Tiểu Mỹ Nữ - Chương 64

Tác giả: Thời Câm

PHIÊN NGOẠI 3: GIANG DẠ
Kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường cao trung ở Tây Thành, Giang Dạ được mời tham dự.
Lúc ấy anh đã ở biểu diễn ở sàn âm nhạc quốc tế, tuy không dùng tên Giang Dạ, video trước nay cũng không tuồng ra ngoài, nhưng chỉ cần mang dòng họ này, trường học sẽ mời, anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ban đầu Giang Dạ không định đi, nhưng phong thư mời vừa khéo bị Cố Niên thấy, Cố Niên lo lắng con trai nhỏ ít tiếp xúc với mấy cô gái hoạt bát sẽ bị biến thành đầu gỗ, kêu tài xế, phân phó cần phải đưa anh tới trường học.
Khi đó Giang Dạ khi còn nữa nói nữa giỡn hỏi Cố Niên: "Mẹ, mẹ đây là muốn con đi dụ dỗ trẻ vị thành niên?"
Cố Niên không để ý tới anh, "Con cũng đừng có mấy ý nghĩ bậy bạ."
Giang Dạ cười khẽ.
Người có tâm tư xấu rõ ràng là bà ấy.
Ngày đó Giang Dạ cùng Đường Mộ Bạch cùng đi, kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường nhàm chán như cũ, anh cúi đầu cầm cuốn tạp chí tài chính và kinh tế lên xem, hoàn toàn xem nhẹ những ánh mắt quanh mình.
Cũng không biết qua bao lây, Đường Mộ Bạch đột nhiên kêu hắn: "Tam ca, đợi chút có tiểu học muội đánh đàn dương cầm --"
Giang Dạ mặc kệ hắn, tiếp tục xem tạp chí, bất ngờ nghe được âm thanh cầm khúc.
Điệu có chút quen thuộc, nhưng lại không có chút không giống.
Giang Dạ theo bản năng ngẩng đầu,
khi đó Phó Tinh Thần còn chưa lớn, tóc dài rũ trên vai, trên người ăn mặc một chiếc váy công chúa thuần trắng, xinh đẹp lại đáng chú ý.
Chỉ là vài phút, một khúc kia nhanh chóng đàn xong, cô đối với người dưới đài mỉm cười khom lưng, sau đó xuống đài.
Đường Mộ Bạch quay sang hỏi anh: "Hình như đàn sai mấy nốt?"
Giang Dạ không lập tức trả lời, cách vài giây mới nói: "Không nghe thấy."
"Giang Dạ -- lỗ tai anh bị nha đầu Kỷ Dư An lấp kín mất rồi?"
"Hôm nay lại đây, mẹ anh yêu cầu anh phải tiếp xúc nhiều với học sinh cao trung."
Giang Dạ cười cười, dễ như trở bàn tay đem con mẹ nó ý tứ xuyên tạc đến không có điểm dừng.
Rất nhanh Đường Mộ Bạch đã hiểu rõ ý tứ: "Giang Dạ, nếu là anh dám làm gì trẻ vị thành niên, khẳng định giang phó tỉnh trưởng sẽ trục xuất anh khỏi gia môn."
( Giang Úc Nam: Không chỉ có đem em trục xuất khỏi gia môn, còn sẽ đánh gãy chân *^_^*)
Giang Dạ cười như cũ, "Cô ấy còn nhỏ, không vội."
So với anh kém tận 5 tuổi, đương nhiên nhỏ.
Đường Mộ Bạch làm thái giám cho Thái Tử gia, lúc này mới hơi chút yên lòng, "Nếu thật lòng thích, về sau em sẽ chú ý cô ấy thay anh."
Lúc đó Giang Dạ cảm thấy Đường Mộ Bạch này, cũng không phải người đáng tin cậy.
Tới sau này, anh lại biết, anh ta đặc biệt đặc biệt không đáng tin cậy.
Đoạn thời gian sau này, Giang Dạ đều ở nước ngoài.
Có một ngày ba giờ sáng, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Mộ Bạch.
Anh hít một hơi thật sâu mới nuốt xuống được lời chửi thề, chỉ đè thấp âm thanh gằn từng chữ một: "Đường Mộ Bạch, tốt nhất cậu có chuyện quan trọng."
"Đương nhiên quan trọng --" Đường Mộ Bạch khó được nghiêm túc: "Buổi tối hôm nay bệnh viện nhận hai người bị tai nạn xe, có một người là tiểu nha đầu của Hoắc gia......"
Giang Dạ trầm mặc, dùng gần một phút đồng hồ mới hiểu được ý tứ Đường Mộ Bạch.
Anh chỉ hỏi: "Có bao nhiêu nghiêm trọng?"
"Nghiêm trọng đến mức nếu bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy không tinh vi, toàn bộ tay trái đều sẽ bị hủy." Dừng một chút, Đường Mộ Bạch có lòng tốt bỏ thêm câu: "Bất quá không nguy hiểm đến tính mạng."
Giang Dạ không nói tiếp, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Mà xa ở bệnh viện Tây Thành, không tới mười lăm phút, có một vị bác sĩ uy tín từ trong quân khu đến.
Bác sĩ kia là bạn tốt của ba Giang Dạ, bởi vì đã khuya, Giang Thiệu một hai phải cho ông một cái lý do để quấy rầy người ta.
Giang Dạ lúc ấy là nói như thế nào nhỉ?
Giọng nói của anh đặc biệt thấp đặc biệt trầm, từng tự rõ ràng: "Bên trong chính là con dâu tương lai của ba."
Giang Thiệu "Bang" một tiếng treo điện thoại, không nói hai lời kêu người qua.
Phó Tinh Thần giải phẫu tiến hành rất thành công, khôi phụ cũng không tồi, không bao lâu đã có thể xuất viện.
Đến nỗi khi cô cùng Kỷ Thần Viễn ở bên nhau, nguyên nhân gì lại ở bên nhau, Giang Dạ hoàn toàn không biết.
Bởi vì khoảng thời gian kia, anh cho Đường Mộ Bạch nhìn chằm chằm Phó Tinh Thần lại bị Đường thủ trưởng kêu trở về đế đô.
Bình tĩnh một thời gian dài.
Giang Dạ lại lần nữa từ trong miệng Đường Mộ Bạch nghe được cái tên "Phó Tinh Thần", đã là hai năm sau.
Đường Mộ Bạch vẫn như cũ rạng sáng đánh điện thoại cho anh, trước khi anh mở miệng uy Hi*p đã đánh đòn phủ đầu: "Em gái Phó lại xảy ra tai nạn--"
Nghe thấy ngữ khí này của anh ta, liền biết không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Giang Dạ đè đè ấn đường, "Tiếp tục nói."
"Cô ấy đâm vòng bảo hộ của đường quốc lộ, may mắn tính năng xe kia tốt, cho nên cô chỉ bị xay xát."
"Còn có?"
Đường Mộ Bạch cũng không hàm hồ: "Việc này làm sao bây giờ?"
Giang Dạ châm điếu thuốc, lúc ấy cơ bản anh không chạm vào thuốc, mới vừa hút một ngụm liền ngăn không được mà nhíu mày.
Thấy anh không trả lời, Đường Mộ Bạch lại hỏi: "Tam ca?"
"Anh không biết." Giang Dạ dập tắt điếu thuốc, "Cậu xem mà làm."
Kia đầu yên tĩnh hai phút, Đường Mộ Bạch tra xét tư liệu mới lại mở miệng: "Bằng lái khẳng định sẽ thu về và huỷ, còn có cái vòng bảo hộ kia, bị xe cô nàng đâm cho thảm không nỡ nhìn, việc này xem như hao phí tiền quốc gia, có thể mời vào cục cảnh sát uống trà mấy ngày --"
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Giang Dạ đánh gãy: "Tiểu Bạch, nếu như không có gì sai xót, cô ấy tiến vào cục cảnh sát mấy ngày, đến lúc đó anh liền cho cậu tiến vào mấy năm."
Đường Mộ Bạch tức giận đến hộc máu.
Trọng sắc khinh bạn!
Kỳ thật không đề cập tới Phó Tinh Thần, căn bản Giang Dạ sẽ không nghĩ đến cô.
Nhưng chỉ cần nhắc tới, bộ dạng của cô lại hiện ngay trước mắt, Giang Dạ không khống chế được mà muốn gặp Phó Tinh Thần.
Vì thế nửa năm sau bằng lái Phó Tinh Thần bị thu về và huỷ, Giang Dạ thật sự gặp được cô
Kỳ thật anh cảm thấy đây là ngoài ý muốn, Đường Mộ Bạch kia không đáng tin cậy, căn bản là không nói cho anh, Phó Tinh Thần nửa năm trước tới nước Mỹ lưu học.
Ngày đó Giang Dạ nhìn thấy cô, chỉ ngoài ý muốn.
Ngày đó anh đi sòng bạc, kết quả không biết ai báo cảnh, kéo một đám người tới cục cảnh sát kiểm tra thuốc phiện cùng máu âm tính dương tính.
Giang Dạ tới nước Mỹ mấy năm, quen biết cục trưởng cục cảnh sát, cục trưởng kia vừa thấy anh, tượng trưng đi ngang qua, liền cúi đầu khom lưng mà thả anh ra.
Lúc anh đi ra khỏi cục lại nhìn thấy Phó Tinh Thần, tìm hiểu một chút liền biết, Phó Tinh Thần đanh một người đàn ông đến mức phải vào viện, người nọ báo cảnh sát nên cô mới bị bắt lại đây.
Lúc ấy Giang Dạ cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
Kinh hỉ qua đi, gọi người thả cô ra liền rời đi trước.
Tự chủ của anh rất tốt, kết quả đặt ở trên người Phó Tinh Thần, đều là lời nói suông -- tất cả đều không được việc.
Giang Dạ mới đi không được hơn mười phút, sau đó lại không yên tâm quay lại nhìn vài lần, vừa vặn thấy Kỳ Thần Viễn đi theo sau Phó Tinh Thần.
Từ khi đó anh liền biết, không thể dựa vào Đường Mộ Bạch được.
Theo đuổi bạn gái, loại việc này phải tự mình làm.
Anh không phải người chủ động, cũng chỉ đối với Phó Tinh Thần là ngoại lệ.
Về nước, ba ngày đầu tiên Đường Mộ Bạch đã nhắc nhở anh một lần: Đối với cô nàng tốt như vậy, sớm muộn gì cũng đem cô nàng chiều hư.
Giang Dạ không trả lời, chỉ cười cười.
Một cô gái nhỏ được Hoắc gia sủng mười mấy năm, anh chỉ nghĩ làm sao để đối với cô so với Hoắc gia cùng tất cả mọi người càng tốt hơn.
Bởi vì là người này, thật tốt tất cả đều là đáng giá.
Sau này, Phó Tinh Thần phát Weibo, nói với anh là cả đời sở ái.
Nhưng đối với Giang Dạ mà nói, Phó Tinh Thần đối với anh lại khác.
Cả đời sở ái.
Cả đời một ái.( Cả đời một tình yêu)
Giang Dạ không nhúc nhích, vẫn là tư thế nửa dựa người vào trên giường, anh liếc mắt nhìn màn hình, "Em đi mà tắt."
Ở trong lòng, Phó Tinh Thần bắt đầu thăm hỏi Tạ Cảnh Phi.
Còn không bằng đưa cho cô phim kinh dị...... Hiện tại phải làm như thế nào?
Nam nữ trưởng thành bình thường, dưới tình huống như vậy, bọn họ không phát sinh cái gì thì mới không bình thường.
Âm thanh kia vẫn đang lọt vào lỗ tai cô, Phó Tinh Thần mặt đỏ tai hồng mà đứng dậy, cầm điều khiển từ xa liền đem TV đóng lại.
Căn phòng lập tức yên tĩnh lại.
Phó Tinh Thần lúc này mới cảm thấy hòn đá đè nặng trong lòng cuộc cùng cũng được lấy ra, một lần nữa cô ngồi trở lại đàn dương cầm, lật phổ nhạc qua trang khác, thay đổi bài hát.
Phó Tinh Thần vừa rồi nhảy xuống giường có chút sốt ruột, cho nên dép lê cũng chưa tới kịp dẫm, mũi chân trần trụi gõ nhẹ từng cái trên sàn nhà.
Sàn nhà lạnh lẽo bóng loáng, đem nhiệt độ trên người cô trung hòa không ít.
Một khúc nhạc kết thúc, Phó Tinh Thần còn chưa hết nghiện, lại đem bản nhạc lật vài tờ, vừa muốn xuống tay, liền nghe thấy Giang Dạ đột nhiên mở miệng hỏi câu: "Đây là thứ gì?"
Phó Tinh Thần chỉ còn cách quay đầu lại, trong tay Giang Dạ cầm hộp quà Mạc Văn Ngữ đưa cho cô, Phó Tinh Thần lắc lắc đầu, "Ngữ Ngữ đưa, quên mở ra, anh thay em mở ra là được."
Nói xong xoay người, tiếp tục đàn.
Âm thanh dương cầm không lớn, cho nên Phó Tinh Thần còn có thể mơ hồ nghe được tiếng hộp giấy bị mở ra, cô ấn xuống mấy âm, không nhịn được tò mò quay đầu lại nhìn thử.
Rốt cuộc lúc Mạc Văn Ngữ đưa cho cô rất thần bí, nói không hiếu kỳ là không có khả năng, chẳng qua vừa rồi cô đi tắm, nhất thời liền đem việc này bỏ sau đầu.
Mà hiện tại, nhìn Giang Dạ đem từng hộp mà mở ra, đại khái mở đi đến hộp thứ tư, bên trong lộ ra tới một tấm vải màu trắng.
Xác thật là vải, bởi vì nó quá nhỏ, hoàn toàn không thể gọi là quần áo.
Phó Tinh Thần lấy ghế làm tâm, xoay nửa vòng đối diện Giang Dạ, thân thể trước cô nghiêng về phía trước, lấy cánh tay chống cằm cúi người, "Thứ gì đây?"
Giang Dạ câu môi: "Không biết."
Phó Tinh Thần nhìn anh không giống như đang nói dối, dừng vài giây đứng dậy đi qua.
Thị lực Phó Tinh Thần khá tốt, căn bản không cần đi đến trước mặt cũng đã thấy rõ.
Sau đó, hai chân đóng định cách đó một mét, làm thế nào cũng không di chuyển được.
Giang Dạ còn đang nhìn cô.
Mí mắt Phó Tinh Thần nhẹ nhảy một chút, cô giơ tay nhẹ ấn, cúi đầu tránh đi tầm mắt của Giang Dạ.
Cái này Mạc Văn Ngữ...... Cùng Tạ Cảnh Phi chắc đã thương lượng với nhau.
Đưa đồ vật đều đồng dạng có một phong cách riêng.
Phó Tinh Thần nhíu mày, nhất thời có chút hoảng loạnh, Giang Dạ đã đi tới trước mặt cô còn chưa phát hiện được, thẳng đến khi trước mắt xuất hiện một mảnh màu trắng, cô chớp chớp đôi mắt, mới nhìn đến khoảng cách giữa mình và người đàn ông không đến mười centimen.
Cô theo bản năng lui về phía sau vài bước, mặt rất nóng, nhưng cổ càng nóng hơn.
Mê mê hoặc hoặc, Phó Tinh Thần nghe thấy Giang Dạ hỏi một câu: "Có muốn mặc nó không?"
Phó Tinh Thần nghe anh hỏi, tầm mắt dừng ở bộ đồ ngủ tiết kiệm vải, nhìn như là nội y, lắc đầu: "Không mặc."
Ai thích mặc thì mặc.
Phó Tinh Thần quyết định, ngày mai Gi*t đến văn phòng Mạc Văn Ngư, đem cô nàng giáo huấn một trận.
Giang Dạ cũng không miễn cưỡng cô, đem bộ đồ ngủ kia tùy tay ném vào trên giường.
Phó Tinh Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nghe thấy Giang Dạ bí thêm một câu: "Không mặc càng tốt, đỡ phải cởi ra."
"......"
Phó Tinh Thần đứng ngồi không yên, thiếu chút nữa bởi vì những lời này của anh nhảy đến cạnh cửa.
Cô kéo chân cọ cọ, thẳng đến khi cẳng chân ᴆụng phải ghế dựa, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, xoay người tiếp tục ra vẻ bình tĩnh mà đánh đàn.
Đứt quãng, hoàn toàn không lưu loát.
Tâm tư Phó Tinh Thần không ở nơi này, chỉ là liếc mắt một sang nơi khác lại liếc mắt một cái lên nhạc phổ, liếc liếc, cô liếc thấy một bóng người dần dần áp lại đây.
Đầu ngón tay Phó Tinh Thần dừng lại, không tới vài giây, tiếng đàn đột nhiên lưu loát hẳn lên.
Cô hơi cúi đầu, nhìn đến trên phím đàn trên nhiều ra một bàn tay.
Giang Dạ đứng ở phía sau cô, ngón tay di chuyển tốc độ không nhanh, nhưng thanh âm lại không chút nào gián đoạn.
Phó Tinh Thần dứt khoát đem bàn tay đang phá hoại khúc nhạc lấy ra, yên tĩnh ngồi chuyên tâm nghe anh đàn.
Cô đưa lưng về phía Giang Dạ, cũng không biết anh nhìn không thấy nhạc phổ, thẳng đến khi nghe được một nửa, cô mới phát hiện điệu nhạc này cùng điệu nhạc trong trí nhớ hoàn toàn khác nhau.
Phó Tinh Thần quay đầu nhìn anh, mi mắt Giang Dạ hơi rũ, ánh mắt dần dần từ phím đàn chuyển lên trên mặt cô, khóe môi khẽ nhếch: "Đừng nhìn anh như vậy."
Phó Tinh Thần "À" một tiếng, không để bụng.
Tay vô ý ấn một chút, nháy mắt phá vỡ nhịp điệu của anh.
Âm thanh dừng lại.
Phó Tinh Thần vội vàng thu tay lại, xoay người đem bản nhạc hướng về phía anh kia khẽ đẩy một chút, "Anh tiếp tục."
Tay Giang Dạ dừng ở bản nhạc phổ bên cạnh, ở phía trên nhẹ gõ vài cái, không tiếp tục, còn duỗi tay khép lại, anh mở miệng: "Xoay người lại."
Tuy rằng không biết anh muốn làm gì, nhưng Phó Tinh Thần vẫn ngoan ngoãn mà xoay người lại đây.
Vì tránh cho ᴆụng vào người Giang Dạ, cô còn đem ghế xê dịch qua một bên.
Người đàn ông cúi người, Phó Tinh Thần ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm vào nhau, đáy mắt Giang Dạ tràn đầy Dụς ∀ọηg, cánh tay nhẹ nhàng xê dịch, vòng lấy bả vai cô, cúi đầu hôn xuống.
Giang Dạ hôn thập phần ôn nhu, so sánh với phía dưới, tay của anh có vẻ không thành thật cho lắm.
Nút thắt trên eo cô được anh nhẹ nhàng kéo ra, áo ngủ tơ tằm theo bả vai trượt xuống, nửa người trên vừa tiếp xúc với không khí lạnh, khiến cô run rẩy.
Phó Tinh Thần duỗi tay đẩy đẩy anh, không dùng sức, như con mèo nhỏ cào bậy.
Nhưng Giang Dạ lại bị cô đẩy ra.
Phó Tinh Thần sửng sốt, mở to hai mắt nhìn anh, trong ánh mắt còn mang theo hơi nước ௱ôЛƓ lông, nhìn đặc biệt câu người.
Hô hấp Giang Dạ nặng nề, bế cô lên, thuận tiện đem cái ghế còn ở dưới ௱ôЛƓ đá sang một bên.
Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần còn chưa có phản ứng, đã nghe được âm thanh dương cầm chói tai --
Là cô đè ở vào nốt dương cầm phát ra âm thanh.
Rầu rĩ, âm thanh còn rất lớn.
Phó Tinh Thần theo bản năng duỗi tay đi che lỗ tai, chỉ là chưa kịp che đã bị Giang Dạ ấn qua một bên, một tay anh men theo bả vai cô di chuyển xuống dưới, thuận tiện cũng đem áo ngủ kéo xuống.
Ngón tay người đàn ông xẹt qua địa phương, như đang nổi lửa, lửa cháy nhanh như đang lan rộng ra đồng cỏ, đốt cháy toàn thân.
Phó Tinh Thần rụt lại, ௱ôЛƓ vừa động, phía dưới lại có âm thanh vang lên.
Phó Tinh Thần quả thực muốn đào một cái lỗ chui vào.
Cô không nên nhận quà của Mạc Văn Ngữ, không nên nhận lễ vật của Tạ Cảnh Phi mà còn phát ra, đương nhiên, nhất không nên, tự chủ trương đàn dương cầm cho Giang Dạ nghe.
Hiện tại cái tình huống này, còn đàn cái rắm!
Phó Tinh Thần động cũng không dám động, chỉ sợ phía dưới lại phát ra âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Giang Dạ nhìn cô cười, tuy rằng ý cười nhạt nhẽo, nhưng là lại chạm tới đáy mắt.
Đầu Phó Tinh Thần nóng lên, giơ tay chạm vào đôi mắt của anh.
Người đàn ông có một đôi đôi mắt dất đẹp, thâm thúy tinh xảo, giờ phút này còn mang theo nhu tình vô hạn.
Phó Tinh Thần nghĩ đến lúc mình mới quen biết anh, đôi mắt Giang Dạ lúc nào cũng mang theo ý lạnh, đối lập mạnh mẽ, làm cô cảm thấy có thành tựu lạ thương
Đối với khuôn mặt Giang Dạ, Phó Tinh Thần luôn dễ dàng thất thần, tâm tư cùng tâm trí cùng nhau đi xa, đi tới vạn dặm.
Giang Dạ không hôn nữa, ngón tay dọc theo xương quai xanh đi xuống phía dưới, đôi lúc lại nhẹ nhàng xoa cài vái, Phó Tinh Thần sợ ngứa, nhưng là lại không dám trốn, nhiều nhất chỉ nhúc nhích một tý.
Đôi tay của Giang Dạ thật sự lợi hại, không cần làm gì khác, chỉ là ở trên người cô nhẹ nhàng lướt nhẹ, Phó Tinh Thần liền cảm thấy khó chịu.
Nâng lên cánh tay ôm cổ người đàn ông, ngửa đầu, nín thở hôn lên.
Hô hấp hai người rất nóng, đan chéo vào nhau, làm cho không khí quanh mình đều tăng nhiệt độ.
Ngón tay Giang Dạ ở trên bụng nhỏ gõ vào cái, sau đó đi xuống cường ngạnh mà tách hai chân cô ra.
Hai chân Phó Tinh Thần mang theo lạnh lẽo, bóng loáng tinh tế, tay người đàn ông ở bắp đùi cô nhẹ cọ vài cái, lúc sau Giang Dạ nghiêng đầu, Phó Tinh Thần hôn thất bại, không đến nửa giây, nghe thấy anh mang theo ý cười nói nhỏ ở bên tai: "Nước vào."
Khi Phó Tinh Thần làm loại chuyện này, đầu óc luôn dễ dàng hỗn loạn, cô dùng hơn mười giây, mới có thể hiểu hết nghĩa câu này.
Cô sửng sốt một chút, sau đó phản bác anh: "Đầu óc anh mới vào nước!"
Người này, thật đúng là không có tình thú.
Nào có ai ở thời điểm này nói câu đó!
Phó Tinh Thần duỗi tay nhẹ cào vào lưng anh, vừa muốn cho một bài học, đã nghe được Giang Dạ đem nửa câu sau lời nói bổ sung: "Anh đang nói chiếc đàn dương cầm."
"......"
Cung phản xạ của Phó Tinh Thần khá dài.
Một lúc lâu mặt cô mới đỏ lên, nhấc chân đá anh: "Lăn!"
Giang Dạ không nói nữa, thuận thế đem hai chân cô mở rộng
Bên tai thỉnh thoảng có những âm tiết nặng nề ngắn ngủi vang lên, không biết có phải do tác dụng tâm lý, cô luôn cảm thấy âm thanh mình kêu ra quá câu người.
Phó Tinh Thần đem cả khuôn mặt chôn ở иgự¢ người đàn ông, "Đi lên giường......"
"Không phải em muốn đánh đàn cho anh nghe?"
Phó Tinh Thần: "......"
Đánh đàn thì phải dùng tay chứ!
Biết không có cách nào cãi lại với người này, Phó Tinh Thần dứt khoát ngậm miệng, cô cảm giác được từng ngón tay người đàn ông dọc theo sống lưng đi xuống, Phó Tinh Thần co ngón chân, chóp mũi toát ra không ít mồ hôi, cô khó chịu, cũng không muốn Giang Dạ dễ chịu, hé miệng ở иgự¢ anh liếm nhẹ cái cái.
Động tác người đàn ông rõ ràng cứng đờ, tay rút ra, Phó Tinh Thần nhắm hờ đôi mắt, nhìn anh đi lấy áo mưa, cô duỗi tay túm chặt cánh tay anh,"Không cần......"
"Đừng nháo, uống thuốc không tốt cho thân thể."
"Cảnh diễn của em đã kết thúc...." Phó Tinh Thần nắm lấy tay anh, mười ngón tay giao nhau, đầu cô vẫn chưa ngẩng lên, lúc nói chuyện môi mềm ấm còn đang cọ nhẹ ở иgự¢ anh:"Có thai cũng không sao."
Hai tháng sau, Cố Niên cùng Giang Thiệu từ Giang Nam trở về, Tạ Cảnh Phi lấy mấy món đồ chơi của trẻ con huơ trước mặt Phó Tinh Thần "Thím nhỏ, chị xem cái này đặc biệt có ý tứ phải không?"
Phó Tinh Thần gật đầu, ánh mắt lại không dời khỏi màn hình, duỗi tay mò tới đĩa đồ ăn vặt.
Tạ Cảnh Phi lại hỏi: "Ăn ngon không?"
Phó Tinh Thần như cũ gật đầu.
Phim truyền hình kỳ thật cũng không có gì hay, nhưng là của cô đóng, Trì Minh gửi cho Cố Niên xem thử, cô liền cưỡi ngựa xem hoa xem một lần.
Tạ Cảnh Phi ngồi sang bên cạnh, cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng nếm thử, ăn đến ngon lành: "Thức ăn cao cấp cho chó mà Ngộ Ngộ mua chất lượng thật sự khác nhau."
Phó Tinh Thần: "......"
Tạ Cảnh Phi đã bắt đầu thử mấy món đồ chơi, nhỏ giọng thầm thì cái gì đó, không đợi Phó Tinh Thần mở lời, đã nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau -- hơn một tháng không thấy, Cố Niên cùng Giang Thiệu đã trở lại.
Trong tay Phó Tinh Thần còn đang nắm chặt thức ăn cho chó, nhất thời không biết nên bỏ vào trong miệng hay là thả lại vào đĩa, cô sửng sốt một chút, chỉ có thể khẩn trương nắm chặt, quay đầu lại lộ một nụ cười đặc biệt tiêu chuẩn: "Ba mẹ, hai người đã trở lại?"
Cố Niên cười tủm tỉm mà lấy quà ra, duỗi tay nhéo mặt Phó Tinh Thần: "Một tháng không gặp, Thần Thần hình như béo lên một vòng."
Trên mặt Phó Tinh Thần trên kỳ thật không ít thịt, nghe Cố Niên nói như vậy, cô cũng cảm thấy cánh tay hình như cũng mập lên một chút.
Trước kia Phó Hinh Vân nói cô đặc biệt không có lập trường, người khác nói cái gì, trong lòng liền dễ dàng dao động.
Lúc đó Phó Tinh Thần không cảm giác được, bây giờ mới bắt đầu đồng ý quan điểm của Phó Hinh Vân.
Cố Niên lại lôi kéo cô tám chuyện một lúc, bà không giống người trẻ tuổi tinh lực vô hạn, mới vừa xuống máy bay không lâu, đã cảm thấy thấm nệt, ăn cơm chiều xong đã chạy lên lầu nghỉ ngơi.
Giang Thiệu cùng Phó Tinh Thần và Tạ Cảnh Phi cũng không nói lời dư thừa, đi theo Cố Niên lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Phó Tinh Thần chú ý tới Tạ Cảnh Phi muốn nói lại thôi, cô bưng ly nước chậm rì rì mà uống, chỉ giương mắt nhìn cậu ta, cũng không nói gì khác.
Tạ Cảnh Phi căn bản không nhịn được, bị cô nhìn chằm chằm cả một phút đồng hồ cuối cùng cũng chịu buông νũ кнí đầu hàng, cậu kéo ghế tới trước mặt cô: "Thím nhỏ, chị cãi nhau với chú ba sao"
Không có cãi nhau.
Nhưng đêm qua, Phó Tinh Thần xác thật đem Giang Dạ từ trên giường đạp xuống.
Cô tiếp tục uống nước, không đáp lại.
Tạ Cảnh Phi: "Buổi sáng hôm nay chú ba ra tới cửa, dùng ánh mắt mang dao nhìn cháu!"
"Vậy việc bọn chị cãi nhau hay không có quan hệ gì?"
"Hai người không cãi nhau, chú ấy có thể giận chó đánh mèo lên em sao?"
Phó Tinh Thần cảm thấy cậu ta nói có lý.
Tạ Cảnh Phi thở dài: "Chị chê em lần trước đưa cho phim điện ảnh không tốt, cho nên lần này em thay đổi phong cách, ngày hôm qua còn nghe thấy hai người ở trong phòng, rất hài hòa một buổi tối...... Sao ngày hôm sau đã trở mặt không nhận người khác?"
Trong miệng cậu "Thay đổi phong cách", là đổi phim hành động thành phim kinh dị.
Đêm qua khi Giang Dạ phóng ra, không đến mười phút Phó Tinh Thần đã tránh ở trong chăn, đầu cũng không dám lộ ra.
Dù không lộ đầu, cũng không ngăn cản được âm thanh kia lọt vào lỗ tai.
Có người còn cố tình xem đến vui vẻ.
Phó Tinh Thần che chăn run bần bật, không nhịn được, nhấc chân đạp Giang Dạ xuống.
Tạ Cảnh Phi còn không biết xấu hổ mà chất vấn cô.
Phó Tinh Thần cười nhạt một tiếng, "Chờ em về sau tìm bạn gái, chị cũng đưa hai người phim điện ảnh mới nhất."
Cái này gọi là có thù tất báo.
Phó Tinh Thần cười tủm tỉm mà vỗ vỗ mặt cậu, biểu cảm bây giờ giống y đúc Cố Niên: "Cảnh phi, em thích Âu Mỹ, hay Hàn...... Nếu không sản phẩm trong nước?"
Tạ Cảnh Phi lập tức đứng lên, vòng quanh sô pha xoay một vòng tròn: "Thím nhỏ, sao chị lại không hiểu tâm ý của em?"
Lại tới nữa.
Phó Tinh Thần lại rót thêm một ly nước, lần này không uống, mà để qua một bên.
"Thím nhỏ, rõ ràng em đang tạo cơ hội cho hai người...... Chị nghĩ xem, đêm hôm khuya khoắc chị khẳng định sẽ bị phim kinh dị dọa sợ tới mức ૮ɦếƭ khi*p, sau đó sẽ nhào vào trong иgự¢ của chú ba...... Sau đó, ừ...... Chị khẳng định cũng hiểu......"
"Biết cái gì?"
Tạ Cảnh Phi thay đổi cái đề tài, hỏi đặc biệt uyển chuyển: "Thím nhỏ, có phải chị cùng chú ba sinh hoạt không hài hòa?"
Phó Tinh Thần: "......"
Tạ Cảnh Phi chỉ chỉ mặt cô, "Chị xem trước kia nét mặt toả sáng bao nhiêu!"
Phó Tinh Thần không nói lời nào, thật ra nghe được tiếng mở cửa.
Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần cùng Tạ Cảnh Phi liếc nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa.
Phó Tinh Thần khụ một tiếng, bên kia, Tạ Cảnh Phi đã dứt khoát chạy lên lầu.
Giang Dạ nhấc chân đi tới: "Nó chạy cái gì?"
"Ăn cơm không?" Phó Tinh Thần không trả lời vấn đề này, chỉ đem ly nước ấm đưa về phía anh, "Uống miếng nước trước, em đi hâm đồ ăn cho anh."
Giữa mày Giang Dạ nhạt nhẽo ý cười, thấy Phó Tinh Thần muốn đi vào bếp, duỗi tay giữ chặt cổ tay cô: "Không cần đâu, anh ăn rồi"
Phó Tinh Thần vươn ngón tay muốn chọc chọc bụng anh, vừa mới ᴆụng tới đã bị anh lấy, "Cảnh Phi lại nói gì với em vậy?"
"Nó hỏi em cãi nhau với anh phải không."
Phó Tinh Thần xoay người đem ly nước bỏ vào trong tay anh, lưu lại một câu xoay người lên lầu.
"Em lên trước."
Tạ Cảnh Phi tuy rằng không đáng tin, nhưng lại nhắc nhở được Phó Tinh Thần.
Cô cùng Giang Dạ, không phải sinh hoạt không hài hòa căn bản là không có sinh hoạt.
Phó Tinh Thần tắm rửa xong, càng thấy mấy câu Tạ Cảnh Phi nói cho cô càng đúng, dựa theo ý tứ của cậu ta, lần này mở phim kinh dị, thì có thể nhào vào trong иgự¢ Giang Dạ rồi.
Giang Dạ bị cô đẩy tới mép giường, bất đắc dĩ đè đầu cô vào vai để đứng vẫn, "Tiểu mỹ nữ, có muốn không?"
Đầu Phó Tinh Thần còn chôn ở trong иgự¢ anh, cô sửng sốt một chút, qua vài giây, duỗi tay hướng về dưới thân người đàn ông thăm dò: "Anh không muốn sao?"
Muốn, nhưng là không dám.
Phó Tinh Thần còn ham chơi, gần đây thân thể không bình thường cũng không cảm giác được.
Giang Dạ bị cô lăn lộn đến mức toàn thân bốc hỏa, lại không nhẫn tâm làm thật, dùng tay giải quyết cho cô xong, mình lại chạy đến phòng tắm tắm nước lạnh.
Vì thế ngày hôm sau, Phó Tinh Thần xuất hiện ở trên bàn ăn với nét mặt toả sáng, mà Giang Dạ ở bên cạnh, một bữa cơm đâm cho Tạ Cảnh Phi không ít nhát.
Tạ Cảnh Phi sợ tới mức cơm cũng không dám ăn, tùy tiện tìm cớ chạy ra ngoài.
Đường Ngộ ở bên ngoài chờ cậu, Tạ Cảnh Phi bay nhanh lên xe, đai an toàn còn chưa gài, đã nghe thấy có người gõ vài cái lên cửa sổ xe.Tạ Cảnh Phi không dám quay đầu, nhưng Đường Ngộ lại không phối hợp, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của anh ta nhẹ nhàng kéo cửa xe xuống.
Khóe miệng Giang Dạ nhẹ cong, nhưng là rõ ràng không phải bộ dạng cao hứng, "Tạ Cảnh Phi, nếu lần sau cháu còn dám bày cho cô ấy mấy cái bậy bạ, chú liền --"
"Làm cậu ta?" Đường Ngộ kéo khóe môi, ngữ khí có chút chế nhạo, "Chú ba, loại sự tình này để cháu thay chú làm đến nơi đến chốn."
Tạ Cảnh Phi: "......"
Cái gì mà làm hắn...... Còn không bằng trực tiếp đánh hắn một trận đâu!
Thời gian gần đây mỗi ngày Phó Tinh Thần đều ôm một hộp mơ ăn, ăn đến đầy miệng đều ê ẩm vị ngọt, nhưng lại không thích ăn những thứ khác.
Cô ăn uống không tốt, còn thường xuyên buồn nôn.
Tạ Cảnh Phi thành thật hơn không ít, đi sớm về trễ một thời gian dài, sau cậu ta lại ôm một đống sách lại đây.
Cậu đến càng gần, Phó Tinh Thần hoài nghi thứ cậu ta ôm chính là một đống xuân cung đồ.
Đến gần, lại làm cô chấn động.
Tạ Cảnh Phi chỉ chỉ, "Thím nhỏ, em
cảm thấy không thể lại gạt chị được, giáo dục bảo bảo, nên bắt đầu từ thai nhi đi......"
Phó Tinh Thần nhìn đống sách chăm sóc thai nhi trước mặt, khóe miệng nhẹ nhàng cong.
Tạ Cảnh Phi nhắc nhở: "Có phải chị không biết mình có tiểu bảo bảo?"
"Chị biết......"
Phó Tinh Thần vê quả mơ bỏ vào trong miệng, chua ngọt bốn phía, cả người cô đều vui vẻ hơn không ít: "Chị nhìn giống kẻ ngốc sao...... Chính mình có hay không cũng không biết?"
"...... Chị biết khi nào?"
Từ lúc Giang Dạ tình nguyện tắm nước lạnh hạ hỏa cũng không muốn cô, Phó Tinh Thần đã đoán được.
Nhưng loại sự tình này cô không tính nói cho Tạ Cảnh Phi, hai ba câu đã thay đổi đề tài.
Ánh mắt Tạ Cảnh Phi sáng lên, "Con trai hay là con gái?"
Phó Tinh Thần lắc đầu.
Cái này cô thật không biết.
"Tên thì sao?"
Phó Tinh Thần tiếp tục lắc đầu.
Tuy nhiên được Tạ Cảnh Phi nhắc nhở lần nữa.
Từ ngày đó, lúc Phó Tinh Thần nhàm chán, liền ôm một quyển tân hoa từ điển, bắt đầu nghĩ tên.
Tên đã chuẩn bị được mấy chục cái, cuối cùng một cái cũng chưa dùng tới.
Bảo bảo sinh vào tháng sáu, là một bé gái, rất gần với sinh nhật Phó Tinh Thần.
Đầu óc Phó Tinh Thần nóng lên, đặt cho bảo bảo cái tên "Giang Hạ".
Mang thai ngốc ba năm, cô đã bắt đầu tiến vào giai đoạn đầu.
Thật ra Giang Dạ không ý kiến, nhưng Phó Hinh Vân lại không đồng ý, tuy bà để cho Phó Tinh Thần đặt tên, nhưng xem ra Phó Tinh Thần lấy tên cho cháu ngoại của bà cũng quá tùy tiện.
Vì thế vòng đi vòng lại, xoay vài vòng, tên vẫn do Giang Dạ đặt, gọi là Giang Tinh Nhân*.
(Nguyên Văn: Jiang Xinger)
Phó Tinh Thần không dám đề ý kiến, huống chi tên này, căn bản không có cơ hội cho cô ý kiến.
Tiểu nha đầu lớn lên càng ngày càng giống Giang Dạ, đặc biệt đôi mắt kia, đuôi mắt thon dài cong lên, cười rộ lên như con hồ ly nhỏ.
Nhìn vào có vẻ không có ý tốt.
Nha đầu kia xác thật thường xuyên không có ý tốt, càng lớn càng rõ ràng.
Giang Tinh Nhân ba tuổi bị đưa đi nhà trẻ, tiểu nha đầu học nói rất sớm, khi đó nói chuyện đặc biệt lưu loát, ra khỏi nhà trẻ đã đã bày trò với mấy bạn nhỏ Phó Tinh Thần túm mãi vẫn không đi.
Nha đầu này còn đặc biệt dính người, Phó Tinh Thần nấu cơm cô bé cũng đi theo, xem TV cũng muốn ngồi ở bên cạnh cô, ngay cả Giang Dạ cùng Phó Tinh Thần làm chuyện thân thiết, cô bé cũng trộm trốn ở trong ngăn tủ mà chui ra, híp đôi mắt xinh đẹp cười thần bí.
Phó Tinh Thần sợ tới mức không dám cùng Giang Dạ làm chuyện quá phận, những chuyện không dám nói chỉ dám kéo đèn vào ban đêm.
Bằng không ảnh hưởng không tốt.
Phó Tinh Thần cảm thấy mình đặc biệt đủ tư cách làm mẹ, thường xuyên bị chính mình làm cảm động mà rối tinh rối mù.
Kết quả tiểu nha đầu Giang Tinh Nhân kia lại không có lương tâm, giáo viên mầm non nói các bạn học dùng một câu giới thiệu cha mẹ của mình, nha đầu kia dám nói câu: "Mẹ của em là người có địa vị thấp nhất trong nhà."
Phó Tinh Thần được giáo viên mầm non hảo tâm chuyển những lời này, thiếu chút nữa đem cơm chiều của Giang Tinh Nhân đổi thành cà rốt, thứ cô bé ghét nhất.
Dù Giang Tinh Nhân là áo bông nhỏ của cô, đêm đó Phó Tinh Thần vẫn cầm chối lông gà tới thỉnh tội.
Phó Tinh Thần vừa thấy mắt tiểu nha đầu này ngập nước, đã mềm lòng, ngữ khí so với lúc ăn cơm mềm hơn không ít.
Giang Tinh Nhân hướng vào trong иgự¢ cô, đầu nhỏ chụi chụi, nói chuyện mang theo non nớt: "Cô giáo nói tên mỗi người đều có nguyên nhân, có một đứa bạn của con vì sinh ra vào mùa hè sinh cho nên kêu đầu hạ, còn có một bạn, bởi vì sinh ra giống như cục bông, cho nên kêu tròn tròn, mẹ, vì sao tên con là Tinh Nhân?"
Tên là Giang Dạ lấy, đêm đó Phó Tinh Thần cũng hỏi Giang Dạ vấn đề này.
Ngón tay người đàn ông mang theo vết chai, ở trên eo nhẹ cọ vài cái, giọng nói anh vang lên ở đỉnh đầu, ôn nhu khàn khàn, mơ hồ mang theo ý cười: "Bốn chữ, em đoán đi?"
Phó Tinh Thần quả nhiên đoán: "Anh cũng yêu em?"
Giang Dạ cười nhẹ, xốc áo ngủ cô lên tới eo, "Chỉ đoán đúng rồi một chữ."
Phó Tinh Thần còn đang suy nghĩ, thình lình nghe thấy Giang Dạ lại hỏi: "Muốn biết sao?"
Đương nhiên muốn.
Phó Tinh Thần nâng chân, vừa muốn đá anh, nụ hôn của anh đã đè ép xuống dưới.
Che trời lấp đất, rồi lại mang theo ôn nhu.
Tinh Nhân, Tinh Nhân.
Ngôi sao, cùng em.
Gia Lai, 9/1/2019
THE END
Tạm biệt Giang Dạ, tạm biệt Phó Tinh Thần
Thật ra mình muốn kết thúc truyện trước tháng 1 mà cứ dở dở ương ương nên kéo dài tới đây.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong khoảng thời gian vừa qua.
Mong những truyện tiếp theo vẫn được mọi người ủng hộ

Một vài truyện ngôn tình sắc bạn nên đọc:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc