Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 20

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Người mới – Tùng Phong Hàn
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa mới đánh xong một con Boss, rời khỏi phụ bản[1], lập tức nhìn thấy một công tử áo trắng đang nhẹ nhàng đi đến.
[1] Phụ bản là một trong những yếu tố quan trọng không thể thiếu trong trò chơi. Những kinh nghiệm phong phú, những phẩm vật quý giá, kịch bản và cách chơi đa dạng đều có trong hệ thống phụ bản của trò chơi.
Người này mặc áo trắng, tay cầm thanh Ngọc Tiêu phỉ thúy, được trang trí bằng dải tua rua màu vàng nhạt, phía sau một làn linh khí lay động theo từng chuyển động của cơ thể, cả người anh ta toát lên thân khí như tiên giáng trần. Cái tên anh ta cũng thật thi vị: Tùng Phong Hàn. Nghe mới quen thuộc làm sao!
“Lãnh lãnh thất huyền thượng
Tĩnh thính tùng phong hàn” [2]
[2] Đây là hai câu thơ trong bài Thính đàn cầm của nhà thơ đời Đường Lưu Trường Khanh. Nghĩa thơ là: Trên bảy dây đàn cầm lạnh lẽo, thoảng nghe có tiếng gió lạnh trên hàng thông.
Một cái tên đậm chất thơ!
Tế Nguyệt Thanh Thanh không thể không chú ý, cô phát hiện trên thắt lưng đối phương có gắn một chiếc vòng phỉ thúy Phượng Huyết Linh Lung, món đồ này trước đây Tế Nguyệt Thanh Thanh đã từng nghe qua, nó có thể gia tăng khả năng tấn công và phòng ngự lên 50%.
Chỉ cần nhìn trang bị cũng biết đây chính là nhân vật phiên bản giới hạn.
Không ngờ nhân vật đặc biệt đầu tiên, thiên hạ đệ nhất mỹ nam lại bị cô bắt gặp! Đúng là may mắn, vô cùng may mắn! Xin hỏi vị đại hiệp đây, anh đã mua mất bao nhiêu đĩa CD vậy?
Tế Nguyệt Thanh Thanh nhìn ngắm chán chê, đang định bỏ đi, nào ngờ đối phương cất tiếng gọi:
“Tế Nguyệt Thanh Thanh”.
Hả? Tìm cô sao? Tế Nguyệt Thanh Thanh quay lại đánh giá kỹ đối phương lần nữa.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Anh tìm tôi sao?”
Tùng Phong Hàn: “Cuối cùng anh cũng tìm được em!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “?”
Tùng Phong Hàn: “Là anh, A Tước đây”.
***
Hôm nay, tâm trạng Hoa Hồ Điệp lâng lâng bay bổng. Tổng giám đốc muốn gặp anh chàng. Ôi trời ơi! Tề Hạo muốn gặp anh chàng, hạnh phúc quá đi mất!
Hoa Hồ Điệp mặc bộ quần áo màu hồng, sung sướng “trôi” vào phòng làm việc, rồi trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh chàng lại “trôi” xuống tầng với vẻ mặt đặc biệt si mê, cho đến khi ***ng phải một “chướng ngại vật”.
“Nói mau, đệ nhất mĩ nam tử rốt cuộc là thế nào?” Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh lùng lườm anh chàng đang “lên cơn háo sắc” Hoa Hồ Điệp, trong lòng thầm khinh thường thậm tệ.
Hoa Hồ Điệp vội vàng chạy lại che miệng cô nàng, quay đầu nhìn quanh. Sau khi chắc chắn không có ai để ý mới kéo Kỷ Hiểu Nguyệt ra góc cầu thang.
“Suỵt… nhỏ tiếng thôi”. Tên Hoa Hồ Điệp này đúng là có tật giật mình.
“Sợ rồi hả? Nếu không thành thật khai báo, mình sẽ đi tìm Tổng giám đốc vĩ đại trong lòng cậu để nói chuyện đấy. Đúng lúc dạo này mình đang rất rãnh rỗi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười tươi như hoa, còn anh chàng Hoa Hồ Điệp đang khóc thét trong lòng, cô nàng này rõ ràng đang uy *** mình mà.
“Mình khai! Mình khai hết, được chưa?”
Thì ra, An Húc Dương đã đến nhờ Hoa Hồ Điệp kiếm cách tìm Kỷ Hiểu Nguyệt trong game. Nếu bắt đầu luyện cấp từ tân thủ, cùng với lịch trình công việc bận rộn, không biết bao giờ An Húc Dương mới ra được khỏi Tân Thủ Thôn. Hơn nữa, anh cũng chưa chơi game online bao giờ, động tác rất gượng gạo, muốn học cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Sau đó Hoa Hồ Điệp buột miệng, trừ phi không cần qua Tân Thủ Thôn mà được thăng cấp thẳng, nếu không e là An Húc Dương sẽ chẳng có cơ hội tiếp cận Tế Nguyệt Thanh Thanh, thậm chí chưa tiếp cận đã ૮ɦếƭ rồi. Lộ Tùng Kim Dạ Bạch là một bài học xương máu, tốt nhất không nên giẫm lên vết xe đổ ấy.
An Húc Dương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi Hoa Hồ Điệp ba vấn đề.
Thứ nhất: Anh chàng có muốn lập công trạng không?
Thứ hai: Anh chàng có muốn tạo cơ hội tiếp cận Tề Hạo không?
Thứ ba: Anh chàng có muốn trở thành một người không hề tầm thường trong mắt Tề Hạo không?
Hoa Hồ Điệp nghe xong nhanh chóng phát điên.
Dự án Giáng sinh được Hoa Hồ Điệp điên cuồng lên kế hoạch, cuối cùng cũng được đưa ra thị trường.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi: “Anh ta không sợ bị đuổi giết sao?”
Từ trước đến giờ không có ai dám khẳng định người “đẹp mã” sẽ không bị đuổi đánh.
Hoa Hồ Điệp tỏ ra đắc ý: “Yên tâm đi! Lần này chắc chắn không có ai dám giết cậu ta đâu. Mình giới thiệu cậu ta gia nhập Ngạo Tuyết Thần Vực, bang phái lớn nhất game Chân Linh Thần Giới, ba vị bang chủ ai cũng nổi danh trên bảng xếp hạng. Tam bang chủ Lãnh Huyết Vô Kỵ là bạn cũ của mình, cậu ta vừa nghe nói đây là nhân vật phiên bản giới hạn thì lập tức đồng ý cho A Tước gia nhập bang phái, đã vậy còn để cho Tùng Phong Hàn làm Đường chủ của một gia tộc nữa. Cậu thấy sao, hãnh diện chứ? Yên tâm đi, bây giờ có người nâng đỡ, không ai dám tìm Tùng Phong Hàn gây khó dễ nữa đâu!”
Hoa Hồ Điệp vừa dứt lời đã thấy trong ánh mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt có tia sáng khác thường. Thôi xong, trúng kế rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt đâu có lo lắng cho An Húc Dương, chắc chắn cô nàng thích nhìn An Húc Dương bị người ta đuổi giết.
Hoa Hồ Điệp vội chuyển chủ đề.
“Này… thật ra cậu cũng đừng nên trách A Tước, cậu ta cũng chỉ hết lòng vì cậu thôi. Ý tưởng là do cậu ta nghĩ ra, nhưng để tìm được tấm thẻ đặc biệt, cậu ta đã phải mua mười nghìn đĩa CD đấy! Cậu tính xem, mười nghìn đĩa! Tấm lòng này trời cao có thể làm chứng. Ôi, thật cảm đống biết bao! Cậu tha thứ cho cậu ta đi!”
Mười nghìn chiếc đĩa CD… anh ta điên thật rồi!
(Hoa Hồ Điệp thầm nghĩ: “Ngàn vạn lần đừng cho Hiểu Nguyệt biết tôi đã “xâu xé” những tấm thẻ cào gia tăng kinh nghiệm của An Húc Dương!”)
***
An Húc Dương rất bận rộn, việc này ai cũng biết, ngay cả buổi hòa nhạc “Cặp đôi vàng” cùng Phong Tín Nhi vốn đã được lên kế hoạch từ trước cũng bị hủy bỏ, trở thành buổi biểu diễn riêng của Phong Tín Nhi. ́y vậy mà anh vẫn có thời gian lên mạng.
Kỷ Hiểu Nguyệt là người rất biết sắp xếp thời gian, hàng ngày trước mười giờ bao giờ cũng hoàn thành hết mọi công việc được giao, sau đó đàng hoàng lên mạng. Làm việc và chơi game, cô không hề bỏ lỡ một cái nào. Còn An Húc Dương dù bận đến mấy cũng đúng mười giờ sáng hàng ngày lên mạng tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Lần đầu tiên, Tùng Phong Hàn xuất hiện trước mặt mọi người, anh đã khiến tất cả lóa mắt. Nhân vật phiên bản giới hạn đúng là khác thường! Măng Mọc Sau Mưa đã từng nhiều lần đề nghị anh gia nhập Bang Không Tưởng nhưng Tùng Phong Hàn đều lịch sự từ chối. Theo như lời anh, gia nhập bang phái nào không quan trọng, quan trọng là được ở cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh. Tế Nguyệt muốn anh làm gì, anh sẽ làm như vậy.
Ôi, cảm động quá đi mất! Sau màn cảm động đó, Măng Mọc Sau Mưa vội chạy đi tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh, nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh khẳng khái cho biết: Những vấn đề bang phái không liên quan đến cô. Măng Mọc Sau Mưa nhận được câu trả lời này đành ủ rũ quay về.
Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử thấy vậy liền an ủi Măng Mọc Sau Mưa trong kênh Riêng Tư:
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, vẫn còn cơ hội mà, đợi Phong Diệp Vô Nhai quay về, bọn mình lại đi an ủi “linh hồn chịu tổn thương” Tùng Phong Hàn, lúc đó việc thu phục mĩ nam dễ như trở bàn tay!”
Măng Mọc Sau Mưa nghĩ ngợi hồi lâu. Cũng đúng! Vậy cứ nên yên tĩnh chờ đợi cơ hội thì hơn!
Làm người ai chẳng yêu, chẳng tiếc cái đẹp, thế nên thái độ của mọi người đối với một nhân vật đặc biệt như Tùng Phong Hàn quả là bao dung, quảng đại chưa từng thấy.
Người mới ấy mà, kỹ thuật có kém một chút cũng không sao.
Người mới ấy mà, đi đứng có kém một chút cũng không sao.
Người mới ấy mà, bị ૮ɦếƭ trong nháy mắt cũng là chuyện bình thường.
Người mới ấy mà, dĩ nhiên không vào được những phụ bản cấp độ cao rồi.
Cuối cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh không thể chịu nổi:
“Với trình độ của Tùng Phong Hàn, anh ta chỉ có thể vào được phụ bản sơ đẳng nhất thôi”.
Măng Mọc Sau Mưa (vô cùng nghĩa hiệp): “Sao lại gọi là “sơ đẳng” được? Tế Nguyệt, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, phải nói là phụ bản bình thường”.
Nói thế có khác gì nhau? Tế Nguyệt Thanh Thanh nhìn trời ai oán.
Tiểu Đậu Tử: “Măng à, cậu không nên dùng “thương hoa tiếc ngọc”, câu đấy miêu tả con gái thôi.”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tập trung đến ý nghĩa tinh thần đi!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “…”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Mình không đi đâu, các cậu đi đi”.
Tùng Phong Hàn: “Tế Nguyệt không đi, tôi cũng không đi”.
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, cậu muốn độc chiếm mĩ nam sao?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh lại không biết nói gì.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt và Đại Thần quen đánh phụ bản Anh Hùng rồi, tất nhiên sẽ không để ý đến loại phụ bản bình thường âu cũng dễ hiểu. Nhưng bọn mình không thể không hướng dẫn người chơi mới, làm như vậy không có nghĩa khí chút nào. Hay thế này đi, bọn mình PK một trận, ai thắng thì nghe người đó, thế nào?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh không có hứng thú PK vì mấy việc như thế này, nhưng không đợi cô trả lời, Măng Mọc Sau Mưa đã nhanh tay chọn hình thức PK, là ba đánh một!
Tế Nguyệt Thanh Thanh (nổi giận): “Có nhầm không đấy? Ba cậu cùng đánh sao?”
Nếu là trước đây, Tế Nguyệt Thanh Thanh đấu với cả ba không thành vấn đề. Nhưng ba tháng vừa qua, Tế Nguyệt Thanh Thanh không thể lên mạng, trong khi cấp độ của cả ba đã tăng lên vùn vụt, đứng trong hàng ngũ Tiên cấp rồi. Nếu là một đấu một, thậm chí là một đấu hai, thì với trình độ và thao tác của Tế Nguyệt Thanh Thanh còn có thể thắng được, chứ ba đấu một thì… kết quả thật khó nói.
Tiểu Đậu Tử: “Đúng vậy, bọn mình đứng cùng một chiến tuyến, Tế Nguyệt, cậu đồng ý đi!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh rơi vào im lặng, đúng là “hổ xuống đồng bằng bị chó nhà bắt nạt”! Cô bỗng cảm thấy những tháng ngày đi chung với Đại Thần mới tươi đẹp biết bao!
Phong Diệp Vô Nhai, anh ૮ɦếƭ ở đâu rồi!
Trong giây lát, Tế Nguyệt Thanh Thanh có suy nghĩ muốn tự sát.
Tùng Phong Hàn: “Thôi đừng đánh nữa, để tôi xem mấy bạn chơi cũng được!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tiểu Thanh Thanh, cậu thấy chưa, Tiểu Hàn Hàn người ta quan tâm cậu chưa kìa!”
Tiểu Thanh Thanh và Tiểu Hàn Hàn…
Tế Nguyệt Thanh Thanh nổi điên: “Mình đồng ý, được chưa?”
Đến lúc đó các cậu đừng có mà hối hận đấy!
Còn chưa PK nhưng kết quả đã rõ: không phải Tế Nguyệt Thanh Thanh ૮ɦếƭ trận mà là bị Măng Mọc Sau Mưa làm cho tức ૮ɦếƭ.
Nhưng Măng Mọc Sau Mưa nhanh chóng hiểu vì sao Tế Nguyệt Thanh Thanh thà ૮ɦếƭ chứ không chịu vào phụ bản với Tùng Phong Hàn.
Người mới ấy mà, kỹ thuật có kém một chút cũng không sao, nhưng đừng đánh người trong nhà chứ!
Người mới ấy mà, đi đứng có kém một chút cũng không sao, nhưng đừng đứng chặn đường vào giây phút quan trọng chứ!
Người mới ấy mà, bị ૮ɦếƭ trong nháy mắt cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu vừa hồi sinh lại ૮ɦếƭ ngay thì…
Thật ra Tùng Phong Hàn đã rất cố gắng, nhưng muốn tiến bộ đều phải trả giá đắt bằng máu.
Lần này, lại tiến vào một phụ bản mới, Tế Nguyệt Thanh Thanh thận trọng chọn một cửa thật đơn giản, Tùng Phong Hàn cũng cẩn thận đi theo phía sau, cố gắng không để mình trở thành mục tiêu của kẻ địch. Đáng tiếc, lúc đi lên thang trời, An Húc Dương ngáp một cái, Tùng Phong Hàn tự nhiên lao thẳng xuống vách đá đen ngòm, ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
[Tổ Đội] Măng Mọc Sau Mưa (không thể tin vào mắt mình): “Anh ta lại làm sao vậy?”
[Tổ Đội] Bánh Trôi Tròn Tròn: “Nếu mình không nhìn nhầm thì… anh ta ngã ૮ɦếƭ”.
[Tổ Đội] Tiểu Đậu Tử: “Mình làm chứng, là anh ta tự sát đấy”.
Phía trước không có kẻ địch, đằng sau không ai đuổi theo, “Tùng đại hiệp” lại tự ngã xuống vực ૮ɦếƭ, đúng là thần kỳ!
Trên màn hình, Tùng Phong Hàn đã quay về thành hồi sinh.
Kỷ Hiểu Nguyệt run rẩy nhìn cột kinh nghiệm tăng lên với tốc độ ốc sên mấy ngày nay, không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời cao oán thán.
Đến khi Tùng Phong Hàn quay lại đội ngũ, bốn người bọn họ đã đánh xong Boss đi ra. Không phải bọn họ làm việc hiệu quả, mà là sự thật phụ bản này rất đơn giản, chỉ phù hợp với cấp độ của Tùng Phong Hàn thôi.
[Tổ Đội] Tiểu Đậu Tử: “Anh không sao chứ?”
Ý của Tiểu Đậu Tử là, trong một tiếng đồng hồ mà Tùng Phong Hàn đã bị ૮ɦếƭ đến ba lần, còn bị giáng một cấp. Thành tích của Tùng Phong Hàn cũng rất đáng nể, trong hai ngày bị giáng xuống ba cấp… Chỉ khác ở chỗ, lúc trước anh bị người ta giết, còn lần này là tự sát, đã vậy cách tự sát còn rất – gì – đó!
[Riêng Tư] Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Bên chỗ anh giờ là hai giờ sáng phải không? Mau đi ngủ đi!”
Nếu anh ta không nghe lời mà rời mạng, có lẽ Tế Nguyệt Thanh Thanh sẽ nhất thời lỡ tay *** Tùng Phong Hàn mất.
Câu nói của Kỷ Hiểu Nguyệt khiến An Húc Dương cực kỳ kích động, chàng tân thủ Tùng Phong Hàn không kịp chuyển đổi hình thức tán gẫu đã gửi thẳng lên kênh Tổ Đội:
[Tổ Đội] Tùng Phong Hàn: “Anh có thể hiểu là em đang quan tâm anh không?”
[Tổ Đội] Tiểu Đậu Tử: “..Có thể..”
[Tổ Đội] Tùng Phong Hàn: “Xin lỗi, gửi nhầm kênh!”
[Tổ Đội] Măng Mọc Sau Mưa: “>_< | | |…”
[Tổ Đội] Bánh Trôi Tròn Tròn: “@_@ | | | | |…”
[Riêng Tư] Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Cuối cùng Tùng Phong Hàn cũng rời mạng.
[Tổ Đội] Măng Mọc Sau Mưa: “Ôi trời ơi, may là anh ta không gia nhập bang mình, nếu không bang phái sẽ bị hủy hoại trong chốc lát mất!”
[Tổ Đội] Tiểu Đậu Tử: “Mình bắt đầu thấy nhớ Phong Diệp Vô Nhai”.
[Tổ Đội] Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình cũng vậy!”
[Tổ Đội] Tế Nguyệt Thanh Thanh: …
Sau này, ít trêu chọc Kỷ Hiểu Nguyệt là hay nhất!
Sau khi tiễn được Tùng Phong Hàn đi, cuối cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng có cơ hội đánh hai trận đã đời. Hai trận này tuy vất vả lắm mới hoàn thành nhưng khiến có cảm thấy thích thú vô cùng. Chứ như sáng nay, bị Tùng Phong Hàn quấy nhiễu thật là bực mình. Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ vươn vai ưỡn người đón ánh nắng mặt trời, gương mặt được che dưới cặp kính gọng đen tràn ngập ánh nắng.
Đang lúc ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt nhác thấy bóng Phong Tín Nhi, cô ta đang điệu đà đi đến trong bộ đồ khá mát mẻ. Gần đây Phong Tín Nhi rất nổi tiếng, cô ta và An Húc Dương cùng mới được trao tặng danh hiệu “Kim đồng – Ngọc nữ”. Giờ An Húc Dương không ở trong nước, Phong Tín Nhi một mình độc chiếm ngôi vị đầu bảng, hưởng hết toàn bộ vinh quang, cô ta đi đến đâu cũng được bao quanh bởi hoa tươi và ánh đèn flash.
Gần như cùng lúc, khi chỉ còn cách văn phòng Tổng giám đốc vài bước, Phong Tín Nhi cũng nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô ta giật mình ngạc nhiên, sau đó đổi hướng đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Đôi giày cao gót đỏ nạm đá nện dồn dập lên nền cẩm thạch trắng.
Con bé này dám chạy lên tầng 48, lại cách Tổng giám đốc có một bức tường. Dù bộ đồ lỗi thời với cặp kính gọng đen thui kia khiến cô ta mất điểm, nhưng trực giác phụ nữ mách bảo, cô gái không bắt mắt này ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng.
N*** Phong vốn định nói với Phong Tín Nhi rằng Tổng giám đốc không có ở văn phòng, nhưng thấy đây là dịp hiếm, anh dừng lại, tựa người vào bàn làm việc, khoanh tay trước ***, khoái trá xem trò vui.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngây ra trong ba giây, đột nhiên cảm nhận được sự đối địch mãnh liệt toát ra từ người Phong Tín Nhi. Cô muốn co người lại ẩn thân nhưng không kịp nữa rồi. Vì vậy, trước khi Phong Tín Nhi kịp lên tiếng, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định giơ tay vẫy cô nàng kia, gương mặt ngập tràn sự ngưỡng mộ và hạnh phúc, cô cất tiếng chào, mỉm cười thân mật: “Hi…”
Như vậy… là… là cô ta đang chào đón mình? Ánh mắt Phong Tín Nhi chuyển sang nghi ngờ.
Không chỉ Phong Tín Nhi giật mình, người đứng một bên xem kịch vui như N*** Phong cũng phải giật mình, khóe miệng anh không ngừng co giật… Vậy cũng được sao? Xem như cô lợi hại!
Phong Tín Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, Kỷ Hiểu Nguyệt vội cầm quyển sổ trên bàn đưa đến trước mặt Phong Tín Nhi:
“Ký… ký tên!”
Ánh mắt Phong Tín Nhi nghi ngờ hết nhìn quyển sổ lại chuyển sang Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Phong tiểu thư, chị… chị có thể… có thể ký… ký tên cho em được không? Em là… người… người hâm mộ chị!” Kỷ Hiểu Nguyệt cố ý vừa nhấn mạnh vừa nói chậm ba chữ “người hâm mộ”.
Là “người hâm mộ” đấy nhé! Không thể đối xử quá đáng với “người hâm mộ”, điểm này dĩ nhiên Phong Tín Nhi hiểu. Vì vậy, ánh mắt nghi ngờ kia chuyển thành cái liếc mắt đầy khinh thường, cô ta “hừ” một tiếng, đôi giày cao gót quay ngoắt 180 độ, bỏ lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt bóng lưng kênh kiệu và cao ngạo, tấm lưng trần trắng mịn, sáng bóng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh con công đang xòe đuôi. Mọi người nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với ánh mắt ngập tràn sự cảm thông. Ôi, đứa trẻ đáng thương! Cô ấy sợ đến mức nói cũng không trôi chảy.
Chỉ có N*** Phong trong lòng choáng váng, lần trước xem màn đọ sức của hai cô gái này trong băng video, anh đã không ngớt lời khen ngợi Kỷ Hiểu Nguyệt, lần này được tận mắt chứng kiến, anh càng không thể không “tâm phục khẩu phục”.
Sau này anh nên ít trêu chọc Kỷ Hiểu Nguyệt là hay nhất!
Rồi nhìn lại Phong Tín Nhi đang õng ẹo đi đến, N*** Phong đột nhiên cảm thấy cô gái này chỉ có mỗi khuôn mặt xinh đẹp, “*** não ngắn”. Những cô gái như vậy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy họ thật ngu ngốc, nhạt nhẽo. Chẳng trách Tổng giám đốc Tề bỏ mặc một mình Phong Tín Nhi để quay về văn phòng ngồi ôm chiếc máy vi tính. Giờ thì anh đã hiểu rồi, hiểu thật rồi!
N*** Phong đột nhiên cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tề Hạo. A, Tổng giám đốc Tề!
N*** Phong có tật giật mình, lập tức lấy lại tác phong của con người công việc, ngay ngắn, nghiêm trang.
“Tổng giám đốc Tề…” Phong Tín Nhi lập tức thay đổi dáng vẻ cao ngạo, kênh kiệu trước đó, nháy mắt biến thành một chú chim nhỏ nhút nhát, vội vàng lao về phía Tề Hạo.
Trên gương mặt Tề Hạo không hiện một chút cảm xúc, đôi môi vẫn nhếch lên lạnh lùng như trước. Rõ ràng anh đã nhìn thấy màn kịch vừa rồi, nhưng không nói gì, quay người đi vào văn phòng. Phong Tín Nhi cũng nhanh chóng “bay” vào ngay phía sau anh. Vừa “bay” đến cửa phòng, Phong Tín Nhi đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Kỷ Hiểu Nguyệt nói:
“Này, cô gì kia, pha một tách… à, pha hai tách cà phê mang vào đây, Tổng giám đốc thích uống cà phê đặc, không đường”.
Câu nói đầy ẩn ý!
Kỷ Hiểu Nguyệt đang âm thầm cảm thấy may mắn thì vô duyên vô cớ bị “điểm danh”, đã vậy tên tuổi còn bị đổi thành “cô gì kia” nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dưới ánh mắt quan sát của N*** Phong và tất cả các chị em, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể không bảo vệ hình tượng “cô gái ngoan hiền”, cô cố nở một nụ cười miễn cưỡng, cắn răng nặn ra một chữ:
“Vâng…”
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt bưng hai tách cà phê vào văn phòng, Phong Tín Nhi đang dựa vào người Tề Hạo, hai cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ anh, dịu dàng ghé sát vào tai Tề Hạo nũng nịu:
“Tổng giám đốc Tề, đại nhạc hội tối nay của người ta vốn tổ chức chung với An Húc Dương, nhưng anh ta vẫn chưa về, bắt người ta phải một mình chống đỡ. Người ta chẳng biết phải làm sao nữa. Tổng giám đốc Tề, anh đi cùng người ta được không?”
Hình ảnh này thật mờ ám.
Kỷ Hiệu Nguyệt do dự một lát, đang định lui ra ngoài, nào ngờ Phong Tín Nhi đã nhanh mồm nhanh miệng:
“Mang vào đây đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, bước vào. Phong đại tiểu thư của tôi ơi, chúng ta ngày trước không oán, ngày nay không thù, sao cô cứ cắn tôi mãi không chịu thả ra thế này! Tôi không có hứng thú gì với Tổng giám đốc Tề của cô đâu!
N*** Phong dài cổ ngó qua cánh cửa chưa khép để tiếp tục xem kịch hay, những cái đầu khác cùng tầng cũng âm thầm chia sẻ trò vui với anh.
Tò mò, hóng hớt là bản tính trời sinh!
Phong Tín Nhi với nụ cười trong sáng nổi tiếng, nhanh nhẹn đứng dậy, đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, tao nhã đỡ lấy một tách cà phê, Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, mày nhíu chặt. Thái độ của Phong Tín Nhi rất không bình thường, càng không bình thường thì càng chứng tỏ tình hình có gì đó không ổn.
Quả nhiên, tay cô ta run lên. Thấy tách cà phê nóng sắp đổ lên mu bàn tay mình, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh tay nhanh mắt thả lỏng tay tránh đòn, tách cà phê trong khay loảng xoảng rơi xuống đất vỡ tan, nước nóng bắn ra tung tóe.
“A…!” Phong Tín Nhi đi giày cao gót bị nước nóng bắn vào kêu lên sợ hãi.
Ngược lại, Kỷ Hiểu Nguyệt đi giày da đen cũ kỹ lại tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Phong Tín Nhi để tránh bị mấy cái “móng vuốt” vừa dài vừa sáng của cô ta đâm phải. Trong đôi mắt sáng lấp lánh đằng sau cặp kính gọng đen to sụ kia hiện lên bốn chữ “Tự làm tự chịu”, rất nhanh sau đó cô lấy lại vẻ áy náy:
“Xin lỗi chị, xin lỗi chị!”
“Cô làm cái gì vậy hả? Tay chân hậu đậu, cô làm tôi bị bỏng rồi đấy!” Phong Tín Nhi tức giận quát lên. Đúng là thất sách, định cho con bé này một bài học, ai ngờ lại làm bỏng chính mình!
“Xin lỗi, để tôi đi pha tách khác!” Lúc này không đi còn đợi đến khi nào?
Không ngờ một cảnh thường diễn ra trong phim lại xảy đến với cô, Kỷ Hiểu Nguyệt không so đo với người “không có tiêu chuẩn”, cô quay người định lui ra ngoài.
“Đứng lại! Cô định cứ như vậy mà đi sao? Cô có biết cô làm tôi bị bỏng không? Tối nay tôi còn có buổi biểu diễn, nếu vì lý do này mà tôi đến muộn thì tính sao đây?” Phong Tín Nhi lớn tiếng quát Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Xin lỗi chị, thật sự không phải em cố ý!” Đừng có bắt tôi đền tiền, tôi không có tiền đâu! Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm, tất cả là tại cái tên xấu xa kia, lần nào cũng chỉ có cô là gặp xui xẻo.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Tay chân thì hậu đậu, pha có một tách cà phê cũng không xong, cô nghỉ việc đi là được rồi đấy!” Phong Tín Nhi hùng hổ hăm dọa.
“Đủ rồi!” Tề Hạo im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến Phong Tín Nhi đang hừng hực lửa giận bị đông lạnh trong nháy mắt.
“Tổng giám đốc Tề…!” Phong Tín Nhi ấm ức quay lại.
“Đi ra ngoài!” Giọng Tề Hạo không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng “chiếu tướng” Phong Tín Nhi khiến cô ta không thể không rùng mình.
Thế… thế này là sao? Tổng giám đốc Tề bảo cô đi ra ngoài sao? Phong Tín Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đôi mắt long lanh phía sau cặp kính gọng đen to sụ khẽ chớp chớp:
“Vâng, tôi ra ngoài, tôi xin phép ra ngoài!”
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy “ánh sáng cuối con đường” là lập tức lao như bay tới, phải chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này. Tề Hạo khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng Kỷ Hiểu Nguyệt đang bỏ chạy. Cô ấy… có bị bỏng không?
N*** Phong rụt cổ lại, trong lòng thầm “tụng kinh” cho Phong Tín Nhi, cô gái này đến là ngu ngốc. Ai mà không biết Tổng giám đốc Tề ghét nhất những cô nàng ầm ỹ, đặc biệt là những cô nàng hay ghen tuông, đố kỵ. Vậy mà cô ta lại phạm phải tất cả những điều cấm kỵ đó. Có lẽ sắp phải đổi “Ngọc nữ” rồi!
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt bước ra ngoài, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy tất cả những người nãy giờ ngó vào xem kịch vui đã yên vị ngồi trên bàn làm việc, thái độ cực kỳ nghiêm túc. >_<
“Tổng giám đốc Tề à, anh phải đứng ra làm chủ cho người ta đi!” Phong Tín Nhi đang định “bám dính’ lên người Tề Hạo, nhưng còn chưa kịp chạm đến ống tay áo của anh, Tề Hạo đã đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng gạt phăng cánh tay cô ta ra. Tề Hạo chưa nói gì, nhưng bầu không khí lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến Phong Tín Nhi rùng mình.
“Tổng giám đốc Tề… là cô ta…” Những từ định nói cứ nghẹn lại trong cổ họng Phong Tín Nhi.
Tề Hạo lạnh lùng nhìn cô, gương mặt đẹp trai lạnh như băng khiến Phong Tín Nhi sợ hãi, rùng mình lùi về phía sau, giọng nói cũng đã nhỏ đi mấy phần:
“Em… em… tối nay em còn có buổi biểu diễn”.
Trời ơi, ánh mắt này của Tề Hạo là sao? Thái độ gì thế này? Cô chưa bao giờ thấy, thật đáng sợ!
Dù vẫn biết Tổng giám đốc Tề đối xử với phụ nữ luôn luôn lạnh lùng lại vô tình, nhưng Phong Tín Nhi vẫn cho rằng, với thân hình và vẻ đẹp sẵn có, lại được đích thân Tề Hạo lựa chọn làm người đại diện hình ảnh cho công ty, anh sẽ có sự “đối đãi đặc biệt” với cô. Nào ngờ, lúc này trên người Tề Hạo lại tỏa ra một luồng khí lạnh lùng đến ***, bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên buốt giá. Lúc này, anh như một con báo tuyết bị chọc giận, bất thình lình có thể tấn công đối phương. Phong Tín Nhi thoáng run rẩy.
“Nếu không thoải mái, cô có thể không cần tham gia buổi biểu diễn này.” Cuối cùng, Tề Hạo cũng lên tiếng, giọng nói lạnh đến kinh người.
“Không… không biểu diễn sao?” Phong Tín Nhi hoàn toàn kinh ngạc. Vì buổi biểu diễn lần này, Lãng Thăng đã bỏ ra không ít tâm sức để tuyên truyền, còn cô cũng phải chuẩn bị trong suốt một thời gian dài. Vậy mà chỉ một câu nói của Tề Hạo, không lẽ từ bỏ như vậy sao?
“Không, em có thể biểu diễn mà! Thoải mái lắm! Rất thoải mái!” Với Phong Tín Nhi, buổi biểu diễn này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
“Đi ra ngoài!” Giọng nói tàn nhẫn không chút hơi ấm của Tề Hạo khiến Phong Tín Nhi rùng mình. Cũng may ánh mắt Tề Hạo đã bớt tia sắc lạnh, anh nhấc tách cà phê trên bàn lên, hơi ấm xung quanh dần quay trở lại.
“Vậy… buổi biểu diễn tối nay… anh… có thể…” Phong Tín Nhi cắn môi cố gắng nỗ lực lần cuối.
“Không rảnh. Kêu N*** Phong đi cùng đi, dù sao cậu ta cũng rãnh rỗi không có việc gì làm”. Tề Hạo làm như vô tình liếc ra ngoài cửa.
N*** Phong đang hớn hở xem kịch hay đột nhiên bị chỉ đích danh, nhất thời không khỏi khóc thầm.
Gì mà “Nhàn rỗi không có việc gì làm”? Anh có việc mà, rất… rất… rất nhiều việc là đằng khác. Xem trò vui cũng có tội sao? T_T
Anh không muốn đi xem cái đại nhạc hội khỉ mốc nào đó! Đến lúc ấy chắc chắn sẽ có vô số phóng viên, vô vị ૮ɦếƭ đi được! Không muốn đâu!
“Hả…?”
“Còn việc gì sao?”
Phong Tín Nhi không dám nói gì, quay mình chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Ánh mắt của Tề Hạo vừa rồi thật đáng sợ! Phong Tín Nhi vừa chạy vừa khóc.
Tổng giám đốc Tề vì con bé xấu xí kia mà từ chối cô! Kỷ Hiểu Nguyệt! Tất cả việc này đều do Kỷ Hiểu Nguyệt!
“Sao anh ta lại giận dữ vậy nhỉ?” Kỷ Hiểu Nguyệt khó hiểu nghĩ.
“Bà tám” Đao Song Song đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt nói nhỏ:
“Cô không biết sao? Nghe nói bố của Tổng giám đốc, chính là ngài Tổng giám đốc cũ đấy, ông ta có hai vợ, ngày nào ở nhà hai người ấy cũng ầm ỹ, khiến trong nhà không lúc nào yên. Tổng giám đốc Tề do không chịu nổi nên mới một mình sang Anh học. Cuối cùng, người vợ chính thức của ngài Tổng giám đốc, chính là mẹ của Tổng giám đốc Tề qua đời. Hai mẹ con không được nhìn mặt nhau lần cuối, vì vậy Tổng giám đốc Tề và ngài Tổng giám đốc luôn xảy ra xích mích. Bà vợ lẽ kia cũng là người không ra gì, nghe nói bà ta là diễn viên, giờ chạy theo người đàn ông khác rồi! Ngài Tổng giám đốc vì tức giận mà bệnh đến không dậy được, sau đó thì lệnh cho Tổng giám đốc Tề về tiếp quản công việc. Thế nên Tổng giám đốc Tề ghét nhất mấy người phụ nữ hay ghen tuông, đố kỵ, chắc do bóng ma từ thời thơ ấu”.
Đào Song Song kể chuyện rất có bài bản, Kỷ Hiểu Nguyệt chăm chú lắng nghe.
Lại là ân oán của tầng lớp giàu sang! Vô vị, nhàm chán thật!
***
Trong lúc đó đã có người gọi điện thoại kể chuyện xui xẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt cho Hoa Hồ Điệp. “Cậu bạn trai” Hoa Hồ Điệp đương nhiên phải ‘bay” lên tầng này xem trò hay rồi.
“Hiểu Nguyệt, có bị thương không? Có bị bỏng không?” Hoa Hồ Điệp tìm thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang pha cà phê trong phòng trà.
Phòng trà trong văn phòng được chia thành gian trong và gian ngoài, gian ngoài dành cho nhân viên, còn toàn bộ vật dụng gian trong đều dành riêng cho Tổng giám đốc. Bình thường gian này là nơi yên tĩnh nhất, trừ Tề Hạo và N*** Phong, người duy nhất được cho phép vào phòng này là Kỷ Hiểu Nguyệt, vì cô phải pha cà phê cho Tổng giám đốc. Tách cà phê lúc nãy bị đổ, Tổng giám đốc vẫn chưa kịp uống. Trợ lý N*** vừa rồi có bảo cô: “Pha lại tách khác”. Kỷ Hiểu Nguyệt quyết tâm, phải tìm mọi cách để N*** Phong mang tách cà phê này vào, cô không muốn chạy đến trước mặt người nào đó đang bị ám ảnh bởi “bóng ma thời thơ ấu” để chịu ૮ɦếƭ.
“Không sao”. Kỷ Hiểu Nguyệt cay đắng đáp. Cô đã sớm biết, hễ gặp cái tên xấu xa kia là cô sẽ gặp xui xẻo, hại cô suýt chút nữa thì bị bỏng. May mà cô thông minh, nếu không bản thân cô ૮ɦếƭ lúc nào có khi cô cũng chẳng kịp biết.
“Lần sau cẩn thận một chút! Đừng có tranh giành với Phong Tín Nhi, cậu không làm gì được cô ta đâu!” Hoa Hồ Điệp kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt ra kiểm tra, sau khi chắc chắn cô không sao mới yên tâm. Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận giật tay về:
“Mình tranh giành với cô ta lúc nào? Mình thà đi tranh ςướק với chó chứ không thèm giành giật với cô ta! Tên đê tiện kia có gì tốt chứ!”
“Suỵt…” Hoa Hồ Điệp luống cuống che miệng cô nàng.
“Tên đê tiện mà cậu nói là thần tượng của mình, là Tổng giám đốc điều hành ở đây, lại đang ngồi ngay bên cạnh đấy, cậu làm ơn nhỏ tiếng thôi, giữ thể diện cho mình chút được không!” Hoa Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi, anh chàng không thể tha thứ cho kẻ nào nói xấu Tề Hạo, càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám ςướק miếng cơm manh áo của mình! Không, không, không, ngược rồi, phải là không thể tha thứ cho kẻ nào ςướק miếng cơm manh áo của anh chàng, lại càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám nói xấu Tề Hạo!
Kỷ Hiểu Nguyệt “hừ” một tiếng lạnh lùng, đập mạnh vào tay Hoa Hồ Điệp. Nhưng anh chàng đã sớm tiếp tục than thở:
“Chẳng hiểu Tổng giám đốc Tề chọc giận gì cậu mà sao cậu lại ghét người ta vậy chứ? Cậu có biết có bao nhiêu cô gái mơ ước được lấy anh ấy không?” Ví dụ như anh chàng chẳng hạn, dù không phải là con gái nhưng vẫn muốn được lấy Tề Hạo, bằng chứng sống ở đây chứ đâu.
“Bởi vì mấy cô gái đó đều bị bệnh hết, còn bệnh đến mức hết thuốc chữa cơ. Là mình, mình thà nuôi một con chó còn hơn phải lấy anh ta. Nếu không thì nhảy sông tự vẫn cho rồi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cứ nghĩ đến “khắc tinh” của cuộc đời là lửa giận lại phừng phừng.
Đúng là lần nào gặp anh ta cũng toàn gặp chuyện xui xẻo!
Tề Hạo vốn định đến xem Kỷ Hiểu Nguyệt có bị bỏng không, nhưng lại nghe nói cô và bạn trai đang ở phòng trà. Trai chưa vợ, gái chưa chồng ở một nơi vắng vẻ, yên tĩnh thì có thể làm gì? Lửa giận bừng lên, Tề Hạo cũng không biết vì sao mình lại tức giận, anh bước nhanh đến gian trong, nào ngờ lại nghe được một cuộc nói chuyện sặc mùi đặc sắc.
Được lắm, Kỷ – Hiểu – Nguyệt! Là cô nói đấy nhé!
Tề Hạo lạnh lùng quay người đi khỏi.
Lúc nhìn thấy Tề Hạo bước ra từ phòng trà, gương mặt xanh mét hiện lên một nụ cười lạnh lùng quái dị, N*** Phong không khỏi rùng mình.
Hiểu Nguyệt ơi Hiểu Nguyệt, cô lại làm gì khiến cậu ta nổi giận rồi?
“… Phú quý bất năng dâm”
Buổi tối về nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt lại lên mạng theo thường lệ.
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, cuối cùng cậu cũng lên mạng rồi! Mau lên diễn đàn xem đi!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh đi dạo một vòng quanh diễn đàn, chủ đề được nhiều người quan tâm thứ hai là những nhiệm vụ ngẫu nhiên sắp được tăng thêm vào hệ thống. Hả? Nhiệm vụ ngẫu nhiên? Đây không phải ý kiến đề xuất lúc trước của cô sao? Cô vẫn nghĩ sẽ không được dùng, hóa ra hôm nay đã chính thức được áp dụng rồi. Vậy có phải tiền hoa hồng cuối năm của cô sẽ được tăng thêm không?
Kỷ Hiểu Nguyệt đang đắc chí, cảm giác tiền từ trên trời rơi xuống thật là thích, liền tiện tay kích chuột vào chủ đề được nhiều người quan tâm nhất. Thì ra hệ thống sắp thêm một số nhiệm vụ sư đồ và phu thê. Hệ thống quy định, hoàn thành nhiệm vụ này có thể đạt được phần thưởng rất lớn, không chỉ được gấp ba lần điểm kinh nghiệm mà tất cả trang bị được thưởng đều là vật phẩm Thần cấp bình thường không mua được.
Kinh nghiệm gấp ba lần! Trang bị Thần cấp! Chẳng trách diễn đàn lại tắc nghẽn như vậy.
Biến thái hơn, nhiệm vụ này còn có thể thực hiện liên tục nhưng chỉ có hiệu lực trong hai ngày cuối của tuần này. Quá thời gian sẽ hết hiệu lực.
Còn hạn chế thời gian nữa! Chẳng trách… đúng là biến thái!
Từ giờ đến cuối tuần chỉ còn ba ngày, Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ thầm có lẽ cô nên dự trữ một ít thuốc hồi phục. Cái trò chơi biến thái này chẳng qua chỉ muốn lấy mạng người ta mà thôi!
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, lần này cậu nhất định phải giúp bọn mình nhận Phong Diệp Vô Nhai làm sư phụ! Một lần thôi cũng được!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Đúng vậy, đúng vậy. Lần trước đều do cái tên Bạch gì đó làm loạn, hại bọn mình không có cơ hội bái sư. Lần này mà bỏ qua cơ hội nữa, mình sẽ tự sát mất, a… a… a! Hơn nữa cái tên Tùng Phong Hàn kia ngốc ૮ɦếƭ đi được, đi làm nhiệm vụ với tên đó không khác gì tự tử mãn tính. Tốt nhất là để bọn mình nhận Đại Thần làm sư phụ đi, dù chỉ một ngày thôi cũng được”.
Tiểu Đậu Tử: “Đúng, đúng, Tế Nguyệt, cậu nhất định phải giúp bọn mình! Làm ơn đi mà!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh không biết phải trả lời thế nào. Sao đột nhiên bọn họ lại nhớ đến việc này vậy?
Măng Mọc Sau Mưa thấy thuyết phục không có hiệu quả, liền đánh bạo nói: “Tế Nguyệt, không phải cậu thích Phong Diệp Vô Nhai đấy chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Sao có thể!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Vậy sao cậu cứ giữ người ta như giữ chồng thế! Chẳng qua bọn mình chỉ bái sư thôi mà, đâu phải là kết hôn với anh ta. Hơn nữa, bọn mình nhận anh ta làm sư phụ, còn cậu kết hôn với anh ta, vậy thì không ai bị thiệt cả, đúng không?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh lại lần nữa im lặng. Đám người chơi với cô thật chẳng phải người thường.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng thế, cậu nghĩ xem, nhiệm vụ này còn có thể làm liên tục. Đầu tiên, cậu và anh ta hoàn thành nhiệm vụ sư đồ, sau đó thay đổi quan hệ để hoàn thành nhiệm vụ phu thê. Như vậy phần thưởng cả hai loại cậu đều nhận được”.
Tiểu Đậu Tử: “Đúng vậy, bọn mình không có lòng tham đâu, chỉ cần hoàn thành một lần nhiệm vụ sư đồ với anh ta là được rồi”.
Mặng Mọc Sau Mưa: “Hơn nữa, cậu có thể cùng anh ta hoàn thành nhiệm vụ phu thê liên tục, cậu xem, phần thưởng của nhiệm vụ phu thê thật sự rất hấp dẫn!”
Lại một bài thuyết phục nữa bắt đầu…
Tế Nguyệt Thanh Thanh giương cao ngọn cờ “Độc thân” đứng trong làn nước lũ “Kết hôn”, tư thế anh hùng, hiên ngang, bất khuất…
Hai ngày liên tục, Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn kiên trì làm công tác tư tưởng, ngay đến cả Tùng Phong Hàn cũng vội vàng tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh:
“Hiểu Nguyệt, bọn mình kết hôn đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang uống nước suýt sặc.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Hả?”
Tùng Phong Hàn: “Nếu em đồng ý lấy anh ngoài đời, anh cầu còn không được”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Chuyện cười của anh nhạt quá”.
Tùng Phong Hàn: “Anh nói thật mà. Nhưng anh biết bây giờ em không muốn, anh sẽ đợi em”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đại hiệp, tôi đang muốn vào phụ bản luyện cấp. Cấp bậc này anh không vào được đâu, tìm người khác chơi cùng đi”.
Bản cô nương không tiếp chuyện được!
Tế Nguyệt Thanh Thanh định bỏ đi, Tùng Phong Hàn nóng nảy, phi thân đến trước mặt Tế Nguyệt Thanh Thanh chặn cô lại:
“Được rồi, anh không đùa nữa, anh đang nói đến nhiệm vụ phu thê trong game. Không phải hoàn thành nhiệm vụ phu thê trong game có thể tăng gấp ba lần kinh nghiệm sao? Ngay cả Vực chủ Ngạo Tuyết Thần Vực Lãnh Huyết Vô Kỵ cũng sắp tìm người hỏi cưới rồi, bọn mình cũng kết hôn đi?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh hoàn toàn phớt lờ Tùng Phong Hàn. Lãnh Huyết Vô Kỵ sắp kết hôn thì liên quan gì đến cô? Cô không muốn kết hôn làm nhiệm vụ! (Mặc dù kinh nghiệm được tăng lên ba lần đúng là rất hấp dẫn, nhưng mà “Phú quý bất năng dâm”, giàu sang không thể buông thả! Lá cờ “Độc thân” kiên cường tung bay trước gió…)
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không phải anh bận lắm sao?”
Tùng Phong Hàn: “Anh sắp xếp công việc hay ngài cuối tuần rồi, lúc nào cũng có thể lên mạng với em”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh muốn ngất! Đừng mà…
Măng Mọc Sau Mưa lén lút mở một vụ cá cược: “Liệu trong hai ngày, Tùng Phong Hàn có bị Phong Diệp Vô Nhai xử không?”
Tiểu Đậu Tử đặt cược đầu tiên: “Ngày mai Phong Diệp Vô Nhai chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ cần Đại Thần xuất hiện thì, hừm, tên lính mới kia ૮ɦếƭ chắc rồi! Đại Thần tung một chiêu là có thể định càn khôn”.
Bánh Trôi Tròn Tròn rất biết thời thế: “Mấy ngày nay Phong Diệp Vô Nhai mai danh ẩn tích, ngày mai chưa chắc sẽ xuất hiện. Khó nói lắm, khó nói lắm! Lòng Đại Thần như kim đáy bể vậy!”
***
Rốt cuộc thứ Sáu cuối cùng cũng đã đến.
Nhưng không hiểu sao hôm nay công việc của Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên nhiều hơn hẳn, cộng thêm việc Tổng giám đốc Tề đích thân giao: Sửa lại toàn bộ một đống ghi chép hội nghị vô nghĩa thì đến lúc Kỷ Hiểu Nguyệt rảnh rỗi cũng đã là bốn rưỡi chiều, còn nửa tiếng nữa tan ca. Kỷ Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong việc.
Đăng nhập thôi!
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa lên mạng đã thấy tin nhắn Tùng Phong Hàn gửi lại:
“Hiểu Nguyệt, tối nay anh sẽ đến tìm em, đợi anh nhé”.
Kỷ Hiểu Nguyệt choáng váng. Trời ơi, không phải An Húc Dương thật sự xin nghỉ rồi lên mạng với cô chứ? Đừng mà…!
Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình “từ trên trời rơi xuống” mấy hôm trước của Lộ Tùng Kim Dạ Bạch, hại cô bỏ lỡ mất nhiệm vụ tăng gấp đôi kinh nghiệm. Vì thế sau này mỗi lần nhớ đến hai chữ “gấp đôi”, cô đều cảm thấy tiếc nuối vô cùng!
Nếu lần này Tùng Phong Hàn còn muốn “phá” hai ngày cuối tuần tươi đẹp của cô, cô chỉ có thể “hủy” Tùng Phong Hàn thôi!
Phải xử lý anh ta!
Tuyệt đối không thể để MỘT gã mới chơi game HAI lần liền phá hoại kế hoạch thăng cấp của cô được! Tế Nguyệt Thanh Thanh hạ quyết tâm, cưỡi hạc tiên bay đến chỗ làm nhiệm vụ. Lúc qua miếu Nguyệt Lão, cô thấy nơi đây chật kín người, xem ra số người muốn kết hôn để hoàn thành nhiệm vụ cũng không ít. Trong cơn bão kết hôn, Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn lại tạm ngưng chiến dịch thuyết phục, rủ nhau cùng im lặng, sự yên lặng này khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh nghi ngờ động cơ của mấy cô nàng.
Quả nhiên, thực tế đã chứng minh suy nghĩ của Tế Nguyệt Thanh Thanh hoàn toàn chính xác – đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn!
Đúng lúc này, một tiếng “tinh tinh” vang lên, Phong Diệp Vô Nhai đã đăng nhập.
Khéo thật đấy…
Mấy hôm rồi không nhìn thấy Đại Thần, bỗng nhiên hôm nay cái tên đó lại sáng, Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên thấy thân thiết lạ lùng.
Không, không, không, sao có thể thân thiết được? Chắc chắn là ảo giác, ảo giác rồi!
Lần nay Phong Diệp Vô Nhai không chủ động gọi cô mà phát lên kênh Thế Giới một tin tức khiến tất cả mọi người sôi sục:
“Phong Diệp Vô Nhai thu nhận đồ đệ, ai muốn bái sư nhanh chóng đến”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc