Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 18

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Tựa gần tựa xa, quấn quýt triền miên
Cho tới tận lúc buổi triển lãm nghệ thuật kết thúc, Diêm Tiểu Đóa vẫn không thoát khỏi cảm giác hốt hoảng, bởi dạo này cô chẳng hề nói chuyện với Hà Trục dù chỉ một câu. Lúc cô khoác tay A Hoa rời khỏi buổi triển lãm bị rất nhiều phóng viên vây lấy, Diêm Tiểu Đóa không biết là bọn họ đã đặt những câu hỏi gì, nhưng dù thế nào, cô cũng không hé ra câu trả lời nào hết. Tranh thủ lúc A Hoa chặn đường bọn họ, khó khăn lắm Diêm Tiểu Đóa mới ngồi lên được chiếc xe Benz thuê kia. Bộ phận cách âm của xe khá tốt nên đã cản được những thanh âm hỗn loạn bên ngoài, chỉ còn lại những tiếng gõ đập cửa sổ của đám phóng viên. Cô thở phào nhẹ nhõm, khi ngẩng đầu lên thì không gian bốn bề đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài của xe không một bóng người.
Cô ngước nhìn về phía đám đông tụ tập kín mít đằng xa: Trong một thoáng
nhìn ấy, lòng cô tan nát.
Hai người ở phía đằng xa xa kia, cho dù xét ngoại hình hay chiều cao thì nhìn họ cũng vô cùng đẹp đôi. Cố Nặc Nhất nắm tay Vi An đi ra khỏi đại sảnh, rồi thản nhiên lướt qua chiếc xe có Diêm Tiểu Đóa đang ngồi. Diêm Tiểu Đóa nhìn thấy rõ mồn một cảnh mười ngón tay họ đan vào nhau thân mật ngọt ngào. Dường như ánh mắt Cố Nặc Nhất lướt vào bên trong xe, nhưng chẳng hề dừng lại. Rồi họ bước lên chiếc xe thể thao mà Diêm Tiểu Đóa đã quá quen thuộc, trong tiếng rền của động cơ, Cố Nặc Nhất chở Vi An rời khỏi đó, bỏ lại đám phóng viên đang hớn hở vì vụ mùa tin tức bội thu.
Diêm Tiểu Đóa còn đang thẫn thờ, thì chiếc Benz của cô cũng nhanh chóng rời khỏi nơi ồn ào đó. Khi nhìn thấy cảnh Cố Nặc Nhất vẫn đang ung dung bên Vi An, A Hoa bất bình: "Cái gã Cố Nặc Nhất đang làm cái quái gì vậy? Có đỡ đầu cho người mới thì cũng phải để ý đến cảm nhận của cô chứ? Liệu có tên
bạn trai nào như hắn không cơ chứ?"
Diêm Tiểu Đóa mệt mỏi tựa vào thành ghế, mái tóc dài xõa xuống che đi quá nửa gương mặt cô: "Đừng nói nữa, bọn em chia tay rồi, mà cũng có lẽ
em và anh ấy còn chưa từng bắt đầu."
A Hoa phút chốc nghẹn lời, rồi ngoác miệng ra mắng chửi. Khi nghe những lời A Hoa chửi mắng Cố Nặc Nhất, nước mắt Diêm Tiểu Đóa cứ lã chã rơi: "A
Hoa à, anh đừng mắng anh ấy nữa, tất cả là tại em là lỗi của mình em."
Cô khóc lóc thổn thức.
A Hoa im lặng, anh ôm lấy Diêm Tiểu Đóa: "Mẹ trẻ của tôi ơi, đợi đến lúc
trở thành ngôi sao nổi tiếng rồi sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi em, đến lúc
đó hắn có hối cũng không kịp!"
Diêm Tiểu Đóa khóc đến mệt nhoài, cô lặng lẽ nhìn những sắc màu lướt qua bên ngoài cửa sổ. Sau này, cho dù có bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời cô, thì mãi mãi vẫn không ai có thể thay thế được vị trí của anh, vì đó
là người đàn ông đầu tiên mà cô thích
Từng chiếc xe một đang rời khỏi cổng triển lãm, sảnh triển lãm khôi phục lại
vẻ yên tĩnh vốn có. Những bức tranh được gỡ xuống và bọc lại cẩn thận từng chút một. Cuối cùng thì cuộc triển lãm tranh lần này cũng đã kết thúc. Hà Trục đứng ở một góc khuất lẳng lặng nhìn bức "Niết bàn" bị chuyển về văn phòng Phi Thiên Entertainment, khóe miệng anh bất giác cong lên. Có cơ hội tỏa sáng lý tưởng như vậy, chắc cô ấy sẽ không làm phụ lòng mong đợi của mọi người đâu nhỉ? Phải rũ hết những đắn đo do dự trước kia, bắt tay vào hoạch định một kế hoạch mới thì kết thúc mới thuận lợi rực rỡ được.
"Giám đốc Hà, chi một khoản lớn như vậy, phải chăng là muốn tập trung đầu tư vào Diêm Tiểu Đóa?" Phía sau vang lên giọng của Vi Vi.
Hà Trục nhìn vào căn phòng triển lãm đã trống một nửa, cất lời: "Tất nhiên rồi, chỉ vì muốn ký được hợp đồng mà cô ấy đã nỗ lực đến như vậy, thì cũng nên cho cô ấy một cơ hội thử sức chứ, hy vọng rằng Diêm Tiểu Đóa này sẽ
nhanh chóng kiếm tiền về cho công ty chúng ta."
Vi Vi chào Hà Trục rồi rời đi, ngôi trên xe bà đã nghĩ rất lâu mà vẫn thấy
bức bối: "Nhược Lan, đưa điện thoại cho tôi!"
Máy đã nối, đầu bên kia là giọng nói lạnh lùng của Cố Nặc Nhất: "Có chuyện
gì vậy chị Nhược Lan?"
"Là mẹ, mẹ biết là con sẽ không nghe máy nếu biết mẹ gọi nên mẹ đã mượn điện thoại của Nhược Lan." Người ở đầu dây trầm lặng không nói một lời, nhưng Vi Vi chẳng hề lưu tâm: "Bé Cưng, con thấy Diêm Tiểu Đóa thế
nào?"
"Cô ta chẳng liên quan gì tới tôi cả."
Không thêm một lời, điện thoại cứ thế ngắt luôn. Vi Vi nhìn những con số
hiển thị trên màn hình, chỉ vẻn vẹn có mười giây. Vi Vi thở dài, bà quá hiểu con trai mình, càng quan tâm để ý thì càng muốn trốn tránh.
Cố Nặc Nhất cứ thờ ơ lái xe. Mùi nước hoa thoang thoảng chầm chậm lan tỏa khắp xe. Anh tiện tay quay ngoặt tay lái, chiếc xe lập tức dừng lại bên vệ
đường: "Xuống xe!"
Vi An đang đắm chìm trong vui sướng bỗng ngây người: "Cố tiền bối, em
làm gì khiến anh tức giận phải không? Em sẽ sửa mà, được không?"
"An An, vì công ty nên tôi mới diễn trò cùng cô, đừng có cho là thật. Còn
nữa, tôi cực kì ghét mùi nước hoa."
Vẻ mặt Vi An cực mất tự nhiên, cô gượng cười bước xuống xe: "Đã làm phiền anh rồi, sau này em sẽ không xịt nước hoa nữa. Anh cứ yên tâm, em tự
về chung cư được mà"
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn

Còn chưa nói hết câu thì chiếc xe đã lao ✓út đi khuất tầm mắt. Vi An nhìn theo đuôi xe bĩu môi, người con trai khi xuất hiện trên màn ảnh luôn nho nhã dịu dàng kia sao lại lạnh lùng đến đáng sợ như thế cơ chứ? Nếu có thể cứ giống như lúc nắm chặt lấy tay mình thì có phải tốt biết bao. Vi An kéo chặt áo lại, lủi thủi gọi trợ lý tới đón. Cô quyết không ngồi tàu điện ngầm, ăn mặc bắt mắt như vậy kiểu gì cũng bị thiên hạ xúm lại nhóm lên ngó xuống như con tinh tinh cho mà xem.
Sáng sớm hôm sau, Diêm Tiểu Đóa và A Hoa tới Phi Thiên Entertainment. Trước mặt là một tập hợp đồng dày cộp cùng với những điều khoản hết sức khắt khe, nhưng Diêm Tiểu Đóa cũng chẳng buồn xem xét cẩn thận. Đối với một cơ hội hiếm có khó tìm thế này, thì cho dù Phi Thiên Entertainment có đưa ra những điều khoản khắt khe đến thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chẳng kén cá chọn canh gì cả. Diêm Tiểu Đóa trịnh trọng ký tên điểm chỉ dấu vân tay vào bản hợp đồng, ban đầu cô cứ tưởng sau khi ký được hợp đồng thì mình sẽ thấy vui mừng khôn xiết, nhưng khi nhìn dấu đỏ trên ngón tay, trong lòng cô lại chẳng có nửa phần phấn khởi.
Hợp đồng được sao thành hai bản, một bản do công ty giữ, bản còn lại do Diêm Tiểu Đóa giữ. Nhấp một ngụm cà phê, Vi Vi nói: "Tuy hợp đồng đã ký,
nhưng sau này vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của cô."
Có lẽ bởi vì Vi Vi nay đã trở thành cấp trên của mình, giữa Diêm Tiểu Đóa và bà bỗng có chút xa cách: "Xin chị hãy yên tâm, em sẽ không khiến công ty
phải thất vọng đâu ạ."
"Còn nữa, trong thời gian ký hợp đồng không được yêu đương, tuy trên
hợp đồng không yêu cầu, nhưng chị hy vọng em sẽ đặt sự nghiệp lên hàng
đầu."
Bước ra khỏi phòng làm việc của Vi Vi, Diêm Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm,
đúng là công ty lớn có khác, nói năng cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Theo kế hoạch của công ty, Diêm Tiểu Đóa phải thể hiện phong cách "nữ thần gợi cảm bốc lửa" để tái xuất giang hồ. Bởi vậy, cô phải thay đổi hoàn toàn mọi thứ từ trang phục cho đến tóc tai. Mái tóc màu hạt dẻ dài ngang lưng sẽ thay thế cho mái tóc đen dài trước иgự¢, váy ngắn ôm sát trễ иgự¢ cùng với giày cao gót mười phân sẽ trở thành những vật bất ly thân của cô sau này.
Đứng trước gương với diện mạo mới, Diêm Tiểu Đóa gượng gạo kéo kéo cổ áo lên. Cả nửa иgự¢ lộ ra ngoài khiến cô cảm thấy bất an. Nhưng chính cái hình tượng táo bạo lộ liễu này rồi sẽ theo cô rất lâu, muốn bỏ cũng không bỏ được. Nhà tạo mẫu thấy cô có những hành động như vậy, không khỏi ngạc nhiên: "Ảnh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ của cô cũng tung đầy ra rồi, lộ có một tí thế này thì ăn
thua gì?"
Diêm Tiểu Đóa á khẩu, tuy rằng mọi việc không phải như mọi người nghĩ, nhưng có giải thích cũng chẳng ích gì. A Hoa vỗ nhẹ vào vai cô: "Đẹp quá đi mất, mình phải tự tin, phải tự tin lên!" Diêm Tiểu Đóa không nhịn được nhếch miệng, đúng vậy, ngoài tự tin và nỗ lực ra thì cô cũng chẳng biết mình còn có thể làm được gì nữa.
Công ty có một nơi gọi là con đường vinh quang, đó là một hành lang trải đầy những ngôi sao sáng. Trên các bức tường hành lang treo kín những bức ảnh cực lớn của các nghệ sĩ. Cô đang bước đi giữa những diễn viên mà tên tuổi họ đã thành quen thuộc. Trong số họ, người thì lạnh lùng, người lại quyến rũ, liệu có bao nhiêu người được là chính mình đây? Đi mãi đi mãi, đến điểm cuối hơi tăm tối cô thấy bức "Niết bàn", trong bóng tối hơi âm u, bức tranh tỏa ra ánh sáng dị thường.
Diêm Tiểu Đóa ngắm bức tranh, âm thầm tự nhủ với lòng rằng, không lâu
nữa thôi, mình sẽ đứng ở nơi sáng nhất, rồi nhất định anh sẽ nhìn thấy em!
"Tiểu Đóa, có cuộc gọi của tổng giám đốc Hà."
Dòng suy nghĩ cứ thế bị ngắt quãng, Diêm Tiểu Đóa đón lấy điện thoại từ
tay A Hoa. Trong điện thoại, Hà Trục ngắn gọn nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh: "Tôi đang ở dưới sảnh công ty, có một buổi tiệc tối, đang thiếu người đi
c ù n g ."
Diêm Tiểu Đóa không thay quần áo mà chỉ với thêm chiếc áo khoác rồi đi xuống. Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, cô mặc chiếc váy ngắn cũn ngang đùi mà người cứ run bần bật, mãi đến lúc chui vào bên trong chiếc Rolls Royce của Hà Trục mới thấy ấm hơn một chút. Hà Trục nghiêng đầu nhìn cô: "Tạo hình thế này cũng không tồi nhỉ. Mấy ngày nữa công ty sẽ giới thiệu cho cô vài người làm âm nhạc để cô làm quen, cứ ra đĩa đơn để thử sức cái đã." Mới chỉ nói được một nửa thì Hà Trục chú ý làn da cổ trắng ngần của cô "Sợi dây
chuyền Miffy đâu rồi?"
Diêm Tiểu Đóa sờ lên cổ thì thấy cổ trống trơn, không đeo một vật trang sức nào. Thôi ૮ɦếƭ rồi, lâu lắm cô cũng không thấy sợi dây chuyền Miffy đó đâu.
Hà Trục thấy cô thất thần như vậy thì cau mày: "Đừng có nói là làm mất rồi
đấy nhé?"
Diêm Tiểu Đóa rất sợ Hà Trục, cô cũng không biết anh ta sẽ làm những gì tiếp theo, chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy căng thẳng lắm rồi: "Làm làm sao mà
mất được, chắc bị rơi ở nhà Cố Nặc Nhất thôi."
"Vậy thì bây giờ đến nhà hắn lấy!". Chiếc Rolls Royce phóng thẳng về phía nhà Cố Nặc Nhất.
Cô sợ đến tê tái, sao mọi việc lại trở nên phức tạp ngoài tầm kiểm soát thế này: "Tổng giám đốc Hà, hôm khác tới lấy có được không? Quan hệ của tôi và
anh ấy giờ ngượng ngập lắm."
"Không được, đi ngay bây giờ!"
Không có bất cứ một trở ngại nào trên đường nên chỉ ít phút sau chiếc Rolls
Royce đã đậu trước cửa nhà Cố Nặc Nhất. Cô siết chặt tay, nhìn về phía cửa
sổ.
Hà Trục liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay: "Cho
cô thời gian mười phút, đi nhanh về nhanh."
Từng đợt gió thổi lạnh buốt xương, Diêm Tiểu Đóa giậm chân không ngừng mong bớt chút lạnh: "Tổng giám đốc Hà, đề hôm khác được không? Tôi sẽ bảo
trợ lý tới lấy cũng được"
"Nếu trong ngày hôm nay mà tôi không nhìn thấy sợi dây chuyền Miffy đó,
thì đừng nghĩ tới chuyện ra đĩa đơn kia nữa."
Anh ta đã nói đến mức này rồi, Diêm Tiểu Đóa biết rằng cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành muối mặt bước lên lầu. Thang máy đi thẳng lên tầng hai mươi. Đứng lặng trước số nhà quen thuộc, cô phảng phất nghe thấy tiếng kêu của Bé Dưa từ bên trong căn phòng. Cô thấp tha thấp thỏm ấn chuông, nhưng không ai trả lời, mà chỉ thấy tiếng Bé Dưa kêu càng rõ ràng hơn, Diêm Tiểu Đóa nghĩ chắc Cố Nặc Nhất không có nhà, bèn lục túi lấy chìa khóa ra. Dù với tính cách của Cố Nặc Nhất thì chắc chắn anh đã đổi khóa khác rồi, nhưng cô vẫn muốn thử mở xem sao.
Thời khắc cắm chìa khóa vào ổ, Diêm Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Nặc Nhất chưa thay khóa khác. Cô nhẹ nhàng bước vào rồi nhẹ nhàng di chuyển. Thế này lại hóa hay. Tiểu Đóa mở cửa ra, Bé Dưa đứng bên cửa ngước đầu nhìn cô kêu meo meo. Tiếng kêu của nó mới thương tâm làm sao. Tiểu Đóa cúi cúi đầu mỉm cười gãi nhẹ tai nó: "Ngoan nhé, tao đến lấy một thứ
rồi sẽ đi ngay."
Tiểu Đóa nhớ là cô để sợi dây chuyền dưới chậu hoa trong phòng ngủ của khách, sợi dây chuyền Miffy tinh khiết ấy quý giá như vậy, cô giấu ở nơi an toàn một chút cũng là điều đương nhiên. Cô dùng hết sức đẩy cái bình hoa xương rồng cao hơn hai mét sang một bên. Sợi dây chuyền vàng nguyên chất vẫn nằm ngay bên dưới. Cô nhặt sợi dây chuyền lên, thổi qua lớp bụi bám trên đó rồi đeo lên cổ. Bé Dưa vẫn cứ meo meo inh ỏi bên tai, cô suỵt nó một tiếng:
"Nhỏ tiếng chút nào, papa mà biết mày không ngoan sẽ giận cho mà xem."
Cô kéo kín áo khoác rồi bước ra ngoài. Không ngờ Bé Dưa từ phía sau nhảy
phốc lên, móng vuốt nhọn hoắt của nó cào một vết dài vào chân tất của cô, quẹt cả vào da thịt. Tiểu Đóa nhíu nhíu mày, chân cô đang rỉ máu. Bé Dưa lao như điên tới cánh cửa phòng ngủ chính, dùng cái đầu nho nhỏ đập mạnh vào cửa. Tiếng đập cồm cộp làm cô cuống cuồng sợ hãi.
Cô khó hiểu mở cửa phòng ra, thấy cảnh tượng trước mặt thì không cách nào bình tĩnh nổi.
Nặc Nhất đang cuộn mình ՐêՈ Րỉ trên chiếc giường rộng hai mét, ga trải giường nhăn nhúm chứng tỏ anh đã giãy giụa rất lâu rồi. Tiểu Đóa tiến lại gần, mới phát hiện mồ hôi trên trán anh đang chảy đầm đìa ướt cả gối. Tiểu Đóa hoảng hốt tháo giày trèo lên giường: "Nặc Nhất, bệnh đau nửa đầu của anh lại
tái phát à?"
Tuy Cố Nặc Nhất không trả lời, nhưng cô biết rằng lúc này anh đang rất đau đớn. Lần trước khi Nặc Nhất phát bệnh, Tiểu Đóa cũng tìm kiếm một chút thông tin trên mạng biết rằng những người mắc chứng bệnh này một năm sẽ bị phát bệnh mấy lần, nếu tĩnh dưỡng và ăn ngủ điều độ mới thuyên giảm. Nhưng Cố Nặc Nhất ăn uống nghỉ ngơi cực kỳ không điều độ, nên bệnh tình ngày càng trầm trọng.
Diêm Tiểu Đóa không biết phải làm gì ngoài việc không ngừng xoa Ϧóþ đầu cho anh: "Bây giờ anh thấy đỡ hơn chút nào chưa? Nặc Nhất, anh trả lời em
đi, được không?"
Cơn đau đầu vốn vô cùng dữ dội dần dần lắng xuống, anh gối đầu trên chân cô lặng thinh không nói một lời, Diêm Tiểu Đóa hoảng hốt: "Anh anh
ngủ rồi ư?"
Môi anh tái nhợt, mắt sâu hốc hác. ૮ɦếƭ rồi! Đây đâu phải là ngủ, rõ ràng là
hôn mê bất tỉnh mà!
Diêm Tiểu Đóa không biết phải làm sao, chuông điện thoại trong túi cứ reo không ngừng. Tiểu Đóa lập cập nghe điện thoại. Trong điện thoại là giọng
thiếu kiên nhẫn của Hà Trục: "Hết mười phút rồi, sao cô còn chưa xuống?"
"Tổng giám đốc Hà, Cố Nặc Nhất anh ấy đang hôn mê bất tình, xin anh
hãy cứu lấy anh ấy."
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc lúc nào cũng khiến cho người ta phải lo âu, truyền nước xong, lông mày Cố Nặc Nhất mới dần dần dãn ra, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Tiểu Đóa khẽ vuốt má anh, gò má vẫn lạnh buốt. Cô còn đang thẫn thờ thì Vi Vi đẩy cửa xông vào, Diêm Tiểu Đóa thấy bà liền lập tức đứng dậy.
Vi Vi hỏi han y tá về tình trạng của Nặc Nhất rồi mới an tâm ngồi xuống. Bà kéo tay Tiểu Đóa nói: "Cảm ơn em đã gọi điện thoại cho chị. Tối nay em còn
phải dự tiệc nữa phải không? Mau đi đi kẻo muộn. Yên tâm, ở đây có chị rồi."
Diêm Tiểu Đóa ra khỏi phòng bệnh. Chiếc Rolls Royce vẫn đang đỗ trước cổng viện, Diêm Tiểu Đóa vẫn chưa mở cửa xe, Hà Trục đã hạ kính xuống. Cô đứng cạnh cửa nhìn Hà Trục đang ngồi trong xe, ánh đèn dìu dịu rọi vào mặt anh, lông mày và đôi mắt dài hẹp cân xứng với bờ môi mỏng. Vẻ đẹp của Hà Trục tựa như trăng rằm rọi vào giếng nước trong, không sao nhìn thấy đáy. Tiểu Đóa chợt hốt hoảng, đôi mắt ấy, lông mày ấy thật quen thuộc, từ cái nhìn đầu tiên đã thấy quen thuộc rồi.
Một làn gió thổi qua, Diêm Tiểu Đóa rùng mình: "Tổng giám đốc Hà, chúng
ta đi thôi."
Hà Trục nhướn mi: "Bộ dạng cô thế này, không sợ làm tôi mất mặt à?"
Tất ống của cô đã bị cào rách thê thảm, chân còn bị mèo cào chảy máu, lớp
phấn trên mặt thì lem nhem. Cô mím chặt môi, không biết phải nói gì nữa.
Hà Trục ghét phải nhìn cô đứng co ro run rẩy giữa cái lạnh như vậy: "Lên
xe đi!"
Tối hôm đó họ không tham gia buổi tiệc nào hết. Tuy Diêm Tiểu Đóa cảm thấy rất tiếc, nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Hà Trục. Chiếc Rolls Royce dừng dưới nhà Tiểu Đóa, lái xe xuống xe, đứng đợi ở một nơi cách đó không xa, lúc này trên xe chỉ còn lại Hà Trục và Diêm Tiểu Đóa.
"Thành thật xin lỗi, đã không giúp được gì, còn làm phiền anh nữa."
Vốn định chuyện trò vài câu rồi rời đi, nhưng Hà Trục lại không đáp lời. Tiểu
Đóa thấy hơi gượng gạo, đi không được mà ở cũng chẳng xong. Sau phút trầm lặng ngắn ngủi, bỗng một bức ảnh được đưa đến trước mặt Tiểu Đóa, đó là bức ảnh được chụp ở Phi Thiên sau khi cô tạo hình xong, ánh mắt hoang dại cùng với làn môi đỏ mọng quyến rũ tỏa ra sức hút vô cùng mãnh liệt.
"Lần ký tên đầu tiên sau khi ký kết hợp đồng phải nhất định thuộc về tôi."
Quả nhiên, cô vĩnh viễn không bao giờ đoán nổi hành động tiếp theo của
Hà Trục. Cô mân mê chuỗi hạt trên túi: "Chẳng phải anh rất ghét tôi ư, sao lại
muốn tôi ký tên?"
"Không thích cũng phải ký, để tránh về sau nổi tiếng rồi cô lại chẳng coi tôi
ra gì."
Diêm Tiểu Đóa nhận lấy tấm ảnh, lắp bắp một câu: "Tôi sao dám"
Ký tên xong cô xuống xe đi thẳng, không dám ngoái đầu lại. Hà Trục nhìn
bóng dáng hiu hắt của cô, u uất nói: "Diêm Tiểu Đóa, hình như trong lòng cô,
Cố Nặc Nhất rất quan trọng?"
Diêm Tiểu Đóa vội dừng những bước chân vội vã, kéo chặt áo khoác: "Tổng
giám đốc Hà, anh thật nhiều chuyện."
"Xem ra cô là ngầm công nhận rồi à?"
Hà Trục còn chưa được nghe câu trả lời anh mong muốn thì Tiểu Đóa đã
bước vào cổng, tài xế cũng đã lên xe. Thấy đèn nhà Tiểu Đóa sáng, chiếc Rolls Royce mới quay đầu rời đi. Trong xe tối om, Hà Trục khẽ miết ngón tay thon dài lên bức ảnh, chữ ký của cô giống hệt ngày xưa, kiểu chữ nghệ thuật phức tạp. Cứ tưởng cô ấy chỉ biết quan tâm để ý tới bản thân, xem ra cũng có lúc anh đoán nhầm.
Về tới nhà, Tiểu Đóa thay ngay bộ quần áo hở hang kia ra, rửa sạch lớp
trang điểm dày cộm trên mặt. Cô đứng ngắm mình trước gương hồi lâu, tuy là
khuôn mặt của mình nhưng sao lại thấy xa lạ. Cô lên giường ngủ sớm, nhưng cứ nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay của Nặc Nhất, cô không cách nào ngủ nổi. Thấp thỏm, cô gọi điện cho Vi Vi: "Chị Vi Vi, Nặc Nhất đã đỡ hơn chút nào
chưa ạ?"
"Nó tỉnh rồi, cám ơn em quan tâm. Nghỉ sớm đi, mai còn đi làm nữa."
Lúc này Diêm Tiểu Đóa mới thấy an tâm, nếu như hôm nay cô không tới lấy
sợi dây chuyền Miffy thì Nặc Nhất sẽ ra sao? Liệu có phải cứ thế hôn mê bất
tỉnh trên giường mà không ai hay biết không?
Cố Nặc Nhất nằm trọn một ngày trong bệnh viện mới tỉnh hẳn, nhìn từng giọt nước cất chảy mà lòng anh phiền muộn. Đang định rút kim ra thì bị Vi Vi
ngăn lại: "Ít ra cũng phải truyền hết chai này mới đi chứ?"
"Bây giờ tôi muốn về nhà."
"Vừa nãy Tiểu Đóa gọi điện hỏi thăm, con cứ như vậy nó sẽ lo lắm."
Lúc này cử động của Nặc Nhất mới dừng lại, anh nằm xuống, hai bên thái
dương vẫn đau âm ỉ. Đó là những di chứng không thể tránh khỏi sau mỗi lần phát bệnh. Trong trí nhớ mơ hồ, hình như Diêm Tiểu Đóa xoa Ϧóþ đầu cho anh, nhưng những cơn đau co giật dữ dội đã khiến anh mất đi tri giác. Thấy con trai không hành động ngốc nghếch nữa, Vi Vi thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ nhờ Tiểu Nhã xin phép nghỉ cho con rồi, con nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy quay lại
làm việc."
Cố Nặc Nhất vừa mới bình tĩnh trở lại đã gắt lên: "Ai cần bà sắp đặt cuộc
sống của tôi? Cho dù mệt chể lăn ra đấy thì cũng chẳng liên quan gì tới bà."
Những câu chuyện của bọn họ luôn luôn tồn tại khoảng cách xa lạ, lòng Vi
Vi đau nhói: "Thấy con thế này, mẹ đau lòng lắm."
Cố Nặc Nhất hừ mũi cười: "Nếu bà thương tôi, sao lúc đó bà không nghĩ tới cảm nhận của tôi mà lên báo lên đài khóc lóc kể lể? Bà có biết không, trong tang lễ của Cố Tây Lương, tôi chịu đủ những ánh mắt coi thường khinh rẻ rồi."
Nghe những lời nói của Cố Nặc Nhất, hốc mắt Vi Vi đỏ lên: "Mẹ biết là mẹ
sai rồi, mẹ đang bù đắp cho con mà, mẹ nghĩ đủ mọi cách để bù đắp, chỉ
mong con nhận lại người mẹ này thôi."
"Bù đắp? Bà định bù đắp thế nào đây?" Đối với Cố Nặc Nhất, những giọt nước mắt của Vi Vi là rẻ mạt nhất.
"Ấm áp, mẹ sẽ cho con sự ấm áp mà con muốn."
Chưa nói dứt lời thì Vi An và Tiểu Nhã đã đẩy cửa vào, vừa vặn ngắt quãng
cuộc nói chuyện gượng gạo của hai người. Vi Vi mỉm cười với Tiểu Nhã, cầm túi lên rồi vội vàng bỏ đi, chỉ nghe tiếng bước chân vội vã trên hành lang bệnh viện.
Phòng bệnh trở lại yên tĩnh, ngoài cửa sổ mặt trời lặn dần về tây, Cố Nặc Nhất lặng thinh, chỉ lấy tay che mắt. Mười mấy năm trước, cũng một buổi chiều ấm áp thế này, anh và Vi Vi ngồi đợi trong phòng hóa trang chờ đợi ghi hình. Anh cố kiễng đôi chân bé nhỏ lên cọ vào má mẹ, cố lau cho mẹ những giọt nước mắt vương dưới cằm.
"Mẹ à, mình về nhà được không? Bé Cưng không cần bố nữa, Bé Cưng chỉ
cần mẹ thôi."
Ngày bé Cố Nặc Nhất lúc nào cũng rụt rè, dù với Vi Vi cũng luôn cẩn thận nhẹ nhàng. Vi Vi khi ấy sắp tròn hai mươi tuổi ôm chặt anh nói, sao lại không cần bố chứ, mẹ sẽ cho cả thiên hạ biết rằng Cố Tây Lương là bố con.
"Anh Tiểu Nhất ăn táo đi."
Vi An đưa cho anh miếng táo đã gọt vỏ. Cô gọt rất cẩn thận kỹ càng, cả
một đoạn vỏ dài không đứt chút nào nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, mà Vi An chuyển cách xưng hô từ "tiền bối" sang thành "anh", Cố Nặc Nhất rất không thích. Anh hất nhẹ cổ tay, miếng táo rơi xuống đất, lăn long lóc dưới giường. Vi An ngẩn người nhìn miếng táo dính đầy bụi, niềm vui sướng tràn ngập trong lòng bỗng chốc tan biến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc