Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 36

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà?
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh giấc, cô hoảng sợ phát hiện quần áo trên người đã bị người ta đổi thành áo ngủ, một tiếng thét chói tai đâm thủng nóc nhà. Rồi cũng nhanh chóng nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cơn hoảng loạn càng tăng thêm.
Đây... đây... đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô chỉ nhớ mình và Tùng Ca cùng uống R*ợ*u...
R*ợ*u! Trời ơi, từ trước đến giờ cứ uống R*ợ*u vào là cô say không biết gì hết.
Cánh cửa mở ra, ánh mặt trời tràn vào phòng, một người đàn ông trong trang phục ở nhà màu trắng mang theo nụ cười quyến rũ bước trong ánh nắng từ từ tiến lại gần.
“Bà xã, em dậy rồi à?”
“Anh đã làm gì?” Kỷ Hiểu Nguyệt hoảng sợ kéo chăn lên che ***, dù hoàn toàn chỉ là “vẽ rắn thêm chân” nhưng hành động đó cũng giúp cô có thêm chút cảm giác an toàn.
Tề Hạo nhướn mày: “Em thấy thế nào?”
“Rốt cuộc anh đã làm gì?” Tiếng hét như sư tử Hà Đông lại lần nữa vang lên.
Tề Hạo than thở: “Bà xã, nếu anh thật sự làm gì thì chắc em sẽ biết mà”.
Hiểu Nguyệt cô nương thuần khiết ngây thơ nhất thời không hiểu được ý nghĩa sâu xa của Tề Hạo, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh đang đề cập đến mấy tấm “ảnh nóng”, vì thế thù mới hận cũ cùng lúc dồn lại, cô liền thuận tay lấy gối ném người:
“Không cho phép anh gọi tôi là bà xã, tôi không phải bà xã của anh!”
“Ai nói vậy, em cũng lấy anh rồi đó thôi!” Tề Hạo sửa lại, tiện thể nhặt gối lên, thả xuống giường.
“Đó chỉ là trong trò chơi thôi”. Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng nhảy xuống giường giữ khoảng cách với Tề Hạo, nào ngờ chân cô vừa chạm đất đã thấy đau nhói, suýt nữa ngã lăn ra.
Cũng may, một đôi tay đã kịp thời giữ được cô, tiện đà ôm cô vào lòng, bàn tay kia thì nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh:
“Cho đến giờ, anh chưa bao giờ coi đó là trò chơi”. Trong tiếng nói hút hồn của Tề Hạo chứa đựng tình cảm nồng cháy, trong ánh mắt anh một ngọn lửa đang bừng lên.
Ánh mắt ấy khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt loạn nhịp, quên cả kháng cự. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Tề Hạo, nụ cười hoàn hảo càng thêm rực rỡ, bộ trang phục ở nhà cho anh một phong thái hoàn toàn khác với ngày thường, dường như anh không còn mang vẻ lạnh lùng cao ngạo, mà ngược lại vô cùng thân thiết dịu dàng.
Lần đầu tiên Hiểu Nguyệt thấy một Tề Hạo như vậy, cô cảm thấy có chút gì đó không thật. Không phải, rất không thật mới đúng!
“Em đói chưa? Lại đây ăn sáng đi đã!” Tề Hạo đột nhiên ôm lấy Kỷ Hiểu Nguyệt, quay người đi ra khỏi phòng.
“Chờ chút!” Cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hoàn hồn, hai chân đạp loạn lên phản kháng.
“Quần áo của tôi... có phải anh thay không?”
“Em thấy sao?”
Người nào đó rất khó tránh khỏi bị cắn. Hết cách rồi, ở vị trí này, cắn người có vẻ dễ dàng hơn.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt rất đói.
Đối diện với những món ăn ngon lành, bổ dưỡng, cô lập tức ăn quên trời quên đất.
Bên cạnh, dì Lý khuôn mặt hiền lành nhìn Hiểu Nguyệt tủm tỉm cười, tiện thể lấy thêm một bát canh cho cô:
“Uống thêm chút canh đi, canh này tôi đặc biệt nấu cho cô cậu đấy!”
“Cảm ơn dì!” Kỷ Hiểu Nguyệt mỉm cười biết ơn.
“Không cần cảm ơn! Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn bạn gái về nhà, dĩ nhiên tôi phải chuẩn bị cẩn thận rồi! Cậu chủ nói đây đều là những món cô thích ăn, cô ăn thêm nhiều một chút!” Trên mặt dì Lý nở nụ cười theo kiểu “Tề gia sắp có chuyện vui rồi”.
“…” Không ăn nổi nữa mà.
Kỷ Hiểu Nguyệt vụng trộm liếc mắt nhìn Tề Hạo. Tề Hạo vừa tao nhã gắp đồ ăn, vừa đáp lại cô bằng một ánh mắt dịu dàng.
Híc… Tôi không thấy gì hết.
Kỷ Hiểu Nguyệt cắm đầu ăn tiếp, trái tim cô như một chú nai nhỏ đang chạy loạn khắp nơi.
Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà? Thật vậy sao? Nhưng... chuyện đấy thì liên quan gì đến mình?
Đợi chút! Ai là bạn gái của anh ta chứ?
Kỷ Hiểu Nguyệt liền bị sặc đồ ăn.
“Dì Lý, dì vất vả rồi, dì cứ vào nghỉ trước đi, lát nữa cháu gọi nhân viên phục vụ theo giờ đến dọn dẹp là được rồi”. Tề Hạo thản nhiên dùng khăn ăn lau miệng rồi nói.
Dì Lý tủm tỉm cười: “Được rồi, tôi không quấy rầy cô cậu nữa, tôi về trước đây. Kỷ tiểu thư, quần áo của cô đã khô rồi, tôi để trong tủ quần áo đấy. À, đúng rồi, lúc tôi thay quần áo cho cô thấy chân cô bị sưng, nhớ là mấy ngày tới tuyệt đối không được đi lại, phải nghỉ ngơi cho tốt. ”
Dì Lý còn nói thêm rất nhiều việc phải chú ý nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt không còn tâm trạng để nghe, vì khi nghe thấy “lúc tôi thay quần áo cho cô” của dì Lý, cả người cô đã đông cứng lại. Kỷ Hiểu Nguyệt len lén nhìn sang Tề Hạo, nụ cười trên môi anh càng rõ ràng, có điều lúc nhìn lại cô, ánh mắt anh có chút châm chọc.
Nhân lúc cô ngủ, Tề Hạo cố tình đưa cô đến đây, anh ta đúng là loại người bụng dạ khó lường. Nhớ lại vụ “ảnh nóng” lần trước, không biết lúc cô ngủ, tên Biến th' có làm gì đó không!
Kỷ Hiểu Nguyệt thầm tức giận trong lòng. Nhưng cũng tinh quái nghĩ: Mấy kẻ từ bé đã sống sung sướng an nhàn như Tề Hạo nhất định không biết nấu cơm đâu nhỉ?
Đợi dì Lý đi khỏi, Kỷ Hiểu Nguyệt khen: “Tay nghề nấu ăn của dì Lý giỏi thật, như An Húc Dương vậy!”
Sau đó, cô thỏa mãn nhìn khuôn mặt vốn đang ấm áp nắng xuân của Tề Hạo lạnh run.
Hây da, tâm trạng vui vẻ, ăn gì cũng thấy ngon!
Sau khi cơm no R*ợ*u say, Kỷ Hiểu Nguyệt nhất quyết đòi về nhà. Tề Hạo lấy lý do chân Kỷ Hiểu Nguyệt bị thương, đi lại không tiện, kiên quyết từ chối. Thậm chí anh còn tuyên bố, nếu Kỷ Hiểu Nguyệt muốn về, cô có thể xem xét đến việc nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài, bởi vì mọi cánh cửa trong nhà chắc chắn sẽ bị khóa. Đương nhiên, nếu có nhảy lầu thành công cũng không chắc có thể đi ra ngoài, bởi vì quanh đây “non nối non, lầu nối lầu”.
Ngôi nhà nằm trên một dải núi non trùng điệp, đường đi quanh eo khúc khuỷu, lúc nào cũng có thể gặp mấy con thú hoang dã... Không đợi Tề Hạo nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt đã hung hăng ném một cái gối về phía anh.
Sao ông trời lại tạo ra một tên Biến th' như vậy chứ, a... a… a!
Nhìn ra hồ bơi xa xa dưới cửa sổ, Kỷ Hiểu Nguyệt hậm hực nuốt nước bọt, đánh không đánh lại, chạy cũng chạy không thoát, chi bằng cứ “chiến tranh lạnh” với Tề Hạo đến cùng!
Tề Hạo đã quá quen với hành động “***, bất hợp tác” của Kỷ Hiểu Nguyệt nên quyết định hỗ trợ. Chiều hôm đó anh tự mình mang một chiếc máy tính cấu hình cao đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.
Máy tính? Game?
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn kiên quyết không muốn nhìn thấy trò chơi này nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.
Phong Diệp Vô Nhai là Tề Hạo?
Tên quái gở đó là Đại Thần?
Một người là Đại Thần mà cô sùng bái, thậm chí còn rất… thích.
Một người là tên Biến th' quái gở cô vô cùng căm ghét!
Đúng là không thể chấp nhận được, không thể nào chấp nhận dược sự thật này!
Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập, Phong Diệp Vô Nhai quả nhiên đã ở trên mạng đợi cô từ lâu.
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã, cuối cùng em cũng lên mạng rồi!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh nhớ đến khuôn mặt “muốn ăn đòn” của Tề Hạo, sau vài giây do dự, cô lao đến vung đao chém tới tấp. Sau việc Ta Là Một Con Rồng cưỡng hôn thành công, kênh Thế Giới lại một lần nữa xôn xao, nhưng lần này không phải cưỡng hôn mà là ly hôn.
Tế Nguyệt Thanh Thanh kiên quyết đòi ly hôn.
Vừa được bầu chọn là đôi vợ chồng xuất sắc giờ lại ly hôn? Có nội tình gì không?
Hình ảnh ôm hôn nhau thắm thiết của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai sau khi giành được giải nhất cùng hình ảnh Tế Nguyệt Thanh Thanh mưu sát chồng đều bị những kẻ nhiều chuyện tung lên diễn đàn với tốc độ nhanh chóng mặt, gây nên hiệu ứng tương phản rõ rệt, thu hút vô số người xem.
Phong Diệp Vô Nhai rất bình tĩnh hỏi: “Bà xã, em chắc là mình muốn ly hôn chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh tức giận đáp lại: “Tôi chắc chắn, tôi nhất định và tôi khẳng định”.
Hậu quả của việc bốc đồng này là...
Ta Là Một Con Rồng khoái trá dắt cô vợ vừa cưỡng hôn được đến xem một màn cưỡng hôn khác.
Kênh Thế Giới lại được dịp bùng nổ.
Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh đang diễn trò gì vậy? Trước ly hôn, sau đó lại cưỡng hôn. Dĩ nhiên Tế Nguyệt Thanh Thanh thua là cái chắc!
Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ ném gối về phía cái người đang ngồi trên ghế sô pha vui vẻ lên mạng kia, Tề Hạo ngẩng đầu cười: “Bà xã, sau này em hết đường ly hôn rồi nhé!”
Kỷ Hiểu Nguyệt muốn đập đầu vào tường quá, cô thề sẽ không bao giờ chơi trò này nữa!
***
Dù người nào đó có hống hách khiến người khác tức đến phát điên nhưng không thể phủ nhận một điều, thái độ mấy ngày nay của anh ta khá tốt.
Ví dụ, anh ta khá là đứng đắn, trừ việc thỉnh thoảng nhìn cô mờ ám, hay thỉnh thoảng thừa dịp cô không phòng bị, hôn trộm cô một cái, ngoài ra có thể coi như khá quy củ.
Ví dụ, anh ta tự mình xuống bếp, dù chỉ là nấu cháo nhưng lần đầu tiên Tề đại thiếu gia xuống bếp vì mình, ít nhiều gì cũng thấy rất hãnh diện.
Ví dụ anh ta tự mình dùng thảo dược đặc chế P0'p chân cho Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy nghi ngờ động cơ của Tề Hạo, nhất là lúc Tề Hạo P0'p chân cho cô, dáng vẻ, ánh mắt chăm chú của anh khiến người ta nghi ngờ, liệu anh có phải tên xấu xa với những chiến tích lẫy lừng trước đây không?
Hay là... Tề Hạo thật sự thích cô?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Tuyệt, tuyệt, tuyệt đối không thể nào!
Kỷ Hiểu Nguyệt giữ chặt trái tim đang đập thình thịch, cô cảnh cáo chính mình, không thể tin cái tên Biến th' này được!
Tề Tiểu Bạch về nước
Kỳ nghỉ Tết sắp kết thúc, chân Kỷ Hiểu Nguyệt cũng sắp lành, công thức thảo dược đặc chế quả nhiên rất có tác dụng, đó là nhờ Tề Hạo học trên Internet.
Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ phát hiện ra, cô đã đón năm mới với Tề Hạo! Rõ ràng ông trời đã không nghe thấy nguyện vọng năm mới của cô! Nếu ông trời đã không giúp cô, cô chỉ có thể tự giúp chính mình.
Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định: “Tôi muốn nghỉ việc”.
Tề Hạo hơi do dự rồi gật đầu: “Được thôi”.
Hả? Dễ dàng vậy sao?
“Anh cũng thấy phu nhân Tổng giám đốc mà làm phụ việc ở công ty thì chẳng hay ho gì”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận: “Ai nói tôi muốn làm phu nhân Tổng giám đốc?”
“Bà xã à, bọn mình ở chung lâu như vậy rồi mà em vẫn không chịu cho chồng em một danh phận sao?”
Bực thật, điên thật!
Nhưng sau nhiều lần đọ sức thất bại, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sớm ý thức được việc không thể chống đối với anh ta, cô đóng “rầm” cửa lại, quyết nhắm mắt làm ngơ với tất cả.
Ngoài cửa, Tề Hạo nói vọng vào: “Anh cho em hai sự lựa chọn. Thứ nhất, không đi làm nữa, ở nhà làm Tề phu nhân. Thứ hai, phải đi làm, nếu không anh không dám bảo đảm việc chúng ta sống chung sẽ không bị người ngoài biết”.
Hiểu Nguyệt đang xem xét nên nhảy qua cửa sổ để “hy sinh vì nghĩa” hay ở lại kiên quyết chiến đấu đến cùng thì chiếc điện thoại vốn im lặng đã lâu kêu lên ầm ĩ.
“Kỷ Hiểu Nguyệt, nếu trong một tiếng nữa mà cậu không xuất hiện ở sân bay thì bọn mình tuyệt giao!” Tề Tiểu Bạch vui vẻ kéo tay bạn trai đứng đợi ở sân bay nói với Hiểu Nguyệt.
Tề Tiểu Bạch đáng ghét lúc nào cũng thích tạo bất ngờ, nhưng lần này coi như cô nàng đã lập được chút công lao, ít nhất cũng giúp Kỷ Hiểu Nguyệt thoát khỏi tay Tề Hạo.
“Tôi muốn đến sân bay đón bạn”.
“Anh đưa em đi”. Tề Hạo cũng vừa nhận được tin nhắn của em gái nên rất phối hợp.
Một giờ sau, tại sân bay.
Để tránh bị mọi người chú ý, Tề Hạo dừng xe xong chỉ đứng nhìn từ xa. Tề Tiểu Bạch về nước, màn đón tiếp đúng là rất hoành tráng.
Kỷ Hiểu Nguyệt đến, Hoa Hồ Điệp cũng đến, còn cả một đám bạn quen biết hoặc thân quen cũng bị Tề Tiểu Bạch gọi đến sân bay.
Làm gì vậy, dẫn bạn trai về thôi mà cũng phô trương thanh thế vậy sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nhìn rõ bạn trai Tề Tiểu Bạch là ai, cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Đông Ca ơi, em đã đoán trước được tương lai thê thảm của anh rồi!
Quả nhiên, trước mặt tất cả bạn bè thân quen, cô bạn nhỏ Tề Tiểu Bạch của chúng ta đã giáng cho Đông Ca một cái bạt tai rất không nhân đạo:
“Lúc trước bỏ trốn theo con bé kia, anh có nghĩ rồi sẽ có ngày hôm nay không? Anh nghe đây, tôi muốn đá anh trước mặt mọi người ở đây, cho anh biết, Tề đại tiểu thư tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu!”
Kỷ Hiểu Nguyệt không biết nói gì hơn.
Đông Ca bị đánh bất ngờ đứng ngây người ra, một lúc lâu sau mới hiểu được tình cảnh của mình lúc này. Từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, hắn ta định lao đến P0'p cổ Tiểu Bạch, nhưng còn chưa chạm được đến người cô đã bị hai người đàn ông cao lớn lôi đi.
Suốt quá trình đó, Tề Tiểu Bạch không hề chớp mắt đến một cái.
Rốt cuộc, chuyện gì đang diễn ra thế?
Thì ra Tề Tiểu Bạch không tiếc tiền bạc, công sức chạy đến Malaysia, cô nàng đã được chứng kiến trọn vẹn câu chuyện của Đông Ca. Sau đó, khi tình yêu, sự nghiệp của Đông Ca đều thất bại, Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt Đông Ca với ánh hào quang rực rỡ.
Kế đó, hai người quay về với nhau như trước. Đông Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại có chút hy vọng về thân phận thực sự của Tiểu Bạch nên Tiểu Bạch nói gì hắn cũng nghe theo. Sau khi tiêu tốn nhiều tiền vào các điểm du lịch lớn của nước bản địa, hai người cùng nhau về nước.
Lúc kể lại, Tề Tiểu Bạch cố ý bỏ qua việc cô cho Đông Ca biết cô chính là em gái của Tề Hạo, cô muốn khiến hắn sau khi sám hối phải thấy hối tiếc. Đá tên đê tiện Đông Ca trước mặt mọi người là mục tiêu lớn nhất để cô đi Malaysia, cuối cùng cũng đã thực hiện được!
Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn im lặng, Tề Tiểu Bạch đúng là vừa gian xảo lại mưu mô! Sao cô cứ có cảm giác những người xung quanh mình ai cũng “gian” vậy nhỉ? Tề Hạo như thế, Tề Tiểu Bạch cũng vậy, chẳng lẽ ai họ Tề cũng đều “gian” hết sao?
Tề Tiểu Bạch vỗ vai Hiểu Nguyệt nói:
“Lỗ Tấn tiên sinh từng dạy, phải ra sức đánh những kẻ thất thế!”
Tâm trạng vui vẻ, Tiểu Bạch tặng những người có mặt ở đây mỗi người một món quà có giá trị khá lớn.
“Tề Tiểu Bạch, cậu nói thật đi, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghi ngờ Tề Tiểu Bạch đã đi ςướק ngân hàng.
“Của Đông Ca đấy”. Tề Tiểu Bạch thản nhiên đáp.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghẹn ngào thay cho Đông Ca, quả nhiên là rất - bất - ngờ!
***
Nhìn Tề Tiểu Bạch rời khỏi sân bay trong sự reo hò của đám đông, nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi chung xe taxi với Tề Tiểu Bạch, Tề Hạo lắc đầu thở dài. Cô em gái yêu quý gọi anh đến để thu dọn hiện trường chứ không phải để nhận người thân, dọn dẹp xong tất nhiên không còn việc của anh nữa rồi, đến Kỷ Hiểu Nguyệt cũng bị cô bắt đi luôn. Xem ra quan hệ của Tề Tiểu Bạch và Kỷ Hiểu Nguyệt rất tốt!
Đây chắc chắn là một dấu hiệu đáng mừng!
Chắc Tề Tiểu Bạch sẽ rất vui vẻ dẫn Kỷ Hiểu Nguyệt về Tề gia, nghĩ vậy Tề Hạo nhã nhặn quay người lên xe.
Lúc bạn đang ngắm phong cảnh thì phong cảnh cũng đang nhìn lại bạn.
Hoa Hồ Điệp mở lớn miệng nhìn theo bóng người lặng lè đứng bên đường.
Là Tổng giám đốc Tề! Không ngờ lại có thể thấy Tổng giám đốc Tề ở đây! Sao Tổng giám đốc Tề lại đến cùng Kỷ Hiểu Nguyệt? An Húc Dương đâu? Rốt cuộc trong quá trình anh chàng “truy đuổi” bà xã đã xảy ra chuyện gì?
“Nhìn có đẹp trai không?" Một giọng nói lành lạnh vang lên phía sau tai Hoa Hồ Điệp.
“Đẹp!” Hoa Hồ Điệp còn chưa dứt lời toàn thân đã rét run lên. Ông trời ơi, con vừa mới nói gì vậy!
“Là anh nói Kỷ Hiểu Nguyệt đẹp, Tề Tiểu Bạch đẹp, chứ tuyệt đối không nói Tề Hạo!” Hoa Hồ Điệp chỉ tay lên trời thề thốt với Măng Mọc Sau Mưa.
“Phải không đây? Vậy anh cứ từ từ mà ngắm nhé!” Măng Mọc Sau Mưa lạnh lùng quay đầu bỏ đi.
“Bà xã, em nghe anh nói đã bà xã, anh yêu em...” Bà xã vừa mới dỗ dành được lại bỏ chạy, chặng đường theo đuổi của Hoa Hồ Điệp ấy hả, còn lâu dài lắm!
Thỏa hiệp của hai con sói
Trong nhà Tề Tiểu Bạch, hai cô gái nằm trên sô pha tâm sự.
“Vậy cậu đã chia tay An Húc Dương?”
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu.
“Vậy bây giờ cậu đang hẹn hò với Tề Hạo?”
“Ai nói mình hẹn hò với anh ta! Cái tên Biến th' ấy ai thèm thích chứ, mình ghét anh ta! Tên Tề Hạo ૮ɦếƭ tiệt đó lại còn dám giả mạo làm Đại Thần, mình hận anh ta đến ૮ɦếƭ!” Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi bật dậy, đá mạnh vào sô pha.
Tế Tiểu Bạch hỏi: “Vậy rốt cuộc anh ta có phải Đại Thần của cậu không?”
Không ngờ trong thời gian cô đi vắng lại xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy. Từ góc độ chuyên nghiệp trong tác phong của dòng họ Tề Tiểu Bạch chắc chắn một điều, anh trai cô đã đào một cái bẫy để Kỷ Hiểu Nguyệt nhảy vào, giờ là lúc anh đang thu lưới. Cô trở về thật vô cùng đúng lúc!
Nếu Kỷ Hiểu Nguyệt thành chị dâu của cô thì đó đúng là một việc vô cùng hạnh phúc! Tề Tiểu Bạch quyết định giúp anh trai mình đạt được mục tiêu.
Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ cắn môi nói: “Nếu không phải anh ta thì đã tốt rồi”.
Tề Tiểu Bạch tổng kết lại một cách sâu sắc: “Vì vậy có thể nói cậu đã thích một người mà cậu ghét”.
Kỷ Hiểu Nguyệt lại nhảy dựng lên: “Ai nói mình thích chứ! Mình rất ghét anh ta!”
“Nhưng cậu lại thích Đại Thần”.
...
“Anh ta chính là Đại Thần, nên có thể nói cậu thích anh ta!” Tề Tiểu Bạch lại tiếp tục dẫn đường.
“Mình chán nói chuyện với cậu rồi”. Đuối lý, Kỷ Hiểu Nguyệt hờn dỗi ôm gối ngồi xuống bên kia ghế sô pha.
Nghĩ đến những chiến tích tình trường của Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt lại thầm nhắc nhở bản thân: Cô tuyệt - tuyệt - tuyệt đối sẽ không thích tên Biến th' dó! Nhất định cô sẽ không thích anh ta đâu!
Nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Tiểu Bạch cắn một miếng táo rồi nghĩ: “Anh hai thật đáng thương!”
***
Tề Tiểu Bạch quyết định tạm thời không gặp anh trai, như vậy mới có lợi cho việc “nằm vùng” của cô, Tề Hạo cũng rất đồng ý với việc này.
Sau khi Tề Hạo và Nhiếp Phong biết thêm một phiên bản khác của câu chuyện “tình yêu online”, Tề Tiểu Bạch và Tề Hạo lại bí mật âm mưu suốt đêm, nội dung chi tiết mà hai con sói cò kè mặc cả như sau:
Tề Tiểu Bạch nói: “Thứ nhất, Kỷ Hiểu Nguyệt có ba nguyên tắc lớn. Thứ hai, anh đã bị bắt quả tang tất cả những việc xấu nên tóm lại, nhiệm vụ lần này rất khó khăn”.
Tề Hạo hậm hực: “Chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại”.
Tề Tiểu Bạch nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Được thôi, nhưng anh phải đáp ứng vô điều kiện ba yêu cầu của em, yêu cầu gì thì tạm thời em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng anh phải giúp đỡ hết mình một cách vô điều kiện”.
Tề Hạo nói: “Em xem nhiều phim truyền hình quá rồi đấy!”
Tề Tiểu Bạch uy hiếp: “Không cần anh phải quan tâm, không đồng ý em không giúp anh nữa”.
Tề Hạo vặn lại: “Em không sợ anh vạch trần thân phận Tề đại tiểu thư của em sao?”
Tề Tiểu Bạch nổi giận. Cuối cùng, hai con sói thiết lập giao dịch: “Tề Hạo đáp ứng một yêu cầu của Tiểu Bạch một cách vô điều kiện”.
***
Hôm sau, Tề Tiểu Bạch mang trọng trách lớn trên vai nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: “Cậu thật sự không thích Tề Hạo?”
“Đương nhiên là không thích rồi, thậm chí mình còn ghét anh ta, cực kỳ ghét là đằng khác!”
“Vậy thì cậu càng không thể bỏ việc được, nếu không tức là cậu đang chột dạ”.
“Đây là logic gì vậy?”
“Nếu cậu không thích anh ta, vì sao lại sợ đối mặt với anh ta? Còn nữa, mình cảm thấy cậu đi làm an toàn hơn là bỏ việc. Vì sao ấy hả? Cậu nghĩ đi, cậu cứ đi làm, thản nhiên coi như không, dù người khác có lời ra tiếng vào thì cũng chỉ một thời gian ngắn. Nhưng nếu cậu nghỉ việc, với tính cách quái đản của Tề Hạo, có khi anh ta lại đi tung mấy tấm ảnh nóng của hai người... Anh ta thì không sao, nhưng còn cậu thì...”
Khóe môi Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ run rẩy, mấy việc này tên Biến th' ấy dám làm lắm?!
“Còn nữa, chẳng may hôm nào tâm trạng không tốt, anh ta lại mở một cuộc họp báo tiết lộ chuyện hai người sống chung với giới truyền thông, nửa đời sau này cậu sẽ sống thế nào?”
Mặt Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu tái mét.
“...” Liệu có thể không? Có không? Có thể lắm chứ! Anh ta là một tên Biến th' quái gở mà, có chuyện gì anh ta không dám làm chứ!
“Còn nữa, mấy ngày cậu và anh ta sống chung với nhau. ”
Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt sắc bén như lưỡi dao đâm vào Tiểu Bạch, cô nàng lập tức sửa lời:
“Được rồi, được rồi, là hai ngày cậu sống ở nhà anh ta.”
Như thế thì có gì khác?
“Nửa đêm cậu có tỉnh dậy không? Cậu có chắc chắn là nửa đêm anh ta không lén vào phòng cậu làm gì đó không? Ví dụ...”
“Dừng, dừng, dừng...” Kỷ Hiểu Nguyệt bật dậy, cứ tiếp tục nghe Tề Tiểu Bạch lập luận nữa chắc cô nhảy lầu mất.
“Mình chỉ lập luận một cách hợp lý, cậu không muốn nghe thì thôi vậy”. Tề Tiểu Bạch tỏ ra vô tội ngồi uống nước.
Không biết sau này Kỷ Hiểu Nguyệt biết thân phận thật của cô, cô ấy có giết cô không nhỉ? Cô nhất định phải giúp anh trai xử lý chuyện này êm đẹp mới được, đến lúc đó có thể “dựa hơi” anh ấy, chẳng may chị dâu không tha thứ còn có anh trai “đỡ đạn” giúp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc