Tiểu Ôn Nhu - Chương 88

Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 88: Ngoại truyện bốn: Tình yêu

“Hướng Nam, em muốn làm bạn gái anh.”
Sau sự kiện phòng giáo vụ, tan học mỗi ngày Lạc Dĩ Nam đều tới phòng tập nhảy luyện tập, còn Hướng Nam sẽ cùng bạn bè chơi bóng rổ, có đôi khi Lạc Dĩ Nam tập nhảy xong đi ra, nhìn thấy Hướng Nam đang đá bóng ở sân tập, cô cũng sẽ đi qua xem một lúc, sau đó chờ Hướng Nam cùng nhau về nhà.
Hướng Nam cũng không bài xích, dù sau sau sự kiện phòng giáo vụ kia, cả trường đều biết Lạc Dĩ Nam trường số 12 là em gái anh.
Lạc Dĩ Nam chủ yếu là muốn “cọ” xe đạp của anh, từ đây về nhà phải đến 4 – 5km đó.
Mặc dù bây giờ cô có thể sử dụng phòng tập nhảy, nhưng mỗi lần đi vào, sắc mặt của Ôn Mạn và đám con gái đều không tốt, sẽ xì xào bàn tán ở sau lưng.
Lạc Dĩ Nam không để ý đến bọn họ, nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, nhảy xong liền kết thúc công việc về nhà.
Ai hơi sức đâu mà so đo cùng đám người nhàm chán này.
Ôn Mạn thấy Lạc Dĩ Nam không để ý đến mình, cố ý phóng to âm lượng, ăn nói không kiêng nể: “Tớ thật sự ngứa mắt một số người, lúc mẹ nuôi bám được vào nhà giàu có, con gái liền coi bản thân trở thành thiên kim tiểu thư, còn là nhận nuôi, cả ngày trưng cái bản mặt thối cho ai nhìn.”
Lạc Dĩ Nam vẫn như cũ không để ý đến cô ta, đứng ở góc tường ép chân.
Những nữ sinh khác lập tức tiếp lời: “Con gái đương nhiên là theo mẹ rồi, đều là loại không cần mặt mũi, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, mẹ thì dụ dỗ bố, con gái thì dụ dỗ con trai người ta, tớ chẳng còn mặt mũi để nói.”
Cô ta vừa dứt lời, Lạc Dĩ Nam hạ đôi chân dài của mình xuống, hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ cô ta.
Nữ sinh kia liên tục lùi lại: “Cậu… cậu muốn làm gì! Đừng tới đây!”
Lạc Dĩ Nam đi tới trước mặt cô ta, giơ tay lên.
Nữ sinh kia hét lên một tiếng, vội vàng đỡ mặt, lại không ngờ tay Lạc Dĩ Nam nhẹ nhàng buông xuống, vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của cô ta: “Sợ hả? Vậy thì quản lý tốt cái miệng của cậu vào.”
Nữ sinh kia sợ phát khóc, rúm người lùi lại phía sau, vừa rồi Ôn Mạn cũng nói, đâu thấy cô so đo, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô ta, là do cô ta nhắc đến Hướng Nam sao?
Lạc Dĩ Nam liếc nhìn đám con gái kia một chút, thản nhiên nói: “Thứ nhất, ba mẹ tôi sớm đã không còn, dì Tần chỉ là người giúp đỡ, chỉ thế thôi. Tôi là người ân oán rõ ràng, dì ấy giúp tôi, tôi sẽ không để ai nói xấu dì ấy. Phu nhân trước nhà họ Hướng đã qua đời, dì ấy không phải tiểu tam càng không phải vợ hai, dì ấy là do Hướng Kình tam môi lục sính (*) cưới về nhà, cho nên mấy cậu có cái gì bất mãn?”
(*) Dựa theo tục lệ truyền thống của người TQ, nam nữ kết hôn cần “tam môi lục sính”, hay còn được gọi là “Tam thư lục lễ.” Đọc thêm ở đây
Một câu nói, không có bùng nổ cũng không có chửi rủa, đám con gái không phản bác được.
“Được, coi như dì ta không có vấn đề.” Ôn Mạn phẫn hận nói: “Vậy cậu dụ dỗ Hướng Nam là có chuyện gì!”
“Tôi không dụ dỗ anh ấy.”
“Anh ấy để cô gọi là anh (gege)! Cô còn nói cô không dụ dỗ anh ấy.”
Ôn Mạn gọi anh nhiều năm như vậy, thế nhưng Hướng Nam vẫn không thừa nhận, còn không cho phép cô ta gọi, đứa con gái này vừa đến, Hướng Nam liền… mà quan trọng nhất là, Hướng Nam thế mà lại đồng ý để cậu ta ngồi phía sau, đây quả thực là lần đầu tiên, phải biết có rất nhiều nữ sinh đều đang mơ ước ghế sau của Hướng Nam.
Lạc Dĩ Nam liếc nhìn Ôn Mạn một cái: “Chính cô đã nghe thấy, anh ấy gọi dì Tần là mẹ nhỏ, dì Tần là ân nhân của tôi, tôi đã ở trong nhà anh ấy, tự nhiên gọi một tiếng anh trai, danh chính ngôn thuận, nếu như cô muốn làm em gái anh ấy, bảo mẹ cô cố gắng nhiều một chút nha, không chừng thật sự có thể tiếp nối dì Tần đó.”
“Cậu… cậu quá thô tục.” Ôn Mạn tức giận mặt đỏ phừng phừng: “Sao có thể nói ra loại lời này.”
“Vốn dĩ tôi không phải thục nữ.” Lạc Dĩ Nam thản nhiên nói: “Còn có… kiểu con trai ngây thơ như Hướng Nam, không cần phải dụ dỗ, chỉ cần tôi bằng lòng, ngoắc ngoắc ngón tay là anh ấy có thể yêu tôi đến ૮ɦếƭ, hiểu không.”
Đám gà con còn chưa mọc đủ lông này, có thể là đối thủ của cô sao?
Lạc Dĩ Nam dùng khăn lau mặt, quay người đi ra khỏi phòng tập nhảy, vừa ra cửa, dưới chân trượt một cái suýt chút ngã sấp mặt.
Hướng Nam đứng đối diện cô, dựa vào tường, nhíu mày nhìn cô.
Cái đệt!
Anh ấy nghe thấy hết rồi!
“Anh là kiểu con trai ngây thơ hả?”
“Anh, anh nghe em giải thích…”
“Chỉ cần cô ngoắc ngoắc ngón tay, anh có thể yêu cô đến ૮ɦếƭ?”
“qaq cứu mạng!”
Tan học ngày hôm đó, Hướng Nam không cho Lạc Dĩ Nam ngồi sau xe anh, mà đuổi theo ở phía sau.
Hướng Nam đạp không nhanh, thỉnh thoải quay đầu thúc giục: “Chưa ăn cơm sao, nhanh một chút!”
Lạc Dĩ Nam khóc không ra nước mắt, thế nhưng ai bảo cô hôm nay trúng độc đắc, loại lời nói phô trương thanh thế trước mặt đám con gái kia, không ngờ để anh nghe được!
Xấu hổ đến không muốn sống không muốn sống!
“Anh, anh chậm một chút, em chạy… chạy không nổi rồi.”
Hướng Nam không để ý đến cô, thật vất vả mới về đến nhà, anh Ϧóþ phanh xe, quay đầu nhìn cô: “Cô biết không, anh rất tức giận.”
Lạc Dĩ Nam thở không ra hơi, đè đầu xe của anh lại: “Em nói hươu nói vượn đấy.”
Anh kéo nhẹ sợi tóc thấm mồ hôi của cô: “Cô cảm thấy mình rất có mị lực sao? Ngoắc ngoắc ngón tay anh sẽ cắn câu?”
“Chúng ta là anh em, anh nói gì vậy! Sao có khả năng.”
“Biết là anh em, còn hồ ngôn loạn ngữ với người ngoài, truyền ra làm sao bây giờ, anh biến thành cầm thú đối với cô có tốt không, danh dự của mình cô còn cần không? Nếu khiến ba anh tức ૮ɦếƭ cô có muốn thừa kế món nợ vài tỷ của ông ấy không?”
Lạc Dĩ Nam quệt miệng nhìn Hướng Nam: “Chúng ta có khoảng cách, anh hiểu không, em nhất định phải thắng, không thì sau này bọn họ bắt nạt em đến ૮ɦếƭ.”
Hướng Nam dùng sức nắm tóc cô: “Còn khoảng cách? Thắng cái lông gà! Cô là học sinh cấp hai sao, “trung nhị” (*) như vậy, đấu đá với người ngoài, có sức mà không có tí lực nào.”
(*) 中二病(Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản (Chūnibyō) có nghĩa là “Hội chứng tuổi dậy thì” hoặc “Hoang tưởng tuổi dậy thì”.
“Có lực!” Lạc Dĩ Nam cố chấp nói: “Có lực!”
Hướng Nam cực kỳ bất đắc dĩ, không biết nên dạy bảo cô thế nào, cô thật sự giống như trẻ con, hiện giờ cuối cùng anh cũng hiểu. Con nhóc này vẫn là trẻ con!
Lạc Dĩ Nam: “Xin đừng dùng loại ánh mắt từ ái kia nhìn em.”
Hướng Nam: “૮ởเ φµầɳ ra, anh muốn kiểm tra hình xăm của cô!”
“Ối!”
Lạc Dĩ Nam co chân chạy thẳng, xe đạp của Hướng Nam trực tiếp ném vào trong sân, đuổi theo kéo mũ áo cô lại, ôm cô vào trong иgự¢, vặn ngược tay cô ra sau: “Con nhóc này, hôm nay không cho cô xem chút lợi hại, cô tưởng người anh trai này để trang trí sao?”
“Khụ khụ! Anh! Anh tự trọng!”
Hai người lôi kéo nhau vào phòng, thình lình phát hiện trong phòng khách vậy mà có người ngồi!
Ba Hướng nâng tách trà trong tay, đang uống một nửa, trợn mắt há mồm nhìn hai anh em, còn quả táo trong tay Tần Hoan trực tiếp rơi xuống đất.
Hướng Nam lập tức buông Lạc Dĩ Nam ra, đứng ngay ngắn.
Lạc Dĩ Nam chỉnh lại cổ áo, chân trần đạp anh một cái.
Trên khuôn mặt già dặn của Hướng Kình treo ý cười: “Xem ra hai đứa ở chung rất hòa hợp, ba và mẹ con cũng yên tâm, còn sợ hai đứa không hợp, không để ý lẫn nhau.”
Lạc Dĩ Nam:???
Mắt của ba sao mà dài thế, hòa hợp chỗ nào, vừa mới anh chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô được không!
Tần Hoan lo lắng nhìn về phía Lạc Dĩ Nam: “Cùng anh trai ở chung tốt chứ?”
“Rất tốt ạ.” Lạc Dĩ Nam không mặn không nhạt nói: “Người anh em này rất nghĩa khí.”
Hướng Nam:???
Có người nói anh trai như vậy sao?
Người trong nhà khó có lúc tập chung ăn với nhau một bữa, Hướng Kình cùng Tần Hoan ân âи áι ái, gắp thức ăn qua lại nhưng lại khiến hai đứa trẻ sắp nôn rồi, đúng là, tách ra thật tốt.
Hướng Kình nói: “Thật sự có duyên, tên hai đứa đều có chữ Nam.”
Tần Hoan thuận lời ông xã nói: “Xem ra nhất định phải làm người một nhà.”
Lạc Dĩ Nam bĩu môi, dưới bàn Hướng Nam đạp cô một cái.
Hướng Nam ra đời khi Hướng Kình tuổi đã cao, còn Tần Hoan cũng chưa quá 30 tuổi, hai người này chênh lệch hơi nhiều tuổi.
Hai người trẻ tuổi ăn cơm hoàn toàn không có mùi vị, thật vất vả mới tiễn được hai vị phụ huynh, Hướng Nam và Lạc Dĩ Nam hai mặt nhìn nhau.
Lạc Dĩ Nam: “Kéo 乃úa bao, người nào thua phải rửa bát!”
Hướng Nam: “Thắng thua đều là cô rửa.”
Hướng Nam: “Em không!!!”
Hướng Nam: “Một vài người thân quen rồi sao đáng ghét vậy! Lúc vừa tới ấy, ngay cả đồ lót cũng giặt giúp anh, hiện giờ rửa cái bát sao khó khăn thế?”
“Khi đó em đang giành thiện cảm của anh.” Lạc Dĩ Nam cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng nói: “Hiện giờ anh đã thích em, người thích em, phải làm việc cho em.”
Hướng Nam suýt chút bị sặc nước miếng của mình: “Khụ, ai… ai thích cô.”
Chưa phát hiện mặt đỏ tới mang tai.
“Anh thích em như em gái, không phải sao?”
“Ầy.” Hướng Nam chỉ có thể thừa nhận: “Là… là… em gái.”
Không hiểu sao có chút chột dạ là thế nào?
**
Xế chiều hôm nay Lạc Dĩ Nam về nhà, phát hiện trên bàn học của mình có đặt một máy nghe nhạc cầm tay mới tinh. Cô ngạc nhiên mở hộp ra, là máy Sony mẫu mới nhất, giá không rẻ, mỗi lần tan học về nhà đi qua cửa hàng Sony, cô đều dừng lại nhìn một cái, nhưng nhìn rất lâu cũng không mua nổi, chuẩn bị đợi giảm giá rồi nói tiếp.
Vỏ ngoài màu hồng phấn, nhìn qua cảm giác thiếu nữ cực kỳ.
Xem xét chính là khẩu vị của thẳng nam nào đó, cảm thấy con gái đều thích loại màu sắc ngây thơ non nớt này.
Lạc Dĩ Nam vẫn rất vui vẻ, xông vào phòng Hướng Nam, dùng sức ôm anh từ đằng sau.
Hướng Nam đang ghé vào bàn học làm bài tập, bỗng nhiên cô gái từ phía sau vòng qua eo anh, anh không kịp phòng bị, mặt thoắt cái rỉ ra máu.
“Cô lại… lại muốn làm cái gì!”
Bây giờ anh sợ cô nàng này rồi.
“Cảm ơn anh!” Lạc Dĩ Nam nhắm mắt lại, dùng sức ôm eo gầy của anh: “Hướng Nam, cảm ơn anh.”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên anh: Hướng Nam.
Trong lòng Hướng Nam dâng lên cảm giác ấm áp, giống như buổi sáng mùa đông vùi mình trong chăn ấm, đặc biệt dễ chịu.
“Trước tiên cô buông ra đã.” Hướng Nam cảm thấy đầu lưỡi mình hơi cứng, nói không rõ ràng: “Như vậy còn ra thể thống gì, buông ra rồi nói.”
Lạc Dĩ Nam vẫn ôm eo anh, không chịu buông tay: “Anh đối xử với em cực kỳ tốt, từ xưa đến giờ không có ai tốt với em như vậy.”
Cô hít mũi một cái: “Hướng Nam, anh vĩnh viễn sẽ đối xử với em như vậy được không?”
Hướng Nam khẽ nhíu mày, cảm thấy cảm xúc của Lạc Dĩ Nam có chút không đúng lắm, anh làm tròn nghĩa vụ của một người anh trai đối em gái, nào có đáng giá để cô phải cảm động như vậy.
“Cô trước buông ra đã.”
Lạc Dĩ Nam nhẹ nhàng buông anh ra, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không muốn rời xa.
Hướng Nam đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, nhéo nhéo gương mặt cô: “Chẳng phải một cái máy nghe nhạc thôi sao, cô thích cái gì, anh đều có thể mua cho cô, cô không cần cảm ơn, đây là anh nên làm.”
Anh chưa từng làm anh trai, đột nhiên có thêm một cô em gái choai choai, anh sẵn lòng dành toàn bộ chiều chuộng và dịu dàng cho cô.
“Vậy… em còn muốn một cái tai nghe Bose nữa.”
Hướng Nam: …
Thật không có chút khách sáo nào.
“Chờ sinh nhật cô rồi nói.” Anh quay người tiếp tục làm bài tập.
Lạc Dĩ Nam không buông tha: “Ôi, anh nói em muốn gì đều mua cho em mà.”
“Vừa phải thôi!”
“Hướng Nam, anh nói chuyện không đáng tin gì hết.”
Hướng Nam quay lại dùng sức Ϧóþ má cô: “Thật sự một chút cũng không coi mình là người ngoài, anh là anh kế, cô ở trong nhà anh, có thể có dáng vẻ ăn nhờ ở đậu một chút hay không!”
Lạc Dĩ Nam bị anh Ϧóþ biểu cảm hơi xấu xí: “Vậy em không muốn làm em gái anh nữa!”
“Được, không muốn làm em gái anh, vậy phúc lợi gì cũng không có, lão tử không che chở cô nữa.”
Lạc Dĩ Nam dùng sức tách tay anh: “Em muốn làm bạn gái anh!”
Hướng Nam bỗng rút tay từ trong tay cô, ngay cả người và ghế cũng lùi lại phía sau, dường bị bị câu nói này dọa sợ —
“Con nhóc này, ăn nói lung tung cái gì, ra ngoài ra ngoài.”
Đôi mắt phượng giảo hoạt của Lạc Dĩ Nam ngập nước nhìn anh: “Hướng Nam, anh đỏ mặt kìa.”
Hướng Nam xoa mũi: “Gọi anh là anh trai.”
“Dễ đỏ mặt như vậy, Hướng Nam, anh từng yêu đương chưa?”
“Mắc mớ gì đến cô.” Hướng Nam đứng dậy xách cổ áo của Lạc Dĩ Nam đuổi cô ra ngoài, đóng sập cửa lại: “Không cho phép cô nói những lời như vậy nữa, nếu không anh đánh cô đấy.”
Lạc Dĩ Nam bĩu môi, trong lòng tự nhủ, lần nào choảng nhau không phải đều bị cô ép dưới người đập cho gào khóc sao, anh đóng giả sói làm gì.
**
Mấy tuần sau, là ngày sinh nhật Lạc Dĩ Nam, Hướng Nam đón cô từ phòng tập nhảy, nhăn nhó đưa cho cô một món quà.
“Đồ tốt gì nha.” Lạc Dĩ Nam ngồi sau xe, mở hộp quà đóng gói tinh tế ra, phát hiện là tai nghe Bose cô muốn có.
Căn bản mới nói vậy, cũng không trông mong anh sẽ để trong lòng, không ngờ tên nhóc này thật sự nhớ kỹ, đến sinh nhật mua làm quà cho cô.
Lạc Dĩ Nam hưng phấn giang hai tay, hét lớn: “A a a! Hướng Nam, em yêu anh ૮ɦếƭ mất!”
Mặt Hướng Nam đỏ lên, có điều may mắn cô không nhìn thấy.
Bây giờ tính cách của con nhóc này thật là hoạt bát, một chút anh cũng không chống đỡ nổi.
“Gọi anh trai.”
“Được rồi, Hướng Nam.”
Hướng Nam nói: “Con nhóc này không thể chiều chuộng, anh cho cô một chút thuốc nhuộm cô liền dám mở phường nhuộm, đáng đánh, đánh một trận tơi bời, liền trung thực…”
Lại không ngờ câu nói của anh còn chưa dứt, Lạc Dĩ Nam ôm thật chặt eo Hướng Nam đang lái xe, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức cọ vào quần áo của anh: “Hướng Nam, em có thể làm bạn gái của anh không? Em nói thật thật thật đó.”
“Kít” một tiếng, Hướng Nam bỗng nhiên Ϧóþ phanh.
Anh quay đầu, Lạc Dĩ Nam nâng mắt nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Làm sao? Lại muốn choảng nhau à?”
Hướng Nam bất đắc dĩ dừng xe bên đường, tay chống nạnh, lo lắng đi tới đi lui, suy nghĩ làm thế nào giáo dục cô gái đang tuổi vị thành niên này.
“Đầu tiên, anh tạm thời sẽ không yêu đương, anh còn thi đại học nữa; thứ hai, em là em gái anh, anh không muốn làm cầm thú; cuối cùng, bây giờ em hãy đặt suy nghĩ vào học tập, sau này đừng nghĩ đến chuyện tình cảm, biết chưa.”
Lạc Dĩ Nam: …
“Em thuận miệng nói.” Cô tiếp tục đi về phía trước, lẩm bẩm nói: “Không đồng ý thì thôi, ai muốn nghe anh dạy bảo, ai mà thèm anh, ngu ngốc.”
Nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, Hướng Nam giật mình.
Thuận miệng nói?
Hiện giờ anh thật sự hơi muốn đánh cô nàng này rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc