúi đầu ừm ừm vài tiếng, coi như là đáp lại, nhưng trong lòng thì nói, đại tẩu ngươi đừng quản nhiều như vậy, ngươi lại nói tiếp, cái mạng nhỏ của mọi người đều mất hết đấy.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu quay đầu lại, thấy Tiêu Duệ đang nhìn cửa nhà đối diện, sắc mặt như tức giận, nhưng mà cũng không giống, bà có chút buồn bực nói: "Ta nói, vị đại gia này, đến cùng thì ngài có đến xem một cái không thế. Tuy muội tử ngài nói là họ Dư, nhưng ta thấy chắc chắn không phải đâu. Nhưng nếu ngài đã cho ta tiền rồi thì ta phải giữ uy tín, dù sao cũng phải mang ngài đến xem Lục nương tử mới được."
Tiêu Duệ lắc đầu chậm rãi.
"Không cần." Hắn nói: "Muội muội ta là kim chi ngọc diệp, chắc chắn sẽ không biết làm mấy món điểm tâm này, vậy thì Lục nương tử kia tất nhiên không phải muội muội ta, không cần nhìn nữa."
Nói không nhìn là không nhìn. Vừa nói xong, Tiêu Duệ liền quay người đi thẳng. Mấy thị vệ và mẹ của Tưởng Nhị Nữu đều bị cử động bất ngờ này của hắn làm cho bối rối, cuối cùng đều thấy hắn đã đi xa rồi mới đuổi theo.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu mập mạp, dọc đường đều phải chạy chậm mới đuổi theo đám thị vệ được, trong miệng cũng không khách khí oán trách: "Nói sớm là không nhìn, ta cũng không cần phải đi xa như vậy, đi đến phát mệt, cuối cùng đến cửa thì lại không nhìn. Đúng là người kì lạ."
Mấy thị vệ cũng đang đoán xem trong lòng Vương gia đang suy nghĩ cái gì, không biết ý Vương gia là thế nào, ra thành Kim Lăng, dọc đường, bất kể là thôn lớn hay trấn nhỏ đều bị càn quét hết.
Nhiều ngày như vậy, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, thật ra cũng tìm được vài người có đặc điểm giống nhưng đều không phải là Dư chủ tử. Giờ tìm được một người nữa, mang theo đứa bé, tuy không giống họ, nhưng sao không vô xác định rồi tính tiếp chứ. Mấy người chạy trốn ra ngoài, hơi có chút đầu óc liền không nói họ thật của mình.
Hành động lần này của Vương gia khiến mọi người rất khó hiểu.
Tiêu Duệ mặt lạnh, dọc đường mọi người không biết hắn nghĩ thế nào, nhưng ai cũng thấy được tâm trạng của hắn rất xấu. Đến nhà Tưởng Nhị Nữu, lúc trước Tưởng Nhị Nữu và tỷ tỷ muội muội còn dám lộ mặt nhìn quý nhân một cái, giờ nhìn mặt Tiêu Duệ thế này đều ở trong phòng, không dám tạo ra tiếng động gì.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu cũng không biết phải làm thế nào. Nếu người này không phải muội muội hắn, cũng xác định không đi chứng thực rồi, vậy sao người còn không đi mà vẫn nương nhờ nhà bà làm gì chứ?
Chẳng lẽ, nhìn ba cái khuê nữ như hoa như ngọc, muốn mang đi một cái? Vậy đúng là chuyện tốt, mang đi một cái, còn cho ít tiền, trong nhà thiếu một phần ăn, bà cũng có thể tái sinh thêm lão Tứ, biết đâu được đứa con trai thì sao.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu lấy cho Tiêu Duệ chén nước lạnh, vẻ mặt mong ngóng đi tới, "Quý nhân cũng mệt mỏi rồi, uống nước đi!"
Một cái chén bình thường, bên ngoài đen thùi lùi, nước bên trong còn có váng dầu, đưa chén nước như vậy đến trước mặt Tiêu Duệ, lại còn là lúc hắn đang tức giận, giống như thêm dầu vào lửa vậy.
"Nữ nhân kia nói, nam nhân của nàng ૮ɦếƭ rồi?" Hắn hỏi, cực lực khống chế chính mình không hất chén nước kia lên mặt mẹ Tưởng Nhị Nữu.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu mờ mịt một lát mới hiểu rõ Tiêu Duệ hỏi cái gì, bà không khỏi nghĩ, quý nhân này đúng là bát quái.
"Đúng rồi đấy, nàng ấy cũng thảm nữa." Mẹ Tưởng Nhị Nữu cũng thích bát quái, bà đặt chén lên bàn rồi ngồi một bên nói tiếp: "Lục nương tử tuổi quá trẻ, ai lại nghĩ mệnh không tốt như vậy. Nam nhân ૮ɦếƭ rồi, cha mẹ chồng cũng mất. Một tiểu quả phụ như hoa như ngọc dẫn theo con trai, phải đi rất xa mới đến Đào Hoa Thôn này của chúng ta. Nghĩ thôi cũng biết trên đường không bình an được, cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ rồi, ôi, đâu còn cách nào nữa, nữ nhân nha, vì con trai ruột, nam nhân ૮ɦếƭ rồi, mình phải đứng lên làm trụ cột thôi chứ sao? Không dễ không dễ!"
Mở miệng ngậm miệng là nam nhân ૮ɦếƭ, Tiêu Duệ nhìn bà nói chuyện mà thịt ở hai má cứ rung rung, nhìn mà muốn cầm cây đao tới cắt đi cho xong.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu thấy Tiêu Duệ im lặng, chỉ nhìn bà chằm chằm, còn tưởng Tiêu Duệ vẫn còn hiếu kì, vì vậy tiếp tục nói: "Chẳng qua mặc dù nàng ấy số khổ, nhưng cũng coi như may mắn, đến được một nơi toàn người chất phác như Đào Hoa Thôn này, ngày tháng sau tất nhiên sẽ không khổ nữa. Đứa con kia của nàng trông cũng thông minh, sau này hẳn sẽ ăn nên làm ra được thôi. Còn nàng ấy thì, tuổi tác còn trẻ, về sau muốn tái giá cũng không có khó. Hôm nay các ngươi cũng thấy đấy, hai người trẻ đứng trước cửa nhà nàng hôm nay, một người là tú tài của thôn chúng ta, người kia cũng có điều kiện tốt, nếu Lục nương tử nguyện ý, chắc mọi người đều cam tâm tình nguyện cưới, dù sao...hà hà hà..." Mẹ Tưởng Nhị Nữu cười, "Dù sao nhìn nàng cũng không xấu, chỉ là hơi đen chút, nhưng nàng cũng cầm không ít bạc từ nhà chồng, muốn gả cho người khác, chỉ cần một câu là xong."
Bởi vì Đào Hoa Thôn là chỗ hẻo lánh nên hôn sự của con trai con gái trong nhà hơi khó tìm, cũng may trong thôn có rất nhiều người không cùng họ, cho nên cũng không có trở ngại gì nhiều.
Tưởng Ngọc Đào là tú tài, theo lý thì mẹ Tưởng Nhị Nữu không nên gán ghép hắn với Dư Lộ, nhưng vì thân thể của Tưởng đại tẩu làm Tưởng Ngọc Đào muốn đến thư viện cũng không đến được, cưới một thê tử có tiền giúp hắn có thể đi học tiếp cũng tốt.
Còn Tiết Tam Trụ, trong tam huynh đệ của Tiết gia mới có lão đại cưới vợ, hai người còn lại vẫn chưa, bây giờ có một tiểu quả phụ trẻ tuổi đến, cưới về cũng được thôi.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu nghĩ, cảm thấy nếu được thì đi nói với Dư Lộ một câu, biết đâu còn được ly rượu cho bà mối, cả bên nhà trai cũng phải đưa cho bà mối một phần tiền nữa.
Tiêu Duệ càng nghe càng thấy nữ nhân họ Lục này rất có thể là Dư Lộ. Dư Lộ, Lộ và Lục, nói họ Lục cũng có khả năng, ngoài ra còn mang theo đứa bé, trong tay cũng có bạc, mấy chuyện này đều dẫn đến một chân tướng.
Bạc là của hắn, đứa nhỏ không phải của hắn. Nàng là của hắn, nhưng trong mắt nàng hắn đã ૮ɦếƭ rồi.
Việc Tiêu Duệ muốn làm nhất ngay lúc này là vào căn phòng lúc nãy kéo nữ nhân đáng ૮ɦếƭ kia ra ngoài, Ϧóþ cổ nàng thật chặt rồi hỏi nàng rốt cuộc nàng nghĩ cái gì, có phải không sợ ૮ɦếƭ thật không mà dám làm như vậy.
Nhưng hắn không biết vì sao mình lại không làm vậy, thậm chí khi biết nàng trốn khỏi Trần Chiêu, hắn cũng không tức giận đến vậy nữa, tuy nàng nói hắn ૮ɦếƭ.
Nhưng mà, nàng cũng không có phản bội hắn.
Có lẽ đây là lý do hắn tha thứ cho nàng đi!
"Nhà ngươi có phòng trống không, thu dọn một gian cho ta ở." Hắn nhìn mẹ Tưởng Nhị Nữu thản nhiên nói.
Nhà có ba cô nương nên phòng cũng không nhiều, nhưng mẹ Tưởng Nhị Nữu còn chưa kịp cự tuyệt thì Tiêu Duệ đã đặt một nén bạc lên bàn. Hai mắt mẹ Tưởng Nhị Nữu lập tức sáng lên, vội vàng cầm nén bạc lên cắn một cái, sau đó cứ gật đầu liên tục.
"Có có, đại gia ngài yên tâm, ta lập tức đi dọn phòng cho ngài ngay đây." Bà cẩn thận nhét nén bạc vào trong áo, đứng dậy định đi dọn phòng, nhưng nhìn mấy thị vệ còn đang đứng ngoài cửa viện, xoay đầu nói: "Đại gia, nhà ta không có nhiều phòng trống như vậy, không đủ cho mấy tùy tùng của ngươi ở đâu."
Tiêu Duệ nhìn ra bên ngoài, nói: "Không sao, có một gian cho ta ở là được."
Mẹ Tưởng Nhị Nữu gật đầu chạy vào phòng, không lâu sau liền cười ha hả đi tới, nói: "Đại gia, đã thu dọn xong, ngài có muốn đến xem một cái không?"
Tiêu Duệ lắc đầu, nói: "Không cần. Đi làm chút thức ăn mang lên đây, làm nhiều chút." Nói xong, lại đặt một nén bạc nữa lên bàn, "Đây là tiền cơm mấy ngày kế tiếp."
Mẹ Tưởng Nhị Nữu vui như mở cờ trong bụng, cầm nén bạc lên, cũng không cắn nữa mà nhiệt tình hỏi Tiêu Duệ: "Ta nói này đại gia, có phải ngài cũng nhìn trúng Lục nương tử kia không? Ta nói với ngài chứ, tuy Lục nương tử hơi đen chút, nhưng chỉ cần dưỡng thật tốt liền có thể trắng ra rồi, vậy thì thành một đại mỹ nhân đấy! Nếu ngài có dự định đó thật, ngài yên tâm, giao cho ta, ta đến giúp ngài đến nói cho."
Tiêu Duệ nhìn bà, cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng lạnh, "...Đi làm cơm đi!"
Đang yên đang lành, sao lại dọa người như vậy chứ. Mẹ Tưởng Nhị Nữu sợ run một cái, quay người chạy vào phòng bếp.
Ở nhà nông cũng không có cơm nước gì ngon. Mẹ Tưởng Nhị Nữu cầm bạc, lấy hết thịt ướp cá ướp dành cho năm mới ra, nhưng tay nghề lại không được ngon lắm, đừng nói Tiêu Duệ, đến cả bọn thị vệ đói đến bụng sôi cồn cào cũng không ăn nhiều.
Ăn trưa xong, vẫn không nghe thấy phân phó từ Tiêu Duệ, có người cả gan qua xin chỉ thị: "Gia, giờ chúng ta đi về sao?"
Tiêu Duệ nói: "Ngươi ở lại với ta, kêu mấy người khác về khách sạn trước, chờ ở đó."
Đây là ý gì? Vương gia muốn lưu lại, vì sao? Là vì cảm thấy Lục nương tử là Dư chủ tử chạy trốn đó sao? Nếu vậy thì tại sao không đi tìm, tìm được liền mang người về có phải tốt hơn không?
Ở lại chỗ này, Vương gia có quen được không?
Tuy trong lòng thị vệ có rất nhiều nghi vấn, nhưng Vương gia đã quyết định, hắn nào dám hỏi nhiều, đành phải chạy ra kêu mấy người khác đi về.
Bên khách sạn, Thôi Tiến Trung biết tin Vương gia không về liền nóng nảy, quở trách thị vệ: "Sao lại để Vương gia ở lại nơi đó làm gì? Đó là địa phương nào chứ, ăn mặc ở, sao Vương gia có thể chịu được? Bên người chỉ có cái thị vệ, cả người hầu cũng không có, các ngươi đúng là...đúng thật là..."
Thị vệ cũng không nguyện nghe hắn nói nhiều, đáp lại: "Vương gia quyết định, sao chúng ta dám không nghe được. Nếu Thôi công công dám thì trực tiếp đi đến đấy đi, huynh đệ chúng ta chỉ phương hướng cho ngươi, không ngăn ngươi lại."
Thôi Tiến Trung nghẹn lời, không nói thêm được gì nữa. Nhưng việc để Vương gia ở lại một nơi nghèo khổ như vậy không phải việc một hạ nhân nên làm. Cho dù có tìm được Dư chủ tử thật hay không, bên cạnh Vương gia không thể không có người phục vụ được.
Minh Nguyệt đứng bên cạnh nghe, vội vàng nói: "Xem ra Vương gia đã tìm được Dư chủ tử rồi, chỉ là không biết có chuyện gì. Thị vệ đại ca, ngài có thể nói một chút không?"
Không phải thị vệ kia không muốn nói, ngay cả hắn cũng thấy mơ hồ, "Trong thôn đúng là tìm được một người giống vậy, nhưng Vương gia không kêu người đến gặp, nên chúng ta cũng không biết người đó có phải Dư chủ tử hay không."
Cái này...Minh Nguyệt và Thôi Tiến Trung liếc nhau, cũng không biết phải làm sao.
Vẫn là Minh Nguyệt, nghĩ đến hoàn cảnh của mình, quyết định trước, "Thôi công công, bên cạnh Vương gia không thể không có hạ nhân, thế này đi, ta đi qua hầu hạ Vương gia. Nếu đúng là tìm được Dư chủ tử rồi, bên cạnh Dư chủ tử cũng cần người hầu, nếu cần gì thì ta còn có thể giúp được. Dù sao, ta và Dư chủ tử giống nhau, đều là nữ nhân."
Mấy thị vệ không chịu đưa người, Thôi Tiến Trung cũng không yên tâm về Tiêu Duệ, cuối cùng tìm một chiếc xe ngựa với Minh Nguyệt đi đến Đào Hoa Thôn.
Tưởng gia vừa ăn trưa xong, Tưởng Ngọc Mai liền đứng lên muốn chạy.
Tưởng đại tẩu bất đắc dĩ gọi con gái lại: "Ngọc Mai, đi rửa chén đi. Ca ca con còn phải đọc sách, sao con cứ để ca ca làm việc còn con thì lười biếng thế?"
Tưởng Ngọc Đào đang dọn chén đũa, nghe vậy liền nói: "Nương, không sao đâu, con đọc sách lâu, cũng cần phải làm gì đó để thả lỏng nữa."
Tưởng Ngọc Mai cười hì hì, nói: "Cám ơn đại ca, tối nay nếu Lục tỷ tỷ có làm đồ ngon, muội lại cầm về cho huynh."
Tưởng đại tẩu thở dài, nhìn con trai, chống cái bụng tám tháng đứng lên, "Được rồi, để ta làm, con ra bên ngoài thư giãn đi."
"Nương!" Tưởng Ngọc Đào lắc đầu phản đối, chỉ là hắn chưa kịp nói thì Tưởng Đại Sơn đã đỡ vợ đứng dậy, nói với hắn: "Nghe nương con đi, đi ra ngoài một lát, chén bát để cha rửa, sẽ không để nương của ngươi mệt mỏi đâu."
Tưởng Ngọc Đào nói: "Chỉ rửa mấy cái chén thôi mà, cũng đâu nặng nhọc gì. Thường ngày con chỉ đọc sách, mấy việc nặng khác đều do cha làm hết, giờ cha đừng tranh với con chút chuyện nhỏ này nữa."
Tưởng Đại Sơn nói không lại con trai, đành phải đồng ý.
Tưởng đại tẩu nhìn Tưởng Ngọc Đào bưng chén đũa vào phòng bếp, bất đắc dĩ oán giận với chồng, "Chàng xem, nếu có thể đổi tính của Ngọc Đào với Ngọc Mai cho nhau thì tốt biết bao."
Tưởng Đại Sơn cười ha hả, nói: "Đều tốt đều tốt."
Tưởng đại tẩu trợn mắt, lại thấy sầu trong lòng, "Ngọc Đào tốt tính như vậy, không biết sau này cưới vợ kiểu gì nữa. Cũng không thể cưới người đanh đá được, nếu không đè con nó mất. Ôi, năm qua năm, Ngọc Đào cũng mười lăm rồi, nên lo chuyện cưới hỏi."
Tưởng Đại Sơn cười nói: "Ngọc Đào của chúng ta là tú tài, mùa thu năm nay thi Hương, nếu trúng cử thì thành cử nhân rồi. Đến lúc đó nàng còn buồn chuyện không lấy được con dâu sao, chỉ sợ mấy tiểu thư trong thành Kim Lăng đều nguyện ý gả cho Ngọc Đào thì sao."
Tưởng đại tẩu rất tự hào về việc con trai thông minh hiểu chuyện, nghe xong lời này liền nở nụ cười.
Tưởng Ngọc Đào rửa chén bát xong liền về phòng, đọc sách đến lúc trời tối hẳn, cha Tưởng Đại Sơn bắt đầu làm cơm tối, hắn mới đặt sách xuống đi ra ngoài.
"Nương, trời tối rồi, con đi gọi Ngọc Mai trở về." Hắn nói với Tưởng đại tẩu đang ở trong phòng.
Làm cả ngày, Dư Lộ lãng phí không biết bao nhiêu là bột mì và trứng gà, may là cuối cùng cũng thành công.
Nhìn sắc trời cũng đã tối xuống, Dư Lộ dùng nốt chút bột còn lại, thêm chút hành lá, tráng mấy miếng trứng chiên, lấy hai cái cho Tưởng Ngọc Mai, lại lấy thêm ít bánh trứng cuộn chia cho nàng ấy.
Buổi sáng Tưởng Ngọc Mai đã lấy một ít về ăn nên lúc này chỉ cầm trứng chiên, không chịu lấy bánh trứng cuộn.
"Lục tỷ tỷ không tàng tư mà dạy ta cách làm bánh này giúp sau này ta có đi đâu cũng có thể trổ tài một phen, sao ta còn nhận đồ của tỷ được chứ. Tỷ giữ lại đi, còn phải mang lên trấn trên bán lấy tiền nữa chứ." Nàng nhất định không chịu lấy.
Dư Lộ cười nói: "Món này không để lâu được, nếu để lâu thì bánh sẽ hết giòn, mùi vị cũng dở đi nhiều. Hôm nay chỉ là thử nghiệm mà thôi, ta cũng không có ý bán đi. Nếu muội không cầm, ta và Vân Hạo cũng không ăn hết được. Mau cầm đi, lát nữa ta cũng kêu Vân Hạo mang sang cho hàng xóm nữa."
Ở nông thôn, bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ ở quê phải làm thật tốt. Mấy nhà ở đây khi làm món ngon xong thường mang một ít qua cho nhà hàng xóm bên cạnh. Nếu cô không đưa, khó tránh khỏi việc người ta bàn tán sau lưng, dù sao hôm nay mùi thơm nức mũi như vậy, ai mà không biết chứ.
Tưởng Ngọc Mai còn đang từ chối, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Tưởng Ngọc Đào: "Ngọc Mai, nhà làm cơm tối xong rồi, về ăn cơm đi."
Tiếng cách rất gần, hình như là ở cửa bếp.
Tưởng Ngọc Mai đặt bánh trứng cuộn lên bàn, bưng trứng chiên chạy ra ngoài, "Đi thôi đại ca, đây là trứng chiên Lục tỷ tỷ làm, huynh ngửi xem có thơm không."
Dư Lộ nghe tiếng ở bên ngoài, vội vàng cầm bánh trứng cuộn đuổi theo. Cũng không phải cô tốt bụng đến thế, cứ bắt người ta cầm về mới được, thật sự là do Tưởng gia giúp cô quá nhiều, không báo đáp bằng việc lớn được, mấy đồ nhỏ này đều là chút tâm ý của cô.
Với lại, về sau nếu cô có định làm gì thì cũng phải nhờ đến Tưởng gia, ngay cả việc bán bánh trứng cuộn cô cũng muốn hợp tác với Tưởng gia, nếu không, một nữ nhân trẻ tuổi như cô làm cái gì cũng bất tiện.
Hình như Tưởng Ngọc Mai sợ Dư Lộ nhét bánh cho nàng ấy nên không chờ đại ca trả lời, nàng đã bưng đĩa trứng chạy luôn. Dư Lộ thấy Tưởng Ngọc Đào còn đứng trong sân liền đưa bánh trứng cuộn cho hắn.
"Mau cầm đi! Mẹ con chúng ta đến Đào Hoa Thôn, nhà các ngươi đã giúp chúng ta khá nhiều. Hôm nay làm chút món ngon này cũng là nhờ có Ngọc Mai giúp đỡ. Ngươi mang về cho cha mẹ ngươi ăn thử nữa, xem ta làm có ngon hay không." Dư Lộ nói: "Ta cũng không biết khẩu vị của người trong trấn thế nào nữa, không biết có chịu bỏ tiền ra mua cái này để ăn hay không."
Tưởng Ngọc Đào không cầm lấy lập tức mà nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của Dư Lộ một lát rồi mới nhìn xuống mặt đất, nói: "Lục nương tử, nghe nói lúc ngươi chưa xuất giá thì chưa làm việc nhà bao giờ?"
Dư Lộ không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Đúng vậy, cho nên hôm nay khổ cho Ngọc Mai rồi. Muội ấy giúp ta rất nhiều."
"Nói như vậy, gia cảnh của Lục nương tử cũng không kém đúng không?" Tưởng Ngọc Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Dư Lộ, thấy Dư Lộ gật đầu, hắn liền hỏi: "Nếu vậy thì sao khi nhà chồng Lục nương tử gặp khó khăn, Lục nương tử không về nhà mẹ đẻ của mình để ở mà phải đến nơi xa xôi hẻo lánh này?"
Tưởng Ngọc Đào mặc trường bào màu xanh đậm, vóc người gầy yếu hơn so với người cùng trang lứa, nhưng khi hỏi lời này, hai mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên Dư Lộ cắn môi.
Cô thấy hơi căng thẳng, vì cô biết, Tưởng Ngọc Đào đang nghi ngờ mình. Miễn cưỡng bình tĩnh lại, Dư Lộ như vô cùng đau lòng, cúi đầu xuống, "Ta cũng muốn về nhà mẹ đẻ lắm chứ. Nhưng cha thì mất, tính chị dâu lại mạnh mẽ, ca ca không còn cách nào, ta cũng không thể làm khó huynh ấy được."
Đây không phải lời nói thật, hai mắt Tưởng Ngọc Đào càng chăm chú hơn.
Tôn Vân Hạo đi đến kéo tay Dư Lộ, kêu một tiếng "Nương" rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Ngọc Đào, "Tưởng đại ca, sao huynh phải bắt nạt mẹ ta chứ. Mỗi lần mẹ ta nhắc đến chuyện này đều rất đau lòng. Huynh là người xấu!"
Giọng đứa bé cao ✓út làm tai Tưởng Ngọc Đào run rẩy.
Hắn đang không biết phải trả lời thế nào, Dư Lộ đã vội vàng kéo Tôn Vân Hạo về phía sau, áy náy nhìn hắn nói: "Xin lỗi, Vân Hạo tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện, Tưởng tiểu ca đừng so đo với nó, ta sẽ nói rõ với nó sau."
Tưởng Ngọc Đào rất lo lắng, sợ giọng của Tôn Vân Hạo quá lớn làm người khác đến. Đến lúc đó, việc hắn ở chỗ này một mình với Lục nương tử sẽ bị hiểu nhầm mất. Vậy sẽ khác với mong muốn ban đầu của hắn.
Hắn nhìn bộ dạng áy náy của Dư Lộ không giống giả bộ, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Tôn Vân Hạo, thi lễ qua loa một cái liền xoay người rời đi.
Dư Lộ cũng không gọi hắn nữa, bàn tay bưng đĩa bánh trứng cuộn mềm ra. Cũng may hình như Tôn Vân Hạo bị sợ, không kìm được mà dùng lực khi kéo tay cô làm cô thấy đau, cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Nương." Tôn Vân Hạo không dám gọi là Trần tỷ tỷ nữa, dù nói nhỏ cũng gọi là nương.
Tưởng Ngọc Đào cũng không có ác ý gì. Nếu là có, hắn cũng sẽ không qua đây hỏi. Nếu trực tiếp nói ra, đừng nói người ngoài, chắc chắn Tưởng Đại Sơn là người đầu tiên không cho cô ở lại Đào Hoa Thôn.
Dư Lộ suy nghĩ, cũng không lo lắng nữa. Cô cúi đầu nhìn Tôn Vân Hạo, siết chặt tay cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, không sao đâu. Lúc nãy đệ làm rất tốt. Sau này, nếu có người nào hoài nghi, đệ cứ nói như hôm nay là được."
Tôn Vân Hạo hơi bối rối, mím môi một cái rồi gật đầu.
Dư Lộ về nhà, đặt đĩa bánh trong tay xuống, đưa số bánh dư còn lại cho Tôn Vân Hạo, kêu cậu nhóc đưa đến cho hàng xóm nhà phía Đông trước. Đợi cậu trở về lại đặt một phần khác lên đĩa, kêu cậu đưa cho nhà Tiết Xảo Nhi ở phía Tây.
Ở đống cỏ khô cây khô phía sau nhà Tưởng Ngọc Mai, không biết đã có hai người đúng đó từ lúc nào. Một người là Tiêu Duệ đã thay y phục nhà nông, đồ hắn mặc là bộ đồ tốt nhất của cha của Tưởng Nhị Nữu. Một người khác là Thôi Tiến Trung, đồ trên người lão là bộ đồ cha Tưởng Nhị Nữu vừa cởi xuống, khắp nơi đều thấy miếng vá, nhìn không có chút uy phong ngày xưa của đại thái giám.
Lão nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc dưới ánh hoàng hôn không xa, lại nhìn bóng lưng của Tiêu Duệ đang đứng đằng trước, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Cũng giống như thị vệ theo tới lúc nãy, lão cũng vô cùng buồn bực, nếu tìm được người rồi, cũng đã xác định rồi, vậy sao Vương gia không bắt người lại? Trốn ở đây im lặng rình coi là sao? Người làm sai là Dư chủ tử, lẽ ra phải cho người bắt lại rồi nghiêm phạt mới đúng chứ?
Nhưng sao lão không thấy Vương gia có ý nghiêm phạt gì hết vậy? Một thân y phục tầm thường của nhà nông, ống tay áo còn ngắn hơn một khúc, Vương gia mặc thế này, nhìn đúng là khiến lòng người chua xót.
Rốt cuộc Thôi Tiến Trung là người hầu hạ Tiêu Duệ nhiều năm, không nỡ nhìn Vương gia như vậy, nên bất chấp cái khác, lặng lẽ tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Vương gia, sao chúng ta không đi qua đấy? Nàng ấy không phải là Dư chủ tử sao?"
Tiêu Duệ đến trước cả lúc Tưởng Ngọc Đào đến nên cũng nhìn thấy bộ dạng bối rối khi đi từ trong ra của Tưởng Ngọc Đào. Hắn không nghe thấy tiếng của Tôn Vân Hạo, chỉ nghĩ Tưởng Ngọc Đào cũng giống như Trần Chiêu, đều thèm vẻ đẹp của Dư Lộ.
Hắn vừa cảm thấy Tưởng Ngọc Đào đáng ૮ɦếƭ, vừa thấy Dư Lộ không biết sống ૮ɦếƭ. Nhưng giờ, nhìn Dư Lộ nói chuyện với Tôn Vân Hạo với nụ cười thư thái tự tại trên môi, mặc dù nhìn không rõ nụ cười này dưới ánh hoàng hôn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được đây là nụ cười thật lòng của Dư Lộ.
Không giống như lúc đối mặt với hắn ở Vương phủ, nàng cười theo kiểu do tận lực ngụy trang mới có. Khi đó hắn không nhận ra, nhưng giờ có sự đối lập, hắn liền thấy được sự khác biệt giữa cả hai.
Trong Vương phủ của hắn, Dư Lộ sống không vui vẻ sao?
Giờ phải ở nông thôn, điều kiện không tốt, ăn không ngon, không có ai hầu hạ, phải mang theo đứa nhỏ, lại không có người bảo vệ, nàng ấy thích cuộc sống thế này sao?
"Thôi Tiến Trung." Tiêu Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi nói, đối với Dư thị, nàng ấy thích cuộc sống ở Vương phủ hơn hay thích cuộc sống bây giờ hơn?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc