Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 07

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Mộng uyên ương hồ điệp
Hôm nay, Kỷ Hiểu Nguyệt trang điểm rất “thời thượng”!
Mái tóc đen dài bị cuộn lại thành Pu'i, trông cô không khác gì một thiếu phụ của những năm 60. Trang phục rộng thùng thình, lỗi mốt từ thời “tám hoánh”, thẳng từ trên xuống dưới, che kín cơ hể hoàn hảo của cô. Khuôn mặt được tô điểm thêm cặp kính gọng đen cũ kỹ, nét mặt nghiêm túc, mới nhìn ai cũng tưởng bản sao của “phù thủy già” xuất hiện. Hoa Hồ Điệp còn tưởng bà cô nào vào nhầm phòng, đến lúc nhìn kỹ lại, anh chàng sợ đến mức rơi toàn bộ tài liệu đang cầm trên tay xuống đất. Cô nàng này lại tính làm trò quỷ gì nữa đây? Trái lại, “phù thủy già” cười rất vui vẻ, tốt lắm, tốt lắm, thế là có người kế tục rồi!
“Tất cả chú ý, lát nữa Tổng giám đốc sẽ xuống đây kiểm tra, mọi người phải chú ý tác phong làm việc đấy!...”
“Phù thủy già” nói không ngừng về điều gì đó nhưng lúc này Kỷ Hiểu Nguyệt không còn nghe rõ nữa.
Xuống kiểm tra? Hôm nay? Không tình cờ vậy chứ? Nhưng ở một khía cạnh khác, cô thấy mình khá may mắn, bởi cô đã có sự tính toán trước, mang “áo giáp” ra trận!
“Phù thủy già” vừa đi khỏi, sau một thoáng im lặng là những tiếng kêu “sợ hãi”:
“A a a a…”
Tổng giám đốc lại muốn xuống đây gặp các cô?
Toilet đâu? Hộp phấn đâu? Son bóng đâu? Má hồng đâu?
Cả văn phòng trở nên hỗn loạn, toilet chật kín người. Ngay đến anh chàng Hoa Hồ Điệp cũng lấy gương ra nhìn trước ngắm sau, chỉ sợ bỏ sót chỗ nào chưa ổn.
“Hiểu Nguyệt, cậu mau nhìn xem mình ổn chưa?” Hoa Hồ Điệp chạy đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt nói liên miên:
“Ôi trời ơi, sớm biết Tổng giám đốc sẽ xuống đây kiểm tra mình đã chuẩn bị trước từ nhà rồi, Thế này vội vàng quá! Có lẽ sau nay lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt mới được, hơn nữa lại làm cùng một tòa nhà, rất có thể ngày nào cũng gặp mặt…”
Kỷ Hiểu Nguyệt không thèm để ý đến Hoa Hồ Điệp, cô đang bận xếp tài liệu lên bàn làm việc, đống tài liệu ngày thường chẳng bao giờ dùng đến, bị xếp xó trong góc tường đang được cô lôi lên.
Hoa Hồ Điệp cuối cùng cũng nhận ra hành động khác thường của Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Này, cậu làm sao vậy?”
“Dọn dẹp tài liệu, cậu không nhìn thấy sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong nhấp một ngụm nước, giọng nói không được thoải mái lắm. Tại sao nhất định cứ phải là ngày hôm nay? Sao cô cứ có cảm giác rợn tóc gáy thế này?
Dọn dẹp tài liệu sao? Hoa Hồ Điệp nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt một lúc lâu, rồi giật mình hiểu ra:
“À, mình biết rồi, thì ra cậu cũng thích Tổng giám đốc”.
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức sặc nước.
Cũng may Hoa Hồ Điệp là đàn ông, còn mục tiêu của Tề Hạo lại là những cô nàng xinh đẹp, không phải lo anh chàng sẽ bị gã đàn ông lăng nhăng xấu xa kia lừa (mà dù anh chàng muốn bị lừa cũng không có cơ hội), nếu không cô nhất định tát anh chàng một cái cho tỉnh “giấc mộng uyên ương Hồ Điệp”. Loại đàn ông ấy có gì hay ho chứ, có cho cô cũng không thèm!
“Nhất định là vậy rồi! Nhưng vì cậu không có thời gian chuẩn bị nên trong khi người ta dùng sắc đẹp thì cậu lại dùng công việc! Cậu muốn Tổng giám đốc nhìn thấy cậu chăm chỉ với công việc như thế nào, sau đó chiếm lấy cảm tình của anh ta, mình nói đúng không?”
Hoa Hồ Điệp vừa tự cho mình là thông minh vừa thầm than thở trong lòng: “Đồ gian xảo, đồ xảo quyệt!”
Kỷ Hiểu Nguyệt chán nản ném cho Hoa Hồ Điệp hai chữ:
“Tránh ra!”
Thật là bực mình mà! Thời gian đang cấp bách, muốn đập cho anh chàng tỉnh lại cũng phải đợi cô xếp xong tài liệu đã!
Hoa Hồ Điệp lại lên cơn háo sắc, anh chàng cắn môi suy nghĩ về động thái của Hiểu Nguyệt. Phải! Đây đúng là một cách hay! Hoa Hồ Điệp vội trở về chỗ mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem lúc Tổng giám đốc xuống đây, anh chàng phải làm gì, làm như thế nào cho thật hấp dẫn.
Phép lạ chốn văn phòng
Bóng người cao lớn mà mọi người vẫn thường nhắc đến cuối cùng cũng xuất hiện. Bóng dáng ấy mới chỉ bức qua cửa phòng ngay lập tức đã khiến mọi người ngừng thở, trong mắt ánh lên vẻ si mê lẫn ghen tị. Trời ơi, đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy Tổng giám đốc ở khoảng cách gần như vậy, âu phục màu xám bạc nổi bật trên sàn đá cẩm thạch trắng trong văn phòng làm dáng người anh lại càng thêm cao lớn. Tổng giám đốc đứng đó với nét mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc, lạnh như băng, đôi lông mày dài hơi nhíu lại. Có thể nhận ra lúc này Tổng giám đốc đang rất khó chịu. Nhưng sự kết hợp hoàn hảo giữa các đường nét, ngũ quan, động tác mạnh mẽ, phong độ đủ khiến các cô gái phải thét lên điên cuồng.
Trong văn phòng không một tiếng động, dù chỉ là một tiếng thở.
Hoa Hồ Điệp vừa dọn dẹp xong tài liệu, định thể hiện sự nhiệt tình với công việc, không ngờ lại làm rơi tài liệu trong tay xuống đất, miệng mở lớn hớp không khí đến không khép lại được.
Tên khốn nạn nào đưa anh chàng bức ảnh vậy, chẳng giống một chút nào! Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều!
***
Tề Hạo đang cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Anh đã đi tất cả các bộ phận nhưng vẫn chưa tìm được người có đôi mắt sáng như tối qua. Đến lúc hy vọng tìm thấy Tế Nguyệt Thanh Thanh gần như không còn. Tề Hạo chợt nghĩ không hiểu mình có mất lý trí không khi tự dưng lại muốn tìm một người thật trong game?
Là bởi vì trong game, cô đã khiến anh lần đầu biết đến cảm giác bị người khác đá?
Hay bởi vì hôm qua cô đã rất dại dột, bỗng dưng xuất hiện bênh kẻ yếu, khiến anh lần đầu tiên nếm mùi vị bị con gái mắng?
Hay tại lần đầu tiên nhìn thấy cô, dưới ánh đèn nhà hàng, ánh mắt cô rạng ngời đủ để bừng sáng cả một căn phòng?
Hay vì lúc cô ấy chạy tới trước mặt mắng mỏ anh, khí thế vô cùng hừng hực?
Đến giờ anh vẫn không thể lý giải vì sao mình muốn đi tìm cô, nhưng đến khi tìm không thấy, cảm giác thất vọng khó hiểu bỗng trở thành nỗi bực tích tụ trong lòng. Tất cả những điều đó tạo nên một Tổng giám đốc Tề vẻ mặt khó chịu, dáng vẻ lạnh lùng mà chúng ta đang nhìn thấy.
Tề Hạo đi đến đâu, mọi người đều kính cẩn cúi đầu chào, rồi nhanh chóng rời đi. Ngay cả đến khi “phù thủy già” đích thân ra nghênh tiếp, Tề Hạo vẫn chỉ lạnh lùng gật đầu.
“Hồ Điệp, cậu đang làm cái gì thế?” Thấy Hoa Hồ Điệp cứ đứng nguyên một chỗ, không phản ứng gì, “phù thủy già” không nhịn được quát khẽ. Hoa Hồ Điệp ૮ɦếƭ tiệt làm xấu mặt cả phòng! Miệng Hoa Hồ Điệp vì tiếng quát của “phù thủy già” cuối cùng cũng khép lại được.
“Tôi… tôi đang sắp xếp lại tài liệu. Trưởng phòng vẫn thường dặn chúng tôi phải lưu giữ gọn gàng những thứ quan trọng, như vậy những lúc cẩn thiết mới dễ tìm, không bị lúng túng”. Hoa Hồ Điệp nghiêm túc gằn từng chữ, rất dõng dạc đáp lại.
Ý đồ nịnh nọt “phù thủy già” trong lời nói ấy quá rõ ràng, ngay lập tức có hiệu quả. Thái độ của “phù thủy già” thay đổi hắn, đang bất mãn bỗng trở nên hiền hòa trong nháy mắt.
Ánh mắt Tề Hạo bỏ qua “phù thủy già”, quét một vòng khắp phòng, không có, vẫn không có người anh muốn tìm.
Đợi chút!
Nhờ lợi thế về chiều cao, Tề Hạo bỗng phát hiện ra một cái đầu đang cúi xuống đằng sau đống tài liệu cao đến nửa người.
Cô gái gặp một lần không thể nào quên
Trong khi tất cả mọi người đang nhìn anh, thậm chí có người còn hận không thể nhảy ra ôm lấy anh thì có một người đang cố trốn tránh, việc này nói lên điều gì? Ánh mắt Tề Hạo chợt lóe lên, khóe môi hơi nhếch, nỗi buồn bực trong lòng bỗng không cánh mà bay, mọi việc hình như đã rõ ràng. Tề Hạo nở một nụ cười như có như không, ánh mắt lạnh lùng từ từ chuyển động. Ở góc bên này, Hoa Hồ Điệp đang si mê nhìn anh. Phút chốc, tâm trạng của Tề Hạo bỗng tốt hẳn lên, anh gật đầu nói:
“Tốt lắm!”
Rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Hoa Hồ Điệp như hóa đá. Ánh mắt say mê dõi theo Tề Hạo đã đi khỏi một đoạn rất xa. Cùng lúc đó trong văn phòng vang lên những tiếng thở dài.
“Mình tưởng Tổng giám đốc sẽ hỏi mấy vấn đề công việc, làm mình chuẩn bị hết cả buổi sáng!”
“Ôi trời ơi! Uổng phí bộ cánh đặt may giới hạn của tôi!” Nửa câu thoại phía sau là: Tổng giám đốc thậm chí không dừng mắt lại chỗ cô một giây nào.

Trong khi mọi người đang kêu ca than thở, nuối tiếc vì thời gian xuất hiện của Tổng giám đốc quá ngắn ngủi, Hoa Hồ Điệp bỗng hét lên một tiếng chói tai.
“A a a a a a a… Tổng giám đốc nói chuyện với mình!” Hoa Hồ Điệp hoa chân múa tay vui sướng chạy tới trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Cậu có nghe thấy không, cậu có nghe thấy không! Tổng giám đốc chỉ nói chuyện với một mình mình! Anh ấy nói “Tốt lắm”! Anh ấy khen ngợi mình! Trời ơi, mình hạnh phúc ૮ɦếƭ mất!”
Tiếng thét chói tai của Hoa Hồ Điệp khiến mọi người đồng loạt thở dài khinh bỉ. Một gã đàn ông sao lại giống một mụ đàn bà đến thế?
Hoa Hồ Điệp lộ nguyên hình, lập tức hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng nói không ngừng bên tai Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cậu có nghe thấy không! Mình hạnh phúc quá! Hiểu Nguyệt, mình nói cho cậu biết, từ giờ trở đi, anh ấy chính là thần tượng của mình! Mình, Hoa Hồ Điệp thề cả đời yêu thương, trung thành ủng hộ thần tượng!”
“Cậu đi ૮ɦếƭ đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt chồng một đống tài liệu vô dụng lên người Hoa Hồ Điệp.
Xong cả rồi! Vận động thôi!
Không ngờ lại vượt qua ải này dễ dàng như vậy! Yeah!
***
Trong khi Kỷ Hiểu Nguyệt đang vui vẻ vì vượt qua ải dễ dàng, thì Phòng Nhân sự đang chuyển toàn bộ hồ sơ phòng cô lên cho Tề Hạo. Phòng Kỷ Hiểu Nguyệt có tất cả tám người, muốn tìm được người anh cần không khó, Tề Hạo mới liếc sơ qua đã lập tức phát hiện ra Kỷ Hiểu Nguyệt trong đám đó.
Mái tóc xoăn nhẹ dài đến vai, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng khẽ mỉm cười, tên cô là Kỷ Hiểu Nguyệt.
Buổi sáng hôm nay quả không phí phạm chút nào: nhân viên của anh, Kỷ Hiểu Nguyệt, chính là Tử Y Nữ Hiệp, người đã khiến anh bị đẩy xuống Ma giới, Tế Nguyệt Thanh Thanh. Đồng thời cũng chính là cô nàng tối qua gọi anh là Đầu To rồi mắng mỏ thậm tệ! Việc này có vẻ bắt đầu thú vị rồi đây!
Nhiếp Phong bước vào đúng lúc Tề Hạo đang xem tập hồ sơ, miệng khẽ mỉm cười.
“Cậu đang xem gì đấy?” Là bạn bè lâu năm nên ngoài công việc Nhiếp Phong và Tề Hạo là huynh đệ tốt. Và vì là anh em nên đương nhiên có gì hay cũng chia sẻ với nhau! Nhiếp Phong nhanh nhẹn giật lấy tập hồ sơ trong tay Tề Hạo, ngay lập tức trợn mắt.
“Là cô ấy!” Người mà chỉ gặp một lần không thể nào quên! Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Nhiếp Phong rất muốn cười.
“Kỷ Hiểu Nguyệt, Thư ký Bộ phận Quảng cáo...” Nhiếp Phong khẽ đọc, đôi mắt chợt mở lớn:
“Cô nàng này làm ở Phòng Quảng cáo! Cậu làm thế nào mà tìm được cô ấy vậy?”
Thật kỳ diệu! Anh vẫn biết Tề Hạo làm việc rất năng suất, nhưng từ đêm qua đến giờ chưa đến mười hai giờ mà đã có thể tìm ra manh mối về một cô nàng vô danh dọc đường, tài tình!
“Đợi chút, sáng nay cậu đi thị sát, không phải để bắt cô ta đấy chứ?” Nhiếp Phong sực tỉnh.
Tề Hạo nhíu mày không trả lời, đúng lúc ấy máy tính bên cạnh vang lên tiếng “tinh tinh” trong trẻo: Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc