Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 04

Tác giả: Đào Giai Nhân

Đêm đó Dư Lộ nhịn đến lúc gật gà gật gù buồn ngủ mới thấy bụng dễ chịu hơn. Ăn cơm chiều xong không ngừng đi đi lại lại cũng rất mệt mỏi, nằm xuống không lâu liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Thạch Lưu cùng Hương Lê lặng lẽ lui ra.
“Chủ tử thật đẹp. Ta cảm thấy hơi mà chủ tử thở ra lúc ngủ cũng thơm nữa.” Thạch Lưu nhỏ giọng nói, mắt còn không tha mà quay lại nhìn.
Hương Lê bật cười một tiếng, sau đó lập tức bụm miệng, nhẹ giọng mắng: “Đó là do dùng mỡ hương, ai dùng cái đó đều có mùi thơm trên người cả. Đừng để người ngoài thấy bộ dạng này của ngươi, nếu không bẩm báo với Vương gia thì chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Thạch Lưu khó hiểu, nói: “Ta làm sao chứ?”
Bản thân có làm gì đâu, không phải khen Dư chủ tử một câu thôi sao?
Mặt Hương Lê hơi hồng, có thể thấy rằng Thạch Lưu không hiểu thật, sợ nàng ấy chịu thiệt, đành phải lôi nàng ta tới cửa, đuổi Anh Đào đang giữ cửa đi lấy nước, mới nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói, trong cung có một số cung nữ cùng với tần phi ở lãnh cung, quanh năm không có nam nhân, thấy cô đơn, kết bạn với nhau lén lút làm chút chuyện…Vừa nãy ngươi nói như vậy, nếu để người có tâm nghe được, có thể sẽ hiểu lầm ngươi có ý với Dư chủ tử. Người bên ngoài nhiều nhất là lời ra tiếng vào thôi, nhưng nếu để Vương gia biết, lấy mạng nhỏ của ngươi là còn nhẹ đấy.”
Thạch Lưu chỉ là đơn thuần thưởng thức. Có người nào mà không thích mỹ nhân cơ chứ, nhưng mà nghe Hương Lê nói xong, thấy tâm can đều phải run rẩy. Lúc chủ tử mới tới có gọi mình hầu tắm, bỗng nhiên mấy ngày nay lại không gọi, chẳng lẽ là….
“Hương Lê, ta xong đời!” Sắc mặt Thạch Lưu trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hương Lê cũng bị nàng ta hù dọa: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi, có phải ngươi thật sự đối chủ tử có…”
“Không phải không phải, ta không có!” Thạch Lưu lắc đầu phủ nhận, nhưng sắc mặt không có tốt hơn: “Nhưng, nhưng chỉ sợ chủ tử đã, đã hiểu lầm ta…”
Nghe Thạch Lưu kể về chuyện tắm rửa, Hương Lê cũng thấy lo lắng. Chẳng lẽ thật sự có chuyện?
Dư chủ tử đi ra từ trong cung, theo lý thì, cũng phải biết một hai về chuyện này.
Thạch Lưu nắm lấy tay Hương Lê, sắp khóc ra: “Hương Lê, ngươi phải cứu ta, ngươi phải cứu ta đó!”
Rốt cuộc là tỷ muội tốt nhiều năm, tuy hơi lười, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ấy gặp chuyện không may được. Hương Lê không đành lòng từ chối, thẳng thắn đồng ý: “Ngày mai, chờ mai chủ tử tỉnh, ta tìm cách nói với nàng, xem nàng ấy nghĩ như thế nào.”
“Hương Lê, cảm ơn ngươi, chắc chắn sau này ta sẽ làm việc nhiều hơn, không lười biếng nữa.” Thạch Lưu cảm động, ôm lấy Hương Lê.
Dư Lộ một đêm không mộng, hôm sau trời sáng choang mới mở mắt.
Trong nhà không có nữ chủ nhân thật tốt, không cần thỉnh an, muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ.
Một đêm trôi qua, cái bụng cũng không no nữa mà có chút đói. Dư Lộ đã học được cách mặc xiêm y, tự mặc xong rồi đi ra, vừa kêu nước rửa mặt vừa gọi người đi lấy điểm tâm.
Thạch Lưu sợ sệt không dám tiến lên, Hương Lê kêu Anh Đào vào.
“Chủ tử, ngài dậy rồi sao không gọi nô tỳ vào để hầu hạ cho?” Hương Lê chỉ huy Anh Đào cất đồ rửa mặt xong, đến giúp Dư Lộ chỉnh lại xiêm y.
Dư Lộ nói: “Bộ xiêm y này đẹp mắt, tự mặc mới thú vị. Ngươi đừng ςướק đoạt lạc thú của ta.”
Cô nói cũng là sự thật. Mấy cái xiêm y ở cổ đại nhìn đẹp thật. Tuy cô chỉ là một tiểu thiếp, nhưng là tiểu thiếp được Vương gia sủng ái nên chất vải của xiêm y rất tốt, các loại hoa văn cũng nhiều, thích chọn kiểu nào cũng được. Tuy vào mùa hè thì không tiện lợi lắm, nhưng nếu không ra khỏi cửa, chọn mấy bộ mỏng mỏng, có chút xuyên thấu cũng không sao.
Hương Lê đành phải không nói đề tài này nữa, chuyển sang cái khác: “Hôm nay chủ tử muốn ăn gì?”
“Vương gia rời phủ chưa?” Trước khi ăn, Dư Lộ phải quan tâm hướng đi của Tiêu Duệ đã.
Hương Lê cười nói: “Chủ tử quên rồi à, Vương gia phải lên triều, lúc trời chưa sáng đã ra cửa.” Nói xong lại vội vàng bổ sung một câu: “Tối qua Vương gia nghỉ ở thư phòng, sáng sớm cũng từ thư phòng đi ra.”
Ai quan tâm tối hắn ngủ ở đâu chứ, không ở nhà, không để ý đến ta là tốt rồi.
Dư Lộ tự động quên câu sau của Hương Lê, bắt đầu chọn món: “Ta muốn ăn bánh bao nhân thịt, còn muốn ăn bánh quẩy, tào phớ*, với trứng luộc lá chè**. Cứ như vậy trước đã, hẳn là đủ ăn.”
*Tào phớ: là đậu hũ ở Việt Nam ấy.
**Trứng luộc lá chè là dùng lá chè và xì dầu để luộc
**Trứng luộc lá chè: dùng lá chè và xì dầu để luộc trứng. Vỏ trứng nứt ra, như vậy tạo thành những hoa văn rất đẹp bên ngoài quả trứng.
Vỏ trứng nứt ra, như vậy tạo thành những hoa văn rất đẹp bên ngoài quả trứng
Muốn béo lên, không thể ăn quá ít được.
Hương Lê nghe thấy, đi ra cửa thông báo Thạch Lưu đến phòng bếp lấy điểm tâm.
Đợi Dư Lộ rửa mặt xong rồi ngồi cạnh bàn, nhìn trên bàn, bánh bao nhỏ một miếng là có thể ăn hết, bánh quẩy có một phần tư cây, tào phớ cũng chỉ có một chén nhỏ, trứng luộc lá chè thì đủ, nhưng mà chỉ có ít như vậy, mình đang ở độ tuổi trưởng thành, làm sao đủ ăn được!
Cô bất mãn nhìn về phía Thạch Lưu đang cúi đầu.
Hương Lê bước lên phía trước giải thích: “Chủ tử, nên ăn ít thôi, sắp ăn cơm trưa rồi. Nếu ăn chừng này không đủ, chốc nữa ngài ăn ít trái cây, hoặc kêu phòng bếp làm một ít bánh táo đỏ mang qua đây được không?”
Là nha hoàn, phải trung thành, điểm xuất phát, cũng phải tốt.
Nhưng mà, lại làm Dư Lộ không hài lòng.
Bởi hai người lướt qua cô, tự tiện thay cô quyết định.
Điều kiện sinh hoạt của Dư Lộ luôn tốt lắm. Mặc dù cô không quá quen việc nha hoàn hầu hạ chủ tử như nô lệ, nhưng càng không quen có người không nghe mình, trực tiếp định đoạt thay mình. Tình huống này ở hiện đại cũng không có, đương nhiên, cô cũng chưa bao giờ cố tình gây sự với người khác.
Thật ra cô cũng hiểu, nha hoàn chuẩn bị ít đồ ăn như vậy, là lo cô ăn quá no giống hôm qua. Đến lúc đó nếu Tiêu Duệ giận thật, chắc chắn các nàng sẽ bị phạt. Cho nên để không làm Tiêu Duệ bực mình, thì không cần cố kỵ mình có ăn no hay không đúng không?
Các nàng nghe lời Tiêu Duệ không sai, mình cũng nghe lời Tiêu Duệ, nhưng nếu vì nghe lời Tiêu Duệ mà không đem mình đặt trong mắt, lúc không có Tiêu Duệ, mình phải sống như thế nào?
Nếu đi đến cổ đại, nếu bây giờ coi như là một chủ tử, thì phải có cái dáng của chủ tử.
“Phòng bếp không có đồ ăn?” Dư Lộ dựa vào ghế, hỏi Hương Lê.
Tuy thanh âm của cô nhẹ nhàng, một chút cũng không giống như đang tức giận, nhưng mà có thể đến vị trí đại nha hoàn, kỹ năng quan sát sắc mặt phải có, ngay lập tức Hương Lê biết Dư Lộ tức giận. Nàng ta lo lắng giải thích: “Không phải, là nô tỳ thấy…”
“Ngươi thấy?” Dư Lộ cắt lời nàng, “Ngươi thấy cái gì thì chính là cái đó? Ở Tầm Phương viện này ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?”
Hương Lê sợ đến quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám…”
Thạch Lưu cũng quỳ xuống theo, nghĩ đến lời Hương Lê nói tối qua, nước mắt lập tức liền rơi xuống.
Phản ứng của hai người như thế, Dư Lộ có bất mãn lớn hơn cũng hết. Ở hiện đại không ai quỳ xuống trước mặt cô, cô cũng không tiếp thu được chuyện như vậy.
“Đứng lên đi, ai cũng được, đi lấy thêm một phần bữa sáng nữa. Lấy thêm hai cái bánh bao, một cây bánh quẩy, vậy là đủ rồi.” Dư Lộ ăn mềm không ăn cứng, lúc này cũng không muốn nhiều hơn, cho các nàng khỏi khó xử.
Hương Lê đứng lên, thấy Thạch Lưu còn ngây người, vội vàng lôi nàng ấy ra ngoài.
Nhìn các nàng sợ thành thế này, Dư Lộ thở dài một tiếng. Nếu như có thể xuyên đến thế kỉ hai mốt thì tốt biết bao nhiêu. Sau khi tỉnh lại có thân thể tốt, nhưng vẫn ở thế giới mà cô quen thuộc, ở phong kiến coi trọng tôn ti, người không phải người, mạng cũng không phải của mình.
Một bữa sáng tẻ nhạt vô vị. Ăn xong Dư Lộ liền kêu người đi ra.
Thạch Lưu bị chuyện lúc sáng dọa: “Hương Lê, sáng nay Dư chủ tử thật đáng sợ.”
Hương Lê lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải Dư chủ tử đáng sợ, là ta sai rồi.”
Nô tỳ thủy chung vẫn là nô tỳ, cho dù chủ tử rộng lượng, nô tỳ cũng không nên làm chủ thay chủ tử. May hôm nay là Dư chủ tử, nếu như đổi chủ tử khác, mình chắc chắn không có kết cục tốt.
Xem ra, tay mình có chút dài quá rồi.
Thạch Lưu còn muốn nói gì đó thì có tiểu nha hoàn đến bẩm, nói là Đào di nương tới. Thạch Lưu liền nói: “Chủ tử đang mất hứng, ta đi đuổi nàng ta đây!”
Hương Lê lắc đầu, nói: “Từ từ, để ta đi hỏi Dư chủ tử đã.”
Các nàng có quyền đuổi Đào di nương, nhưng phải có Dư chủ tử cho quyền này mới đuổi được.
Dư Lộ lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, người nào cũng không muốn gặp: “Không gặp, tìm lý do cho qua đi.”
Hương Lê sắp đồng ý, Thạch Lưu đã vào: “Chủ tử, Tạ di nương cũng tới, cũng muốn gặp chủ tử.”
Dư Lộ lập tức ngồi dậy. Từ từ, thật ra trong truyện không phải do nguyên chủ chủ động, mà là hai vị này đầu nhập trước? Cảnh của vai phụ luôn ít, cô không nghĩ ra, nhưng mà, cô nhất quyết không thể “kéo bè kết cánh” được: “Đều không gặp, nói ta ngủ rồi.”
Đào di nương cùng Tạ di nương bị chặn ngoài cửa, Tạ di nương nhìn Đào di nương với ánh mắt bất thiện.
Đào di nương cũng có chút không vui, thấy Tạ di nương nhìn mình kiểu đó, liền đâm Tạ di nương mấy câu: “Vốn định mượn danh tiếng của Tạ tỷ tỷ đến ăn điểm tâm, không nghĩ Tạ tỷ tỷ cũng bị từ chối nha.”
Tạ di nương đang muốn phát hỏa, Bạch Lộ kéo ống tay áo của nàng ta.
Hai mắt nàng vừa chuyển, nói: “Không nghĩ Đào tỷ tỷ đáng thương như vậy, muốn ăn điểm tâm cũng không được. Bạch Lộ, lát về phòng lấy bánh đường trắng* đưa hết cho Đào tỷ tỷ, dù sao ta cũng không thích ăn.”
*Bánh đường trắng: tên bánh bò ở Trung Quốc.
Hai vị di nương vui vẻ mà đến, mất hứng mà về, về rồi nghĩ thế nào thì Dư Lộ không biết. Cô yên lặng suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy hôm qua việc mình giải thích vì không muốn đắc tội Tạ di nương hình như không đúng cho lắm.
Tại sao hôm nay hai vị di nương phải tới? Lý do rất đơn giản, hôm qua cô với Tạ di nương rất hòa thuận. Trong mắt các nàng, cô được sủng ái nhất, thân là hai di nương không được sủng ái, cho dù là muốn nịnh bợ cô, hay muốn mượn sức cô để tiếp cận Tiêu Duệ, cũng cần lấy lòng cô trước. Thái độ hiền hòa của cô giống như đưa ra cành ô liu vậy, Tạ di nương nhận thì không nói, đồng thời cũng kéo tới Đào di nương nữa.
Hôm nay hai vị di nương tới cũng là vì vậy. Nếu cô gặp họ, giống như tiếp nhận họ rồi, cho dù cô không nói cái gì, sau này hai vị di nương vẫn sẽ nghe cô, sai đâu đánh đó.
Đây không phải do cô tự kỉ, thật sự là Tiêu Duệ ‘sủng ái’ cô rất rõ ràng.
Cho nên cái việc lấy lòng này, cô không từ chối, nhưng cũng không chấp nhận, hình như sẽ đắc tội người khác?
Một bên là Vương phi và nữ chính là nha hoàn bên cạnh Vương phi, ch*** tương lai của nam chính; bên khác là hai vị di nương không được sủng ái. Cái nào nặng cái nào nhẹ, quá rõ rồi.
Cho nên, nhất định không thể đồng ý được.
Nghĩ rõ ràng xong, Dư Lộ đặt chuyện này sang một bên.
Vì sáng nay cô dậy muộn, lại ngồi suy nghĩ như vậy nữa nên đã đến bữa trưa. Trưa nào Tiêu Duệ cũng không trở lại, Dư Lộ không có gì để băn khoăn, hổ không tại núi, hầu tử xưng vương, cô gọi Hương Lê vào để chọn món.
“Chủ tử muốn ăn gì trưa nay?” Hương Lệ cẩn thận nói với Dư Lộ.
Dư Lộ làm như không nhìn ra, nói: “Trưa nay nấu cơm, cá luộc*, thêm thịt viên, đậu xào**, với cả canh nấm*** nữa.”
*Cá luộc:
**Đậu xào:
***Canh nấm:
Phải nói là từ khi xuyên đến đây, chỗ tốt có hai cái, một là xuyên đến Vương phủ, làm tiểu thiếp được sủng ái, muốn ăn cái gì cũng được mà không phải trả tiền, Tiêu Duệ không phản đối, hạ nhân cũng không dám nói gì; hai là có được một thân thể tốt, món gì hồi trước chưa ăn hay thích ăn, ở đây đều có thể ăn cho thỏa thích được.
Nếu không phải do kết cục trong truyện khá thảm thì Dư Lộ đã định ૮ɦếƭ già ở Tầm Phương viện này rồi. Dĩ nhiên cũng chỉ nghĩ mà thôi, so với ăn, cô càng muốn đi ra thế giới bên ngoài hơn. Nếu có một soái ca anh tuấn tiêu sái, thể xác và tinh thần đều sạch sẽ, chỉ thích mỗi cô đi cùng thì càng tốt.
Hương Lê không nói gì, lĩnh mệnh đi xuống.
Buổi trưa Dư Lộ đã khống chế được cái bụng, chỉ ăn vừa đủ không quá no. Ăn xong vô phòng ngồi một lát, rồi lại ăn hoa quả. Trong phòng có đặt tòa đá, bên cạnh có hoa quả, lúc ăn vô rất thoải mái ngon miệng.
Tiêu thực xong, ăn hoa quả, sau đó là ngủ trưa.
Chậc, cuộc sống như heo này thật là tốt đẹp!
Bây giờ Tiêu Duệ đang làm việc ở Hộ bộ, nhưng mà vì hắn vừa xuất cung xây phủ, ngoại trừ việc năm ngoái làm được chuyện có ích nên được phong là Thành Vương, cũng không có việc gì cho hắn làm cả. Bây giờ nói là làm ở Hộ bộ, thật ra là đi theo Tam Hoàng tử Tiêu Du để học tập mà thôi.
Theo Tiêu Du, trừ hắn ra còn có Cửu Hoàng tử Tiêu Dật, là em ruột của Tiêu Duệ.
Hai huynh đệ theo Tiêu Du tra xét sổ sách một hồi, đợi Tiêu Du mang sổ sách tiến cung gặp Hoàng Thượng, hai người mới có thể thả lỏng nghỉ ngơi.
“Lão Tam đúng là không phải người mà! Trời nóng thế này mà hắn như không thấy vậy. Nóng ૮ɦếƭ lão tử!” Tiêu Dật vừa nói, vừa không hình tượng dựa vào ghế, tay thì dùng sức phe phẩy cái quạt.
Tiêu Duệ cũng đang cầm quạt, nghe xong liền thu quạt lại, đập vào đầu đệ đệ: “Nói cẩn thận!”
Tiêu Dật nghiêng người trốn tránh, tức giận trừng Tiêu Duệ một cái, rồi nhìn quanh một lượt, nói: “Thất ca, chỗ này chỉ có hai chúng ta, ngay cả con ruồi cũng không bay vô được, cẩn thận làm quỷ gì!”
Hai người đều do Huệ Phi sinh ra, nhưng Tiêu Du là do Chính cung Hoàng Hậu nương nương sở sinh, tuy ở trên có Thái tử, nhưng địa vị của Tiêu Du vẫn cao hơn so với huynh đệ bọn hắn. Tiêu Duệ không sợ Tiêu Du, cơ mà không thể không lo cái trương miệng toàn hồ ngôn của đệ đệ được.
“Tai vách mạch rừng!” Hắn nói: “Có lời gì thì lát có thể nói riêng. Ở Hộ bộ thì thành thật chút cho ta!”
Tiêu Dật bất mãn hừ một tiếng, cuối cùng vẫn như ca ca mong muốn, thay đổi trọng tâm câu chuyện, hạ giọng hỏi Tiêu Duệ: “Thất ca, mỹ nhân lần trước đệ đưa huynh ấy, thế nào?”
Tiêu Duệ không nhớ ra được hắn hỏi người nào: “Cái gì?”
“Giả bộ cái gì. Ở trước mặt đệ còn giả vờ đứng đắn.” Lúc nói, trên mặt Tiêu Duệ lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Đệ biết trước giờ vì sao huynh không thích nữ sắc, còn không phải do cung nữ mẫu phi cho đều nhạt nhẽo, ở trên giường như cá ૮ɦếƭ vậy. Cái người đệ đưa huynh không tệ đúng không? Nghe nói sau này huynh nhìn trúng một cung nữ, mẫu phi thưởng cho rồi? Nghe bảo dáng dấp cũng không tệ, so sánh hai cái, huynh thích người nào hơn?”
Tiêu Duệ không khỏi nghĩ đến Dư Lộ.
Lúc đó hắn vô ý gặp được nàng, sau đó tỏ ý với mẫu phi. Rốt cuộc là phải đến phủ làm thiếp, bình thường nàng ấy cũng không hay ra ngoài, tuy bộ mặt giống nhau, nhưng mẫu phi thương hắn, cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng hắn nuôi nàng ấy trong phủ, lại không nỡ chạm nàng, cũng là không dám chạm.
Ngoại trừ hôm qua bị mê tâm hồn, trước giờ nhiều nhất cũng chỉ là sờ tay, mấy chuyện khác, hoàn toàn không có.
“Thất ca, không phải là huynh đang nhớ lại dư vị rồi so sánh đấy chứ? Ha ha ha ha ha –” Tiêu Dật cười đến chảy cả nước mắt: “Đệ nói nè, từ khi nào mà ngài trở nên thành thật vậy. Đệ đệ chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không có ý muốn biết rõ đâu.”
Tiêu Duệ tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Dật: “Ta thấy phủ của đệ phải xây nhanh hơn thôi. Phủ ta xong rồi mà phủ đệ vẫn chưa xong. Xem ra ta phải bẩm báo phụ hoàng đi đốc thúc mới được.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Dật cứng lại, cúi đầu một lát rồi mới ủ rũ nói: “Được rồi được rồi, đệ không nói, không nói nữa là được chứ gì. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng đi thúc giục, đợi sang năm, không, năm sau nữa xong mới tốt!”
Thời gian này có Lục Thất Bát Cửu bốn vị Hoàng tử xây phủ. Ba người trước đều đã xong, vào ở hết rồi, cũng chỉ còn Cửu Hoàng tử hôm nay bảo thế này, mai lại bảo thế kia mới làm chậm trễ như vậy.
Đến cùng vẫn là tuổi nhỏ, bởi vì không muốn cưới vợ nên mới kéo dài thời gian như vậy. Phụ hoàng là Thừa Nguyên Đế không quản hắn, đương nhiên mấy ca ca khác cũng không đi làm ác nhân làm gì. Chỉ là lúc này Tiêu Duệ thấy hắn muốn ăn đòn mới dọa dọa như vậy thôi.
Thấy Tiêu Dật sợ không dám nói nữa, Tiêu Duệ cũng im lặng.
Hai người chờ tầm một canh giờ Tiêu Du mới trở về, nói không còn chuyện. Hai người vừa mới ra khỏi Hộ bộ, tật xấu của Tiêu Dật lại tái phát. Hắn lại gần ca ca, không đứng đắn nói: “Thất ca, đệ hồi phủ cùng huynh nhé?”
Tiêu Duệ liếc hắn: “Làm gì?”
Tiêu Dật cười nói: “Nhìn tiểu tẩu tử nha.”
Tiêu Duệ biết hắn đang nói đến Dư Lộ, dù sao Tạ thị mà hắn đưa tới cũng chỉ là đồ chơi thôi, còn chưa đủ để hắn kêu tẩu tử. Mà Dư Lộ là do bản thân đích thân cầu mẫu phi, Tiêu Dật hiếu kì cũng là bình thường.
Nhưng mà, tướng mạo Dư Lộ, người khác thấy thì không sao, nếu là huynh đệ bọn họ lại không được, nhất là Tiêu Dật. Tuy lúc ấy hắn còn nhỏ, nhưng trí nhớ tiểu tử này đặc biệt tốt, không chừng gặp xong rồi hắn lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Tiêu Duệ thản nhiên nói: “Chắc chuyện phủ đệ của đệ, ta không nên tìm phụ hoàng mà phải trực tiếp đến Ninh Hầu phủ, tìm đại tiểu thư Hạ gia mới đúng.”
Trưởng nữ Ninh Hầu phủ Hạ Mộng Oánh, là đích tôn mồ côi duy nhất, cũng là Vương phi tương lai của Cửu Hoàng tử Tiêu Dật. Hai người này không phải gần đây mới được tứ hôn mà là lúc bọn họ còn nhỏ, Thừa Nguyên Đế vì trấn an Hạ đại Tướng quân ૮ɦếƭ trận, cố ý chỉ hôn cho Tiêu Dật, cũng là trấn an Hạ gia, trợ cấp cho Hạ đại Tướng quân.
Hạ tiểu thư này từ nhỏ thể yếu, càng lớn thì càng như nhược liễu phù phong* vậy, đi đường cũng phải gọi người đỡ. Cũng không phải do Tiêu Duệ không thích bệnh mỹ nhân, nếu nàng ấy chỉ bệnh thôi thì cũng không sao, đằng này nàng ấy còn thích thuyết giáo. Tiêu Dật trong sáng ngoài tối gặp được rất nhiều lần. Nàng ấy không nói với nha hoàn bà ✓ú thì nói với huynh đệ tỷ muội, thậm chí khi gặp Tiêu Dật, nàng ấy cũng không sợ trời không sợ đất mà thuyết giáo.
*Nhược liễu phù phong – 弱柳扶风: xuất từ “Hồng Lâu Mộng”, ý như cành liễu đung đưa trong gió khiến lòng người thương tiếc.
Tiêu Dật là tiểu nhi tử của Huệ Phi, trong cung lại được Thừa Nguyên Đế thương yêu, ngay cả Hoàng đế tôn quý nhất quốc gia này cũng chưa từng nói gì hắn thì làm sao mà nguyện ý bị Hạ đại tiểu thư thuyết giáo cho được. Phiền ૮ɦếƭ hắn, lúc nào thấy nàng ta liền tránh, hận cả đời không cưới Chính phi mới tốt.
Thấy Tiêu Duệ như vậy, Tiêu Dật đành phải dừng lại, hậm hực lên xe ngựa, trong lòng vẫn suy nghĩ, lúc nào phải tìm cơ hội đi nhìn một cái, có thể khiến Thất ca kim ốc tàng kiều là người như thế nào mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc