Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! - Chương 27

Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa

Xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt, xuyên qua khoảng thời gian dài đăng đẵng, Dương Tích đang hát một bài ca thuộc về hai người họ, mang theo những hồi ức hoàn mỹ cực lâu trước kia, lần nữa đi đến bên người Lục Xuyên.
Ánh mắt Lục Xuyên càng ngày càng lạnh, càng ngày càng trầm.
Ánh dời ánh mắt đi nơi khác, một giây một khắc cũng không muốn nhìn cô ta.
Mà sau khi Dương Tích hát xong, trực tiếp xuống đài đi về phía Lục Xuyên. Mỗi bước đi ánh mắt của cô ta đều chăm chú mà nhìn chằm chăm anh.
Tất cả mọi người đều nhìn qua Dương Tích, không thể tin được cô ta đã đi hai năm, nay lại vô thanh vô tức* mà quay trở về.
*Không giọng nói, không hơi thở, câu này ý là Dương Tích trở về bất ngờ ó
Có lẽ vì vẻ mặt Lục Xuyên quá mức khác thường, nên Sở Sở đã đoán được thân phận của Dương Tích.
Từ trực giác tự nhiên của con gái, không liên quan gì tới thông minh hay ngu ngốc, một cô gái luôn luôn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm, uy hiếp đến từ đối phương.
Ánh mắt Sở Sở liếc xuống ly R*ợ*u, bên trong ly còn dư lại một màu đỏ tươi, tay của cô nắm chặt quai cặp trước người.
Khuôn mặt Dương Tích động lòng người, không nhìn gì khác chỉ nhìn mỗi Lục Xuyên, cô ta bây giờ cũng đã hiểu được làm cách nào để dùng ánh mắt làm cho nội tâm kiên cường của đám đàn ông đều quân lính tan rã.
Nhưng chiêu này đối với Lục Xuyên không có một chút hiệu lực, bởi vì anh đã không còn nhìn cô ta nữa rồi.
Đôi giày cao gót màu đỏ đứng cách Lục Xuyên nửa mét, Dương Tích mỉm cười nhìn Lục Xuyên đang ngồi trên ghế salon, âm thanh giòn giã nói ra: “Chó nhỏ, mình về rồi!”
Không thể phủ nhận, ngũ quan của Dương Tích ngày càng tinh xảo, con ngươi hiện lên ánh sáng, vô cùng có thần thái, có thể khiến người ta vừa nhìn đã đi sâu vào lòng người, lúc mỉm cười khóe miệng có hai lúm đồng tiền thật sâu, câu hồn người.
Cô ta tự tin, hào phòng, rất thẳng thắn dùng hành động nói cho tất cả mọi người, người mà Lục Xuyên đã từng thích là Dương Tích, đã trở về rồi.
Chỉ là một tiếng “Chó nhỏ” kia quả thật khiến tai Sở Sở đau nhức.
“Ừm.” Lục Xuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, tiện thể nâng ly R*ợ*u trong tay một hơi uống sạch.
Dương Tích mặt mày mỉm cười đứng trước mặt anh, mà Lục Xuyên một chút nhúc nhích cũng không có. Một phút, hai phút, cho dù cô ta có tự nhiên hào phóng đến đâu cũng lộ ra một chút lúng túng.
“Sao thế, hai năm không gặp, không định cho mình một cái ôm lâu ngày gặp lại sao?”
Lục Xuyên bất động thanh sắc, mười giây, hai mươi giây,…mỗi một giây đều là một loại giày vò.
Một phút sau, Lục Xuyên rốt cuộc cũng để xuống cái ly trong tay, đứng lên.
Dương Tích âm thầm thở ra một hơi, cô ta biết trong lòng Lục Xuyên vẫn còn mình, vẫn không thể buông bỏ cô ta được.
Khóe miệng cô ta tươi cười sâu hơn, giang hai cánh tay, chờ được lấy cái ôm cữu biệt trùng phùng của Lục Xuyên.
Tất cả mọi người đều nín thở mà nhìn Lục Xuyên, nhìn anh từng bước đi về phía Dương Tích.
Ngay lúc Dương Tích sắp ôm được bả vai Lục Xuyên thì trong nháy mắt, một cảnh tượng không thể tin được phát sinh.
Lục Xuyên đột nhiên cúi người, trực tiếp dịch khỏi cái ôm của cô ta.
Anh lấy ở trên bàn trà một cái ly sạch sẽ, cầm lấy ấm trà nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Sở Sở, ôn nhu hỏi: “Ban đêm đừng uống trà, tôi lấy cho cậu một ly sữa bò, được không?”
Sở Sở chậm chạp gật đầu.
Lục Xuyên lập tức dịch ra khỏi Dương Tích, trực tiếp đi ra khỏi phòng, gọi nhân viên phục vụ tới, order một ly sữa bò cho Sở Sở.
“Nóng một chút.”Lục Xuyên dặn dò cẩn thận: “Không thêm đường, chỉ là sữa bò nguyên chất.”
Trong con ngươi Dương Tích lộ ra lạnh lẽo, cô ta cứ lúng túng đứng đấy, cho đến khi Lê Dạ đi lên phía trước phá vỡ không khí ngột ngạt.
“Chị Dương Tích, trở về lúc nào vậy?”
“Hai ngày trước.” Dương Tích quay đầu về phía Lê Dạ: “Cô bé càng ngày càng xinh đẹp nha.”
Lê Dạ nhàn nhạt cười một tiếng: “Con gái mười tám biến đổi, chị cũng càng ngày càng đẹp mà.”
Dương Tích cong cong ánh mắt dò xét Lục Xuyên một chút: “Đúng vậy không, đáng tiếc có người nào đó không nhìn thấy.”
Cô ta nói chuyện lớn mật trực tiếp, lúc trước cô ta theo đuổi Lục Xuyên gây xôn xao toàn trường đều biết.
Mà Lục Xuyên lúc ấy cũng là một nam sinh choai choai ham chơi, vì mới mẻ và tò mò, nên hai người cứ như vậy mà ở quen nhau.
Không nói đến tình cảm Lục Xuyên dành cho cô ta nhiều ít, nhưng tên này cũng có cái tốt, đã quyết định quen nhau, thì đau lòng bạn gái là sự thật, muốn cái gì có cái đó, tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô ta, không được thì cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mà làm cho được, theo lời của các bạn nữ sinh thì chính là, ngay cả sao cũng có thể lấy xuống tặng cô.
Mà anh xưa nay sẽ không chần chừ, mặc kệ bao nhiêu cô gái trong bóng tối bày tỏ nổi lòng với anh, anh tuyệt đối cũng không thay đổi thất thường, đi trên đường sẽ không nhìn bất kỳ cô gái nào, trong lòng sẽ chỉ toàn bạn gái mình, coi cô như công chúa mà sủng lên tận trời.
Thời điểm Dương Tích không từ mà biệt xuất ngoại, Lục Xuyên chờ cô ta trở lại. Kết quả Dương Tích ham chơi vừa đến nước Mỹ liền trực tiếp ném Lục Xuyên lên chín tầng mây, cuối cùng đi quen một tên cao to thô kệch người da trắng xăm mình, lúc nói chia tay với Lục Xuyên chỉ để lại một câu.
“Cậu thật sự rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là không đủ xấu xa.”
Mình không muốn làm công chúa Bạch Tuyết, cũng chán ngấy bạch mã hoàng tử. Mình thích đàn ông xấu, muốn K**h th**h và động tâm, nhưng cậu lại là người tốt.

Lê Dạ đánh vỡ sự trầm mặc, mấy anh em tốt xung quang cũng nhao nhao chào hỏi Dương Tích, Dương Tích nhiệt tình đáp lại, nhìn ra được bọn họ có quan hệ rất tốt.
Lê Dạ đưa Dương Tích đến ghế salon đối diện ngồi xuống, Trình Vũ Trạch thu xếp lấy đồ uống cho Dương Tích, mọi người nhao nhao nhập cuộc, vây quanh Dương Tích bắt đầu mồm năm miệng mười hàn huyên, dù sao đã hai năm không gặp mọi người vô cùng náo nhiệt, lúc trò chuyện, thỉnh thoảng Dương Tích sẽ che miệng cười to, cùng mọi người nói mấy câu chửi thề rất thoải mái.
Mà toàn bộ số người trong căn phòng, chỉ có hai người trầm mặc. Sở Sở, cùng với một người ngồi cạnh cô lưỡng lự, chần chừ muốn nói lại thôi, Lục Xuyên.
Rất nhanh nhân viên phục vụ bưng ly sữa bò tới, Lục Xuyên nhận lấy, nịnh nọt đưa tới trước mặt Sở Sở mà lấy lòng.
Sở Sở cắn ống hút, hút một ngụm nho nhỏ, cô biết Lục Xuyên đang nhìn mình, nhưng cô cố ý không đối mặt với anh, không thèm để ý tới anh.
“Chị Dương Tích là nghỉ lễ Quốc Khánh nên mới trở về sao?”
Dương Tích cười: “Nước Mỹ làm gì có kì nghỉ Quốc Khánh? Chị trở về thi đại học.”
“Trở về thi Đại học?”Lê Dạ không hiểu: “Nghĩa là, chị không có dự định quay lại Mỹ nữa?”
“Lúc trước chị cũng không muốn đi, chẳng phải là do người trong nhà ép sao?”
“Vậy tại sao bây giờ người trong nhà lại đồng ý để chị quay về?”
Dương Tích nhíu nhíu mày đốt ***, cười nói: “Ông già đến nhà kiểm tra, vô tình tìm thấy trong ngăn kéo hai cây đại ma, xém chút nữa thì bị dọa ra bệnh tim, vô cùng lo lắng nên cho chị quay trở về.”
(*) raw là 两根大|| 麻, mình tìm hiểu thì đây là cây gai, cây đay. Nhưng không hiểu ba của Dương Tích sao lại sợ đến mức đó, Min hỏi bạn Min thì bảo là giống cây thuốc phiện. Ai biết thì chỉ Min với nhé, cảm ơn nhiều ạ.
“Nhưng mà còn một hai trăm ngày nữa là phải thi đại học rồi!” Tống Cảnh nói:
“Chị Tích sẽ ở nhà ôn tập hay đến trường?”
Dương Tích nói: “Ông già đã liên hệ với giáo viên chủ nhiệm lớp của mình, làm thủ tục chuyển trường, chờ qua Quốc Khánh sẽ cho mình quay lại lớp hai.”
“Tốt quá.”
“Quá tuyệt vời!”
Thời điểm Dương Tích nói chuyện với mọi người, ánh mắt vô tình hoặc hữu ý đều rơi vào trên người Lục Xuyên.
Mà trong ánh mắt của Lục Xuyên chỉ tràn đầy bóng hình người con gái ngồi bên cạnh, tựa như trước kia, trong lòng anh cũng chỉ có cô ta vậy
Ghen tỵ như một con rắn phun nọc độc trong lòng cô ta.
“Thỏ lớn, dễ uống không?”
“Dễ.”
“Vậy cậu cũng cho tôi thử một ngụm.”
Sở Sở nhìn ly sữa bò trong tay, buồn buồn nói: “Cậu muốn uống thì tự mình gọi.”
“Tôi chỉ muốn uống ly của cậu.”
“Không cho.”
Lục Xuyên đùa cô, cô bất động không nói, anh đành tự cười cười, cầm ly bia trên bàn một hơi uống sạch, lại rót thêm ly nữa, một bên uống một bên đưa ánh mắt ai oán mà nhìn cô.
Cuối cùng vẫn là Sở Sở mềm lòng, đưa tay kéo kéo lấy góc áo của anh.
“…Cậu uống ít một chút.”
Quỷ kế của Lục Xuyên đã đạt được, vừa lòng thỏa ý mà nghe lời buông ly bia đặt xuống, kéo cổ áo lại: “Tôi khát, nhưng người nào đó ngay cả một chút sữa bò cũng không cho tôi uống.”
Sở Sở nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng bất động thanh sắc đưa ly sữa đẩy tới trước mặt anh.
Lục Xuyên cười híp mắt cầm lấy cái ly, ngậm ống hút thô lỗ uống một ngụm.
Mặc dù Dương Tích đang cùng mọi người nói chuyện, trên khuôn mặt mỉm cười, có điều khi cô ta nhìn thoáng qua hai cái gáy của Lục Xuyên và Sở Sở đang nói chuyện vui vẻ còn uống sữa bò cùng nhau, dáng vẻ rất thân mật, nụ cười của cô ta dần trở nên cứng nhắc.
Sở Sở cẩn thận từng ly từng tí nhìn về phía Dương Tích, đôi mắt tĩnh mịch, mà Dương Tích cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt bất thiện.
Hai cô gái cách một cái gian nhỏ ở giữa, từ xa mà giằng co.
Sở Sở thấy trong ánh mắt cô ta bị lửa nóng chiếm lấy, thấy rõ sự cảnh cáo và uy hiếp trong đó.
Lập tức, tay Sở Sở từ góc áo của Lục Xuyên kéo ra, sau đó mò tới mu bàn tay của anh, nhẹ nhàng gãi gãi.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Lục Xuyên nắm ngược trở về, cầm cái tay nhỏ của cô ấp trong lòng bàn tay. Ấm áp, nóng rực bao kín lấy tay cô không một chút kẽ hở.
Tay hai người nắm thật chặt đặt ở trên đù* Lục Xuyên, mà động tác này được làm một cách bất động thanh sắc như thế, từ đầu đến cuối ánh mắt Sở Sở và Dương Tích đều nhìn nhau, ánh mắt của cô không còn sự sợ hãi rụt rè, mà là bằng phẳng quang minh chính đại, thậm chí còn ở trước mặt mọi người mang theo một tia biểu thị…công khai chủ quyền.
Địch ý bên trong ánh mắt của Dương Tích ngày càng tăng lên, nhưng khóe miệng cô ta vẫn nở nụ cười như cũ.
Lê Dạ im lặng mà quan sát hai người đang trong tình trạng sóng ngầm đối đầu kia. Điều làm cho cô ấy kinh ngạc nhất là Sở Sở nhát gan vô hại lại có thể có dũng cảm chủ động phản kích như lúc này.
Có điều dù cho hai người con gái giằng co như thế nào đi chăng nữa thì quan trọng nhất chính là thái độ của Lục Xuyên.
Mà thái độ của anh rất nhanh Lê Dạ đã nhìn thấy được, kể cả mọi người ở đây ai cũng rõ ràng.
Chín giờ rưỡi Dương Tích đứng dậy, nhìn về phía mọi người mà chào tạm biệt: “Đêm nay còn có một cuộc hẹn nên phải rời đi rồi! Thấy mọi người đều vui vẻ như vậy, lần sau chúng ta sẽ họp lại nhé!”
“Chị Dương Tích, gặp lại ở trường.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Đúng rồi, Xuyên ca cậu không đưa chị Dương Tích về nhà sao?”
Tống Cảnh ngu ngốc đột nhiên thốt lên câu nói này, Trình Vũ Trạch ngay lập tức dùng cùi chỏ mạnh mẽ cú cậu ta một cái, hung hăng trừng cậu ta.
Tống Cảnh vội vàng im miệng, nhưng mà lời cũng đã nói ra, Lục Xuyên nghe thấy được, tất cả mọi người cũng nghe thấy được.
Dương Tích cũng nhìn về phía Lục Xuyên, giờ khắc này anh vẫn còn đang nắm tay Sở Sở không nỡ buông ra, từ từ tách từng đầu Ng'n t thon dài Sở Sở sờ lấy, giống như đang nghiên cứu một món đồ bảo bối trân quý nào đó, phảng phất mọi thứ xung quanh anh đều không quan tâm nữa, mắt điếc tai ngơ mà mặc kệ.
Cái này…có chút lúng túng.
Mặt Sở Sở không thay đối sắc, tránh tay của Lục Xuyên rút tay mình ra, mà Dương Tích đứng người dậy ngả ngớn nói ra: “Xuyên ca các cậu bận chơi với cô bạn gái nhỏ, hình như là không rãnh đâu.”
Tống Cảnh toe toét cười nói: “Không phải đâu, Sở Sở cũng là bạn cùng lớp của chúng ta, Xuyên ca tương đối chiếu cố cậu ấy mà thôi.”
Trình Vũ Trạch nâng trán, hận không thể một cước đã bay Tống Cảnh ra khỏi hệ ngân hà.
Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ai mướn cậu giải thích?
“Thật sao?” Dương Tích vẫn mỉm cười như cũ: “Chó nhỏ, cậu có rãnh đưa mình về một đoạn đường không, mình có một số lời muốn nói cho mình cậu.”
Lục Xuyên lắc đầu hời hợt nói ra: “Một lát tôi phải đưa Sở Sở về trường học.”
Anh nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Giữa tôi với cô không có gì tốt mà nói, cho dù có cũng không phải lời nói có ích gì.”
Cho dù có cũng không phải lời nói có ích gì.
Lời nói này rất không nể mặt.
Sắc mặt Dương Tích ngay lập tức trở nên trắng bệch, thậm chí đôi tay còn có chút run rẩy.
Ánh mắt Lê Dạ sâu xa nhìn về phía Dương Tích, cô ta thế nhưng rất lợi hại, sau đó liền cười một cái, không cho đám người ngoài cuộc có thời gian nhìn thấy biểu hiện nhỏ của mình, nhìn Trình Vũ Trạch nói: “Nếu đã như vậy, tiểu Vũ ca, làm phiền cậu là sứ giả hộ hoa một lần vậy.”
“Không có vấn đề.” Trình Vũ Trạch lúc này đứng lên nói ra: “Xuyên ca yên tâm đi, mình cam đoan sẽ đưa Dương Tích an toàn về nhà.”
“Xuyên ca cậu yên tâm đi”…câu nói này nói ra chủ yếu chỉ là muốn chu toàn mặt mũi cho Dương Tích mà thôi.
Khóe miệng Lê Dạ cong lên, xem ra Trình Vũ Trạch cũng không phải là loại đèn đã cạn dầu.
Mà ngay lúc Trình Vũ Trạch nói ra câu kia, Lục Xuyên lại hững hờ mà lẩm bẩm nói: “Liên quan cái rắm gì tới tôi.”
Âm thanh của anh không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Dương Tích nghe thấy được.
Nếu như vừa rồi chỉ là không nể mặt, thì lúc này đây chính là trực tiếp vạch mặt.
Sắc mặt Dương Tích trầm xuống, âm thanh cũng cứng rắn đi rất nhiều: “Lục Xuyên, không thể làm người yêu được nữa, thì chí ít cũng nên là bạn bè, không cần phải đối xử nhau như vậy chứ?”
Lục Xuyên một lần nữa nắm chặt tay Sở Sở, không có biểu cảm nào nói ra: “Thật có lỗi quá, tôi không thể nào kết giao bạn bè với người cũ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc