Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 18

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Hiểu Nguyệt! Các cậu đang sống chung sao?
Sáng hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt đến công ty thật sớm để nghiệm thu kết quả công việc đêm qua. Hoa Hồ Điệp vừa đi vừa hắt hơi phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt đáng ghét! Đêm qua, anh chàng sợ Kỷ Hiểu Nguyệt không vui nên có lòng tốt mua đồ ăn khuya và R*ợ*u đến an ủi vì anh chàng biết, mỗi khi tâm trạng không vui, Hiểu Nguyệt đều uống R*ợ*u mặc dù tửu lượng của cô nàng kém không còn gì để nói.
Kết quả, hai kẻ không uống R*ợ*u giỏi mà cũng chẳng biết uống R*ợ*u, say tuý luý, nằm ngả nghiêng trên sô pha. Giận nhất là, Kỷ Hiểu Nguyệt thừa dịp Hoa Hồ Điệp ngủ say, không chút lương tâm đá anh chàng ngã xuống sàn nhà.
Ôi, cái sàn nhà lạnh như băng ấy... Kết quả, Hoa Hồ Điệp bị cảm! Thế mới nói, người có lòng tốt chưa chắc đã được báo đáp!
Tài liệu trên bàn rất nhiều nhưng đã được sắp xếp gọn gàng, văn bản đánh máy vẫn còn hơi ấm, An Húc Dương chắc mới đi chưa lâu. Phía trên tập tài liệu có dán một mảnh giấy nhỏ:
"Nguyệt, đợi anh về. Tước".
Trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng cảm thấy vô cùng xúc động.
Tước.
Cái tên trước đây đối với cô đã từng rất quen thuộc. Cô ngỡ ràng, theo dòng chảy của thời gian, mọi thứ rồi sẽ trở nên xa lạ. Không ngờ, khi lần nữa đối mặt với nó, những cảm xúc trong cô vẫn vẹn nguyên như thủa nào.
"Haizzz, thật ra Bạch Sùng Tước cũng rất tốt, đẹp trai, nhiều tiền lại chung tình. Đúng là hàng hiếm trên đời! Ngoài Tổng giám đốc Tề ra, không ai có thể so sánh với cậu ta được!" Hoa Hồ Điệp vừa sắp xếp tài liệu vừa thở dài.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà "phù thuỷ già" thật là nhẫn tâm, giao cho Kỷ Hiểu Nguyệt bao nhiêu việc. Có cho người ta sống nữa không?
"Hoa Hồ Điệp, nếu cậu còn tiếp tục nhắc đến người kia nữa, có thể cậu sẽ biến mất đấy!" Kỷ Hiểu Nguyệt đã ghi tạc trong lòng bài học lần trước. Cô sẽ không bao giờ gọi Tề Hạo hoặc Tổng giám đốc nữa. Thay vào đó phải gọi là "người kia".
Cô hận người kia thất xương! Chỉ vì anh ta mà cô phải làm cả đống việc! Cứ gặp "người kia" thể nào cô cũng gặp xui xẻo!
Hoa Hồ Điệp rất muốn mở miệng bênh Tổng giám đốc Tề, nhưng vì hắt hơi mấy cái liên tục nên không thể diễn đạt được ý kiến như mình mong muốn, chỉ có thể khua tay phản đối!
Bực mình quá!
"Này, cậu không sao chứ?" Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Hoa Hồ Điệp hắt hơi liên tục, trong lòng có chút áy náy.
"Cậu nói thử xem! Có ai vô lương tâm như cậu không, đá mình xuống sàn nhà! Cậu..." Hoa Hồ Điệp chưa chỉ trích xong đã hắt hơi thêm cái nữa.
"Được rồi, được rồi, lát nữa mình đưa cậu đi gặp bác sĩ". Kỷ Hiểu Nguyệt vỗ lưng Hoa Hồ Điệp an ủi.
Tiểu Mai vừa đến văn phòng, trợn mắt khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Hả? Hả? Hả? Đá xuống sàn nhà? Vậy trước đó ngủ ở đâu?
Thời tiết mấy hôm nay rất nóng, vậy mà Hoa Hồ Điệp không thay đồ cũ mà vẫn mặc bộ đồ quần áo ngày hôm qua!
Tin "hot"! Đúng là tin "siêu hot"!
"Hiểu Nguyệt! Các cậu đang sống chung sao?" Tiểu Mai kinh hoàng kêu lên.
Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng giật mình quay lại.
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn đã quen với những lời ong tiếng ve nới công sở, liền bình tĩnh nhún vai, tỏ vẻ không muốn giải thích.
Nhưng Hoa Hồ Điệp lại căng thẳng đến mức suýt nhảy dựng lên. Bởi anh chàng vừa nhìn thấy một bóng người cao lớn đang từ thang máy bước ra.
Ôi! Tổng giám đốc! Hôm nay Tổng giám đốc đi làm sớm thật đấy! A… a! Tổng giám đốc đang đi đến chỗ bọn họ! A… a… a! Anh chàng hạnh phúc quá! Sớm thế này đã được nhìn thấy Tổng giám đốc rồi! Linh hồn bé nhỏ của Hoa Hồ Điệp không ngừng gào thét ầm ĩ.
"Này, đồ không thể ăn bậy, lời không thể nói liều! Bọn mình không có gì hết!" Hoa Hồ Điệp gần như hét lên biện minh.
Ôi… ôi, Tổng giám đốc Tề ơi, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, tôi rất trong sáng đấy! Tiểu Mai không hề biết rằng sau lưng cô nàng, sắc mặt Tổng giám đốc đang ngày càng u ám, cô tiếp tục la hét, thoả mãn sở thích "bà tám" của mình:
"Tôi nghe thấy cả rồi! Hai người còn định lừa tôi hả? Quần áo hôm qua cậu mặc đến giờ chưa thay. Hẳn là cậu đã qua đêm ở nhà Hiểu Nguyệt, đúng không?"
Bới lông tìm vết
Hoa Hồ Điệp tức giận. Vu khống! Vu khống trắng trợn!
"Không phải! Giữa bọn tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì hết! Hôm qua Hiểu Nguyệt không vui nên tôi mới đến an ủi cô ấy. Tôi ngủ ở trên sàn, cậu đừng có nói lung tung!" Hoa Hồ Điệp ra sức bào chữa, giọng nói càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Tổng giám đốc Tề hình như rất tệ!
Tiểu Mai cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, cô nàng quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Hoa Hồ Điệp… rồi sợ hãi rụt cổ, đi về chỗ ngồi của mình. Đúng lúc này, người trong công ty cũng bắt đầu lục tục đến.
Tổng giám đốc lần đầu tiên đi kiểm tra sớm, may mà không ai đến muộn!
Tề Hạo nhìn khuôn mặt giả vờ vô tội, chăm chú làm việc của Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nhất là khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ mờ ám trên mặt bàn của cô, ánh mắt anh càng thêm giá lạnh.
Vì sao anh lại có cảm giác tức giận như khi đồ vật của mình bị người khác dòm ngó nhỉ?
"Kỷ Hiểu Nguyệt!" Giọng nói lạnh lùng khiến mọi người toát mồ hôi thay Kỷ Hiểu Nguyệt.
"Có ạ! Tổng giám đốc, chúc anh buổi sáng tốt lành!" Kỷ Hiểu Nguyệt nở một nụ cười xu nịnh. Cô vốn rất ngoan, lại là một nhân viên tốt, không đến muộn, không trốn việc.
"Đây là công việc hôm qua cô phải hoàn thành đúng không?" Tề Hạo nhìn lướt qua tập tài liệu đã được chỉnh sửa xong trên mặt bàn, tìm cách "bới lông tìm vết".
"Đây… à… vâng ạ".
Sao cô cứ có cảm giác bất an thế nhỉ? Như thể mây đen từ bốn phương tám hướng hội tụ về đây vậy.
Thật sự không ổn chút nào!
Hoa Hồ Điệp bên cạnh lại tỏ vẻ đặc biệt khổ sở. Tổng giám đốc Tề từ đầu đến cuối chưa hề liếc nhìn anh chàng một cái nào, hức hức!
"Nhưng đêm qua hình như người ở lại làm việc không phải là cô". Ánh mắt Tề Hạo cuối cùng cũng chuyển sang Hoa Hồ Điệp. Hoa Hồ Điệp đang tự thương hại mình trong nháy mắt sống lại, ánh mắt rạng ngời. Nhưng vừa nhìn thấy tia sáng sắc lạnh trong mắt Tề Hạo, anh chàng lập tức rụt người lại.
Hoa Hồ Điệp cứ mãi bị treo lơ lửng giữa niềm vui và nỗi buồn, cho đến khi Tề Hạo nhắc đến tên anh chàng.
"Hồ Điệp!" Giọng nói của Tề Hoạ rất lạnh lùng nhưng đối với Hoa Hồ Điệp lại là một sự ngạc nhiên bất ngờ.
"Có ạ!" Hoa Hồ Điệp phấn chấn tinh thần, lập tức đứng thẳng dậy.
"Tối qua cậu đã ở đây". Tè Hạo khẳng định.
Hoa Hồ Điệp thành thật trả lời: "Vâng!" Rồi tiếp tục đứng thẳng. Đang khổ sở đột ngột quay lại với niềm vui nên trong đầu anh chàng hoàn toàn trống rỗng, không ý thức được lực sát thương bọc đường trong câu nói của Tề Hạo.
"Nói vậy…" Tề Hạo quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. "Đó là việc của cô, nhưng cô lại để người khác làm thay?"
"Hả?" Hoa Hồ Điệp như người trong mộng giật mình tỉnh giấc. Tổng giám đốc Tề vĩ đại đang nói gì vậy?
Kỷ Hiểu Nguyệt thực muốn P0'p ૮ɦếƭ Hoa Hồ Điệp! Cái con người này, bớt lời một chút cậu ta sẽ ૮ɦếƭ sao?
"Phù thuỷ già" vừa đến văn phòng không ngờ đã kịp nghe thấy cuộc nói chuyện này. Sắc mặt chị ta trở nên xám xịt, vội vàng chạy tới, nện thình thịch đôi guốc đế dày bình bịch của thập niên tám mươi xuống sàn:
"Kỷ Hiểu Nguyệt! Cô thật không ra làm sao cả!"
"Tổng giám đốc, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý cẩn thận!" Chị ta quản lý nhân viên không nghiêm khiến Tổng giám đốc tức giận rồi! "Phù thuỷ già" khép nép bước lên trước nói.
Kỷ Hiểu Nguyệt khốn khổ đành giơ đầu chịu trận. "Phù thuỷ già" lần này nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn. Cô biết mà, cứ ***ng phải Tề Hoạ là cô gặp toàn vận xui xẻo thôi!
Mọi người nín thở chờ đợi, trong lòng chắc chắn biết lần này Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ bị phạt thê thảm lắm! Ai bảo để Tổng giám đốc tóm được!
"Không cần đâu". Giọng Tề Hạo nhẹ nhành hơn.
"Trên tầng vừa có một nhân viên tạp vụ mới nghỉ, cô lên tầng 48 đăng ký đi".
Hả? Không đuổi việc à? Lên tầng 48 sao?
"Phù thuỷ già" cùng tất cả mọi người há hốc miệng nói không nên lời. Khoé miệng Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ co giật, nhìn chằm chằm vào gương mặt kiêu ngạo của Tề Hạo, cô rất… rất… rất muốn cắn ૮ɦếƭ anh ta! Lấy việc công báo thù riêng, anh ta đang lấy việc công báo thù riêng đây mà!
Tề Hạo nhìn dáng vẻ ngạc nhiên đến tròn mắt há mồm của Kỷ Hiểu Nguyệt, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
"Hồ Điệp, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, lên tầng, ngay lập tức, nhanh lên!" Tề Hạo nói xong nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp!
Bỗng một tiếng sấm ầm ầm vang lên ngoài cửa sổ, mọi người cũng cùng lúc bừng tỉnh bước ra khỏi cơn mê.
Khoan đã, làm tạp vụ? Vậy không phải là chân - sai - vặt sao?
Nhất cự ly…
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Tề Hạo vui vẻ nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Bất ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt như một đầu tàu xông thẳng vào văn phòng, liếc qua cũng biết cô nàng đến đây tìm cách chống đối. Vì thế, trước khi Kỷ Hiểu Nguyệt kịp mở miệng, Tề Hạo đã chậm rãi nói:
"Không biết cô có hài lòng với công việc mới này không, nếu hài lòng thì cố gắng làm cho tốt, công ty sẽ không bạc đãi cô. Nếu không hài lòng, cô có thể xin nghỉ. Theo hợp đồng, cô sẽ phải bồi thường cho công ty ba tháng tiền lương".
Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi đưa ra lựa chọn khó khăn.
"Có điều tôi phải nhắc cô, mức lương ở tầng này cao nhất trong toàn bộ toà nhà. Cô là nhân viên tạp vụ, nếu tính theo hệ số tiền lương trước kia, tiền lương hàng tháng của cô là con số này".
Tề Hạo lấy Pu't tiện tay viết lên giấy vài con số, giơ lên cho Kỷ Hiểu Nguyệt xem, khoé miệng cô nàng lập tức run run.
"Nếu làm tốt sẽ còn được tăng lương. Căn cứ vào biểu hiện của cô ở công ty lúc trước, tôi có thể bố trí cho cô một máy tính để cô kiêm thêm công việc cố vấn, đưa ra ý tưởng phát triển cho Bộ phận Khai thác game. Nếu đề xuất tốt sẽ được hưởng hoa hồng. Tôi nhớ lúc trước chúng ta đã có thoả thuận miệng, cô sẽ được hưởng 1% tiền thưởng cuối năm, đương nhiên nếu cô muốn nghỉ, cứ tự nhiên". Tề Hạo nhẹ nhàng phất tay.
Kỷ Hiểu Nguyệt nuốt nước miếng ừng ực, nuốt luôn cả nỗi oán hận đang sôi sục trong lòng.
Suýt chút nữa cô quên mất, cô vẫn còn 1% lợi nhuận. Nếu giờ nhất thời chọn nghĩa khí mà từ bỏ công việc, vậy thì cô lỗ to rồi. Quan trọng nhất là, cô không thừa tiền để nộp khoản bồi thường ba tháng lương cho công ty!
Thiệt hơn thế nào, đến đứa ngốc cũng chọn được.
"Thế nào? Còn vấn đề gì không?" Tề Hạo thảnh thơi nhấp một ngụm cà phê hỏi.
"Không ạ…" Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng không ngừng hận ông trời bất công không có mắt.
"Vậy cô đến đây là để đăng ký?" Tề Hạo nhất quyết không buông tha cơ hội chế giễu cô hồ ly nhỏ.
"… Đúng vậy, thưa Tổng giám đốc". Hiểu Nguyệt uất ức nghĩ: Trời sinh Hạo sao còn sinh Nguyệt?!!
"Tốt lắm, pha cho tôi một tách cà phê đi. Cà phê phải đặc, không đường. Sau này từ từ cô sẽ quen với khẩu vị của tôi". Câu nói cuối cùng của Tề Hạo chứa đầy hàm ý.
Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, không tức giận, thật sự không cần tức giận. Cô được tăng lương thì cớ gì phải tức giận? Hơn nữa lại đang ở vị trí nhiều người mơ ước, sao cô có thể bồng bột được chứ? Giờ cô đang đối mặt với vị Tổng giám đốc mà người người yêu mến, cô không thể tức giận được!
"… Vâng thưa Tổng giám đốc". Kỷ Hiểu Nguyệt bưng tách cà phê xoay người đi ra cửa.
Nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt ôm hận trong lòng bước ra, nghĩ đến đôi mắt tràn ngập sự tức giận kia, Tề Hạo không nhịn được, cất tiếng cười lớn.
Thật thú vị! Đáng ra nên kéo cô hồ ly nhỏ này lên đây sớm một chút mới phải! Kéo đến bên cạnh mình, phải rồi, đúng là một quyết định không tệ!
Lúc Nhiếp Phong vừa đến công ty đã thấy Kỷ Hiểu Nguyệt cầm tách cà phê từ phòng Tổng giám đốc đi ra, động tác cực kỳ kính cẩn nhưng vẻ mặt lại tỏ rõ thái độ tức giận cùng phẫn nộ.
"Kỷ Hiểu Nguyệt?" Nhiếp Phong thoáng kinh ngạc, sau đó anh nhanh chóng hiểu ra âm mưu của Tề Hạo.
Xem ra để chứng minh thực lực của mình, Tổng giám đốc Tề đã thật sự chú tâm vào việc rồi! Cậu ta còn nghĩ ra cách đưa thẳng người lên tầng cơ đấy! Định dùng chiêu "nhất cự ly" đây mà! Tề Hạo, cậu gian trá thật!
Nhưng vì 30% tiền lương sắp được tăng của mình, tôi nhất định sẽ không để cậu thành công! Nhiếp Phong nắm chặt tay, cay đắng tuyên thệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc