Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử - Chương 07

Tác giả: Quán Trang Cà Phê

“Được rồi, bài giảng đến đây là hết. Các em có vấn đề gì muốn thắc mắc hay không?” Giống như thường ngày, Diệp Tử Ngôn một tay cầm giáo án, một tay nâng kính mắt.
Tuy rằng vẻ mặt không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng quanh người anh vẫn toát ra khí chất ôn nhuận thực nhẹ nhàng, rất dễ tạo được thiện cảm cho các học sinh.
“Thưa thầy!” Ngô Khiết Tào đột nhiên mở miệng, tiếng nói trong trẻo vang lên khi cả lớp đều đang lắc đầu lại càng thêm nổi bật.
Dường như đã quen với việc trở thành tiêu điểm giữa mọi người, Ngô Khiết Tào mặt không đổi sắc nói: “Dự báo thời tiết nói này hai ngày nhiệt độ xuống thấp, thầy nên chú ý sức khỏe một chút.”
Tuy là câu nói quan tâm nhưng vẫn mang theo giọng điệu ra lệnh.
Diệp Tử Ngôn nghe xong không những không có tức giận, mà sau một thoáng kinh ngạc còn cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh khẽ mỉm cười, giọng nói mềm mại đến khó tin: “Được. Các em cũng vậy, nhớ chú ý sức khỏe. Tan học”
Cả lớp kéo dài giọng, đồng thanh chậm rãi chào cho có lệ: “Chúng ~ em ~ chào ~ thầy ~ ạ ~”
Đây là cuộc sống cực kỳ bình thường ở trường học. Mỗi người đều có đủ loại các loại mặt nạ cho riêng mình, ở trước người mình thích thì có một vẻ mặt, trước người mình ghét thì là một vẻ mặt khác, trước người chỉ có quan hệ xã giao thì lại đổi sang vẻ mặt phù hợp, đương nhiên ở trước mặt thầy cô giáo thì phải tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, thông minh rồi.
Vừa thoát khỏi tầm mắt của thầy cô giáo thì tùy hứng miễn bàn.
Bởi vậy khi Diệp Tử Ngôn vừa ra khỏi lớp, tất cả mọi người đều như trút được gán***, cả phòng học trong nháy mắt nhốn nháo ầm ĩ hết cả lên.
Cũng giống như mọi lần, từng nhóm năm ba người ngồi chụm lại với nhau buôn chuyện, bàn luận tinh tinh.
Tình bạn giữa các nữ sinh vốn là một điều kỳ diệu, ngay cả đi WC cũng phải kéo nhau đi cùng.
Ai cũng có bạn bè cho riêng mình -- ngoại trừ Ngô Khiết Tào.
Một lớp đều tồn tại một nữ sinh như vậy, bị các bạn nữ chán ghét, nhưng lại được các bạn nam yêu thích.
Mà hiện tại, Ngô Khiết Tào bị các bạn nữ ghét bỏ, các bạn nam lại sợ sẽ bị hoa khôi của lớp làm tổn thương nên không dám tiếp cận cô.
Vì vậy Ngô Khiết Tào luôn luôn đơn độc, cô cũng không muốn nói chuyện với ai, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ một mình.
Cô bị mọi người cô lập.
“Aizz, vừa rồi cậu có thấy cậu ta làm cái gì không?”
“Thấy, không phải là ra sức nịnh hót à?”
“Nịnh hót á? Cũng chưa chắc đâu, muốn làm hồ ly tinh đấy chứ.”
“Ồ...... ?”
“Tôi nghĩ cậu ta thích thầy Diệp!”
“Sao lại thế được? Đó là thầy giáo mà! Khẩu vị nặng nha!”
“Đâu phải không có khả năng này, đúng không? Cậu không phát hiện ra ngày nào đi học cậu ta cũng nhìn chằm chằm thầy Diệp đến rớt tròng mắt ra à?”
... ........
“Cậu thích hoa khôi của lớp á? Ha ha, không có hy vọng gì đâu!”
“Sao lại không có hy vọng ?”
“Ngô Khiết Tào thích Diệp Tử Ngôn, ván đã đóng thuyền rồi! Nhưng mắt nhìn của cậu cũng được đấy chứ, dáng người cùng gương mặt của cậu ta đúng là......chậc chậc”
“Ăn nói đàng hoàng chút đi, tôi nói là tôi thích cậu ấy, những chuyện khác tôi không quan tâm......”
“Haiz, tên cứng đầu nhà cậu......”
... ........
Mọi người buôn chuyện hăng say, ai cũng cho rằng mình đã khống chế âm lượng giọng nói rất tốt, chỉ không biết rằng càng nói càng hăng, lại còn càng lớn tiếng, làm cho người không nên nghe cái gì cũng nghe thấy hết.
Đột nhiên, Ngô Khiết Tào ngẩng đầu lên, cái “đuôi ngựa” trên đầu cô vì động tác đột ngột mà vắt ngang qua cổ.
Cô nhìn cảnh tượng mọi người nói cười xung quanh một lượt, im lặng đứng lên, sau đó hơi hất cằm theo thói quen, chậm rãi đi ra khỏi lớp.
Bước chân thong thả, bình thản như một nàng công chúa cao ngạo. Không một chuyện nhảm nhí nào có thể khiến cô phân tâm.
Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt.
Ví dụ như ngay lúc này đây.
Ngô Khiết Tào thấy Diệp Tử Ngôn đang đứng ở trước cửa lớp nhìn cô mỉm cười, ánh mắt phức tạp.
“Chúng ta lên sân thượng đi.” Anh nói.
Khác với bầu không khí bí bách trong lớp, tuy sân thượng không hẳn là mát mẻ nhưng chắc chắn không làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.
“Sân thượng sắp trở thành “căn cứ” riêng của chúng ta rồi.” Diệp Tử Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, hiếm khi mở miệng trêu đùa.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này hành động của Diệp Tử Ngôn thuần thục hơn rất nhiều. Anh lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận trải lên nền xi măng, vỗ vỗ mấy cái rồi nói:“Ngồi đi.”
Ngô Khiết Tào thấy vậy mới cảm thấy hài lòng, nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: “Căn cứ bí mật? Tuy rằng không thực sự phù hợp với tác phong cao quý của hoa khôi lớp chúng ta cho lắm, nhưng nếu đối tượng là thầy thì hoa khôi của lớp cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
Diệp Tử Ngôn cười nhẹ không nói gì. Chờ đến khi Ngô Khiết Tào ngồi hẳn xuống, anh mới đi vào vấn đề chính: “Như vậy, hoa khôi của lớp, nhìn qua có vẻ tâm trạng của em cũng không tệ lắm?”
“À, cũng có thể coi là vậy.”
“Tôi muốn nhân cơ hội này hỏi em một chuyện, em sẽ ngoan ngoãn trả lời chứ?”
“Thầy bỏ hai chữ “ngoan ngoãn” đi, em sẽ trả lời.”
Diệp Tử Ngôn nhìn Ngô Khiết Tào ngồi bên cạnh, giọng nói đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Em sẽ trả lời phải không?”
Ngô Khiết Tào bị dáng vẻ nghiêm nghị này của anh hù sợ. Cô bỗng mất hết nhuệ khí, giống như một cô gái nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Tử Ngôn vừa lòng nở nụ cười, nháy mắt vài cái.
Không nghĩ sẽ dọa cô, Diệp Tử Ngôn đặt tay lên đầu Ngô Khiết Tào, theo thói quen vuốt vuốt mái tóc: “Gần nhất có một vài lời đồn đại, em không cần để ý, hai ngày sau sẽ hết thôi.”
“Hoa khôi của lớp sao có thể để ý tới mấy việc nhỏ nhặt đó được chứ?” Ngô Khiết Tào cũng rất hưởng thụ cảm giác này, cô không tự chủ được nghiêng đầu về phía bàn tay kia, còn cố mạnh mồm: “Thầy cũng không nhìn xem hoa khôi của lớp chúng ta là ai? Mà rốt cuộc thầy muốn hỏi cái gì?”
“...... Quan hệ giữa em và các bạn cùng lớp như thế nào?”
“...... Rất tốt, sao thầy lại hỏi vậy?”
Một đàn chim không biết tên đột nhiên bay ngang qua bầu trời, Diệp Tử Ngôn dường như bị chúng thu hút sự chú ý, anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên cao.
Cứ duy trì tư thế như vậy, anh chậm rãi nói: “Tôi thấy em luôn ở một mình.”
“Có thầy thì sẽ không còn là một mình nữa!”
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được giờ phút này Ngô Khiết Tào đang cố tỏ ra mạnh mẽ, chứ đừng nói đến Diệp Tử Ngôn có chỉ số thông minh vượt trội. Anh cười khẽ, tăng thêm lực trên tay.
Ngô Khiết Tào nhún vai: “Được rồi. Đúng là em không có bạn bè. Ai bảo hoa khôi của lớp xinh đẹp đến mức không kiếm được bạn chứ? Thầy có thể đi hỏi Ngô Náo Náo nha.”
“Ngô Khiết Tào,” Diệp Tử Ngôn nhìn cô chăm chú, mở miệng phỏng đoán: “Hôm nay em có cái gì đó rất lạ.”
“Thế em phải như thế nào? Hay là giống như lời mấy người kia nói, làm hồ ly tinh một lần, lẳng lơ khoe khoang cho thầy xem, sau đó bị thầy dứt khoát từ chối?”
Ngô Khiết Tào hất mạnh đầu né tránh bàn tay của Diệp Tử Ngôn -- đây là lần đầu tiên cô cự tuyệt sự động chạm của anh.
“Nếu như đây là những điều thầy muốn nghe, thì thật đáng tiếc, hoa khôi của lớp không có hứng thú nghe cùng thầy!”
“...... Hoa khôi của lớp chính là người như vậy, em thích thầy thì có làm sao? Thầy có dám phủ nhận rằng thầy không có một chút tình cảm gì với em không? Nếu không có thì vì sao thầy còn đến tìm em? Chỉ có điều thầy không dám vượt qua cái gọi là gán*** về trách nhiệm và đạo đức mà thôi!”
Đợi thật lâu, Diệp Tử Ngôn cũng không lên tiếng đáp lại.
Thất vọng lắc lắc đầu, Ngô Khiết Tào quay người đi về phía cửa.
“...... Thực ra tôi thích em. Nhưng em còn quá yếu ớt.” Những lời này phiêu tán ở trong gió, Diệp Tử Ngôn chỉ kịp nhìn thoáng qua bóng dáng của cô.
Anh nhìn về hướng cô rời đi một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên.
Diệp Tử Ngôn thoáng thở dài.
--- ------ -----
Trong khuôn viên của trường, Ngô Khiết Tào ủ rũ đi trên con đường lát đá rợp bóng cây.
Đi qua viên đá thứ năm mươi chín, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng. Ngô Khiết Tào từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt tươi cười sáng lạn.
“Hi~” Diệp Khải Nhạc giơ tay phải lên, lắc trái lắc phải chào hỏi.
Sau đó hai người cùng nhau đi song song trên đường.
Không để ý đến những bạn học khác đi qua đi lại xung quanh, Diệp Khải Nhạc mở miệng nói chuyện trước: “Cậu còn chưa trả lời tôi đấy, không cần viết thư tình nữa hả? Hoa khôi của lớp.”
“...... Ừm.”
“Người đó đồng ý rồi?”
“...... Ừm.”
Cố gắng bình phục lại tâm tình đột nhiên nổi sóng, Diệp Khải Nhạc duy trì nụ cười trên môi: “Hoa khôi của lớp hôm nay sao vậy? Tâm tình của cậu có vẻ không được tốt cho lắm! Chẳng lẽ trong lớp có người bắt nạt cậu?”
Ngô Khiết Tào dường như muốn cắt khỏi cái đuôi Diệp Khải Nhạc này, cô rảo chân bước nhanh hơn: “Ai cần cậu lo! Chuyện tình hoa khôi của lớp tất nhiên phải do chính mình làm chủ!”
Diệp Khải Nhạc nhanh chóng đuổi theo, còn chạy vượt qua Ngô Khiết Tào một đoạn, sau khi cách một khoảng nhất định, cậu xoay người lại, mắt nhìn thẳng Ngô Khiết Tào, bắt đầu đi lùi lại phía sau.
“Cậu đi như thế không sợ ngã ૮ɦếƭ à?”
“Không sợ. So với việc đó thì tôi còn quan tâm đến chuyện người cậu thích là ai hơn.”
“...... Dừng.”
“Chắc không phải là......”
“Chắc không phải là ai?” Lúc này, Ngô Khiết Tào mới thật sự nhìn thẳng vào mắt Diệp Khải Nhạc, thân thiết hỏi.
“Chắc không phải là tôi đi?”
Sau khi tự đắc được một câu, thành công nhận được ánh mắt khinh bỉ của Ngô Khiết Tào, Diệp Khải Nhạc cảm thấy có chút vui vẻ rồi lại thoáng thở dài.
Hai người cứ đi như vậy một hồi, Diệp Khải Nhạc chợt mở miệng: “Tôi biết người đó là ai.”
“Cậu biểu hiện quá rõ ràng.”
“Nhất là hai ngày nay, nhất cử nhất động của cậu đều liên quan đến người đó.”
“Cậu muốn có chú nhỏ của tôi, nhưng tôi cũng có thím nhỏ đấy.”
Ngô Khiết Tào đột nhiên dừng lại.
Diệp Khải Nhạc cũng thuận thế dừng lại theo: “Tôi nói không sai chứ?”
Không trả lời câu hỏi của Diệp Khải Nhạc, Ngô Khiết Tào bắt đầu nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước, cô hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy Trương Khiết Tào hay là Ngô Khiết Tào nghe hay hơn? Tôi cảm thấy Ngô Khiết Tào hay hơn.”
Diệp Khải Nhạc không hiểu cô đang nói gì, theo ánh mắt của cô, cậu chậm rãi quay đầu lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Một đám người hùng hùng hổ hổ chạy nhanh về hướng này, Ngô Khiết Tào lại hết sức bình tĩnh: “Nhớ báo cho Ngô Náo Náo đến đón tôi. Còn có, nói cho bà biết...... tôi rất thích cái tên Ngô Khiết Tào này, thực sự chỉ thích nó mà thôi.”
Nhìn đám người dần dần tới gần, Diệp Khải Nhạc biết hai người bọn họ không chạy đi đâu được nữa, cậu ngây ngốc nhẹ gật đầu.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tuy rằng nội tâm của đàn ông rất mạnh mẽ, nhưng sự đồng tình đối với kẻ yếu lại không thể thay đổi được.
Tiết mục biểu diễn “mình đang bị bắt nạt” trước đó cho Kim chủ thấy chính là cơ sở để xây dựng nên một sự đồng tình, cảm thông.
Đàn ông luôn tự đại như vậy, cái gọi là “giúp kẻ yếu” có thể thỏa mãn ảo tưởng “mình thật vĩ đại” của bọn họ.
Ở trước mặt đàn ông tỏ ra vẻ mình rất yếu ớt có thể coi là một phương pháp hiệu quả.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Tận mắt nhìn thấy Ngô Khiết Tào bị một đám người mặc tây trang màu đen dẫn đi, Diệp Khải Nhạc liều mạng giằng co.
Nhưng sức lực của người đàn ông lực lưỡng khống chế cậu không phải là tầm thường, Diệp Khải Nhạc vốn là dạng công tử bình thường không chịu rèn luyện, dưới sự kìm kẹp của người kia có giãy dụa đến thế nào cũng vô ích.
“Mau buông tôi ra!”
“Buông ra!!!”
......
Tận đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Khiết Tào nữa, Diệp Khải Nhạc mới buông xuôi chấp nhận. Cậu đột nhiên bình tĩnh lại, cả người có xu hướng ngã khuỵu xuống.
“Còn giữ tôi làm cái gì hả?” Diệp Khải Nhạc chán nản hỏi.
Lúc này, người đàn ông mặc tây trang mới giảm lực đạo trên tay, anh ta đứng sừng sững ở chỗ đó, thân thể vững chắc cao lớn, vừa nhìn cũng biết là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Người đàn ông mặc tây trang nhìn bộ dạng ủ rũ của Diệp Khải Nhạc, ánh mắt mang theo một chút đồng tình.
Có lẽ anh ta cảm thấy thương hại cho Diệp Khải Nhạc nên chậm rãi nói: “Tiểu thư ở nhà họ Trương sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.”
“Cái gì? Anh không nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy sao? Cậu ấy đang cầu cứu tôi đó! Ngô Khiết Tào chắc chắn không thích việc cứ như vậy mà bị bắt đi đâu!”
“Tiểu thư không hề phản kháng, cậu hẳn phải hiểu, tiểu thư biết rằng chúng tôi sẽ không làm hại cô ấy.”
“Hừ, cũng giống như lúc tôi nói với mẹ, tiểu Khiết là một cô gái dịu dàng tốt bụng thôi, ai tin được chứ?”
Nói vỏn vẹn có hai câu, người đàn ông mặc tây trang coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta đeo kính lên, không để ý đến sự trào phúng trong lời nói của Diệp Khải Nhạc, ngay cả quần áo cũng không cần chỉnh lại, nhấc chân bước đi -- mặc kệ Diệp Khải Nhạc ở phía sau quát tháo ầm ĩ thế nào cũng không có một chút ảnh hưởng.
Manh mối cuối cùng cũng chẳng còn.
Diệp Khải Nhạc đứng lẻ loi ở trên đường lớn, mấy học sinh đi qua nhìn thấy bắt đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng chỉ trỏ về nơi vừa mới diễn ra một hồi nhốn nháo. Bọn họ đang bàn luận cái gì, không cần nói cũng biết.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Ngô Khiết Tào thậm chí còn không có thời gian để phản kháng, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không hề biết đến chuyện này, tựa như không hề có điều gì bất thường xảy ra.
--- ------ ---------
“Bạn học Diệp Khải Nhạc, cháu nói đi, lần này hoa khôi của lớp bắt nạt cháu như thế nào? Nghiêm trọng đến mức phải đến tìm dì vậy.”
Ngô Náo Náo hiển nhiên còn chưa biết chuyện con gái bảo bối nhà mình bị người ta bắt đi, bà nhìn thoáng qua Diệp Khải Nhạc đang thở hổn hển, trêu chọc một câu sau rồi lại tiếp tục cẩn thận để lưỡi kéo sát vào nụ hoa hồng chớm nở.
......
“Ngô Khiết Tào, cậu ấy......”
Giọng điệu hốt hoảng lạ thường của Diệp Khải Nhạc làm Ngô Náo Náo nhất thời cảm thấy bất an, vội hỏi: “Tiểu Khiết nhà dì làm sao?”
“Cậu ấy bị một đám người bắt đi rồi.”
‘Tách’, tiếng kéo cắt lạnh như băng vang lên, nụ hoa màu đỏ kiều diễm mất đi sự sống rơi xuống mặt đất.
“...... Cháu nói cái gì?” Ngô Náo Náo lập tức ném cái kéo sang một bên, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Diệp Khải Nhạc nhắc lại một lần nữa: “Cậu ấy bị một đám người bắt đi.”
Nghe xong, Ngô Náo Náo cũng không có phản ứng quá khích nào, điều này nằm ngoài dự đoán của Diệp Khải Nhạc.
Ngô Náo Náo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Sau khi mở mắt ra, trên mặt bà đã không còn cảm xúc dao động gì. Nhặt cái kéo lên, Ngô Náo Náo hết sức chuyên tâm chăm chút cho bình hoa, giống như đối với bà, những bông hoa hồng đắt tiền trước mặt còn có vị trí quan trọng hơn con gái mình.
“Dì, dì sao vậy?”
Thu hết phản ứng của Ngô Náo Náo vào trong mắt, Diệp Khải Nhạc có thể khẳng định chắc chắn bà phải biết điều gì đó, nếu không thái độ của bà cũng không thể nào bình tĩnh đến vậy được.
“Là nhà họ Trương......”
“Sao ạ?” Diệp Khải Nhạc nghe không được rõ lắm.
“Không có gì. Đây là lựa chọn của con bé.” Chỉ có những lúc như thế này, Ngô Náo Náo mới giống một người mẹ có đứa con 16 tuổi. Nhẹ rũ mắt xuống, bà hỏi: “Con bé có nói cái gì không?”
Diệp Khải Nhạc cảm thấy càng lúc càng không thể theo kịp suy nghĩ của Ngô Náo Náo.
Cậu đặt tay lên trên mặt bàn, lơ đãng di di Ng'n t, trả lời: “Cậu ấy nói...... Cậu ấy cảm thấy cái tên Ngô Khiết Tào dễ nghe hơn so với Trương Khiết Tào.”
“Vậy ư...... Đứa nhỏ vô lương tâm, chỉ có những lúc này mới khiến cho mẹ già cảm thấy vui vẻ.”
--- ------ ------ -----
“Tiểu thư, mời cô.”
Một cô gái mặc trang phục người hầu màu trắng đen, nở nụ cười không cao ngạo cũng không xiểm nịnh, vô cùng chuẩn mực. Cô ta hơi nghiêng thắt lưng, tay phải khép lại, đưa cánh tay về hướng mà Ngô Khiết Tào phải đi qua.
Ngô Khiết Tào theo thói quen ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn nữ hầu một cái sau đó dứt khoát bước vào. Hai người rất nhanh đi đến đại trạch chính được sơn toàn màu trắng.
“Tiểu thư, đã đến rồi.” Nụ cười tiêu chuẩn được công thức hóa của nữ hầu từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, nữ hầu cung kính cúi đầu, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên mới chậm rãi đứng thẳng người.
Cách một cánh cửa, một giọng nói mơ hồ truyền đến: “Rốt cuộc cháu cũng đến rồi.”
--- ------ ------ ------ ----
Bị thái độ không bình thường...... à không, phải nói là cực kỳ không bình thường của Ngô Náo Náo làm cho bần thần cả người, Diệp Khải Nhạc chán nản rời khỏi căn nhà đang ở tạm của mẹ con Ngô Khiết Tào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Phản ứng của cả Ngô Khiết Tào và dì Ngô đều thực quái lạ! ‘Đây là lựa chọn của con bé’ là có ý gì? Còn cái gì mà nhà họ Trương......
Nhà họ Trương? Từ từ, là nhà họ Trương!
Tựa như bất ngờ tìm được đầu nút trong mối buộc rối rắm, Diệp Khải Nhạc cảm thấy cái này chính là manh mối.
Vẫy một chiếc xe taxi, Diệp Khải Nhạc thấp thỏm bước lên xe.
--- ------ ------ --------
Vào phòng, Ngô Khiết Tào nhìn thấy ngay một ông lão ước chừng 70 tuổi.
Cô lén vân vê Ng'n t ở phía sau, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế: “Hoa khôi của lớp......”
“Tiểu Khiết, ở trước mặt trưởng bối phải chú ý xưng hô.”
Ngô Khiết Tào sững người kinh ngạc nhưng lại không thể thốt lên được câu nào để phản bác.
Cắn môi một cái, cô mới mở miệng: “...... Cháu nói rồi, cháu đã tới đây thì sau này mọi người đừng động đến Ngô Náo Náo nữa!”
“Cháu là đại tiểu thư của nhà họ Trương, không thể để cho người khác biết mẹ ruột của cháu là người như thế nào được.”
Ông lão ngồi trên ghế thái sư, vững như thái sơn: “Dù sao cháu cũng là huyết mạch duy nhất của nhà này. Ngày mai là sinh nhật của cháu phải không? Tiệc sinh nhật ta đã cho người chuẩn bị rồi, đến lúc sẽ chính thức giới thiệu cháu trước mặt mọi người.”
Ngô Khiết Tào bị đối phương cường thế chặn miệng, một câu cũng không nói nên lời.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Diệp Khải Nhạc đi xe taxi tới trước cổng một căn biệt thự lớn.
Lưu loát mở cửa xe nhảy xuống, cậu sải bước đi thẳng đến cổng chính.
“Này!!! Cậu còn chưa trả tiền đâu!”
......Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, Diệp Khải Nhạc ảo não quay đầu, ném ra mấy tờ in hình Mao chủ tịch, có cảm giác kích động như học sinh tiểu học vừa nhận được giấy khen: “Không cần trả lại!”
Diệp Khải Nhạc khí thế ngút trời vọt vào biệt thự của Diệp Tử Ngôn.
“Chú nhỏ!!!”
Lúc này Diệp Tử Ngôn và Liễu Lâm đang cùng nhau xem tài liệu nấu ăn; nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ ở bên ngoài, Liễu Lâm hấp tấp cầm luôn cả cái nồi chạy ra.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
Đây là chuyện có liên quan Ngô Khiết Tào, Diệp Khải Nhạc biết rõ mình không thể để cho thím nhỏ biết được; vậy nên cậu nhìn lướt qua Liễu Lâm một cái rồi nhanh chóng nhìn về phía Diệp Tử Ngôn, ra sức nháy mắt.
Diệp Tử Ngôn lập tức hiểu ý. Tuy rằng chưa biết ý đồ của cháu mình là gì nhưng vẫn rất phối hợp nói: “Em đi nấu cơm trước đi để anh tiếp Khải Nhạc cho.”
Đợi cho Liễu Lâm quay lại phòng bếp, Diệp Tử Ngôn mới cười hỏi: “Nói đi, có phải gây ra họa gì cần chú giúp hay không?”
--- ------ ------ ---------
“Nhớ kỹ thân phận hiện tại của cháu,” Bên trong lời nói của ông lão không mang theo chút tình cảm nào: “Cháu nên vứt bỏ hết quá khứ, tiếp nhận cuộc sống mới thuộc về cháu, cuộc sống của Trương Khiết Tào. Dù sao ta cũng là ông nội của cháu, hơn nữa không phải cháu tự lựa chọn bỏ rơi mẹ của mình hay sao?”
Ngô Khiết Tào hơi hơi nghiêng đầu, đuôi tóc được Ngô Náo Náo buộc cho hồi sáng đã bị lỏng ra, cô dứt khoát tháo dây buộc tóc xuống.
Vân vê chiếc dây buộc tóc trên tay, Ngô Khiết Tào hỏi: “Lúc trước ông cũng đã tính toán kỹ rồi đúng không ạ? Cho nên mới chấp nhận điều kiện của Ngô Náo Náo sẽ không ép cháu quay về nhà họ Trương trừ khi cháu đồng ý? Hừ, thật đúng là lão hồ li!”
“Cháu nên gọi ta là ông nội.”
--- ------ ------ ------ ----
“Chú nhỏ. Ngô Khiết Tào bị một đám người bắt đi rồi!” Diệp Khải Nhạc bước nhanh tới nắm chặt lấy tay của Diệp Tử Ngôn, ánh mắt cơ hồ tóe ra lửa: “Là người của nhà họ Trương!”
Nhà họ Trương? Diệp Tử Ngôn nhớ lại chuyện mình đã nhìn thấy ở siêu thị khi ngồi trong xe, nhà họ Trương trong lời Diệp Khải Nhạc nói, hẳn là gia tộc của cha Ngô Khiết Tào.
Anh vội vàng trấn an Diệp Khải Nhạc: “Không có việc gì đâu.”
“Sao lại không có việc gì?” Dù bình thường rất thân thiết với Diệp Tử Ngôn nhưng Diệp Khải Nhạc vẫn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân: “Cậu ấy bị bắt đi! Cho dù an toàn thì sao chứ, cậu ấy không muốn thế mà?”
“Hôm nay cháu cũng nói rõ cho chú biết...... Cháu thích cậu ấy.”
“Nhưng cậu ấy lại ngốc nghếch chỉ biết thích chú thôi.”
“Giờ cháu không biết mình phải làm như thế nào mới tốt nữa......”
“Ở trường, cháu có thể giả bộ như không biết chú, nhưng cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm vậy. Cậu ấy thích chú nhiều đến mức nào, không phải chú không biết......”
“Cháu biết chú sẽ cảm thấy có gán***, cũng cảm thấy có lỗi với thím nhỏ, nhưng cháu xin chú, chú nhỏ, cháu xin chú mà, chú mang cậu ấy về có được hay không?”
Nhìn thái độ của Diệp Khải Nhạc biến đổi từ kịch liệt sang bình tĩnh, cuối cùng còn cầu khẩn, Diệp Tử Ngôn rốt cục cũng mở miệng: “Nếu Ngô Khiết Tào mà biết cháu nói con bé ngốc nghếch thì kiểu gì cũng tức giận cho xem.”
Thấy Diệp Tử Ngôn cầm di động lên, Diệp Khải Nhạc mới thầm cảm thấy vui mừng, nhen nhóm hy vọng.
“Alo? Ba, tiệc sinh nhật ngày mai là do nhà họ Trương tổ chức phải không ạ?”
“Vâng, nhưng hiện tại con quyết định đi.”
“Bởi vì con vừa mới biết, có một...... người quen của con sẽ xuất hiện ở đó.”
Mọi việc phát sinh quá nhanh, Diệp Khải Nhạc gần như không thể tin đây lại là sự thật.
Cậu nhìn màn hình di động của Diệp Tử Ngôn còn chưa kịp tắt, nói: “Chú nhỏ, chú đồng ý nhanh quá.”
“...... Làm cháu cảm thấy chú cũng thực để ý đến cậu ấy.”
Diệp Tử Ngôn dường như nhìn thấy bóng dáng cao ngạo Ngô Khiết Tào như ẩn như hiện trước mắt mình. Với câu nói của Diệp Khải Nhạc, anh không có ý kiến gì.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Nếu theo góc độ thời gian mà nói, cảm tình phải là mưa dầm thấm lâu mới tốt.
Tình yêu xuất phát từ sự theo đuổi mãnh liệt, chưa chắc đã lâu dài, nhưng lại có sức dụ hoặc kinh người.
Đàn ông ấy mà, luôn có thói quen xem nhẹ thứ tình cảm “mưa dầm thấm lâu” bên người mình, mà chỉ muốn có được sự theo đuổi mãnh liệt. Bởi vì “mưa dầm” quá lâu sẽ làm giảm đi nhiệt tình của họ, mà sự theo đuổi mãnh liệt lại tạo cho bọn họ có cảm giác “kích tình” dâng trào.
Nếu muốn đạt được mục đích trong thời gian ngắn, cái chúng ta cần chính là dùng một ít mãnh liệt để che khuất đi ánh mắt ấm áp vẫn luôn dõi theo bên người họ.
Nếu không có cơ hội để phát triển thành “kích tình” thì chính mình tự tạo ra cũng được.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay