Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 22

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Lúm đồng tiền trên má Cố Nặc Nhất thực sự quá đẹp: "Ngốc ạ, những gì
hứa với em nhất định anh sẽ làm được."
Cuối cùng thì cái người được vũ trang đến tận răng kia cũng hòa vào dòng người, tâm tư của cô cũng theo bước chân anh. Cô thấy buồn bã quay về biệt thự, căn nhà quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả Bé Dưa cô cũng không tìm thấy, buổi tối ngủ cô thấy sợ hãi. "Tuần báo Scandal" đang giở sẵn nằm ngang nhiên trên chiếc giường khổng lồ. Cả một cột tin chính đều viết về tình yêu tay ba giữa Vi An, Cố Nặc Nhất và cô. Bài báo liệt kê về quá trình họ qua lại và những khúc mắc họ gặp phải, làm Diêm Tiểu Đóa cảm giác như đang đọc trong một câu chuyện tình yêu đầy những khúc mắc ly kỳ. Cô bật đèn thức đến tận hai, ba giờ sáng, mãi đến lúc nhận được tin nhắn Cố Nặc Nhất báo rằng đã bắt đầu công việc, mới ôm Bé Dưa cuộn tròn cùng nhau yên giấc.
Cuối cùng thì A Hoa cũng được tự do. Lúc Diêm Tiểu Đóa đi đón A Hoa, anh chàng không nức nở nghẹn ngào giống lần trước nữa, mà đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tiểu Đóa đưa ra một hộp "Đông trùng hạ thảo", A Hoa không chần chừ rút ngay ra một điếu, đặt lên mũi hít một hơi thật dài, lúc này hốc mắt anh mới đỏ lên. Anh xúc động bật lửa, rít liền hai hơi: "Trong này cấm ***, ấy thế mà cái bang Cháu Rùa kia vẫn cứ hút như thường, anh chỉ dám
nhặt đầu lọc lên ngửi, quá thảm."
Tiểu Đóa thấy vô cùng áy náy: "Hai nghìn tệ em đưa cho anh lần trước đâu,
sao anh không dùng?"
A Hoa thở dài: "Nhắc tới chuyện đó là lại rớt nước mắt, cái đám Cháu Rùa đó uy hiếp anh, lột sạch tiền, ông đây trù úm đời con cháu bọn bay ૮ɦếƭ cũng không được tử tế." A Hoa xoa xoa bụng: "Tiểu Đóa, anh muốn ăn món thịt kho
tàu."
"Đi, em dẫn anh đến quán ăn."
Hai người họ chọn một nhà hàng nổi tiếng rồi gọi hai xuất thị ba chỉ kho
tàu. A Hoa đói vàng mắt, nhìn thấy đồ ăn hai mắt sáng như đèn pha, ăn lấy ăn để một hồi mới tạm hài lòng. Cạn sạch chai bia cuối cùng xong, anh mới hả hê: "Cố Nặc Nhất vẫn còn là người tốt, nên tạm thời anh không mắng hắn nữa. Tiểu Đóa, mình phải cố gắng hơn nữa! Chẳng may sau này thằng nhãi đó
đá em, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu đấy."
Tiểu Đóa đặt đôi đũa trong tay xuống: "Em bị công ty đóng băng rồi, bây
giờ không có việc gì để làm cả."
"Sao cơ?" A Hoa ngạc nhiên, không ngờ những hành động của mình lại mang đến nhiều phiền phức cho Tiểu Đóa đến vậy.
Nghe A Hoa rủa sả một hồi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa cũng thấy có chút nôn nóng. Cô chán nản nghịch nghịch di động, đúng lúc có tin nhắn. Nội dung
tin nhắn rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có mấy chữ: "Tôi về Bắc Kinh rồi."
Ánh nắng ban chiều ấm áp, Hà Trục đứng trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, chăm chú nhìn vào những bông tuyết chưa tan trong vườn. Chiếc Roll Royce màu trắng đi vào cửa, anh bị bức tượng vàng trên đầu xe làm chói mắt. Hà Trục bỏ kính xuống, ngồi trên ghế sofa đợi Diêm Tiểu Đóa. Tiếng gõ cửa khe khẽ khiến đôi môi anh khẽ cong lên, nói vọng ra: "Vào đi." Cánh cửa mở ra, Diêm Tiểu Đóa luống cuống đứng bên cửa, cung kính gọi anh một tiếng tổng giám đốc Hà.
Hà Trục rất ghét cách xưng hô sặc hơi tiền này, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã
gọi thế này từ rất lâu rồi: "Ngồi đi!"
Tiểu Đóa gượng gạo ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Hà Trục cầm tờ báo trên ghế sofa lật qua lật lại: "Thế giới này thay đổi nhanh thật, lúc tôi đi bạn gái của Cố Nặc Nhất vẫn là con nhỏ này, vậy mà đến lúc trở về thì cô và hắn đã sống chung rồi. Nếu về muộn thêm chút nữa có khi cô còn sinh cả con rồi
ấy nhỉ."
Tiểu Đóa không lên tiếng, Hà Trục toàn nói những lời khó nghe, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhẫn nhịn. Hà Trục đứng lên tiến về phía cô, đến vị trí cách một bàn tay, anh mới dừng lại, nhưng mũi của hai đôi giày đã chạm vào nhau rồi.
"Diêm Tiểu Đóa, cô có thấy mình có lỗi với tôi không? Tôi vượt quyền giúp cô nắm bắt cơ hội, cô lại vứt bỏ cơ hội đó không chút mảy may mà lên giường
với Cố Nặc Nhất."
Rõ ràng câu này của Hà Trục đã vượt quá mức chịu đựng của cô: "Anh bảo
tôi phải làm thế nào? Trong khi tôi cũng muốn kiếm tiền về cho công ty, nhưng bây giờ mọi công việc của tôi đều bị hoãn lại rồi, không có bất kỳ một hoạt
động nào hết."
Hà Trục ngớ người, ánh mắt Diêm Tiểu Đóa lấp loáng sự phẫn nộ. Anh lùi về phía sau vài bước, đứng dưới ánh nắng mặt trời, không khí vốn đang căng thẳng hơi hòa hoãn lại. Diêm Tiểu Đóa nhìn Hà Trục đang được ánh nắng mặt trời nhuộm vàng, mái tóc hạt dẻ mềm mại rủ xuống bờ vai, thân hình thẳng tắp, ánh mắt xa xăm lộ rõ vẻ cô đơn hiu quạnh.
"Diêm Tiểu Đóa, bây giờ cô hạnh phúc không?" Hà Trục thấy cô không đáp,
lại hỏi thêm lần nữa, "Ở bên Cố Nặc Nhất, cô có hạnh phúc không?"
Hà Trục nhìn những chú chim sẻ đang tíu tít mổ ngô ngoài bậu cửa sổ, ánh mắt di chuyển về cánh cửa sổ. Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu nụ cười
ngượng ngùng của Tiểu Đóa, chỉ thấy cô nói: "Rất hạnh phúc."
Trái tim Hà Trục như bị đâm một nhát: "Vậy tôi hỏi cô, có được Cố Nặc
Nhất rồi, cô không cần sự nghiệp nữa phải không?"
Trên lớp kính thủy tinh, cuối cùng thì bóng hình Diêm Tiểu Đóa cũng lộ ra một tia bất lực. Lúc này Hà Trục mới vừa lòng quay người lại: "Là phụ nữ, có một người đàn ông yêu thương mình, là đời này đã mãn nguyện rồi, sự nghiệp chẳng qua chỉ thêu hoa trên gấm có cũng được mà không cũng chẳng sao mà thôi. Tôi chỉ cảm thấy, mất bao công sức để có được cơ hội như vậy mà bị vứt bỏ một cách phũ phàng, thì nhẫn nại bao nhiêu năm qua của cô được coi là
gì?"
Sao có thể vứt bỏ được đây? Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ như vậy, chỉ là lại một lần nữa rơi vào cảnh bế tắc mà thôi. Chính Cố Nặc Nhất là người mang đến cho cô hơi ấm và an lành, nhưng chính hơi ấm này đã làm cô dần quên đi đau khổ lúc ban đầu.
"Diêm Tiểu Đóa, giữa sự nghiệp và tình yêu, cô chỉ được chọn một thứ, hãy
nói cho tôi biết sự lựa chọn của cô."
Hà Trục đanh thép bức ép, giống y như lúc Cố Nặc Nhất ép hỏi cô ở triển
lãm tranh, một lần lựa chọn như vậy là đủ lắm rồi: "Tôi sẽ không từ bỏ cái nào
hết."
Giây phút trầm lặng qua đi, Hà Trục cất tiếng cười: "Trên đời này làm gì có
nhiều chuyện tốt đẹp đến thế, có mất thì mới có được."
"Tổng giám đốc Hà, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng
tới công việc."
"Ai mà tin được chứ?! Diêm Tiểu Đóa, cô có biết không, cô và Cố Nặc Nhất
ở bên nhau, lòng tôi thấy không thoải mái chút nào."
Diêm Tiểu Đóa không nói lời nào nữa, cô không thể đoán nổi nội tâm của anh. Hà Trục đeo kính lên, rồi nhặt lại quyển sách trên bàn trà: "Cô đi đi, để
tôi yên tĩnh một chút."
Tiểu Đóa rời đi một lúc lâu rồi mà Hà Trục vẫn chưa bình tâm lại được. Anh cũng không biết mình bị sao nữa, ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh đã thấy tin về scandal của cô với Cố Nặc Nhất, lòng anh ngoài khó chịu ra vẫn là khó chịu, nếu là anh ngày trước sẽ không bao giờ thế này.
Hà Trục tiện tay ấn chuông, trợ lý ngoài cửa bước vào: "Giúp tôi điều tra
chuyện của Diêm Tiểu Đóa."
Vốn dĩ anh tưởng mình là người có thể chi phối được mọi chuyện của Diêm Tiểu Đóa, nhưng thật không ngờ anh mới đi có vài tháng mà đã có biến cố, rốt
cuộc là kẻ nào mà to gan vậy
Về tới biệt thự, Diêm Tiểu Đóa tự nhốt mình trong phòng ngủ. Bé Dưa kêu meo meo ở ngoài mà cô cũng không nghe thấy. Lòng cô rối bời. Cô phải yên tĩnh suy nghĩ một chút về tình hình hiện tại. Hà Trục là ông chủ của cô, anh ta chỉ cần động đậy ngón tay một chút thôi thì cuộc đời cô cũng thay đổi. Từ lúc biết thân phận của Hà Trục, cô cố gắng cẩn thận từng tí một, để chuộc lại lỗi lầm vẫn đè nặng trong lòng, cô luôn gắng nhẫn nại chịu đựng.
Trước giờ cô không nghĩ rằng giữa tình yêu và sự nghiệp tồn tại xung đột. Cố Nặc Nhất bắt cô phải lựa chọn vì sợ cô sẽ phá tan hết mọi chuyện, còn Hà Trục thì sao, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? Chuyện yêu đương của các nghệ sĩ ở công ty giải trí nhiều vô số, nhưng tại sao chỉ có cô là không được phép? Cô còn nhớ Hà Trục bảo rằng, chỉ cần thấy cô và Cố Nặc Nhất bên nhau là anh ta thấy không thoải mái. Đây chẳng phải là lời tỏ tình trắng trợn hay sao? Giống, mà cũng không giống tỏ tình chút nào.
Giây phút trầm tư bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại, là Cố Nặc Nhất gọi tới. Diêm Tiểu Đóa vừa nhấc máy đã thấy anh nói: "Mẹ bọn nhỏ à, em
đang làm gì ở nhà thế?"
Nghe cách xưng hô này lòng cô thấy thật ấm áp: "Em dọn dẹp nhà cửa,
ngồi thơ thẩn, chán lắm."
Trong điện thoại Cố Nặc Nhất cười nhẹ: "Anh có một món tiền trả thù lao đóng phim đã được chuyển khoản, thẻ ATM để trong ngăn kéo ấy, em hãy đi
dạo phố, rồi mua vài bộ quần áo đẹp nhé."
Cố Nặc Nhất lúc nào cũng ân cần chu đáo, nhưng toàn tiêu tiền của anh như vậy Diêm Tiểu Đóa thấy rất áy náy: "Thôi anh ạ, em có nhiều quần áo lắm
rồi."
"Trước kia em chịu thiệt thòi nhiều rồi, giờ sống với anh, cấm em không được như trước nữa. Tuần sau anh xin đoàn làm phim nghỉ một ngày về thăm em, không thì vợ anh chạy theo người khác từ lúc nào anh cũng không biết ấy
c h ứ ."
Tiểu Đóa chỉ cong môi cười, sao cô có thể chạy theo người khác được chứ, cô chỉ yêu một mình Cố Nặc Nhất thôi, dù có cả tá trai đẹp nữa đến cô cũng chẳng động lòng.
"À đúng rồi, em bán căn phòng nhỏ trước kia của em đi, cứ để không thế
cũng không hay lắm."
"Nhưng em không nỡ." Đó là căn phòng cô gom góp mua được sau khi rời
khỏi thị trấn nhỏ, nó giống chiếc vỏ ốc sên, những lúc cảm thấy sợ hãi bơ vơ có thể cuộn mình lại chui vào trốn trong vỏ ốc nho nhỏ đó. Với căn phòng đó, cô không chỉ không nỡ rời xa mà còn muốn giữ lại chút hồi ức.
Tuy đã gác máy nhưng bên tai Diêm Tiểu Đóa vẫn văng vẳng giọng nói của Cố Nặc Nhất. Căn phòng trước kia của anh cũng đã bán rồi, Cố Nặc Nhất nói với cô rằng, cả hai không được để lại đường lùi, phải từng bước tiến về phía trước, nắm tay cũng đi tới phút cuối cùng của cuộc đời. Cứ nghĩ tới câu nói ấy, cô bất giác cảm động vô cùng. Cố Nặc Nhất luôn nghĩ tới tương lai tươi đẹp, còn cô thì cứ do dự làm người khác mệt mỏi sầu lo.
Cô vỗ vỗ vào má, mình phải phấn chấn lên mới được, dù tình yêu hay công việc cũng nhất định có cách giải quyết tốt thôi. Cô lại đem áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất ra giặt sạch rồi phơi nắng, đây là việc mỗi tuần cô nhất định phải làm. A Hoa gọi điện đòi tới ăn chực cơm, lúc này Diêm Tiểu Đóa mới làm vài món, nếu không thì cô đã định bỏ bữa tối rồi.
Vì tạm thời bị đình chỉ công việc nên lâu lắm rồi Tiểu Đóa không gặp A Hoa. Nhìn A Hoa ngồi ở bàn ăn đối diện xì xụp húp mì tương, lòng cô thấy thật bình yên. Tiểu Đóa vừa ăn vừa nói: "Dạo này anh đi làm đâu mà không liên lạc gì
với em vậy?"
A Hoa lộ vẻ ngượng ngùng hiếm gặp: "Anh đang yêu một người, chuẩn bị
tiến tới hôn nhân."
Sặc một tiếng, suýt nữa thì cô phụt cả mì ra ngoài, người như A Hoa mà cũng muốn cuộc sống yên ổn đúng là khó tin: "Anh lừa được cô nào thế? Tốt
nhất là anh đừng có kết hôn kẻo lại lỡ dở người ta."
A Hoa cười hì hì: "Lúc còn trẻ mà không phong lưu thì phí một đời, bây giờ anh cũng hai sáu hai bảy tuổi rồi, không muốn cứ lông bông mãi thế này nữa.
Cô bé ấy là người hâm mộ của em đó."
Có khi nào anh lấy danh tính của cô để lừa cô bé đó không? Diêm Tiểu Đóa cũng không muốn nhiều lời nữa, cô đang thất nghiệp, không có công việc cũng chẳng thu nhập, A Hoa phải chịu khổ cùng cô rồi.
Diêm Tiểu Đóa nói: "Bán căn hộ của em đi rồi tiền đó anh giữ lại nhé, em
chưa cần đến."
Lần này đến phiên A Hoa tròn mắt ngạc nhiên: "Cô hâm à, ngôi nhà đó mấy
trăm ngàn đó."
Diêm Tiểu Đóa luôn có cảm giác nợ A Hoa, anh đã vì cô mà phải ngồi tù, món nợ ân tình này cô không có cách nào trả nổi: "Nhiều nhà quá ở không hết
anh ạ. Chẳng phải anh muốn lấy vợ hay sao, nhất định sẽ cần đến tiền mà."
A Hoa vò mớ tóc rối: "Tiểu Đóa à, cô ngốc thật hay vờ ngốc vậy? Dù bây giờ tình cảm của cô với Cố Nặc Nhất rất tốt đẹp, nhưng kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, cô chỉ có mỗi căn hộ đó, biết đâu sau này hai người đường ai nấy đi, thì
ngay cả chỗ dung thân cũng đâu còn."
Diêm Tiểu Đóa chỉ mỉm cười: "Em không thể để lại đường lui cho mình. A Hoa, anh cứ yên tâm, từ mai trở đi em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phải lo lắng, không để anh phải thất vọng. Anh em mình cùng nhau kiếm thật nhiều
tiền, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc."
A Hoa cầm chìa khóa căn hộ của cô rồi rời đi. Bên ngoài trời đã tối đen như mực. Diêm Tiểu Đóa lại ôm Bé Dưa cuộn tròn trên giường. Từ ngày mai trở đi, vì sự nghiệp và cả tình yêu, cô quyết chí tiến lên.
Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi vẫn chưa ngủ dậy, Hà Trục đã nghe thấy người giúp việc báo Diêm Tiểu Đóa tới, đang làm bữa sáng trong bếp. Hà Trục lờ đờ nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ sáng, cách thời gian anh thường dậy những nửa tiếng. Hà Trục không ngủ nổi nữa, anh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống bếp.
Trong căn bếp rộng năm mươi mét vuông, Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề đứng bên bếp, trên ngọn lửa xanh nhạt là hơi nước của nồi canh bốc lên. Hà Trục cứ nhìn cô như vậy, cô bé Tiểu Đóa nhỏ xinh đang cố kiễng mũi bàn chân lên ấn nút chiếc máy hút mùi, thỉnh thoảng tiếng cắt rau lại văng vẳng bên tai, cùng hòa lẫn với câu nói trẻ con còn chưa hết ngây thơ: "Em muốn nắm tay cô
ấy, sống cùng với cô ấy nhất định sẽ rất ấm áp."
Hà Trục không thể nhìn tiếp được nữa, liền quay người đi lên lầu. Hà Trục
lặng lẽ ngồi trong phòng vẽ không lớn lắm, mỗi bức tranh đều vẽ Diêm Tiểu Đóa, không là ánh mắt sáng ngời thì là bờ môi khẽ cong của cô, cũng có khi chỉ là mái tóc dài như thác đổ. Cánh tay anh vung lên đẩy bức tranh vẫn chưa hoàn thành đổ xuống sàn nhà, "rầm" một tiếng khiến bụi bay tứ tung. Hà Trục lạnh lùng cười, bóng dáng cô tưởng như rất mực dịu dàng, nhưng anh cứ khăng khăng rằng đó chỉ là ảo giác.
"Ông chủ, cô Diêm làm xong bữa sáng rồi ạ."
Trời dần sáng, người giúp việc gọi hai lần anh mới hoàn hồn. Hà Trục nhìn
lại căn phòng bừa bộn, rồi thản nhiên bước xuống lầu. Diêm Tiểu Đóa bỏ tạp dề ra, ngồi bên bàn ăn đợi anh: "Tổng giám đốc Hà, nghe nói anh thích ăn
canh sủi cảo nên tôi đã làm nhân ở nhà trước rồi mới mang sang đây đấy ạ."
Hà Trục gắp một miếng vào bát, bên trong là nhân hải sản hỗn hợp mà anh thích ăn nhất. Mới sáng sớm đã làm món phức tạp thế này, Diêm Tiểu Đóa đúng là chịu bỏ công sức. Nhưng anh không hề ăn, mà tiện tay ném đũa
xuống bàn: "Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diêm Tiểu Đóa cười hì hì: "Tổng giám đốc Hà, tôi là do một tay anh dìu dắt, bây giờ thành ra thế này anh cũng chẳng còn mặt mũi nào đúng không ạ? Lúc nào tôi có thể trở lại làm việc được ạ? Việc gì cũng được, kể cả là việc cắt báo hay là giúp việc hậu trường cũng được, dù sao thì cũng không thể ngồi không
mãi thế này."
Quả nhiên Diêm Tiểu Đóa tới để xin xỏ anh. Hà Trục đeo kính người giúp việc đưa tới lên mắt, lật giở mấy trang báo buổi sáng: "Đúng là cô làm tôi cảm thấy rất mất mặt, nhưng việc tạm dừng công việc của cô là do cấp trên bàn bạc quyết định, tôi không thể can thiệp quá sâu. Huống hồ lần trước tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ở cùng với Nặc Nhất, tôi sẽ không thoải mái, mà không thoải
mái làm sao mà giúp cô được."
Nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhưng nỗi chua xót thì đã bao trùm tận đáy lòng Diêm Tiểu Đóa rồi: "Lẽ nào anh cứ nhất quyết bắt tôi phải chia tay Nặc Nhất thì anh mới chịu giúp sao? Chẳng lẽ giám đốc Hà ngứa mắt khi thấy tôi
hạnh phúc?"
Hà Trục bỏ tờ báo xuống, uể oải vươn vai: "Cô đoán đúng rồi đó."
Diêm Tiểu Đóa không ngờ anh lại trả lời như vậy, cô nhặt chiếc túi xách từ
ghế sofa lên: "Thành thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi, tôi về đây."
Hà Trục đứng trên ban công nhìn Diêm Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover ra khỏi sân, lúc này anh mới mở miệng nói lớn: "Cô bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?
Nếu cố gắng thêm chút nữa, chưa biết chừng tôi lại mủi lòng giúp cô."
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn Hà Trục đứng trên cao: "Trong lòng tổng giám đốc Hà nghĩ gì, tôi thừa hiểu, việc gì phải bày trò bỡn cợt tôi? Biết là tôi quan tâm để ý mà vẫn cố tình làm vậy, thực sự là làm người khác phải
hoang mang."
"Chính vì thứ cô để ý đến quá nhiều thứ nên mới trở nên tham lam."
Diêm Tiểu Đóa lái xe đi. Mãi đến lúc không nhìn thấy đèn đuôi xe, anh mới
trở về phòng. Tuy sủi cảo nguội hết rồi, nhưng anh vẫn ăn ngon lành hết cái này đến cái khác. Không phải anh không chịu giúp cô, mà chỉ là việc lần này quá khó giải quyết.
Diêm Tiểu Đóa chậm rãi lái chiếc Land Rover vòng vòng quanh phố không mục đích, rồi tình cờ cô đi qua tiệm băng đĩa - nơi mấy tháng trước vẫn còn treo đầy poster hình ảnh của cô, vậy mà giờ đã đổi thành người khác rồi. Cô cũng không rõ đĩa của mình bán được bao nhiêu chiếc, từ lúc tạm ngưng công việc đến giờ, cô rất ít liên lạc với người trong công ty, mà cô ngại mở miệng hỏi ra câu đó.
Cô vừa nối di động vào xe liền có điện thoại, là Vi Vi gọi tới: "Diêm Tiểu
Đóa, có thể cho phép chị tới nhà mới làm khách được không?"
Lúc Diêm Tiểu Đóa trở về khu nhà thì Vi Vi đã đợi ở đó lâu rồi. Vi Vi tự lái xe tới, ngay cả Nhược Lan cũng không đi cùng.
Nhân viên mang đồ Diêm Tiểu Đóa đặt mua ở siêu thị tới. Tham quan xong ngôi biệt thự, Vi Vi lấy chiếc tạp dề ra khỏi tay Diêm Tiểu Đóa. Cô hoảng hốt muốn giành lại, nhưng Vi Vi đã đeo xong rồi: "Ai nấu cơm cũng được mà,
không sao đâu."
Diêm Tiểu Đóa không cố giành chuyện nấu ăn với Vi Vi nữa, chỉ đứng bên cạnh rửa rau, tiện thể nói dăm ba câu chuyện. Cô còn nhớ hồi xưa cô có thể vui vẻ nói đủ chuyện trên trời dưới biển cùng Vi Vi, nhưng từ khi Vi Vi trở thành cấp trên kiêm mẹ chồng tương lai của cô đến giờ, Diêm Tiểu Đóa rất khó tìm lại được cảm giác tự nhiên ban đầu.
Chỉ là mấy món ăn đơn giản, hai người gặp gỡ trong yên lặng, ấy thế mà Diêm Tiểu Đóa lại cẩn thận từng chút một, Vi Vi thấy cô không thoải mái thì bật cười: "Em giữ kẽ quá đó, cứ thoải mái như lúc trước ấy, dù sao thì chị
cũng là khách thôi mà."
Diêm Tiểu Đóa gượng gạo nở nụ cười, cô múc cho Vi Vi một bát canh, không khí từ đầu tới cuối không nóng cũng không lạnh. "Lúc nào thì hai đứa
kết hôn?"
Tay cô run lên, chiếc đũa rơi xuống đất, cô bối rối nhặt lên: "Chuyện này...
vẫn chưa biết ạ."
Vi Vi không tỏ ra khó chịu khi thấy cô sơ suất, cô lấy thìa quấy quấy canh trong bát: "Thực ra, chị rất hy vọng hai đứa mau chóng kết hôn. Tuy hai đứa còn trẻ, nhưng từ khi ở bên em, Bé Cưng hiền hòa hơn nhiều, thỉnh thoảng còn nói được vài câu vui vẻ hòa nhã với chị. Chị biết là Bé Cưng luôn oán trách chị, bao năm qua chị đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, mãi tới khi kết hôn, làm vợ người ta chị mới dần học được cách đặt gia đình lên trên hết, thế nên chị càng cảm thấy có lỗi với Bé Cưng. Nó nhận được quá ít hơi ấm gia đình, cứ mỗi lần nhớ lại những tháng ngày trước kia là chị lại thấy thật hổ thẹn. Nếu hai đứa kết hôn có một gia đình nhỏ của riêng mình và sống
hạnh phúc bên nhau, chị mới thấy thanh thản phần nào."
Lần đầu tiên nghe được những lời này từ một Vi Vi đài các, Diêm Tiểu Đóa thật cảm động. Cô cứ tưởng Vi Vi là người phụ nữ bản tính phong lưu, hóa ra trong lòng Vi Vi cũng chịu bao cắn rứt giày vò.
"Đối với người phụ nữ mà nói, gia đình quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Dù sự nghiệp có thể khiến em thành công nhưng lại chẳng thể cho em sự ấm áp. Giá
băng lạnh lẽo luôn đến từ con tim chứ không phải thể xác. Chị phải điên cuồng hơn nửa cuộc đời mới tìm được người đàn ông che chở cho mình. Tiểu Đóa, tuy công việc của em đang bị đình trệ, nhưng biết đâu nhờ sự đình trệ này em lại tìm được hạnh phúc. Chị hiểu rõ con mình, nó là người đáng để em gửi gắm cả đời."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc