Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 02

Tác giả: Đào Giai Nhân

Tuy cô không nhai, nhưng dưa hấu đã bị cô ép hết nước, chỉ sợ bộ dáng đó rất khó nhìn đi? Lo sợ trong chốc lát, Dư Lộ hít một hơi sâu, rồi dùng sức nuốt xuống.
Tốt lắm, toàn bộ nuốt ăn hết.
Tiêu Duệ chỉ thấy *** thơm tho của Dư Lộ, trắng trắng mềm mềm, run rẩy, còn dính một ít nước dưa hấu, vô cùng mê người.
Hắn nhếch miệng cười trêu tức: “Muốn ăn?”
Dư Lộ nhìn hắn, ừ, ở miệng và mắt đều có ý cười, chắc là không giận đâu. Vậy thì, mình nên nói thật hay nói dối đây?
Dư Lộ còn đang do dự, Tiêu Duệ đã trả lời giúp cô: “Không nói gì, xem ra là không muốn ăn rồi.” Nói thì nói như vậy, nhưng hắn lại dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu, P0'p hai má Dư Lộ rồi nhét vào miệng cô.
Đây là ý gì?
Không muốn ăn là được ăn?
Dư Lộ không biết, nhưng miếng dưa hấu lạnh lạnh đã vào miệng mình, thì dĩ nhiên là của mình rồi. Lập tức cô vui lên, đang muốn nhai, mới phát hiện miệng mình vẫn đang bị P0'p không động đậy được.
Cô giương mắt nhìn Tiêu Duệ.
Mắt to ngập nước như biết nói, Tiêu Duệ không buông tay, vẫn cười, chỉ là giọng nói bỗng ôn nhu hơn: “Có muốn ăn không?
Không muốn ăn là được ăn, Dư Lộ lắc đầu ngay lập tức.
Tiêu Duệ buông nhẹ tay, không đợi Dư Lộ vui vẻ liền nghiêng người qua, dán môi lên môi cô, hút miếng dưa hấu trong miệng cô, nhìn cô chậm rãi ăn.
Dư Lộ đờ người ra, chỉ nghĩ được rằng, thật là ghê tởm!
Một bát dưa hấu lớn thì không ăn, tới miệng mình ăn, thật sự là, không thể dùng tư duy của người bình thường để lí giải.
Tiêu Duệ lại xiên một khối dưa hấu, nhướng mày nhìn Dư Lộ.
Lúc này không đợi hắn hỏi, Dư Lộ đã gật đầu thật mạnh.
“Muốn ăn rồi?” Tiêu Duệ hỏi, nhét dưa hấu vào miệng Dư Lộ, sau đó, lại hôn lên lần nữa.
Dưa hấu bị cắn một nửa, nửa còn lại ở trong miệng Dư Lộ.
Dư Lộ: “…” Ta phun ra ngoài được không? Hu hu hu…
Đáp án đương nhiên là không. Tiêu Duệ làm không biết mệt, dùng phương pháp này ăn xong một chén dưa hấu. Mặc dù đây là nụ hôn đầu tiên của Dư Lộ, mặc dù người đàn ông hôn nàng là nam chính đại nhân đẹp trai nhiều tiền, nhưng một chút cảm giác tim đập loạn Dư Lộ đều không có, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cũng may, mấy lần sau đó cô đều lắc đầu, dưa hấu chủ yếu vào bụng Tiêu Duệ hết.
Lúc hai người ăn xong thì cũng đã qua hơn nửa buổi chiều, thời tiết cũng mát mẻ hơn. Tiêu Duệ thay bộ xiêm y khác, cuối cùng cũng đi.
Lúc hắn ở, Dư Lộ như đã mất nửa cái mạng vậy. Hắn vừa đi, Dư Lộ lập tức sống lại tại chỗ. Vọt vào phòng tắm súc miệng nhiều lần mới thấy cảm giác buồn nôn ít hơn, cô còn nghĩ, may là vị nam chính này chỉ định nhìn mình từ xa, không có ý chơi đùa.
Nếu không…chỉ nghĩ thôi Dư Lộ cũng thấy ghê tởm đến buồn nôn rồi.
Cô nhất định phải đi ngược lại với nguyên chủ, kiên quyết bảo vệ trinh tiết của mình, đánh ૮ɦếƭ cũng không bò lên giường của Tiêu Duệ. Cho dù hắn *** đe dọa, hay dùng mỹ nam kế với mình, cũng phải nhớ kĩ rằng, không được dao động dù chỉ là một tia!
Cuối cùng cũng đi, còn nửa quả dưa hấu, mình có lộc ăn rồi! Dư Lộ rời phòng tắm, đến cạnh bàn dài, ôm lấy dưa hấu bắt đầu ăn bằng tay.
Cô chưa ăn như thế này bao giờ, nhưng cô thích.
Trước đây anh cả của cô có kết giao với một người bạn gái ở nông thôn, kể rằng trong nhà trồng mấy mẫu dưa hấu. Lúc dưa hấu chín, chị ấy với em trai có đói bụng thì chọn một quả, bổ một phát liền bể thành hai, sau đó trực tiếp dùng tay ăn, rất thoải mái.
Nhưng mà, sau khi chị ấy trở thành chị dâu, cũng không kể chuyện ở nông thôn với cô nữa, không chỉ về nông thôn, cả chuyện bên ngoài cũng không nói.
Dư Lộ vừa thở dài, vừa ăn một khối dưa hấu.
Thạch Lưu đi vào hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, thấy cô ôm dưa hấu ăn liền ngây người: “Chủ tử, sắp ăn tối rồi, đừng ăn dưa hấu nữa không xíu không ăn được cơm đó!”
“Không ăn cơm, ta giảm béo.” Dư Lộ thuận miệng nói, cô thèm dưa hấu lâu rồi, giờ sao cam lòng buông cho được.
Thạch Lưu lập tức khổ mặt.
“Chủ tử.” Nàng kéo ống tay áo của Dư Lộ, khẩn cầu nói: “Nếu ngài không ăn, chốc nữa Vương gia có hỏi, tụi nô tỳ biết làm sao đây.”
Dư Lộ ngừng một lát.
Trong lòng không khỏi nghĩ, trong truyện Tiêu Duệ đối với nữ chính ấm áp như xuân, với người khác đều là máu lạnh vô tình. Giống như với nguyên chủ của thân thể này vậy, không phải bị Tiêu Duệ một kiếm *** sao?
Cô cũng sợ Tiêu Duệ đến vậy, huống chi là tụi nô tỳ như Thạch Lưu. Kết một thiện duyên sau đó lại chạy trốn, cũng không cần bốc đồng như vậy.
Dư Lộ buông dưa hấu, đứng dậy vừa đi rửa tay vừa dặn dò Thạch Lưu: “Vậy ăn mì đi, thái miếng thịt dê, lại luộc thêm quả trứng.”
Thạch Lưu nhìn khuôn mặt trắng hồng của Dư Lộ, lại nhìn hai luồng càng ngày càng phát triển ở ***, cực kì bất đắc dĩ: “Chủ tử, ngài nói muốn giảm cân mà? Ăn những thứ này dễ béo lên, đến lúc đó Vương gia không thích chủ tử đâu.”
Dư Lộ ngẩng đầu: “…Ta béo lắm hả?”
Thạch Lưu: “…” Hít sâu một hơi, mới nặn ra nụ cười, “Ngài chờ một lát, nô tỳ đi truyền lệnh.”
Dư Lộ lại thấy lời Thạch Lưu cho cô một ý kiến rất hay. Giờ Tiêu Duệ rất thích mình hoàn toàn vì mặt. Gương mặt này rất đẹp, nếu để mình tự hủy dung hay làm cho mặt mọc thêm mấy thứ gì đó thì chắc chắn mình không làm được. Sau này khi rời Thành Vương phủ rồi, mình còn muốn dựa vào khuôn mặt này để tìm một người đàn ông không tệ nữa.
Nhưng, nếu mình ăn nhiều để khuôn mặt thay đổi, thì có vẻ khả thi hơn. Dù sao cũng chỉ làm Tiêu Duệ tạm thời chán ghét mình, sau này khi rời đi rồi thì giảm béo, vẫn tiếp tục làm người đẹp được.
Dư Lộ thấy ý kiến này thật sự rất tốt.
Nhớ trong truyện ghi rằng sau khi nam chính yêu nữ chính, hình như có cho nguyên chủ một số tiền rất lớn để nàng ấy rời đi, à mà, hình như nữ chính còn làm người tốt, tìm cho nguyên chủ một người thị vệ để hai người lập gia đình.
Chỉ là thị vệ đó tên gì nhỉ?
Ài, nữ chính còn chưa vào Vương phủ như của hồi môn, Dư Lộ một chút ấn tượng đều không có. Đây hoàn toàn do không đọc truyện kĩ á. Nếu sớm biết sau khi ૮ɦếƭ có thể xuyên đến đây, cô chắc chắn sẽ đọc nhiều thêm về nguyên chủ Dư Lộ mà không chỉ nhìn mấy màn tình cảm của nam chính với nữ chính thôi.
Ngàn vàng khó mua được sớm biết. Bây giờ quan trọng nhất là phải sống cho thật tốt, đối với việc chạy trốn trong tương lai, mình chỉ cần chờ mong là được rồi.
Dư Lộ nhìn tô mì trộn rau với thịt, hai mắt đều sáng. Một cái tô lớn, một tô thịt thái, hai quả trứng luộc, một đĩa bánh rán, một đĩa đậu non, lại thêm một chén canh nấu trứng.
Vừa dân dã vừa phong phú, chủ yếu là số lượng đầy đủ, cô có thể vì béo lên mà ăn thật nhiều.
Dư Lộ duỗi tay lấy cái bánh rán, chỉ là chưa kịp ăn thì đã nghe thấy tiếng thỉnh an Tiêu Duệ ở bên ngoài.
Hắn hắn hắn hắn hắn tại sao lại đến nữa rồi!
Dư Lộ thực sự muốn khóc, mới ném cái bánh xong, Tiêu Duệ đã tiến vào, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng một màn này.
“Sao vậy? Trong nhà cắt xén đồ ăn của ngươi?” Vừa nhìn điệu bộ không ra gì của Dư Lộ, giọng nói Tiêu Duệ liền không tốt.
Dư Lộ mặt không đổi lắc đầu.
Tiêu Duệ thấy cô như vậy, lập tức nghĩ đến một người khác, thái độ nhẹ nhàng hơn chút: “Được rồi, ngồi xuống ăn đi.”
Dư Lộ ngồi xuống, không dám thò tay nữa, nhưng lại thấy Tiêu Duệ vung tay lên, toàn bộ hạ nhân đi ra ngoài.
Dư Lộ lập tức tức giận đầy bụng, chẳng lẽ lại muốn làm đại gia, kêu mình hầu hạ tiếp?
Đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn trông chờ Tiêu Duệ đi phục vụ, hầu hạ cô sao? Chờ người trong phòng đi ra hết, Tiêu Duệ liền dựa người vào ghế, nhìn về phía Dư Lộ.
Dư Lộ khẽ mím môi cúi đầu, cố gắng không để bộ dáng dữ tợn của mình bị phát hiện. Lúc cô còn ở hiện đại, tuy thân thể không được tốt lắm, nhưng là thiên kim đại tiểu thư hàng thật giá thật nha, cũng chỉ có người khác dỗ cô ăn, chưa từng có một ngày cô phải hầu hạ người khác ăn cơm.
Dư Lộ vừa giận vừa chua xót, lấy đủ mì, thả vài miếng thịt, lúc trộn hận không thể coi mì là Tiêu Duệ, khuấy cho hắn gãy tay gãy chân mới thôi.
Đến khi trộn xong phần của mình, Dư Lộ bắt đầu biến tức giận thành sức ăn. Chỉ là có Tiêu Duệ ở đây, cô không dám không để ý hình tượng, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Rất nhanh, ăn xong một chén mì.
Lại rất nhanh, xong một chén nữa, ừ, lần này bỏ thêm trứng luộc, gắp một ít đậu non, lại thêm một ít rau luộc.
Ừm, ăn no.
Không được, vì béo lên, Dư Lộ lấy đũa, chuẩn bị chén thứ ba.
Ăn xong ba chén mì, Dư Lộ no đến mức không động đậy được. Tiêu Duệ vẫn nhìn cô chòng chọc mà quên ăn, lúc này rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn Dư Lộ từ trên xuống dưới, cuối cùng cố định tại bụng Dư Lộ.
“Ngươi nghỉ một lát, chốc nữa theo ta ra ngoài đánh quyền.” Hắn nói.
Đánh quyền?
Dư Lộ ngạc nhiên, chỉ với cánh tay cánh chân cùng với thân thể bị nuôi như đại tiểu thư của cô có thể đi đánh quyền? Đùa cái khỉ gì vậy!
Hơn nữa, không phải đều đánh quyền vào sáng sớm sao? Đành này ăn cơm chiều xong lại đi đánh, nam chính đại nhân, đầu óc ngươi có thể bình thường chút không?
Dư Lộ cũng không tin Tiêu Duệ thực sự kéo cô đi đánh quyền. Thứ nhất, theo cô biết thì vị công chúa mà cô giống kia là kim chi ngọc diệp thứ thiệt, sao mà nàng ta biết một việc thô lỗ như đánh quyền được? Thứ hai, bây giờ cô đang là tiểu thiếp của hắn, là tiểu thiếp thì cũng cần có cái dáng của tiểu thiếp. Cho dù Chính phi, trắc phi chưa vào cửa thì cô cũng không thể quá mức khác người như vậy được.
Cô tin tưởng, người không thích tuân theo quy củ nhưng lại thích nữ nhân biết phép tắc như Tiêu Duệ sẽ không làm như vậy.
Dư Lộ đã đọc qua truyện, biết trước được như vậy, cô không thèm nghe lời Tiêu Duệ nói. Vì vậy, chờ hạ nhân thu dọn xong, Dư Lộ không đứng lên tiêu thực mà là nhìn Tiêu Duệ ra ngoài đọc sách, rồi lười biếng nằm lên nhuyễn tháp.
Lúc ăn no không nên đi lung tung, càng đi càng thấy khó chịu. Thật ra nằm ngửa như vậy cũng khó chịu lắm. Ăn nhiều quá, thở thôi cũng thấy mệt.
Dư Lộ yên lặng chảy nước mắt trong lòng, quyết định về sau không thể làm như vậy được nữa, phải chia thành nhiều bữa ăn nhân lúc Tiêu Duệ không ở đây. Người ta ăn nhiều vì khỏe mạnh, còn cô có thể ăn nhiều để tăng cân!
Đang âm thầm lên kế hoạch, bên ngoài bình phong truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiêu Duệ: “Chủ tử các ngươi đâu?”
“Ở bên trong ạ.” Thạch Lưu cúi thấp đầu, đưa tay chỉ về phía bình phong.
Tiêu Duệ nhìn theo, thấy bóng người ở trong đó. Lúc hắn hỏi, người nọ còn đưa tay vỗ vỗ bụng.
Dám làm như vậy trong phòng này cũng chỉ có một người.
Hắn đi vòng qua bình phong. Dư Lộ nghe thấy tiếng hắn, không dám nằm nữa. Lúc Tiêu Duệ đi đến cuối nhuyễn tháp, cô lập tức bật dậy. Nhưng động tác quá mạnh, bụng lại quá no, nhất thời không thể miêu tả nổi cảm giác ấy, chỉ biết là khó chịu đến nỗi cô phải nằm trở lại.
Trong nháy mắt đó ngũ quan xoắn xuýt lại một chỗ, Tiêu Duệ chỉ thoáng liếc qua cũng không muốn nhìn lại nữa.
“Đứng lên!” Hắn đưa tay cho Dư Lộ, lạnh lùng nói.
Dư Lộ rất khó chịu, rất muốn không để ý đến hắn, rất muốn nói hắn cút đi.
Đáng tiếc, mạng nhỏ khó lắm mới có được, cô không dám làm mất.
Vịn tay Tiêu Duệ, Dư Lộ đứng lên, rồi đi từng bước từng bước theo hắn ra ngoài.
Với bộ dạng này đừng nói là đánh quyền, tản bộ thôi cũng là cả một vấn đề rồi. Theo hai người ra sân là ánh mắt kinh ngạc của mấy hạ nhân trong viện. Dư Lộ cảm thấy rất xấu hổ, Tiêu Duệ cũng thấy mất mặt.
Hắn có khắt khe hay khe khắt cô đến nỗi ăn cơm thôi cũng phải ăn no đến thế sao? Hay kiếp trước là quỷ đói, mấy đời chưa được ăn?
Dư Lộ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Cô cũng biết mất mặt nha. Giờ cô là chủ tử, còn là một chủ tử được sủng ái, tới lúc nữ chính vào phủ còn nửa năm nữa, đến khi nữ chính thu phục nam chính còn khoảng một năm rưỡi đến hai năm. Bộ dạng này của cô mà bị truyền đi thì không bị coi thường mới là lạ.
Cố tình bây giờ không rời phủ này được!
Nếu giờ có thể đi thì mất mặt cũng không sao. Vừa không đi được vừa mất mặt, không phải là lợi bất cập hại sao!
Thấy Tiêu Duệ sắp dẫn mình ra Tầm Phương viện, Dư Lộ lắc lắc tay hắn. Khổ nỗi không thể nói chuyện, lúc hắn nhìn sang, cô vội lắc đầu.
Tiêu Duệ ha ha cười nhạt: “Không muốn đi ra?”
Dư Lộ do dự một chút, gật đầu.
“Thấy mất mặt?” Tiêu Duệ liếc bụng cô, lại hỏi.
Dư Lộ căm giận trong lòng, gật đầu lần nữa.
Bỗng dưng tay Tiêu Duệ xiết lại, lại gần cô, gần như dán lỗ tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Nếu thấy mất mặt, vừa rồi ăn thục mạng như vậy để làm gì? Sợ buổi tối gia lưu lại, cố ý khiến gia khó chịu chứ gì?”
Dư Lộ cả kinh trong lòng, sau đó thật sự muốn khóc.
Trời đất ơi, cô có cố làm như vậy đâu chứ!
Không đúng không đúng, cái tai họa này muốn ở lại đêm nay?
Nghĩ như vậy, Dư Lộ thấy mất mặt cũng là một chuyện tốt. Mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao vẫn đỡ hơn mất thân.
Từ lúc ăn dưa hấu Tiêu Duệ đã có ý định này rồi. Người này có khuôn mặt mà hắn thích, vừa thành thật ngoan ngoãn, vừa im lặng, chưa từng có yêu cầu hay ý đồ gì hết. Nếu hắn đã giữ cô lại, đương nhiên sẽ thu dùng. Với tính cách này của cô, hắn cũng dự định sau này cho cô một đứa bé.
Ngay từ đầu không có tâm tư đó vì khi nhìn cô, hắn luôn nghĩ đến một người khác. Nếu như thu dùng, hắn thấy như mình đang làm một chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Nhưng mấy ngày nay cô như biến thành một người khác vậy.
Mặc dù cô càng yên tĩnh, càng ngoan ngoãn hơn, thậm chí đến mức hắn ở đây vài ngày cô cũng không nói câu nào, nhưng mấy động tác nhỏ, hay là ánh mắt, đều cho thấy cô linh động hơn, càng thêm không giống người kia hơn.
Hôm nay dáng vẻ muốn ăn dưa hấu của cô rất đáng yêu. Còn có *** thơm tho, cùng với đôi môi mềm ngọt ngào mềm nhũn, nếu không phải hắn không thích ban ngày tuyên dâm, chắc chắn lúc đó đã ăn cô luôn, đợi đến tối làm gì nữa.
Nhưng cô thì hay lắm, lúc ăn cơm liền làm hắn chán ghét.
Thấy bộ dạng Dư Lộ ngơ ngác giống như bị vạch trần tâm tư, Tiêu Duệ nổi giận, bỗng nhiên đè thấp âm thanh, làm nó lạnh thêm mấy phần, “Sao thế, gia đoán đúng rồi?”
Dư Lộ kinh hãi, bật thốt lên, “Không có, không có, ta đang ước ngươi lưu lại đây!”
Hồi hộp sợ hãi đến sắc mặt đều đổi mà miệng lại lấy lòng hắn. Tiêu Duệ sửng sốt, sau đó là thấy buồn cười. Có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, còn muốn nói láo, coi hắn là người mù à?
“Thật à?” Hắn trêu tức nói: “Nếu là thật, thì ngươi cầu gia đi. Cầu đến khi nào gia vui vẻ thì buổi tối gia đồng ý ở lại.”
Buổi tối ngươi cút được chừng nào xa được chừng ấy mới tốt!
Xã hội cũ vạn ác, cô mới 16 tuổi, còn là vị thành niên đó!
Được rồi, nhìn bộ dáng này của Tiêu Duệ, cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi. Hình như trong truyện cũng có đề cập, lúc mười tám tuổi Tiêu Duệ mới cùng nữ chính hòa thuận, là chuyện của cuối năm sau hay đầu năm sau nữa cơ, bây giờ hắn không mười sáu chính là mười bảy, cũng tầm tầm cô.
Suy nghĩ trong lòng chỉ là một lát, Dư Lộ đã bắt lấy tay Tiêu Duệ, cúi đầu.
Tiêu Duệ đang chờ cô cầu đây, sao giờ không lên tiếng rồi.
“Sao vậy, không muốn cầu gia?” Hắn hừ lạnh nói: “Có nghĩa là, lời lúc nãy chỉ là giả?”
Dư Lộ ngẩng đầu, sau đó vô tội lắc đầu với hắn.
Tiêu Duệ hung dữ trừng cô một cái.
“Gia không cho ta nói chuyện mà?” Dư Lộ sợ, không dám giả câm tiếp.
Vậy lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đánh rắm à?
Tiêu Duệ hất tay Dư Lộ ra, chỉ vào mặt cô, tức giận đến xanh cả mặt. Nhưng hắn chưa từng mắng nữ nhân, lúc này tức đến gần ૮ɦếƭ cũng không biết phải mắng thế nào.
Dư Lộ thầm nghĩ, hình như làm hắn tức giận rồi?
Có phải bây giờ hắn muốn giết mình không?
Mình chỉ là một tiểu thiếp, lại còn là một cái tiểu thiếp không có hậu thuẫn không có gia tộc, mình không muốn ૮ɦếƭ! Cô lặng lẽ vòng tay ra phía sau, dùng sức bấm phần thịt ở hông một cái, sau đó nghẹn ra nước mắt, tiếp tục nhìn hắn, vừa vô tội vừa đáng thương, còn mang theo ít ý khẩn cầu.
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, một bụng tức lập tức biến mất. Trước đây, lúc biểu tỷ biết muốn lấy chồng ở tận ௱ôЛƓ Cổ cũng khóc như vậy. Vừa không có cách nào, vừa thấy mình số khổ.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, lấy tay che mắt Dư Lộ.
Dư Lộ không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ thuận theo nhắm mắt lại.
Cảm thấy lông mi nhẹ nhàng quét qua tay hắn, lòng Tiêu Duệ bỗng dưng mềm đi. Biểu tỷ là một nữ nhân đáng thương, nha đầu này cũng giống vậy thôi. Chắc cô vẫn chờ đến hai mươi lăm để xuất cung cùng người nhà sum vầy đi?
Nhưng bị mẫu phi đưa đến phủ hắn, thì cả đời là người của hắn. Cho dù có một ngày bị hắn chán ghét hay bỏ quên, cũng chỉ có hai con đường cho cô, một là ૮ɦếƭ già ở hậu trạch, hai là ૮ɦếƭ già ở thôn trang. Một cái tiểu thiếp không danh không phận, vĩnh viễn không có tư cách cùng người nhà gặp mặt.
Hắn thả tay ra, lau lệ ở khóe mắt Dư Lộ, thấp giọng nói: “Không cho khóc nữa.”
Dư Lộ gật đầu, ở hông cũng hết đau rồi, cô muốn khóc cũng khóc không ra.
Tiêu Duệ kéo tay Dư Lộ, mang cô đi ra cửa nhỏ của Tầm Phương viện.
Dư Lộ cũng không làm cái gì nữa, mất mặt thì mất mặt thôi. Sau khi rời Vương phủ liền làm mỹ nữ tiếp, không sợ.
Tiêu Duệ là vì chuyện vừa rồi nên mềm lòng, với lại Dư Lộ cũng ăn nhiều thật, đi đánh quyền chắc chắn là không được. Vì vậy suy nghĩ một chút, rồi mang cô đến hoa viên, định lòng vòng tản bộ một lát.
Dù sao nhìn dáng người thôi cũng biết là mình, có đem mặt chôn xuống đất cũng vô dụng. Suy nghĩ rõ điểm ấy, Dư Lộ dứt khoát ngẩng đầu lên.
Tuy đầu năm nay Thành Vương phủ mới xây xong nhưng phong cảnh trong phủ cũng không tệ, núi giả đá dị, cầu nhỏ vắt ngang, hoa sen đầy ao, vài bông đang chớm nở, còn mấy cây và hoa mà cô không biết tên, dưới ánh nắng chiều, phong cảnh quả thực rất đẹp.
Nếu không có cái nam nhân đang kéo tay cô không buông thì tốt hơn.
Đối với nam nhân này, Dư Lộ không muốn, nhưng người khác lại muốn. Tiêu Duệ chân trước mang theo Dư Lộ mới bước ra Tầm Phương viện, chân sau đã thấy hai cái thiếp thất là Đào di nương và Tạ di nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc